Chương 40
Vua John yêu cầu một lời giải thích, nam tước Coswold là người thích hợp. Hắn đã được triệu đến gặp John tại cung điện Newell, nơi nhà vua nghỉ ngơi sau cuộc chiến thất bại chống lại người Welsh. Rất nhiều nam tước dưới quyền John tức giận trước cuộc tấn công của nhà vua, họ dọa sẽ đứng lên chống lại ông. Coswold biết John đang trong tâm trạng rất tệ.
Percy cũng được triệu đến cung điện Newell để trình bày sự việc đã xảy ra ở tu viện Arbane, Coswold có thể tưởng tượng ra những lời dối trá mà kẻ thù của hắn sẽ nói.
Coswold cho phép Isla đi cùng. Hắn bắt đầu quen nói với ả về những lo lắng của mình mà không cân nhắc xem ả sẽ nói lại cho người khác biết. Cuộc sống ả có được hoàn toàn nhờ hắn ban cho, ả sẽ không làm bất cứ gì nguy hại đến nó.
Ả chăm sóc hắn rất tốt. Ả biết hắn cần gì và đảm bảo người hầu sẽ làm theo đúng ý hắn. Coswold chưa bao giờ bước vào căn phòng lạnh tanh hay cầm lên một chiếc ly rỗng. Ả biết hắn thích và không thích ăn gì. Coswold cũng biết rồi mình sẽ phải cưới vợ để có người thừa kế, nhưng kể cả lúc đó, hắn vẫn sẽ giữ Isla bên cạnh để tiếp tục phục vụ hắn.
Ả trở nên sốt sắng hơn khi hắn cho phép ả đi cùng đến tu viện Arbane, giờ thì ả không thể che giấu sự phấn khích của mình. Hắn biết nguyên nhân. Ả biết rằng Percy sẽ có mặt ở đó cùng nhà vua. Ôi, ả thật ngu ngốc khi nghĩ mình sẽ có tương lai với kẻ thù của Coswold. Trở về từ tu viện Arbane sau khi Isla buộc tội Gabirelle có hành vi lăng loàn, lúc đầu Coswold cảm thấy bực bội trước việc đó, nhưng rồi hắn nhận thấy chuyện này có thể có lợi cho hắn.
“Ngươi rất háo hức khi lại được gặp Nam tước Percy nhỉ?” Hắn hỏi ả khi đang trên đường đến cung điện Newell.
“Đúng là vậy ạ.”
“Isla, hắn thậm chí còn chẳng nói chuyện với ngươi.”
“Có, ngài ấy có,” ả khẳng định. “Thi thoảng.”
“Ngươi đang lãng phí thời gian mơ ước về hắn đấy.” Ả cất lại nụ cười. “Có tin đồn rằng ngài ấy sẽ sớm kết hôn.” Coswold nhún vai hờ hững. “Vậy thì hắn phải từ bỏ tiểu thư Gabrielle. Cũng đến lúc rồi. Hắn sẽ không bao giờ có được nàng.”
“Cháu nghĩ giờ ngài ấy muốn một người khác,” ả nói.
Hắn nhướn mày. “Sao ngươi biết?”
“Tin đồn,” ả vội nói. “Cậu có nghe tin gì về người mà cậu nói đã cử đi làm một việc không? Trông cậu có vẻ lo lắng khi họ không quay về ngay.”
Coswold đã kể với Isla rằng hắn đã thuê người giúp hắn làm việc, nhưng hắn không cho ả biết đó là việc gì.
“Không, ta vẫn chưa nghe tin gì cả. Cũng đủ lâu để chúng quay lại tìm ta. Cứ như thể chúng đã biến mất trong không khí, giống như thuộc hạ Malcolm của ta vậy.”
Isla biết Malcolm sợ Coswold. Ả đã từng gặp gã cao lớn, xấu xí bên cạnh Coswold và ả biết hắn sẵn sàng giết bất kỳ ai một khi cậu của ả ra lệnh. Isla nghe nói Malcolm đã đấm tiểu thư Gabrielle. Ả chỉ thấy tiếc vì Malcolm không đánh cho Gabrielle bị biến dạng. Ả không hề áy náy trước nỗi đau mà lời nói dối của ả gây ra.
“Lần cuối cậu thấy Malcolm là lúc nào?” Ả hỏi, cố tỏ ra quan tâm.
“Khi chúng ta đang tìm kiếm trên ngọn đồi phía Tây tu viện. Một phút trước hắn còn cưỡi ngựa bên cạnh ta, khi ta nhìn lại, không thấy hắn đâu nữa.”
“Cậu tìm gì vậy, thưa cậu?”
“Đừng để ý. A, chúng ta đến nơi rồi. Người hãy giữ im lặng khi diện kiến vua John. Trời sắp tối rồi. Ta nghĩ có thể sẽ phải diện kiến ông ta vào ngày mai.”
Coswold đã dự đoán sai lầm. Nhà vua muốn nói chuyện với nam tước này ngay khi hắn đến. Coswold còn không có thời gian để rửa tay.
Isla đi theo cậu mình vào sảnh chính, nhưng chỉ đứng phía trong cánh cửa. Ả đứng rất gần tấm rèm, ả muốn thế, ả có thể giấu mình ra phía sau mà không một ai chú ý.
Sảnh lớn gấp ba lần sảnh của Coswold. Hai cái lò sưởi được đặt hai bên. Nhà vua ngồi sau chiếc bàn dài với tấm khăn trải bàn màu trắng gần như chạm đất.
Đức vua mặc chiếc áo choàng màu đỏ, giống màu rượu mà ông ta làm vương ra tấm khăn trải bàn trắng khi ông ta đập mạnh chiếc ly xuống và đứng dậy.
John không phải một người đàn ông đẹp trai. Ông có vóc dáng trung bình và vòng bụng quá khổ, nhưng với Isla thì ông ta không khác gì một kẻ khổng lồ. Ả tin ông ta có quyền năng như Chúa, bởi ông ta có thể hủy diệt một quốc gia chỉ với một mệnh lệnh. John đã chứng minh cho toàn thế giới biết ông ta không sợ Đức Giáo Hoàng. Trên thực tế, ông ta làm giàu cho bản thân từ việc bị rút phép thông công của mình bằng cách tịch thu khoản tiền đóng góp cho nhà thờ. Có tin đồn rằng vua John đã cướp đi sự trong sạch của một vị thánh.
John đứng trên chiếc bệ khiến ông trông cao hơn Coswold, kẻ đang cúi mình rồi quỳ xuống trước mặt ông, rất nhiều. John vừa cho phép Coswold đứng lên thì cánh cửa mở ra, nam tước Percy bước vào. Một người phụ nữ trạc tuổi Isla theo sau. Trang phục sang trọng, cô ta đeo đầy trang sức lấp lánh trên cổ và đầu. Trông không giống họ hàng của Percy, nhưng Isla cũng đâu có chỗ nào giống cậu mình. Có thể người này là em họ, hoặc, cũng giống Isla, là cháu gái của Percy.
Nhưng người phụ nữ này quá ngạo mạn. Cô ta không ẩn mình trong bóng tối mà quỳ xuống bên cạnh Percy đợi John ra hiệu cho cả hai đứng lên.
John nói chuyện với Percy trước. “Ta thấy rằng ngươi đã học được cách nghe theo lệnh của ta,” ông ta nói, gật đầu với người phụ nữ đứng bên cạnh Nam tước.
“Tiểu thư Beatrice, mời đến phòng chờ nghỉ ngơi một chút.” Percy vỗ tay, hai người hầu lập tức tiến vào dẫn đường người phụ nữ.
Khi người phụ nữ sang trọng ấy rời khỏi tầm mắt, John lập tức thay đổi thái độ. “Các ngươi biết mình đã mang đến rắc rối gì cho ta không?”
“Tôi đã làm đúng những gì ngài muốn tôi làm,” Percy nói. “Giờ hãy cho ta một lời giải thích,” nhà vua ra lệnh, “và ta sẽ phán quyết việc ngươi làm là đúng hay sai.”
Percy nhanh chóng thuật lại chuyện đã xảy ra ở tu viện: “Không một ai kinh ngạc hơn tôi khi biết tiểu thư Gabrielle có làm ra chuyện không khác gì một ả đàn bà lăng loàn. Tôi biết ngài sẽ muốn trừng phạt ả, tôi đã muốn đưa ả về để ngài có thể định đoạt số phận của ả.”
“Giờ đến lượt ngươi, Coswold.”
Nam tước giải thích chuyện xảy ra sau khi biết được Monroe đã bị sát hại, khi hắn kết thúc câu chuyện theo phiên bản của mình, hắn nói: “Tôi không nghĩ là ngài muốn lãng phí thời gian của mình với một ả lăng loàn. Tôi biết mình phải làm gì.”
“Ngươi đã làm gì, nói?”
“Tôi đã trục xuất ả. Nhân danh ngài, tôi tước đi tất cả của ả. Ả không còn vua, không còn đất nước, không còn gia đình của mình. Ả đã bị tống về nơi hoang dã. Tôi tin hình phạt này với ả còn tệ hơn nhiều so với án tử hình chóng vánh. Ngài không nghĩ vậy sao, thưa đức vua?”
John vuốt cằm. “Ta cũng nghĩ vậy,” rồi nói tiếp, “ta thấy khó mà tin được con gái xinh đẹp của nam tước Geoffrey lại tự hủy hoại mình như thế. Ta sẽ bao vây Wellingshire và giết cha ả, hắn đã không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ sự trinh trắng của con gái mình. Giờ thì ả không còn giá trị gì với ta nữa.”
Ông nâng chiếc ly lên và uống một ngụm lớn. Rượu nhỏ xuống bộ râu ông ta, ông ta dùng mu bàn tay lau cằm mình.
“Coswold, có lẽ bây giờ ngươi cũng thoát khỏi sự mê đắm với Gabrielle rồi nhỉ? Percy đã vượt qua rồi, ta nghĩ ngươi cũng nên như thế.”
Coswold quay sang Percy. “Có gì đáng để anh cười hả?”
“Tôi sẽ cưới tiểu thư Beatrice trong hai tháng nữa. Nàng đã mang món của hồi môn rất lớn đến hôn lễ của chúng tôi. Rất lớn.”
Isla bịt chặt miệng để ngăn mình khỏi hét lên. Không, đây không thể là sự thật. Percy lẽ ra phải cưới ả. Hắn ta đã hứa như thế.
Khi Coswold rời khỏi sảnh cùng vua John, Isla không đi theo. Bàng hoàng đứng trong bóng tối, ả nhìn chằm chằm Percy, kẻ đã bị bỏ lại phía sau.
Percy đã thấy Isla đang đứng khúm núm bên cửa sổ, hắn ta quyết định nói chuyện cho xong với ả. Hắn ta phải chắc chắn rằng ả sẽ không gây ra rắc rối nào cho hắn. Dù có phải đe dọa, hắn cũng sẽ làm. Hắn bước tới trên bệ, bước lên, rót cho mình một ly rượu của nhà vua. Hắn chẳng thèm quay lại khi nói. “Isla, bước ra đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”
Chân ả cứng như que củi khi ả đi vào trong sảnh. “Tiểu thư Beatrice là ai vậy?” Ả hỏi.
“Nàng là người vợ tương lai của ta. Ngươi đã nghe cuộc nói chuyện khi nãy rồi đấy. Ta sẽ sớm cưới nàng thôi.”
“Nhưng chàng không yêu cô ta. Chàng yêu em. Chàng đã nói vậy, chàng đã hứa sẽ cưới em.”
“Nhỏ giọng chút đi,” hắn quát. Hắn thấy được ả đang mất kiềm chế. “Ngươi muốn vua John nghe được đấy à? Ngươi có thể bị bỏ tù và trải qua quãng đời khổ sở còn lại trong đó vì những gì ngươi đã làm đấy.”
“Em đã làm gì chứ?” Ả hét lên.
Hắn giáng một bạt tai lên mặt ả. “Ta đã bảo ngươi im lặng mà! Ngươi biết rõ ngươi đã làm gì. Người đã phá hủy cuộc đời của tiểu thư Gabrielle bằng những lời dối trá của ngươi. Chính ngươi đã tố cáo nàng.”
Isla che tay lên má, ả đã tê liệt trong đau đớn. “Chính chàng đã dạy em nói, chàng đã hứa nếu em làm đúng theo chỉ dẫn của chàng, chàng sẽ cưới em.”
“Ta sẽ không bao giờ cưới ngươi. Ngươi không xứng với ta, Isla à. Ngươi là cháu gái của Coswold.”
Ả bắt đầu nức nở. “Nhưng chàng đã hứa…”
Ả tóm lấy tay áo của hắn, nhưng hắn đẩy ra ra. “Tránh xa ta ra.”
“Em đã nói dối vì chàng.”
“Đúng, ngươi đã làm thế,” hắn thừa nhận. “Nhưng không một ai biết sự thật, đúng không?”
“Vì sao? Vì sao chàng lại muốn em làm như thế? Vì sao chàng lại muốn hủy hoại tiểu thư Gabrielle?”
“Ta biết mình không thể có được nàng, và ta muốn chắc chắn Coswold cũng không có được nàng. Ngươi biết kế hoạch của ta là gì không? Ta sẽ đi tìm và đưa nàng về nhà ta. Ta sẽ hưởng thụ nàng hàng đêm. Tưởng tượng đi, Isla, ta sẽ chạm vào nàng, mơn trớn nàng, tôn sùng nàng…”
Ả cố đánh hắn, nhưng hắn cười và né đi.
“Ngươi đúng thật là đáng thương mà… và thật cả tin. Ta biết Coswold sẽ đến gây bất ngờ, hắn đã không khiến ta thất vọng. Hắn xuất hiện với một sắc lệnh mới toanh được nhà vua kí. Nhưng ta đã có chuẩn bị. Ta có ngươi. Phải, ngươi chính là bất ngờ nho nhỏ của ta khi tất cả những cách khác thất bại. Và ngươi đã tiến lên khi ta ra hiệu hệt như những gì ta hướng dẫn ngươi. Nếu ta không thể cưới tiểu thư Gabrielle, ta sẽ có được nàng bằng cách khác.”
“Em sẽ nói cho mọi người biết chuyện chàng đã làm,” ả đe dọa. Ả đã chuyển từ đau khổ sang giận dữ.
“Ý ngươi không phải là chuyện ngươi đã làm ư? Nếu ngươi nói cho ai khác biết ngươi đã hủy hoại tiểu thư Gabrielle bằng những lời dối trá của mình, người sẽ bị kết tội ngay.
Ta nói với ngươi rằng ta cần người nói dối để ta có thể lấy được Finney’s Flat rồi đổi nó lấy vàng, ta và ngươi sẽ có thể sống cuộc sống giàu sang, hạnh phúc cùng nhau. Ngươi thật ngu ngốc. Ngươi không nghĩ rằng nhà vua sẽ lấy lại mảnh đất sao? À, ta có thể đọc được từ mắt ngươi rằng ngươi chưa từng nghĩ đến. Nhưng ta cũng chẳng trông đợi ngươi sẽ làm vậy. Ngươi ngu ngốc đến nỗi nghĩ rằng ta có thể yêu ngươi. Sao lại không tin những thứ khác mà ta nói với ngươi chứ?”
“Nếu chàng đã muốn Gabrielle như thế, sao lại còn cưới ả đàn bà Beatrice này?” Isla nức nở.
“Nàng giàu có,” Percy thừa nhận. “Nàng sẽ vô cùng hữu ích với ta. Một ngày nào đó ta sẽ lại tiếp tục tìm kiếm Gabrielle. Ta không bỏ cuộc dễ dàng đâu. Cậu của ngươi nên biết điều đó.”
“Em sẽ tâu với vua John rằng chàng đã buộc em phải nói dối.”
Hắn khịt mũi. “Ngài sẽ không tin ngươi đâu.”
“Sao ngươi chắc chắn rằng ta sẽ không tin cô ta, Percy?”
Vị nam tước đánh rơi chiếc ly trên tay, sững sờ khi thấy bệ hạ của mình đang đứng ngay ngưỡng cửa. “Ngài hiểu lầm cuộc nói chuyện của chúng tôi rồi,” Percy lắp bắp. “Những gì ngài đã nghe, tôi có thể giải thích…”
“Câm miệng!” Nhà vua hét lên.
Ông ra hiệu cho hai người cận vệ. “Giữ Nam tước Percy yên lặng trong lúc ta nói chuyện với người phụ nữ này.”
Isla vô vùng khiếp sợ, nhưng cơn giận của ả với Percy đã vượt qua khao khát được cứu sống chính mình của ả. Ả cúi thấp đầu, khóe mắt vẫn nhìn theo nhà vua khi ông đi lên ba bậc thang và ngồi lên chiếc ngai vàng của mình.
“Quỳ xuống và nói cho ta biết về lời nói dối của ngươi,” ông ta ra lệnh.
Ả quỳ xuống sàn và thú nhận tất cả mọi chuyện, sau cùng còn cầu xin tha thứ. John giận sôi lên. Ông ta gọi Coswold trở vào sảnh và bắt Isla kể lại câu chuyện. Isla không dám nhìn cậu mình, ả cảm thấy nhục nhã và sợ hãi.
“Lôi ả đi cho khuất mắt ta,” nhà vua ra lệnh, lính của ông ta lao thẳng đến chỗ ả, Isla gào lên. “Xin hãy tha cho tôi, làm ơn. Các người định làm gì? Các người đưa tôi đi đâu?”
John ra hiệu cho các cận vệ đợi. Ông ta lạnh lùng nhìn Isla. “Ngươi có từng lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra với tiểu thư Gabrielle không? Ngươi có tự hỏi nàng sẽ đi đâu không?”
Isla chỉ vào Percy. “Hắn đã buộc tôi nói dối.”
Ả bị lôi ra khỏi sảnh, gào thét và khóc lóc. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng ả, John bắt đầu suy nghĩ về hai nam tước.
Coswold lẫn Percy đều không hé miệng nói câu nào. Họ đang đợi nghe quyết định của nhà vua. Coswold lo lắng nhà vua sẽ đổ lỗi cho hắn trước hành vi của Isla, còn Percy lo lắng đất đai của mình sẽ bị tịch thu.
“Chắc cả hai ngươi đều thấy được những rắc rối mà ta phải đối mặt những ngày qua. Đám quý tộc đã được giải thoát khỏi lời tuyên thệ vì ta đã bị rút phép thông công. Tình hình vô cùng bất ổn và âm mưu khắp mọi nơi. Ta luôn phải cảnh giác cả ngày lẫn đêm. Giờ thì một trong số những Nam tước quyền lực nhất của ta, Geoffrey của Wellingshire, sẽ đứng lên chống lại ta chỉ vì ngươi, Coswold, đã dùng danh nghĩa của ta trục xuất con gái hắn. Lúc này đây chắc chắn Geoffrey đang tập hợp quân của hắn.”
“Giết hắn rồi sẽ không còn gì phải lo nữa,” Percy đề nghị. “Đồ ngu. Geoffrey có rất nhiều bạn bè có thế lực.
Chúng sẽ bắt tay với hắn chống lại ta. Ngươi muốn ta giết hết tất cả chúng ư? Rồi ngươi và Coswold sẽ đóng thuế thay chúng chứ?”
“Ngài biết rằng chúng tôi không thể.” Percy nói.
“Ta có những kẻ thù đang viện trợ cho Phillip của nước Pháp. Hắn có thể sẽ đoạt ngai vàng của ta. Ta không cần thêm rắc rối nào nữa. Giờ tiểu thư Gabrielle đang ở đâu? Nàng có còn sống hay không?”
“Tôi tin rằng nàng đang sống cùng một thị tộc ở vùng cao phía Bắc. Chúng là một nhóm người lạc hậu.”
“Có người nào tuyên bố nàng thuộc về hắn chưa?”
“Chưa, nhưng chuyện đó có vấn đề gì sao? Ngài có thể buộc nàng quay lại Anh quốc mà,” Coswold nói.
John lắc đầu. “Ngươi đã dùng quyền lực của ta để đuổi nàng đi, đồ ngu. Khi ngươi tuyên bố nàng không có đất nước, cũng là lúc ngươi tuyên bố nàng không cần phải phục tùng ta nữa.”
“Nhưng ngài vẫn có thể buộc nàng…”
“Câm miệng.”
John suy nghĩ vấn đề trong vài phút rồi đưa ra quyết định. “Trước tiên ta phải xoa dịu nam tước Geoffrey trước khi hắn tập hợp đồng minh chống lại ta. Ta sẽ gửi lời đến hắn rằng ta đã biết được sự thật về người con gái vô tội của hắn. Finney’s Flat sẽ được tặng cho Gabrielle. Nếu nàng vẫn chưa kết hôn, ta sẽ tìm một người chồng thích hợp cho nàng.”
“Nếu nàng đã kết hôn thì sao?” Coswold hỏi.
“Vậy thì Finney’s Flat sẽ là quà cưới ta tặng cho nàng.”
“Lãnh chúa MacKenna sẽ cưới nàng làm vợ vì giờ đây nàng đã được chứng minh là vô tội,” Coswold nói.
Nhà vua đứng lên. “Ta tin ngươi không có phần trong màn kịch dối trá này, Coswold. Người vẫn sẽ là tôi tớ của ta. Còn Percy, ta nghĩ ngươi nên dành thời gian để suy nghĩ về lỗi lầm của mình.” John ra hiệu cho cận vệ của ông ta. “Đưa hắn đi.”
Khi Percy được giải ra khỏi sảnh, Coswold bước đến trước mặt hắn. Percy liếc mắt nhìn kẻ thù của mình.
“Chuyện này chưa xong đâu,” Percy rít lên.
Coswold cười khẩy. “Ta nghĩ xong rồi đấy.” Hắn nói thật khẽ. “Và ta đã thắng.”