← Quay lại trang sách

Chương 41

Colm đang chuẩn bị ra ngoài để ra lệnh cho những người lính của mình thì Gabrielle đi xuống.

“Chào buổi sáng,” nàng gọi. “Hôm nay sẽ là một ngày thật đẹp, đúng không?”

Anh đứng lại đợi nàng đến gần mình. Nàng là một cảnh tượng tuyệt đẹp. Chiếc váy nàng có màu xanh đậm, dù anh thích thấy nàng mặc màu của anh hơn, nhưng trông nàng vẫn rất xinh đẹp. Nếu họ đã kết hôn, anh biết chính xác mình sẽ làm gì vào lúc thế này. Anh sẽ bế nàng lên, đưa nàng trở về giường và dành thời gian của mình để cởi bỏ váy áo của nàng.

Anh không thể nào đợi thêm năm tháng mà không đưa nàng lên giường, anh quyết định rằng ngay khi trở về, anh sẽ ra lệnh cho vị linh mục làm lễ kết hôn cho họ. Lúc đầu khi Colm đồng ý tiếp nhận nàng, Brodick đã đề nghị Colm hoãn hôn lễ lại, cảnh báo anh rằng nếu Gabrielle mang thai ngay sau khi cưới, sẽ có người nghĩ đứa bé là của người đàn ông khác. Colm đã có cách khác. Anh biết rõ đứa bé là của anh và sẽ giết bất cứ kẻ nào dám có ý kiến khác.

Anh định nói ngay cho nàng biết rằng anh sẽ cưới nàng ngay khi anh trở về, nhưng anh chợt đổi ý. Anh sẽ nói khi linh mục chuẩn bị cho lễ cưới.

“Liam sẽ phụ trách trong lúc ta vắng mặt, nếu nàng có vấn đề gì, hãy tìm nó. Nó sẽ biết phải làm gì,” anh dặn nàng.

“Em có thể hỏi chàng định đi đâu không?” Gabrielle nói. Câu hỏi khiến anh khó xử. Anh đã nói rõ ý định của mình với nàng rồi. Nàng quên nhanh vậy sao?

“Ra trận, Gabrielle.”

Nàng suýt vấp ngã. “Bây giờ ư? Chàng ra trận ngay bây giờ?”

“Sao nàng có vẻ ngạc nhiên vậy? Ta đã nói với nàng ta định làm gì rồi mà.”

Nàng siết chặt cánh tay anh để anh không thể bỏ đi cho đến khi anh giải thích rõ ràng. “Chàng nói là chàng sẽ giết MacKenna.”

“À, vậy ra nàng vẫn nhớ. Giờ thì buông ta ra để ta…”

“Chàng không thể cứ thế ra trận được, Colm.” Gabrielle không thể tin vào tai mình. Sáng nay anh thức dậy, dùng xong bữa sáng, tập hợp người lại, và giờ xông thẳng ra chiến trận ư?

“Chàng không hề chuẩn bị gì cả.”

“Sao ta lại không có chuẩn bị?”

Trước kia anh chưa từng ra chiến trường à? Sao anh lại không biết mình phải làm gì chứ?

“Chàng vẫn chưa tuyên chiến,” nàng chỉ dẫn anh. “Sau đó chàng phải mất hàng tuần, hoặc hàng tháng trời để chuẩn bị. Phải chế tạo vũ khí, chất chúng lên xe, lương thực cũng phải được mang theo để người của chàng chống chọi trong trận chiến, rồi những vật dụng thiết yếu khác cũng phải được chất lên xe và mang theo để tiện cho chàng.”

Anh bật cười và hỏi, “Giải thích ta nghe xem vật dụng cần thiết cho ta là gì nào.”

Nàng nghĩ đến những thứ các quý tộc mang theo khi ra trận. “Chàng sẽ cần một căn lều vững chắc để chàng trú mưa, một tấm thảm bên trong lều để chàng không phải bước chân trần trên mặt đất khô cứng khi chàng rời giường.”

“Ta còn mang cả giường theo à?”

“Có thể.”

“Rượu thì sao? Ta nên mang theo bao nhiêu thùng?”

“Chàng nghĩ cần bao nhiêu thì mang bấy nhiêu,” nàng nói. “Có luật lệ đấy, Colm, kể cả là chàng cũng phải tuân theo. Một cuộc chiến văn minh…”

“Chiến tranh không bao giờ văn minh cả, và nàng vừa mô tả lại cho ta nghe người Anh chuẩn bị cho chiến trận thế nào. Còn bây giờ, nàng nên nhớ một điều rằng ta không phải người Anh.”

“Chàng vẫn phải chuẩn bị.”

“Ta đã có kiếm, cung và con ngựa chiến của mình. Ta không cần thêm gì nữa.”

“Vậy thì em sẽ cầu nguyện cho chàng kết thúc cuộc chiến trước khi chàng đói hoặc khát.”

Nàng thử bỏ đi, nhưng anh kéo nàng lại và trao nàng một nụ hôn nồng nàn.

“Chàng sẽ trở về với em chứ?” Nàng hỏi. “Ta sẽ.”

Và rồi anh đi.

Colm và các chiến binh của mình rời khỏi pháo đài bốn ngày bốn đêm thì tiểu thư Joan Dunbar đến thăm em gái mình.

Gabrielle rất tò mò muốn gặp người phụ nữ Colm từng muốn cưới. Nàng đã quyết định, bất luận Joan đẹp thế nào, tính tình ngọt ngào ra sao, nàng cũng sẽ không ghen với nàng ta. Colm chắc chắn quan tâm đến nàng ta, nếu không anh đã không đồng ý cưới. Thậm chí có thể anh từng yêu nàng ta. Nhưng Gabrielle sẽ không ghen.

Colm không yêu Gabrielle. Anh chỉ là vướng vào một món nợ ngớ ngẩn thôi. Anh sẽ không bao giờ liếc nhìn nàng đến lần thứ hai.

Joan có yêu Colm không? Sao có thể không chứ? Anh là một người đàn ông đẹp trai, anh dũng, mạnh mẽ – một người biết che chở. Nếu Joan yêu anh, thì sao? Gabrielle vẫn sẽ không ghen đâu.

Có lẽ nàng và Joan có thể trở thành bạn bè. Sẽ thật tuyệt nếu có một người phụ nữ cùng trò chuyện về những thứ đám đàn ông chẳng hề quan tâm. Nàng và Joan có một điểm chung: Colm. Đúng, họ nên làm bạn với nhau.

Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra. Sau khi trải qua năm phút đồng hồ với người phụ nữ đó, Gabrielle biết họ sẽ không bao giờ trở thành bạn được. Lý do rất đơn giản: Tiểu thư Joan là đồ khốn, cô ta rất xấu tính.

Fiona đã giới thiệu chị gái mình. Joan cao và mảnh mai hơn Gabrielle. Đường cong của cô ta không rõ rệt cho lắm. Cô ta nghiêm nghị hơn. Tóc dài đến tận thắt lưng, màu tóc nhợt nhạt hệt như làn da của cô ta. Lông mi dài xòe ra trên đôi mắt xanh của nàng ta. Joan xinh đẹp và cô ta biết điều đó.

Joan dùng mu bàn tay của mình hất tóc qua vai một cách khoa trương như muốn người khác chú ý vào những lọn tóc của mình.

“Đây là tiểu thư Gabrielle, Joan,” Fiona nói. “Em đã giải thích cho cô ấy biết rằng chị và Lãnh chúa MacHugh đã định kết hôn nhưng rồi cha liên minh với Lãnh chúa Dunbar và ép chị phải lấy ông ấy.”

Joan nhìn chằm chằm Gabrielle khi nàng ta hỏi em gái mình, “Em cũng đã cho nàng ta biết rằng chồng ta đã qua đời, và giờ ta có thể lấy Colm chứ? Và em có giải thích rằng ta thật sự có ý định đó hay không?”

Tiểu thư Joan không nhận lại được phản ứng như mong đợi. Gabrielle quá kinh ngạc trước những gì nàng ta nói, nàng đột nhiên bật cười.

“Ngưng cười ngay,” Joan ra lệnh. “Lời ta nói đâu có gì đáng cười.”

“Tôi có thể chia buồn với cô về chuyện của chồng cô, nhưng có vẻ cô đã qua thời kỳ để tang ông ấy rồi.”

Joan chỉ ngón tay về phía Gabrielle. “Tôi đã nghe tất cả mọi chuyện của cô rồi.”

“Lạ thật, tôi chưa từng nghe gì về cô cả.”

“Chắc bởi vì tôi không phải một ả điếm.”

Gabrielle nhún vai, hành động đó đã khiến cơn giận của Joan bùng phát.

“Colm sẽ không cưới một ả điếm, và cô chính là một ả điếm.”

Gabrielle biết Joan muốn nàng biện minh cho chính mình, nhưng nàng không định thỏa mãn nàng ta. “Tận hưởng chuyến viếng thăm của cô đi,” nàng nói rồi bỏ đi.

Đêm đó, Gabrielle vùi mình trong chăn, suy nghĩ về những gì Joan và nàng đã nói.

Một ngày nào đó, sau khi nàng kết hôn cùng Colm, nàng sẽ nói cho anh biết nàng đã giải cứu anh khỏi số phận thảm thương hơn cả cái chết. Phải, nàng đã cứu thoát anh khỏi Joan.