Chương 42 & 43
Chiến tranh không hề văn minh. Nó là cuộc chiến gian khổ và đẫm máu.
MacHugh không nghĩ đây là một trận tập kích bất ngờ. Anh chắc chắn rằng MacKenna biết anh đang trên đường để nói cho những thị tộc lân cận biết rằng anh đã sẵn sàng báo thù cho em trai mình.
Khi MacKenna hay tin, hắn đã lập tức củng cố binh lính cho trận đấu, nhưng hắn không có thời gian để kêu gọi đồng minh. Hắn thề rằng người của MacHugh sẽ không bao giờ bén mảng đến lãnh thổ của MacKenna. MacKenna sẽ phải đối đầu với kẻ thù và đánh trận mở màn cho cuộc chiến.
MacKenna không bao giờ thay đổi chiến thuật của mình, hắn tin rằng chiến thuật đã thành công trong quá khứ thì giờ đây cũng vậy. Hắn sẽ tấn công rồi lui lại, hết lần này đến lần khác, hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác. Dù người của hắn không được huấn luyện kỹ càng, nhưng số lượng đông đảo, hắn có thể điều toán lính mới tấn công ngay sau đợt trước. Hắn còn một thế mạnh khác: các cung thủ. Khi người MacHugh đổ xuống núi và đi qua vùng đồng bằng, sẽ không có nơi để lẩn trốn. Cho dù chúng có đến được vùng giáp ranh của đồng bằng, các cung thủ của hắn vẫn sẵn sàng đến giết sạch chúng.
Colm tin chắc vào sự ngu ngốc của MacKenna.
Lãnh chúa MacKenna không bao giờ nghĩ rằng người MacHugh sẽ đi qua đồng bằng trong đêm. Dù là kẻ ngốc cũng sẽ không cưỡi ngựa đi khi không nhìn thấy được gì trước mắt. Không có ánh sáng, lũ ngựa của họ có thể bị ngã hoặc chùn bước. Nhưng người MacHugh không cưỡi trên lưng ngựa, họ dắt chúng đi trong im lặng. Khi mặt trời lên họ đã vây thành vòng tròn lớn ngay phía sau kẻ thù. Họ tiến lên, buộc người MacKenna phải đánh trả hoặc bỏ chạy. Hầu hết chúng đã bỏ chạy.
Khi họ dồn được người MacKenna ra bãi đất trống, họ chiến đấu với chúng bằng kiếm và nắm đấm của mình. Họ nhanh chóng giành được thắng lợi, vì người MacKenna đánh chẳng khác nào những kẻ hèn nhát. Có kẻ còn cố dùng đồng đội của mình để làm tấm khiên chắn lưỡi kiếm của người MacHugh. Colm giết cả hai bằng một nhát đâm thật mạnh, lưỡi kiếm của anh xuyên qua ngay bên dưới trái tim của hai kẻ đó.
Colm luôn là người đầu tiên xông trận. Anh dẫn dắt người của mình. MacKenna luôn là người cuối cùng, chỉ chiến đấu khi hắn có ít nguy cơ bị giết nhất.
Xác chết chồng chất khắp cánh đồng. Mỗi một người lính MacKenna trước khi chết đều quay lại tìm kiếm vị Lãnh chúa của mình. Nhưng không thấy hắn. Colm đứng giữa chiến trận, kiếm anh nhuốm đầy máu của người MacKenna, phẫn nộ khi biết MacKenna đã đào thoát.
“Tìm hắn!” Anh gầm lên.
Người MacKenna tiếp tục bị hạ gục. Cuộc săn lùng vẫn đang tiếp tục.
Ba ngày sau, Colm tìm thấy kẻ thù của mình đang lẩn trốn như một tên hèn nhát trong một cái hang gần sườn dốc nhìn ra Loch Gornoch. Rút kiếm ra, hai người lính MacKenna đứng chắn trước Lãnh chúa của họ.
Braeden nhảy xuống khỏi ngựa và chạy đến bên Colm.
“Lui ra,” Colm ra lệnh. Mắt anh dán chặt vào MacKenna khi hai người lính của hắn bỏ chạy thục mạng.
Nắm chặt thanh kiếm của mình bằng cả hai tay, Colm giơ tay qua khỏi đầu.
Hình ảnh cuối cùng mà Owen MacKenna nhìn thấy là một cái bóng mờ nhòe.
Âm thanh cuối cùng mà hắn nghe được là tiếng nhạc phát ra từ thanh kiếm.
CHƯƠNG 43Gabrielle đứng bên cửa sổ phòng ngủ nhìn đám trẻ đánh nhau bằng những thanh kiếm gỗ. Nàng nghe một trong số chúng hét lên rằng đến lượt mình đóng vai Lãnh chúa MacHugh rồi, một lát sau nàng hiểu ra đó có nghĩa rằng cậu bé sẽ được thắng. Luôn có hai người chiến thắng trong trận chiến giả của chúng, Colm và Liam. Nàng tự hỏi anh em Lãnh chúa có biết họ được thần dân của mình sùng bái đến nhường nào không.
Hai chuyên gia gây rối, Ethan và Tom, đứng bên cạnh nài nỉ được tham gia, nhưng một cậu bé lớn lơn cứ đẩy chúng lui lại và ngó lơ chúng. Nàng ngạc nhiên khi hai cậu nhóc bỏ cuộc một cách dễ dàng. Chúng chụm đầu lại với nhau, cười khúc khích, sau đó chạy quanh lâu đài. Chúng đã chuyển sang cuộc phiêu lưu mới của mình.
Tiếng cười của đám nhỏ giúp cho tâm trạng Gabrielle vui tươi hơn. Nàng buồn rầu kể từ sau khi Colm rời đi, anh đã đi rất lâu rồi. Anh có anh toàn không? Cầu xin Chúa, hãy che chở anh được an toàn.
Nàng biết MacKenna xấu xa đến nhường nào, có thể thấy được qua việc hắn âm mưu tra tấn và giết chết Liam. Trong những ngày qua nàng đã nghe vô số những câu chuyện về Lãnh chúa MacKenna, mỗi câu chuyện đều khắc họa lại hình ảnh một tên độc tài chuyên mượn tay người khác để thực hiện kế hoạch tàn bạo của mình. Lòng trung thành của hắn với thị tộc chỉ ngang bằng với lợi ích mà hắn nhận được cho riêng mình. Khi thuộc hạ khiến hắn không hài lòng, họ sẽ bị trục xuất, hoặc tệ hơn là bị giết. Thậm chí hắn còn lợi dụng phụ nữ và trẻ em để làm tấm khiên chống lại những thị tộc thù địch xung quanh. Dựng nhà cho họ ở gần tường thành, hắn chắc chắn rằng bất kỳ Lãnh chúa nào dám tấn công vào pháo đài của MacKenna đều biết họ phải giết những người vô tội đó trước tiên.
Khi Gabrielle nghe những câu chuyện khủng khiếp ấy, nàng nhớ đến người đàn ông nàng đã gặp ở tu viện Arbane. Sự hào phóng của Lãnh chúa MacKenna với các linh mục đều nằm trong kế hoạch của anh ta. Tu viện trưởng đã bị lừa, và nàng cũng thế. Khi anh ta tự giới thiệu, Gabrielle đã nghĩ người đàn ông này thật đáng yêu và hấp dẫn, giờ nàng đã biết sự thật, nàng tự trách mình đã đánh giá dựa trên vẻ ngoài của một người. Nàng đã sai lầm về anh ta, nàng cũng từng sai về Colm. Nếu nàng chỉ nhìn thấy vẻ ngoài thô lỗ của Colm, nàng sẽ không bao giờ nhìn thấu được trái tim anh.
Nàng cố không nghĩ về MacKenna và chuyện có thể đang xảy ra, nhưng khi màn đêm buông xuống, nàng vùi mình trong chăn, giấc ngủ không tìm đến với nàng, trí tưởng tượng của nàng sẽ bắt đầu chạy loạn. Rất nhiều hình ảnh khủng khiếp hiện lên trong đầu nàng. Nàng thấy Colm nằm đó chồng chất vết thương, chỉ một mình, không một ai đến giúp anh.
Nghĩ đến anh sẽ chết là một chuyện không thể chịu đựng nổi. Thị tộc cần anh.
Gạt đi một nỗi lo ra khỏi đầu, một cái khác lại ùa đến. Sao nàng vẫn chưa nghe được tin gì từ cha nàng? Đã đủ thời gian để ông truyền lời đến nàng hoặc Buchanan. Nàng đợi càng lâu, nàng càng lo lắng Wellingshire đã bị bao vây và cha nàng đã bị lính của vua John bắt giữ. Gabrielle biết cha nàng sẽ không bao giờ đầu hàng.
Quá nhiều nỗi đau nàng phải chịu đựng… tất cả chỉ vì một lời dối trá. Gabrielle hy vọng ngày nào đó nàng có thể biết được vì sao người phụ nữ đó lại nói ra những lời tàn khốc như thế về nàng. Sao cô ta có thể hủy hoại một người mình chẳng hề quen biết chứ? Lương tâm của cô ta ở đâu? Isla có ăn năn chút nào hay không? Hay cô ta, cũng như bao người khác, đã tìm ra cách biện hộ cho hành vi ác độc của mình?
Gabrielle không có câu trả lời. Nàng chỉ biết sự sợ hãi có thể khiến nàng tê liệt nếu nàng để mặc nó. Nàng cần giữ cho mình bận rộn. Nếu nàng đủ bận rộn và di chuyển liên tục, nàng sẽ không có thời gian để lo nghĩ nữa.
Giờ đây, nàng đứng trong căn phòng của mình, nàng cầu nguyện Chúa che chở cho cha nàng và Colm.
Cảm nhận được cơn rét buốt, nàng đi đến bên cửa sổ để thả rèm xuống. Trước khi mảnh vải nặng nề rũ xuống hoàn toàn, nàng liếc nhìn đám trẻ đang chơi đùa bên dưới lần nữa. Nàng thấy gì đó và vội vã đẩy tấm rèm lên.
“Ôi, Chúa tôi.”
Nàng nhấc váy lên, mở toang cửa và chạy hết tốc lực. Nàng suýt ngã gãy cổ khi lao xuống cầu thang.
Liam đang trong sảnh thì nghe tiếng thét của nàng. Cậu đá chiếc ghế ra và chạy đến. “Gabrielle, có chuyện gì vậy?” Cậu cản nàng lại khi nàng định chạy qua cậu.
“Ethan… Tom… với kiếm,” nàng thở hổn hển.
“Ừ, tôi thấy đám nhóc đang chơi ở bên ngoài, nhưng chuyện gì…”
“Kiếm thật,” nàng lắp bắp. “Chúng đang cầm kiếm thật…”
Nàng không cần nói tiếp. Liam đã hiểu nàng muốn nói gì. Cậu nhanh hơn nàng nhiều, cậu đã lao xuống bậc cầu thang thứ hai. Gabrielle gạt một lọn tóc ra khỏi tầm mắt mình và hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc váy lên lần nữa và đuổi theo sau cậu.
Không có tiếng thét kinh hoàng nào vang lên, dấu hiệu tốt cho thấy đám nhóc không bị thương. Nhưng, nàng vẫn muốn biết chắc chắn chúng không sao. Khi nàng xuống đến tầng trệt, nàng đã chạy quá nhanh. Cánh cửa đang đóng lại khi nàng chạy ra ngoài. Nó va vào hông nàng, mất thăng bằng khiến nàng trượt xuống cầu thang dẫn xuống sân. Nàng sẽ có thể cứu mình khỏi cú ngã dập mặt nếu chân nàng không vướng vào gấu váy. Nàng vấp chân và bay lên không trung lần nữa, lần này chắc chắn nàng sẽ tiếp đất bằng đầu.
Colm đã cứu nàng khỏi cú ngã gãy cổ. Anh đang tóm chặt Tom bằng một tay của mình thì thấy nàng. Ném đứa bé cho Christien, anh đỡ lấy Gabrielle và nàng rơi vào lồng ngực của anh.
Gabrielle khẽ rủa một tiếng và hy vọng không ai nghe thấy, ngước lên, và nhận ra mình đang trong vòng tay của Colm. Nàng rất vui khi thấy anh, nàng hôn anh. Anh vẫn chưa cạo râu, nàng có thể cảm thấy hàm râu của anh cọ lên má mình. Anh siết chặt nàng để nàng biết anh cũng vui khi thấy nàng. Ít nhất thì đó là cái mà nàng muốn tin.
Nàng lùi lại. “Chàng khỏe chứ?”
“Khỏe.”
“Trận chiến thế nào?”
“Đã kết thúc.”
“Kết quả ra sao?”
“Như dự liệu.”
Nàng biết anh sẽ không nói thêm gì nữa với nàng, tuy nàng cảm thấy anh có chút thô lỗ khi làm vậy, nàng vui mừng khi thấy anh nên sẽ không để tâm đến việc đó.
Liam xách Ethan bước qua chỗ họ. Cậu nhóc gào thét đòi Liam thả nó xuống để lấy thanh kiếm của mình. Với Tom trên tay, Christien đi theo họ vào trong. Đứa bé nói không ngừng và không hề để ý chuyện người cận vệ không chú ý gì đến nó.
Trong chốc lát, Gabrielle và Colm được ở riêng cùng nhau. “Em nhớ chàng,” nàng nói.
Nàng hy vọng anh sẽ nói với nàng rằng anh cũng nhớ nàng, nhưng anh chỉ gật đầu một cái. Thật khiến nàng đau lòng.
“Gabrielle, ta biết mình đã nói sẽ cưới nàng trong sáu tháng nữa…” Anh lên tiếng.
“Vâng, đã gần một tháng trôi qua rồi.”
“Đã qua bao lâu không quan trọng. Ta không thể giữ lời hứa được nữa.”
Willa cắt ngang lời anh nói. “Lãnh chúa, xin hãy cho tôi một phút…” bà gọi ngay khi xuất hiện, lau tay mình lên chiếc tạp dề đang đeo. “Đám quỷ nhỏ đó lại nữa rồi. Chúng đã lẻn vào chuồng phía sau và dọa đàn gà đáng thương của tôi, giờ đàn gà không chịu đẻ trứng nữa. Tôi thề rằng mình đã thấy một con phải trốn chạy khi Ethan và Tom chạy qua. Tôi e rằng ngài sẽ phải cấm chúng ra sân.”
“Được rồi, Willa. Ta sẽ lo chuyện đó,” anh trả lời.
Từ khóe mắt, anh thấy những người khác đang đến – người thợ điêu khắc lại cầm sợi dây thừng đứt trên tay, người thợ rèn với thanh kiếm mới tinh sẵn sàng để thử nghiệm, người lính mới – tất cả đều có vấn đề cần anh giải quyết ngay.
Anh trả lời hàng loạt câu hỏi rồi ra hiệu cho những người khác đợi để anh có thể giải thích cho xong với Gabrielle việc anh muốn làm. Nhưng không thấy nàng đâu nữa.
“Chuyện quái gì… Gabrielle!” Anh hét lên.
“Xin phép ngài, thưa Lãnh chúa, nhưng tôi nghĩ tiểu thư của ngài vừa đi ra chuồng ngựa rồi,” người lính nói.
“Tôi thấy các cận vệ của nàng cũng đi theo,” một người khác nói thêm.
“A, chết tiệt.” Nàng lại nữa. Người phụ nữ này lúc nào cũng cố rời khỏi anh.
Gọi Braeden đến để trả lời những câu hỏi quan trọng, Colm lao thẳng đến chuồng ngựa.
Gabrielle đã biến mất trước khi anh nói xong, thế nên nàng không hiểu anh đang muốn nói gì với nàng – sẽ không kết hôn sau năm tháng nữa vì anh không thể đợi đến năm tháng mới được đưa nàng lên giường, một tháng qua đã là sự tra tấn với anh, anh không thể tiếp tục như thế. Anh không thể ở trong cùng một căn phòng với nàng mà không nghĩ đến chuyện mà anh muốn làm với nàng. Rồi nó trở nên thật lố bịch. Nàng bước lên cầu thang thì anh bước xuống. Nàng bước vào phòng thì anh bước ra. Nàng không hề hay biết mình ảnh hưởng đến anh thế nào, vì thế anh phải làm mọi cách để tránh xa khỏi nàng.
Nàng quá ngây thơ, nàng không biết được chỉ một cái chạm nhẹ của nàng có thể ảnh hưởng đến anh ra sao. Nhưng sau khi họ kết hôn, anh sẽ dành thời gian của mình để cho nàng thấy nàng có thể khiến anh trở nên điên cuồng đến mức nào.
Anh bắt kịp khi nàng đang mở cửa chuồng Rogue. Anh lao đến chỗ nàng và đá cánh cửa đóng sập lại, sau đó lệnh cho các cận vệ lui ra. Không hề thắc mắc, họ lui ra ngoài và đợi trước cửa chuồng ngựa.
Colm không chút dịu dàng khi buộc nàng quay lại đối mặt cùng anh. Trong mắt nàng ngấn lệ.
“Nàng không được đi,” anh nói
“Tùy theo ý chàng.”
“Không, nàng sẽ không rời khỏi ta.”
“Nhưng Colm…”
“Nàng sẽ không rời khỏi ta.” Giọng anh run lên xúc động. Nàng chống tay lên ngực anh, nhưng không thể đẩy anh ra. “Em không thể ở lại nơi này,” nàng hét lên. “Em không thể.
Em sẽ không thể ngừng đuổi theo chàng, hôn chàng, và tìm kiếm sự chú ý từ chàng. Em biết chàng nghĩ có thể tránh được em, nhưng chàng không thể đâu Colm. Em sẽ không ngừng nghỉ khi muốn có thứ gì đó.” Nàng hít thở sâu và khẽ nói. “Và em muốn chàng.”
Thế đấy, giờ anh có thể lựa chọn đón nhận hoặc từ chối. Nàng ngước lên nhìn anh. Anh hoàn toàn toàn bất động. Nàng thậm chí không chắc anh có còn hít thở hay không. Nàng biết mình đã khiến anh sững sờ khi trải lòng với anh. Thật không đúng phép tắc khi một cô gái thừa nhận tình yêu cháy bỏng của mình, nhưng đã quá muộn để rút lại lời đã nói, hơn nữa Gabrielle cũng không muốn.
“Chàng nói rằng chàng không thể cưới em, em chấp nhận quyết định của chàng,” nàng nói. “Nhưng nếu em ở lại, bất luận chúng ta có kết hôn hay không, em vẫn sẽ theo đuổi chàng, và cuối cùng em sẽ hạ gục chàng. Chàng không thể trốn thoát khỏi em được đâu.”
Anh vuốt ve khuôn mặt nàng bằng mu bàn tay mình trong lúc cố gắng sắp xếp từ ngữ để nói với nàng. “Có đôi lúc ta không biết phải nghĩ về nàng thế nào. Nàng luôn khiến ta phải kinh ngạc. Nàng cứu em trai ta và không hề đòi hỏi báo đáp. Ta đề nghị cưới nàng, nàng lại sợ cuộc đời ta sẽ bị hủy hoại. Nàng đã từng bị cuốn vào địa ngục, nhưng nàng vẫn cho thấy sự tốt đẹp của mình. Giờ đây khi nàng nghĩ rằng ta chối bỏ nàng, nàng lại mở lòng với ta. Ta không biết phép màu này đã xảy ra như thế nào, nhưng ta không thể hình dung được những tháng ngày còn lại trong đời không có nàng ta sẽ sống ra sao. Ta muốn có được nàng, Gabrielle, ta sẽ không đợi thêm năm tháng nữa. Chúng ta sẽ kết hôn ngay bây giờ.”