Chương 44
Hôn lễ sẽ được tổ chức trong hai tuần nữa. Colm chỉ có thể đợi thêm chừng đó thời gian, anh tin mười bốn ngày là quá đủ để chuẩn bị cho buổi lễ.
Maurna và Willa cuống cả lên. Mọi thứ phải thật hoàn hảo cho Lãnh chúa của họ và cô dâu của anh. Maurna phụ trách những người phụ nữ quét dọn lâu đài trong khi Willa và phụ tá của mình bắt đầu chuẩn bị cho món ăn đặc biệt. Sẽ có gà lôi, được chế biến cẩn thận; heo sữa; gà mái tơ và tất nhiên – bốn tá hẳn là đủ – bánh thịt, bánh tart quả mọng. Mật ong sẽ được dùng trong hầu hết tất cả những món ngọt. Rượu cũng phải dùng loại ngon nhất.
“Cô sẽ thu hút mọi ánh nhìn, thưa cô, khi cô bước xuống cầu thang trong bộ trang phục lộng lẫy,” Maurna nói. “Cha Gelroy sẽ nghe cô đọc lời thề của mình ở ngoài sân. Những đóa hoa đẹp nhất sẽ được cài lên tóc cô và rải thành vòng tròn quanh cô và Lãnh chúa, cả vị linh mục nữa. Cha nghĩ hôn lễ nên được tổ chức ở tu viện Arbane. Ông ấy nói rằng cô là công chúa của St. Biel và nên có một lễ cưới hoàng gia, nhưng Lãnh chúa không nghe. Ngài không giải thích lý do, nhưng tôi và Willa nghĩ là do ngài biết người dân của mình muốn được tham dự buổi lễ.
“Nó sẽ là một ngày trọng đại,” Willa dự đoán, “ở đây trước khi cô biết điều đó.”
Nhưng kế hoạch chu toàn cũng có thể thay đổi. Gabrielle nhận được tin vui từ cha nàng. Lãnh chúa Buchanan đến pháo đài của người MacHugh để cho nàng biết rằng anh ta nhận được tin từ Nam tước Geoffrey.
“Cha nàng rất khỏe. Ông không hề bị nhà vua làm hại, cũng không bị tước tài sản. Ông biết nàng đang sống cùng dòng họ MacHugh và muốn nàng biết rằng ông sẽ nhanh chóng đến đây để gặp nàng, và sẽ giải thích chuyện đã xảy ra với nhà vua.”
“Còn một tin nữa,” anh ta nhìn Colm nói. “Cha nàng nghĩ rằng nàng sẽ cùng ông trở về nhà.”
“Ông biết là tôi đã bị trục xuất. Sao ông lại nghĩ tôi có thể về Anh quốc cùng ông chứ?”
Brodick không có câu trả lời.
Chưa đến một giờ sau, khi Colm và Brodick đang bàn về những rắc rối mà Lãnh chúa Monroe mới đã gây ra, một trong số những người lính MacHugh phụ trách canh gác cây cầu trước sân đến thông báo có một đặc sứ của vua John xin phép được nói chuyện với tiểu thư Gabrielle.
“Có một giám mục và ba tu sỹ, cùng với vài người hầu đi cùng đặc sứ,” cậu ta nói. “Họ khẳng định ngài sẽ muốn nghe chuyện họ sắp nói. Họ mang theo một cuộn giấy và quà cho tiểu thư Gabrielle.”
“Còn lính thì sao?” Colm hỏi. “Tên đặc sứ đó có mang theo lính của nhà vua không?”
“Có, thưa Lãnh chúa. Tất cả hai mươi người. Họ đã đặt vũ khí xuống đất để chứng tỏ thiện chí của mình.”
Colm mỉa mai. “Người Anh không có thiện chí.”
Colm định không cho bất cứ ai bước qua cây cầu của anh, nhưng Brodick khuyên anh suy nghĩ lại. “Cậu không tò mò muốn biết chúng muốn nói gì à? Nếu cậu không thích cái mình nghe được, lúc nào cũng có thể…” Anh ta dừng lại khi nhận ra Gabrielle đang nghe.
Colm đưa ra mệnh lệnh: đám lính sẽ phải ở lại bên ngoài, nhưng người khác có thể vào.
Âm thanh cây cầu hạ xuống vang đến bên tai đội cận vệ. “Gabrielle, vào trong đi,” Colm nói.
“Tùy theo ý chàng.”
Nàng muốn ở lại. Nàng cũng tò mò như Brodick, muốn biết sứ giả đó có gì muốn nói, nhưng nàng sẽ không cãi lại Colm trước mặt đồng minh và bạn bè anh. Vả lại, nàng biết có phản đối cũng chẳng được gì. Một khi Colm đã quyết định, không gì có thể làm anh đổi ý cả.
Dù không có mệnh lệnh, nhưng những người MacHugh đã đứng thành hàng hai bên con đường mòn từ cây cầu đến sân. Rất nhiều người mang theo vũ khí và sẵn sàng cho mọi biến cố bất ngờ. Gabrielle nghĩ họ cảnh giác quá mức rồi. Một đặc sứ, vài tu sỹ, và một vài người hầu có thể gây hại gì chứ? Không linh mục hay người hầu nào mang theo vũ khí cả, sứ giả cũng không dám mang theo kiếm. Nếu làm vậy chẳng khác nào một sự xúc phạm nghiêm trọng với Lãnh chúa.
Stephen đứng sát bên vai Gabrielle và giải thích chuyện đang xảy ra trong lúc họ quay trở về lâu đài. “Tôi tin đám người này đến vì cô đấy, công chúa, họ muốn đưa cô đi. Người dân biết đám lính Anh đang đợi bên ngoài tường thành, có tin truyền đến rằng sứ giả có tin muốn báo với cô. Có thể ông ta mang theo đạo lệnh buộc cô quay trở về Anh quốc.” Anh gật đầu với người đứng ven đường. “Người MacHugh đã cho biết họ sẽ không để yên nếu cô bị đưa đi.”
“Những người đó đến đây không mang theo vũ trang, hoặc rất ít,” nàng nói.
“Nhưng họ sẽ báo lại cho đám lính đang đợi bên ngoài, đám lính đó sẽ nói lại cho vua John biết chuyện xảy ra ở đây hôm nay.”
“Đến hiện tại đã có quá nhiều giả dối. Làm sao chúng ta biết chắc rằng sứ giả là do vua John cử đến chứ?”
“Chúng ta phải đặt giả thiết hắn ta đúng là vua John cử đến và chuẩn bị trước,” Stephen trả lời với vẻ nghiêm trọng.
Ngay khi anh chạm vào cánh cửa, Liam đẩy cửa và bước ra ngoài. Cậu gật đầu chào Gabrielle, bước qua một bên để nhường đường cho nàng, sau đó tiến xuống sân đến bên cạnh anh trai cậu.
Một cảnh tượng rất đáng sợ. Colm đứng giữa những chiến binh. Liam và Braeden đứng bên trái, Brodick đứng bên phải anh. Christien và Lucien cũng gia nhập vào cạnh Braeden. Faust đến vị trí đối diện đứng bên cạnh Brodick.
“Đi ra cùng họ đi,” nàng nói với Stephen. “Tôi sẽ ở bên trong, anh không cần lo lắng đâu.”
Stephen cúi đầu chào và làm theo lời nàng nói.
Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng nàng thì lại mở tung ra lần nữa khi cha Gelroy chạy vào, trông ông lóng ngóng như chú chó hoang đang chạy quanh.
“Giám mục đến rồi,” ông nói với nàng, “ta vẫn chưa sẵn sàng để gặp ông ấy!”
Ông vội vàng chạy vượt qua nàng lên cầu thang. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, Gelroy dừng phắt lại để nàng đi trước ông. Nhưng khi họ vừa lên đến bậc thứ hai, ông vòng qua nàng và lao nhanh về phía trước. Ông không có thời gian để thay áo choàng, nhưng ông vẫn muốn phủi sạch bụi bẩn rồi rửa tay và mặt.
Gabrielle đi loanh quanh sảnh trong lúc chờ đợi có ai đó đến cho nàng biết chút tin tức.
Thở hổn hển sau sự hấp tấp của mình, một lúc sau cha Gelroy đến chỗ nàng. “Ta sẽ ở đây với con cho đến khi được gọi ra ngoài. Lãnh chúa của chúng ta không cho phép chúc tụng cho đến khi sứ giả giải thích rõ mục đích của chuyến viếng thăm này đâu.”
“Con sẽ đứng bên cửa sổ để có thể nhìn thấy chuyện đang diễn ra,” Gabrielle nói, “nhưng người ở ngoài kia có thể sẽ nhìn thấy con. Như vậy không phải phép.”
“Đúng đấy,” vị linh mục tán đồng.
“Và thật sai trái khi cố nghe lén những gì họ nói, nhưng nếu cha đứng gần cửa sổ, không thể không nghe thoáng qua cuộc nói chuyện được. Con không thấy có gì sai nếu cha vô tình đi đến bên cửa sổ…”
Gelroy gật đầu. “Không, không, tất nhiên không có gì sai, lúc này ta thật sự cần chút không khí trong lành.”
Vị linh mục đến gần bên cửa sổ và hy vọng sẽ không ai chú ý đến ông.
“Ta vừa khéo nhìn thấy đoàn người kia này,” ông báo lại. “Có vẻ long trọng và rình rang. Giám mục ăn mặc rất lộng lẫy, cưỡi trên con ngựa ngoan hiền. Ông ấy không còn trẻ, nhưng cũng không quá già.”
“Sứ giả thì sao?”
“Đang đi bộ, cầm một cuộn giấy trên tay. Trang phục của ông ta không nổi bật lắm, phải nói là trông ông ấy cỏ vẻ bồn chồn, ông ấy cứ dáo dác nhìn qua nhìn lại. Ta nghĩ ông bạn đáng thương này đang sợ mình có thể bị vồ lấy ngay lập tức.” Gelroy mím môi cười khi nói tiếp. “Có thể lắm chứ. Ta cũng từng cảm thấy thế.”
“Còn những người khác?” Nàng hỏi.
“Khá nhiều người. Giám mục dẫn đầu, rồi đến sứ giả, sau đó, theo thứ tự, tu sỹ, cuối cùng là người hầu. Ta nhận ra vài người. Họ đều đến từ tu viện.”
Gabrielle đến gần Gelroy, hy vọng có thể nhìn lén một chút. Vị linh mục đuổi nàng trở lại.
“Giám mục có thể nhìn thấy cửa sổ này đấy, tiểu thư Gabrielle. Đừng để ông ấy nhìn thấy con.”
“Vậy thì cha nói cho con biết chuyện gì đang diễn ra đi.”
“Giám mục vẫn ngồi trên ngựa, nhưng ông đã dừng lại.
Người hầu đang tiến lên nhận lấy dây cương giúp ông ấy.”
Gelroy làm dấu thánh và chắp tay lại cầu nguyện. Rồi ông giải thích. “Giám mục vừa ban lời cầu phúc. Nếu ông ấy hy vọng các lãnh chúa sẽ cúi người thì ông ấy sai rồi. Chẳng ai trong số họ nhúc nhích cả.”
Giám mục không thấy bị xúc phạm khi Colm và những người khác không hề quỳ xuống. Người hầu đứng bên cạnh giữ lấy dây cương, nhưng vị giám mục vẫn không xuống ngựa.
Viên sứ giả tiến lên. Cho rằng người chiến binh mặt lạnh đang đứng ở giữa là lãnh chúa MacHugh, ông ta nói với anh.
“Bệ hạ, vua John của Anh quốc, có lời với tiểu thư Gabrielle.
Nàng có ở đây không?”
“Có,” Colm trả lời, “nhưng ông phải cho ta biết lời nhắn của nhà vua, rồi ta sẽ quyết định ông có được gặp nàng hay không.”
Viên sứ giả đồng ý rất nhanh. Ông hắng giọng, đứng thẳng lưng, tiến lên trước một bước. Ông bắt đầu đoạn diễn văn đã chuẩn bị từ trước, với giọng nói thật lớn để càng nhiều người nghe càng tốt.
“Một hành động bất công đã xảy đến với tiểu thư Gabrielle. Nàng đã bị vu khống và hãm hại. Bệ hạ đã biết và chứng minh được nàng vô tội. Đức vua muốn khen ngợi nam tước Geoffrey và nể trọng ông vì đã bảo vệ tốt cho con gái mình và tiểu thư Gabrielle, báu vật của Anh quốc, kể từ ngày hôm nay trở đi sẽ được gọi là Công nương Gabrielle của St. Biel và là bạn của vua nước Anh.”
Sứ giả ngừng lại chờ đợi câu trả lời. Ông không cần đợi quá lâu.
“Tất cả những người ở đây đều biết tiểu thư Gabrielle vô tội. Chúng ta không cần vua của ông thông báo,” Colm nói.
“Vua John sẽ rất hài lòng khi biết ngài và những người khác có thể nhìn thấu lời dối trá mà rất nhiều người tin lầm. Đức vua muốn được bày tỏ thiện chí của mình.”
“Ông ta định bày tỏ bằng cách nào?” Colm hỏi.
Sứ giả đưa cuộn giấy lên cao để tất cả có thể nhìn thấy dấu triện vẫn còn nguyên vẹn.
“Để bày tỏ thiện chí của mình,” ông ta nhắc lại, “và hy vọng được tha thứ cho sự kết tội đáng buồn này, đức vua tôn quý đã trao mảnh đất được biết đến với cái tên Finney’s Flat cho Công nương Gabrielle. Ngài đã ký tên và đóng con dấu hoàng gia thay cho lời hứa trịnh trọng rằng mảnh đất ấy không còn thuộc về Anh quốc nữa. Ngài cũng cam kết nếu ngài không giữ lời thì Chúa sẽ trừng phạt ngài.”
Sứ giả tiến lên một bước và giơ cao cuộn giấy bằng cả hai tay mình. Colm nhận lấy và truyền cho Liam. “Những linh mục này đi cùng ông để làm gì?” Anh hỏi.
“Để bảo đảm, thưa Lãnh chúa,” ông ta đáp. “Với hy vọng… thật lòng hy vọng… ngài sẽ nghe lời nhắn của đức vua và không làm hại người đưa tin.”
Colm liếc nhìn Brodick trước khi nói tiếp. “Những người của Chúa sẽ không cứu được ông khỏi nắm đấm của ta nếu tin tức của ông khiến ta không vui.”
Tiếng nuốt xuống của viên sứ giả rõ to, vị giám mục, nghe lời Lãnh chúa vừa nói, lại đọc một lời cầu nguyện khác. “Ngài không hài lòng sao, thưa Lãnh chúa?” Sứ giả hỏi.
“Không, và ta không giết người đưa tin, kể cả khi ta không thích tin tức đó. Ông sẽ được chào đón ở đây miễn là ông yêu quý nơi này. Những người khác cũng thế.”
Viên sứ giả có vẻ không nhẹ nhõm hơn là bao. “Tôi xin được cảm ơn, thưa Lãnh chúa, nhưng vẫn còn lời xin lỗi cần trao, và chuyện khác cần nói về món quà. Bệ hạ muốn nghe được rằng Công nương Gabrielle đã tha thứ cho ngài. Nàng phải đích thân nói với tôi để tôi chuyển lời đến với đức vua.”
“Dân chúng của ta cũng sẽ nghe lời xin lỗi từ vua của ông.” Anh ra hiệu cho Braeden, người vừa hét lớn yêu cầu này.
Chỉ trong chốc lát, đàn ông, phụ nữ lẫn trẻ em đã vây kín sân và im lặng đứng quan sát.
“Đi mời công chúa của các cậu đi,” anh ra lệnh cho các cận vệ của nàng.
Cánh cửa mở ra và được hai người gác cửa giữ lại. Một lúc sau, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về nó. Một tên sai vặt thổi kèn lên khi viên sứ giả nói: “Kính chào Công nương Gabrielle.” Rồi ông ta quỳ xuống cúi đầu. Những người của tu viện đi cùng cũng quỳ xuống để bày tỏ lòng thành kính của họ.
Sững sờ, Gabrielle nhìn Colm, không biết mình nên làm gì. Những người đó quỳ gối thế này thật sự không thích hợp. Colm không giúp nàng. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào nàng và đợi nàng tiến đến bên mình.
Nàng không khiến anh thất vọng. Liam lui lại để nàng có thể đứng bên cạnh Colm.
“Cô phải cho phép họ mới đứng lên,” Stephen nhỏ giọng hướng dẫn nàng.
Hai má nàng đỏ bừng vì lúng túng. “Các người có thể đứng lên.”
Nàng khiến cho tất cả ngạc nhiên khi nói với sứ giả. “Ông cần cúi đầu trước Lãnh chúa MacHugh, vì ông đã được chàng rộng lượng để ông bước vào lãnh thổ của chàng, nhưng ông không cần quỳ gối trước ta. Nếu Lãnh chúa muốn ông quỳ, chàng sẽ nói.”
Tiếng xì xầm tán thành vang lên từ người MacHugh. Colm cho phép viên sứ giả lên tiếng, ông lặp lại bài diễn văn đã chuẩn bị từ trước lần nữa. Tiếng reo hò vang lên ngay khi ông vừa dứt lời. Ông ta đợi đến khi trận ồn ào lắng xuống và hỏi. “Tôi có thể truyền lời đến bệ hạ rằng Công nương đã tha thứ cho ngài chứ?”
Gabrielle đang định trả lời với sứ giả rằng có, nàng đã tha thứ cho nhà vua, nhưng chợt nàng dừng lại. Phải chăng đây là một cái bẫy?
“Ta sẽ suy nghĩ. Ông sẽ có được câu trả lời của ta trước khi rời khỏi nơi này.”
Viên sứ giả kinh ngạc khi nàng không đồng ý ngay lập tức, nhưng vẫn cúi đầu theo ý nàng. “Tôi sẽ đợi câu trả lời từ Công nương.”
Liam nắm tay Gabrielle. “Nàng vẫn luôn được người dân chào đón và kính trọng, nhưng giờ thì nàng còn được họ yêu mến nữa.”
Colm gạt tay cậu ra. “Chú hãy trao sự yêu mến đó của chú cho người khác và để Gabrielle yên.”
Liam bật cười. Cậu nháy mắt với Gabrielle và nói. “Tùy theo ý ngài, thưa Lãnh chúa.”
“Lãnh chúa, chúng ta nên ăn mừng,” Braeden nói, “từ giờ chúng ta đã có một Công nương và Finney’s Flat.”
Colm đồng ý nhưng không muốn có người ngoài xuất hiện trong nhà mình, kể cả khi đó là giám mục. Thời tiết khá dễ chịu và không có dấu hiệu sẽ mưa, anh lệnh cho mang bàn ghế ra ngoài, những thùng rượu sẽ được mang ra.
Giám mục cuối cùng cũng xuống khỏi lưng ngựa, ông và các linh mục của mình được sắp xếp ngồi vào bàn. Vẫn mang lòng nghi ngờ những vị khách đến từ Anh quốc này, người MacHugh dè dặt chào mừng viên giám mục và những người tháp tùng ông ta.
Gabrielle còn cảnh giác hơn người MacHugh. Nàng vẫn dõi theo viên sứ giả khi ông ta đi qua đám đông. Bối rối, nàng không chú ý đến cuộc đối thoại đang diễn ra bên cạnh mình cho đến khi nghe Colm khen ngợi cha Gelroy. Mỗi lời anh nói ra, vị linh mục thấy mình cao hơn một chút.
“Có lẽ sẽ nhanh thôi, Lãnh chúa, chàng sẽ muốn xây một nhà nguyện cho cha Gelroy,” Gabrielle đề nghị.
“Có lẽ,” anh trả lời.
“Tượng thánh Biel mà tu viện trưởng đã giữ sẽ nhanh chóng được chuyển đến đây,” vị giám mục nói. “Có lẽ con sẽ đặt tên nhà nguyện theo tên vị thánh này. Ta chưa từng nghe đến ngài,” ông thừa nhận, “nhưng có quá nhiều vị thánh trước thời của ta. Con có biết nhiều về thánh tích của ngài không?”
Gabrielle chẳng biết gì cả. Cha Gelroy thấy nàng ngập ngừng bèn nói. “Thánh Biel là một vị thánh tốt và linh thiêng. Tôi nghĩ các cận vệ hoàng gia có thể kể cho chúng ta vài thánh tích về ngài.”
Khi giám mục rời đi dùng bữa, nàng nói nhỏ với Gelroy. “Con thật xấu hổ vì đã quên hết về thánh Biel. Con cũng sẽ đi hỏi các cận vệ của mình để biết.”
Cha Gelroy nhác thấy Maurna đang bưng khay thức ăn ra. “Ừ, ừ,” ông nói, bỏ qua cuộc nói chuyện về vị thánh. “Thức ăn sẵn sàng rồi.”
Gabrielle ngạc nhiên nhìn quanh khi những người phụ nữ MacHugh bưng các khay chất đầy thịt, bánh mì và gà. Một người đi vào trong sân với một cái khay khác trên tay. Mọi người đang mang thức ăn đến để ăn cùng nhau.
Nàng nhìn quanh tìm Colm, nhưng không thấy anh đâu. Nàng đứng lên đi qua đám đông để đi tìm anh thì bị chặn lại với những lời chúc mừng của họ. Nàng bị vỗ vào lưng, cánh tay, và một lần vào đầu bởi một người phụ nữ rất khỏe.
Cuối cùng nàng cũng trốn được đến bên hông lâu đài, nàng tìm một nơi yên tĩnh. Nàng cần thời gian để suy nghĩ. Có gì đó trong đầu khiến nàng cảm thấy bồn chồn. Tuy thông báo mà sứ giả mang đến là một tin tốt, nhưng có gì đó không đúng. Nàng không biết đó là gì.
Colm tìm thấy nàng đang ngồi trên một tảng đá. “Gabrielle, nàng đang làm gì đấy?”
“Suy nghĩ.”
Anh kéo nàng vào lòng, hôn nàng, và muốn đưa nàng trở lại buổi tiệc chúc mừng.
“Em nghĩ đây có thể là một cái bẫy của vua John, nhưng em không biết nó là gì,” nàng nói với anh.
“Ta sẽ đọc kỹ cuộn giấy đó, nếu nàng muốn, ta sẽ bảo Liam và Brodick cùng đọc,” anh trấn an nàng. “Nàng không tin tưởng là đúng.”
Khi Colm đi tìm Brodick và Liam, rồi đi vào trong, Gabrielle quay lại bữa tiệc. Maurna bắt nàng ngồi xuống và nếm thử vài món ăn. Bà đã chuẩn bị bánh thịt, bà nhấn mạnh rằng Gabrielle phải được chăm sóc thật tốt.
Tiếng nói chuyện xì xào quanh nàng. Có nhiều người hứng khởi khi người MacHugh sở hữu được Finney’s Flat. Họ sẽ có gấp ba lần cây trồng cho dù có bỏ hoang vài mảnh đất. Sự hào hứng của họ khiến nàng mỉm cười. Nhưng nàng vẫn không dời ánh mắt hoài nghi của mình khỏi viên sứ giả.
Vì sao nhà vua lại ban tặng Finney’s Flat cho nàng? Đám tay sai, những Nam tước, có liên quan gì đến chuyện này? Chắc chắn là có. Đúng, nếu đây là cái bẫy, thì chúng chính là kẻ đứng sau. Nhà vua gọi mảnh đất đó là quà của ông ta. Lần đầu tiên nàng nghe đến Finney’s Flat là khi nó là của hồi môn của nàng. Còn bây giờ? Nguyên nhân là gì? Chắc chắn không phải là sự hào phóng của nhà vua. Ông ta không biết ý nghĩa của từ đó.
Ông ta muốn nàng tha thứ. Ra là vậy. Nàng chợt hiểu ra ý định của nhà vua. Nàng vỗ mạnh xuống bàn khiến cho mọi người giật mình, rồi nàng đứng bật dậy đi đến chỗ sứ giả.
Đám đông đang chúc mừng không chú ý đến hành động của Gabrielle, nhưng họ đều thấy các cận vệ đang đuổi theo nàng. Khi nàng đến chỗ sứ giả, Chistien đã đứng bên cạnh nàng.
“Đứng lên,” nàng ra lệnh cho sứ giả.
Tiếng cười nói ngừng lại và sự im lặng bao trùm lên bữa tiệc. “Ông sẽ phải trả lời các câu hỏi của ta,” nàng ra lệnh.
“Ông có quay về thẳng chỗ vua John hay không?”
“Không, tôi sẽ ghé qua tu viện trước,” viên sứ giả trả lời, liếc nhìn quanh những khuôn mặt hoảng hốt đang nhìn chằm chằm vào ông ta. “Tôi sẽ qua đêm ở đó rồi tiếp tục cuộc hành trình.”
“Các Nam tước cũng có mặt ở đó đợi để nghe tin mà ông mang về?”
“Vâng, thưa Công nương, tôi chắc chắn họ đang ở đó.”
“Có lẽ các Nam tước đó là Coswold và Percy?”
“Tôi không biết có những ai đang nóng lòng chờ đợi để biết rằng cô đã tha thứ cho vua John.” Ông nhíu mày nói thêm: “Và đó cũng là lý do tôi chờ đợi ở đây.”
Đám đông tiến lại sát hơn. Gabrielle thấy Joan đang nhìn nàng và giám mục đứng bên cạnh nàng ta.
“Ta biết nhà vua và các Nam tước thế nào,” nàng nói, giọng nàng cất cao theo cơn giận của nàng. “Nếu ta chấp nhận lời xin lỗi của nhà vua, ta cũng phải chấp nhận sự cai trị của ông ta. Đúng chứ? Và ta không còn được tự do nữa.”
Viên sứ giả nhìn xuống mũi chân mình và nói. “Tôi không thể nói dối, tôi chỉ có thể nói Finney’s Flat sẽ là của hồi môn của cô dành cho người đàn ông mà đức vua chọn để kết hôn cùng cô.”
“Nếu tôi không chấp nhận lời xin lỗi của ông ta, nhà vua sẽ lấy lại Fineny’s Flat?”
“Tôi không chắc, nhưng có thể.”
Một mẩu bánh mì rơi xuống đất sẽ gây ra tiếng động còn lớn hơn người dân đang có mặt lúc này.
“Nhà vua có từng nghĩ có thể ta đã kết hôn rồi hay không?”
“Có, nếu cô đã kết hôn, vậy thì Finney’s Flat sẽ thuộc về chồng của cô, nhà vua sẽ không can thiệp đến.”
Gabrielle nhìn xung quanh và cất cao giọng tuyên bố. “Hiện tại ta đã kết hôn.”
Sứ giả xem lời nàng nói là thật và hỏi. “Với Lãnh chúa MacHugh sao?”
“Phải,” nàng đáp. “Finney’s Flat thuộc về chàng.”
“Hiện tại cô vẫn chưa kết hôn!” Joan hét lên. “Cô không thể lừa chúng tôi. Cô dám nói dối trước giám mục. Cô sẽ bị đày xuống địa ngục vì tội lỗi đó.”
Gabrielle tức giận đi vòng qua viên sứ giả. “Hiện tại tôi đã kết hôn.”
Joan lui lại khi Gabrielle đến gần nàng ta. Cơn giận dữ trong mắt Gabrielle khiến nàng ta sợ hãi, sợ nàng sẽ ra tay đánh mình.
“Hiện tại ta đã kết hôn, và Finney’s Flat thuộc về Lãnh chúa MacHugh,” nàng lặp lại.
Những tiếng xì xào tán đồng vang lên trong đám đông, ngày một lớn hơn cho đến khi trở thành tiếng ồn thật lớn.
Khi tiếng ồn lắng xuống, Gabrielle lại lên tiếng. “Ông muốn bằng chứng? Tất cả các người hãy đợi ở đây, ta sẽ đi lấy nó cho ông.”
“Chúng tôi đều biết nàng đã kết hôn, và Finney’s Flat thuộc về lãnh chúa của chúng tôi,” một người hét lớn.
“Đúng vậy,” một người khác hét lên và rồi lại thêm người nữa.
Gabrielle dừng lại trước mặt sứ giả. “Nhưng ta nghĩ, ông đòi hỏi bằng chứng.”
Sứ giả gật đầu. “Tôi phải phải nói với vua John rằng cô đã kết hôn một cách chắc chắn.” Ông ta cảm thấy được đám đông đang giận dữ và hét lớn, “Và Finney’s Flat sẽ thuộc về lãnh chúa MacHugh.”
Christien chạy lên trước Gabrielle và giữ cửa cho nàng. “Bằng chứng ở bên trong sao?” Anh hỏi, nhoẻn miệng cười.
“Phải,” nàng trả lời.
Với các cận vệ theo sau, Gabrielle chạy lên cầu thang, dừng lại vuốt lại váy áo và vén những sợi tóc ra sau tai để trông mình thật chỉn chu.
“Cô sẵn sàng kết hôn trong hôm nay chứ?” Stephen hỏi. Nàng gật đầu.
Trong sảnh, Colm vừa đọc xong cuộn giấy. Anh đưa nó cho Brodick trong lúc Liam và cha Gelroy cầm chiếc ly trên tay đợi đến lượt mình.
Gabrielle hít một hơi thật sâu và bước vào sảnh. “Colm, có thể cho em chút thời gian không?”