← Quay lại trang sách

Chương 45

Gabrielle thật sự đã kết hôn. Lễ cưới diễn ra ngay trước lò sưởi trong sảnh chính.

Không có vẻ lộng lẫy hay tráng lệ nên có dành cho nàng công chúa đến từ St. Biel và vị lãnh chúa quyền uy của vùng cao nguyên. Nó diễn ra nhanh chóng và yên lặng. Cho dù người ở bên ngoài không thể nào nhìn vào trong sảnh được, nhưng Gabrielle vẫn kiên quyết che kín những cửa sổ hướng ra sân bên ngoài, mảnh vườn phía sau và hồ nước. Nàng không muốn để cho sứ giả, giám mục, hoặc người phụ nữ hung dữ Joan kia có bất kỳ cơ hội nào thấy được chuyện đang diễn ra.

Vì Brodick là họ hàng duy nhất của nàng có mặt tại đây, anh ta sẽ có nhiệm vụ trao nàng cho Colm và cho phép tiến hành cuộc hôn nhân này khi được cha Gelroy hỏi đến. Liam và các cận vệ hoàng gia của Gabrielle sẽ là nhân chứng.

Gabrielle không nghĩ rằng mình căng thẳng, nhưng rõ ràng là có, vì khi tay nàng được đặt vào lòng bàn tay của Colm, nàng run rẩy như thể vừa trải qua sự sợ hãi vô cùng khủng khiếp. Vị linh mục bắt đầu đọc lời khấn nguyện, nàng bắt đầu cảm thấy tác động của những việc đang xảy ra. Đầu gối mềm nhũn đi, hít thở một cách khó nhọc, lồng ngực thắt chặt. Nàng sắp trở thành vợ của Colm, bây giờ và mãi mãi về sau.

Nàng ngẩn người, nhìn Colm phủ ống tay áo choàng của mình lên hai bàn tay đang nắm chặt của họ. Anh nâng mặt nàng lên và nhìn thẳng vào mắt nàng tuyên đọc lời thề, nàng hoàn toàn không hiểu anh nói gì. Nàng đã quên sạch vốn tiếng Gaelic của mình. Khi đến lượt mình, nàng khẽ khàng tuyên đọc lời thề bằng tiếng mẹ đẻ của mình. Cha Gelroy ngăn nàng lại và yêu cầu nàng nói lại từ đầu.

“Ta không hiểu con nói gì cả, Công nương Gabrielle à,” ông giải thích.

Nàng cũng vậy. Nàng biết mình đã hứa gì đó với Colm. Chỉ là nàng không nhớ được mình đã hứa gì. Phải chăng nàng đã nói sẽ yêu thương và ủng hộ anh? Hay nàng đã nghĩ mình sẽ làm vậy? Nàng có nói với anh nàng sẽ chung thủy và thành thật không? Nàng mong là có, nhưng nàng không dám chắc. Tất cả những gì nàng biết là, nàng đã hứa sẽ dọn chuồng ngựa cho anh trong quãng đời còn lại của mình.

Nàng ngơ ngác nhìn vị linh mục. Ông không hề tỏ ra kinh ngạc, nàng cảm thấy đó là một dấu hiệu tốt.

Bây giờ và mãi về sau, cho đến khi cái chết chia lìa họ.

Lời nguyện cầu kết thúc, lời chúc phúc được ban. Người nàng cứng đơ khi Colm kéo nàng vào lòng, nhưng khi anh cúi xuống hôn nàng, nàng như được sống lại. Hơi ấm của anh giúp nàng ngừng run rẩy, nụ hôn dịu dàng của anh làm tan chảy mọi nỗi sợ trong nàng.

“Từ giờ các con là vợ chồng.” Cha Gelroy tươi cười rạng rỡ cất lời tuyên bố.

Lời chúc tụng không được nói lớn mà chỉ là những tiếng nói thật khẽ. Các cận vệ từng người một cúi người trước công chúa của họ và người chồng mới cưới của nàng, sau đó, trước sự kiên quyết của Gabrielle, họ xuống sân để tham dự bữa tiệc ăn mừng cùng người dân. Colm cho phép Liam hôn lên tay Gabrielle, đó là tất cả những gì anh cho phép, Brodick đã kéo nàng tránh xa khỏi Colm để có thể ôm nàng.

“Chúng ta phải ăn mừng chuyện này,” Liam nói.

“Một đề nghị thật đáng yêu,” nàng thốt lên. “Chắc là lúc khác nhỉ?”

Nàng siết lấy cánh tay của vị linh mục, kéo ông về phía cầu thang và chỉ cho ông biết những gì nên nói với giám mục. “Cha hãy nói với sứ giả rằng cha đã chứng hôn cho chúng con, nhưng cha không…”

Colm ngăn nàng lại. Vòng tay qua và kéo nàng về phía anh, anh nói. “Ta sẽ xử lý chuyện này. Không cần vội.”

Nàng không đồng ý. Nàng đã nói với sứ giả rằng nàng sẽ mang bằng chứng về cuộc hôn nhân của nàng đến cho ông ta. Chắc chắn ông ta sẽ nghi ngờ nếu nàng để ông ta đợi quá lâu.

Nàng cúi thấp đầu. “Tùy theo ý chàng.”

Liam bật cười, Bordick hỏi có gì đáng để cười, cậu thích thú giải thích.

“Với Gabirelle mà nói, ‘tùy theo ý chàng’ có nghĩa là nàng không đồng ý và sẽ làm hoàn toàn ngược lại. Nàng nghĩ có thể xoa dịu Colm bằng những lời như thế, nhưng chúng tôi đều biết tỏng ý nàng rồi.”

Brodick gật đầu. “ ‘Có’ nghĩa là ‘không và ‘không’ nghĩa là ‘có’?” Anh đấm lên vai Colm. “Ít nhất thì nàng còn cố xoa dịu anh. Vợ tôi chẳng thèm để tâm đến những gì tôi nói nữa kìa.”

Brodick không có vẻ phiền trước sự bất tuân của vợ mình. Trên thực tế, trong anh còn có vẻ hài lòng vì chuyện đó.

“Lãnh chúa MacHugh, ngài có muốn ta ra ngoài và nói đôi lời với sứ giả không?” Gelroy hỏi.

“Ông sẽ ở trong này,” Colm ra lệnh.

“Nhưng nếu sau này ta chạm mặt ông ta, ngài có thể cho ta biết mình nên nói gì không?”

“Ông sẽ nói sự thật,” Colm nói, “nhưng ông không nhắc đến thời điểm hôn lễ được diễn ra.”

Cái nhíu mày của lãnh chúa vẫn có thể khiến Gelroy run rẩy. Ông cố không thể hiện ra và đợi chỉ dẫn tiếp theo.

Liam một mực đòi ăn mừng. Cậu chạy vào buồng bếp và trở lại với một bình rượu. Rót cho mỗi người một ly đầy, cậu chúc đôi vợ chồng mới sẽ có cuộc sống hạnh phúc dài lâu. “Và như nàng đã nói, Gabrielle, chúc mừng cuộc hôn nhân hoàn hảo,” cậu trêu chọc.

Gabrielle khó hiểu. Hôn nhân hoàn hảo? Nàng đã nói gì rằng hôn nhân của họ sẽ hoàn hảo ư?

“Colm, em có hứa như thế khi đọc lời thề ư?” Nàng hỏi. “Nếu có thì xem xin lỗi. Hôn nhân của chúng ta sẽ không thể hoàn hảo được, em không thể hứa sẽ không có rắc rối. Nhìn xem lời nói dối của em đã dẫn đến lễ cưới của chúng ta vào hôm nay. Em không lừa gạt sứ giả, nhưng em đã khiến ông ta hiểu sai. Em còn lôi cả người dân của chàng vào nữa, em đã khiến họ trở thành đồng lõa. Chàng có thắc mắc em sẽ gây ra chuyện gì vào ngày mai hay không?”

Nếu nàng trông đợi Colm thông cảm cho nỗi phiền muộn của mình thì nàng đã lầm. Anh cảm thấy tội lỗi của nàng thật nực cười.

“Lừa gạt? Rắc rối? Nàng đã trở thành một người MacHugh rồi,” anh cười.

Anh hôn nàng lần nữa rồi trở nên nghiêm túc. “Giờ nàng hãy cho ta biết nàng muốn nhận được món quà cưới gì từ ta. Trong ngày cưới, ta sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của nàng.”

Nàng không suy nghĩ quá lâu. “Em muốn chàng xây cho cha Gelroy một nhà nguyện và hứa rằng sẽ hoàn thành nó trong vòng một năm. Ông ấy sẽ cần một cái bệ thờ thật tốt và những hàng ghế vững chắc.”

Gelroy kinh ngạc trước sự chu đáo và lòng tốt của nàng. Colm không ngạc nhiên cho lắm. “Được. Nàng còn muốn gì khác?”

Lại một lần nữa nàng trả lời không chút chần chừ. “Truyền thống rất quan trọng với em,” nàng nói. “Vì thế em muốn chàng tặng em món quà mà cha em đã tặng cho mẹ.”

Anh đợi nàng nói cho anh biết đó là gì, nhưng nàng không nói thêm gì nữa.

“Khi nào thì ta được biết món quà đó là gì?” Anh gặng hỏi. “Khi thời điểm đến.”

Viên sứ giả và giám mục vẫn đang đợi Gabrielle quay lại. Mặt ông ta tái mét khi thấy Colm đang đi về phía mình.

“Phu nhân MacHugh nói với ta rằng ông yêu cầu bằng chứng chứng minh nàng là vợ ta. Nàng đã nói cho ông biết chúng ta đã kết hôn rồi chứ?”

“Có, thưa Lãnh chúa... nhưng người ta nói rằng có khả năng...”

“Ông có biết ông may mắn thế nào khi còn có thể đứng hay không? Đáng ra ông phải chết, vì dám ám chỉ rằng vợ ta nói dối. Phải thế không?”

“Không, không, tôi không hề nghĩ vậy. Người khác có lẽ sẽ nghĩ…”

“Vợ ta không nói dối.” Giọng anh trở nên nghiêm nghị.

“Vâng, thưa Lãnh chúa. Lời nàng nói đều là sự thật.”

Gabrielle đến gần Colm. Nàng nhìn chằm chằm vào viên sứ giả. Nàng không biết liệu Joan có còn đứng lẫn trong đám đông để nhìn hay không, nhưng nàng hy vọng cô ta đã rời đi và không mang lại thêm rắc rối nào nữa.

Cha Gelroy tiến lên. “Ta biết sự thật rằng Lãnh chúa MacHugh và phu nhân đã kết hôn. Ta chính là linh mục đã chứng giám cho nghi thức thiêng liêng ấy. Ta nghe họ tuyên thệ với nhau, và ta đã ban phước cho sự kết hợp đó.” Ông ngước lên nhìn trời đầy vẻ khoa trương và nói. “Nếu ta nói dối thì sét sẽ giáng xuống ta ngay lúc này.”

Ông ngước mắt lên trời chờ đợi, sau đó gật đầu nói. “Chúa biết rằng ta nói sự thật,và ông cũng nên như thế.”

Giám mục muốn quay về tu viện trước khi màn đêm xuống để ông có thể ngủ trên chiếc giường của mình thay vì mặt đất lạnh cứng. “Ta sẽ chứng thực rằng cha Gelroy nói thật. Bây giờ chuyện đã kết thúc và tất cả mọi người đều hài lòng.”

Viên sứ giả đã bị thuyết phục. “Tôi rất vui. Với cuộc hôn nhân này, giờ ngài đã có được Finney’s Flat, thưa Lãnh chúa.”

“Lãnh chúa của chúng ta cũng sẽ có được kho báu của St. Biel,” Gelroy nói, mỉm cười thoải mái với Gabrielle. Vị linh mục không nghĩ mình phải giải thích ý nghĩa của câu nói này. Ai nhìn vào Gabrielle cũng có thể thấy được nàng là một báu vật.

Gabrielle đỏ mặt trước lời khen ngợi của vị linh mục.

“Con không nghĩ thế đâu, thưa cha. Chồng con sẽ phải thỏa mãn với mảnh đất, vì chàng sẽ không có được kho báu.”

“Càng sớm càng tốt,” viên sứ giả nói, “Tôi sẽ cử người đến từng thị tộc để thông báo Công nương Gabrielle đã được chứng minh vô tội trước lời vu khống dành cho nàng, rằng cuộc hôn nhân của hai người là hợp lệ, và từ giờ Finney’s Flat sẽ là của hai người.”

“Ông có quyền tuyên bố việc này chứ?” Gelroy hỏi. “Có.”

Vài phút sau, sứ giả cùng giám mục lên đường rời đi, Gabrielle chưa từng vui như thế khi chứng kiến người khác ra đi. Giờ nàng có thể thả lỏng rồi. Hoặc nàng nghĩ thế.

Một nỗi lo ra đi, một cái khác lại đến. Đêm nay là đêm tân hôn của nàng.

Người dân MacHugh không vội giải tán. Họ có quá nhiều thứ để chúc mừng. Lãnh chúa của họ vừa trở về trong thắng lợi trước kẻ thù, dòng họ MacKenna; Finney’s Flat đã trở thành lãnh thổ của họ; vị lãnh chúa đáng kính của họ đã có vợ. Theo lời cha Gelroy thì họ đã thật sự được ban phước lành. Khi hoàng hôn buông xuống, bữa tiệc cũng lắng dần. Những chiếc bàn ghế được trả về lâu đài, người dân cũng mệt mỏi trở về nhà của mình, nhưng họ rất vui.

Liam và Colm đi cùng Brodick đến chuồng ngựa, đến lúc Brodick phải về nhà.

“Cậu vẫn chưa xong chuyện với nhà MacKenna đâu,” Brodick cảnh báo. “Cậu giết đi một tên, sẽ có tên khác tiến lên. Chúng đông như chuột vậy. Rồi chúng sẽ nhanh chóng có một lãnh chúa mới, tôi cá là tên này cũng khốn nạn không thua gì Owen đâu. Hy vọng tên này không chết.”

“Không, hắn sẽ không chết đâu,” Colm lẳng lặng nói. “Anh là đồng minh của chúng tôi, Brodick,” Liam nhắc nhở anh ta. “Chúng cũng sẽ tìm đến anh thôi.”

“Tôi trông đợi điều đó,” anh ta nói.

Câu bé trông chuồng dẫn ngựa của Brodick đến cho anh ta. “Món nợ của cậu đã được xóa,” anh ta nói với Colm, “nhưng giờ tôi nghĩ cậu nợ tôi một thứ khác.”

“Tôi có thể nợ cậu gì nữa?”

“Tôi đã trao Gabrielle cho cậu.”

“Cậu ném nàng cho tôi,” Colm lạnh lùng nói. “Và tôi biết ơn vì điều đó”

“Có một cách dễ dàng để trả ơn tôi.”

“Cách gì?”

“Để một đứa con gái của cậu lấy con trai tôi.”

“Nhà thờ sẽ không cho phép điều đó,” Liam nói. “Anh là bà con với Gabrielle.”

“Trên hôn nhân thôi. Dượng của vợ tôi không có quan hệ huyết thống. Hôn nhân xếp đặt vẫn sẽ hợp lệ, và con gái cậu sẽ đến lấy con trai tôi với món hồi môn béo bở.”

Colm bật cười. “Tôi đoán xem nào. Finney’s Flat.”

“Phải, Finney’s Flat.”

“Kế hoạch của cậu cần vợ tôi sinh con gái và vợ cậu sinh con trai.”

“Tôi sẽ có,” Brodick nói. “Dù sao thì tôi cũng đi trước cậu, Gillian của tôi đã mang thai rồi, còn cậu vẫn chưa thể ngủ cùng Gabrielle trong bao lâu nhỉ? Năm tháng?”

“Tôi vốn nghĩ sẽ đợi đến đó, nhưng…”

“Vốn nghĩ? Danh tiếng của nàng thì sao?”

“Tin nàng vô tội sẽ được truyền ra, nếu tên người Anh đó nói thật, sẽ có một thông cáo chính thức.”

“Và cậu nghĩ chuyện đó sẽ nhanh chóng xảy ra à?” Brodick hỏi. “Colm, cậu phải cho nàng sáu tháng.”

Colm cam chịu đáp lại. “Nếu Gabrielle muốn thế, tôi sẽ đồng ý.”

Brodick và Liam bật cười.

“Cậu nghĩ mình có thể đợi lâu thế sao? Nàng xinh đẹp gần bằng vợ tôi đấy,” Brodick nói.

“Tất nhiên tôi có thể đợi. Tôi có kỷ luật hơn hai người rất nhiều.”

Colm quay trở về lâu đài. Liam và Brodick nhìn theo anh. “Chú nghĩ sao?” Brodick hỏi.

“Anh trai tôi là người có ý chí mạnh mẽ và có kỷ luật. Tôi cá ít nhất phải một đêm trước khi anh ấy đổi ý.”

“Tôi cá một giờ đồng hồ.”