← Quay lại trang sách

Chương 47 & 48

Gabrielle không biết thì ra tình dục lại có thể mang lại cảm xúc mãnh liệt đến thế.

Thỏa mãn nằm trong lòng anh, tay nàng vẫn đặt trên ngực nơi trái tim anh khi nàng đăm đăm nhìn vào ánh than trong lò sưởi ở đầu bên kia căn phòng. Nàng nghĩ anh đã ngủ nên định kéo chăn lên, nhưng Colm bỗng siết chặt vòng tay bên hông nàng. Nàng nhích lại gần hơn, thở dài, nhắm mắt lại.

“Colm?”

Anh uể oải đáp. “Hử?”

“Sao chàng lại đánh Liam? Chàng nhớ chuyện đó chứ?”

“Ta nhớ. Nó không thể đi xa hơn được nữa, nó sẽ cảm thấy nhục nhã khi bị khiêng lên.”

“Vậy ra đánh ngất cậu em đáng thương của chàng là một hành động mang ý tốt.”

“Nàng có thể nghĩ vậy.”

Suy nghĩ của nàng trôi dạt từ cái này sang cái khác. Nàng im lặng vài phút rồi hỏi. “Chàng có yêu Joan khi được hứa hôn với nàng ấy không?”

“Không.”

Rõ ràng anh cảm thấy không cần phải giải thích gì thêm nữa. Một lúc sau, nàng khẽ nói. “Có thêm muối đang được chuyển đến. Em quên nói với chàng, nhưng nhà kho của chàng sẽ chật kín khi rương cuối cùng được chuyển đến cho xem.”

“Đây là một món quà rất tốt,” anh nói. “Ở đây muối đáng giá hơn vàng rất nhiều.”

Nàng lập tức chuyển sang vấn đề khác. “Hai người bị bắt khi lẻn vào tu viện để giết Liam… cũng là MacKenna cử đến sao?”

“Ừ. Rõ ràng chúng là người mới. MacKenna đã thuê tất cả những tên cặn bã mà hắn biết.”

“Em không cảm thấy có lỗi khi cận vệ của em đã giết chúng.” Anh mỉm cười trong bóng tối. Nghe như nàng rất dữ dằn vậy. “Ngủ đi, Gabrielle. Nàng cần nghỉ ngơi.”

“Chàng sẽ kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra với đám người đánh Liam chứ?”

“Không.”

“Một câu cuối cùng thôi, nếu chàng sẵn lòng. Bức tượng thánh của mẹ em ở St. Biel sẽ được chuyển từ Wellingshire đến đây. Đây là truyền thống. Chàng không cảm thấy phiền chứ? Nó khá là lớn.”

“Ta sẽ không phiền nếu nàng không định đặt bức tượng đó lên giường ngủ của chúng ta. Giờ thì ngủ đi.”

“Em có nên tặng chàng một nụ hôn chúc ngủ ngon không nhỉ?” Nàng trêu chọc.

“Nàng có nhận ra mình đang quyến rũ ta hay không? Nàng đã mệt rã rời rồi. Nàng nên ngủ đi.”

Tuy anh nói nàng nên làm gì, nhưng anh lại đẩy nàng nằm xuống rồi hôn lên cổ nàng. Lần thứ hai anh không hề nhẹ nhàng nữa. Đã biết nàng thích gì, anh không kiềm chế nữa. Chân nàng quấn chặt khi anh đi vào sâu bên trong nàng. Anh rên lên, rồi bắt đầu chuyển động hông mình, nàng kêu lên trong niềm vui sướng hạnh phúc. Nàng cảm nhận được sự thỏa mãn trước rồi đến anh. Lần này còn tuyệt hơn cả lần đầu tiên.

Kiệt sức nhưng thỏa mãn, nàng nhắm mắt lại. Colm nâng người chống lên khuỷu tay và nhìn nàng. “Giờ thì đi ngủ đi”, anh ra lệnh. Anh quay người nghiêng về một bên, kéo nàng lại gần để lưng nàng áp vào ngực anh.

Nàng chỉ có thể phục tùng.

CHƯƠNG 48

Kể từ sau khi sự việc bị bại lộ ở lâu đài Newell, cuộc sống của Coswold vô cùng phiền muộn.

Nam tước ghê tởm và mệt mỏi khi phải giả vờ khúm núm trước nhà vua, nhưng hắn biết vị trí của mình đang lung lay. John vẫn tức giận việc Coswold và những người khác tin những gì Isla, ả khốn dối trá, đã nói. Khi Coswold dám chỉ r a việc Percy là người đã xúi giục Isla nói dối về tiểu thư Gabrielle, nhà vua đã nhắc hắn nhớ rằng Isla là cháu gái ruột của Coswold, chính vì thế mà hắn phải chịu trách nhiệm cho việc làm của ả. Ngoài ra, John đã tỏ rõ sự không hài lòng với Percy. Tên vô lại đó đã bị tước danh hiệu và gia sản nhỏ nhoi, gã đã bị tống vào ngục giam để suy ngẫm lại về tội lỗi của mình. Để chắc chắn Isla cũng học được bài học của mình, nhà vua cảm thấy tốt nhất là nên để ả đi theo Percy. Có lẽ khi ở cạnh nhau, hai kẻ này sẽ có thể nghĩ thông suốt về việc âm mưu chống lại ý vua.

Coswold biết khó để có được sự tha thứ của vua John. Nhà vua tính khí thất thường, chắc chắn sẽ đổ tội cho Coswold nếu sau này còn xảy ra vấn đề gì khác. Hắn làm mọi thứ trong khả năng của mình để lấy lòng nhà vua. Coswold đi theo John khắp nơi, chỉ cần một cái vẫy tay và một tiếng gọi, bất kể ngày đêm. Hắn có thể lăn đến như một con chó nếu hắn được bảo làm thế. Kết quả sau những nỗ lực hết mình, thái độ của John với hắn đã dịu xuống. Ông ta muốn có một người có thể nghe ông ta tâm tình về vợ của những quý tộc mà ông ta đã ngủ cùng.

Trong lúc khúm núm một cách nhục nhã, Coswold cũng phát hiện gần gũi nhà vua cũng có lợi của nó. Hắn có mặt ở đó khi người đưa tin có mặt để truyền lại tin tốt cho nhà vua. Tin đồn đã được chứng thực: Tiểu thư Gabrielle đã được tìm thấy. Nàng đã được dòng họ MacHugh đón nhận và sống cùng đám người cao nguyên đó trong pháo đài của chúng. John rất phấn khích. Giờ ông ta có thể bù đắp cho vị tiểu thư và có lẽ dập tắt chút ít lòng hận thù của nam tước Geoffrey và những Nam tước khác.

Trước khi John phái sứ giả đến chỗ của MacHugh để báo tin cho Gabrielle, ông ta đã gọi sứ giả đến để chỉ dẫn cụ thể. Coswold đứng bên cạnh và lắng nghe. Nhà vua nói ông ta chọn viên sứ giả này là vì ông có một trí nhớ siêu phàm, có thể lặp lại từng câu từng chữ. Sau khi bày tỏ lòng ngưỡng mộ trước sự sáng suốt của nhà vua, Coswold nhắc ông ta rằng hắn vừa từ vùng cao nguyên trở về. Hắn có thể đưa ra ít lời khuyên.

“Đường đến thị tộc MacHugh rất hiểm trở. Những người cao nguyên đôi lúc rất thù ghét người ngoài.” Coswold nói. “Tôi kiến nghị sứ giả của ngài sẽ nghỉ chân tại tu viện Arbane để tìm vài người tháp tùng ông ấy chăng? Các linh mục sẽ đồng ý nếu có thưởng cho họ.”

Hắn thấy nhà vua sắp nổi giận trước để nghị này thế là Coswold vội nói thêm. “Còn tôi nữa, để tỏ lòng thành kính, tôi sẵn lòng cung cấp mọi thứ mà ngài cần.”

“Ngươi sẽ nộp gấp đôi số thuế cho ta, Coswold, như vậy thì ta sẽ vui lòng,” nhà vua nói. “Cho đám linh mục bất cứ gì mà ngươi muốn. Ta không quan tâm đến chuyện đó, ta muốn sứ giả của ta an toàn trở về.”

Coswold chất đầy xe với những thùng rượu ngon nhất mà hắn mua được, rồi gửi chúng đến tu viện trước khi sứ giả xuất phát. Sau đó hắn xin nhà vua cho phép hắn trở về nhà để kiểm kê lại vụ mùa vừa thu hoạch được. Nhà vua đã phê duyệt cho hắn.

Trong thời gian nhanh nhất có thể, Coswold tập hợp người của mình và tiến thẳng đến tu viện Arbane. Chỉ chọn ra những lính tinh nhuệ nhất để đi cùng mình, hắn được một đội quân nhỏ nhưng hùng mạnh tháp tùng. Hắn sẽ không mạo hiểm. Có rất nhiều người đã biến mất ở nơi hoang vu của vùng cao nguyên và không bao giờ gặp lại. Coswold vẫn đợi tin từ những kẻ hắn phái đi chứng thực tin tức về nơi ở của Gabrielle. Hắn nghi ngờ chúng đã trộm những chiếc rương kia mà không hề đi đến pháo đài của người MacHugh.

Các linh mục trong tu viện Arbane chỉ vừa ổn định chỗ ngồi chuẩn bị cho buổi cầu kinh tối thì một tiếng động lớn phát ra từ cổng chính đã cắt ngang họ. Tu viện trưởng vội quỳ xuống trong nhà nguyền rồi sau đó chạy qua sân để đến cổng, bực bội trước sự việc đột ngột này.

Vẫn quá sớm để các linh mục đi đến chỗ MacHugh quay lại. Chuyến đi của họ lâu hơn bình thường là vì vị giám mục. Ông đang ghé thăm tu viện lúc vị sứ giả của Anh quốc đến, nghe về tin tức cần được nhắn đến tiểu thư Gabrielle, vị giám mục đã khăng khăng muốn đi cùng đoàn người. Ông giải thích rằng hiếm có dịp ông có mặt tại nơi mà tin tốt lành từ đức vua Anh quốc truyền đến. Các linh mục phải đi vòng đường khác để đưa giám mục về nhà của ông, con đường đó xa hơn hai giờ đồng hồ. Họ không thể nào có thể đi nhanh đến thế mà về đến đây rồi được.

Tu viện trưởng kéo lại đai lưng của mình rồi mở cổng. Nhận ra người đứng trước mặt, ông mở rộng cánh cửa ra. “Chuyện gì khiến ngài phải quay lại tu viện Arbane vậy?” Ông kinh ngạc hỏi.

Nam tước Coswold bước qua tu viện trưởng và đi vào sân, theo sau là một trong số những thuộc hạ của hắn, Cyril. Hắn quay lại lệnh cho đội quân của mình dựng trại bên ngoài tường thành của tu viện. Sau đó Coswold mới quay sang nói với tu viện trưởng đang ngơ ngác. “Ta đến nhân danh vua John,” hắn tuyên bố.

“Với mục đích gì vậy?” Tu viện trưởng hỏi.

Coswold đã chuẩn bị xong lời giải thích. “Nhà vua đã cử sứ giả để đưa tin đến nơi ở của MacHugh. Ta nhận được tin báo từ những người lữ hành rằng ở vùng cao nguyên đang hỗn loạn,” hắn nói dối, “lo sợ cho tính mạng của sứ giả và biết rằng nhiệm vụ của ông ta rất quan trọng với đức vua, ta phải tự mình tập hợp lực lượng lại để đảm bảo sứ giả của đức vua có thể quay về an toàn.”

Coswold không hề biết trận hỗn loạn mà hắn nói là có thật, vì hắn vẫn chưa hay tin về cái chết của MacKenna.

Tu viện trưởng dẫn đường cho vị nam tước vào sảnh. “Ta chắc chắn sứ giả sẽ trở về an toàn thôi, nam tước, nhưng ngài cứ đợi ở đây và tự mình chứng kiến. Ta sẽ mang chút thức ăn và nước uống cho ngài. Nếu cần gì khác để giúp ngài thoải mái hơn, ta rất sẵn lòng chuẩn bị.”

Tu viện trưởng vội vàng sắp xếp cho những vị khách không mời.

Màn đêm buông xuống, đoàn người mệt lả về đến tu viện. Coswold đã đợi ở đó để chào đón họ.

Viên sứ giả rất ngạc nhiên khi gặp được vị nam tước. “Nhà vua phái ngài đến để truyền mệnh lệnh khác cho tôi ư?” Ông ta hỏi.

“Không,” Coswold trả lời. Hắn kéo chiếc ghế khỏi bàn và mời sứ giả ngồi xuống. “Nhà vua tin tưởng ông và cũng biết nhiệm vụ này của ông quan trọng biết mấy. Sự an toàn của ông với ngài rất quan trọng... tôi quan tâm đến lo lắng của nhà vua hơn bất cứ thứ gì khác, tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đến xem ông có tốt không.”

Nở nụ cười hòa nhã, hắn chỉ chiếc ghế. “Ngồi xuống đi, chúng ta cùng uống chút rượu và dùng chút phô mai, ông có thể kể cho tôi nghe về chuyến đi của mình. Người MacHugh có man rợ và nóng tính như lời đồn không? Tiểu thư Gabrielle thì sao? Nàng vẫn xinh đẹp như trong trí nhớ của tôi chứ?”

Viên sứ giả cảm thấy hãnh diện khi được vị nam tước chú ý và có hứng thú được nghe ông ta kể về trải nghiệm của mình. Sau vài ly rượu, ông ta hoàn toàn thả lỏng và bắt đầu thoải mái nói chuyện.

“Ngài muốn tôi kể lại cho ngài nghe từng lời mà họ đã nói chứ?”

“Không, không cần,” Coswold nói. “Hãy giữ lại để báo cáo với nhà vua. Tôi chỉ muốn biết những người đó như thế nào thôi.”

“Tôi sẽ không báo lại nhà vua từng câu từng chữ mà tôi nghe được đâu. Ngài chỉ muốn biết tiểu thư Gabrielle có chấp nhận lệnh xá tội và Finney’s Flat mà ngài ban tặng hay không thôi.”

Ông ta nhấp một ngụm rượu trong lúc Coswold nóng lòng đợi chờ.

“Giờ để tôi trả lời các câu hỏi của ngài. Đúng là vậy. Phu nhân MacHugh thật xinh đẹp,” ông ta nói. “Nàng có vẻ rất hài lòng. Thị tộc mới của nàng rất vui khi nghe Finney’s Flat từ giờ thuộc về lãnh chúa của họ. Họ…”

Coswold cắt ngang. “Phu nhân MacHugh? Ý ông là tiểu thư Gabrielle?”

“Giờ nàng là phu nhân MacHugh, nàng đã kết hôn cùng lãnh chúa MacHugh. Tôi phải kể cho ngài hay, tôi run bần bật khi anh ta nhìn chằm chằm vào tôi đấy. Anh ta là một chiến binh dũng mãnh.”

Viên sứ giả nhận thêm rượu và tiếp tục kể lại ấn tượng của mình về vị lãnh chúa MacHugh. Ông không hề nhận ra sự phiền muộn của Coswold.

Trong lúc ông ta nhiệt tình kể về cặp vợ chồng mới cưới, Coswold nhìn thẳng về phía trước, siết chặt ly rượu khiến nó gần như bị bẻ cong. Cổ họng hắn bỏng rát bởi cơn giận bốc lên trong lòng. Hắn phải dùng hết sức mình để không nổi giận. Muộn rồi. Đã quá muộn rồi. Gabrielle lại một lần nữa vuột khỏi tay hắn. Phải chăng hắn cũng đã vuột mất kho báu?

Mỗi khi viên sứ giả ngưng lại, Coswold gật đầu khích lệ và lại rót đầy ly rượu của ông. Sau khi uống rất nhiều rượu, viên sứ giả bắt đầu lắp bắp, mí mắt trở nên nặng trịch. “Tôi buồn ngủ,” ông nói và bắt đầu đứng lên.

Coswold vội đưa cho ông thêm phô mai và bánh mì. “Ông sẽ ngủ ngon hơn khi đã ăn no,” hắn nói, tươi cười khi viên sứ giả nhận lấy thức ăn.

“Ông còn nghe được tin gì khác không?” Coswold hỏi.

“Người MacHugh là một nhóm người khiến người ta rất tò mò. Tôi rất có hứng thú muốn biết về họ,” hắn nói thêm để viên sứ giả không nhận ra được ý đồ sâu xa của hắn. Khi trời sáng, hắn không tin kẻ say bí tỉ này có thể nhớ được những gì mình đã nói.

“Trong lúc tôi đợi phu nhân MacHugh trở ra, tôi ăn khá nhiều món ăn thú vị. Có món bánh mì ngọt là tôi thích nhất…”

Colm để ông ta thỏa thích nói nhảm, hy vọng có thể nghe được chút gì đó hay ho.

“Họ đang ăn mừng,” sứ giả nói, ngáp một cái rõ to. Một miếng phô mai bị kẹt trong kẽ răng ông, Coswold nhìn ra chỗ khác. Hành vi của tên say xỉn này bắt đầu trở nên ngày càng kinh tởm.

“Ăn mừng chuyện gì?” Hắn hỏi, không giấu nổi sự cáu kỉnh trong giọng nói.

“Finney’s…” dường như ông ta đã không thể suy nghĩ mạch lạc được nữa.

“Họ đang ăn mừng tin tức Finney’s Flat là của họ?” Coswold gợi ý.

“Đúng, đúng. Nó đã thuộc về họ.”

“Họ có nhắc đến thứ gì khác mà lãnh chúa của họ sẽ nhận được không?”

Viên sứ giả chớp mắt lia lịa, cố gắng tập trung. “Gì cơ?”

“Vàng,” Coswold lầm bầm. “Có nhắc gì đến vàng không?”

Viên sứ giả gãi cằm. “Không, không có vàng.”

Coswold chìm trong thất vọng, hắn ngả ra sau ghế và lấy tay che kín mặt mình. “Mất rồi,” hắn thì thầm.

Hắn tưởng rằng viên sứ giả đã ngủ, nhưng hắn đã nhầm. “Kho báu.”

“Ông nói gì?” Coswold gặng hỏi. “St. Biel. Có một kho báu.”

“Họ biết về kho báu?” Hắn hỏi. Hắn lắc viên sứ giả để ông tỉnh táo tiếp tục.

“Linh mục… ông ấy nói họ sẽ có được kho báu…” ông ú ớ nói.

Coswold ghé sát người ông ta để có thể nghe rõ hơn. “Có ai nói kho báu đang ở đâu không?”

“Không... phu nhân MacHugh... phu nhân MacHugh nói...” Cowold túm chặt vai ông ta. “Phu nhân MacHugh đã nói gì về kho báu?”

Ông ta gục sang một bên. “Nàng nói lãnh chúa có được mảnh đất… nhưng ngài ấy sẽ không có được kho báu.”

Coswold buông vai ông ta ra và lùi lại. Có lẽ mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.