← Quay lại trang sách

Chương 49 & 50

Colm là một người có tính chiếm hữu cao. Anh luôn để mắt đến Gabrielle và không thích khi có bất kỳ người đàn ông nào đứng quá gần hoặc nhìn nàng quá lâu.

Từ sau ngày kết hôn, anh chưa từng nới lỏng cảnh giác. Một đêm sau bữa tối, chỉ còn Liam và Colm trong sảnh chính. Trong lúc Willa và Murna dọn dẹp bàn ăn, Liam quyết định nói với anh trai mình về tính cảnh giác quá cao độ của anh.

“Đến cạnh lò sưởi đi, để em có thể nói chuyện riêng với anh.” Liam quỳ một chân xuống và ném một thanh gỗ lớn vào ngọn lửa đang cháy, sau đó kéo ghế lại gần lò lửa rồi ngồi xuống.

Colm dựa lên thành lò sưởi đợi nghe xem em trai anh muốn nói gì.

“Anh có lý do nào để nghi ngờ Gabrielle không?” Liam hỏi.

Câu hỏi khiến Colm khó chịu, nhưng anh biết Liam không có ý xúc phạm anh hay Gabrielle. “Tất nhiên là không,” anh lẩm bẩm.

Liam gật đầu. “Anh tin tưởng nàng là đúng. Nàng sẽ không bao giờ dối gạt anh. Em có thể thấy được trái tim nàng đặt ở nơi nào.”

“Nơi nào vậy?”

Em trai anh bật cười. “Anh đừng vờ vịt thế. Anh biết nàng yêu anh mà.”

Colm không thừa nhận lời Liam nói. Chỉ có phụ nữ mới nói đến yêu, một chiến binh thì không.

“Sao chú lại hỏi anh có nghi ngờ nàng không trong khi đã biết rõ câu trả lời?”

“Vì cách hành xử của anh. Anh hành động hệt như một người chồng đang ghen.”

“Anh không ghen. Anh đang bảo vệ thứ thuộc về mình. Gabrielle xứng đáng được bảo vệ như bất kỳ người dân nào trong thị tộc.”

“Nàng là vợ anh, Colm à.”

“Và anh sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”

Gabrielle xuất hiện trên cầu thang khiến họ chú ý. Nàng bước qua một bên đợi hai thuộc hạ của Colm khiêng chiếc rương của nàng lên.

“Gabrielle, sao nàng lại mang muối về phòng của mình thế?”

Khi hai người kia đi qua nàng nói với họ. “Nhờ các anh đặt nó trước lò sưởi trong phòng của tôi.”

“Tôi sẽ chỉ chỗ cho họ,” Maurna hô lên rồi vội chạy đến giúp. “Nhưng phu nhân, sao cô lại muốn đặt rương muối trong phòng mình vậy?”

“Đây không phải muối,” nàng giải thích với Maurna. Rồi quay sang Colm và Liam nói: “Chàng còn nhớ chứ, em từng nói tất cả những chiếc rương đều chứa muối, trừ một rương. Mãi em mới tìm được nó đấy, may thật, nó được xếp ở dưới đáy.”

“Nàng sẽ mặc trang phục của người MacHugh. Nàng không cần quần áo của người Anh,” anh đáp.

“Em có thể không cần chúng, nhưng em vẫn sẽ giữ chúng lại. Và cả những thứ khác trong rương nữa, để tưởng nhớ về Wellingshire và St. Biel.”

“Ôi Chúa, Gabrielle, nàng đã có đủ vật gợi nhớ về St. Biel rồi,” Liam nói. “Colm, anh có thấy kích cỡ của bức tượng mà tu viện trưởng gửi đến chưa? Nó được cất trong kho cho đến khi anh xây một nhà nguyện cho Gelroy. Rồi nó sẽ được đưa vào trong nhà thờ.”

“Không, Liam,” Gabrielle nói. “Nó sẽ không ở trong nhà thờ. Nó được đặt trước cửa để tất cả mọi người có thể thấy khi họ bước vào. Đây là truyền thống.”

“Không bức tượng nào ở St. Biel được đặt trong nhà thờ sao?”

“Hiển nhiên là không. Chúng tôi cầu nguyện trước Chúa, không phải trước bức tượng.”

Liam đứng lên khi nàng bước vào phòng, nhưng nàng vừa ngồi xuống, cậu cũng quay lại ghế của mình.

“Có đúng là còn bức tượng khác sẽ được cha nàng gửi đến không?”

“Đúng. Chúng vốn thuộc về mẹ tôi, giờ tôi đã kết hôn rồi, chúng sẽ thuộc về tôi. Đây là truyền thống.”

“Có bao nhiêu đang trên đường đến đây vậy?” Colm kéo dài giọng nói.

“Chỉ tầm một tá thôi,” nàng trêu chọc anh.

Nàng đang cười trước phản ứng của họ thì các cận vệ đề nghị được nói chuyện với nàng. Nàng thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt các cận vệ trung thành của mình và biết ngay điều họ muốn nói: họ chuẩn bị trở về nhà.

Gabirelle hít thật sâu và cố hết sức mình không cho nước mắt rơi. Nàng không nên khóc. Nàng liếc nhìn Colm, vẻ mặt của anh cho biết các cận vệ đã nói với anh rồi. Nàng bước thật chậm về phía họ, chắp tay như lúc cầu nguyện.

“Các anh chuẩn bị về nhà.”

Nàng vừa nói vừa nhìn Stephen.

“Đã đến lúc rồi, công chúa. Giờ đây chúng tôi chắc chắn rằng Lãnh chúa sẽ bảo vệ cô được an toàn.”

Nàng nắm tay anh và nói. “Anh là người bạn đáng tin cậy của tôi, Stephen. Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu không có anh nữa.”

Anh cúi người trước nàng rồi lui lại. Gabrielle siết tay Lucien. “Chúng ta cùng nhau trải qua không ít rắc rối, đúng chứ? Tôi nghĩ anh sẽ rất vui khi thoát được khỏi tôi.”

“Không, không đâu, Công chúa. Tôi sẽ nhớ cô, và tôi sẽ luôn ghi nhớ cô trong tim mình.”

Faust là người tiếp theo. Nàng nắm tay anh và nói. “Anh tin được không, Faust? Anh sẽ nhanh chóng được nhìn thấy những ngọn núi của St. Biel.”

“Tôi sẽ nhớ cô, công chúa.”

Christien là người cuối cùng. Nàng cầm tay anh và nói: “Anh đã từng cứu tôi thoát chết vô số lần. Tôi nợ anh mạng sống của chính mình, Christien, tôi sẽ nhớ anh lắm.”

“Cô sẽ không phải nhớ tôi lâu đâu, công chúa. Tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ biết khi nào là thời điểm để quay lại.”

Họ cúi gập người chào và rồi ra đi. Dòng lệ lăn dài trên má nàng. Không nói lời nào, Gabrielle rời khỏi sảnh và trở về phòng mình.

Colm biết nàng cần được ở một mình. Anh đợi lâu hết mức có thể, rồi đi vào phòng ngủ của nàng. Nàng đang cuộn mình trên giường, nức nở. Anh kéo nàng vào lòng và an ủi bằng cách duy nhất mà anh biết. Để cho nàng khóc.

CHƯƠNG 50

Cha Gelroy cố giúp nàng vượt qua sự mất mát bằng cách khiến nàng cảm thấy tội lỗi.

“Tất nhiên là con nhớ các cận vệ của con. Họ giống như các anh trai của con trong bao nhiêu năm qua, nhưng con phải nghĩ cho họ, để họ tự tìm kiếm con đường của riêng mình. St. Biel là nhà của họ, con nên vui mừng vì giờ họ có thể trở về với cuộc sống của mình nơi đó.”

Gabrielle biết ông ấy nói đúng, nhưng nàng vẫn nhớ họ rất nhiều, rất khó để nàng thấy vui vẻ. May thay, nàng vẫn luôn bận rộn và có rất ít thời gian để rầu rĩ.

Người dân giúp nàng hòa nhập dễ dàng vào cuộc sống của họ. Gabrielle đã chiếm được lòng họ khi họ hay tin nàng đã giết một người để cứu Liam. Nàng có được sự yêu mến và tôn trọng khi nàng kết hôn cùng lãnh chúa của họ và tặng Finney’s Flat cho anh. Chống lại tiểu thư Joan và bắt nàng ta nhận rõ vị trí của mình chứng tỏ nàng có tính cách mạnh mẽ, họ thấy đây là một điểm tốt.

Mọi người luân phiên hướng dẫn cho nàng. Maurna và Willa giúp nàng học cách trở thành nữ chủ nhân của gia đình. Gabrielle sẽ quyết định thực đơn cho mỗi bữa ăn, khi nào thì đồ đạc cần thay mới hay chăn đệm cần mang ra phơi và hàng nghìn những chuyện khác giúp cho lâu đài ngăn nắp đâu vào đấy.

Người quản gia lẫn đầu bếp đều không bao giờ nói “không” với nàng hoặc nói thẳng ra rằng nàng đã sai. Họ có rất nhiều cách khéo léo nhắc nhở nàng khi họ thấy nàng đã mắc lỗi gì đó.

“Chúng ta nên có món bánh thịt cho bữa tối nay,” Gabrielle nói với Willa.

Người đầu bếp lắc đầu im lặng. Gabrielle thử lại lần nữa. “Chúng ta sẽ dùng gà?”

Lại một cái lắc đầu theo sau mệnh lệnh của nàng. Gabrielle thở dài. “Vậy thì thịt cừu.”

Một cái gật đầu tán thành. “Vâng, thưa phu nhân. Sẽ có món thịt cừu.”

Thợ đẽo đá và thợ làm nến chỉ nàng cách để giao tiếp với các thị tộc khác. Họ cảm thấy phu nhân của họ cần phải hiểu hết về tất cả những mối thù hận.

Gabrielle còn không biết các thị tộc sống ở đâu.

“Sao tôi lại cần phải biết về những mối thù hận?” Nàng hỏi.

Người thợ làm nến kinh ngạc khi nàng hỏi câu như thế. Anh ta trả lời theo suy nghĩ của mình. “Nếu phu nhân không biết ai là kẻ thù, thì làm sao biết được nên nói chuyện với người nào và chửi rủa người nào chứ?”

Nàng không có câu trả lời cho anh ta.

Tối đó, khi nàng chuẩn bị đi ngủ, nàng hỏi Colm về chuyện các thị tộc. “Có quá nhiều thị tộc ở vùng cao nguyên, em không thể nhớ hết được.”

“Ngày mai ta sẽ vẽ một bản đồ và chỉ cho nàng biết nơi ở của từng thị tộc.”

“Chàng sẽ vẽ bản đồ này trước hay sau khi chàng dẫn em đến nhà Buchanan?”

Nàng bước ra khỏi ánh nến khi nàng cởi chiếc váy của mình để thay váy ngủ. Vẻ thẹn thùng của nàng khiến Colm thích thú. Anh đã lên giường. Anh nằm nghiêng người, chống tay trên cùi chỏ, ngẩng cao đầu và nhìn nàng bằng vẻ biếng nhác.

Gabrielle trở lại bên lò lửa để sưởi ấm trong lúc nàng chải lại mái tóc rối của mình.

“Sao nàng lại mặc chiếc váy đó?” Colm hỏi. “Rồi ta cũng cởi nó ra ngay khi nàng lên giường thôi.”

Nàng đặt chiếc lược xuống và quay về phía anh. “Em phải đến thăm nhà Buchanan. Mai chàng dẫn em đi chứ?”

“Không.”

“Tiểu thư Gillian là chị họ thân thiết của em đấy.”

“Nàng còn chưa bao giờ gặp cô ta mà.”

“Nhưng chị ấy vẫn là người thân của em.”

“Mai ta có việc phải làm. Không đi được.”

“Có thể để ai khác đưa em đến nhà Buchanan không?”

“Không.”

“Ngày mốt thì sao?”

“Không. Lên giường đi.”

Nàng nhìn anh đăm đăm một lúc lâu. “Không.”

Anh không tỏ ra bực mình khi nàng từ chối. Nàng cảm thấy thất vọng, nàng đã hy vọng có thể chọc tức anh. Rồi nàng sẽ lao ra khỏi phòng, nhưng nàng không có nơi khác để đi. Hơn nữa, nàng không thể lao đến đâu nếu nàng không mặc váy áo chỉnh tề. Gabrielle cảm thấy phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực mới có thể chọc giận anh được.

Chỉ vài giây sau nàng thừa nhận mình phải lên giường hoặc sẽ bị chết cóng. Nàng đi qua căn phòng đến bên giường.

“Nói để chàng hiểu. Em không đến với chàng. Em đến với chiếc giường.”

Nàng bắt đầu trèo qua người anh để sang bên kia giường, nhưng chỉ một động tác nhỏ anh đã kéo chiếc váy ngủ qua khỏi đầu nàng và khiến nàng ngã trên lồng ngực của anh. Anh kéo hai chân nàng xuống, kẹp chúng lại, rồi lăn một vòng đè nàng xuống dưới anh.

Anh gặm cắn cổ nàng và nói. “Nói để nàng hiểu. Ta sẽ làm tình cùng nàng.”

Đó là lời cuối cùng của anh.

Gabrielle đang tản bộ đến bên hồ cùng vợ của Breaden, Lily, người đang mang thai đứa con đầu lòng của họ. Nàng ấy rụt rè không khác thẹn thùng là bao, giọng nói chỉ lớn hơn thì thầm chút ít. Nàng ấy là một người phụ nữ dịu dàng ngọt ngào, Gabrielle rất thích đi cùng nàng.

“Đây là hồ mà đàn ông hay xuống bơi đấy à?” Gabrielle hỏi.

“Phía xa ở bờ bên kia, chúng ta không thấy họ được đâu. Họ sẽ không để ý,” Lily nói, “nhưng họ biết chúng ta có mặt.”

“Một ngày đẹp trời nhỉ? Không khí thật khô ráo.” Gabrielle dang hai tay ra để ánh mặt trời sưởi ấm khuôn mặt nàng.

“Đợi đến khi phu nhân thấy hồ nước đi. Nó trong lắm,” Lily nói. “Chạm vào thôi đã tê cóng rồi. Dù là những tháng mùa hè thì nước cũng không ấm. Chỉ cần thò một chân xuống thôi là răng cô đã va lập cập vào nhau rồi. Tôi không biết sao đám đàn ông lại chịu được nữa.”

“Cảm ơn đã cảnh báo tôi. Tôi chắc chắn sẽ không thử đâu.”

Gabrielle ngồi xuống dưới một gốc cây và thưởng thức khoảng thời gian yên bình trong ngày. Bữa trưa đã xong, vẫn còn vài giờ nữa mới đến bữa tối.

Lily nói về những việc nàng ấy chuẩn bị cho đứa bé, Gabrielle định hỏi nàng vài câu thì Ethan và Tom lao qua bụi cây. Tom đang đuổi theo Ethan.

“Chúng không nên ở đây một mình,” Lily nói.

Gabrielle đồng ý. Nàng gọi hai cậu nhóc. Ethan cố chạy thoát khỏi Tom, nhưng cậu nhóc không thể đổi hướng ngay được. Nàng thấy nó trượt chân và rơi thẳng xuống nước.

Lily hô cứu trong lúc Gabrielle đá giày mình ra rồi đuổi theo thằng bé. Nước lạnh đến nỗi nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Tom đang gào khóc trên bờ, nàng kéo Ethan lên mặt nước và đưa nó đến nơi khô ráo, thở hổn hển và ho sặc sụa.

“Lạnh quá,” cậu bé nói với Tom khi nó lấy lại được hơi thở. “Tiểu thư Gabrielle, cháu có thể thử…” Tom lên tiếng. Nàng biết nó muốn nói gì. “Không, cháu không được thử. Cả hai đứa, đi theo ta.”

Lily quấn khăn choàng của mình quanh Ethan. “Tối nay cháu sẽ hắt hơi cho xem,” nàng dự đoán.

Răng Gabrielle va vào nhau. “Tuyết còn không lạnh bằng nước này,” nàng nói.

Lily gật đầu. “Dì của đám nhóc này sống cách nhà tôi hai căn thôi. Tôi sẽ đưa chúng về. Phu nhân nên về thay đồ trước khi bị cảm đi.”

May thay, Colm lẫn Liam đều không có trong lâu đài, nàng có thể trở về phòng mà không bị ai chú ý. Nhưng hai cậu nhóc Ethan và Tom đã kể cho tất cả mọi người rằng chúng thấy phu nhân MacHugh nhảy xuống nước. Trong thời gian Gabrielle thay váy áo và sưởi ấm mình bên lò lửa, cả thị tộc đều biết nàng xuống hồ bơi lội.

Willa và Maurna gõ cửa phòng nàng. “Cô cần thêm chăn chứ, phu nhân?”

“Tôi ổn,” nàng cam đoan với họ. “Nhưng tôi muốn biết nhà của cặp song sinh ở đâu. Tôi muốn nói chuyện với dì của chúng.”

Willa chỉ đường cho nàng. Khi cánh cửa mở ra, Gabrielle chợt hiểu vì sao hai đứa nhóc ấy lại được chạy lung tung khắp nơi như thế. Người dì khá già và có vẻ như đang cần một giấc ngủ dài.

Gabrielle được mời vào trong. Ethan trông có vẻ không có việc gì xảy ra cả. Cậu nhóc và Tom đang ngồi trên bàn ăn món đặc sệt mà Willa lúc nào cũng cố ép Gabrielle ăn. Nhưng hai cậu nhóc có vẻ thích nó.

“Chúng sẽ ở yên trong nhà cho đến mai,” người dì hứa. “Ethan, hãy nhớ cách cư xử của cháu. Nhanh cảm ơn phu nhân MacHugh vì đã cứu cháu thoát chết. Xin lỗi nàng vì đã tạo rắc rối cho nàng.”

Lời xin lỗi được đưa ra và chấp nhận. Người dì tiễn Gabrielle ra ngoài và đóng cửa lại để đám nhóc không nghe thấy.

“Tôi xin lỗi, thưa phu nhân. Ethan và Tom là những đứa bé tốt. Tôi đã nuôi nấng chúng kể từ sau khi cha mẹ chúng mất. Chẳng dễ dàng gì. Tôi đã cố hết sức, mọi người trong thị tộc đều ra sức giúp đỡ, nhưng chúng cần nhiều hơn những gì tôi có thể cho.”

Gabrielle nhìn bàn tay của người phụ nữ lớn tuổi đang nắm tay mình. “Tôi sẽ nói chuyện với lãnh chúa,” nàng hứa. “Chắc chàng sẽ nghĩ ra cách gì đó.”

Khi quay lại lâu đài, Gabrielle cảm thấy dằn vặt vì tội lỗi. Sau khi nàng trách Colm ôm quá nhiều trọng trách vào mình mà không chịu chia sẻ với người khác, nàng lại mang đến một vấn đề khác cho anh giải quyết.

Nàng đang ngồi trên bàn đợi khi Colm và Liam bước vào sảnh chính. Từ vẻ mặt cau có của Colm và nụ cười khoái trá của Liam, nàng chắc họ đã nghe về tai nạn bên hồ rồi.

“Nàng bơi vui chứ?” Liam hỏi.

Nàng không có tâm trạng để đùa giỡn. Nhìn thẳng vào Colm, nàng nói. “Chàng quên không cấm chúng đến gần hồ nước ư?”

“Ta nghĩ là đã cấm rồi,” anh nói. “Nàng không sao chứ?” Sự quan tâm của anh khiến nàng dịu xuống. “Thằng bé suýt chết đuối. Phải làm gì đó mới được.” Nàng đi đến và hôn lên má anh. “Chàng sẽ nhận nuôi chúng chứ? Nếu không chúng sẽ không sống nổi đến năm sáu tuổi mất.”

Willa dọn bữa tối lên. Gabrielle đã ăn rồi, nhưng nàng vẫn ngồi bên cạnh Colm trong lúc anh và Liam dùng bữa.

“Chàng có biết sau khi em vớt Ethan lên, Tom muốn được nhảy xuống không?”

Liam bị sặc bởi ngụm nước vừa uống. Gabrielle đợi cậu ngừng ho rồi hỏi xem cậu nghĩ dì của hai cậu nhóc kia bao nhiêu tuổi.

“Tôi không có có ý xúc phạm, nhưng trông bà ấy ít nhất phải tám mươi rồi,” nàng nói.

“Chính xác thì dì ấy chỉ bằng tuổi nàng thôi,” Liam nói. “Ba năm với chúng đã làm dì ấy thành ra thế đấy.”

Nàng nhăn mặt với cậu. “Chẳng vui tí nào.”

Gabrielle quay lại với Colm. “Bà ấy yêu lũ trẻ, nhưng chúng quá sức của bà ấy. Có quá nhiều người bảo chúng phải làm gì, thế nên chúng chẳng nghe theo ai cả.”

Colm gật đầu. “Ta sẽ nói chuyện với bà ấy.”

Gabrielle vui khi biết anh sẽ giải quyết những việc cần thiết. Hai ngày sau, khi Gabrielle đang xách chiếc giỏ đựng đầy thảo mộc vào sảnh chính thì thấy Ethan và Tom đang chạy lên gác. Maurna đứng bên dưới, lo lắng nhìn theo. “Chúng đang đi đâu vậy?” Gabrielle hỏi.

“Đến phòng của cô,” Maurna đáp.

Tiếng báo động vang lên trong đầu, Gabrielle cảnh giác hỏi. “Vì sao thế?”

“Đồ đạc của cô đã được chuyển hết sang phòng lãnh chúa rồi. Hai tên nhóc kia sẽ ở lại đây.”

Maurna quay về phía Gabrielle và nở nụ cười, có thể thấy bà đang vừa cam chịu vừa bối rối.

“Dì của chúng thì sao?” Gabrielle nói.

“Bà ấy vẫn ở nhà của mình. Bà ấy khá vui về việc này đấy, còn nói như vậy là tốt nhất cho đám nhóc. Chúng sẽ thường xuyên về thăm bà ấy.”

Gabrielle đang định hỏi xem hai cậu nhóc cảm thấy thế nào về nơi ở mới của chúng, nhưng nàng nghe từng tràng tiếng cười đùa vang lên trên gác. Nàng đã có câu trả lời.