← Quay lại trang sách

Chương 51

Một ngày thật thú vị. Colm cho Gabrielle một bất ngờ và đưa nàng đi cưỡi ngựa. Họ đến nơi có thể nhìn toàn cảnh thung lũng xinh đẹp và thả chậm ngựa lại thong thả đi dạo.

Colm chưa từng bỏ mặc công việc để dành thời gian rảnh của anh cho nàng, Gabrielle cảm thấy vô cùng nghi ngờ mục đích lần này của anh.

“Ta không có mục đích nào khác cả, Gabrielle,” anh nói với nàng. “Ta biết nàng muốn cưỡi Rogue, nên ta quyết định đi cùng nàng.”

“Faust cũng thường cùng em cưỡi ngựa…” Nàng mở to mắt kinh ngạc. “Chàng bắt đầu trở nên thật chu đáo!”

“Nàng muốn dùng thời gian để bàn về nguyên nhân chúng ta cùng đi cưỡi ngựa, hay nàng muốn một chuyến dạo chơi thật sự đây?”

Thật đáng yêu khi được ở riêng một mình cùng chồng nàng, nhưng thời gian trôi quá nhanh.

Anh nói với nàng về Ethan và Tom. “Chúng sẽ được giao làm những việc vặt vừa sức chúng, khi làm xong chúng có thể đi chơi.”

“Ai sẽ giao việc và xem chừng khi chúng làm xong vậy?” Anh thúc ngựa đến sát bên để đi ngay song song cạnh nàng. Đưa tay ra, anh kéo nàng về phía mình. “Nữ chủ nhân của nhà ta.”

Anh cho nàng một nụ hôn trước khi nàng kịp phản đối. Khi ngẩng đầu lên, anh nói. “Nàng đã từng đề nghị ta nên giao bớt công việc cho người khác.”

“Vâng, nhưng…”

“Đến lúc chúng ta phải về rồi,” anh nói.

Anh có vẻ không vui lắm, suy nghĩ đó khiến nàng thấy vui. Có lẽ anh cũng thích có thời gian riêng tư cùng nàng.

Họ đến gần chiếc cầu treo thì một người lính đến ngăn họ lại.

“Lãnh chúa, có tin nhắn từ một người tự xưng là người của cha vợ ngài.”

“Cha tôi ư?” Gabrielle hô lên.

Colm đưa tay giữ lấy dây cương để nàng không thể phóng đi mà không có anh đi cùng.

“Người đưa tin ở đâu?”

“Dưới chân núi của chúng ta. Lính gác không để anh ta đi xa hơn khi chưa có sự cho phép của ngài.”

“Giữ anh ta lại. Ta sẽ đến gặp anh ta để nhận tin. “Vâng, thưa lãnh chúa,” anh ta đáp.

“Gabrielle, nàng sẽ đợi ở bên trong.”

“Em muốn đi cùng chàng cơ, chồng à.”

“Nàng sẽ vào bên trong.”

Nàng cảm thấy mình nhẹ nhàng đã đủ rồi. “Có lẽ em nên đổi cách giải thích khác. Em sẽ đi cùng chàng. Trước khi chàng từ chối em lần nữa, em sẽ nhắc chàng nhớ rằng em biết người hầu của cha mình, em có thể cho chàng biết người đưa tin đó có thật sự đến từ Wellingshire hay không. Hơn nữa,” nàng nói vội trước khi anh ngăn nàng lại. “Em vẫn sẽ ở trên lãnh thổ của chàng mà. Chàng đã cho em cùng các cận vệ cưỡi ngựa đi loanh quanh rất nhiều lần còn gì.”

Nghe rất có lý, thế là anh đã đổi ý.

Nàng đi theo sau anh và thả chậm lại khi đến con đường mòn quanh co chia cách Finney’s Flat và ngọn núi.

“Colm, nếu người đó mang tin xấu đến thì sao?”

“Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau nghe.”

Nàng không có thời gian để lo lắng về khả năng đó, vừa rẽ qua khúc quanh nàng đã nhìn thấy người đưa tin.

“Là Nigel!” Nàng hào hứng. “Anh ấy là người hầu cận trung thành nhất của cha em, em biết anh ấy từ rất nhiều năm trước rồi.

Gabrielle thúc Rogue đi nhanh hơn để có thể gọi và chào đón người hầu cận của cha nàng. Nigel không đợi nàng xuống ngựa, anh ta đưa cuộn giấy cho nàng ngay lập tức. Nàng biết lá thư này là thật vì nó được đóng dấu của cha nàng. Nàng háo hức đọc nó ngay.

“Cha em sẽ đến thăm em… thăm chúng ta,” nàng sửa lời, “và sẽ đến đây vào cuối tuần này. Thật là một tin tức tuyệt vời và cảm ơn anh Nigel, vì đã mang nó đến với tôi.”

Nàng ngước lên nhìn Colm. “Chắc anh ấy muốn được nghỉ ngơi một chút. Em có thể mời anh ấy ở lại không?”

“Có thể.” Anh ra hiệu cho một cận vệ. “Đưa anh ta đến bếp.” Sau khi Nigel khuất khỏi tầm mắt, nàng mở lá thư ra và đọc cho Colm nghe.

“Con gái, ta sẽ có mặt tại ngôi nhà mới của con vào cuối tuần để tận mắt nhìn thấy con được an toàn và chăm sóc tốt. Ta nghe nói rằng con đã kết hôn và rất hài lòng về cuộc hôn nhân này. Ta sẽ tự phán đoán chuyện đó khi gặp chồng con và nhìn vào mắt con.

Khi nghe nói về những gì con phải chịu đựng ở tu viện, ta rất phẫn nộ. Ta điên cuồng tìm kiếm con. Nhận được tin từ lãnh chúa Buchanan rằng con đã an toàn và được bảo vệ. Ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng con gái à, nhưng cơn giận của ta vẫn còn đó. Ta đã tập hợp đồng minh sẵn sàng cho trận chiến. Các nam tước khác cũng gia nhập cùng ta. Nhà vua đã cố sửa chữa sai lầm mà Coswold và Percy gây ra, nhưng ta sẽ không dừng lại cho đến khi hai tên đó trả giá cho tội lỗi của mình.”

Khi Gabrielle nhìn Colm, mắt nàng lấp lánh giọt nước mắt hạnh phúc. “Cha em sẽ đến. Đây đúng là một tin tốt.”

Colm nâng nàng lên lưng Rogue. “Nếu có thể khiến nàng cười như thế, thì đúng vậy, đây là một tin tốt.”

Anh đưa dây cương cho nàng rồi nhảy lên ngựa của mình. “Ôi, đợi đã,” Gabrielle nói, mở cuộn giấy ra lần nữa.

“Còn một đoạn nữa phải đọc.” Nàng đọc tờ giấy.

“Gì vậy?” Anh hỏi.

“Ta sẽ gặp cậu nhanh thôi,” nàng đọc. “Và hãy đưa con gái ta đến thăm người chị họ thân nhất của nó ở nhà Buchanan nhanh nhất có thể.”

Nàng không hề quay lại xem anh phản ứng thế nào khi thúc ngựa bỏ anh lại phía sau.

Colm đuổi theo, tiếng cười của anh vang vọng khắp thung lũng.

Thứ hai, Braeden cưỡi ngựa cùng Gabrielle xuống chân núi để xem cha nàng đã đến Finney’s Flat hay chưa.

“Người đưa tin vừa báo cho phu nhân biết hôm qua thôi mà?” Anh ta hỏi.

“Đúng là vậy, Braeden.”

“Chẳng phải cha cô nói ông sẽ đến vào cuối tuần ư?”

“Phải, cha đã nói thế, nhưng cha tôi thường nhầm lẫn thời gian khi đi đâu đó. Ông có thể cưỡi ngựa rất nhanh,” nàng giải thích.

Braeden có thể thấy nàng rất háo hức. Anh ta không muốn đánh tan giấc mộng của nàng, thế nên anh ta không nói gì về nó nữa trong suốt đoạn đường họ xuống núi.

Sáng thứ ba Colm đi dự một cuộc họp. Lãnh chúa Ramsey Sinclair triệu tập các lãnh chúa khác đến nhà ông để thảo luận về các sự kiện gần đây xảy ra ở vùng cao nguyên. Rất nhiều cuộc bạo động xảy ra giữa các thị tộc kể từ sau khi lãnh chúa Monroe bị sát hại và sự khiêu khích thù địch từ lãnh chúa MacKenna. Dòng họ Monroe đang chứng kiến cuộc tranh giành quyền lực giữa hai đứa cháu trai của lãnh chúa, còn dòng họ MacKenna đến nay vẫn chưa có người lãnh đạo. Trước khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, các lãnh chúa sẽ họp bàn về vấn đề này và đưa ra cách giải quyết chung.

Colm không nói trước được mình phải đi bao lâu, nhưng anh hứa với Gabrielle sẽ quay về thật nhanh để gặp cha nàng.

“Vì sao luôn phải có người hộ tống em đi xem cánh đồng vậy?” Nàng hỏi. “Em đang ở trên lãnh thổ của chúng ta. Em vô cùng an toàn mà.”

“Nàng sẽ an toàn tuyệt đối khi có người hộ tống.”

Trưa thứ ba nàng nài nỉ Michael cưỡi ngựa đi cùng nàng. Nàng quay về sau hai giờ đồng hồ.

Thứ tư nàng ép buộc James. Nàng quay về sau một giờ đồng hồ.

Thứ năm Philip hộ tống nàng. Trời mưa, thế nên nàng không thể trở về trong ba giờ đồng hồ.

Thứ sáu Michael đi cùng nàng lần nữa.

Nàng không hề quay lại.

Gabrielle đã biến mất. Chuyện xảy ra tại khúc quanh gần chân núi. Michael cưỡi ngựa đi trước nàng, nàng chỉ đi một mình khoảng mười lăm hai mươi giây mà thôi. Nhưng bấy nhiêu đã đủ.

Michael nghĩ nàng đi ngay phía sau mình. Cậu có thể nghe được tiếng móng ngựa của Rogue giẫm lên những hòn đá. Cậu biết phu nhân của mình đã cho ngựa đi chậm lại theo thói quen mỗi khi nàng gặp khúc quannh. Một bên đường là sườn dốc với những hòn đá trơn. Rogue sẽ trượt chân nếu nó đi vào. Bên còn lại là vách núi. Các bụi cây mọc lởm chởm từ những khe nứt thẳng đứng, không khác gì các xúc tu uốn lượn đang vươn về phía con đường. Các bụi cây rậm rạp khiến cho âm thanh không thể truyền xa được.

Gabrielle vừa còn ở đây trò chuyện với người cận vệ. “Tôi nghĩ lãnh chúa sẽ mở rộng con đường này,” cậu nói, “vậy thì phu nhân sẽ không cần lo ngựa của mình bị trượt chân nữa.”

Đợi chờ một câu trả lời, cậu vô tình liếc qua vai mình. Rogue vẫn đang đi sau cậu, nhưng không thấy Gabrielle đâu nữa. Cậu gọi tên nàng và nhảy xuống khỏi ngựa. “Phu nhân MacHugh?”

Không ai đáp lại. Nghĩ rằng nàng đã bị ngã, cậu gọi lần nữa và chạy ngược về chỗ khúc quanh. “Phu nhân bị thương sao? Phu nhân MacHugh, cô đang ở đâu vậy?”

Vẫn không có tiếng đáp lại. Michael gầm lên với người lính gác trên sườn núi phía xa. “Anh có thấy nàng không? Phu nhân của chúng ta…”

Người lính kia không thể nghe thấy cậu, nhưng hai người lính gác đang đi tuần trên ngọn đồi phía sau nghe được và hô lên báo động. Tiếng báo động làm cho Rogue hốt hoảng, con ngựa đột ngột quay đầu và lao lên ngọn đồi.

Khiếp đảm, Micheal trượt xuống sườn dốc để xem phu nhân của cậu có bị ngã bất tỉnh ở nơi này không. Nàng không ở đó. Trèo trở lên, cậu dùng kiếm chặt các bụi cây, giữ chặt niềm hy vọng rằng phu nhân của cậu bị kẹt lại đâu đó trong những bụi cây và sớm hô lên cầu cứu.

“Nàng không có ở đây. Nàng không ở đây,” cậu gào lên, nỗi sợ hãi khiến cho giọng nói của cậu run rẩy.

Chỉ trong vài phút khu vực này đã bị những người lính MacHugh lật tung cả lên, tất cả đều đang tìm kiếm Gabrielle. Liam và Braeden, những người giỏi theo dấu, chia nhau ra tìm kiếm những dấu chân dọc theo đường mòn.

Michael dẫm gần nát con đường mòn và chặt bỏ không ít bụi cây để tìm ra tung tích nơi và cách kẻ nào đó đã bắt Gabrielle đi. Liam rảo bước xa hơn xuống con dốc cuối đường.

Cậu đi lần theo con đường mòn bên trái, con đường đó có nhiều vết đất hơn là đá. Cậu đi một đoạn khá xa. Khi nhìn lại, cậu không thấy được con đường mòn cũ nữa.

“Braeden!” Cậu gầm lên.

Braeden vẫn đang tìm kiếm phía bên kia sườn núi lập tức chạy đến.

“Tôi thấy có ít nhất mười lăm tên,” Liam ước chừng. Cậu nhìn xuống chỗ đất tơi xốp bị dẫm đạp bởi những dấu chân và móng ngựa.

“Tôi nghĩ có nhiều hơn,” Braeden nói.

Liam quay lại. Dấu chân mất hút ở bụi cây đi thẳng đến dốc núi. “Xem ra có vài kẻ trong số chúng đã tách ra tại đây.”

Braeden cùng cậu đi theo những cành cây bị chặt rơi vung vãi. Họ đến bên vách núi nhìn thẳng xuống khúc quanh trên đường, Liam dừng lại. “Đây là nơi chúng ẩn nấp,” cậu nói. “Chúng đợi ở đây cho đến khi nàng đi qua bên dưới.”

“Nhìn kìa,” Braeden nói và cúi xuống kéo lấy thứ gì đó kẹt trong nhánh cây. Anh giơ một mảnh vải màu xanh lá kẹp giữa ngón tay mình lên. “Hôm nay phu nhân Gabrielle mặc chiếc váy màu xanh lá.” Anh nhìn Liam với vẻ chán chường. “Tôi sẽ tập hợp người để truy lùng đám khốn đó. Cậu mang theo hai người phóng nhanh đến nơi lãnh chúa Sinclair để báo tin xấu này cho Colm đi.”

Liam gật đầu. Đây là nhiệm vụ mà cậu sợ hơn cả cái chết.