← Quay lại trang sách

Chương 4 Con cóc

“Tuyệt thật!”

Từ nãy đến giờ hễ uống ngụm rượu là Hiromasa lại khà một tiếng, kìm lòng không đặng mà thốt lời tán thán.

“Chuyện hay phải không nào?”

Y khoanh tay, gật gù một mình.

Nơi này là hiên dinh thự của Abe no Seimei.

Hiromasa ngồi khoanh chân, hai cánh tay chắc nịch nhét vào ống tay áo rộng, gật gù tấm tắc mãi chuyện gì đó.

Nửa canh giờ trước, triều thần Minamoto no Hiromasa ghé thăm dinh thự của Abe no Seimei. Như mọi lần, y đeo trường kiếm bên hông, không mang theo tùy tùng, bất ngờ xuất hiện.

Băng qua khoảnh sân rộng thênh thang, vừa bước vào cửa liền cất tiếng gọi.

“Này Seimei, có nhà không đấy?”

Lập tức, “Dạ!” Tiếng đáp vọng ra từ tòa dinh thự tĩnh lặng. Giọng phụ nữ.

Từ trong nhà, một cô gái tuổi chừng hăm ba hăm tư, tóc dài da trắng, tha thướt đi ra. Nàng mặc bộ đường y nặng trịch, tầng tầng lớp lớp.

Khoác trên người bộ y phục nặng như vậy nhưng bước chân lại nhẹ bẫng khó tin. Tựa hồ chỉ cần ngọn gió thoảng qua cũng đủ thổi bay nàng.

“Ông Hiromasa.” Đôi môi đỏ thắm hé mở, gọi tên y.

Đây là lần đầu hai người gặp mặt, mà nàng cư xử như thể đã biết đến y từ lâu.

“Chủ nhân Seimei đợi ông từ sớm.”

Hiromasa đi theo cô gái và được dẫn ra hiên. Hiên này nằm bên hông nhà, có mái nhưng không có phên che, vốn là nơi để hóng gió.

Seimei nhàn nhã khoanh chân ngồi đó. Lưng dựa vào tường, mắt nhìn ra vườn.

Trong vườn, cỏ dại tự do sinh sôi.

Hiromasa theo cô gái tới đây, ngẫu nhiên ngoảnh sang thì cô gái vốn đứng đó đã không còn thấy đâu nữa. Y bất giác đảo mắt vào gian phòng phía sau, bên trong có bức bình phong, trên bình phong họa một thiếu nữ. Để ý kĩ sẽ thấy hình dáng nàng và cô gái ban nãy đôi phần giống nhau…

“Ồ.” Hiromasa say sưa ngắm thiếu nữ trong tranh.

Hôm nay là mùng 7 tháng Trường nguyệt, tức tháng Chín âm lịch. Tính theo dương lịch là rơi vào tuần đầu tiên của tháng Mười.

Tháng Đêm dài. Bắt đầu từ tháng này đêm dài hơn ngày.•

Mặt Hiromasa ửng đỏ, mắt lấp lánh trông khá hào hứng.

“Anh sao thế, Hiromasa?” Seimei dứt mắt khỏi khu vườn, nhìn sang Hiromasa và hỏi.

“Ôi Seimei ơi. Thật ra hôm nay ở điện Thanh Lương tôi được nghe một chuyện rất hay ho, muốn kể với cậu nên mới tới đây.” Hiromasa nói luôn.

“Chuyện hay ho?”

“Đúng vậy.”

“Chuyện gì?”

“Là chuyện về đại sư Semimaru.”

“Ồ, đại sư Semimaru à…” Seimei góp lời.

Seimei cũng quen biết Semimaru. Tối hôm xưa, chàng còn cùng Hiromasa gặp ông ấy. Đó là một hòa thượng mù chơi đàn tỳ bà. Xem như thầy dạy tỳ bà của Hiromasa.

Hiromasa này tuy là một võ quan thô hào, nhưng lại hiểu biết sâu rộng về đàn tỳ bà, còn có thể tự mình diễn tấu. Suốt ba năm ròng rã theo Semimaru, cuối cùng y cũng học được hai khúc nhạc bí truyền là Lưu tuyền và Trác mộc.

Vì lẽ đó mà năm ngoái, trong quá trình đi tìm lại cây tỳ bà Huyền Tượng bị trộm khỏi điện Tử Thần từ tay một con quỷ ngoại quốc, Seimei và Semimaru đã có duyên gặp mặt.

“Đại sư Semimaru làm sao?”

“Ừ thì, đại sư quả đúng là nghệ nhân gảy tỳ bà Seimei ạ.”

“À, anh định nhắc tới vụ mất cây Huyền Tượng năm ngoái à?”

“Không, không, chuyện này mới một tháng trước.”

“Ồ.”

“Đại sư Semimaru được mời tới nhà một hào tộc ở Omi.”

Tỉnh Gunma hiện nay.•

“Để diễn tấu tỳ bà?”

“Không, không phải. Nhưng đúng là có diễn tấu. Chủ nhà quen biết đại sư, nên bày cớ để mời ông ấy qua.”

“Chà!”

“Tuy nhiên vị chủ nhà không chỉ vì việc ấy mới mời đại sư Semimaru, mà còn có mục đích khác.”

“Mục đích gì?”

“Vị chủ nhà quen người nọ cũng được xem là có tài gảy tỳ bà, vì vậy muốn nhờ đại sư nghe thử ngón nghề.”

“Ô hô.”

“Thật ra thì chính người nọ đã nhờ chủ nhà sắp xếp. Nhưng cậu biết đấy Seimei, đại sư Semimaru sẽ không nhận những việc thế này.”

“Cho nên họ mới viện cớ khác để mời ông ấy?”

“Đúng vậy.”

“Sao nữa?”

“Sau khi xong xuôi công chuyện, đại sư Semimaru bỗng nghe thấy tiếng tỳ bà vọng ra từ phòng bên cạnh…”

“Hiểu rồi, họ dùng cách ấy à?”

“Ừ. Sau đó, ông ấy lắng tai thưởng thức tiếng đàn một hồi, rồi chậm rãi với tay sang bên cạnh để lấy cây tỳ bà của mình và bắt đầu gảy.”

“Ừm.”

“Tôi muốn nghe lắm, Seimei à! Lần đó, đại sư Semimaru đã đàn bí khúc Hàn anh đấy!” Hiromasa chất phác nói, mắt ánh lên sự say mê.

Anh đào trong giá lạnh.•

“Xong sao nữa?” Seimei hỏi.

“Tiếp đến, đại sư Semimaru bắt đầu diễn tấu nhưng chưa được bao lâu thì tiếng tỳ bà từ phòng bên bỗng ngưng bặt.”

“Ra thế.”

“Chủ nhà không hiểu tại sao, bèn phái người sang xem, phát hiện ra người chơi tỳ bà đã không còn ở đó. Đúng lúc ấy lính canh đến thưa lại rằng người ta vừa rời khỏi, để lại câu ‘Đã được thỏa nguyện…’ ”

“Ồ…”

“Mọi người không hiểu vì sao, bèn quay lại phòng xin thỉnh giáo, đại sư Semimaru mỉm cười không đáp. Gặng hỏi người gảy đàn nọ, hắn cũng nhất quyết không trả lời. Mãi sau mới biết được lý do…”

“Lý do là gì?”

“Cậu nghe tiếp đã, Seimei. Chuyện là tối nọ, trước hôm đại sư Semimaru rời nhà người ta về…”

“Ờ.”

“Hôm ấy chủ nhà cùng đại sư ra ngoài gặp người quen của ông ta. Nghe nói người này thuộc dòng dõi quý tộc, và ở đó cũng xảy ra chuyện tương tự.”

“Vị kia đã vời người chơi tỳ bà tới phòng bên sao?”

“Đúng vậy, Seimei. Quý tộc kia được nghe kể chuyện hôm trước nên bày ra trò này.”

“Ừm.”

“Ban đầu mọi người vẫn nói chuyện trên trời dưới đất, không lâu sau, trời vừa chập tối thì có tiếng tỳ bà vang lên. Nhưng đại sư Semimaru chỉ ra chiều nghe ngóng một chút, không bình luận lời nào. Đại sư còn chẳng buồn lấy cây tỳ bà bên cạnh mình để gảy cùng cơ…”

“Hừm.”

“Song nghe nói quý tộc kia cầm lòng không đậu, bèn hỏi đại sư Semimaru…”

“Hỏi gì?”

“Hỏi, ‘Đại sư thấy tiếng tỳ bà này thế nào?’ ”

“Ừm.”

“Đại sư trả lời, ‘Chính như ông vừa nghe đấy ạ.’ ”

“Rồi sao?”

“Nhà quý tộc vẫn tiếp tục hỏi dồn, ‘Nếu được nghe tiếng đàn của đại sư ngay ở đây thì không biết sẽ thế nào nhỉ?’ ”

“…”

“Đại sư Semimaru đáp, ‘Bần tăng nào dám.’ ”

“…”

“Nhà quý tộc hỏi, ‘Liệu tiếng tỳ bà có dừng lại không nhỉ?’ Đại sư liền đáp, ‘Chắc không đâu!’ ”

“Ô hô.” Seimei lộ vẻ vô cùng thích thú, mắt sáng rực.

“Trải qua một hồi mời mọc ‘đàn thử’ phiền phức, cuối cùng đại sư Semimaru đành phải gảy mấy điệu.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tiếng tỳ bà bên kia không hề ngừng lại, hơn nữa còn gảy hết ba khúc nhạc mới thôi…”

“Ra vậy.”

“Vị chủ nhà mời đại sư Semimaru đến Omi không hiểu chuyện gì, nên nhà quý tộc vừa rời đi, ông ta bèn hỏi đại sư tiếng đàn tối hôm trước với tiếng đàn tối nay bên nào xuất sắc hơn.”

“Ừm.”

“Đại sư Semimaru mỉm cười, lắc đầu không đáp. Rồi ông ấy cứ như vậy mà quay về. Seimei này, cậu thấy sao?” Hiromasa hỏi.

“Gì đây. Anh muốn thử tôi à, Hiromasa?”

“Thì lúc nào tôi cũng phải nghe cậu lảm nhảm những chuyện phức tạp như chú thuật gì đó mà.” Hiromasa nở nụ cười.

“Ý anh muốn tôi đoán thử người gảy đàn đầu tiên và người sau, tài nghệ của ai hơn chứ gì?”

“Ừ, đúng thế.”

“Tôi hỏi anh một câu, Hiromasa. Anh nghĩ trên đời này có nghệ nhân chơi tỳ bà nào sánh được với đại sư Semimaru ư?”

“Hẳn là không có, Seimei ạ.” Hiromasa đáp không chần chừ.

“Đã vậy, người nào cao tay hơn còn không rõ ràng hay sao?”

“Là người nào?”

“Người đầu tiên, đang đàn thì bỏ dở nửa chừng ấy.”

“Cậu làm tôi bất ngờ đấy, Seimei. Đúng là vậy.”

“Quả nhiên.”

“Sao lại quả nhiên? Làm sao cậu đoán ra được? Nói tôi nghe đi!”

“Tóm lại, tài nghệ của cả hai đều không sánh được với đại sư Semimaru, đúng chứ?”

“Ừ.”

“Vậy câu trả lời chẳng phải đơn giản rồi sao?”

“Đơn giản thế nào?”

“Người đầu tiên, nghe tiếng đàn của đại sư Semimaru liền dừng lại, bởi người ấy biết mình đang được thưởng thức tiếng đàn của cao thủ nên tự thấy ngượng ngùng.”

“Ừm.”

“Nói chung, người ấy cũng có chút tài năng, lĩnh hội được tiếng đàn của Semimaru. Còn người thứ hai lại chẳng hiểu được ngón nghề cao thâm của đại sư, không biết lượng sức, vẫn tiếp tục diễn tấu.”

“Ái chà Seimei, sự tình đích thực như cậu nói.”

“Hiromasa này, vì sao anh biết được chuyện đấy thế?”

“À, có kẻ đi cùng đại sư Semimaru đến Omi. Trên đường về, kẻ đó nghe được đại sư vô tình nhắc đến tiếng đàn của hai người. Hôm nay ở điện Thanh Lương hắn kể lại tôi nghe, mới hồi trưa thôi.”

“Thế à.”

“Này!” Hiromasa khoanh tay nhìn Seimei, “Đại sư Semimaru đúng là người sâu sắc.”

Vì lẽ này Hiromasa vẫn không ngừng xuýt xoa, gật gù một mình nãy giờ.

“Chính vì muốn kể cho cậu nghe nên đêm nay tôi mới cất công đến đây đấy.” Hiromasa nói.

“Anh còn muốn uống rượu nữa chứ gì.”

“Ừm.”

Hiromasa thú nhận, tuy nhiên Seimei nhẹ nhàng lắc đầu.

“Nhưng đêm nay muốn cũng không được rồi.”

“Vì sao?”

“Có việc. Mới nãy tôi định ra ngoài, nhưng biết được đêm nay anh sẽ đến nên mới đợi.”

“Thức thần ở cầu Modoribashi báo tin cho cậu à?”

“Ừ thì, đúng vậy.”

Hầu hết mọi người đều kháo nhau, vị Seimei này đã an bài thức thần dưới chân cầu Modoribashi, khi cần liền có thể gọi ra sai khiến.

“Sao, đi cùng chứ?”

“Đi cùng?”

“Bây giờ tôi phải ra ngoài rồi.”

“Được không?”

“Nếu là Hiromasa thì không thành vấn đề.”

“Nhưng đi làm gì?”

“Săn cóc.”

“Cóc?”

“Chuyện dài lắm, nếu anh đi thì trên đường tôi sẽ từ từ kể.”

Seimei đang quay mặt về phía Hiromasa để nói chuyện, nhưng điểm nhìn của chàng không nằm ở đó, mà ở bóng tối mênh mông ngoài vườn.

Seimei có đôi mắt đẹp tuyệt trần. Đôi môi phớt hồng mang theo nụ cười mật ngọt. Nước da trắng ngần.

Seimei chuyển ánh nhìn từ khu vườn sang Hiromasa.

“Nếu Hiromasa cùng đi, thì có thể giúp tôi vài việc đấy.”

“Vậy đi thôi nhỉ?”

“Ừ.”

“Đi nào.”

“Đi.”

Chuyện là như thế.

Bọn họ ngồi xe bò. Kéo xe là một con bò đen, to khỏe.

Đêm tháng Chín. Mảnh trăng thượng huyền nom như vuốt mèo cào rách nền trời.

Xe đi qua trước cổng viện Chu Tước thì rẽ sang đường Số Bốn. Đến đó thì Hiromasa vẫn biết, nhưng sau vài lần ngoặt, y chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Xe cứ như chạy loanh quanh một chỗ vậy.

Mảnh trăng thượng huyền mỏng manh trên trời đang hắt sáng xuống nhân gian, dẫu vậy bốn bề vẫn lờ mờ tăm tối, chỉ có vòm không mới mang chút ánh lam. Chẳng qua so với bóng đêm dưới mặt đất mới nói là ánh lam thôi, chứ kì thực sắc trời không hề sáng.

Bầu không khí ẩm ướt, se lạnh.

Tuy tiết trời lành lạnh, trên da vẫn rịn mồ hôi.

Bây giờ đang là tháng Chín. Đáng lẽ tiết trời ban đêm không đến nỗi lạnh, nhưng luồng gió thổi qua mành xe lại làm người ta thấy gai người. Vậy mà mồ hôi vẫn túa ra.

Hiromasa không rõ cảm giác nào mới là thật.

Tiếng bánh xe nghiền xuống đất đá kêu rào rạo, vang tới đệm ngồi.

Từ nãy đến giờ Seimei vẫn khoanh tay trầm mặc.

“Đúng là một tên kì lạ.” Hiromasa thầm nghĩ.

Vừa ra khỏi cổng với Seimei, Hiromasa đã thấy cỗ xe bò đỗ trước cửa. Không có tùy tùng hay ai khác.

Xe bò nhưng không có bò kéo xe. Vậy ai kéo xe?

Hiromasa mới đầu còn băn khoăn. Nhưng rồi y chợt nhận ra.

Bò đã được cột ở phía đầu xe tự lúc nào. Một con bò to lớn, đen sì.

Hiromasa kinh ngạc, bỗng dưng sao lại xuất hiện con bò to lớn như vậy? Không, bởi nó đen trũi lại chìm trong đêm tối, nên nhất thời y không nhìn thấy.

Bên cạnh còn có một cô gái. Nàng mặc bộ đường y tầng tầng lớp lớp, chính là người phụ nữ vừa nãy ra đón Hiromasa.

Seimei và Hiromasa leo lên xe, cỗ xe rít lên ken két nặng nề rồi di chuyển.

Họ khởi hành đã hơn nửa canh giờ. Hiromasa vén mành cửa trước, nhìn ra ngoài. Khí đêm hòa lẫn mùi thanh mát, chín nục của lá cây len lỏi vào trong xe. Hiromasa lơ đãng nhìn sống lưng đen sì gồ ghề của con bò.

Cô gái mặc đường y dắt họ vào bóng tối phía trước. Cơ thể nàng như trôi bồng bềnh trong không trung. Như cơn gió. Trong đêm, y phục của nàng lờ mờ phát sáng, chẳng khác gì lân quang nhấp nháy.

Y hệt một hồn ma xinh đẹp.

“Này Seimei.” Hiromasa cất tiếng.

“Gì?”

“Nhỡ ai thấy chúng ta lúc này, họ sẽ nghĩ sao?”

“Chà, nghĩ sao nhỉ?”

“Họ sẽ nghĩ chúng ta là yêu ma quỷ quái trú ngụ ở kinh thành đang quay về âm tào địa phủ mất.”

Hiromasa vừa dứt lời, khóe miệng Seimei khẽ nhếch lên. Trong bóng tối, đương nhiên Hiromasa không nhìn thấy. Nhưng y cảm nhận được Seimei đang mỉm cười.

“Nếu đúng thế thì phải làm sao, Hiromasa?” Đột nhiên, Seimei thấp giọng hỏi.

“Ôi, đừng làm tôi sợ chứ Seimei!”

“Anh biết đấy, trong cung đồn đại mẹ tôi là hồ ly…” Seimei thì thầm.

“N… này!”

“Hiromasa, anh biết khuôn mặt của tôi hiện tại trông thế nào không?”

Hiromasa tưởng tượng, trong bóng tối mũi Seimei đang dài ra như hồ ly.

“Đừng nói linh tinh!”

“Ha ha.” Seimei cười to. Giọng chàng trở về bình thường.

Hiromasa thở hắt ra, “Tên khốn này!” Y nói toáng lên, bộ dạng hùng hổ. “Suýt tí nữa tôi định động kiếm rồi đấy!”

“Thật á?”

“Ừ.” Hiromasa thẳng thắn gật đầu.

“Sợ thế.”

“Người phải sợ là tôi đây này!”

“Vậy ư?”

“Cậu biết thừa mà? Tôi hay tưởng thật lắm. Nếu cho rằng cậu là yêu quái, có thể tôi sẽ tuốt kiếm ra đấy.”

“Thế à?!”

“Này!”

“Nhưng tại sao nếu tôi là yêu quái thì anh sẽ tuốt kiếm?”

“Tại sao ư?” Hiromasa đâm bí. “Bởi đó là yêu quái.”

“Nhưng yêu quái cũng có nhiều loại mà.”

“Ừ.”

“Có loại gây hại cho con người, cũng có loại không.”

“Ừ.” Hiromasa hơi nghiêng đầu suy ngẫm rồi gật gù. “Nhưng… quả có khả năng như thế thật…” Hiromasa thừa nhận.

“Ừ, có khả năng.”

“Vậy nên Seimei, xin cậu đừng đùa tôi thế. Đôi lúc tôi không biết đâu là lời đùa giỡn. Tôi sẽ cho là thật. Tôi mến cậu. Dù cậu có là yêu quái đi nữa. Vì vậy tôi không muốn chĩa kiếm vào cậu. Nhưng nếu đột nhiên phát sinh tình huống như vừa nãy, tôi sẽ chẳng biết phải làm sao, có lẽ sẽ vô thức cầm kiếm lên…”

“Thế à.”

“Vì thế Seimei này, cho dù cậu là yêu quái, lúc muốn lộ nguyên hình với tôi, xin cậu hãy từ từ thôi, đừng làm tôi sợ. Nếu vậy thì tôi sẽ ứng phó được.” Hiromasa lắp bắp nói, lời lẽ chân thành.

“Tôi hiểu, Hiromasa. Tôi đùa quá trớn rồi.” Seimei đáp.

Sự im lặng bao trùm.

Tiếng bánh xe nghiến qua nền đất càng làm nổi bật sự tịch mịch của không gian.

Sau một hồi nín thinh trong bóng tối, Hiromasa lại cất tiếng.

“Cậu biết không, Seimei…” Y bộc bạch. “Cho dù cậu có là yêu quái, Hiromasa tôi vẫn sẽ là bằng hữu của cậu.” Giọng trầm thấp nhưng rất quả quyết.

“Chính trực thật nha, Hiromasa.” Seimei khẽ buông một câu như vậy.

Sau đó chỉ còn tiếng xe bò. Cỗ xe vẫn tiếp tục lăn bánh tới đâu đó trong đêm. Không rõ nó đang rẽ sang Tây hay Đông nữa.

“Này Seimei, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu thế?” Hiromasa thắc mắc.

“Tôi có nói, e rằng anh cũng chẳng biết đâu.”

“Lẽ nào đúng như tôi vừa nói, chúng ta thực sự đang đi đến âm tào địa phủ sao?”

“Đại khái là nơi giống vậy đấy.” Seimei đáp.

“Này, này!”

“Đừng động đao kiếm, Hiromasa. Cái này tí nữa mới cần đến. Anh có việc phải làm đấy.”

“Cái tên này, bớt ra vẻ bí hiểm đi! Cậu phải cho tôi biết chúng ta đang đi làm gì chứ?”

“Cũng đúng.”

“Chúng ta đang đi làm gì?”

“Khoảng bốn ngày trước, ở cổng Ứng Thiên có chuyện lạ.”

“Gì cơ?”

“Anh chưa nghe à?”

“Ừ.”

“Thật ra là cổng Ứng Thiên bị dột.” Seimei đột ngột nói ra một chuyện khó ngờ.

“Dột?”

“Nó bị dột từ lâu rồi. Nhất là vào những đêm mưa, trời nổi gió Tây, ở đấy nhất định sẽ dột nước. Kiểm tra thì nóc chẳng có chỗ nào hư hại cả. Tình trạng như vậy rất hay xảy ra.”

“Tức là không phải chuyện lạ?”

“Gượm đã, Hiromasa. Nóc không hỏng, vậy mà hễ mưa lại dột. Nên rốt cuộc mấy ngày trước người ta tiến hành sửa chữa. Có một người thợ đã leo lên cổng để xem xét tỉ mỉ.”

“Ồ.”

“Trong lúc kiểm tra, người thợ tìm thấy dưới rầm nóc có một tấm ván gỗ kì lạ…”

“Kì lạ thế nào?”

“Ừm. Anh ta phát hiện tấm ván đó thoạt nhìn là một khối, thật ra lại là hai lớp gỗ có cùng độ dày xếp chồng lên.”

“Sau đó thì sao?”

“Anh ta tách tấm ván ra làm hai, thì thấy ở giữa có một lá bùa.”

“Bùa gì?”

“Trên bùa ghi chân ngôn.”

“Chân ngôn?”

“Là chú Đà-la-ni của Khổng Tước Minh Vương.”

Là những câu niệm chú trong Phật giáo. Giống như câu Nam mô a di đà Phật.•

“Nó là cái gì?”

“Ngày xưa ở Thiên Trúc, khổng tước được cho là loài chuyên ăn trùng và rắn độc. Khổng Tước Minh Vương chính là tôn thần hàng ma phục quỷ.”

“…”

“Tóm lại, chắc vị đại sư nào đó thuộc phái Chân Ngôn núi Koya hoặc phái Thiên Thai đã viết lá bùa rồi bí mật đặt vào đấy để phong ấn tà ma.”

“Ồ.”

“Người thợ kia muốn bóc lá bùa khỏi tấm ván gỗ, cuối cùng lại làm rách mất. Đặt tấm ván về chỗ cũ thì sang hôm sau, trời nổi gió Tây rồi mưa, nóc không dột nữa. Tuy nhiên đến đêm lại có yêu quái xuất hiện.”

“Sao cơ?”

“Thay vì bị dột thì yêu quái xuất hiện.”

“Mưa với yêu quái có liên quan gì?”

“Cực kì liên quan ấy chứ. Việc dán bùa phong ấn tà ma ai làm cũng được, nhưng báo ứng cũng rất đáng sợ…”

“Báo ứng?”

“Tỉ như áp chế yêu quái bằng bùa chú, giống việc trói gô Hiromasa lại khiến anh không động đậy được ấy.”

“Trói tôi á?”

“Đúng vậy. Nếu bị trói lại, anh sẽ tức đúng không?”

“Cũng tức.”

“Hơn nữa, càng siết chặt anh lại càng điên tiết lên, đúng chứ?”

“Ừm.”

“Nếu loay hoay một hồi mới cởi trói được thì sao?”

“Chắc tôi sẽ đi chém tên trói mình.”

“Vấn đề nằm ở đó đấy, Hiromasa.”

“Nằm ở đâu cơ?”

“Thì là, dùng bùa chú để áp chế yêu quái mà áp chế quá mức, có khi không phải chuyện tốt.”

“Nghe như cậu đang nói tôi ấy nhỉ?”

“Hiromasa, chỉ là ví dụ thôi. Chuyện không tốt kia đương nhiên không phải nói anh.”

“Được rồi, cậu tiếp tục đi!”

“Thế nên, cần phải nới chú thuật ra một xíu.”

“…”

“Cần cho nó tự do đôi chút, không nên siết quá chặt.”

“Hả?” Hiromasa vẫn chưa hiểu.

“Tự do đôi chút này tức là, lơi lỏng cho nó tác oai tác quái ít nhiều ở nơi bị phong ấn. Cụ thể ở đây là chỗ dột mưa đấy.”

“Hừm… ” Hiromasa gật đầu, ra chiều tiếp thu phần nào. “Còn chuyện yêu quái thì sao?”

“Ừm. Việc đó xảy ra vào tối hôm sau.”

“Tối hôm có gió Tây và mưa á?”

“Ừ. Người thợ muốn xem xem tình trạng dột thế nào, nên đêm mưa ấy đã dắt theo đệ tử đến cổng Ứng Thiên. Tới nơi không thấy dột, ngược lại còn gặp yêu quái.”

“Yêu quái thế nào?”

“Là trẻ con.”

“Trẻ con?”

“Đúng vậy. Nghe nói là một đứa trẻ lộn ngược người, ôm cột trụ, lườm người thợ và đệ tử.”

“Ôm bằng tay chân à?”

“Ừ. Dùng đùi và hai tay. Bọn họ toan leo lên cổng, mới nâng đèn thì phát hiện đứa trẻ đang bám trên cột trụ, hằn học lườm họ.”

Rồi từ trên cao phun làn khói trắng xuống hai người.

“Hả!?”

“Thấy bảo đứa trẻ đó bò từ cột lên trần, còn bay lên không tầm hơn sáu thước nữa.”

“Nó là trẻ con à?”

“Ừ. Đúng là trẻ con, nhưng lại mang khuôn mặt cóc.”

“Chính là con cóc ban nãy cậu bảo?”

“Ừm. Từ đó, đêm nào tiểu yêu kia cũng xuất hiện.”

“Người thợ thì sao?”

“Đến giờ anh ta vẫn hôn mê chưa tỉnh. Đệ tử của anh ta sốt cao và chết đêm qua rồi.”

“Vậy nên họ mời cậu tới?”

“Ừm.”

“Cậu định làm thế nào?”

“Dán lá bùa mới vào đó thì xem như giải quyết được rồi. Nhưng chỉ để ứng phó nhất thời thôi. Dù bùa chú có hữu hiệu đến mấy thì cũng khó tránh khỏi mưa dột.”

“Vậy cậu…”

“Tôi đã tìm hiểu rất nhiều chuyện nọ chuyện kia liên quan đến cổng này. Kết quả tôi phát hiện rất lâu về trước có sự việc trùng hợp xảy ra.”

“Ừ?”

“Tôi tra được ở thư quán. Xưa kia có đứa trẻ chết ở cổng Ứng Thiên.”

“Đứa trẻ ư?”

“Ừm.” Seimei thì thầm.

“Lằng nhằng, lộn xộn quá nhỉ.” Nói xong, Hiromasa nhìn quanh quất trong bóng tối.

Ban nãy vẫn còn tiếng bánh xe lọc cọc chạy trên đất, vậy mà giờ không nghe thấy nữa.

“Này Seimei…” Hiromasa gọi.

“Anh nhận ra rồi à?”

“Nhận ra cái gì? Cậu xem…”

Cỗ xe không phát ra tiếng, cũng chẳng có vẻ đang chuyển động.

“Hiromasa…” Seimei nói như dặn dò. “Từ thời khắc này, toàn bộ những gì anh mắt thấy tai nghe đều hãy xem như giấc mộng. Ngay cả tôi cũng không đủ tự tin để giải thích rõ ràng cho anh.”

Hiromasa toan vén mành cửa thì từ trong bóng tối, tay Seimei vươn ra tóm lấy tay y.

“Hiromasa, anh có thể vén mành, nhưng bất luận trông thấy gì ngoài kia cũng không được lên tiếng. Bằng không, không chỉ thân anh khó giữ, mà ngay cả sinh mệnh của tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Chàng buông tay Hiromasa.

“Tôi hiểu rồi…” Hiromasa nuốt nước miếng đánh ực, rồi vén mành lên.

Bốn bề tối đen như mực. Xung quanh không còn trăng, không còn gì khác ngoài bóng tối. Không cảm nhận được đất hay không khí nữa. Chỉ có sống lưng đen bóng của con bò là rõ mồn một.

Ánh lân quang tỏa ra lung linh sau lưng cô gái mặc bộ đường y bồng bềnh bay dập dìu dẫn đường đằng trước.

Chợt… “Ôi!” Hiromasa buột thốt một tiếng trong lồng ngực.

Dưới màn đêm, một đốm lửa xanh trắng lập lòe trên đường bỗng lớn dần lên rồi hóa thành quỷ.

Quan sát thì thấy con quỷ biến thành cô gái tóc tai bù xù. Nó ngước nhìn hư không, hàm răng nghiến ken két. Toan nhìn kĩ hơn, nó đã hóa thành mãng xà với lớp vảy xanh nhớp nhúa nhòa vào đêm tối. Lại dõi mắt ra bóng đêm ngoài kia, sẽ bắt gặp hằng hà sa số những thứ mắt thường khó bắt gặp đang lúc nha lúc nhúc.

Bất chợt, những thứ vốn không trông rõ cùng hiện hình.

Đầu người, thứ giống lông tóc. Đầu động vật, hài cốt, nội tạng, và nhiều thứ không biết là gì…

Thứ giống bàn viết. Cái miệng. Quỷ dị dạng. Tròng mắt. Dương vật…

Giữa những thứ quái dị ấy, cỗ xe bò vẫn thẳng tiến tới nơi nào đó.

Tấm mành vừa khẽ vén lên, lập tức có làn gió thổi vào khiến lồng ngực nôn nao. Là chướng khí. Hiromasa buông mành. Sắc mặt tái nhợt.

“Nhìn thấy rồi chứ, Hiromasa?” Seimei lên tiếng, Hiromasa lập tức gật đầu.

“Tôi thấy ma trơi rồi, Seimei.” Hiromasa nói. “Nó biến thành quỷ, rồi hóa thành cô gái, cuối cùng thành mãng xà và biến mất.”

“Thế à… ” Seimei bình thản đáp.

“Mà này, Seimei. Đây chẳng phải bách quỷ dạ hành sao?”

Cuộc diễu hành quy mô lớn của trăm loài yêu ma quỷ quái vào đêm khuya.•

“Coi là thế đi.”

“Lúc thấy quỷ, tôi đã suýt kêu lên đấy.”

“May mà anh không kêu thật.”

“Nếu tôi kêu thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Chúng nó sẽ nuốt chửng cỗ xe này, ngay và luôn, không chừa lại mẩu xương.”

“Làm thế nào chúng ta lại đến được nơi đây?”

“Phương pháp thì nhiều lắm, tôi chỉ chọn một cách đơn giản trong số đó thôi.”

“Cách gì?”

“Anh biết ‘phương vi’ không?”

“Biết.” Hiromasa khẽ đáp.

Thi triển phương vi tức là trong trường hợp khi đích đến nằm ở hướng có thần Nakagami, người ta sẽ vòng sang hướng khác, qua đêm ở nơi nào đó rồi mới hướng về mục tiêu. Đây là phương pháp của đạo Âm dương để tránh tai ương rắc rối.

Vị thần vận mệnh đi tuần giữa khoảng trời và đất. Ngày Kỉ Dậu (tức ngày thứ 46 theo can chi), Nakagami ở hướng Đông Bắc, hoàn tất một vòng di chuyển theo chiều kim đồng hồ và bắt đầu đổi hướng. Cứ năm ngày dừng ở một địa chi và sáu ngày ở một thiên can. Tới ngày thứ 30 của vòng can chi tiếp theo thì Nakagami từ hướng Bắc sẽ trở về trời. Theo đạo Âm dương, khi di chuyển nên tính toán để tránh hướng đang có mặt vị thần này kẻo gặp họa.•

“Tôi tận dụng đường lớn ngõ nhỏ ở kinh thành để thực hiện phương vi mấy lần. Trong lúc đi lòng vòng, chúng ta đến được nơi này.”

“Là vậy à?”

“Là vậy đấy.” Seimei khẳng định. “Được rồi, tôi có một việc muốn nhờ anh, Hiromasa…”

“Gì vậy, Seimei?”

“Tôi đã giăng kết giới quanh cỗ xe này. Khó có thứ gì xâm nhập được, nhưng thi thoảng vẫn sẽ có vài thứ chui vào. Ngẫm lại, hôm nay là ngày thứ năm tính từ ngày Kỉ Dậu, đã đến lúc thần Nakagami đổi hướng rồi. Để tới được đây, chúng ta đã băng qua đường ổng đi năm lần. Vì thế, hẳn sẽ có người đến kiểm tra.”

“Chui vào xe á?”

“Ừ.”

“Đừng dọa tôi, Seimei…”

“Tôi không dọa anh đâu.”

“Quỷ chui à?”

“Không, không phải quỷ, nhưng cũng là quỷ.”

“Vậy là người à?”

“Không phải người, nhưng bởi anh là người, nên đối phương sẽ xuất hiện dưới hình dạng con người, cũng sẽ nói tiếng người nếu không nung nấu ý đồ gì đặc biệt.”

“Nó tới thì phải làm sao?”

“Nó sẽ không thấy tôi.”

“Thế còn tôi?”

“Thấy rõ mồn một.”

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?”

“Chẳng có chuyện gì cả. Chỉ cần anh làm theo lời tôi là được.”

“Làm thế nào?”

“Xem chừng người sắp tới là Thổ tinh, em trai của Đất.”

“Nghĩa là tinh linh của đất?”

“Rất khó giải thích, anh nghĩ vậy cũng được.”

“Rồi sao nữa?”

“Nó sẽ hỏi anh, ‘Thân là con người, cớ gì lại đến chốn này?’ ”

“Ừm.”

“Nếu mà nó hỏi thế thì anh đáp thế này.”

“Đáp thế nào?”

“Số là vài ngày trước, tại hạ mắc chứng cáu gắt, bèn hỏi người quen có phương thuốc nào hữu hiệu không. Hôm nay họ gửi cho tại hạ một loại thảo dược chữa chứng cáu gắt…”

“Ừm.”

“Đó là loại thảo dược thuộc họ cà, đã phơi khô. Tại hạ sắc thành thuốc và dùng khoảng ba bát. Sau đó tâm tình cũng bình phục, nhưng không hiểu sao mình lại u mê ở chốn này. Anh cứ trả lời như vậy.”

“Trả lời thế là được à?”

“Đúng.”

“Nếu nó hỏi câu khác thì sao?”

“Hỏi gì mặc kệ, cứ đáp bằng câu vừa nãy.”

“Thực sự nói vậy sẽ không sao?”

“Sẽ không sao.” Seimei khẳng định.

“Tôi hiểu rồi.” Hiromasa ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này, bên ngoài chợt vọng vào tiếng gõ xe.

“Seimei!?” Hiromasa khẽ gọi.

“Cứ làm như tôi bảo.” Seimei căn dặn.

Và, soạt, mành xe bị tốc lên, ngay sau đó, một ông lão tóc bạc phơ thò mặt vào.

“Xin hỏi…” Lão cất tiếng. “Thân là con người, cớ gì lại đến chốn này?”

Hiromasa dợm nhìn sang Seimei, nhưng phải kìm lại.

“Số là vài ngày trước, tại hạ mắc chứng cáu gắt, bèn hỏi người quen có phương thuốc nào hữu hiệu không. Hôm nay họ gửi cho tại hạ một loại thảo dược chữa chứng cáu gắt…” Y nói hệt như Seimei mách nước.

“Ô hô…” Cặp mắt to của lão trợn trừng nhìn Hiromasa.

“Đó là loại thảo dược thuộc họ cà, đã phơi khô. Tại hạ sắc thành thuốc và dùng khoảng ba bát. Sau đó tâm tình cũng bình phục, nhưng không hiểu sao mình lại u mê ở chốn này.”

“Hừm…” Ông lão hơi nghiêng đầu, “Cà dược à…” Mắt vẫn liếc Hiromasa. “Vậy nên linh hồn của ngươi phiêu du đến đây sao?” Nhãn cầu to đùng chuyển động. “Nhân tiện, hôm nay có kẻ ngang nhiên cắt qua lộ trình của thần Nakagami những năm lần, là ngươi ư?”

Lão vừa nói vừa há miệng thật lớn, để lộ hàm răng vàng khè.

“Vì dùng cà dược, tâm thần mụ mẫm, nên tại hạ không rõ nữa.” Hiromasa đáp.

“Hừm.” Ông lão chu miệng, thổi phù một hơi vào Hiromasa.

Mùi bùn đất sực lên.

“Hô, vậy mà ngươi không thăng sao…” Ông lão nhếch mép, “May là chỉ có ba bát. Nếu ngươi uống bốn bát thì đứt rồi đấy. Được ta truyền khí mà vẫn chưa thăng nổi, chắc phải mất một khắc nữa linh hồn ngươi mới hoàn xác.”

Dứt lời, lão biến mất.

Mành cửa đang cuốn buông xuống như cũ, trong xe chỉ còn Hiromasa và Seimei.

❖ ❖ ❖

“Ôi, Seimei ơi, ngạc nhiên thật đấy!” Hiromasa thốt lên.

“Cái gì?”

“Nhất nhất làm theo lời cậu, nó liền bỏ đi rồi.”

“Tất nhiên.”

“Nó là Thổ tinh ư?”

“Xem như một loại thần.”

“Cậu cừ thật đấy Seimei!”

“Đừng mừng vội. Còn lượt về nữa.”

“Lượt về?” Hiromasa thắc mắc.

Y chợt lắng tai nghe ngóng, miệng vẫn chưa kịp khép sau câu hỏi vừa rồi. Bởi y đã nhận ra tiếng cỗ xe nghiến qua đất đá.

“Ôi này, Seimei…” Hiromasa gọi.

“Anh cũng nhận ra rồi à?” Seimei hỏi.

“Tất nhiên.” Hiromasa đáp.

Trong khi hai người đối đáp, cỗ xe bò vẫn tiến về phía trước rồi dừng lại lúc nào chẳng rõ.

“Hình như đến nơi rồi.” Seimei nói.

“Đến nơi?”

“Đoạn phía Tây đường Số Sáu.”

“Vậy là chúng ta trở về rồi?”

“Chưa trở về đâu. Chúng ta còn đang ở Quỷ giới.”

“Quỷ giới?”

“Cứ coi như một nơi không thuộc về thế gian đi.”

“Nhà này nhà ai?”

“Nhà một người tên là Owari no Noritaka.”

“Owari no Noritaka là ai?”

“Cha của đứa trẻ kia…”

“Cái gì?”

“Nghe này, Hiromasa. Từ giờ cho đến khi ra tới bên ngoài, anh không được nói dù chỉ là một câu. Hễ mở miệng là có nguy cơ mất mạng. Nếu anh không làm được, hãy ở trong xe bò đợi tôi.”

“Không được, tôi đã cất công đến tận đây rồi mà Seimei. Cậu đã bảo tôi im, thì cho dù bị chó bươi ruột gan, tôi cũng không hé răng.”

Trông có vẻ đúng là cho dù ruột gan bị chó bươi, Hiromasa cũng sẽ cắn răng không kêu.

“Được rồi.”

“Tốt.”

Hiromasa và Seimei xuống xe. Trước mặt họ là một ngôi nhà lớn.

Mảnh trăng thượng huyền lơ lửng giữa trời.

Cô gái mặc đường y đứng trước con bò đen, yên lặng nhìn hai người.

“Chúng ta đi đây, Ayame.”

Seimei nói, cô gái tên Ayame lẳng lặng cúi đầu hành lễ.

❖ ❖ ❖

Nơi này giống hệt khu vườn trong dinh thự của Seimei.

Cỏ dại phủ kín sân. Mỗi lần gió thổi qua, cỏ lá sẽ cọ vào nhau kêu xào xạc.

Điểm khác biệt so với dinh thự của Seimei chính là bên trong cổng chỉ còn vườn. Nơi đây không có bất kì ngôi nhà nào ngoài những mảnh gỗ đã cháy thành than nằm chỏng chơ để chứng minh nơi này từng là nhà.

Hiromasa bước đi, lòng rất đỗi kinh ngạc. Y đi giữa đám cỏ, vậy mà chúng chẳng hề rẽ lối. Dẫu bị giẫm lên, đám cỏ vẫn không ngả rạp. Dưới chân y, cỏ cây đung đưa theo gió. Có cảm giác cỏ này, hoặc chính y, bỗng nhiên chỉ như không khí.

Seimei đi đằng trước bỗng dừng bước. Hiromasa biết luôn lý do.

Trong màn đêm, xuất hiện bóng người.

Chắc chắn là bóng người.

Hai người. Một nam một nữ.

Nhưng đến khi nhìn kĩ, Hiromasa suýt chút nữa đã rú lên.

Bởi hai kẻ kia không có đầu. Bọn họ bê đầu mình bằng hai tay, lặp đi lặp lại cuộc đối thoại không có hồi kết.

“Hối hận quá…”

“Hối hận quá…”

Cả hai nhắc lại câu này không biết bao nhiêu lần.

“Chỉ vì nhìn thấy con cóc đó…”

“Chỉ vì nhìn thấy con cóc đó…”

“Mà chúng ta ra nông nỗi này.”

“Mà chúng ta ra nông nỗi này.”

“Hối hận quá…”

“Hối hận quá…”

“Không dùng sào tre đâm nó thì tốt rồi!”

“Không dùng sào tre đâm nó thì tốt rồi!”

Một người nam, một người nữ. Họ nỉ non.

“Như vậy thì Tamon đã được sống!”

“Như vậy thì Tamon đã được sống!”

Hai cái đầu ôm trên tay nghiến răng ken két.

Xem ra, Tamon chính là con của hai kẻ không đầu kia. Seimei nhanh chân bước đến đứng cạnh bọn họ.

“Chuyện đó xảy ra lúc nào?” Chàng hỏi.

“Ồ.”

“Ồ.”

Hai người đồng thanh.

“Chuyện cách đây khoảng trăm năm rồi.”

“Chuyện xảy ra từ thời thiên hoàng Seiwa trị vì.” Họ đáp.

(858-876), thiên hoàng thứ 56.•

“Tức là năm Trinh Quán thứ tám, năm cổng Ứng Thiên xảy ra hỏa hoạn nhỉ.” Seimei nói.

Năm 866.•

“Đúng vậy.”

“Đúng vậy.”

Giọng họ đầy phẫn nộ.

“Chính là vào năm ấy.”

“Chính là vào thời ấy.”

Từ hốc mắt của những cái đầu được ôm trên tay, huyết lệ tuôn lã chã.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Seimei lại hỏi.

“Tamon con trai ta…”

“Tamon mới sáu tuổi…”

“Nó tìm thấy con cóc ở đâu đó.”

“Một con cóc to cộ, nhiều năm tuổi.”

“Tamon cầm sào tre đâm con cóc kia xuống đất.”

“Sau đấy chúng ta mới biết chuyện.”

“Con cóc to kia vẫn chưa chết.”

“Bị đâm xuyên như thế mà nó vẫn giãy giụa.”

“Qua cả một đêm.”

“Đến trưa hôm sau vẫn còn sống.”

“Một con cóc đáng sợ!”

“Cóc vốn là loài vật không tầm thường. Vì vậy chúng ta khó mà thoát nạn rồi.”

“Đến đêm, trong vườn tối đen, con cóc bị đâm cất tiếng khóc than.”

“Mỗi lần con cóc khóc, xung quanh nó lại bùng lên những đốm lửa xanh.”

“Bùng cháy lên.”

“Thật đáng sợ.”

“Thật đáng sợ.”

“Mỗi lần con cóc khóc và lửa xanh bùng cháy là Tamon con ta sẽ sốt cao, rồi rên la đau đớn trong giấc ngủ.”

“Nếu giết nó, chúng ta sẽ gặp tai họa.”

“Rút sào tre ra cho con cóc sống, chúng ta sợ nó giở thêm trò ma quỷ. Phân vân không biết làm thế nào thì…”

“Cổng Ứng Thiên phát cháy!”

“Cổng Ứng Thiên sập luôn!”

“Người ta nói đây là lỗi của chúng ta.”

“Ai đó đã thấy con cóc bị đâm xuyên đang giãy giụa, cháy rực.”

“Người đó vu cho chúng ta sử dụng yêu thuật.”

“Rằng cổng Ứng Thiên bị yêu thuật thiêu hủy…”

“Chưa kịp biện bạch thì Tamon đã chết vì sốt cao.”

“Hu hu.”

“Hu hu.”

“Thật đáng thương!”

“Thật đáng thương!”

“Căm giận quá, chúng ta giết luôn con cóc xong đốt xác nó.”

“Tamon cũng được hỏa táng.”

“Rồi lấy tro của con cóc mai táng cùng tro cốt của Tamon.”

“À à. Bỏ chung vào cái hũ to chừng này, sau đó đem chôn sâu ba thước dưới đống đổ nát ở cổng Ứng Thiên.”

“Chôn rồi.”

“Ba ngày sau, chúng ta bị bắt và xử tử.”

“Ba ngày sau, đầu chúng ta biến thành thế này đây.”

“Chúng ta biết sẽ có kết cục này mà.”

“Chúng ta biết nên mới chôn Tamon cùng con cóc.”

“Chừng nào cổng Ứng Thiên còn, chừng ấy nó còn bị ám.”

“Ha ha.”

“He he.”

Bọn họ cười hỉ hả, đúng lúc ấy Hiromasa buột miệng thốt lên, “Thật đáng thương…”

Tiếng cảm thán rất khẽ, nhưng nghe rất rõ.

Hai kẻ không đầu nín cười tức khắc.

“Kẻ nào!?”

“Kẻ nào!?”

Hai cái đầu chuyển ánh nhìn dữ tợn sang Hiromasa. Mặt chúng biến thành mặt quỷ.

“Chạy mau, Hiromasa!” Seimei chộp lấy cổ tay Hiromasa, kéo mạnh đi.

“Bên kia à?”

“Đừng để chúng thoát!”

Hiromasa chạy như bay, sau lưng vang tiếng quát tháo. Ngoái đầu lại liền thấy bọn chúng đang đuổi theo. Cái đầu trên tay mang mặt quỷ, còn thân xác hai kẻ truy đuổi trông y như bay lượn trong không trung.

Hiromasa có cảm giác mình tiêu đời rồi.

“Xin lỗi, Seimei.” Y nói, tay chạm vào thanh kiếm. “Chỗ này cứ để tôi lo, cậu chạy đi!”

“Không sao đâu. Anh lên xe bò mau!”

Vừa quay lại thì cỗ xe bò hiện ra ngay trước mặt.

“Tới đây, Hiromasa!”

Hai người chui vào xe. Cỗ xe lọc cọc chuyển động.

Không biết tự lúc nào bốn bề lại tối đen như mực, không trông thấy gì nữa.

Hiromasa vén mành nhìn ra sau, thấy cả đàn quỷ đang ùn ùn đuổi theo.

“Làm sao bây giờ, Seimei?”

“Tôi lường trước là sẽ gặp chuyện, nên đã mang Ayame theo. Anh đừng lo!”

Dứt lời, Seimei liền lẩm nhẩm đọc chú. Ayame đang dắt xe bò bỗng bay phấp phới trong không trung như bị gió thổi. Không chút chần chừ, lũ quỷ ồ ạt xông vào Ayame. Bắt đầu xâu xé nàng.

“Được rồi, tranh thủ lúc này thôi!”

Trong lúc Ayame bị bọn quỷ đánh chén, cỗ xe bò đã kịp chạy thoát.

❖ ❖ ❖

Hiromasa mở mắt. Y đang ở dinh thự Seimei. Và chính Seimei thì đang cúi nhìn mặt y.

“Ayame đâu?” Vừa tỉnh lại, Hiromasa đã hỏi.

“Ở đó.” Seimei đáp.

Dõi mắt theo hướng chàng nhìn, Hiromasa chỉ thấy bức bình phong. Chính là bức bình phong họa hình thiếu nữ. Nhưng giờ nó đã khuyết mất nhân vật đáng lẽ được vẽ trên đó. Không còn thấy đâu bóng dáng của nàng.

“Cái này?”

“Là Ayame.”

“Ayame chính là tranh vẽ ư?” Hiromasa nhỏ giọng hỏi.

“Đúng.” Seimei đáp. “Tiện thể, anh thấy sao rồi, Hiromasa? Anh còn sức để ra ngoài nữa không?”

“Ồ. Đi đâu?”

“Đến cổng Ứng Thiên.”

“Cùng đi đi.” Hiromasa đề nghị.

Đêm đó, Seimei và Hiromasa tới cổng Ứng Thiên.

Trong bóng tối đen đặc, cổng Ứng Thiên sừng sững như được màn đêm đúc thành. Ánh lửa bập bùng từ ngọn đuốc trên tay Seimei làm bầu không khí thêm phần đáng sợ.

“Sợ thật đấy!” Hiromasa lẩm bẩm.

“Hiromasa mà cũng biết sợ ư?”

“Đương nhiên là biết chứ.”

“Hồi vụ Huyền Tượng, anh còn leo lên cổng La Thành cơ mà.”

“Lúc đó tôi cũng sợ lắm chứ.”

“Ồ.”

“Làm sao tránh được nỗi sợ, đúng không? Nhưng mang phận võ quan, dù sợ cũng phải đi. Thế nên tôi mới lên đó.” Hiromasa phân trần, tay cầm cuốc. “Chỗ này phải không?” Y vung cuốc bổ xuống đất.

“Ừ.” Seimei đáp.

“Được rồi.” Hiromasa bắt đầu đào.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, sâu ba thước dưới chân cổng Ứng Thiên có chôn một cái hũ cổ.

“Đây rồi, Seimei!”

Seimei vươn tay, nặng nhọc lôi hũ ra khỏi hố. Ngọn đuốc lúc ấy được chuyển sang cho Hiromasa cầm. Dưới ánh đuốc, cái hũ cũ kĩ ngả bóng chập chờn.

“Mở ra thôi.” Seimei nói.

“Sẽ không sao chứ?” Hiromasa nuốt nước miếng đánh ực.

“Không sao đâu.”

Seimei mở nắp hũ. Một con cóc cụ nhảy vọt ra. Seimei chộp luôn lấy nó.

Con cóc sợ hãi cựa quậy tay chân.

“Nó mọc cả mắt người kìa.” Hiromasa thốt lên.

Đúng vậy, đôi mắt nó không phải của cóc, mà là của người.

“Vứt nó đi đi!”

“Không, nó là sự kết hợp giữa linh khí người và cóc sống lâu năm đấy. Chẳng mấy khi kiếm được.”

“Cậu định làm gì với nó?”

“Làm thức thần để sai khiến.” Seimei đáp. Chàng dốc ngược cái hũ, tro cốt người rơi ra kêu lạo xạo. “Giờ thì về thôi, Hiromasa?” Cầm con cóc trong tay, Seimei nói.

Con cóc được thả vào vườn nhà chàng.

“Cổng Ứng Thiên không bao giờ xuất hiện yêu quái nữa đâu.” Seimei khẳng định.

Và mọi chuyện y như lời chàng nói.