← Quay lại trang sách

Chương 5 Hành trình của quỷ

Người đầu tiên trông thấy thứ đó, là một tên trộm có biệt danh Inumaro Tóc Đỏ.

Inumaro tuổi vừa năm mươi, tóc hoa râm. Hắn vốn là tăng lữ trong chùa Tây Vân xứ Harima. Có lần vì thiếu tiền, hắn đã trộm pho tượng Như Lai đúc bằng vàng ròng, từ đó theo nghề trộm cướp.

Inumaro lẻn vào trộm nhà nào tất sẽ giết sạch người nhà ấy. Đó là cách hắn gây án. Giết người rồi ung dung chiếm hết của cải trong ngôi nhà không còn ai. Tuy nhiên vẫn có vài người nhờ trốn kĩ mà thoát nạn, chứng kiến dáng vẻ Inumaro tắm máu nạn nhân, đầu tóc đỏ lòm. Vì vậy người đời mới gọi hắn là Tóc Đỏ.

Lúc này, Inumaro đang thở hồng hộc, hớt hải bước trên đường.

Vốn dĩ Inumaro đột nhập hiệu buôn dầu trong ngõ Mai gần đại lộ Chu Tước để ăn trộm, nhưng bị hai mẹ con chủ nhà nửa đêm thức dậy đi nhà xí bắt gặp. Hắn liền dùng thanh kiếm đem bên người chém chết bọn họ, chưa thó được gì đã phải bỏ chạy. Bởi trước khi bị hắn cứa cổ, đứa con đã kịp kêu gào thảm thiết, đánh thức người trong nhà.

Inumaro chạy về phía Đông ngõ Mai, ra tới đại lộ Chu Tước thì đi dọc xuống phía Nam.

Đêm khuya.

Giờ Hợi đã qua hơn nửa.

Trăng mười bốn lơ lửng tỏa sáng giữa trời đêm.

Inumaro bước từng bước chân trần, giẫm lên chính cái bóng của hắn đang đổ dài trên mặt đất.

Bây giờ đã gần giữa tháng Thần vô nguyệt.

Nền đất lạnh lẽo dưới đôi chân trần. Inumaro giắt vạt áo hai mảnh rách rưới lên tận hông, để lộ phần chân từ đầu gối trở xuống trong gió đêm. Trời chưa đổ sương, nhưng với kẻ đã năm mươi tuổi như Inumaro mà nói, gió lạnh đã ngấm đến xương tủy.

Tay phải hắn vẫn cầm thanh trường kiếm dính máu.

“Chậc!” Inumaro chán nản chép miệng.

Lúc hắn chém vào ngực người đàn bà kia, mũi kiếm găm trúng xương ức nên không thể giải quyết mụ ngay, đành phải giật kiếm ra rồi chém thêm nhát nữa. Bởi quá tốn thời gian cho bà mẹ mà hắn chậm tay giết đứa con.

Hầu hết khi gặp chuyện, con người ta không thể hô hoán ngay lập tức. Dựa vào kinh nghiệm, Inumaro rút ra được điều đó. Giết một người, rồi nhân lúc người đó chưa kịp hét lên, giết thêm một người nữa.

Lần này chém người đàn bà có đôi chút trắc trở nên lần thứ hai động kiếm, đứa bé đã kịp gào toáng. Mặc dù sau khi hắn cắt cổ đứa bé, tiếng kêu la tắt lịm ngay, thì vẫn đủ để những người trong nhà giật mình tỉnh giấc.

Dẫu sao hắn cũng đã năm mươi rồi, không thể nhanh nhẹn như xưa nữa.

“Chậc!” Inumaro lại làu bàu, bước chậm dần. Không ai đuổi theo hắn. Vừa đi vừa thả vạt áo rồi thu kiếm vào vỏ, bỗng Inumaro đứng lại.

Đứng lại không phải để thu kiếm vào vỏ.

Mà bởi hắn thấy có thứ gì đó rất kì lạ ở đằng trước. Thứ đó tỏa ra vầng sáng màu lam. Vầng sáng nhờ nhờ, kì ảo. Nom như ánh trăng tai tái đang rọi xuống từ bầu trời kia ngưng kết lại.

“Xe bò ư?” Inumaro lẩm bẩm.

Cuối đại lộ Chu Tước, hướng cổng La Thành, một cỗ xe bò đỗ trước mặt hắn.

Không có bò. Chỉ có cỗ xe.

Sao lại có xe bò đỗ ở chỗ này? Đang ngẫm nghĩ, Inumaro bất giác nín thở. Cỗ xe đỗ đằng kia đang di chuyển. Hơn nữa, còn hướng về phía hắn.

Cót két.

Hắn nghe thấy tiếng rít nho nhỏ. Tiếng trục xe kêu cót két. Cả cỗ xe và tiếng rít ấy đang tiến đến gần Inumaro.

Cót két…

Cót két…

Cót két…

Sở dĩ cỗ xe trông như không chuyển động là bởi nó di chuyển cực kì chậm chạp.

Inumaro cứng họng.

Tại sao cỗ xe lại chạy được dù không có vật kéo?

Inumaro giật lùi nửa bước. Hắn trông thấy hai bên sườn xe có hai bóng người tỏa sáng lờ mờ.

Bên phải cỗ xe, tức bên trái Inumaro, là bóng người màu đen.

Bên trái cỗ xe, tức bên phải Inumaro, là bóng người màu trắng.

Thật kì quái!

Dù đang là buổi tối, nhưng hắn vẫn thấy rõ mồn một hai cái bóng đen trắng. Hai cái bóng mờ ảo như được ánh trăng bao bọc lững lờ trôi trong màn đêm.

“Chúng không thuộc về thế giới này.” Inumaro thầm nghĩ. “Bọn chúng chắc chắn là yêu tinh.”

Nếu không thì làm sao có chuyện cỗ xe tự chuyển động như thế.

Cót két…

Cót két…

Cỗ xe cùng hai bóng người ngỡ đang bay trong không trung chầm chậm bước tới gần.

Inumaro thường đi làm đêm, khi mọi người đang say giấc, nên đến giờ cũng đụng mặt ma quỷ vài lần rồi.

Nào là ma trơi lập lòe. Nào là nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo nhưng ngoái lại chẳng thấy ai. Rồi mụ già ngồi dưới cánh cổng đổ nát, nhổ từng sợi tóc từ cái xác bị vứt bỏ của một cô gái. Hay có đứa trẻ con mất mắt, trần truồng, khóc lóc ở vệ đường giữa đêm hôm khuya khoắt…

Dù vậy, so với những gì hắn chứng kiến trước giờ, chuyện đêm nay là kì quái nhất.

Nhưng Inumaro lại là kẻ to gan lớn mật. Hắn hiểu, bất kể đối phương là âm hồn ma quỷ hay hồ ly yêu quái, nếu bản thân sợ hãi, kinh hồn khiếp vía, ắt sẽ dẫn đến kết quả không hay.

Cót két…

Cót két…

Cỗ xe mỗi lúc một lại gần. Bên chân ban nãy vừa lui về của Inumaro bước lên phía trước.

So với lúc đầu, khoảng cách giữa hắn và cỗ xe đã ngắn đi phân nửa.

Bóng đen là đàn ông. Một võ sĩ mặc bộ áo hai mảnh đen tuyền, hông phải giắt trường kiếm, ung dung tiến bước.

Bóng trắng là phụ nữ trong bộ đồ dạo phố. Nàng mặc áo đơn trắng, trùm áo choàng trắng trên đầu, hai tay giơ lên giữ áo, chân di chuyển êm nhẹ như đang lơ lửng trong không trung.

Tsubo-shozoku. Trang phục khi ra phố của phụ nữ quý tộc. Thường phối với cái nón vành có rèm buông.•

Hitoe. Loại kimono chỉ có một lớp, không có lớp lót, thường mặc vào mùa hè.•

Không hề nghe tiếng bước chân, hay tiếng bánh xe nghiến trên nền đất.

Chỉ có tiếng cót két phát ra từ thân xe.

Cót két…

Cót két…

Cuối cùng, khi cỗ xe đã gần trước mắt, Inumaro tuốt kiếm ra, gằn giọng hỏi, “Các ngươi đi đâu?”

Nếu đây là loại hồ ly đạo hạnh non kém thì chỉ cần quát như vậy chúng sẽ biến mất.

Nhưng đối phương không đáp. Cả người đàn ông, người phụ nữ và cỗ xe vẫn giữ nguyên tốc độ, bình thản di chuyển.

“Các ngươi đi đâu?” Inumaro hỏi lại, tay phải lăm lăm thanh kiếm.

“Chúng tôi tới hoàng cung.” Giọng phụ nữ. Cất lên trong xe. Tấm mành nhẹ nhàng vén mở, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của một phụ nữ tuổi chừng hăm bảy hăm tám.

Đôi môi đầy đặn, sóng mắt lãnh đạm, mình mặc đường y, hay còn gọi là áo mười hai lớp. Không rõ nàng ta xông hương gì, Inumaro chỉ thấy mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi.

Tấm mành buông xuống, che khuất người phụ nữ. Vậy mà mùi thơm vẫn quẩn quanh nơi đầu mũi Inumaro.

Cỗ xe đã tới ngay trước mặt hắn. Ách xe không đóng bò lắc la lắc lư.

Inumaro vung kiếm, đứng giạng chân. Lúc này hắn mới thấy một thứ cực kì rùng rợn đang quấn quanh ách. Đó là búi tóc phụ nữ đen nhánh dài thượt.

“Ối!” Inumaro hét lên rồi ngã lăn sang bên cạnh.

Cỗ xe lẳng lặng lướt qua hắn. Mùi thơm ngọt ngào vấn vít nơi mũi Inumaro giờ biến thành mùi hôi thối.

❖ ❖ ❖

Minamoto no Hiromasa đang khoanh tay ngồi trên hiên.

Là hiên dinh thự trên đại lộ Thổ Ngự Môn của Abe no Seimei.

Chiều tà. Trời đang đổ mưa. Cơn mưa phùn mỏng nhẹ và lạnh lẽo. Sân vườn rộng rãi tắm mình trong màn mưa.

Mưa dai dẳng ba ngày chưa dứt.

Khu vườn hầu như không được chăm nom trải rộng trước mặt Hiromasa. Mộc hương độ một tháng trước còn thơm nức, giờ đã rụng hoa. Cả khu vườn cây cối um tùm, từng bừng bừng xanh tốt giờ rũ rượi dưới mưa. Đám cỏ đã lác đác vài chỗ úa màu. Nhưng cũng thấp thoáng sắc tím của long đởm và cát cánh. Ở nơi nào đó, hình như cúc cũng đang nở. Gió theo màn mưa mang hương cúc đến đây.

Bên trái Hiromasa đặt một thanh kiếm, vỏ sơn son.

Bên phải là một chàng trai vóc dáng cao ráo, dung mạo thanh tú, cũng đang ngồi ngắm nhìn khu vườn.

Chàng chính là âm dương sư Abe no Seimei. Trái với dáng ngồi thẳng lưng, nghiêm trang như tượng đá của Hiromasa, tư thế của Seimei khá thoải mái. Chàng ngồi chống cằm, khuỷu tay phải tì lên chân.

Giữa Seimei và Hiromasa là chiếc đĩa sứ đặt trên sàn. Đĩa đựng đầy nấm nướng đủ loại, góc đĩa là tương miso hâm nóng. Thỉnh thoảng hai người lại gắp một chút tương ăn kèm với nấm. Đấy chính là đồ nhắm.

Nằm ngay bên đĩa nấm đầy là bình rượu cùng hai cái chén. Bình rượu khá to chỉ còn non nửa.

Độ một canh giờ trước, Hiromasa thình lình xuất hiện tại dinh thự này. Y đi một mình như mọi khi, tay xách theo nấm.

Seimei đích thân ra đón. Đúng là chuyện hiếm gặp.

“Này, cậu là Seimei thật à?” Hiromasa đã buột miệng hỏi.

Seimei liền cười đáp, “Đương nhiên mà!”

“Thường thì tiếp tân nhà cậu sẽ là cô gái lạ mặt hay chuột bọ. Vì vậy dù có thứ gì mang khuôn mặt Seimei ra đón, tôi cũng không tin ngay đấy là nguyên thân được.”

“Tôi là Seimei đây.” Seimei trả lời, bấy giờ Hiromasa mới lộ vẻ an tâm.

Nhưng ngay sau đó, Seimei khẽ cười khùng khục.

“Sao vậy, Seimei?”

“Hiromasa à, anh hoài nghi cả khuôn mặt tôi, vậy mà chỉ cần xưng danh Seimei thì anh lại tin sái cổ ư?”

“Cậu không phải Seimei?”

“Tôi bảo mình không phải Seimei bao giờ?”

“Ài, không phải tôi không biết điều đó, Seimei…” Hiromasa biện bạch, “Từng có lần cậu đích thân ra đón tôi, nhưng thành thật mà nói, tôi có cảm giác mình đang bị lừa. Phải ứng phó với người suy nghĩ phức tạp như cậu thì tôi chịu. Dù sao tôi cũng vào đây.”

Dứt lời, Hiromasa tự ý bước vào, hướng thẳng đến hiên nhà.

Ấy vậy mà người đang nằm dài ngoài hiên lúc này lại là cái tên Seimei vốn dĩ phải ở ngay sau lưng y. Seimei nằm nghiêng sang phải, tay chống má, cười cười nhìn Hiromasa.

“Quả nhiên Seimei thật ở đây.”

Hiromasa vừa dứt lời, thân thể Seimei nằm dài ngoài hiên liền bị gió thổi, phấp phới trên không, rồi bay ra khu vườn ướt mưa. Tới nơi, thân thể Seimei la đà rơi xuống cỏ, cứ thế bị mưa táp, rồi mềm oặt đi trước mắt Hiromasa.

“Ôi…” Hiromasa thốt lên.

Trên cỏ chỉ còn một hình nhân giấy bị mưa dập gió vùi.

“Sao hả?” Giọng nói cất lên sau lưng Hiromasa.

“Seimei…”

Đứng đó là Seimei đang mặc bộ áo săn trắng tinh, rộng rãi thoải mái. Đôi môi đỏ mọng như môi thiếu nữ nở nụ cười.

“Tôi đích thực là Seimei, đúng không?” Seimei hỏi.

“Ai mà biết.” Nói xong, Hiromasa khoanh chân ngồi xuống. Đoạn đặt giỏ mây mang theo sang bên cạnh.

“Ồ, nấm à?” Seimei cũng khoanh chân ngồi theo, rồi ngó vào giỏ.

“Tôi định làm một chén với cậu bằng cái này, nhưng tôi mang về đây.”

“Sao thế?”

“Tôi bực mình rồi.”

“Đừng nổi nóng mà, Hiromasa. Hay là để tôi đích thân đi nướng nhé?” Seimei đưa tay với lấy giỏ.

“Thôi xin, lại còn đích thân. Chẳng phải cứ sai bảo thức thần hay gì đấy như mọi khi là được rồi sao?”

“Đừng để bụng mà!”

“Tôi nói bực mình là gạt cậu á. Trêu cậu tí thôi.”

“Hiromasa thật thà ghê. Được rồi, để tôi nướng cho.” Seimei xách giỏ đứng lên.

“Này, Seimei…”

Lúc Hiromasa gọi thì Seimei đã bước ra ngoài.

Nấm tới. Seimei bưng đĩa ra, trên đó là món nấm đã nướng chín, tỏa hương thơm ngát. Một tay cầm đĩa, tay còn lại kẹp bình rượu cùng hai cái chén.

“Xin lỗi cậu, Seimei.” Hiromasa áy náy.

“Uống thôi!”

“Uống!”

Thế rồi hai người vừa đối ẩm vừa ngắm nhìn khu vườn đang chìm trong màn mưa.

Từ lúc ấy, họ hầu như không nói chuyện.

“Ừm.”

“Ừm.”

Chỉ khi châm rượu cho đối phương mới ậm ừ một chút.

Vườn trong mưa chiều thật tĩnh mịch, không có âm thanh nào ngoài tiếng nước giọt trên tán cây ngọn cỏ. Cảnh vật đã nhuốm sắc màu độ cuối thu.

“Này Seimei…” Hiromasa khẽ gọi.

“Chuyện gì?”

“Dạo này, mỗi lần ngồi đây ngắm nhìn khu vườn của cậu, nói sao nhỉ, tôi có cảm giác cứ thế mãi cũng tốt…”

“Hả?”

“Tuy hoang tàn thật, nhưng tôi ngờ ngợ nó còn ẩn chứa điều gì khác lạ.” Hiromasa vừa nói vừa dõi mắt ra vườn.

Khu vườn um tùm cây tạp cỏ dại. Không ai chăm sóc. Để mặc tự sinh tự diệt. Ngỡ như đất trên núi hoang nào đó bị cắt một miếng, rồi tùy tiện đặt xuống sân này.

“Lạ thật!” Hiromasa cảm thán.

“Cái gì lạ?”

“Một khu vườn tưởng chừng xuân, hạ, thu đều là cỏ dại bao trùm, vậy mà mỗi mùa lại có nét khác nhau. Tùy mùa mà từng loài hoa cỏ đặc trưng sẽ xuất hiện rồi biến mất. Tỉ như hagi, mới rụng một cái mà thoáng chốc đã chẳng thấy đâu, thay vào đó là long đởm hay cát cánh không biết từ nơi nào lại xuất hiện…”

Loài cây thuộc họ Đậu. Là một trong bảy loài hoa đặc trưng vào mùa thu ở Nhật.•

“Ừm.”

“Bởi thế, tôi mới bảo nó khác lạ. Tuy nói khác lạ, nhưng thật ra về bản chất cũng như mọi khu vườn thôi. Vì vậy…”

“Vì vậy mà khác lạ?”

“Ừ.” Hiromasa thành thật gật đầu. “Ngỡ là giống, hóa ra lại không. Nghĩ là khác, kì thực lại tương đồng. Hơn nữa mặc kệ giống hay không, tôi nghĩ tất cả hình thái trên đời này từ khi khai sinh đã mang theo hai mặt như vậy.”

“Giỏi lắm, Hiromasa!” Seimei khen ngợi.

“Giỏi?”

“Những gì anh vừa nói, có liên quan đến nguyên lý căn bản của chú thuật đấy.”

“Lại là chú thuật?”

“Ừm.”

“Seimei à, mãi mới được một lần tôi cảm thấy thông suốt điều gì đó, vậy nên cậu đừng nói những chuyện quái gở khiến tôi thấy rối mù nữa.” Hiromasa buông lời rồi uống ngụm rượu.

Thật hiếm khi Seimei không đối đáp, chỉ lẳng lặng dõi theo Hiromasa.

Hiromasa buông chén rượu đã uống cạn xuống thì bắt gặp cái nhìn của Seimei. Nhưng mắt họ vừa giao nhau, Seimei lập tức quay mặt ra vườn.

“À phải, Seimei, cậu nghe chuyện đó chưa…” Hiromasa mở lời.

“Chuyện đó là chuyện gì?”

“Là chuyện Inumaro Tóc Đỏ bị bắt ấy.”

“Hắn bị bắt rồi à?”

“Ừ, mới hôm qua.”

“Ồ.”

“Đêm bốn hôm trước, Inumaro Tóc Đỏ đột nhập vào một hiệu buôn dầu. Tại đó hắn giết một phụ nữ và một đứa trẻ, chưa khua khoắng được gì thì đã phải bỏ chạy. Mọi người đoán hắn sẽ lánh khỏi kinh thành một thời gian, vậy mà lại bị bắt ngay trong kinh thành rồi.”

“Chỗ nào trong kinh thành?”

“Lề đường Tây Kinh Cực. Hắn bị bắt trong lúc lang thang với vẻ mặt như mất hồn. Tay cầm thanh kiếm loang lổ máu, y phục cũng bê bết máu nên mới bị bắt tại chỗ.”

“Ô hô.”

“Thật ra từ hai ngày trước đã có tin báo. Một người đàn ông rất có thể là Inumaro, mang theo thanh kiếm dính máu, đi lại lung tung. Mọi người đều nghĩ không thể có chuyện ấy, nhưng rốt cuộc lại là thật, trên thực tế, hắn vừa bị bắt vào sáng sớm hôm qua.”

“Đây là chuyện tốt mà?”

“Ừ thì tốt, nhưng mà tên Inumaro này như bị ma ám ấy.”

“Ma ám?”

“Nghe nói từ đêm xông vào hiệu buôn dầu, hắn đã chẳng ăn chẳng uống, cứ đi thơ thẩn. Đến khi bị bắt, nom bộ dạng hắn cũng không còn sức phản kháng.”

“Hừm. Vậy sao anh nói hắn bị ma ám?”

“Hắn nói sảng như vậy ở trong ngục. Đa phần là những lời mê man khó hiểu kiểu chú thuật của cậu ấy. Nhưng thử xâu chuỗi sự việc lại thì dường như sau khi trốn khỏi hiệu buôn dầu, Inumaro đã gặp quỷ ở đại lộ Chu Tước.”

“Quỷ á?”

“Quỷ đi xe bò.”

Hiromasa thuật lại cho Seimei nghe toàn bộ lời kể lung tung của Inumaro.

“Cô gái kia nói đến hoàng cung ư?” Seimei hỏi Hiromasa.

“Có vẻ là vậy.”

“Thế, cô ta đến hoàng cung chưa?”

“Chưa. Tôi chưa nghe tin gì cả.”

“Hơ.”

“Sau đó thấy bảo cỗ xe bò biến mất.”

“Biến mất?”

“Nó đi ngang qua Inumaro rồi thẳng tiến tới đường Số Tám, xong biến mất ở đấy.”

“Inumaro trông thấy à?”

“Chắc vậy. Hắn nhìn theo bóng xe đi dọc đại lộ Chu Tước. Đến đoạn giao với đường Số Tám, cỗ xe đột ngột biến mất.”

“Thế còn Inumaro?”

“Chết rồi.”

“Chết rồi?”

“Ừ. Chết tối qua.”

“Vào đúng hôm bị bắt á?”

“Đúng vậy. Lúc bị bắt, hắn đang phát sốt. Cả người nóng như lửa đốt. Không hiểu sao, bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng. Cuối cùng hắn run cầm cập, luôn mồm than ‘Lạnh quá, lạnh quá’ rồi chết.”

“Đáng sợ quá nhỉ!”

“Mà này, Seimei…”

“Sao thế?”

“Chuyện cỗ xe bò ấy mà. Inumaro không giống như đang nói dối lắm.”

“Vì sao?”

“Thật ra còn có một người từng thấy cỗ xe bò ấy.”

“Ai thấy?”

“Người quen của tôi. Là một nhà quý tộc tên Fujiwara no Narihira, người này ham mê nữ sắc, qua lại với phụ nữ khắp chốn. Narihira từng nhìn thấy cỗ xe.” Hiromasa nhỏ giọng kể.

“Ô hô.”

“Buổi tối ba hôm trước.”

“Tối ba hôm trước, tức là sau cái đêm Inumaro xông vào hiệu buôn dầu nhỉ?”

“Ừ.”

“Rồi sao?”

“Narihira tới nhà tình nhân hắn ở đường Tây Kinh Cực. Đang đi thì bắt gặp.”

“Ừm.”

“Hắn bắt gặp vào giờ Hợi. Địa điểm là chỗ giao giữa đại lộ Chu Tước và đường Số Bảy.” Hiromasa hơi nghiêng người sang Seimei.

“Tầm giờ Hợi thì cũng khá muộn đấy.”

“Hắn bận làm thơ cho cô gái khác nên mới tới muộn.”

“Cô gái khác?”

“Là do hắn nhầm lẫn, viết thư hẹn hai người đàn bà mà lại hẹn cùng một đêm. Rốt cuộc phải gửi thư cho một trong hai, bảo bận làm thơ nên không đến được.”

“Cực khổ quá nhỉ.”

“Narihira kể rằng, tối hôm đó, xe hắn đang chạy xuôi theo đại lộ Chu Tước thì bắt gặp một cỗ xe bò không có bò kéo…” Hiromasa thuật lại.

Nghe nói, những người đầu tiên phát hiện là ba gã tùy tùng đi theo.

Đúng đêm trời bắt đầu đổ mưa. Mưa mỏng manh như sương, phủ kín bầu không khí. Trăng ẩn mình, trời tối đen như mực. Mấy tên tùy tùng đang bước đi, trên tay mỗi người đều cầm đèn. Bỗng bọn họ để ý thấy ánh đèn từ hướng cổng La Thành đang tiến về phía mình.

Ánh sáng lờ mờ, huyền ảo.

Cót két…

Cót két…

Cùng tiếng trục xe kêu cót két.

Rõ ràng chẳng ai cầm đèn, vậy tại sao cỗ xe lại phát sáng?

Lại gần mới biết đó là một cỗ xe bò. Thế mà ách xe lại không có bò. Dù không có bò kéo, song cỗ xe vẫn di chuyển lại gần họ.

Hai bên xe là một người đàn ông mặc bộ áo hai mảnh đen tuyền và một phụ nữ mặc đồ dạo phố trắng, đầu trùm áo choàng trắng, đi cùng cỗ xe về phía này.

“Kì quái thật.” Nghe tùy tùng bẩm báo, Narihira liền vén mành ngó ra ngoài rồi lẩm bẩm.

Họ càng lúc càng tới gần.

“Narihira đại nhân, bọn họ có thể là yêu ma đấy ạ. Chúng ta mau trốn đi thì hơn!”

Tên tùy tùng vừa dứt lời, con bò kéo xe của Narihira đột nhiên lồng lên. Nó lắc lắc đầu, cố tránh sang bên cạnh. Do sức lực ghê gớm của con bò, cỗ xe bị bẻ ngoặt theo làm gãy mất một bên ách, rồi lật nhào ra đất. Con bò tuột khỏi ách, chạy mất tăm.

Hai trong ba tên tùy tùng hò hét đuổi theo con bò mà chạy thoát thân.

Narihira chui ra khỏi cỗ xe bị đổ. Trời mưa, mặt đường lầy lội, khiến người hắn lấm lem bùn đất.

Trong lúc chạy trốn, một tên tùy tùng làm rơi ngọn đuốc lên xe, lửa bắt vào tấm mành, cỗ xe bốc cháy phừng phừng.

Cỗ xe bò kia chậm rãi tiến đến ngay trước mặt Narihira rồi dừng lại. Từ trong xe vọng ra giọng nữ trong trẻo, “Ông nhường đường cho tôi được không?”

Nhưng Narihira không động đậy được. Hắn run rẩy sợ hãi.

“Khuya thế này rồi, thân nữ nhi như nàng còn muốn đi đâu?” Narihira cứ ngồi im đấy, đánh bạo hỏi.

Tức thì, tấm mành vén mở, để lộ khuôn mặt phụ nữ. Làn da trắng mịn đến ngạc nhiên. Đôi môi căng mọng mấp máy, “Tôi muốn đến hoàng cung”.

Hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi Narihira.

Cô ta mặc bộ đường y diễm lệ. Sở dĩ Narihira thấy được là nhờ cỗ xe đang cháy rực trong mưa. Dẫu vậy, hắn vẫn không tài nào nhúc nhích nổi.

Trong lúc loay hoay động chân động tay, Narihira để ý thấy một thứ đang quấn quanh ách xe. Đó là tóc phụ nữ, dài thượt và đen nhánh. Trông thấy nó, hai chân Narihira lại nhũn ra lần nữa.

“Cái, cái gì…”

Narihira hét lên, nhưng quá sợ hãi, hắn không phân biệt nổi cái gì với cái gì nữa. Người phụ nữ xinh đẹp bình thản nói tiếp những lời càng khiến người ta thêm phần khiếp sợ.

“Hành trình yết kiến dài bảy ngày mà tôi còn chưa đi tới nửa nữa.”

Trong lúc cô ta nói, đôi nam nữ đứng cạnh vẫn lặng thinh.

Tên tùy tùng nãy giờ ở một bên chứng kiến mọi việc, lúc này bỗng nhiên tuốt phắt kiếm bên hông.

“A a a…” Gã nhắm tịt mắt lại, run rẩy chém cỗ xe.

Tấm mành rách toạc, lưỡi kiếm trượt vào trong xe. Âm thanh “răng rắc” vang lên.

Trong mành, người phụ nữ dùng răng cắn chặt lưỡi kiếm. Không, bây giờ không còn là phụ nữ nữa. Trang phục vẫn là bộ áo mười hai lớp, nhưng người mặc đã hóa thành một con quỷ mắt đỏ da xanh.

Gừ!!!

Người phụ nữ mặc áo dạo phố trắng trùm áo choàng trắng bất chợt sủa lên. Tay chân chống xuống đất. Áo choàng trút ra. Khuôn mặt biến thành mặt chó trắng.

Người đàn ông mặc bộ áo hai mảnh đen đứng bên kia cũng thành chó mực.

Hai con chó nhảy bổ vào tên tùy tùng, ngoạm đứt đầu và xé rời chân tay gã. Sau đó ăn rau ráu, không chừa lại một mẩu xương.

Trong lúc ấy, Narihira lê lết bò đi hòng thoát thân.

Sau lưng hắn, tiếng xương thịt bị nhai ngấu nghiến, rôm rốp, nhồm nhoàm vang lên rợn cả tóc gáy. Hai con chó ăn xong liền biến về hình người, đứng sang hai bên cỗ xe.

Cót két…

Cỗ xe tiếp tục chuyển động.

Nó đi ngang qua Narihira đang bò lết. Đến đường Số Bảy, cả xe lẫn đôi nam nữ đột ngột biến mất ngay trước mũi Narihira.

❖ ❖ ❖

“Sau đó thế nào?” Seimei hỏi Hiromasa.

“Bây giờ Narihira đang ở nhà hắn, mê man vì sốt cao.” Hiromasa khoanh tay nói.

“Chắc hắn trúng phải khí độc rồi.”

“Khí độc!?”

“Ừm. Giống như Inumaro chết vì trúng độc.”

“Narihira cũng sẽ chết à?”

“Không, hắn sẽ không sao. Inumaro vừa mới giết hai người, cơ thể bê bết máu, đúng không?”

“Ừ.”

“Inumaro lúc đó đang trong trạng thái đặc biệt dễ nhiễm khí độc, còn Narihira thì không, nên hắn chỉ mê man năm ngày thôi rồi sẽ khỏe lại.” Nói xong, Seimei tự rót rượu vào cái chén rỗng của mình. ‘‘Người phụ nữ kia bảo rằng sẽ đến hoàng cung à?”

“Ừ.”

“Còn bảo phải mất bảy ngày nữa à.” Seimei lẩm bẩm, đưa chén rượu lên môi. “Thú vị đấy.”

“Thú vị á? Còn tôi thì đang phiền não đây.”

“Anh phiền não cái gì?”

“Tôi có nên bẩm tấu chuyện này với thánh thượng không.”

“Hiểu rồi. Chuyện này mà truyền đến tai thiên hoàng, hẳn người đã tham vấn với bên tôi. Giờ chưa thấy, tức là các anh vẫn chưa bẩm báo.”

“Ừm.”

“Ra vậy.”

“Hôm qua Narihira gọi tôi sang để kể chuyện vừa rồi. Còn hỏi phải làm sao. Nên giờ chỉ có mình tôi biết chuyện này.”

“Anh định thế nào?”

“Thì đấy, tôi đến bàn bạc với cậu đây. Mấy lời huyên thuyên của tên trộm có thể đã truyền đến tai thánh thượng rồi. Người không triệu cậu là bởi người cũng chẳng quan tâm đến việc ấy. Nhưng nếu biết một quan lại quý tộc cũng gặp con quỷ, hơn nữa tùy tùng còn bị ăn thịt, e rằng thánh thượng sẽ đứng ngồi không yên đâu.”

“Tại sao anh vẫn chưa bẩm với thánh thượng?”

“Không, thật ra là thế này. Seimei à, tôi có bảo Narihira rất ham mê nữ sắc, đúng chứ?”

“Ừ.”

“Đêm ấy, Narihira đã nói dối thánh thượng để đi gặp tình nhân.”

“Cái gì?”

“Đêm ấy là đêm trăng rằm. Theo chỗ tôi biết, họ vừa thưởng trăng vừa mở cuộc thi thơ nho nhỏ ở điện Thanh Lương…”

“À.”

“Nếu không có trăng thì vẫn sẽ ngâm thơ về chủ đề không trăng. Narihira vốn định tham dự cuộc thi này.”

“Ha ha.”

“Vậy mà hắn quên béng mất, lại còn gửi thư hẹn hò với phụ nữ.”

“Hắn ưu tiên gái gú cơ à?”

“Narihira viện cớ đột ngột lâm bệnh, không thể tham gia cuộc thi thơ. Xong còn sai người mang đến điện Thanh Lương đôi ba bài thơ hay ho cùng một cái gương nom như vầng trăng nữa chứ.”

“Thế à.”

“Đêm nay, trời có mây làm trăng kia bị che khuất, bởi vậy không thể tiến hành cuộc thi thơ. Vì thế vi thần ra ngoài đòi trăng trên những đám mây. Tuy đã có trăng trong tay, nhưng bản thân lại trúng phải gió trời, đột nhiên lên cơn sốt cao. Dù không thể tham dự, nhưng vi thần vẫn xin dâng lên vầng trăng này… Đại ý bài thơ là thế.”

“Sau đó hắn đi gặp gái, rồi đụng phải quỷ?”

“Thế nên cậu hiểu chưa Seimei? Nếu bẩm báo chuyện hắn thấy quỷ, thì lời nói dối của hắn sẽ bị lật tẩy ngay. Đấy là lý do Narihira tìm tôi để bàn bạc.”

“Ra thế.”

“Seimei này, phải làm sao bây giờ?” Hiromasa hỏi.

“Xem nào. Bây giờ tôi vẫn chưa thể nói được gì. Phải tận mắt trông thấy cỗ xe kia đã.”

“Phải thấy cỗ xe kia á?”

“Tối mai thì sao nhỉ?”

“Tối mai có thể bắt gặp nó à?”

“Có lẽ nó sẽ xuất hiện vào giờ Hợi, ở ngã giao giữa đại lộ Chu Tước với đường Số Ba đấy.”

“Sao cậu chắc chắn như vậy?”

“Bởi vì người phụ nữ kia đã nói muốn đến hoàng cung phải mất bảy ngày còn gì?”

“Ừ.”

“Đêm đầu tiên ở đường Số Tám, đêm thứ hai ở đường Số Bảy, đúng chưa?”

“…”

“Nơi cỗ xe biến mất ấy.”

“À à.”

“Cỗ xe vẫn đang đi dọc đại lộ Chu Tước, hướng tới hoàng cung.”

“Ừ.”

“Không có ai tình cờ trông thấy nên tôi không dám khẳng định. Tuy nhiên nếu tính thử, ngày thứ ba là đường Số Sáu, ngày thứ tư là đường Số Năm, thì ngày thứ năm, tức đêm nay, sẽ là đường số Bốn.”

“Hiểu rồi, ra là vậy. Nhưng mà Seimei này, cớ gì cỗ xe kia không chạy một mạch trên đại lộ Chu Tước từ cổng La Thành đến thẳng hoàng cung trong một hôm?”

“Ừ thì, có thể người ta có nhiều lý do bất đắc dĩ.”

“Theo như cậu nói, nếu chúng ta mặc kệ cỗ xe thì đến ngày mốt, tức là đêm thứ bảy, nó sẽ đến được cổng Chu Tước của đại nội rồi.”

Để dễ hình dung, xin tham khảo Sơ đồ Kinh thành Heian ở đầu sách này.•

“Đúng vậy.”

Nghe Seimei trả lời, Hiromasa nhìn ra vườn, dáng vẻ đăm chiêu hơn. Y ngắm màn đêm càng lúc càng đặc quánh, miệng lẩm bẩm, “Phiền phức rồi đây.”

“Thế nên ngày mai chúng ta đi quan sát thử coi.”

“Quan sát cỗ xe kia á?”

“Ngày mai, trước giờ Hợi, chỉ cần mai phục ở gần đoạn giao giữa đại lộ Chu Tước và đường Số Ba là sẽ gặp được nó thôi.”

“Thế thôi á? Sau đó thì sao?”

“Quan sát xem thế nào đã. Nếu nó quá nguy hiểm thì mới bẩm tấu lên thánh thượng, để người cho phép chúng ta tạm thời áp dụng phương vi, hoặc thi triển một số chú thuật đặc biệt.”

“Chuyện đó là chức trách của cậu rồi, tôi giao cho cậu đấy. Kì thực, tôi còn một việc khác muốn bàn với cậu, Seimei à.”

“Việc gì?”

“Tôi muốn cậu giúp giải đáp vụ này.”

“Giải đáp?”

“Thật ra tôi nhận được thư… à thơ, của phụ nữ.”

“Thơ!? Anh nhận được thơ của phụ nữ á, Hiromasa?”

“Ừ. Mà nhận vậy thôi chứ tôi mù tịt về thơ ca.”

“Anh ghét thơ ca à?”

“Nó phức tạp y như chú thuật của cậu vậy.” Hiromasa nói.

Seimei chỉ tủm tỉm cười.

Chỉ nhìn vẻ ngoài thô tháp của người đàn ông cường tráng đang ngồi đây thôi thì ai cũng đoán ra y là kẻ chẳng am tường thơ ca. Nhưng một khi gảy tỳ bà, y có thể tạo ra những âm sắc tuyệt vời.

“Tôi không ngấm nổi sự thanh nhã của thơ ca.” Hiromasa lầm bầm.

“Anh nhận được lúc nào?”

“Ờ. Việc này tôi nhớ rõ lắm. Vào buổi chiều bốn hôm trước, tôi định đến Chùa Đông dâng quyển Bát Nhã tâm kinh do thánh thượng chép. Vừa rời khỏi điện Thanh Lương, chưa qua cổng Thừa Minh, chợt từ phía sau cây anh đào trước điện Tử Thần có một con bé khoảng bảy tám tuổi chạy tới dúi cho tôi bức thư. Trong thư còn đính kèm nhành hoa long đởm nữa Seimei ạ…”

“Ô hô.”

Seimei cười thích thú, liếc mắt sang Hiromasa.

Biết Seimei đang nhìn mình, Hiromasa càng ngượng ngùng hơn.

“Tôi ngó qua thư với hoa. Lúc ngẩng mặt lên thì chẳng thấy con bé kia đâu nữa.”

“Hừm.”

“Không lý nào một con bé con có thể xuất hiện ở đó, nên ắt hẳn nó theo hầu vị tiểu thư quý tộc nào vào cung. Khi ấy, tôi mở thư ra xem mới biết bên trong đề một bài thơ.”

“Cho tôi xem thử bài thơ đó nào.”

Seimei vừa dứt lời, Hiromasa liền lấy một phong thư từ trong ngực áo, đưa cho chàng.

Ngỡ xe là bò kéo

cớ sao buồn lòng ta.

Nét chữ trong bài thơ là của phụ nữ.

“Ha ha, ra thế.” Seimei đọc bài thơ, đầu gật gù.

“Sao rồi, ‘ra thế’ nghĩa là gì?”

“Anh đối xử với người ta lạnh lùng thế.”

“Lạnh lùng? Làm gì có chuyện ấy. Chỉ có phụ nữ lạnh lùng với tôi, chứ tôi lạnh lùng với ai bao giờ.” Hiromasa đỏ mặt. “Seimei, nói cho tôi nghe thư viết gì đi!”

“Thì như anh thấy thôi.”

“Tôi không hiểu nên mới hỏi cậu. Tôi dốt vụ này lắm. Mấy việc hoa mỹ như dùng thơ ca lằng nhằng gửi gắm tình cảm cho nhau thì tôi bó tay. Thích thì nói là thích, ngươi nắm tay ta, ta nắm tay ngươi, dễ hiểu bao nhiêu. Seimei, cậu đừng úp mở nữa, giải thích bài thơ kia cho tôi đi.” Mặt Hiromasa càng lúc càng đỏ lựng.

Seimei thích thú nhìn y, “Đây là bài thơ bày tỏ trách móc của cô gái trước sự lạnh nhạt của tình lang.”

“Ngạc nhiên thật đấy, Seimei. Sao cậu hiểu được?”

“Cô gái đang giận dỗi vì người đàn ông lâu lắm mới ghé qua chỗ mình một lần.”

“Nói tóm lại, cô ta giận dỗi chứ gì?”

“Ừ đúng.”

“Nhưng sao cậu biết?”

“Nghe nhé. Người đàn ông này đi xe đến chỗ nàng ta. Có loại xe người kéo, nhưng trong trường hợp này là xe bò kéo. Tức là xe bò đấy. Loại xe đóng bò vào để nó kéo đi ấy.”

“Thì sao?”

“Cho nên, mượn chuyện cỗ xe đóng bò để nói cho người đàn ông biết mình đang ‘buồn lòng’, sầu bi.”

Trong tiếng Nhật, “con bò” và “buồn lòng” có chung cách đọc là “ushi”.•

“Ồ ồ.” Hiromasa cất tiếng trầm trồ.

“Người viết còn rất cẩn thận cho sẵn gợi ý để giải nghĩa nữa rồi còn gì.”

“Gợi ý á?”

“Ừ. Ở đây có viết ‘cớ sao buồn lòng ta’. Đến mức này mà còn không hiểu ngầm ý nữa thì…” Seimei chỉ nói nửa chừng rồi thôi.

“Thì sao hả, Seimei?”

“Không sao cả, không hiểu được mới đúng là Hiromasa chứ.”

“Cậu xem thường tôi đấy à?”

“Nào có, tôi vẫn bảo quý anh mà. Tốt nhất Hiromasa cứ là chính mình.”

“Hừm.” Hiromasa hậm hực, bộ dạng vẫn chưa xuôi hẳn.

“Mà Hiromasa, anh có ấn tượng gì về bài thơ này không?”

“Không.” Hiromasa trả lời dứt khoát.

“Không à, tại tôi vừa nghĩ tới một chuyện…”

“Chuyện gì?”

“Ừ thì, trong lúc giải thích cho anh, tôi chợt nhận ra, ngày anh nhận bài thơ, cũng là ngày cỗ xe không có bò kia xuất hiện.”

“Cũng phải.”

“Hai việc đó tựa hồ liên quan, lại có vẻ chẳng liên quan.”

“Không rõ nữa, nhưng biết đâu nhành hoa long đởm đi kèm bức thư còn ẩn giấu điều gì.”

“Hoa long đởm à…”

“Tóm lại, tối mai cứ đi xem cỗ xe bò kia đã.”

“Muốn đi à?”

“Đi!”

“Vậy thì đi!”

Chuyện là như thế.

❖ ❖ ❖

Mây bay từng đám đen kịt. Đằng sau chúng, lấp ló vầng trăng.

Gió thổi thành cơn rung chuyển mây trời. Bầu trời đêm bị mây mù che khuất hơn nửa. Từ nhân gian thấy rõ giữa những đụn mây là nền trời trong đến kinh ngạc, lấp lánh những vì tinh tú.

Mây trôi như nuốt trọn vầng trăng, rồi lại nhả ra. Tưởng chừng trăng đang rong ruổi giữa vòm trời.

Mỗi lần trăng ló dạng sau đám mây, bóng cây cử, nơi Seimei và Hiromasa đang ẩn mình, lại đổ dài trên đất.

Lúc này vừa qua giờ Hợi.

Seimei và Hiromasa đang mai phục dưới bóng cây cử. Nơi này là giao lộ giữa đại lộ Chu Tước với đường Số Ba. Từ đây rẽ phải, đi xuôi đại lộ Chu Tước một chút là tới cổng La Thành. Hai người quay lưng về phía tường thành cao ngất của Viện Chu Tước, mắt hướng ra đường lớn.

Hiromasa nai nịt như lâm trận. Hông trái đeo trường kiếm. Chân đi ủng da hươu. Mình khoác trường bào. Tay trái cầm cung.

Khác với y, Seimei mặc thường phục, chính là bộ áo săn trắng thoải mái và linh hoạt như mọi khi. Ngay cả trường kiếm chàng cũng chẳng buồn mang theo.

Xung quanh tĩnh mịch. Không một bóng người, chỉ có bóng nhà cửa và tường bao hắt xuống tối thui. Ngay cả tiếng chuột kêu còn chẳng thấy nói gì tới đèn. Thứ duy nhất nghe được là tiếng gió lùa tán cây cử trên đầu nghe xào xạc. Đám lá cử vừa rơi dưới chân đã bị gió cuốn bay.

“Có thật là nó sẽ đến không Seimei?”

“Sẽ đến thôi.” Seimei đáp. “Từ xưa đến nay, những đoạn giao nhau giữa hai con đường thường là nơi đầy tà ma. Cỗ xe có xuất hiện rồi biến mất ở chỗ ấy thì cũng chẳng phải chuyện kì lạ.”

“Ừm.” Hiromasa cất tiếng đồng tình, rồi cả hai lại lặng im.

Chỉ còn thời gian chậm chạp trôi.

Hai người chợt nghe thấy… Cót két… Tiếng động nhỏ từ đằng xa. Đó là tiếng trục xe cọ vào nhau, vang lên thật khẽ.

Đang kề vai Seimei, Hiromasa bỗng căng cứng người, tay trái siết chặt vỏ kiếm.

“Tới rồi.” Seimei nói.

Quả nhiên, một vầng sáng xanh mờ ảo xuất hiện ở cổng La Thành, dần dà tiến lại chỗ họ.

Đó là cỗ xe bò. Xe không có bò kéo nhưng vẫn di chuyển bình thường. Đúng như những lời kể, đi hai bên trái phải là đôi nam nữ. Người đàn ông đeo trường kiếm ở hông phải.

Cỗ xe men theo đại lộ Chu Tước, chầm chậm đến gần.

“Này Seimei, tên kia có vẻ thuận tay trái đấy.” Hiromasa đột nhiên lên tiếng.

“Vì sao?”

“Vì hắn đeo trường kiếm bên hông phải.”

Hiromasa vừa nói xong, Seimei liền vỗ bộp vào vai chàng.

“Anh giỏi thật đấy, Hiromasa! Hiểu rồi, ra là vậy, đúng rồi.” Seimei trầm giọng, nhưng giọng điệu lại lộ vẻ thích chí hiếm thấy.

“Sao thế, Seimei?”

“Không có gì, nhờ anh mà tôi hiểu ra một điều.”

“Điều gì…”

Hiromasa chưa kịp nói hết câu, Seimei đã “suỵt” khẽ. Chàng quan sát cỗ xe. Chỉ chút nữa là tới đường Số Ba vậy mà tự dưng nó dừng lại ngay trước mặt họ. Seimei và Hiromasa cũng trông thấy rõ mớ tóc đen quấn quanh ách xe.

Có chuyện gì vậy nhỉ?

Đang quan sát thì từ trong mành xe vọng ra giọng nữ lanh lảnh, “Xin hỏi vị nào ẩn nấp đằng kia?”

“Chúng ta bị phát hiện rồi à?”

Hiromasa thì thầm, lập tức bị Seimei dùng tay bịt miệng.

“Không đáp lại, không gây tiếng động mạnh là cô ta sẽ không phát hiện ra đâu. Tôi đã giăng kết giới quanh cây này rồi.”

Nhưng Hiromasa vẫn ngờ vực nhìn Seimei.

“Lời nói đó không dành cho chúng ta.” Seimei ghé miệng sát tai Hiromasa, thì thầm.

Đúng lúc này, tiếng thứ gì xé gió sắc lạnh vút lên.

Viu!

Một mũi tên bay ra từ đêm tối, xuyên thủng mành xe.

“Ôi!” Tiếng phụ nữ kêu thất thanh sau tấm mành.

Đôi nam nữ đi bên cạnh xe quắc mắt nhìn về hướng mũi tên. Toàn thân họ run bần bật. Lưng cong lên, tứ chi chống xuống. Cả hai hóa thành chó. Hai con chó nhanh nhẹn nhảy lên xe, chui vào trong mành.

Từ góc khuất trên đường Số Ba, những bóng người nhảy ra, bao vây cỗ xe bò. Tay họ lăm lăm trường kiếm. Dưới trời đêm, những thanh kiếm lấp lóa ánh trăng.

“Giết được nó chưa?” Một bóng người thấp giọng hỏi, rồi bước đến gần cỗ xe.

Sau đó xuất hiện thêm hai người đàn ông. Một người cầm đuốc cháy rực, người còn lại bước đi loạng choạng, cùng đến bên người vừa hỏi câu “Giết được nó chưa?”.

“Mau, mau phóng hỏa!” Người đàn ông bước đi loạng choạng ra lệnh. Trên tay hắn không cầm theo thứ gì.

“Narihira…” Hiromasa thảng thốt.

Thì ra chính là Narihira. Dáng lảo đảo không vững, hắn đứng đó, trân trối nhìn cỗ xe.

Người cầm đuốc châm lửa vào mành xe. Tấm mành hừng hực bốc cháy.

Đúng lúc ấy.

Một cánh tay khổng lồ màu lam, đầy lông lá từ đám lửa thọc ra.

“Á!” Narihira hét lên.

Bàn tay khổng lồ đã tóm được hắn. Móng vuốt nó đâm xuyên qua cổ họng và lồng ngực hắn, rồi lôi hắn vào cỗ xe đã bắt đầu bén lửa.

Cót két…

Cỗ xe tiếp tục di chuyển.

“Narihira đại nhân! Narihira đại nhân!”

Mọi người hô hoán và bổ kiếm vào cỗ xe, nhưng đều bị đánh bật ra. Cũng có kẻ cố ghì cỗ xe, nhưng nó không hề dừng lại, vẫn thủng thỉnh tiến tới đường Số Ba.

“Narihira!” Hiromasa gọi to, rồi nhảy ra khỏi bóng cây. Seimei đuổi theo.

“Đau quá! Đau quá!”

Giọng Narihira gào thét bên kia tấm mành cháy đùng đùng. Có tiếng nhai xương rôm rốp. Trong xe, Narihira đang bị lũ quỷ ăn tươi nuốt sống. Seimei và Hiromasa lao tới nơi, là lúc cỗ xe vừa vặn đến đường Số Ba.

Đột nhiên, cỗ xe đang cháy hừng hực biến mất. Nằm lăn lóc giữa đường Số Ba và đại lộ Chu Tước là cái xác không đầu của Narihira.

“Narihira…” Hiromasa khẽ gọi.

Dưới chân y là thi thể máu me của Narihira đang tắm trong ánh trăng sáng lòa đổ xuống từ trời.

Ngỡ xe là bò kéo

cớ sao buồn lòng ta.

Seimei ngồi ngoài hiên, trước đầu gối là bài thơ Hiromasa nhận được. Hiromasa ngồi đối diện, bài thơ như kẹp giữa hai người.

Ánh nắng cuối thu rót xuống vườn. Suốt mấy ngày mưa lạnh dai dẳng, toàn bộ khu vườn đều đang đổi sắc. Thu đã đến tận cùng, khu vườn đang chờ đợt sương giá đầu tiên.

“Này Seimei, tối nay…” Hiromasa nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Không biết Seimei đang nghĩ gì, khi thì thẫn thờ nhìn bài thơ, khi thì dõi mắt ra vườn.

“Ban nãy tôi đã giải thích lý do tới đây rồi đấy.” Hiromasa mở lời.

Do hành vi đêm qua của Narihira, chuyện cỗ xe bò rốt cuộc đã đến tai thiên hoàng.

“Cái tên Narihira thật là… Mọi chuyện cứ giao cho tôi với cậu, hắn ở nhà ngủ là được rồi, vậy mà lại mang theo thủ hạ, tự mình ra ngoài diệt yêu quái. Diệt đâu không thấy, ngược lại còn bị yêu quái ăn tươi nuốt sống.” Hiromasa lẩm bẩm.

Cho nên sáng nay, Hiromasa cùng thủ hạ của Narihira bị thiên hoàng triệu tập để truy hỏi sự tình. Thiên hoàng vốn định vời cả Seimei, nhưng không biết chàng đang ở đâu. Ông từng phái người đến dinh thự này, song có vẻ chàng không ở nhà.

Vì thế Hiromasa được cử đến dinh thự của Seimei.

Hiromasa nghĩ rằng Seimei đã không ở nhà thì ai đi chẳng như nhau? Ấy thế mà khi y đến, Seimei lại có nhà.

“Cậu ở nhà à?” Hiromasa hỏi Seimei.

“Ừ. Tôi vẫn đang điều tra suốt đấy chứ. Tôi biết có người đến tìm, nhưng ngại phiền nên kệ bọn họ.”

“Điều tra gì?”

“Có chút chuyện tôi muốn biết về gương.”

“Gương á?”

“Ừm.”

“Gương thì sao?”

“À không, chuyện gương xong rồi. Bây giờ điều làm tôi đau đầu chính là thánh thượng.”

“Thánh thượng?”

“Đúng vậy. Quả nhiên có liên quan đến phụ nữ…” Seimei khoanh tay.

Ban đầu hai người còn câu được câu chăng, nhưng về sau Seimei gần như chẳng mở miệng. Chàng vừa ngắm nhìn khu vườn, vừa gật đầu qua loa với mấy lời của Hiromasa.

“Ra vậy…” Cuối cùng Seimei cũng gật gù lên tiếng. “Anh bảo đêm nay anh sẽ đứng chờ cỗ xe kia ở cổng Chu Tước hả?”

“Ừ. Ngoài tôi ra còn hai mươi thị vệ võ công cao cường và năm vị đại sư…”

“Đại sư?”

“Đại sư mời từ Chùa Đông. Nghe nói họ có thuật hàng yêu phục ma. Bây giờ đang bắt đầu chuẩn bị rồi.”

“Ha ha.”

“Pháp thuật của họ không linh nghiệm hay sao?”

“Nào có. Không phải không linh nghiệm, mà là công việc sẽ rất khó khăn đấy. Hơn nữa chưa làm rõ chân tướng, xem chừng không khả quan đâu.”

“Khả quan hay không thì phải chờ tối nay mới biết.”

“Tôi hiểu.”

“Bây giờ còn có thời gian làm rõ chân tướng sao?”

“Có thể có đấy.”

“Bằng cách nào?”

“Thì đi hỏi thôi.”

“Hỏi ai?”

“Thánh thượng.”

“Nhưng thánh thượng nói chẳng nhớ gì cả.”

“Thế anh bẩm tấu chuyện bài thơ kia chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Nếu vậy anh giúp tôi chuyển vài lời cho ông ấy.”

“Ông ấy?”

“Thánh thượng ấy.”

“Thật hàm hồ, Seimei! Cậu dám gọi thánh thượng là ‘ông ấy’…” Hiromasa thất kinh. “Nghe này Seimei, ngoài tôi ra, đừng bao giờ gọi thánh thượng bằng mấy từ như ‘ông ấy’ ở trước mặt ai khác.”

“Là anh nên tôi mới gọi đấy.” Seimei vừa bao biện vừa nhặt tờ giấy chép thơ lên. “Lúc nào anh về, hãy mang bài thơ này và nhành hoa long đởm hái trong vườn, giao cho thánh thượng hộ tôi. Kì thực những thứ này vốn dĩ gửi tới thánh thượng.”

“Gửi cho thánh thượng ư?”

“Ừ. Đối phương đã nhầm anh với thánh thượng.”

“Tại sao?”

“Chuyện này tôi sẽ giải thích sau. Lát nữa chắc hẳn anh sẽ biết toàn bộ sự thật thôi. Có lẽ thế…”

“Tôi chẳng hiểu chút gì cả.”

“Tôi cũng không hiểu, nhưng thánh thượng sẽ hiểu. Có thể ông sẽ hỏi anh nhiều điều, khi đó cứ kể hết những chuyện anh biết, không giấu giếm là được.”

“Hừm.” Hiromasa hoàn toàn mơ hồ.

“Kế đó, khi thánh thượng đã hiểu ý tứ bài thơ rồi thì chú ý nhé, trọng điểm là từ đây này, anh bẩm với thiên hoàng rằng Seimei muốn xin một nhúm tóc của ông, xin ông tha hắn tội mạo phạm. Nếu thánh thượng gật đầu đồng ý, anh hãy nhận tóc ngay tại đó rồi nói thêm.”

“Nói cái gì?”

“Việc lần này xin để thần và Abe no Seimei toàn quyền xử lý. Đêm nay, xin người hạ lệnh giải tán hết nhân thủ trước cổng Chu Tước.”

“Cái gì!?”

“Tóm lại ngoại trừ anh và tôi, những người khác đều phải trở về.”

“Làm vậy được không?”

“Nếu thánh thượng chịu cắt tóc thì có thể. Chứng tỏ ông ấy tin tưởng tôi.”

“Nhỡ không êm xuôi thì sao?”

“Thì tính cách khác. Tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Nếu không thu xếp được, anh sai người ra cầu Modoribashi nói khẽ, ‘Chuyện người đó không thành,’ là tôi khắc biết. Khi ấy tôi sẽ tự tiến cung. Còn không thì cứ thế là được. Trước giờ Hợi đêm nay, chúng ta gặp nhau ở cổng Chu Tước.”

“Bây giờ cậu định làm gì?”

“Ngủ.” Seimei đáp gọn lỏn. “Thật ra, nhờ điều tra vụ này tôi mới biết rất nhiều chuyện thú vị về gương. Vừa nãy tôi còn tìm trái tìm phải, tìm đến cả gương cổ chẳng liên quan cơ. Thế nên từ tối qua đến giờ tôi hầu như chưa chợp mắt.”

Hiromasa rời dinh thự Seimei, cầm theo bài thơ và nhành long đởm.

❖ ❖ ❖

Cổng Chu Tước ánh trăng chiếu rọi.

Seimei xuất hiện khi đã qua giờ Hợi.

“Đến trễ đấy nhé.” Hiromasa trách. Y vận chiến phục từ đầu đến chân. Hông đeo trường kiếm sơn son, tay cầm cung.

“Xin lỗi, tôi ngủ hơi quá giấc.”

“Tôi còn tự hỏi nếu cậu không đến, một mình tôi biết làm thế nào.”

“Mọi việc êm xuôi chứ?” Seimei hỏi.

Quanh cổng vắng ngắt. Ngước lên chỉ thấy lầu cổng cao ngất đen đặc, sừng sững giữa đêm trăng.

“Ừ. Vừa trông thấy bài thơ và nhành long đởm, thánh thượng liền nhắm mắt, lệ rơi lã chã, nói ra vậy ra vậy, chuyện đêm ấy ta lỡ quên, ta xin lỗi… Cậu xem, người đưa tôi một nhúm tóc luôn này.”

“Còn căn dặn gì không?”

“Người sai tôi chuyển lời cảm ơn đến Seimei vì đã khéo cân nhắc.”

“Hừm.”

“Người còn bảo nếu cô gái đến đây là hồn ma, thì đêm nay có lẽ là ngày đầu thất của nàng. Vì vậy người sẽ dành cả đêm tụng kinh niệm Phật cho nàng ở điện Thanh Lương.”

“Thật anh minh!”

“Mà này Seimei, thánh thượng cảm ơn cậu về việc gì thế?”

“À, về việc giải tán mọi người ấy mà. Đâu ai muốn để người khác biết tình sử ngày xưa của mình. Thiên hoàng cũng thế thôi.”

“Thế đầu thất là gì?”

“Người ta chết đi rồi, linh hồn sẽ ở lại dương thế bảy ngày.”

Seimei vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng động.

Cót két!

“Ư.”

“Ư.”

Seimei và Hiromasa đồng loạt hướng ánh nhìn về nơi phát ra âm thanh. Từ đằng xa, cỗ xe bò dần dần hiện rõ dưới ánh trăng.

Tay cầm cung, Hiromasa vô thức tiến một bước lên trước.

“Gượm đã…” Seimei ngăn Hiromasa. “Giao tóc thánh thượng cho tôi nào.”

Seimei nhận lấy nhúm tóc của thiên hoàng rồi đi thẳng ra.

Cỗ xe bò đỗ lại. Tấm mành bị thiêu rụi. Trong xe chỉ thấy âm u.

“Kẻ nào dám làm phiền ta, kẻ đó sẽ rất thê thảm.” Giọng nữ cất lên trong màn đêm.

“Xin lỗi, nhưng ta không thể để người đó đi cùng ngươi.”

Seimei nói xong, từ cỗ xe không mành tối đen như mực, hiện ra khuôn mặt của một phụ nữ. Rồi bỗng chốc, khuôn mặt ấy biến thành mặt quỷ da xanh bờm xờm lông lá.

“Người không thể đi cùng ngươi, nhưng có vật thay thế.”

“Vật thay thế?”

“Tóc của người đó.” Seimei nói.

“Ồ.” Con quỷ òa khóc, miệng nó phun ra từng ngọn lửa xanh. “Hu hu…”

Con quỷ vừa khóc vừa lắc đầu quầy quậy.

“Tuy muộn màng nhưng chúng ta đã giao bài thơ và nhành long đởm cho người đó rồi.” Seimei tiếp tục.

Con quỷ càng lắc đầu mạnh và khóc to hơn.

“Đọc bài thơ của ngươi xong, người đó liền rơi lệ và nói xin lỗi.”

Seimei nói rồi nhẹ nhàng tiến tới, buộc nhúm tóc đang cầm trong tay lên búi tóc bện quanh ách xe.

“Hu hu hu!” Con quỷ rống lên.

Phụt, một vầng sáng trắng chợt bay vụt qua. Con quỷ, cỗ xe và cả đôi nam nữ đều biến mất. Dưới ánh trăng, chỉ còn nhúm tóc đen của đôi nam nữ rơi trên mặt đất.

“Xong rồi.” Seimei buông lời.

“Xong á? Thật ư?” Hiromasa hỏi lại.

“Cơ bản là vậy.”

“Cái gì?”

“Từ giờ linh hồn của cô gái kia sẽ không làm phiền ông ấy nữa.”

“Ai?”

“Thánh thượng ấy.”

“Seimei, tôi đã bảo không được gọi thánh thượng như vậy nữa kia mà?”

“Chỉ trước mặt Hiromasa thôi mà.”

“Nhưng… Thực sự ổn rồi chứ?”

“Chắc vậy.”

“Chắc vậy á?”

“Phải rồi Hiromasa, đêm đầu thất còn chưa qua nhỉ?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy thì trước khi bẩm tấu chuyện này lên thánh thượng, anh đi với tôi một chút được không?”

“Đi đâu mới được?”

“Đến chỗ cô ta.”

“Cái gì!?”

“Vì thánh thượng không thể ra mặt làm việc này, nên chúng ta hãy đi tìm xương cốt người phụ nữ kia rồi chọn nơi thích hợp để mai táng.”

“Tôi chẳng hiểu lắm cái gì mà xương cốt, nhưng để phục vụ cho thánh thượng thì dù tới đâu tôi cũng không phản đối.”

“Quyết định vậy nhé!”

“Đi chỗ nào đây?”

“Tôi đoán được địa điểm rồi.”

“Ở đâu?”

“Hẳn là nơi nào đó trên ngọn núi đằng sau đại nội.”

“Sao cậu biết?”

“Cô ta dùng gương ma pháp.”

“Gương ma pháp là gì?”

“Hiromasa, chính anh chỉ cho tôi chuyện này đấy.”

“Tôi á? Tôi chỉ cho cậu chuyện này bao giờ?”

“Không phải anh là người phát hiện ra việc gã đàn ông đeo kiếm bên phải à?”

Seimei vừa nói vừa cất bước.

“Khoan đã, Seimei, tôi chưa hiểu gì cả.”

Chẳng biết có phải nhượng bộ lời phàn nàn của Hiromasa không, Seimei đứng lại, cúi nhặt hai nhúm tóc rơi trên đất.

“Nào, đi thôi!” Chàng nói.

❖ ❖ ❖

Trong khu rừng liễu sam rậm rạp, ánh đuốc trên tay Hiromasa chiếu rọi những hòn đá và rễ cây phủ đầy rêu phong.

Hai người họ đã lang thang trong rừng độ nửa canh giờ.

“Chúng ta phải đi tới đâu nữa, Seimei?” Hiromasa hỏi.

“Tới chỗ người phụ nữ kia.” Seimei trả lời.

“Ý tôi là chỗ đó ở đâu?”

“Cứ đi rồi biết.” Seimei ậm ờ.

“Đi loanh quanh ở nơi đáng sợ thế này mãi, có không gặp nữ quỷ kia thì cũng đụng phải ma quỷ khác thôi.”

“Đúng đấy.” Seimei đáp cộc lốc.

“Này này, Seimei!”

“Đường linh khí do gương ma pháp tạo ra sẽ còn lưu lại một chút. Cứ lần theo nó ắt tìm thấy cô ta.” Seimei giải thích.

Khu rừng âm u, thăm thẳm, le lói một hai vạt trăng. Trên tay Hiromasa đã là ngọn đuốc thứ tư. Seimei đột nhiên đứng lại.

“Sao thế, Seimei?”

Hiromasa dừng bước, tự nhiên căng thẳng.

“Xem ra chúng ta đến nơi rồi.” Seimei nói.

Nghe vậy, Hiromasa liền đưa ngọn đuốc ra phía trước. Giữa đêm đen mịt mù, trong bụi cây gần đó, y lờ mờ thấy một bóng trắng dưới gốc liễu sam cực kì lớn. Màn đêm đen đặc bao quanh nó tựa như làn sương đang chuyển động.

Không khí trong rừng dần trở lạnh. Hiromasa nín thở. Bóng trắng tỏa sáng nhàn nhạt. Seimei chậm rãi tiến về phía nó, Hiromasa theo sau. Chẳng mấy chốc, Seimei đã tới trước mặt bóng trắng.

Đó là một phụ nữ mặc y phục trắng, ngồi ngay ngắn giữa bụi cây khô héo, lặng lẽ nhìn Seimei và Hiromasa. Chính là người ban nãy hóa thành quỷ trong cỗ xe. Trông tuổi ngoài ba mươi.

“Tôi đợi ông đã lâu.” Đôi môi mọng đỏ không hề mấp máy, vậy mà vẫn có giọng nói cất lên.

“Vật này ta giao cho ngươi.” Seimei lấy từ trong ngực ra hai nhúm tóc đen, đưa đến trước mặt cô ta.

Ngư