Chương 3 Chân nhân Đà la ni
“Này, Seimei…”
Tiếng gọi cùng làn hơi trắng nhẹ nhàng thoát khỏi miệng Hiromasa. Y gật gù mấy lần như đang suy ngẫm rồi tấm tắc cảm thán, “Phải công nhận là sự chuyển giao thật hoàn mỹ…”
“Anh đang nói chuyện gì?” Seimei vừa hỏi vừa nâng chén rượu lên đôi môi như đang tủm tỉm cười.
Họ đang thưởng rượu ngoài hiên nhà, nơi có thể bao quát toàn cảnh sân vườn dinh thự. Hai người khoanh chân ngồi đối diện nhau. Bên cạnh là bãi cỏ mùa thu trải rộng. Thật ra nó không phải bãi cỏ, nhưng khu vườn hầu như chẳng ai coi sóc của Seimei trông như mang nguyên vẹn từ thảo nguyên ngày thu tới đây.
“Tôi đang nói về mùa ấy mà.”
Ánh chiều chênh chếch rọi xuống khu vườn. Khóm hoa cát cánh và nữ lang đã héo rũ chỉ lác đác chỗ này một nhúm, chỗ kia một nhúm.
Hiromasa đảo mắt ngắm nhìn cảnh vườn, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra. Làn hơi trắng mờ đục. “Tôi có kì lạ không Seimei?”
“Hiromasa á?”
“Ừ.” Hiromasa uống cạn chén rượu rồi nhìn qua Seimei. “Tôi ấy mà, biết rất rõ khu vườn này. Tỉ như mùa xuân cỏ cây sẽ đâm chồi thế nào, trổ bông ra sao. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Khu vườn mùa hè xanh tốt đến vậy, sang thu lại úa tàn dưới lớp sương giá.”
“Ừm.”
“Như vậy chẳng phải…” Hiromasa đang nói chợt nuốt lại những lời tiếp theo, mắt hướng ra vườn, nét mặt có phần bực bội.
“Chẳng phải thế nào cơ?”
“Thôi không nói nữa.” Hiromasa đáp.
“Vì sao?”
“Nói ra cậu sẽ trêu chọc tôi mất.”
“Tôi không trêu đâu.”
“Này, khóe miệng cậu đang nhếch lên kìa!”
“Tôi có cười đâu. Mọi lần cũng vậy mà.”
“Tức là lúc nào cậu cũng cười!”
Khóe miệng Seimei khẽ cong thành nụ cười.
“Cười rồi kìa!”
“Cái này khác.”
“Khác thế nào?”
“Tôi đang khen ngợi anh.”
“Khen ngợi tôi?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì tôi không hiểu.”
“Tôi thực sự nghĩ Hiromasa là hảo hán đấy.”
“Vậy cậu có cười không?”
“Tôi khen ngợi mà.”
“Nhưng tôi không thấy đó là lời khen.”
“Dù anh không thấy thế thì nó vẫn là lời khen thôi.”
“Ừm…”
“Nói đi!”
“Ờ… ừm…” Hiromasa lí nhí ậm ừ, rồi cúi đầu thấp giọng nói, “Tôi định bảo, chẳng phải giống hệt đời người ư?”
“Ra thế.”
Không ngờ lại bắt gặp Seimei với vẻ mặt nghiêm túc đang gật gù, Hiromasa liền ngẩng đầu lên. Dường như biểu hiện của Seimei khiến Hiromasa an tâm, y bèn tiếp lời.
“Taira no Masakado [19] năm xưa danh vọng lẫy lừng là vậy, giờ cũng không còn trên dương thế.” Hiromasa cầm bình, tự châm thêm rượu vào chén. “Vì thế khi nhìn ngắm phong cảnh này, sao nhỉ, tôi thấy có chút thê lương. Song ngược lại tôi cũng nhận ra đây là dáng vẻ chân thật của thế giới này, đến nỗi không hiểu nổi tâm tư rối bời của bản thân nữa.”
“Vậy nên anh tự thấy mình kì lạ ư?”
“Ừ.” Hiromasa khẽ gật đầu, hớp cạn rượu trong chén.
“Không kì lạ chút nào đâu, Hiromasa.”
“Cậu nghĩ vậy ư?”
“Anh thành người thường rồi đấy.”
Seimei vừa nói xong, Hiromasa liền kinh ngạc, khựng bàn tay đang đặt chén rượu xuống.
“Sao thế?”
“Cậu đừng bảo việc nói tôi giống ‘người thường’ cũng để khen tôi đấy?”
“Không phải khen cũng chẳng phải chê…”
“Vậy là gì?”
“Khó nghĩ nhỉ.”
“Người khó nghĩ là tôi mới đúng.”
“Anh giận đấy à?”
“Tôi không giận. Chỉ thấy không thoải mái thôi.” Hiromasa hờn dỗi.
Đúng lúc ấy…
“Chủ nhân!” Từ ngoài vườn, một giọng nữ trong trẻo cất lên. Đứng giữa bãi cỏ úa màu là cô gái mặc bộ đường y với ánh tà dương sau lưng. “Có khách đến thăm ạ.”
“Khách à?” Seimei quay ra họ.
“Thưa, là một hòa thượng tên Minh Trí từ núi Hiei tới.”
“Hửm…”
“Ông ta bảo, xin được bái kiến nếu Abe no Seimei đại nhân có nhà ạ.”
“Nếu vậy ngươi hãy lịch sự mời ông ấy vào đây.”
“Vâng ạ.” Cô gái đáp rồi lướt đi trên bãi cỏ, tiến ra cổng chính. Động tác của nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển tưởng chừng chẳng hề lưu lại dấu vết nơi bãi cỏ. Cho dù vạt áo nàng có chạm vào, đám cỏ vẫn không lay động.
“Thế này cũng tốt nhỉ?” Hiromasa nói với Seimei.
“Cái gì cơ?”
“Có khách thì chúng ta không tranh luận tiếp được rồi.”
“Hà hà.” Seimei không đồng tình cũng chẳng phủ nhận, chỉ nhìn Hiromasa tủm tỉm cười.
Một lát sau…
Từ bên ngoài, thị nữ ban nãy chầm chậm tiến vào mái hiên. Theo sau là một hòa thượng vóc dáng gầy gò, chừng sáu mươi tuổi.
“Tiểu nữ đưa đại sư Minh Trí đến rồi ạ.” Thị nữ cúi đầu, chậm rãi xoay người lui ra. Một bước, hai bước… chưa tới năm bước, bóng hình nàng đã mờ dần rồi biến mất ngay khúc ngoặt cuối hiên.
Seimei và Hiromasa ngồi cùng phía còn hòa thượng Minh Trí ngồi đối diện họ. Dẫu vậy Minh Trí dường như đứng ngồi không yên, nửa thân trên nhấp nha nhấp nhổm.
“Thầy tới đây có việc gì?” Seimei hỏi.
Hòa thượng vòng vo, không trả lời ngay, “À… này… thành thật mà nói, đây là chuyện cực kì riêng tư…”
Minh Trí còn đề nghị, chuyện ông tìm đến đây mong họ giữ kín giúp. Seimei và Hiromasa phải khẳng định bao lần rằng đã hiểu rõ, Minh Trí mới chịu hé răng.
“Ừm… chuyện là, bần tăng có một giấc mộng?” Minh Trí kể.
“Giấc mộng!?”
“Vâng. Hơn nữa, còn là một giấc mộng rất lạ lùng…”
“Ồ.” Seimei chăm chú lắng nghe.
“Nhân tiện, đại nhân có biết đến cái tên Tôn thắng Đà la ni hay chăng?”
“Phật Đảnh Tôn thắng Đà la ni… có phải là chân ngôn trong thần chú Phật Đảnh không?”
“Vâng. Chính là thần chú Phật Đảnh.”
Người ta cho rằng trên thân thể của Đức Thích Tôn [20] , tức Phật Đà, có ba mươi hai tướng mà người phàm không có.
Tướng đầu tiên là Đảnh nhục kế tướng. Đỉnh đầu Đức Phật có một khối thịt giống như búi tóc. Đây là tướng đầu tiên trong ba mươi hai tướng của ông. Nhờ nhiều người sùng bái Phật Đảnh, khối thịt ấy được thần thánh hóa rồi tự bao giờ được tôn thành Phật Đảnh Như Lai.
Trong tiếng Phạn, “búi tóc trên đầu Phật” đọc là “u-shi-ni-sha”. Vầng hào quang phát ra từ đó có thể hàng phục tất cả tà ma ngoại đạo. Chân ngôn “u-shi-ni-sha” này chính là Phật Đảnh Tôn thắng Đà la ni, cũng tức là thần chú Phật Đảnh mà Seimei nhắc tới.
“Tôi còn nghe nói đại nạp ngôn tả đại tướng Tsuneyuki từng nhờ Tôn thắng Đà la ni mà tránh được họa bách quỷ dạ hành.” Seimei nói.
“Ồ, thầy cũng quen ông Tsuneyuki vẻ ngoài non nớt mà hết mực phong lưu đó ư?”
“Vâng.”
Từ hồi còn trẻ đến khi đứng tuổi, ông Tsuneyuki này vẫn trông như thiếu niên.
Kim tích vật ngữ tập có chép, “Người này vẻ ngoài thanh tú, trong lòng ham mê nữ sắc không ai bằng. Vì vậy cứ đến đêm là rời nhà đi dạo khắp nơi.”
Một đêm nọ, Tsuneyuki đến chỗ tình nhân. Chỉ đem theo tiểu đồng và người dắt ngựa. Họ đi ngược lên đại lộ Đại Cung rồi rẽ sang phải. Lúc tới gần cổng Mỹ Phúc, từ màn đêm phía trước bỗng xuất hiện đoàn người cầm đuốc đang tiến tới gần họ. Quan sát kĩ thì họ nhận ra chúng không phải con người, mà là một bầy toàn những thứ quái dị. Người phụ nữ mang gương mặt cáo, đầu mọc sừng, tóc đỏ rực. Một con chó mặc trang phục võ quan, đi bằng hai chân. Còn có một cái đầu phụ nữ bay lơ lửng trong không trung cùng những thứ dị hợm khác nữa.
“Ối, đêm hôm khuya khoắt thế này, chẳng có người đi dạo đâu nhỉ?”
“Ôi, đói bụng quá, đói bụng quá!”
“Mấy năm trước, ta từng hút tròng mắt của một cô gái trẻ trên đường Số Hai, mùi vị đó thực sự khó quên.”
“Ta lại muốn thử ăn tươi nuốt sống dương vật của đàn ông cơ.”
“Ồ!”
“Ồ!”
Tsuneyuki và tùy tùng nghe thấy bọn chúng nhao nhao nói chuyện.
“Chết thật, đây chẳng phải bầy quỷ đang tụ tập để đi đâu đó sao?”
Tsuneyuki đã đụng phải bách quỷ dạ hành. Bầy quỷ càng lúc càng gần ngay trước mắt. Cứ thế này thì sẽ bị chúng xơi đến mẩu xương cũng không còn.
Trong lúc chưa biết phải làm sao, tiểu đồng chợt hô, “Cửa Bắc của vườn Thần Tuyền [21] đang mở ạ.”
Thế là họ trốn vào vườn Thần Tuyền từ cửa Bắc, đóng cổng lại, run rẩy chờ bầy quỷ đi qua. Nhưng bầy quỷ lại dừng chân ngay trước cổng vườn.
“Hừm, hình như có mùi con người.”
“Ồ, chắc chắn là mùi của con người.”
Bầy quỷ đẩy cổng bước vào vườn Thần Tuyền.
“Nếu là con người, ta sẽ hút tròng mắt nó.”
“Nếu là đàn ông, dương vật nó sẽ là của ta.”
“Lưỡi cho ta, ta muốn ăn sống…”
Tsuneyuki kinh sợ đến hồn bay phách tán.
Đã đứng gần vậy rồi, ấy thế mà bầy quỷ không tìm ra Tsuneyuki và tùy tùng ở đâu, cả bọn đều có mắt như mù vậy. Lát sau, một con trong bầy quỷ liếc thấy Tsuneyuki liền hét lên, “Bớ, chỗ này có Tôn thắng chân ngôn!”
Vừa nghe thấy thế, bầy quỷ lũ lượt rời khỏi vườn Thần Tuyền rồi biến mất dạng.
Thoát được ải thập tử nhất sinh, về đến nhà, Tsuneyuki kể lại đầu đuôi câu chuyện cho vú nuôi. Vú nuôi bèn nói, “Thật ra năm ngoái, tôi đã nhờ người anh em là a-xà-lê [22] chép hộ Tôn thắng Đà la ni. Sau đó đem kinh văn nhét vào trong cổ áo của cậu đấy.”
Bà còn bảo, bởi vì Tsuneyuki thường ra ngoài vào ban đêm, sợ rằng lúc nào đó sẽ gặp phải bách quỷ dạ hành, nên mới làm sẵn cho cậu chủ.
Câu chuyện mà Seimei và Minh Trí nhắc đến là như vậy.
“Chẳng hay đại nhân có nghe qua chuyện của tăng đô Dương Thắng và Tôn thắng Đà la ni chưa?”
“Là chuyện tăng đô cưỡi hương khói thăng thiên phải không?”
“Không hổ là đại nhân Seimei, chẳng có gì mà ông không biết cả.”
Trong Kim tích vật ngữ tập cũng nhắc đến câu chuyện của tăng đô Dương Thắng.
Theo ghi chép, Dương Thắng là người xứ Noto [23] , tục danh là Kinoji. Năm mười một tuổi, ông lên núi Hiei, bái luật sư [24] Không Nhật của viện Thắng Liên Hoa bên tháp Tây làm thầy. Dương Thắng từ nhỏ đã thông minh, nghe một lần sẽ không hỏi lại lần hai, một lòng hướng Phật, “không vướng tạp niệm”. Hầu như không hứng thú với điều gì khác.
Phàm thấy kẻ không có nổi manh áo, ông sẽ cởi y phục tặng cho, gặp người đói kém, sẽ nhường họ bữa ăn của mình. “Lại chẳng ngại muỗi chích, rận đốt,” trích Kim tích vật ngữ tập.
Trong thời gian sống trên núi Hiei, không biết từ bao giờ Dương Thắng đã ấp ủ ước mong được tu thành chính quả. Nói cách khác, ông dần quan tâm đến Đạo giáo. Tóm lại là muốn trở thành tiên. Cuối cùng, Dương Thắng rời núi Hiei, bế quan trong chùa Mâu Điền thuộc cố đô ở vùng Yoshino để học phép tu tiên.
Bước đầu của việc tu hành là tịch cốc [25] . Một hạt ngũ cốc cũng không được cho vào miệng, chỉ được ăn rau rừng. Sau đó, cả rau cũng phải kiêng, chỉ ăn hoa quả. Giai đoạn tiếp theo, mỗi ngày chỉ ăn một hạt kê, mặc áo lam. Kế tiếp chỉ hít sương trên lá cỏ, rồi ngửi hương hoa. Cuối cùng sẽ chẳng cần phải ăn gì nữa.
Về sau có một hòa thượng tu khổ hạnh trên núi Yoshino tên là Ân Chân đã bắt gặp Dương Thắng.
“Dương Thắng thành tiên, người không còn máu thịt, chỉ có khung xương khác thường cùng đám lông kì dị. Trên người mọc đôi cánh, bay lượn trong không trung như lân như phượng.” Trích Kim tích vật ngữ tập.
Và cứ vào mồng 8 hằng tháng, chân nhân Dương Thắng nhất định sẽ đến núi Hiei để nghe tụng kinh Phật suốt một ngày đêm, rồi đi bái lạy viên đá di vật của đại sư Từ Giác.
Kim tích vật ngữ tập còn ghi lại chuyện xảy ra sau đó.
Lúc bấy giờ, ở viện Thiên Quang, thuộc tháp Tây trên núi Hiei có vị tăng chính tên Tịnh Quang, đêm nào cũng tụng kinh Tôn thắng Đà la ni.
Ngày nọ, chân nhân Dương Thắng đang đến để nghe tụng kinh. Trong lúc bay qua tăng phòng Tịnh Quang, chợt ông nghe thấy tiếng tụng kinh Tôn thắng Đà la ni của hòa thượng ấy. Dương Thắng lập tức bay xuống cây liễu sam trước tăng phòng, tiếng kinh Tôn thắng Đà la ni nghiêm cẩn nghe càng rõ hơn. Cuối cùng, ông rời khỏi cây, an tọa ở lan can ngoài tăng phòng.
Tăng chính Tịnh Quang liền hỏi, “Xin hỏi ông là ai?”
“Bần đạo là Dương Thắng, trước đây từng ngụ tại núi Hiei. Đang bay qua phòng này chợt nghe thấy tiếng tụng kinh Tôn thắng Đà la ni với giọng đầy tôn nghiêm, không đừng được mà đáp xuống say sưa lắng nghe.”
“Vinh hạnh quá.”
Tăng chính mở cửa phụ đón khách, Dương Thắng bay vào như chim và ngồi trước mặt Tịnh Quang. Rồi tăng chính Tịnh Quang và chân nhân Dương Thắng cùng đàm đạo suốt đêm.
Đến tảng sáng… “Bần đạo xin phép cáo từ,” chân nhân Dương Thắng đứng đậy, nhưng lại không thể bay lên. “Lẽ nào do tiếp xúc với nhân gian quá lâu nên thân thể nặng nề hơn chăng?” Nghĩ vậy liền hỏi Tịnh Quang, “Thầy có thể thắp giúp nén hương, rồi để khói bay lại chỗ bần đạo không?”
Kim tích vật ngữ tập viết, Tịnh Quang làm như lời dặn, chân nhân Dương Thắng lập tức cưỡi khói bay lên, không biết tới nơi nào.
Nghe nói sau này, chính Tịnh Quang cũng muốn tu thành chính quả.
“Ta cũng đi tu tiên đây.” Ông để lại câu ấy rồi rời núi Hiei.
“Vậy giấc mộng kì lạ thầy gặp có liên quan gì với Tôn thắng Đà la ni?” Seimei hỏi Minh Trí.
“Thưa, có đấy. Thật ra là mỗi đêm, ở tăng phòng trên núi Hiei, bần tăng cũng tụng kinh Tôn thắng Đà la ni.”
“Ồ.”
“Buổi tối bốn hôm trước, bần tăng gặp một giấc mộng.” Cứ thế, Minh Trí bắt đầu kể.
Đêm đó, Minh Trí tụng một lần kinh Tôn thắng Đà la ni rồi đi ngủ thì nghe thấy tiếng gọi, “Đại sư Minh Trí! Đại sư Minh Trí!”
Ông choàng tỉnh, nhưng chẳng nghe thấy giọng nói đâu nữa. Bụng bảo dạ chắc là ảo giác thôi, Minh Trí mơ màng đi vào giấc ngủ. Tiếng gọi kia lại vang lên. “Đại sư Minh Trí! Này, đại sư Minh Trí!”
Đang nằm ngửa, Minh Trí mở choàng mắt, lập tức trông thấy một gương mặt đang cúi nhìn mình. Đó là một người đàn ông trông giống nhà sư, ông ta cất lời, “Cuối cùng thầy cũng thấy tôi rồi.” Giọng nói, cử chỉ của ông ta rất điềm đạm .
“Ông là ai?” Minh Trí hỏi.
“Tên tôi không đáng để nhắc tới.” Ông ta đáp.
“Xin hỏi ông có việc gì?”
“Tôi tình cờ qua nơi này, nghe tiếng tụng kinh Tôn thắng Đà la ni, bất giác dừng lại lắng nghe.”
Thế nhưng, lúc Minh Trí tụng kinh Tôn thắng Đà la ni, trong phòng đâu có ai. Chắc chắn là như thế.
“Nghe Tôn thắng Đà la ni xong, tôi toan trở về thì không cách nào đi được. Chắc do tiếp xúc quá lâu với nhân gian nên thân thể trở nên nặng nề. Thầy có thể thắp giúp một nén hương không?” Người đàn ông nhờ vả. “Thắp xong thì để khói hương bay tới chỗ tôi.”
Minh Trí đương nhiên từng nghe qua chuyện chân nhân Dương Thắng, bèn hỏi, “Lẽ nào ông chính là chân nhân Dương Thắng?”
“Không, không, tôi nào phải ông ấy. Tôi chỉ là một người xuất gia thôi.” Người đàn ông chối phăng.
Nói chung, Minh Trí làm theo lời dặn, thắp hương rồi để khói bay tới chỗ người đàn ông. Ông ta ra chiều muốn cưỡi hương khói để bay lên. Song thân thể không có vẻ gì là sẽ bay được cả.
“Ôi chao, không xong rồi.”
Trong lúc ấy, sắc trời dần sáng, Minh Trí cũng bắt đầu buồn ngủ. Cuối cùng ông thiếp đi. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, còn bản thân thì trong tư thế nằm ngửa trên giường, chăn đệm ngay ngắn. Minh Trí thầm nhủ, có lẽ chuyện tối qua là một giấc mộng. Tuy nhiên trong phòng sực nức mùi hương, đầu giường còn chiếc lư hương đêm qua mới dùng. Nói mới thấy, phòng không thắp nến, vậy mà trong bóng tối vẫn thấy được hòa thượng kia. Thật kì lạ!
Rồi lại nghĩ, xem nào, chắc đó chỉ là giấc mộng thôi. Cứ thế cho đến tối. Như thường lệ, Minh Trí lại tụng kinh Tôn thắng Đà la ni xong mới đi ngủ.
“Đại sư Minh Trí!” Lại tiếng gọi ấy.
Minh Trí choàng tỉnh, liền thấy hòa thượng kia đang ngồi ở đầu giường.
“Xin thứ lỗi, nhưng thầy thắp hương giúp tôi được chứ?”
Minh Trí lại thắp hương, để khói bay đến chỗ hòa thượng. Ông ta cố bay lên nhiều lần nhưng vẫn không làm được. Trong lúc ấy, Minh Trí lại gà gật. Tỉnh lại thì trời đã sáng, bản thân nằm giữa đệm chăn.
“Chuyện ấy xảy ra suốt ba đêm liền.” Minh Trí kể.
Cho đến tối hôm qua. Minh Trí nhất quyết nói với hòa thượng, “Trên núi Hiei có nhiều đại sư pháp lực cao hơn bần tăng. Bần tăng nói chuyện của ông với họ xem sao.”
“Không, không, không được đâu! Xin thầy đừng làm như vậy!”
Ông ta đã cự tuyệt, nhưng đêm nào cũng thế này mãi thì không phải là cách hay.
“Tóm lại, ta phải nhờ ai tinh thông việc này giúp đỡ mới được.” Minh Trí kiên quyết.
“Nếu vậy, xin thầy hãy đi nhờ đại nhân Abe no Seimei. Dinh thự của ông ấy ở đại lộ Thổ Ngự Môn, ở hướng Cấn của cấm thành!” Hòa thượng kia nói.
“Chính vì thế hôm nay bần tăng mới đến đây.” Minh Trí nhìn Seimei, ánh mắt khẩn nài.
“Câu chuyện kì lạ thật, Seimei nhỉ?” Hiromasa khoanh tay trước ngực, liên tục gật gù.
Trước đó không lâu, Minh Trí vừa cáo từ. Lúc này ngoài hiên chỉ còn Seimei và Hiromasa.
Chạng vạng tối. Cả rượu và bầu không khí đều đã lạnh giá. Tỉnh táo nhìn lại thì hơi ấm của rượu hay cơn say đều chỉ thoáng qua như giấc mộng.
Mắt Hiromasa chợt lóe sáng, miệng lẩm bẩm ừm ừm, đầu gật gù, “Tôi quyết định rồi, Seimei.”
“Quyết định cái gì?”
“Tôi cũng đi.” Ý Hiromasa là đêm nay y cũng đi theo Seimei tới tăng phòng của Minh Trí. “Cho tôi theo với, Seimei! Được nghe chuyện như vậy rồi mà không tham dự, tôi sẽ lấn cấn trong lòng, tối nay chắc chắn không ngủ được.” Đằng nào cũng mất ngủ, chi bằng… “Tôi cũng đi.” Hiromasa quả quyết. “Hơn nữa, ra đường buổi đêm rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?”
“Ngộ nhỡ đụng phải bách quỷ dạ hành hoặc yêu ma quỷ quái nào thì nhờ cậu được. Nhưng nhỡ đụng phải người sống, kiểu đạo tặc, thì đó là việc của tôi rồi.” Y khăng khăng đòi đi bằng được.
“Vậy đi nhỉ?”
“Ừ.”
“Đi thôi.”
“Đi.”
Chuyện là như thế.
Trăng sáng vằng vặc. Xung quanh, từng cụm mây lững lờ trôi về phía Đông. Chỉ cần ngước mắt lên là dễ dàng ngắm được cảnh đêm trăng giữa những bóng cây liễu sam.
Seimei và Hiromasa đứng bên ngoài tăng phòng của Minh Trí.
“Thầy cứ như mọi khi thôi.” Seimei căn dặn.
Ban nãy còn nghe thấy tiếng Minh Trí niệm Tôn thắng Đà la ni, vậy mà lúc này tăng phòng đã chìm trong tĩnh lặng. Cái lạnh thấu xương của ban đêm bao phủ lấy Seimei và Hiromasa. Tiếng liễu sam reo xào xạc.
“Phải đợi đến bao giờ hả Seimei?” Hiromasa làu bàu.
“Đáng lẽ tôi nên mang rượu theo mới phải?” Seimei nói.
“Tôi không cần rượu.” Hiromasa hơi cao giọng đáp lời.
“Anh lạnh à?”
“Bảo không lạnh thì là nói dối, nhưng tầm này tôi vẫn chịu được. Cởi sạch luôn cũng được.” Hiromasa nói với cái giọng như thể đã sẵn sàng thoát y.
“Tôi hiểu rồi.” Seimei khẽ nói.
Đúng lúc ấy… “Đại sư Minh Trí! Đại sư Minh Trí…” Có tiếng nói cất lên trong tăng phòng. Dẫu vậy, không phải giọng Minh Trí.
“Seimei…” Hiromasa hạ giọng, nhìn sang Seimei.
Seimei gật đầu, ý là “Đã nghe thấy”.
“Đêm nay bần tăng đã mời đại nhân Abe no Seimei đến.”
Nghe Minh Trí nói, Seimei liền tiến vào, “Đi nào, Hiromasa.”
“Ừm.”
Hiromasa bước theo, tay trái đặt trên thanh trường kiếm đeo bên hông.
Seimei mở cửa, nương theo ánh trăng lặng lẽ bước vào tăng phòng. Trong màn đêm, Minh Trí đang đắp chăn ngủ, mặt hướng lên trần nhà, môi mấp máy.
“Đêm nay cũng phải thắp hương sao?” Minh Trí vẫn nhắm mắt, nâng đầu lên.
“Không cần, đêm nay có đại nhân Seimei ở đây rồi thì không cần thắp hương cũng được.”
Nghe thế, Minh Trí hạ đầu xuống, bắt đầu phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Trong bóng tối thấp thoáng bóng dáng đàn ông mặc tăng y bên đầu giường của Minh Trí. Ông ta ngồi trên sàn, ngước nhìn Seimei, “Làm phiền ông rồi, Seimei đại nhân.”
Người này tầm tám mươi tuổi. Xem ra không phải là người trần mắt thịt. Ánh trăng ngoài kia lẻn vào cửa phụ xuyên qua cơ thể người đàn ông già, chiếu tới bàn đọc sách sau lưng ông ta.
Seimei ngồi đối diện ông ta rồi hỏi, “Cho hỏi ông tìm Seimei tôi có việc gì?”
Hiromasa vẫn đứng sau Seimei.
“Xin ông hãy giúp bần tăng!”
Để ý liền thấy, gương mặt ông ta gầy gò, hốc hác.
“Thế tôi phải làm sao mới giúp được ông?”
“Thật ra, bần tăng không quay về được nữa.”
“Không về được nữa?”
“Vâng.” Hòa thượng gật đầu rồi tiếp lời. “Bần tăng vốn là hòa thượng ở núi Hiei này, sau lại chọn tu đạo thay vì theo Phật, nên từng rời núi Hiei một lần.”
“Ồ.”
“Trong thời gian tu hành ở Kumano và Yoshino mặc dù có thể mô phỏng thần tiên đến một mức nào đó rồi nhưng vẫn không đạt tới được cảnh giới trường sinh bất lão.”
“Vâng.”
“Rốt cuộc, vạn vật trên thế gian đều phải suy tàn, ấy là quy luật. Cho dù có tu tiên cũng không ngăn được da thịt dần già nua.”
“Ra thế.”
“Tới cái tuổi gần đất xa trời, bần tăng lại hay hoài niệm chuyện xưa cũ, bất tri bất giác về thăm ngọn núi Hiei này.”
“…”
“Dù đã đến tận đây rồi nhưng bần tăng lại không muốn để những người quen biết trong chùa thấy mình mặt dày trở về. Đúng lúc ấy, nghe thấy đại sư Minh Trí niệm Tôn thắng Đà la ni.” Hòa thượng mỉm cười. “Vì thế, mỗi đêm bần tăng đều đến đây để nghe Tôn thắng Đà la ni. Vậy mà đến khi muốn về lại không về được. Bần tăng thử dùng khói hương, rồi cách này cách kia nhưng đều không thành công. Tuy Minh Trí đề nghị đem việc này nói với các đại sư có pháp lực, song bần tăng không muốn xuất hiện trước mặt cố nhân với bộ dạng hiện tại. Đột nhiên nhớ đến danh tiếng đại nhân Abe no Seimei, đành phải phiền ông đến đây một chuyến…”
“Vậy tôi chỉ cần giúp ông rời khỏi đây phải không?”
“Đúng vậy.”
“Nếu thế ông phải kể hết mọi chuyện cho tôi.”
“Toàn bộ ư?”
“Vâng.”
“Bần tăng còn phải kể gì nữa?”
“Ông ngửi đi, đây là mùi hắc trầm hương nhỉ.”
“Hẳn là vậy.”
“Trong kinh Phật cũng chép rằng mùi hương này có thể xông khắp ba nghìn thế giới, nếu đã cưỡi khói của nó mà vẫn không về được ắt phải có nguyên do.” Seimei trầm tư một lúc rồi hỏi. “Ông có quyến luyến ai ở đây không?”
“Quyến luyến ư?”
“Tỉ như gặp người con gái khiến ông động lòng ở đây, hay là với hòa thượng Minh Trí kia…”
“Sao thế được, bần tăng nào quyến luyến gì với ông MinhTrí ấy!”
“Tức là với một cô gái rồi.”
“Ừm…” Hòa thượng ấp úng.
“Tôi đành thất lễ một chút nhé.” Nói đoạn, Seimei lôi từ ngực áo ra một đóa long đởm. Tuy héo tàn, nhưng trên cánh hoa vẫn vương lại chút màu lam.
“Đây là đóa cuối cùng còn nở trong vườn nhà tôi đấy.” Seimei thổi nhẹ vào đóa hoa, “Nào Lam Trùng, nhiệm vụ cuối cùng của ngươi đây.” Chàng nói rồi đặt hoa xuống sàn.
Trong bóng đêm, bông hoa từ từ phồng to, cuối cùng biến thành cô gái mặc đường y màu lam.
“Seimei à, đây là…” Hiromasa buột miệng thốt lên.
Chính là cô gái lúc trưa đứng trong vườn, báo tin Minh Trí đến.
“Lam Trùng, hãy đưa người mà hòa thượng này thương nhớ đến đây.”
Cô gái lẳng lặng cúi đầu hành lễ. Chưa kịp ngẩng lên, bóng hình nàng đã hòa vào đêm đen.
Một lát sau… Ở chính nơi Lam Trùng biến mất, bóng hình nàng lờ mờ hiện ra. Nhưng không đi một mình mà còn dắt theo một cô gái.
Một ca kĩ xinh đẹp.
Hiện thân xong, Lam Trùng thoáng cười với Seimei rồi tan biến, để lại nàng ca kĩ.
“Là người này đúng không?” Seimei hỏi hòa thượng.
Ông ta kinh ngạc nhìn Seimei, cười ngại ngùng, “Ờm… ừm…”
“Seimei, người này là ai?” Hiromasa hỏi.
“Người ông ta thầm thương trộm nhớ.” Seimei trả lời.
“Ôi… thật là…” Hòa thượng xấu hổ, đứng ngồi không yên.
“Đã vậy cứ làm thế này đi.”
“Thế nào cơ?”
“Thời gian của ông cũng đâu còn dài, đúng không?” Seimei ôn tồn nói với hòa thượng.
“Đúng.” Hòa thượng gật đầu, giọng đã bình tĩnh hơn.
“Chi bằng bỏ tu tiên mà hoàn tục. Thỏa nỗi niềm riêng cùng cô gái này.”
“…”
“Nếu Tôn thắng Đà la ni đã se duyên, há chẳng phải chuyện tốt lành sao?”
Seimei đưa tay sang, đặt lên trán Minh Trí đang say giấc. Minh Trí mở mắt, nhác thấy nàng ca kĩ liền giật mình.
“Đó, đó là…”
“Nào, chúng ta hãy tạm lánh mặt một lúc.” Seimei kéo Minh Trí vẫn đang kinh ngạc và Hiromasa cùng ra ngoài.
“Này Seimei, chuyện gì đang xảy ra thế? Tôi chẳng hiểu gì hết.”
“Gượm đã nào, chúng ta vừa ngắm trăng vừa chờ đợi đi. Rồi anh sẽ hiểu ngay thôi.”
“Này…”
Seimei ngẩng đầu ngắm trăng, chẳng biết có để ý đến lời Hiromasa không nữa.
“Này, Hiromasa. Quả nhiên nên mang rượu theo mới phải.”
Chừng nửa canh giờ sau, hòa thượng xuất hiện trước mặt ba người đang ngắm trăng bên ngoài, ông ta lặng im, ngượng ngùng nhìn Seimei.
“Thế nào rồi?” Seimei hỏi.
“Đã thỏa mong ước. Công nhận với Seimei đại nhân, con người ta quả thật không dễ để thành tiên thành Phật.” Hòa thượng đáp, giọng điệu có chút hồ hởi. Ông ta gãi đầu nói tiếp, “Tu luyện Phật đạo, tiên đạo, sau cùng lại trở thành…”
“Thành gì?”
“Con người.” Hòa thượng cúi đầu hành lễ, “Làm phiền ông vào sâu trong ngọn núi phía Tây một chút, tìm thi thể của tôi. Hỏa táng hay chôn cất đều được. Xin nhờ đại nhân giúp cho!”
“Vâng.”
Nghe Seimei đáp xong, hòa thượng lại cúi đầu cảm tạ, hành lễ thêm mấy lần nữa, bóng dáng ông ta cứ nhạt dần rồi tan vào bóng đêm. Dưới ánh trăng, chỉ còn ngọn liễu sam reo xào xạc trong gió.
“Chà, chúng ta trở vào thôi!” Seimei giục bọn họ vào tăng phòng Minh Trí xem thử, quả nhiên không còn bóng dáng hòa thượng kia lẫn ca kĩ.
“Nào, giờ thầy có thể kể chuyện tôi nghe rồi chứ?” Seimei nói với Minh Trí nãy giờ vẫn trầm mặc.
“Vâng.” Minh Trí gật đầu. “Bần tăng nghĩ đại nhân Seimei biết hết mọi chuyện rồi, song bần tăng vẫn nên tự kể thì hơn.”
Minh Trí ngồi xổm xuống, nhấc chăn đệm lên, lôi ra một cuộn vải. Ông thắp đèn, mở cuộn vải ra. Trên nền vải là tranh vẽ.
“Đây là…” Hiromasa thốt lên.
Người trong tranh chính là nàng ca kĩ ban nãy xuất hiện trong gian phòng này.
“Thật xấu hổ quá. Bần tăng tuy là tăng lữ, nhưng lại chưa thể cất được nỗi tương tư nữ nhân. Mỗi đêm, sau khi niệm Tôn thắng Đà la ni xong, bần tăng đều vừa ngắm bức họa, vừa an ủi bản thân. Bởi vậy lúc nãy, khi nàng xuất hiện bần tăng đã vô cùng kinh ngạc. Bần tăng cho rằng dù là bức họa nhưng hằng đêm đều nghe Tôn thắng Đà la ni, nên mới sinh linh hồn. Hòa thượng lúc nãy cũng được Tôn thắng Đà la ni thu hút đến. Trong lúc bần tăng an ủi bản thân, chắc ông ta trông thấy bức họa kia nên mới đem lòng tương tư.” Minh Trí thấp giọng kể.
“Có điều, linh hồn của hòa thượng ở nơi khác, không lý nào lại tự mình đến đây.” Seimei nói.
“Ý ông là?”
“Sao nhỉ, mấy ngày nay, quanh thầy có xảy ra chuyện gì không?” Vừa hỏi Seimei vừa quan sát xung quanh. Dường như phát hiện ra thứ gì đó trên sàn, chàng bèn đưa tay với lấy. “Có này.”
Thứ Seimei nhặt lên là xác của một con bướm đen.
“Chính là nó. Ông ta nương vào con bướm lẽ ra đã chết từ lâu để đưa linh hồn mình đến đây.”
“Nói vậy thì mấy ngày nay, bần tăng nhớ mình từng thấy con bướm này yếu ớt bay trong tăng phòng.”
Một giống loài không có máu, cũng chẳng có thịt, thân phủ đầy lông, khung xương kì dị, trên lưng mang một đôi cánh…
“Ra là nó.” Hiromasa thì thầm.
“Chúng ta đi thôi, Hiromasa!” Seimei đứng dậy.
“Đi đâu cơ?”
“Đi về hướng Tây của tăng phòng…”
Seimei toan bước ra thì Minh Trí cất tiếng, “Cảm ơn ông rất nhiều. Về phần tạ lễ…”
“Không cần.” Seimei nói rồi ngừng lại tựa hồ đang nghĩ ngợi, rồi mới tiếp tục. “Thế này đi, nếu được, thầy có thể cho tôi bức họa không? Mùa đông này, tôi cần một thức thần chăm lo việc riêng.”
Seimei nhặt nhành long đởm dưới sàn lên, vừa nói vừa nhẹ nhàng cất nó vào ngực áo.
“Dĩ nhiên là được, xin ông hãy nhận lấy.”
Seimei nhét cuộn vải Minh Trí đưa vào trong ngực áo, rồi bước ra ánh trăng. Nàng ca kĩ thướt tha hiện thân trước mặt chàng.
“Đi nào, Hiromasa, cô ấy sẽ dẫn đường cho chúng ta.”
Seimei nói xong, ca kĩ liền đi trước dẫn đường.
Dưới gốc cây liễu sam to lớn là xác một nhà sư già đang nằm ngửa.
“Người này à, Seimei?” Hiromasa hỏi, tay giơ cao ngọn đuốc.
Nàng ca kĩ lặng lẽ đứng bên cạnh.
“Đúng thế.” Seimei đáp.
“Rốt cuộc người này là ai?”
“Tôi đoán là Tịnh Quang.” Seimei nói.
“Là hòa thượng thành tiên sau chân nhân Dương Thắng ấy ư?”
“Đúng vậy, có điều, lúc sinh thời người này tên gì cũng không cần phải đào sâu tìm hiểu nữa.” Seimei vừa nói vừa cúi đầu nhìn hòa thượng.
Hiromasa đưa đuốc lại gần. Ánh sáng từ ngọn đuốc rọi xuống gương mặt hòa thượng.
“Ồ…” Hiromasa khẽ thốt lên. “Này Seimei, gương mặt đã chết này lại đang mỉm cười kìa.”
Đúng như Hiromasa nói, trên khóe miệng hằn những nếp nhăn của hòa thượng lại thoáng điểm nụ cười.