Chương 4 Hồi đáp sương đêm
Trăng hắt bóng tối xuống hàng hiên. Dưới mái hiên nhìn lên, ngoài vài áng mây phiêu bồng là vầng trăng màu lam tròn vành vạnh, sáng tỏ giữa trời đêm. Hương thu trong trẻo tràn ngập khu vườn khuya.
“Ánh trăng đẹp khôn tả, Seimei nhỉ.” Minamoto no Hiromasa nhỏ giọng tán thưởng.
Y đang đối ẩm cùng Abe no Seimei, trên hiên nhà chàng. Trước mặt họ là khu vườn khuya rộng thênh thang. Đèn chưa thắp, song ánh trăng vẫn đủ tỏ để thấy được cành hagi trong vườn đung đưa theo gió. Trên những đóa hoa nữ lang, long đởm và các loài cỏ thu là sương đêm giăng mắc, lấp lánh ánh trăng.
Thức nhắm là nấm đỏ nướng. Hiromasa ghé thăm Seimei lúc chiều tà. Suốt từ lúc ấy, hai người vẫn thong thả thưởng rượu.
“Nhìn cái này xem, Seimei!” Hiromasa gọi, ánh mắt chăm chú nhìn xuống sàn hiên phía trước mặt y.
Trên mặt ván sàn in rõ vân gỗ, có con bọ ngựa đang bò.
“Bọ ngựa à?”
Con bọ ngựa rất to, chậm chạp bò qua trước mặt Hiromasa. Chuyển động lử đử, không còn dáng vẻ dũng mãnh của ngày hè.
“Chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ con bọ ngựa này đang đi tìm nơi để chết.”
“Anh sao thế, Hiromasa? Tối nay trông anh đặc biệt trầm tư.”
“Con người và côn trùng tuy có tuổi thọ khác nhau, nhưng xem ra lại giống nhau không ngờ.”
“Ha, giống thế nào?” Seimei thích thú nhìn sang Hiromasa.
“Khi ta đang nghĩ mùa hè là bất tận thì nó đã trôi qua tự lúc nào. Con người và côn trùng cũng già đi.”
“…”
“Hơn nữa, có người còn chẳng thể già. Cứ tự dưng một ngày mắc bệnh mà chết.”
“Ừm.”
“Nhân lúc còn sống phải làm hết những việc muốn làm, để đến lúc chết sẽ không còn gì lưu luyến…”
“Tỉ như việc gì?”
“Tỉ như nếu thầm thương một cô gái, thì nhất định phải thổ lộ tâm tư với nàng.”
“Ồ, anh có à?”
“Cái gì?”
“Thì Hiromasa đang tương tư cô gái nào à?”
“Không, tôi không bảo đó là tôi. Nếu có thôi.”
“Anh không có à?”
“Tôi cũng chưa nói là không có nhé.”
“Thế là có?”
“Seimei này, tôi chỉ nêu ví dụ thôi. Không phải muốn nói chuyện có hay chưa.” Hiromasa cáu kỉnh đưa chén rượu lên môi.
Đợi Hiromasa uống cạn chén, Seimei mới hỏi, “Có chuyện gì sao, Hiromasa?”
“Có.”
“Ồ, chuyện gì thế?”
“Tôi được nghe một câu chuyện.”
“Câu chuyện?”
“Ừ. Hôm qua, tôi đến dinh thự Fujiwara no Kaneie có chút việc, và có gặp tiểu thư Toko.”
“Con gái ông Kaneie ư?”
“Ừm.”
“Bao tuổi rồi?”
“Mới qua hai mươi. Nàng thông minh, xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn. Nhắc đến hoa, dáng vẻ của nàng tựa như đóa thược dược đang kì nở rộ. Nàng rất thích nghe chuyện trong cung, lúc hỏi tôi chuyện này chuyện kia, dáng vẻ nàng cứ như đứa trẻ ấy.”
“Ha ha.” Seimei cười ha hả.
“Đừng hiểu lầm, Seimei! Tôi không tới để gặp tiểu thư Toko. Tôi tới gặp ông Kaneie nhưng đúng lúc ông ấy dở việc, con gái ông mới tiếp tôi.”
“Rồi sao nữa?”
“Tiểu thư Toko đã kể cho tôi nghe một chuyện khiến tôi rất cảm động.”
“Ông Hiromasa đã nghe chuyện này chưa nhỉ?” Toko hỏi, rồi bắt đầu kể.
Ở nơi nọ có một chàng trai. Chàng đem lòng thương nhớ tiểu thư khuê các của một gia tộc nọ, nhưng vì thân phận nghèo hèn nên mãi mà không thể toại nguyện. Chàng muốn gần gũi nàng, nhưng tiểu thư chẳng nhiệt tình đáp lại. Cứ thế, năm tháng trôi qua…
“Rồi một đêm, chàng trai bắt cóc tiểu thư khỏi dinh thự.” Hiromasa kể cho Seimei nghe, mặt ửng đỏ vì rượu.
Chàng cõng nàng trên lưng, bươn bả đi trong đêm tối. Vượt sông Akutagawa, đến một đồng cỏ. Lúc này trăng đã lên, trên bụi cỏ xung quanh con đường khuya long lanh những đốm sáng. Sương đêm đọng trên lá cỏ, đón lấy ánh trăng rồi lấp lánh sáng tựa những vì tinh tú. Dẫu vậy, với một tiểu thư lớn lên nơi lầu son gác tía, hiếm khi ra khỏi khuê phòng như nàng nào đâu biết đó là gì, chỉ thấy đẹp khôn tả.
“Đó là gì vậy?”
Trên lưng chàng trai, nàng luôn miệng hỏi thứ lấp lánh kia là gì, nhưng chàng trai không có thời gian trả lời, chỉ cắm đầu chạy. Mỗi lần hơi thở thơm tho của cô gái phả vào tai vào cổ, máu trong người chàng như sục sôi. Hơi ấm của nàng trên lưng khiến chàng thấy bứt rứt.
Trong lúc ấy, hai người lỡ tiến vào khu vực được đồn thổi thường có ma quỷ lui tới, vậy mà chàng trai chẳng hề hay biết. Từ lúc nào, trăng đã khuất sau mây, trời cũng đổ mưa tầm tã.
“Vừa hay đằng kia có căn nhà hoang.”
Chàng trai vào đó cùng cô gái, nhưng bầu không khí trong nhà có gì đó rất khác thường. Chàng nhốt cô gái vào trong, còn mình thì đeo bộ cung tên đã chuẩn bị rồi thức trắng đêm để gác cổng. Cứ thế đến khi trời bắt đầu rạng sáng ở đằng Đông, bình minh sắp tới.
“Ối!” Bỗng chàng trai nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô gái, chạy vào nhà thì không thấy nàng đâu nữa. Trên xiêm y của nàng chỉ còn cái đầu đẹp đẽ dính đầy máu me, đang lăn lông lốc.
Aaa…
“Tiểu thư bị quỷ ăn thịt mất rồi…” Chàng khóc hết nước mắt nhưng chẳng thể mang nàng trở lại.
“Nghe này Seimei, chàng trai đã làm một bài thơ.” Đoạn, Hiromasa cất giọng ngâm nga.
Khi người yêu hỏi
Bạch ngọc đó sao?
Hãy hồi đáp rằng
Sương đang tan biến.
“Quả là bài thơ sâu sắc.” Hiromasa cảm thán.
“Ô, anh hiểu ý tứ của bài thơ ấy ư?” Đôi môi hồng của Seimei cong lên cùng nụ cười thích chí.
“Hiểu chứ!” Hiromasa tức tối bĩu môi. “Để tôi giải thích cho nghe, Seimei à. Khi cô gái hỏi thứ sáng lấp lánh kia là gì, lẽ ra chàng trai phải đáp ngay, ‘Người yêu dấu ơi, đó là sương đêm đấy!’ Giờ thì nàng chết rồi mà chàng chưa kịp trả lời, nên chàng hối hận khôn xiết. Sinh mệnh con người thật ra giống với sương đêm, có thể chẳng mấy chốc là tan biến.”
“Ồ.”
“Một cô gái ngây thơ sẽ thấy thế nào khi được chàng trai cõng trên lưng chạy giữa đồng cỏ ban đêm? Tim đập rộn ràng, dưới chân là cả một vùng sáng lấp lánh như những vì tinh tú. Cô gái hẳn sẽ thấy mình như đang ở giữa vũ trụ.”
Thời bấy giờ, từ “vũ trụ” được dùng để chỉ không gian thời gian. Trong cuốn cổ thư Thi Tử [26] của Trung Quốc có ghi, “Tứ phương thượng hạ vị chi Vũ. Vãng cổ lai kim vị chi Trụ. (Bốn phương trên dưới gọi là Vũ. Từ xưa đến nay gọi là Trụ.)”
“Sau đó?” Seimei hỏi.
“Sau đó gì?”
“Tôi đang hỏi anh tiếp theo thế nào?”
“Chẳng thế nào cả. Câu chuyện chỉ đến đấy thôi…”
“Ha ha.” Seimei cười vang.
“Còn tiếp theo gì nữa. Tôi mới nghe đến đây thì ông Kaneie ra, thành thử câu chuyện kết thúc.”
“Lại nói, anh đến chỗ ông Kaneie làm gì thế?”
“Ờ ừm…”
“Hôm nay anh đến đây cũng vì việc ấy đúng không?”
“Quả nhiên Seimei đã nghe rồi nhỉ?”
“Hình như tối năm hôm trước, ông Kaneie gặp bách quỷ dạ hành ở đường Số Hai?”
“Đúng rồi.” Hiromasa nhoài người lại gần Seimei.
Buổi tối năm hôm trước, Fujiwara no Kaneie rời khỏi dinh thự của mình, đến nhà một phụ nữ sống ở rìa Tây kinh thành. Đi tới vườn Thần Tuyền rẽ sang đường Số Hai rồi đi về phía Tây. Kaneie đi xe bò, dẫn theo hai tùy tùng.
Vừa rẽ trái chỗ vườn Thần Tuyền, cỗ xe đang chạy lóc cóc bỗng nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Kaneie cất tiếng hỏi rồi ngó ra ngoài thì thấy hai tên tùy tùng câm nín, run lẩy bẩy nhìn tới trước.
“Sao thế?” Kaneie ló hẳn mặt ra khỏi xe, nhìn theo ánh mắt tùy tùng, và suýt nữa hét lên thành tiếng.
Một hòa thượng cao hơn mười trượng đang từ góc đường chỗ vườn Thần Tuyền tiến về phía này. Con ngươi của gã to cỡ nắm tay người lớn, phát sáng như hai hòn than lửa vàng rực.
Tóc bạc ba nghìn trượng, lòng dạ vạn dặm sâu.
Nhân quả chi lục giới, luân hồi trăm lần qua.
Hoa đẹp giẫm tan nát, chấp nhận làm súc sinh.
Gã vừa đi vừa nghêu ngao bài thơ nào đó. Trên đỉnh đầu gã là thứ gì như lửa đang cháy rực. Mỗi khi ngân nga bài thơ, miệng gã lại thổi ra ngọn lửa nhỏ màu xanh. Xung quanh hòa thượng là một bầy lúc nhúc đang cùng nhau tiến tới. Ánh trăng soi rõ đó là một đám đầu ngựa mặt chó, có con còn mọc chân dưới đầu, rồi mèo đi bằng hai chân. Một đám dị dạng.
Chắc chắn là bách quỷ dạ hành mà người ta vẫn đồn đại.
Kaneie sợ đến mức lông tóc dựng ngược, vội vàng kéo hai tùy tùng vào cỗ xe bò chật chội. Ba người nín thở, run rẩy giữ chặt mấy tờ giấy chép kinh Tôn thắng Đà la ni đã chuẩn bị sẵn cho những lúc thế này.
Tóc bạc ba nghìn trượng, lòng dạ vạn dặm sâu.
Thanh âm của hòa thượng càng lúc càng gần, rồi gã dừng lại trước cỗ xe bò.
“Quái lạ!” Họ nghe thấy tiếng gã hòa thượng, “Lẽ ra ở đây phải có người, tại sao đến nơi lại không thấy bóng dáng đâu.”
Ba người sợ đến hồn bay phách tán.
Mành xe nhẹ nhàng bị vén lên, gương mặt khổng lồ của gã hòa thượng nhìn vào trong khoang xe. “Không có ai cả.”
Nhờ sự linh nghiệm của Tôn thắng Đà la ni mà yêu ma quỷ quái không thể trông thấy ba người. Cặp mắt vàng chóe, sáng quắc của gã dò khắp trong xe. “Ôi, thật đáng tiếc! Lâu rồi chưa ăn thịt người, cứ nghĩ sẽ được đánh chén thỏa thuê mà…” Mành xe buông xuống. Tiếng nói lại từ bên ngoài vọng vào, “Đã thế đành ăn thịt con bò này vậy.”
Tiếng nói vừa dứt, đám lúc nhúc kia liền nhảy chồm chồm. Con bò rống lên thảm thiết.
Qua kẽ hở của mành xe, Kaneie liếc ra ngoài. Dưới ánh trăng tai tái, gã hòa thượng khổng lồ đang quắp cổ con bò, cắn phập vào rồi hút máu sùn sụt. Trên thân bò là bầy tiểu quỷ đang cắn xé.
Chẳng mấy chốc, con bò ngừng kêu, chỉ còn tiếng nhai ngấu nghiến của lũ quỷ.
Rốp. Rắc. Rôm rốp. Tiếng gã hòa thượng cắn nát xương bò.
Một lát sau, tiếng động ngừng lại.
Tóc bạc ba nghìn trượng, lòng dạ vạn dặm sâu.
Tiếng gã hòa thượng nghêu ngao lại vang lên.
Nhân quả chi lục giới, luân hồi trăm lần qua
Hoa đẹp giẫm tan nát, chấp nhận làm súc sinh.
Thanh âm xa dần, theo hướng nó xuất hiện. Cuối cùng biến mất, bốn bề lặng như tờ, dù vậy cả ba người đều chẳng dám cục cựa hay hó hé một tiếng. Cuối cùng, Kaneie thấp thỏm vén mành xe, lén nhìn ra ngoài. Con bò vốn đóng ở ách xe chẳng thấy đâu nữa. Cả hòa thượng và bầy tiểu quỷ cũng thế.
Ánh trăng tai tái lặng lẽ đổ xuống mặt đất, nơi lưu lại vũng máu lênh láng.
Kaneie ở nguyên chỗ chờ đến khi trời sáng mới lệnh cho hai tên tùy tùng kéo xe, rốt cuộc cũng về được tới nhà. Kết quả, ông không đến được chỗ tình nhân.
“Sự tình đại khái là thế.” Hiromasa nói với Seimei. Y chẳng màng nhấp rượu, cứ thế kể liền một mạch từ nãy đến giờ. Kể xong, y liền uống cạn chén rượu đầy để nhấp giọng.
Con bọ ngựa ban nãy đã không thấy đâu nữa.
“Sao anh biết chuyện này?”
“À, là do vị nữ quan [27] mà đêm ấy Kaneie dự định đến gặp kể tôi nghe.”
“Ồ.”
“Nữ quan này quen biết với một người trước đây từng quan tâm giúp đỡ tôi. Cô ấy nhắn có việc muốn nói, nhất định phải mời được tôi đến. Vì vậy ba ngày trước tôi đã đến chỗ cô ấy và được nghe câu chuyện này.”
“Nhưng tại sao nữ quan kia lại mời Hiromasa?”
“Bởi tôi là bằng hữu của cậu chứ sao.”
“Ha ha!”
“Cô ấy vô cùng lo lắng cho sức khỏe của ông Kaneie. Ông có gửi cho cô lá thư, nói đang nhiễm chướng khí của quỷ, tạm thời không thể gặp mặt…”
“Ừm.”
“Vì vậy cô ấy nhờ tôi đến gặp ông Kaneie. Nếu tình trạng của ông ấy có gì đáng ngại thì xin kể rõ nguyên cớ với âm dương sư Abe no Seimei để nhờ trừ chướng khí.”
“Cho nên hôm qua anh mới đến dinh thự của ông Kaneie, gặp cô Toko và nghe câu chuyện về giọt sương sao?
“Đúng.”
“Sau đó thế nào?”
“Thế nào?”
“Tình trạng của ông Kaneie ấy.”
“Tôi nói thẳng với ông Kaneie rằng mình được nữ quan kia nhờ cậy. Vốn chẳng giỏi giấu giếm, tôi nghĩ cứ nói thẳng ra sẽ tốt hơn. Ông Kaneie vô cùng áy náy .”
“Rồi sao nữa?”
“Ông kể lại sự tình cho tôi. Có lẽ do hoảng sợ cực độ nên sức khỏe không tốt lắm, nhưng ông nói hiện tại đã ổn.”
“Ổn chẳng phải là xong việc rồi sao?”
“Không, chưa xong. Tình hình chưa biết thế nào đâu. Thiếu gì người gặp phải bách quỷ dạ hành, vài ngày sau đột tử? Nhỡ đâu một sáng nọ, người nhà thức dậy liền phát hiện ông Kaneie lạnh ngắt nằm trong chăn. Khi đó, tôi sẽ áy náy lắm.”
“Nhưng mà…”
“Tóm lại, Seimei à, cậu thử đến gặp ông Kaneie xem nào. Nếu cậu nói không sao, tôi cũng thấy tin tưởng hơn.”
“Hừm.” Seimei khoanh tay tư lự. “Nói cũng phải. Chúng ta làm thế này được không?”
“Làm gì?”
“Tôi sẽ viết một phong thư, ngày mai anh mang đến dinh thự của ông Kaneie, được chứ?”
“Rồi sao?”
“Anh nhờ ông Kaneie đọc thư ngay tại chỗ, chờ xem ông hồi đáp thế nào.”
“Hồi đáp à?”
“Anh nhắn với ông, ý của Abe no Seimei là thế này, ông xem có cần phải gọi Seimei đến một chuyến chăng?”
“Ồ.”
“Nếu ông bảo không, thì tôi không đến cũng được.”
“Ừm.”
“Rõ chưa?”
“A, à ừ…”
Hiromasa gật đầu, Seimei liền vỗ tay bộp bộp hai lần.
“Hagi ơi, Hagi.” Seimei cất tiếng gọi.
Ngoài vườn khuya liền xuất hiện bóng người. Là cô gái mặc đường y, họa tiết trên áo khoác ngoài là những cánh hoa hagi [28] hồng tím bay lả tả.
“Dạ.”
“Ta đang cần viết thư, phiền ngươi chuẩn bị giúp ta.”
“Chuẩn bị ở đâu ạ?”
“Ở đây.” Seimei nói.
“Vâng.” Nàng đáp rồi vụt biến mất.
“Thức à?”
“Ừ.”
Hai người uống rượu được một lát thì cô gái tên Hagi xuất hiện trong phòng, bê theo khay đã bày sẵn nghiên mực, thỏi mực, nước và giấy.
“Rõ ràng nàng biến mất ở phía vườn đằng kia, thế mà lại từ trong phòng bước ra. Đến giờ tôi vẫn chẳng thể lý giải nổi thức lẫn chuyện vừa rồi.”
Thức chính là thức thần.
Mặc Hiromasa ở bên cạnh thắc mắc, Seimei mài mực, cầm giấy bút lên, loạt soạt viết rồi cuộn giấy lại cẩn thận. “Anh đưa cái này cho ông Kaneie, xem ông hồi đáp thế nào.”
“Ừ.” Hiromasa cầm lấy rồi cất vào ngực áo.
“Chẳng mấy khi có một đêm trăng đẹp thế này. Anh mang sáo không, Hiromasa?”
“Có. Sáo thì lúc nào tôi cũng mang theo.”
“Lâu lắm rồi chưa được thưởng thức tiếng sáo của anh. Thổi cho tôi nghe một khúc đi! Vừa để tiễn đưa chặng đường cuối của bọ ngựa, vừa có thể nâng chén đối ẩm thêm lúc nữa, quả là ý không tồi, phải không?”
Chạng vạng hôm sau, Hiromasa mang theo gương mặt đỏ ửng đến dinh thự Seimei. Vẫn như hôm qua, y lại ngồi đối diện với chủ nhà.
“Ôi, thật quái lạ.” Vừa buông mình xuống hiên, Hiromasa đã làu bàu.
“Ông Kaneie bảo tôi không cần đến à?”
“Ừ! Đọc thư xong ông liền bảo, ‘Thì ra đại nhân Abe no Seimei biết hết rồi. Ôi, thật bái phục!’ ”
“Quả nhiên là thế.”
“Ông còn nhờ tôi gửi lời cảm ơn cậu vì đã quan tâm.”
“Ra vậy.”
“Này, tôi không hiểu gì hết. Nếu không giải đáp được bí ẩn này, tôi sẽ chẳng tài nào ngủ nổi. Vì vậy mới đường đột tới đây.”
“Kaneie không cho anh biết gì sao?”
“Ông bảo Abe no Seimei hẳn đã biết hết thảy sự tình, chi tiết cứ nghe ở chỗ cậu là được.”
“Thế à, xem ra tôi không thể không nói rồi.”
“Kể tôi nghe đi, chuyện lần này rốt cuộc là thế nào?”
“À, tất cả đều là màn kịch của ông Kaneie ấy mà.”
“Màn kịch á?”
“Bịa đặt đấy.”
“Bịa đặt?”
“Chuyện ông gặp phải bách quỷ dạ hành, rồi hòa thượng khổng lồ ăn thịt bò, hết thảy đều là bịa đặt.”
“Không lý nào! Tại sao ông ấy phải bịa chuyện như thế?”
“Bởi ông Kaneie đã đem lòng yêu nữ quan khác, hẳn là thế.”
“Nữ quan!?”
“Đúng vậy. Ắt hẳn từ trước đấy ông Kaneie đang tán tỉnh người phụ nữ khác. Đêm ấy đột nhiên tán đổ được người ta, cho nên không thể đi gặp nữ quan anh quen, bèn dựng ra câu chuyện kia để viện cớ không đến.”
“Hả?”
“Kì thực, nữ quan bị thất sủng cũng biết thừa đó là lời nói dối.”
“Cớ sao cô ấy còn cố ý nhờ tôi làm nhiều việc như vậy?”
Hiromasa vừa dứt lời, Seimei liền tủm tỉm cười, “Bởi vì anh thật thà quá mà.”
“Tôi á?”
“Ừ. Có thể cô ấy nghĩ, nếu nhờ Hiromasa thì chắc chắn sẽ lôi kéo được tôi.”
“…”
“Ngộ nhỡ tôi đến, lời nói dối của ông Kaneie sẽ bị lật tẩy ngay. Nữ quan muốn làm to chuyện, khiến ông Kaneie bẽ mặt.”
“Nhưng…”
“Tóm lại, ông Kaneie bảo tôi không cần đến, nghĩa là suy đoán của tôi hoàn toàn chính xác.”
“Trong thư cậu viết gì?”
“Ừ thì, viết những điều tôi giải thích cho anh nãy giờ đấy.”
“Nhưng vẫn có chỗ tôi không hiểu. Sao cậu biết được?”
“Biết chứ!”
“Tại sao?”
“Chẳng phải tiểu thư Toko nói cho anh rồi ư?”
“Tiểu thư Toko á?”
“Thì câu chuyện của Tại Công [29] ấy.”
“Tại Công?”
“Chuyện Ariwara no Narihira.”
“Tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả.”
“Câu chuyện cô gái bị quỷ ăn thịt kia chính là chuyện Ariwara no Narihira.”
“Sao cơ!?”
“Anh không đọc tập truyện gần đây lưu hành trong cung sao?”
“Truyện gì?”
“ Y thế vật ngữ [30] . Nội dung khá thú vị. Trong tập truyện ấy có câu chuyện cô gái bị quỷ ăn thịt.”
“Nhưng chỉ dựa vào điểm này, sao cậu biết ông Kaneie bịa đặt?”
“Biết chứ!”
“Bằng cách nào?”
“Kì thực câu chuyện đó còn có phần sau. Chuyện là thế này, Narihira đang bỏ trốn cùng cô gái thì bị đại thần Horikawa tìm thấy.”
“…”
“Thật ra cô gái kia chính là hoàng hậu Nijo. Anh trai của hoàng hậu, đại thần Horikawa, bắt được Narihira định dẫn nàng chạy trốn, và đã đoạt hoàng hậu trở về ngay tại đó. Tuy nhiên, không hổ là Narihira, ông không nói cô gái bị bắt về, thay vào đó lại kể nàng bị quỷ ăn thịt. Thậm chí lấy giọt sương ra làm dẫn chứng, còn sáng tác cả thơ, thêu dệt nên một câu chuyện đẹp đẽ.”
“Vậy thì…”
“Tiểu thư Toko biết hết mọi việc. Nên cô ấy mới kể chuyện Narihira, ngầm ám chỉ cha cô bịa đặt. Mong anh đừng làm ông ấy bẽ mặt.”
“A…” Hiromasa thốt lên, giọng ngỡ ngàng. “Trời ạ! Có cả chuyện thế này nữa ư?” Đôi vai vạm vỡ của y chùng xuống.
“Đừng ủ rũ vậy chứ, Hiromasa.”
“Sao nhỉ, tôi cảm thấy mọi người đều xem tôi như tên ngốc vậy.”
“Không có chuyện ấy đâu. Mọi người đều quý anh. Ông Kaneie, cô Toko và cả tôi cũng vậy. Ai cũng quan tâm đến anh. Cả nữ quan kia cũng rất quý anh. Bởi quý nên mới đối tốt với anh rồi lợi dụng anh một chút.”
“Cậu đang an ủi tôi đấy à? Sao tôi chẳng thấy vui gì cả.”
“Không có gì vui, song chẳng cần phải buồn lòng. Đối với mọi người mà nói, anh là người rất quan trọng. Với tôi cũng vậy…”
“Ừm.”
“Bởi vì anh, thực sự, là hảo hán đấy.” Seimei nói.
“Quả thật tôi vẫn thấy không vui!” Hiromasa lẩm bẩm, vẻ mặt phức tạp.
Seimei bối rối gãi đầu, “Uống rượu không?”
“Uống!”
Thế là hai người lại bắt đầu thong thả uống rượu.