← Quay lại trang sách

Chương 5 Quỷ Komachi

Đồng cỏ mùa xuân.

Cả cánh đồng và núi phủ một màn khói lam tựa sương mù giăng mắc. Trên những ngọn cây là lộc non mới nhú. Ngoài cánh đồng, cỏ đâm chồi khoác lên mình sắc xanh mượt mà và đẹp đến choáng ngợp. Hai bên đường mọc đầy cỏ hoa hiên. Dưới mặt đất, rải rác mấy bông thủy cự [31] màu lam li ti. Vài nơi mai cũng chỉ lác đác vài đóa chưa tàn, đổi lại nhiều cây anh đào đã nở hoa đến tám phần.

“Phong cảnh tuyệt đẹp, Seimei nhỉ?” Hiromasa trầm trồ.

“Không tệ.” Seimei vừa nói vừa lững thững thả bộ cạnh Hiromasa.

Dốc núi thoai thoải. Trên đầu họ là những cành sồi, cử rợp bóng. Bóng cây cùng ánh mặt trời hắt xuống thành những họa tiết xinh xắn trên nền áo săn trắng của Seimei.

Nơi đây thuộc núi Yase.

Trước đó hai người đi xe bò, đến đây thì xuống, để cả xe và tùy tùng ở lại. Ngày mai, đúng giờ này đám tùy tùng sẽ đến đây đón họ như đã hẹn. Từ chỗ này xe bò không thể vào được.

“Kìa Seimei, cậu chẳng thành thực chút nào!”

“Chuyện gì cơ?”

“Tôi khen phong cảnh đẹp, cậu lại nói không tệ, vẻ mặt không để tâm!”

“Mặt tôi luôn thế mà.”

“Nghĩa là lúc nào cậu cũng dửng dưng cả.”

“Ừm.”

“Thấy tốt thì nói tốt, thấy đẹp thì bảo đẹp. Trong lòng thấy thế nào cứ biểu hiện ra, như vậy sẽ…” Đang nói, Hiromasa chợt im bặt.

“Sẽ thế nào?”

“Thì sẽ không mệt mỏi nữa.” Hiromasa lẩm bẩm.

Seimei bỗng cười phá lên.

“Cậu cười cái gì?”

“Anh đang lo lắng cho tôi đấy à?”

“Ừ, ừm…”

“Anh bảo phải thành thực biểu lộ cảm xúc nên tôi mới cười, xong anh lại hỏi tôi cười cái gì. Tôi nên làm sao mới phải đây, Hiromasa?”

Đương nhiên, đây không phải là cãi cọ, cũng chẳng lời qua tiếng lại. Họ đang tung hứng, trêu chọc nhau thôi.

“À mà, gần đến nơi rồi nhỉ?” Seimei hỏi.

“Còn một đoạn nữa.” Hiromasa trả lời.

Hai người đang đi đến chùa Tử Quang Viện. Ngôi chùa khá nhỏ, thờ tượng Quan Âm Bồ Tát cao ba thước bằng gỗ. Chùa chỉ có một hòa thượng, là Như Thủy. Hôm kia, hòa thượng Như Thủy cùng Minamoto no Hiromasa đến thăm dinh thự của Seimei.

“Đây là đại sư Như Thủy, trước đây đã từng giúp đỡ tôi.” Hiromasa giới thiệu với Seimei. “Thầy ấy sống một mình ở chùa Tử Quang Viện trên núi Yase, song đang vướng phải rắc rối rất khó giải quyết. Nghe xong chuyện, tôi nghĩ việc này thuộc sở trường của cậu, nên hôm nay đưa thầy đến đây. Cậu nghe thầy kể nhé?”

Qua lời kể của Như Thủy thì chuyện là thế này.

Hai năm trước, Như Thủy vào chùa Tử Quang Viện. Ngôi chùa này theo phái Chân Ngôn, trước đây từng có một trụ trì lo việc tụng kinh lễ nghi, nhưng sau khi trụ trì viên tịch thì chẳng còn ai lui tới nữa.

Cho đến hai năm trước, hòa thượng Như Thủy vào tiếp quản, Tử Quang Viện khi ấy gần như thành ngôi chùa hoang phế.

Hòa thượng Như Thủy vốn là nhạc công thổi khèn bầu [32] trong hoàng cung, nhưng lại thân mật với một phụ nữ thân thế cao quý, còn là người đã có chồng. Sự việc bại lộ, Như Thủy bị trục xuất khỏi cung.

Sau khi nương nhờ trong ngôi chùa của một ông sư quen biết thuộc phái Chân Ngôn, mưa dầm thấm lâu, Như Thủy học được kinh văn, cũng có thể phỏng theo sư sãi làm việc. Vì vậy ông được nhận nghi thức quán đinh [33] dù chỉ mang tính hình thức.

Vừa lúc biết tin ở Yase có một ngôi chùa hoang, ông bèn quyết định vào đó, tu sửa khắp nơi như chính điện, mỗi sáng đều tụng kinh niệm Phật, dần dần ngôi chùa trở lại diện mạo ban đầu. Cùng lúc ấy, ông phát hiện ra một chuyện kì lạ. Hằng ngày cứ đến chiều sẽ có một bà lão dáng vẻ tao nhã không biết là người phương nào, đặt hoa quả và cành cây trước chính điện rồi bỏ đi. Thi thoảng Như Thủy mới thấy bà nhưng lúc nào dưới mái hiên chính điện cũng có quả và cành cây.

Mỗi ngày đều như vậy. Nếu gặp mặt chào hỏi thì bà cũng đáp lại. Dẫu vậy cả hai chưa từng thực sự trò chuyện với nhau. Như Thủy luôn thắc mắc vì sao bà làm như thế, song sợ rằng người ta có ẩn tình khó nói nên chẳng dám hỏi han gì. Cứ thế đã được hai năm. Cuối cùng, ông không nhịn được mà bắt đầu chú ý đến bà lão.

Chẳng biết bà rốt cuộc có thân phận thế nào, tuy nhiên chưa bao giờ thấy có người đi cùng. Ngày qua ngày, dù tuyết dù mưa, bà vẫn một mình đến ngôi chùa nhỏ không sót hôm nào. Quả thật không bình thường.

Biết đâu bà ta không phải người, mà là phường yêu quái. Mặc cho bản thân là tăng lữ, cứ nghĩ tới bà, Như Thủy lại thấy cả người nóng bừng. Rốt cuộc, một lần nọ, Như Thủy không chịu nổi đành bắt chuyện với bà lão.

“Thí chủ đây ngày ngày đều mang hoa và cành cây đến chính điện làm bần tăng vô cùng cảm kích. Nhưng xin cho bần tăng thất lễ, hỏi khí không phải thí chủ rốt cuộc là người phương nào?”

Nghe vậy, bà lão liền kính cẩn cúi đầu hành lễ, “Cuối cùng thầy cũng bắt chuyện với tôi. Tôi sống ở Ichiharano cách nơi này không xa về phía Tây. Bởi có nguyên do nên mỗi ngày đều phải ghé qua đây. Tôi cũng lo hành vi của mình nhỡ đâu lại gây phiền hà cho thầy, định bụng bao giờ thầy lên tiếng hỏi chuyện thì sẽ trình bày cớ sự. Rốt cuộc hôm nay thầy đã lên tiếng rồi…” Cả giọng nói và cử chỉ của bà đều nhẹ nhàng, tao nhã.

“Không phiền hà gì. Nếu không ngại, thí chủ có thể cho bần tăng biết cớ sao mỗi ngày đều phải ghé lại đây không?”

“Đa tạ đại sư quan tâm. Tôi sẽ kể hết với thầy. Vừa hay tôi cũng có việc muốn nhờ. Xin hỏi giờ này ngày mai, thầy có thể hạ cố đến tệ xá ở Ichiharano một chuyến chăng?”

Bà lão nói địa chỉ nhà ở Ichiharano và mô tả tường tận cho Như Thủy, “Ở đó có hai gốc anh đào cổ thụ. Gian nhà nằm giữa chính là tệ xá…”

“Bần tăng nhất định sẽ đến.” Như Thủy hứa hẹn.

“Đại sư nhất định phải đến.” Bà lão cẩn thận nhắc lại rồi mới rời đi.

Hôm sau, Như Thủy đến đúng nơi, đúng giờ như đã hẹn.

Tới nơi, quả nhiên chính giữa hai cây anh đào cổ thụ có một gian nhà nhỏ, hệt như lời bà lão miêu tả. Phía trên, hoa anh đào đang nở được một nửa.

“Xin hỏi?”

Như Thủy vừa cất tiếng liền thấy bà lão từ trong nhà bước ra. Gương mặt trang điểm nhẹ.

“Quý hóa quá, đại sư tới rồi.”

Bà cầm tay Như Thủy kéo vào trong nhà. Cử chỉ nhẹ nhàng, mơn trớn, hoàn toàn không giống một bà lão. Ngay cả hơi thở cũng ngọt ngào quyến rũ.

Như Thủy vô thức bước vào theo. Nhà tuy nhỏ nhưng ngăn nắp sạch sẽ, ở góc phòng đã trải sẵn đệm, rượu cũng chuẩn bị xong.

“Nào nào, mời sang bên này…” Bà lão kéo tay Như Thủy mời gọi.

“Thí chủ định làm gì vậy?” Như Thủy giữ tay lại và hỏi.

Thấy vậy, bà lão liền cười ẽo ợt, “Thật là, đại sư đã tới tận đây rồi mà còn định bỏ chạy sao?” Bà ta vừa tóm chặt tay vừa trợn mắt trông rất đáng sợ, lom lom nhìn Như Thủy.

Như Thủy muốn giãy ra nhưng không thể thoát khỏi bàn tay đó.

“Bởi tôi già nên thầy mới chán ghét phải không? Thầy xem, thế này thì sao?” Trong lúc bà ta nói, nếp nhăn nhanh chóng tan biến trên gương mặt đang ngước nhìn Như Thủy, hóa thành một gương mặt trẻ trung, xinh đẹp. Bà mỉm cười hỏi. “Nếu thế này thì sao nào?”

Quả nhiên là phường yêu quái, Như Thủy sực tỉnh, cố sức vùng khỏi tay bà lão. Nhưng bà ta càng lúc càng dùng sức, tóm chặt lấy tay ông. Không thể tưởng nổi đó là sức của phụ nữ. Bà ta trừng mắt lườm Như Thủy.

“Chán ghét sao?” Đột nhiên, giọng đàn ông cất lên.

Như Thủy sợ hãi lùi ra sau thì người phụ nữ lại sấn tới.

“Chán ghét nàng kìa! Chán ghét nàng kìa! Cả cái tên hòa thượng thối tha này cũng chê nàng. Mỗi lần ngắm nàng đến viếng chùa, cả người hắn hừng hực lửa dục, vậy mà bây giờ dục vọng kia chẳng biết đi đâu rồi.” Giọng đàn ông phát ra từ đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ.

“Ngươi nói cái gì!?” Lần này là giọng phụ nữ. “Này, này. Chẳng phải ngươi đã đi rồi sao? Đừng nói ngươi lại trở về đấy nhé.”

“Ha ha ha ha…” Từ đôi môi đỏ của người phụ nữ, tiếng đàn ông cười phá lên như chế giễu bà ta.

Nó chắc chắn là yêu tinh rồi. Như Thủy sợ hãi, lẩm nhẩm niệm Bát nhã tâm kinh, “Quán tự tại Bồ tát. Hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời…”

Trong nháy mắt, vẻ mặt người phụ nữ trở nên hung ác, “Ôi kìa…”

Bàn tay đang nắm chặt tay Như Thủy lỏng dần. Nhờ vậy, ông mới cuống cuồng giật thoát được khỏi bàn tay ấy rồi tháo chạy.

Đêm đó, Như Thủy đang ngủ thì choàng tỉnh vì tiếng gõ cửa cốc cốc, “Ai vậy?”

“Là cô gái ở Ichiharano đây. Mở cửa cho tôi nào.” Tiếng đàn bà vang lên.

Ôi, con yêu nữ kia đến đây ám chết mình rồi. Như Thủy kinh hãi trùm chăn kín mít, tập trung tụng kinh.

“Ồ, hắn chán ghét nàng rồi! Thấy chưa, già khọm thế kia còn chán ghét nàng!” Lần này bên ngoài vọng vào giọng đàn ông.

“Đại sư Như Thủy, mở cửa cho tôi!”

“Đại sư Như Thủy!”

“Đại sư Như Thủy!”

“Ô kìa…”

“Đại sư Như Thủy…”

Giọng đàn bà réo gọi tên Như Thủy và giọng đàn ông mai mỉa chộn rộn một lúc rồi cũng lặng tắt.

Như Thủy sợ đến mất hồn mất vía, dù không còn nghe thấy tiếng chúng nữa, ông vẫn tụng kinh đến sáng.

Tình trạng này xảy ra suốt hai đêm liền.

Ban ngày bà lão kia thôi viếng thăm chùa, nhưng đêm buông lại tới gọi cửa. Cuối cùng, hết sức chịu đựng, Như Thủy đành tìm tới Hiromasa để nói chuyện.

“Đằng kia kìa, Seimei!” Hiromasa dừng bước, chỉ tay về phía trước.

Ở đấy, có mái chùa thấp thoáng giữa rừng cây cử.

Seimei, Hiromasa và Như Thủy ngồi trên những tấm đệm cói rải trên sàn chính điện, đối mặt với nhau. Trên bệ thờ, pho tượng Bồ Tát an vị nhìn xuống ba người với vẻ bình thản.

“Tối qua vẫn đến nhỉ.” Seimei nói.

“Vâng.” Như Thủy gật đầu.

Như mọi lần, giọng nam và nữ lại nói xen nhau, chỉ tới khi Như Thủy tụng kinh thì mới chịu im.

“Thầy làm thế nào với chỗ quả và cành cây người kia đem đến?”

“Cứ gom được mấy cành là bần tăng lại mang đi đốt. Nhưng bần tăng vẫn giữ chỗ cành cây chưa cháy hết.”

“Tôi xem được chứ?”

“Vâng.” Như Thủy đứng lên, đi ra ngoài. Lát sau ông trở vào, đặt mấy cành cây đang ôm xuống sàn.

“Ha ha…” Seimei nhặt một cành, khẽ nói. “Đây là cành hồng. Còn đây là quả sồi.”

Chàng lần lượt cầm các thứ trên sàn lên. Cành dẻ gai. Cành quýt.

“Cành quýt này ban đầu còn nở hoa nữa…” Như Thủy nói.

“Hừm…” Seimei nghiêng đầu tư lự. “Một câu đố hóc búa đây…”

“Câu đố?”

“Ừm. Nói sao nhỉ, tôi tưởng mình đã hiểu hóa ra lại không. Dường như chỉ cần một chút nữa là hiểu rồi.”

“Seimei này, tức là giống hệt lúc tôi nhận được bài thơ, đọc mà không đoán ra ấy nhỉ?”

Hiromasa nói xong, hai mắt Seimei liền sáng lên.

“Anh bảo sao kia?”

“Tôi bảo chẳng khác gì lúc tôi không giải ra bài thơ vậy.”

“Thơ à!?”

“Đúng rồi. Thơ đấy. Vậy thì sao?”

“Tuyệt vời quá, Hiromasa!” Seimei hét lớn. “Phải rồi, là thơ…” Seimei nói, vẻ mặt nhẹ nhõm như vừa nuốt trôi thứ gì đang mắc trong cổ họng.

“Sao cơ?”

“Tôi nói đây là một bài thơ. Hiểu rồi…” Seimei gật gù.

“Tôi lại chẳng hiểu đâu vào với đâu cả. Cậu nói rõ ra xem nào.”

Chẳng biết Seimei có để vào tai không, chàng cản Hiromasa, “Chờ chút nào.” Đoạn quay sang nói với Như Thủy, “Phiền thầy chuẩn bị cho tôi giấy, bút, nghiên và mực!”

“Vâng.” Cũng giống Hiromasa, Như Thủy chẳng hiểu gì hết. Ông sửa soạn những thứ được dặn, đặt trước mặt Seimei với vẻ hồ nghi.

Seimei mài mực, mặt mày tươi vui, “Hiromasa này, anh có một tài năng kì diệu đấy. Có lẽ từ lúc sinh ra, anh đã được trời phú cho những thứ mà tôi đây không sánh nổi.”

“Tài năng…”

“Đúng vậy. Tài năng mang tên Hiromasa, hoặc gọi đó là chú thuật đi. Nó với chú thuật có tên Seimei này là một cặp. Nếu không có chú thuật Hiromasa, thì chú thuật Seimei chẳng tồn tại trên thế gian này đâu.” Seimei vui vẻ nói.

“Seimei à, được cậu khen ngợi như vậy tôi rất vui. Thế nhưng tôi vẫn chưa hiểu.”

“À, gượm đã…” Seimei buông thỏi mực, đưa tay phải ra lấy bút đang gác bên cạnh, tay trái giữ giấy, tay phải viết sột soạt.

Như Thủy và Hiromasa háo hức dõi theo.

“Xong rồi.” Seimei buông bút, đặt tờ giấy xuống sàn.

Hiromasa và Như Thủy lập tức xoay ngược giấy lại để đọc chữ trên đó. Những nét mực đen nhánh chưa khô, viết rằng:

Thân là thi nhân

Tứ phẩm quan quân

Quýt hương tiêu tán

Sầu bi thất thần.

“Như vậy chắc là được rồi.” Seimei nói.

“Ê, tôi vẫn không hiểu. Thứ này rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

“Anh không hiểu à?”

“Bần tăng cũng không hiểu.” Như Thủy góp lời.

“Chính tôi cũng chưa rõ ngọn ngành thế nào. Thế nhưng chỉ cần nắm được chi tiết này, ắt sẽ lần ra những manh mối tiếp theo.”

“Ôi ôi, Seimei à, tôi chịu thôi. Tật xấu của cậu là giải thích không ra đầu đuôi gì cả. Đừng làm màu nữa, nói huỵch toẹt ra xem nào.”

“Tôi nói rồi mà, Hiromasa. Bản thân tôi cũng chưa biết tường tận cơ mà. Vậy nên anh cứ chờ đi.”

“Chờ gì?”

“Chờ đến tối nay.”

“Tối nay làm sao?”

“Phỏng chừng người phụ nữ kia sẽ lại tới. Lúc ấy hỏi thẳng bà ta là được.”

“Này, Seimei…”

“Cứ chờ xem.” Seimei rời mắt khỏi Hiromasa, quay sang Như Thủy, “Nhân tiện, thầy có cất giữ rượu ở đâu không? Trong lúc chờ người phụ nữ kia tới, tôi muốn cùng Hiromasa đối ẩm.”

“Cũng không phải là không có…”

“Thật tốt quá. Đêm nay, chúng ta cùng uống rượu thưởng hoa và hàn huyên chứ?”

“Ơ kìa, Seimei!”

“Quyết vậy nhé, Hiromasa!”

“Này!”

“Cùng uống rượu đi!”

“Nhưng…”

“Cùng uống đi!”

“Ừ, ừm…”

“Cùng uống đi!”

“Ừm.”

Chuyện diễn ra như thế.

Trong lúc Seimei cùng Hiromasa đối ẩm, màn đêm dần buông. Tất nhiên họ cũng không uống rượu trong chính điện, mà ở gian nhà nhỏ nom như cái am cất bên chính điện. Như Thủy dùng nơi này làm phòng ngủ.

Gian nhà có phần nền đất và bếp lò, có thể nhóm lửa thổi cơm. Còn nơi ba người ngồi là phần sàn lót ván gỗ. Họ đang ngồi quanh bếp sưởi, trên những tấm đệm cói. Từ chỗ này, mở cửa ra là sang được chính điện ngay.

“Đây là rượu dùng để đãi khách…” Như Thủy giải thích, bản thân không chạm lấy một giọt. Chỉ có Seimei và Hiromasa uống. Uống từ nãy đến giờ mà Seimei vẫn không chịu tiết lộ bí mật bài thơ của chàng, làm Hiromasa giận dỗi. Thức nhắm của Hiromasa là đám quả và cành cây. Y cầm chúng lên rồi lại đặt xuống, mắt liếc sang tờ giấy viết thơ của Seimei, xong đưa chén rượu lên môi.

“Tôi chẳng hiểu.” Y càu nhàu, nhấp một ngụm rượu.

Phải chăng trời vừa nổi chút gió. Trong đêm đen ngoài kia, gió đang thổi xào xạc.

Đêm khuya dần. Lửa đĩa đèn đặt trên sàn hơi lay động.

“Sắp tới rồi…” Seimei ngước nhìn trần nhà tối tăm. Ánh lửa hắt vầng đỏ chập chờn lên trần nhà. Bóng ba người đổ dài trên vách tường gỗ xung quanh, gần chạm đến trần.

“Tuy không hiểu bài thơ, nhưng Seimei này…” Hiromasa chợt lên tiếng.

“Sao?”

“Tự nhiên tôi có cảm giác vị khách tới thăm lúc nửa đêm kia là người phụ nữ đáng thương.”

“Ồ…”

“Ngần ấy tuổi rồi mà vẫn phải sống cô độc ở nơi thôn dã thế này, không phải sao?”

“Ừm.”

“Hình như bà ấy có ẩn tình nên mới đều đặn đến miếu Quan Âm dâng quả cây các thứ, đúng không?”

“Ừm.”

“Thế rồi, khi đại sư Như Thủy bắt chuyện, lời vào tai bà ấy chẳng phải nghe như đang hỏi, ‘Thí chủ đáng mến kia ơi, tên nàng là gì?’ hay sao?”

“Ừm.”

“Vì vậy để Như Thủy hiểu rõ về mình, bà ấy đã mời đại sư đến nhà. Thế mà đại sư lại trốn tránh, khiến bà ấy đau lòng, mỗi đêm đều tìm đến đây.”

“Ha ha!”

“Chỉ đến vào ban đêm, thì ắt không phải con người mà là yêu ma quỷ quái. Dẫu vậy, sau tất cả tôi vẫn cho rằng bà ấy thật đáng thương.”

“Ừ.”

“Để hiểu bài thơ, tôi đã xem xét mấy thứ quả cây, rồi cảm nhận như vậy.”

“Hiromasa…” Seimei cất tiếng, giọng nghiêm túc một cách bất ngờ. “Có lẽ anh mới là người hiểu được nỗi niềm của bài thơ này hơn cả tôi đấy.”

Tiếng gió thổi càng lúc càng mạnh. Đúng lúc ấy, có người gõ cửa cộc cộc.

“Đại sư ơi, đại sư…” Giọng đàn bà vang lên, nghe mỏng manh như thể tan biến bất cứ lúc nào, mà vẫn vọng vào thật rõ.

Như Thủy sợ đến cứng người, lo lắng nhìn Seimei.

“Mở cửa cho tôi nào! Tôi là cô gái ở Ichiharano đây…”

Seimei đưa mắt trấn an Như Thủy. Đoạn chàng đứng dậy, bước xuống nền đất, đi tới cửa và đứng đó.

“Đại sư ơi!”

Tiếng gọi vừa cất lên, Seimei lập tức tháo then cài, kéo tung cửa sang bên. Đứng ngay bên ngoài là một bóng người. Từ sau lưng người ấy, vô vàn cánh anh đào theo gió ùa vào gian phòng nhỏ. Tóc Seimei bị thổi bật ra sau. Ánh đèn phập phù tưởng chừng sắp tắt.

Đó là người phụ nữ xinh đẹp.

Trông thấy Seimei, hai mắt nàng trợn ngược lên. Roẹt roẹt, đuôi mắt rách toạc, từ đấy máu ròng ròng chảy xuống tựa hai hàng lệ. Lục cục, lục cục, hai bên trán nứt toác ra, mọc lên hai cái sừng.

“Tên Như Thủy kia! Ngươi gọi âm dương sư đến đây là định hàng phục ta sao?”

Người phụ nữ còn đang quát tháo, Seimei đã nhanh chân tiến đến trước mặt nàng, “Xin hãy đọc cái này!” Rồi chìa mảnh giấy viết bài thơ ra. Nàng cầm lấy đọc. Và, “Ôi ôi…” Nàng kêu lên, hai cái sừng trên trán lập tức thụt vào, đôi mắt cũng không trợn ngược nữa.

“Cái này, ôi chao, ta… ôi, của ta, của ta, ô ô, ô ô, chuyện gì đây, có người hiểu được những thứ kia, có người giải được…” Sợ thay, từ đôi môi đỏ chót của người phụ nữ tuôn ra cả giọng đàn ông lẫn đàn bà chen chúc nhau. Nàng cứ giữ tờ giấy trong tay, điên cuồng xoay mình giữa cơn mưa hoa anh đào.

Và rồi…

Vụt, nàng biến mất. Ở nơi nàng vừa đứng, chỉ còn trận gió dữ dội thổi tung những cánh hoa, cuốn chúng bay vào gian nhà nhỏ.

“Tóm lại là thế này, Hiromasa.”

Hiromasa nài nỉ mãi, Seimei đành phải vừa nhâm nhi rượu vừa giải thích bài thơ kia. “Cây hồng ám chỉ Kakinomoto no Hitomaro [34] . Còn cây dẻ gai là Yamabe no Akahito [35] .”

“Cái gì!?”

“Trước cổng dinh thự của Hitomaro có một cây hồng, nên ông mới lấy họ Kakinomoto. Không phải chuyện này mọi người đều biết sao? Giai thoại về cây dẻ gai mọc trên mộ phần của Akahito cũng nổi tiếng còn gì. Biết được hai thứ ấy ám chỉ Kakinomoto no Hitomaro và Yamabe no Akahito, nên dần dà tôi có cảm giác mấy thứ đó liên quan đến thơ ca.”

“Thế còn quả sồi kia?”

“Quả cây đồng âm với bản thân mà. Ý nghĩa của quả sồi là ‘thân tôi là quan tứ phẩm’ [36] đấy.”

“Ồ…”

“Suy luận đến đây, tự nhiên sẽ nghĩ tới quýt cũng liên quan đến thơ ca. Mà nhắc đến thơ về cây quýt, trong đầu tôi lập tức hiện ra bài thơ…”

Chờ hương hoa quýt, phả vào tháng Năm

Nhớ hương tay áo, cố nhân năm nào.

Seimei cất giọng ngâm nga. “Tôi đã dùng nó trong câu cuối của bài thơ vừa sáng tác lúc nãy. Nhưng thực tế chỉ cần bài thơ dùng từ ‘quýt’ thì sao cũng được.”

“Hừm…”

“Tôi viết bài thơ đưa cho bà ấy xem, trong thơ dùng ‘thi nhân’ để chỉ cả Hitomaro và Akahito.”

“Ý nghĩa của bài thơ là gì?”

“Ừm…” Seimei bắt đầu giảng giải. “Thông thường từ ‘thi nhân’ dùng để chỉ một người, nhưng đôi lúc lại để gọi chung những người vịnh thơ. Nói chung ngụ ý ‘Ta là một thi nhân có hai nhân cách’. Trước tiên tiết lộ sự tồn tại của bản thân. Kế đó, kể thân phận mình thuộc hàng quan tứ phẩm. Đấy là về người đàn ông. Cuối cùng mới mượn hoa quýt để giãi bày tâm tình của người phụ nữ, luyến thương dĩ vãng…”

“Trời ơi, Seimei. Chỉ dựa vào cành cây với quả sồi mà cậu đoán ra được cả câu chuyện rối rắm thế này ư?” Hiromasa sửng sốt thốt lên, ngạc nhiên nhiều hơn là khen ngợi.

“Đều là nhờ anh đã nhắc tôi một manh mối vô cùng quan trọng, là thơ ca. Nếu không có anh thì tôi cũng không giải được ẩn ý về quả với cành cây này đâu.”

“Seimei à, mỗi lần nhìn thứ gì cậu cũng đều suy nghĩ phức tạp vậy sao?”

“Phức tạp gì đâu.”

“Cậu không thấy mệt mỏi ư?”

“Mệt chứ!” Seimei cười cười, gật đầu. “Ngày mai chúng ta sẽ đi.”

“Đi? Đi đâu?”

“Đến nhà của người phụ nữ ở Ichiharano.”

“Tại sao?”

“Đến đó để hỏi bà ta nhiều chuyện nữa.”

“Hỏi cái gì?”

“Cớ gì hằng ngày lại mang quả và cành cây đến chính điện. Bà ta tên họ là gì? Vì sao hồn phách hai người lại nhập vào nhau? Đại loại thế.”

“Ồ.”

“Kì thực tôi cũng chưa hiểu rõ câu chuyện này.”

“Thế thì tôi yên tâm rồi. Vì có những điều cả cậu cũng không biết.”

Seimei quay sang Như Thủy, “Ngày mai, thầy dẫn đường cho chúng tôi được không?”

“Chính là chỗ này.”

Như Thủy dừng lại, chỉ tay về phía trước. Hiromasa đứng cạnh ông.

“Ồ…” Y vô thức thốt lên.

Gốc anh đào cổ thụ to lớn đẹp không tả xiết, hoa đang nở rộ, cành lá chi chít những chùm hoa dày dặc. Trời lặng gió mà từng cánh hoa vẫn bay bay, rơi lả tả khỏi cành. Bầu không khí trong lành, riêng dưới tán anh đào lại lặng ngắt như tờ.

Dưới hai gốc cây có một gian nhà nhỏ.

Ba người chậm rãi bước tới. Đột nhiên từ trong nhà, một bà lão lặng lẽ bước ra. Vạt đường y tuyệt đẹp loạt soạt trên nền đất.

Ba người đứng lại. Bà lão cũng dừng bước. Seimei tiến lên trước hai bước. Như thể đáp lại chàng, bà ngồi quỳ xuống. Gương mặt trang điểm cẩn thận. Má dặm phấn trắng, môi tô son đỏ.

Seimei và bà lão đối mặt với nhau dưới tàn cây.

“Ông là Abe no Seimei?” Bà lão điềm tĩnh hỏi.

“Xin hỏi, bà tên gì?”

“Ta là người mà trăm năm trước có thơ tuyển trong Cổ kim hòa ca tập [37] , ví như, ‘Sắc đào tươi thắm, rồi cũng tàn phai. Thân người con gái, mưa bay qua đời.’ ”

“Nói như vậy, bà là…”

“Ta chính là dáng hình đã trải qua trăm năm tuổi của thiếu nữ Ono no Komachi [38] .”

“Cớ sao thiếu nữ Komachi lại ở nơi thế này?”

“Trải qua trăm năm tuổi, Komachi yên nghỉ dưới hai gốc hoa anh đào này.”

“Lý do gì khiến hồn phách của Komachi vẫn lưu lại trên dương thế?”

“Tại chưa thể siêu thoát…”

“Có nguyên cớ gì chăng?”

“Đúng rồi. Đàn bà quả thật là thứ nghiệp chướng đáng xấu hổ, các vị cứ việc cười chê…” Komachi chậm rãi đứng dậy, khẽ thấp giọng ngâm nga. “Phật trước chưa đi, Phật sau chưa tới. Sinh trong mộng ảo, hiện thực là chi?” Vừa hát, bà vừa chầm chậm nâng cánh tay lên và bắt đầu múa. Cánh hoa khẽ khàng đậu trên tay bà.

Phận làm bèo trôi

Nước chảy gọi mời

Thân này cũng mất

Điêu linh một đời.

“Tấm thân ta chẳng khác nào cánh bèo phiêu dạt trên dòng nước. Than ôi, thuở xưa tóc ta mượt mà, óng ả như cánh chim bói cá, như nhành liễu phất phơ theo gió. Giọng ta thánh thót tựa sơn ca…”

Hagi uống gió sương

Đã vội vã phôi pha

Hoa kém hương thua sắc

Sao sánh được cùng ta?

“Than ôi, thuở xưa ta đã quá kiêu ngạo, phải chăng chính bởi ta quá xinh đẹp kiều diễm, từng nắm giữ trái tim bao người…”

Theo từng bước nhảy, những nếp nhăn trên gương mặt Komachi từ từ tan biến, dần hóa ra xinh đẹp, trẻ trung. Lưng và eo thẳng dậy. Cánh hoa anh đào trên lưng bà trút ào xuống.

“Cũng từng được biết bao vương tôn công tử che chở nâng niu, ngâm nga thơ tình, sống khoái lạc nhường nào. Nhưng tất cả chỉ là chuyện thoáng qua trong chốc lát…” Komachi ngừng múa. “Ôi… Phù vân đổi thay vô thường, ngay cả lòng người cũng tựa cánh bướm dập dìu trong gió. Vạn vật đều phai màu theo thời gian, làm sao sắc đẹp trường tồn bất biến được chứ? Chiều tà xế bóng, dung nhan mỹ lệ không còn, những gã đàn ông kia cũng bỏ ta mà đi. Chao ôi, có điều gì khiến phụ nữ đau buồn hơn là chuyện mình chẳng còn ai tán tỉnh…”

Gương mặt Komachi dần trở lại thành bà lão. Những cánh hoa rơi lả tả trên mặt và mái tóc bạc phơ.

“Càng sống lâu càng sượng mặt với thiên hạ, chẳng biết từ lúc nào, đến cả những ả thấp hèn cũng chê khinh ta nhơ nhuốc, họ cười nhạo, ‘Kia là Komachi đấy.’ Ngày qua tháng lại, tuổi cao sức yếu, cuối cùng ta thành bà lão trăm tuổi, chết rục ở đây.”

“…”

“Ta mong thêm một lần, một lần nữa, nhận được lời tán dương ta xinh đẹp, nói rằng không hổ là Komachi. Có một đêm mộng ảo, đảo điên trong vòng tay đàn ông. Cũng bởi những ý niệm này mà ta không thể siêu thoát.” Nói đến đây, Komachi đột nhiên ngửa mặt lên trời. Nét mặt biến đổi.

“Khà khà khà…” Giọng đàn ông cười phá lên. “Hô hô hô… Komachi Komachi Komachi yêu dấu ơi! Nàng nói gì vậy? Nàng đang đùa đấy à? Chẳng phải còn ta ở đây sao? Ta sẽ tán tỉnh nàng mà. Ta sẽ hôn hít bộ ngực héo quắt kia của nàng mà.”

Komachi lắc đầu quầy quậy. Tóc đập chan chát vào má bà.

“Ta sẽ tán tỉnh nàng. Trăm năm, không, ngàn năm, không, vạn năm nữa, cả khi chết đi sống lại, sau này ta vẫn khen khuôn mặt nhăn nheo của nàng thật đẹp. Ta sẽ hôn lên cái miệng chỉ còn ba chiếc răng vàng ố của nàng. Sẽ không bỏ rơi nàng, không bỏ rơi nàng đâu…” Răng Komachi đánh vào nhau lập cập, giọng đàn ông vang ra.

“Ngươi là ai?” Seimei hỏi.

Komachi đáp lại, vẫn bằng giọng đàn ông, “Ngươi không biết ta ư? Ta chính là người đàn ông từng đến tìm Komachi liên tục chín mươi chín đêm, đến đêm thứ một trăm thì chết, thiếu tướng Fukakusa!”

“Chín mươi chín đêm là sao?”

“Ngươi không biết chuyện này ư?”

“…”

“Vì si mê Komachi, ta đã viết thư cho nàng. Gửi biết bao, biết bao cánh thư mà chẳng có lấy một lần hồi âm. Những gã đàn ông tơ tưởng đến Komachi thì đầy, nhưng làm gì có ai yêu nàng sâu đậm như thiếu tướng tứ phẩm Fukakusa ta!”

“…”

“Mà không, lần duy nhất ta nhận được hồi âm thì lại là lời đùa cợt, bảo ta đến tìm nàng liên tục trăm đêm, nàng sẽ chấp nhận tình cảm của ta. Bất chấp gió mưa bão bùng, ta đã cần cù đến chín mươi chín đêm liền, nhưng lại bỏ mạng vào đêm thứ một trăm, không đến được. Chính nỗi tiếc hận và oán niệm này làm ta không thể siêu thoát, cứ theo ám Komachi.”

“Vì bị gã đàn ông này đeo bám, nên tới đâu ta cũng không có chỗ dung thân…”

“Dào ôi! Bởi ta đã thề sẽ trở thành nỗi phiền não [39] bám dai như đỉa, ám vào người đàn bà này, có dùng gậy đánh đuổi cũng sẽ không bỏ đi.”

“Thật là hèn hạ!”

Komachi bắt đầu chậm rãi nhảy múa, trong lúc hai giọng nói vẫn luân phiên phát ra từ miệng bà.

Ta nguyện hóa thành, nỗi niềm phiền não

Đánh cũng không chạy, đuổi cũng không đi

Hãi hùng lắm thay!

Điên mất rồi.

Ánh mắt bà lão Komachi không còn chút gì là tỉnh táo. Bà múa may điên cuồng. Hai cây anh đào rung chuyển, cánh hoa ào ào trút xuống. Bà cứ nhảy múa giữa khung cảnh ấy.

“Seimei…” Hiromasa gọi, nhưng Seimei im lặng.

“Chính ta đã ám người phụ nữ này đến chết. Ám chết nàng rồi, ta cũng không rời xa nàng…”

“Ngươi nói dối!”

“Nói dối cái gì?”

“Ai đã hứa rằng nếu ta liên tục dâng quả và cành cây đến ngôi chùa kia, bao giờ có người giải được ngụ ý trong đó thì ngươi sẽ rời đi?”

“Là ta.”

“Cớ gì ngươi vẫn chưa đi?”

“Còn lâu ta mới đi! Chẳng phải nàng vẫn tơ tưởng đến tên hòa thượng kia sao? Ai lại nỡ rời bỏ một ả đàn bà thấp hèn như nàng chứ! Ta vẫn sẽ yêu nàng. Ngàn năm, vạn năm, đến tận cùng thời gian. Komachi ơi, dẫu cho vật đổi sao dời, dung nhan của nàng thay đổi, thì tình ta mãi chẳng đổi thay. Chao ôi, ta khát khao nàng. Hỡi ả đàn bà thấp hèn…”

“Đồ súc sinh!”

“Khà khà khà khà…”

“Súc sinh!”

“Khà khà khà, thật vui sướng làm sao, Komachi…”

Hai hàng lệ tuôn trào từ đôi mắt bà lão. Không biết là nước mắt của ai.

Ngọn cây anh đào reo tiếng ào ào. Komachi nhảy múa giữa cơn mưa hoa đang xoáy cuồn cuộn. Vừa múa vừa khóc. Trán bà kêu răng rắc, cặp sừng cong đâm rách da thịt trồi lên.

“Hô hô hô hô hô…”

“Khà khà khà khà…”

Hai người họ cười vang trong cơn mưa anh đào kêu rầm rầm.

“Seimei!” Hiromasa hét lên. Nước mắt y lã chã tuôn rơi. “Tại sao? Tại sao cậu không làm gì?”

Seimei im lặng.

Giữa cơn mưa hoa, con quỷ điên cuồng vừa cười vừa múa.

“Seimei!” Hiromasa như rít gào. “Tại sao? Với khả năng của cậu, chẳng phải sẽ làm được gì đó sao?”

Seimei nhìn con quỷ đang nhảy múa, lặng lẽ lắc đầu.

“Tôi không thể làm được gì…”

“Không thể!?”

“Tôi không cứu được.” Seimei đáp. “Không chỉ riêng Seimei tôi. Dù là ai cũng không cứu được hai người họ.”

“Vì sao?”

“Bởi vì cứu không được, Hiromasa…” Giọng Seimei dường như chất chứa cả thâm tình.

“Seimei à, tôi…”

“Xin lỗi anh. Cũng có những việc tôi không làm được.” Seimei nói một cách khó nhọc như ngậm phải lửa.

Tất cả chìm trong cơn mưa hoa anh đào, chẳng trông thấy gì nữa. Chỉ biết là con quỷ còn đang múa ca.

Vắt kiệt tâm tư, ta đã vắt kiệt tâm tư

Sức cùng lực kiệt

Bao lần đến trước thềm xe [40] .

Ôi tình lang nhớ tình lang

Ôi tình lang nhớ tình lang.