← Quay lại trang sách

Chương 6 Cánh tay trên cột

Mùa anh đào vừa qua, cơn gió đầu hạ đang tràn về. Abe no Seimei nằm nghiêng mình bên hiên, khuỷu tay tì xuống sàn, tay phải chống cằm, nhìn ngắm vô định ngoài sân vườn. Gió tháng Năm như nhuộm bộ áo săn trắng tinh của Seimei thành một màu xanh non.

Minamoto no Hiromasa ngồi ngay phía trước chàng, yên lặng uống rượu.

Trên cây anh đào rợp lá còn lác đác một, hai, ba… bông hoa. Sắc lá của từng cây sồi, cử, dẻ gai, sắc cỏ và màu xanh non nhuộm trên áo Seimei, tất cả đều mong manh và tươi mới đến nao lòng. Bên trên tàng cây lấp ló bầu trời xanh cùng những đụn mây trắng bay. Seimei cứ nằm như vậy, thi thoảng vươn tay tùy ý làm vài chén rượu.

“Chẳng hiểu sao tôi thấy xao xuyến, Seimei ạ.” Hiromasa vừa lơ đãng ngắm cảnh vừa nói.

“Sao thế?”

“Ừ thì, mỗi năm cứ vào mùa này, không hiểu sao lòng tôi lại có chút xốn xang. Gọi là vui mừng, hay hào hứng đây? Hoặc nói cảm xúc giống như trái tim mình hóa thành cơn gió, muốn theo nó bay nhảy giữa trời.”

Seimei lắng nghe, đôi môi đỏ như phiến hoa sơn trà thoáng mỉm cười.

“Có lẽ lòng người vốn đã kì lạ…”

Phì. Seimei cười không thành tiếng, chậm rãi ngồi dậy. Khoanh chân, tựa lưng vào cột hiên, co chân trái lên, gác khuỷu tay lên gối.

“Nhắc đến kì lạ thì, này Seimei, một số chuyện chúng ta thường cho là chuyện vặt vãnh, nhưng tùy từng trường hợp lại trở nên cực kì đáng sợ.”

“Chuyện gì?”

“Cậu đã nghe chuyện dinh thự Đào Viên, chỗ ở của Minamoto no Takaakira chưa?”

“Rồi.” Seimei gật đầu.

Chuyện là thế này.

Trên cây cột cái ở phía Đông Nam hậu viện của dinh thự Đào Viên có một mắt gỗ.

Mỗi khi đêm xuống, từ mắt gỗ lại thò ra một cánh tay phải nhỏ trắng của trẻ con, phe phẩy vẫy gọi người. Cũng chẳng phải gọi cụ thể một ai, hình như chỉ vẫy vẫy bâng quơ vậy thôi.

Người đầu tiên nhìn thấy nó là tỳ nữ tên Kohagi vốn được mướn về để hầu hạ Takaakira.

“Á á á…” Nàng ta hoảng sợ hét lên. Song cánh tay ấy chẳng làm gì đặc biệt xấu xa cả.

Không biết từ bao giờ, hễ đêm xuống nó lại thò ra từ mắt gỗ vẫy người. Rồi đến khi trời sáng thì biến mất lúc nào không hay.

“Chắc là một loài quỷ.”

Không hại đến ai là được. Takaakira toan mặc kệ, nhưng người nhà kêu ca ghê sợ, nên ông cho quấn giấy chép kinh văn bịt mắt gỗ của cây cột ấy lại, kết quả cánh tay vẫn xuất hiện. Dán tranh vẽ chân dung Đức Phật lên cây cột cũng không ăn thua.

“Thật quái lạ!” Takaakira lẩm bẩm. Ông lấy mũi tên chuyên dùng trong chiến trận cắm phập vào mắt gỗ. Từ đó trở đi, cánh tay trẻ con không thò ra nữa.

“Nghe nói để cánh tay không xuất hiện nữa, Takaakira cứ để mũi tên cắm ở mắt gỗ như thế. Seimei này, tôi nghe xong liền nổi da gà. Câu chuyện thật quá đáng sợ.”

“Ừm.”

“Nghĩ lại, còn đáng sợ hơn mấy chuyện quỷ ăn thịt người nọ kia nữa.”

“Có lý.”

“Là tay trẻ con, trẻ con đó, Seimei ạ!” Hiromasa đặt chén rượu xuống sàn, khoanh tay gật gù một mình. “Những thứ bất minh, vô duyên vô cớ hiện ra sao lại đáng sợ như vậy chứ?”

Seimei thích thú quan sát Hiromasa, rồi hỏi, “Anh biết phần sau của câu chuyện chưa?”

“Phần sau ư?”

“Ừ.”

“Gì cơ? Tưởng đến đây là hết rồi? Tôi không biết còn có phần sau nữa đấy…”

“Muốn biết không?”

“Muốn.”

“Sự tình là thế này…”

Rồi Seimei bắt đầu kể.

Cánh tay trẻ con kia không còn xuất hiện nữa. Bẵng đi một thời gian…

Đêm hôm ấy, Takaakira ngồi uống rượu trong phòng chính. Tỳ nữ Kohagi bưng bình rượu mới đến thay bình rượu đã cạn, đột nhiên phát hiện có thứ gì rơi dưới chân mình. Một thứ vừa dài vừa nhỏ.

“Ơ, ở đây có cái gì này?” Cô tự hỏi rồi nhặt lên xem, nhìn kĩ thì ra là ngón tay người.

“Á!” Kohagi hét lên, ngồi phịch xuống sàn.

Takaakira cho hỏi người trong phủ, nhưng không ai mất ngón tay cả. Ông nghĩ có thể là trò đùa của ai đó, song tra xét cũng chẳng có chỗ nào đáng nghi.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Tối hôm sau, Takaakira chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng bộp.

“Tiếng gì thế nhỉ,” Takaakira tự hỏi, đã tính thổi tắt đèn, nghĩ sao lại cầm đèn lên soi về hướng tiếng động phát ra.

“Nghe bảo ở đấy rơi xuống thêm một ngón tay nữa.”

“Ngón tay á?”

“Ngón tay đấy.”

Mỗi đêm đều có ngón tay rơi từ trên trần nhà xuống.

Những tưởng ngón tay rơi xuống từ cái lỗ nào đó, nhưng không phải. Takaakira còn cho kiểm tra mặt trên của trần nhà, nhưng chẳng thấy gì bất thường. Trừ việc có các ngón tay rơi lộp bộp.

Lúc thì là ngón trỏ tay phải, khi lại là ngón cái tay trái, đủ loại đủ kiểu. Có khi hai đêm liền đều rớt xuống ngón cái tay phải. Takaakira thường ngồi ngay chỗ ngón tay rơi, nhìn chòng chọc lên trần nhà, muốn xem rốt cuộc chúng rơi từ chỗ nào, là từ trên trần hay giữa không trung. Nhưng chẳng ai đăm đăm dán mắt vào mãi một chỗ. Ông ta vừa thoáng lơ đãng, tiếng bộp liền vang lên. Quay sang đã thấy có ngón tay trên sàn.

Đã bao lần Takaakira cố gắng quan sát xem mấy ngón tay xuất hiện từ đâu, nhưng kết quả đều như nhau. Không quan sát được. Chỉ cần ông lơ là hay buồn ngủ một chút, đến khi nhận ra thì ngón tay đã ở đấy rồi. Mất hết kiên nhẫn, Takaakira cắm tên lên mọi chỗ trên trần nhà mà ông nghĩ có thể là chỗ ngón tay rơi ra.

Sau đó ngón tay không còn rơi xuống nữa.

“Tốt quá rồi còn gì.” Hiromasa nói.

“Nào phải!”

“Sao cơ?”

“Lần này là ếch.”

“Ếch ư?”

“Cứ đến tối, ếch sẽ xuất hiện trong phòng. Khi phát hiện ra đã thấy ếch nhảy tanh tách trên sàn nhà tự lúc nào.”

Giống hệt vụ ngón tay, chẳng ai biết chúng từ đâu chui ra. Vừa để ý đến thì chúng đã ở đó rồi.

“Khốn kiếp!!” Lần này, Takaakira cắm tên vào bốn góc phòng. Cuối cùng lũ ếch cũng không xuất hiện nữa.

“Thay vào đó…”

“Là gì?”

“Lần này đến lượt rắn bò ra.”

Là loài rắn chuột [41] .

Không riêng gian phòng chính, chúng xuất hiện khắp nơi trong phủ. Hơn nữa, chẳng phải chỉ có một, hai con. Bất luận là ngày hay đêm, lũ rắn cứ bò lổm ngổm khắp dinh thự. Trên cột trụ, xà ngang, sàn nhà… Trong đó còn lẫn cả rắn lục Nhật Bản [42] .

Takaakira sai đám gia nhân bắt hết lũ rắn, và để tránh tai ương đành phải thả chúng đi chỗ khác.

“Trong ba ngày đã có hơn trăm con rồi.”

“Trăm con sao? Ba ngày…” Hiromasa thất kinh. “Thật quá kinh khủng! Vậy mà tôi lại chẳng biết gì về chuyện này. Tưởng chỉ có chuyện cánh tay trẻ con thôi.”

“Thì có phải chuyện gì hay ho đâu. Takaakira giữ kín mà.”

“Nhưng sao cậu biết được chuyện ấy?”

“Bởi vì ông ấy đến tìm tôi nói chuyện.”

“Bao giờ?”

“Sáng sớm hôm nay. Ông ấy nài nỉ tôi đến dinh thự một chuyến.”

“Thế rồi sao?”

“Tôi bảo, tiếc là hôm nay tôi có hẹn đối ẩm với Minamoto no Hiromasa…”

“Gượm đã, Seimei! Tuy tôi có hẹn sẽ đến chỗ cậu, nhưng ai bảo sẽ uống rượu.”

“Đang uống rồi còn gì?”

“Không… Nhưng… Việc này…”

“Ôi dào, có sao đâu! Takaakira cũng đang bù đầu vì rắc rối, hơi đâu để ý xem tôi với anh có uống rượu suốt hay không.”

“Ờ… ừm…”

“Takaakira còn bảo…”

“Bảo sao?”

“ ‘Nếu được, mong hai vị đại nhân tới nhà tôi! Bên ấy cũng sẽ chuẩn bị rượu thịt…’ ” Seimei cúi đầu bắt chước cử chỉ lúc ấy của Takaakira.

“Rõ là ông ấy để ý đến chuyện uống rượu mà.”

“Người để ý là anh ấy.”

“Tôi đâu có!”

“Vậy thì tốt.”

“Hừm, hừm…” Hiromasa nghẹn lời.

“Sao nào, anh đi không?”

“Hừm…”

“Sao nào?”

“Tôi biết rồi.”

“Vậy đi thôi.”

“Đi thôi.”

Chuyện là như thế.

Một lúc sau, từ ngoài vườn phiêu diêu xuất hiện thiếu nữ độ mười bảy, mười tám tuổi, mặc bộ áo tay dơi [43] màu vàng nhạt như nam nhân.

“Thế nào rồi, Aoko?”

“Tùy tùng do đại nhân Minamoto no Takaakira phái tới nghênh đón đang qua cầu Ichijo-Modoribashi rồi ạ.”

“Ồ, đến vừa đúng lúc.”

Seimei dứt lời, Aoko chậm rãi kính cẩn cúi đầu.

Chưa kịp ngẩng lên thì phụt, nàng biến mất.

“Là thức sao?”

“Ừm.”

Thức tức là thức thần. Là thứ Seimei thường dùng, tựa như tinh linh.

“Anh nghe rồi chứ? Uống nốt rượu nào.”

Seimei châm rượu vào hai chén trống không của mình và Hiromasa, vừa hay rượu cũng cạn.

“Đoàn nghênh đón tới rồi ạ.” Giọng nói dịu êm như gió của Aoko không biết từ đâu vọng tới và một cỗ xe bò xuất hiện.

Seimei và Hiromasa ngồi đối diện nhau trong xe.

Cỗ xe lộc cộc di chuyển, rồi dừng lại trước dinh thự Đào Viên.

Trong hậu viện đã nhắc ở trên, Seimei và Hiromasa đang ngồi trước mặt Minamoto no Takaakira.

“Sự tình đại khái là thế. Tôi ngờ rằng trong nhà có kẻ quấy phá, nên muốn mời ông Seimei đến coi thử xem sao.”

“Hừm.” Seimei ngắm nghía trần và sàn nhà, “Xem chừng có điều bất thường…”

Chàng vừa dứt lời, từ chỗ nào đó trên trần nhà rớt bồm bộp xuống sàn hai con rắn chuột lớn.

“Ối!” Hiromasa lập tức nhấc một bên gối, đặt vội tay lên kiếm.

“Ôi, không cần phải lo lắng đâu!”

Takaakira vỗ tay bộp bộp, tức khắc có hai tên gia nhân cầm gậy gắp than và túi vải chạy đến gắp hai con rắn lên, khéo léo nhét vào túi.

“Xin phép ạ!” Hai tên gia nhân cúi đầu rồi lui xuống.

“Sự tình như hai vị vừa thấy đấy.” Takaakira than thở.

“Ban nãy tôi quan sát xung quanh, cả trên cột nhà và xà ngang đều không thấy con rắn nào, vậy mà…” Hiromasa ngồi lại như cũ và nói. “Không biết từ đâu chui ra.”

Nhìn thêm lần nữa, trên xà ngang đang cắm một mũi tên, bốn góc dưới sàn cũng y như thế.

“Kia có phải là cây cột được nhắc đến không?” Seimei chỉ vào cây cột sau lưng Takaakira.

“Vâng.”

“Ông cho tôi xem một chút được không?”

“Xin mời.”

Takaakira nói xong, Seimei liền đứng dậy, “Chính là cái mắt gỗ này nhỉ.”

“Đúng vậy.”

“Hình như có gì ở bên trong thì phải.”

“Đó là đầu mũi tên tôi găm vào đấy.”

“À à…” Seimei quay lại bảo Takaakira, “Tôi muốn xem xét xung quanh quý phủ…”

“Không vấn đề, xin mời!”

Seimei dạo khắp dinh thự.

“Hừm.” Chàng lộ vẻ trầm tư, cứ để chân trần bước từ hiên xuống vườn. “Hình như từ đây sẽ thấy được đỉnh Nyoi-ga-dake [44] , không biết nó ở đâu?”

“Nó ở đằng kia.”

Seimei nhìn theo lời chỉ dẫn.

“Ha ha, chỗ lờ mờ dưới mái hiên kia phải không?” Seimei gật gù. “Ra thế…”

Chàng phủi nhẹ chân rồi bước lên hiên. Ba người lại ngồi như ban nãy. Trong lúc đó, xung quanh dinh thự phát hiện thêm mấy con rắn, đám gia nhân liền mang ra ngoài vứt.

“Ông biết được gì rồi ư?” Takaakira hỏi Seimei.

“Vâng, một chút thôi…”

“Vậy có vấn đề gì không?”

“Trước tiên phải nói tới đỉnh Nyoi-ga-dake đã.”

“Đỉnh Nyoi-ga-dake sao?”

“Vâng. Đất đai cũng giống cơ thể người, có vô vàn khí mạch đang chảy trong nó.”

“Vâng… Vâng.”

“Vừa hay trong các đường khí mạch xuất phát từ núi Nyoi-ga-dake, có một mạch nằm ngay dưới dinh thự này, chảy về hướng Cấn [45] .”

“Hả?”

Hướng Cấn tức hướng Đông Bắc, cũng là hướng Quỷ Môn.

“Ở dinh thự này có thứ gì đó chặn khí mạch ấy.”

“Ôi?”

“Tỳ nữ Kohagi vào đây hầu hạ một thời gian thì cành tay nọ mới xuất hiện, phải không?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì phiền ông lệnh cho người khác không đến gần gian phòng này và chỉ gọi mình Kohagi đến đây được chứ?” Seimei yêu cầu.

Kohagi vào phòng rồi ngồi cách ba người một chút.

Soạt, Seimei đứng dậy bước đến trước mặt Kohagi, “Xin thất lễ!” Đoạn, chàng lần lượt áp tay lên đầu, vai, ngực, bụng nàng.

“Tôi hiểu rồi.” Nói xong, Seimei quay về chỗ cũ và ngồi xuống. “Nhân tiện, xin hỏi quý phủ có giếng nước không?”

“Có đấy, nhưng sao…”

“Dạo này nó có gì thay đổi không?”

“Nhắc mới nhớ, lượng nước dạo gần đây đang giảm đi, chỉ còn khoảng một nửa so với bình thường.”

“Vậy à.” Seimei lại nhìn một lượt quanh gian phòng. “Thứ đang chặn khí mạch chảy từ đỉnh Nyoi-ga-dake chính là cô Kohagi đây.”

“Hả!?” Takaakira quay sang nhìn Kohagi. Bản thân người được nhắc đến cũng kinh ngạc vì chẳng hiểu gì cả.

“Chuyện này là sao?” Takaakira vội hỏi.

“Kì thực chốn kinh đô này là nơi khí mạch cực lớn của đất trời chảy vào. Quanh núi Funaoka ở phía Bắc có địa long khổng lồ, sông Kamo ở phía Đông lại có thủy long [46] . Cả hai đều chảy vào kinh thành, mà nơi địa long gặp nước chính là cái hồ trong vườn Thần Tuyền.”

“Ừ, ừm…”

“Tuy nhiên, với lực chảy của khí mạch, nếu để tự nhiên ắt sẽ tràn ra bên ngoài. Thứ ngăn sức chảy ấy chính hai tòa Phật tháp đồ sộ ở Chùa Đông và Chùa Tây.”

“…”

“Nhưng chỉ chặn thôi thì chưa đủ. Cần phải dần trả bớt phần dư thừa trở lại đất trời bên ngoài. Nơi thực hiện việc ấy là Toribeno ở phía Đông Nam.”

“Sao…”

Toribeno là nơi chôn cất hoặc hỏa táng người chết ở kinh thành.

“Đại nhân Takaakira, Kohagi đã có thai.”

“Sao cơ!?” Takaakira nhìn sang Kohagi. “Thật chứ?”

“Vâng.” Kohagi chắp tay quỳ lạy.

“Có thể nói, Kohagi và đứa trẻ trong bụng nàng đã chặn đường khí mạch đi qua quý phủ. Vì vậy, lực chảy của khí mạch dưới dinh thự dư thừa, chực chảy ra ngoài. Mấy thứ như tay trẻ con, ếch, rắn kia đều là dấu hiệu thủy long trong lòng đất đang vùng vẫy cố thoát ra.”

“Có chuyện như vậy cơ à?”

“Tôi đoán khi khí mạch của đất bị chặn, giếng nước nhất định sẽ có thay đổi, bởi thế vừa nãy mới hỏi ông. Quả nhiên không ngoài dự đoán.”

“Vậy tôi nên làm gì?”

“Nhổ hết mũi tên cắm trên cột, xà ngang, và cả sàn nhà nữa. Chọn phần đất ở hướng Đông Nam, xây một cái gò nhỏ giống Toribeno. Làm như vậy mọi thứ sẽ quay lại như ban đầu.”

“Quay lại như ban đầu nghĩa là sao?”

“Cùng lắm chỉ có tay trẻ con thò ra thôi. Động chạm quá nhiều vào khí mạch của đất thì không chỉ có rắn xuất hiện đâu, mà sẽ còn những chuyện nghiêm trọng hơn xảy đến đấy.”

“Chuyện nghiêm trọng hơn là…?”

“Gia chủ lâm bệnh nặng qua đời chẳng hạn.”

“Hiểu rồi. Tôi lập tức sẽ…”

“Nếu Kohagi rời khỏi quý phủ, những hiện tượng kì quái này sẽ biến mất. Song nếu ông muốn giữ nàng ở lại, thì nên làm như tôi bảo.”

“Nếu sinh đứa trẻ thì sao?”

“Nếu đứa trẻ chào đời, tất cả sẽ trở lại như trước. Về phần đại nhân Takaakira xử trí thế nào, đã vượt quá bổn phận của Seimei.”

Seimei cúi thấp đầu chào.

“Seimei này, rốt cuộc, con của Kohagi có phải giọt máu của Takaakira không?” Trên đường đi xe về, Hiromasa hỏi.

“À, chắc vậy.”

“Hừm. Gọi người ta vào phòng vì chuyện ấy à.” Hiromasa gật gù thấu suốt.

“Được rồi, ở đây có rượu ông ấy biếu.” Seimei lắc lắc bình rượu lên khoe với Hiromasa. “Khi nào về chúng ta lại uống tiếp nhé!”

“Ừ.” Hiromasa gật đầu.

Sau khi làm theo lời Seimei, những chuyện quái dị ở dinh thự của Takaakira đã biến mất, chỉ có cánh tay trẻ con vẫn vẫy gọi trong đêm. Nhưng chẳng bao lâu sau, Kohagi sinh con, nó cũng chẳng xuất hiện nữa.