Chương 7 Yêu nữ trên cầu
Có người đàn ông tên là Minamoto no Hiromasa. Y làm quan trong giai đoạn trung kì của triều đại Heian, và cũng là một nhạc sư nhã nhạc cung đình. Cha y là thân vương Yoshiakira, trưởng tử của thiên hoàng Daigo. Mẹ là con gái của Fujiwara no Tokihira.
Có người nói Hiromasa sinh năm Diên Hỉ thứ mười tám (năm 918), lại có kẻ cho rằng y sinh vào năm Diên Hỉ thứ hai mươi hai (năm 922). Từ trước khi Murasaki Shikibu và Sei Shonagon [47] ra đời, Hiromasa đã được hấp thu sự phong nhã chốn cung đình như lẽ dĩ nhiên. Năm Thiên Diên thứ hai (năm 940), y được phong tòng tam phẩm, đứng vào hàng quan lại được lên điện Thanh Lương yết kiến thiên hoàng.
Xin nói một chút về con người của Minamoto no Hiromasa.
Theo tư liệu lịch sử, y là một nhân tài hiếm có.
Kim tích vật ngữ tập chép rằng, “Vạn sự đều tài giỏi hơn người, trong đó tài đàn sáo đã đạt đến tuyệt đỉnh.” Nói đơn giản, y là người đa tài đa nghệ, về phương diện đàn sáo lại đặc biệt xuất chúng. Tương truyền, tiếng đàn tỳ bà của y rất huyền diệu, còn tiếng sáo thì vô cùng tinh tế.
Giai đoạn này, người đương thời đang gặp phải tai ương từ hai con quỷ lớn. Nhìn từ kinh thành, chúng đều sống ở phía Đông Bắc, tức hướng Quỷ Môn.
Một là Aterui [48] , con quỷ của vùng Tohoku, kẻ đã bị Chinh Di đại tướng quân Sakanoue no Tamuramaro tiêu diệt.
Con còn lại là Taira no Masakado của vùng Kanto. Cuộc biến loạn do hắn gây ra cũng do một vị Chinh Di đại tướng quân khác là Fujiwara no Tadafumi bình định.
Những thế lực không chịu sự cai quản của triều đình đều được gọi là man di, bị xem như ác quỷ mà tru diệt, mỗi lần như thế, dường như kinh đô lại phải chứa thêm nhiều ma quỷ hắc ám, càng lúc càng nghiêm trọng.
Kinh đô vốn là một không gian chú pháp khổng lồ, được xây dựng theo thuyết âm dương ngũ hành và phong thủy của Trung Quốc. Nơi đây được kiến tạo theo triết lý Tứ thần tương ứng: Huyền Vũ phía Bắc là núi Funaoka; Thanh Long phía Đông là sông Kamo; Chu Tước phía Nam là hồ Ogura; Bạch Hổ phía Tây là hai đại lộ Sơn Dương và Sơn Âm. Bốn phương Đông Tây Nam Bắc đặt Tứ tượng, góc Đông Bắc Quỷ Môn xây chùa Diên Lịch trên núi Hiei. Điều này ắt không phải ngẫu nhiên.
Ban đầu kinh thành được thiên hoàng Kanmu cho xây dựng để bảo vệ mình khỏi oán hồn của thân vương Sawara, người bị phế ngôi thái tử do liên lụy tới vụ ám sát Fujiwara no Tanetsugu. Đó cũng là lý do khiến người từ bỏ kinh đô Nagaoka chỉ sau mười năm và bắt đầu xây dựng kinh thành Heian.
Trong triều đình, nội bộ tranh giành quyền lực liên miên khiến loại thuật pháp gọi là cổ độc [49] trở nên phổ biến. Kinh đô chẳng khác nào cái nôi bị nguyền rủa, bên trong nuôi dưỡng bóng tối thẳm sâu và ma quỷ.
Thời thế tạo ra các thuật sĩ gọi là âm dương sư.
Giữa màn đêm u tối, cả sự phong nhã và quỷ dị hòa quyện vào nhau khó bề phân biệt, khi thì phát ra lân quang trắng xanh, lúc lại le lói ánh hoàng kim. Con người chỉ biết lặng im chung sống cùng yêu ma trong bóng đêm.
Giữa bầu không khí tối tăm yêu dị song vẫn thanh tao của chốn cung đình thời ấy, Minamoto no Hiromasa đã sống với tư cách một văn nhân và nhạc sư. Tài liệu lịch sử về y vẫn còn lưu lại không ít.
Đa phần là các giai thoại liên quan đến đàn sáo như chuyện về tỳ bà, đàn tranh Nhật và sáo. Ngoài diễn tấu tỳ bà và sáo rồng [50] , y còn sáng tác nhạc khúc. Khúc nhã nhạc Trường khánh tử do Minamoto no Hiromasa biên soạn là khúc nhạc nhất định sẽ chơi vào cuối buổi biểu diễn, và đến ngày nay vẫn thường được diễn tấu.
Khúc Trường khánh tử có chút âm hưởng làn điệu phương Nam và ngày nay vẫn là danh khúc đầy thanh nhã và tinh tế.
Cuốn Tục Giáo huấn sao [51] viết, “Quan tam phẩm Hiromasa chính là sáo cầm tiên tử.”
Cũng theo Tục Giáo huấn sao, ngay lúc Hiromasa sinh ra điềm lành đã xuất hiện.
Nghe nói ở núi Higashi có vị cao nhân pháp danh là Thánh Tâm. Lần nọ, cao nhân Thánh Tâm nghe được từ trên trời vọng xuống một tuyệt khúc không lời nào tả xiết. Khúc nhạc hợp tấu từ hai tiếng sáo, hai tiếng khèn bầu, một đàn tranh, một tỳ bà, một trống vỗ [52] . Chúng tấu lên thanh âm huyền diệu, khác hẳn âm nhạc chốn trần gian.
“Thật là điềm cát tường hiếm có!”
Đoạn, cao nhân rời am cỏ, bước về hướng có tiếng nhạc. Đến nơi mới biết tiếng nhạc phát ra từ một dinh thự nhà quyền quý. Trong nhà sắp có trẻ sơ sinh. Lát sau, đứa trẻ chào đời, cùng lúc tiếng nhạc cũng dừng lại. Đứa trẻ đó chính là Minamoto no Hiromasa.
Bất luận là sự thật hay do hậu thế thêu dệt thì tài năng âm nhạc của Hiromasa vẫn ưu tú hơn người, đáng được lưu thành giai thoại. Tài năng âm nhạc ấy cũng cứu mạng Hiromasa mấy lần.
Theo Tục Giáo huấn sao, chủ nhân phủ Thức bộ khanh, tức thân vương Atsumi, có thù oán với Hiromasa. Nói cách khác, thân vương Atsumi căm ghét Hiromasa. Vì sao hắn căm ghét thì Tục Giáo huấn sao không ghi chép.
Phải nói thêm, tước thân vương chỉ được phong cho con cái, anh chị em của thiên hoàng. Trường hợp là nữ giới sẽ được gọi là nội thân vương. Chế độ này học theo nhà Tùy, Đường của Trung Quốc. Hẳn nhiều người sẽ nghĩ cùng mang huyết thống hoàng thất nên xảy ra nhiều tranh chấp nọ kia. Nhưng dù xưa hay nay, những câu chuyện như vậy vẫn chưa bao giờ sáng tỏ.
Không biết chừng nguyên nhân xích mích liên quan đến việc hai người họ đều am hiểu âm nhạc cũng nên. Tóm lại, vị thức bộ khanh này từng ra lệnh cho “mấy chục tên hung đồ” mưu sát Hiromasa.
Thế nên, một đêm nọ mấy chục tên thích khách cầm trường kiếm đến tập kích Hiromasa, vậy mà đương sự hoàn toàn không hay biết.
Tục Giáo huấn sao ghi chép, đêm đã khuya nhưng Hiromasa vẫn chưa ngủ, bèn “mở rộng cửa gác mái” phía Tây hậu viện. Hoặc nói, y mở cửa để ngắm trăng mười sáu lơ lửng trên ngọn núi đằng Tây.
“Trăng thật đẹp…” Mải mê ngắm trăng, hình như y đã buột miệng thốt lên như vậy.
Theo lẽ thường, chẳng ai bị kẻ khác đem lòng oán hận mà lại không nhận ra. Song sách cổ ghi chép rõ ràng rằng “có thù oán”, thì ắt nguyên nhân dẫn tới vụ này phải liên đới trực tiếp tới Hiromasa chứ chẳng phải do mục đích chính trị thuần túy nào cả. Huống hồ đối phương còn phái đi mấy chục tên thích khách, có thể thấy nỗi hận của hắn thâm sâu cỡ nào.
Vậy mà Hiromasa lại mở toang cửa, ngắm trăng một mình vào lúc nửa đêm gà gáy. Điều ấy cho thấy, y chẳng mảy may để ý việc bị người khác oán hận. Có lẽ y là người cực kì bàng quan trước những mối quan hệ rắc rối giữa người với người.
Tuy nhiên, nếu dựa vào đó để kết luận Hiromasa là loại “công tử bột chẳng hiểu sự đời” thì thật nông cạn. Trái lại, nhân vật Hiromasa này có cuộc sống trong cung khổ cực hơn so với bình thường. Song dường như khổ cực không làm y có ác ý hay oán hận ai. Thậm chí người đàn ông này còn ngay thẳng đến mức khờ khạo khó tin. Đây cũng chính là điểm thú vị ở Minamoto no Hiromasa.
Tôi nghĩ, dẫu buồn khổ thế nào đi chăng nữa, y vẫn sẽ bình thản, thẳng thắn, đối mặt với cảm xúc của mình. Ai cũng có lúc cất giấu trong lòng những cảm xúc tiêu cực, vậy mà nội tâm Minamoto no Hiromasa không hề tồn tại điều ấy. Quả là người hiếm có. Nếu tôi xây dựng cá tính nhân vật theo lối tiểu thuyết như vậy, độc giả cũng sẽ ủng hộ tôi, đúng không?
Bởi vậy, chắc chắn Hiromasa không tưởng tượng nổi việc có kẻ mang ác cảm với mình đến mức phái thích khách ám sát. Hay có khi vì y như vậy nên thức bộ khanh mới oán ghét.
Mà chúng ta chẳng cần đoán già đoán non làm gì.
Nói chung là Hiromasa đang ngắm trăng. Hoặc hai hàng lệ đang lã chã trên đôi má y. Hiromasa vào phòng lấy cây sáo dăm kép [53] , đưa lên miệng thổi.
Sáo dăm kép là một loại sáo dọc làm bằng tre trúc. Âm thanh du dương từ cây sáo Hiromasa đang thổi hòa vào không khí ban đêm. Đây là tiếng sáo đầy cảm xúc của Minamoto no Hiromasa, nhạc sư sáo trúc vang danh thiên hạ.
“Mấy chục tên hung đồ” chợt bàng hoàng. Vừa đến dinh thự của Hiromasa liền nghe thấy tiếng sáo trong trẻo tuyệt vời. Mà người thổi chính là Hiromasa. Lúc này y mở rộng cửa, ngồi ngoài hiên hậu viện, thổi sáo dưới ánh trăng xanh. Đôi má y đẫm nước mắt.
Cuốn sách nhắc đến ở trên có chép, “Quân hung đồ nghe thấy, bất giác ứa lệ”.
Những kẻ tới giết Hiromasa nghe xong tiếng sáo bỗng nhiên rơi nước mắt, không sao ra tay với Hiromasa được nữa, và cứ thế trở về chỗ thức bộ khanh. Dĩ nhiên, Hiromasa chẳng hề hay biết chuyện này.
“Tại sao các ngươi không giết Hiromasa?” Thức bộ khanh chất vấn.
“Chúng thuộc hạ thực sự không thể xuống tay với y.”
Nghe đám thích khách trình bày lý do xong, lần này đến lượt thức bộ khanh ròng ròng đổ lệ.
Kết cục là “Cùng nhau rơi lệ, buông bỏ oán thù”. Thức bộ khanh đã từ bỏ ý định ám sát Hiromasa.
Hơn nữa, trong Cổ kim trứ văn tập còn ghi lại mẩu chuyện sau.
Ngày nọ có tên trộm đột nhập vào nhà quan tam phẩm Hiromasa. Quan tam phẩm liền trốn dưới sàn nhà để lánh nạn. Sau khi tên trộm rời đi, (Hiromasa) liền bò ra ngoài kiểm tra nhà cửa thì phát hiện đồ đạc mất hết, tên trộm đã khoắng sạch sành sanh. Quan tam phẩm bèn lấy cây sáo dăm kép còn sót lại trong tủ ra thổi.
Tên trộm đang trên đường về, nghe thấy tiếng sáo văng vẳng, vừa xúc động vừa hổ thẹn liền quay lại thưa, “Vừa nãy được nghe âm thanh của cây sáo dăm kép, kẻ hèn này cảm động sâu sắc, ác tâm tiêu tan, nên quay về đây để trả lại tất cả đồ đạc đã trộm.”
Nói xong, hắn đặt hết đồ đạc xuống rồi bỏ đi. Đạo tặc thuở xưa lại có tâm hồn đẹp như vậy đấy.
Đây cũng là một giai thoại cho thấy Hiromasa thoát nạn nhờ tiếng sáo của y. Hơn thế nữa, tiếng sáo này không chỉ cảm hóa con người mà còn khiến cả tinh linh, ma quỷ, thậm chí là những thứ vô tri vô giác, không có sinh mệnh trong trời đất cảm động. Sách Giang đàm sao có chép, hễ Hiromasa thổi sáo thì đến tượng quỳ trên mái ngói trong cung cũng phải rơi xuống.
Hiromasa sở hữu một cây sáo nổi danh thiên hạ vô song gọi là Diệp Nhị.
“Diệp Nhị là cây sáo ngang danh bất hư truyền. Được mệnh danh là sáo của quỷ ở cổng Chu Tước.” Trích từ Giang đàm sao.
Cụ thể giai thoại được Thập huấn sao chép lại như sau.
Vào một đêm sáng trăng, quan tam phẩm Hiromasa bận thường phục đi dạo trước cổng Chu Tước, thổi sáo suốt đêm. Bỗng dưng có một người không rõ lai lịch cùng ra thổi sáo. Âm sắc của cây sáo nọ rất thần kì, không đâu có được. Hiromasa tiến lại gần xem thử, là một người y chưa thấy mặt bao giờ.
Y không nói, kẻ kia cũng chẳng mở lời. Cứ như vậy, mỗi đêm trăng y lại ra chốn này cùng người lạ thổi sáo, cả thảy không biết bao lần. Âm thanh của cây sáo đó réo rắt tươi vui, Hiromasa mượn thổi thử, quả nhiên là kì trân dị bảo trên đời. Suốt mấy tháng tiếp theo, hai người vẫn thường xuyên gặp gỡ thổi sáo, nhưng kẻ kia không đả động gì đến việc đổi trả lại như cũ. Cứ thế, cây sáo nọ vĩnh viễn ở chỗ Hiromasa.
Sau khi quan tam phẩm tạ thế, thiên hoàng liền đưa cây sáo này cho các nhạc sư nổi danh đương thời thổi thử, nhưng không ai tạo ra được âm sắc như Hiromasa. Cuối cùng thiên hoàng triệu tới một nghệ nhân sáo trúc tên là Jozo. Thấy tài nghệ anh ta không kém gì Hiromasa tam phẩm, người bèn phán, “Chủ nhân trước đây của cây sáo này đã lấy nó ở cổng Chu Tước. Jozo, ngươi tới đó thổi thử xem!”
Đêm trăng ấy, Jozo phụng mệnh đến thổi sáo ở cổng Chu Tước, liền nghe từ trên lầu cao vọng xuống lời tán thưởng, “(Cây sáo kia) Vẫn là tuyệt phẩm nhỉ!”
Jozo bẩm tấu đầu đuôi sự việc lên thiên hoàng, mọi người mới biết nó là cây sáo của quỷ.
Từ đó Diệp Nhị được tôn là cây sáo đệ nhất thiên hạ. Diệp Nhị là một cặp gồm hai cây sáo, một đỏ và một xanh. Tương truyền mỗi sáng sớm sẽ có sương mai đọng trên bề mặt sáo. Về sau chỉ còn sáo xanh, sáng ra cũng không thấy sương mai đọng trên đó nữa.
Đây là câu chuyện Minamoto no Hiromasa đổi sáo với quỷ ở cổng Chu Tước. Xem lại những điển cố điển tích ở trên, tác giả nhận thấy một điều.
Ấy là sự “vô tư” của Hiromasa.
Tiếng nhạc thần diệu vang lên khi Hiromasa sinh ra không xuất phát từ ý nguyện của y.
Việc y thổi sáo vốn không phải để những kẻ tới ám sát từ bỏ ý định, hay nhằm gọi tên trộm mang trả lại đồ đạc. Chuyện đổi sáo cùng quỷ cũng chẳng do y bày mưu tính kế để lấy Diệp Nhị.
Trong bất kì trường hợp nào kể trên, việc Hiromasa làm chỉ là thổi sáo mà thôi. Chẳng phải tiếng sáo ấy cảm hóa con người, tinh linh, ma quỷ, giống như cách đất trời cảm động sao? Việc Hiromasa hoàn toàn không hay biết về năng lực cảm hóa trong tiếng sáo của bản thân cũng là một điểm tốt. Vì y thật thà, là một hảo hán, đúng như bằng hữu của y là Abe no Seimei thường nhận xét.
Cho nên tác giả đã nghĩ, “Ôi, Hiromasa thật dễ mến!”
Bên cạnh sức hấp dẫn của người đàn ông, lại thêm nét dễ mến, chẳng phải rất tuyệt sao?
Và trong số những phẩm chất tốt đẹp của chàng trai này, đương nhiên không thể không nhắc tới tính bộc trực.
Trong Kim tích vật ngữ tập, xuất hiện hai điển tích có sự góp mặt của Hiromasa. Một là “Triều thần Minamoto no Hiromasa đi gặp hòa thượng mù”. Hai là “Tỳ bà Huyền Tượng bị quỷ lấy cắp”.
Điển tích đầu tiên thuật lại chuyện Hiromasa đến chỗ bậc thầy tỳ bà là Semimaru để học các bí khúc đàn tỳ bà. Câu chuyện khắc họa rõ nét tính cách ngờ nghệch của hảo hán Hiromasa và mang tính quyết định trong việc tạo dựng hình tượng của Hiromasa trong bộ sách này.
Điển tích sau kể về chuyện Hiromasa đoạt lại cây đàn tỳ bà Huyền Tượng bị một con quỷ đánh cắp. Vai trò của y trong câu chuyện này khá thú vị.
Tôi từng viết lại hai điển tích trên trong những mẩu truyện về Seimei và Hiromasa [54] , nên xin phép không nhắc tới nữa. Và chỉ bổ sung thêm về những tác phẩm của Hiromasa thôi. Y từng sáng tác một vài tác phẩm liên quan đến âm nhạc, ví như Trường trúc phổ, cũng từng phụng mệnh thiên hoàng biên soạn Tân tuyển nhạc phổ…
Trong lời tựa của những bộ sách này, y viết, “Khi tấu khúc Vạn thu nhạc, bắt đầu từ dạo đầu cho đến hết khúc sáu, không thể nào không rơi lệ. Ta nguyện đời đời kiếp kiếp, cho dù ở bất cứ nơi đâu, sẽ dùng tấm thân này gảy đàn tranh diễn tấu Vạn thu nhạc. Phàm là tiết tấu thì âm điệu thứ sáu [55] nổi trội hơn cả, còn trong nhạc phổ thì Vạn thu nhạc nổi trội hơn hết thảy.”
Hiromasa muốn nói, khi diễn tấu khúc Vạn thu nhạc bằng đàn tranh, chẳng ai đến hết khúc thứ sáu mà vẫn cầm được nước mắt.
Đoạn văn trên nghe như một lời bình thông thường, nhưng tạm bỏ qua những người khác, ít nhất qua đó chúng ta được nghe Hiromasa chính miệng nói, “Ta đây nhất định sẽ khóc!” Với trang hảo hán này, cho dù có diễn tấu Vạn thu nhạc năm lần, mười lần hay cả trăm lần, có lẽ y vẫn sẽ rơi lệ.
Cứ thế, trong lòng tác giả dần hình thành nên nhân vật Hiromasa cùng cá tính rất đỗi phù hợp với tiểu thuyết.
Mùa mưa chừng như đã kết thúc.
Mới vài ngày trước, hôm nào trời cũng rả rích mưa phùn. Những giọt mảnh hơn kim. Vì thế mà cảm giác quần áo mặc trên người cũng ẩm ướt theo. Song đêm qua, mây đã tan dần rồi bay mất.
Đêm nay, lấp ló giữa những đụn mây là bầu trời đen huyền và trong đến bất ngờ. Từ dưới cửa liếp nhìn lên, thấp thoáng thấy được những vì tinh tú mùa hạ lấp lánh cùng vầng trăng xanh khuất sau đám mây.
Tại điện Thanh Lương, cấm vệ đang túm tụm trên phản, tức chái nhà lớn ở ngoài hiên, để nói chuyện phiếm. Cấm vệ là những người chịu trách nhiệm bảo vệ kinh thành vào ban đêm, những người được trực trong điện Thanh Lương thì đều có phẩm trật cao, nên cũng chẳng có công chuyện gì đặc biệt cả.
Bọn họ thắp đèn lên, rồi bắt đầu bàn luận chuyện tào lao mà ban ngày không tiện mở miệng hay truyền tai nhau những lời đồn đoán trong cung. Nào là chuyện ông này qua lại với nhân tình lại còn sinh con đẻ cái, hay chuyện gã kia gần đây huênh hoang quá rồi, mới hôm trước còn dám loạn ngôn trước mặt thiên hoàng. Ồ, đúng đúng, chính là việc này, mà các vị cũng đừng tiết lộ ra ngoài đấy nhé, thật ra vụ đó là như vầy…
Tóm lại toàn là những chuyện không đâu. Tuy nhiên, mấy ngày gần đây, chủ đề bàn tán của đám cấm vệ đều xoay quanh vụ việc xảy ra ở cầu Hirokawa phía Đông đường Số Ba.
“Sao rồi, tối nay nó có xuất hiện nữa không?” Có người lên tiếng.
“Có chứ.” Kẻ khác phụ họa.
“Vốn dĩ bởi có người đi qua nên nó mới xuất hiện. Còn chẳng có ai thì chắc không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Nhưng nói thế thì chẳng phải lúc nào nó cũng túc trực ở đó sao?”
“Cũng chưa chắc. Người đi qua thì nó hiện ra. Không ai đi thì không xuất hiện. Ngẫm mà xem, một cây cầu vắng người, chỉ có mình yêu quái đứng đó, nghe sợ lắm đúng không?”
“Ừm…”
“Ừm…”
Mấy tay quý tộc tam phẩm và tứ phẩm bàn tán.
“Hay là lại bảo ai đó đi xem thử?”
“Ồ, ý kiến hay!”
“Nhưng mà ai bây giờ?”
“Cho tôi xin kiếu.”
“Chuyện này chính anh khơi ra, hay anh đi đi?”
“Tôi chỉ hỏi ý kiến các vị vậy thôi. Anh tán thành thì anh đi đi chứ.”
“Muốn đùn đẩy cho kẻ khác à?”
“Tôi nào có, anh mới đúng.”
Trong lúc cả bọn còn đang lời qua tiếng lại, một, rồi hai con đom đóm bay vào vườn.
Hiromasa ngồi không xa chỗ đám cấm vệ, vừa lơ đễnh nghe họ trò chuyện, vừa trông theo ánh đom đóm lập lòe bay lượn trong vườn đêm. Y chẳng lấy gì làm phiền chán mấy chủ đề đang nghe, tất nhiên y còn có thể tham gia tán gẫu, nhưng xét diễn biến câu chuyện lúc này, xem ra phải có người đến cầu Hirokawa trên đường Số Ba. Nên nếu xen vào bây giờ thì rốt cuộc “Mình lại phải đi mất”, Hiromasa nghĩ bụng. Từ trước đến giờ, mấy chuyện thiệt thòi kiểu này luôn tự nhiên rơi vào y.
Vốn dĩ chủ đề bàn tán hôm nay bắt đầu từ câu chuyện ngẫu nhiên của bảy đêm trước. Địa điểm cũng ở điện Thanh Lương. Chuyện đã lan rộng trong cả đám cấm vệ.
“Ê này, nghe nói xuất hiện rồi đấy!” Không rõ là ai mào đầu.
“Cái gì xuất hiện cơ?” Cũng không rõ kẻ nào phụ họa tiếp, nhưng mà là kẻ nào thì cũng chẳng quan trọng nữa.
“Cái thứ ở cầu Hirokawa trên đường Số Ba đó!” Người khơi mào đáp.
Nghe vậy, Fujiwara no Kagenao tiếp lời, “A, nếu là vụ yêu quái ở cầu Hirokawa phía Đông đường Số Ba thì tôi cũng từng nghe qua.”
“Vụ gì cơ?” Người hỏi là Minamoto no Tadamasa.
“Vụ ông Ono no Kiyomaro gặp một người đàn bà ở đấy phải không?”
Tachibana no Tomosuke vừa nhắc đến “đàn bà”, đám cấm vệ quý tộc liền nhao nhao bàn tán.
“Chuyện gì thế?”
“Tôi không hề biết đấy.”
“Tôi cũng có nghe nói.”
“Chuyện đó thực sự rất quái lạ.”
Cứ thế, cả đám cấm vệ thi nhau nói.
Mưa lất phất rơi không một tiếng động, cửa liếp đã hạ xuống để tránh khí đêm ẩm lạnh.
Tachibana no Tomosuke cất tiếng, ánh đèn bập bùng phản chiếu trên mắt gã, “Được rồi, nghe tôi kể đây…” Và bắt đầu thuật lại câu chuyện.
Độ ba hôm trước.
Cũng vào một đêm mưa nhuyễn như sương, Ono no Kiyomaro ngồi xe bò tới chỗ tình nhân, đi cùng là hai tùy tùng. Không cần biết tình nhân này ở đâu, nói chung muốn đến tư gia nàng ta, phải đi từ Tây sang Đông, qua cầu Hirokawa phía Đông đường Số Ba.
Cây cầu đó đã khá mục nát. Người ta bảo nhau, chỉ cần một con nước to là cây cầu sẽ bị cuốn đi ngay. Nghe nói đợi đến hết mùa mưa, sẽ có thợ thuyền tới trùng tu cây cầu.
Cỗ xe bò tới cầu Hirokawa.
Lòng sông rộng khoảng bảy gian [56] . Cây cầu bắc qua sông dài gần mười gian [57] . Cầu mục nát nên nhiều thanh ván cầu đã rơi mất, đôi chỗ thấy cả mặt nước. Mỗi vòng bánh xe lăn lại vang lên tiếng rầm rập đinh tai.
Đi tới giữa cầu, đột nhiên cỗ xe dừng lại.
“Có chuyện gì thế?” Kiyomaro thò đầu ra khỏi xe và hỏi.
“Thưa đại nhân, có người đàn bà ạ.” Tùy tùng trả lời.
“Đàn bà ư?” Kiyomaro vén mành xe, nhìn ra phía trước, ở đầu cầu phía Đông cách họ khoảng ba gian [58] , có một bóng trắng mờ đang đứng. Dưới ánh sáng hắt ra từ cây đuốc tùy tùng đang cầm, Kiyomaro phải nheo mắt quan sát mới nhìn rõ được.
Người đàn bà vận đường y và quần váy trắng toát. Trong ánh lửa bập bùng, bóng nàng ta như lay động. Đêm hôm sao đàn bà lại đứng một mình ở đây?
Nhìn kĩ lại thì nhận ra nàng ta tầm ba mươi tuổi, mái tóc đen nhánh, da thịt trắng nõn nà.
Thứ ma mị gì đây?
Người đàn bà đăm đăm nhìn Kiyomaro, đôi môi mỏng hé mở, “Cây cầu mục nát nên tiếng bánh xe lăn qua những chỗ rơi mất ván gỗ nghe thật chói tai. Xin ông bỏ xe lại, đi bộ qua.”
“Muốn ta đi bộ ư?”
“Vâng.” Trong màn mưa mỏng tựa sương, người đàn bà trắng toát kia gật đầu.
Nhìn tới nhìn lui, nàng ta cũng chỉ là người bình thường, trừ việc đứng trơ trọi ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt thì chẳng có vẻ gì yêu dị. Ban nãy Kiyomaro hơi khiếp đảm nên nao núng, giờ đã bình tĩnh hơn, nên dứt khoát đáp, “Không được.” Giai nhân đang đợi mình đến. Đi bộ mà nhỡ giờ, thì giai nhân sẽ còn đáng sợ hơn người đàn bà này nữa.
“Nếu ông muốn đi qua, tôi có điều thỉnh cầu…”
“Điều gì?”
“Nghe nói khi mùa mưa kết thúc, cầu Hirokawa sẽ bị dỡ bỏ để xây cầu mới…”
“À, đúng. Ta cũng nghe nói thế.”
“Điều tôi thỉnh cầu chính là điều này…”
“Là sao cơ?”
“Dù mùa mưa có kết thúc, mong các vị cũng đừng dỡ cầu ngay, ông có thể bẩm tấu thiên hoàng, xin người đợi thêm độ bảy ngày nữa chăng?”
“Vì sao?”
“Ẩn tình khó nói. Mong ông đừng hỏi lý do.”
“Cái gì!?”
Nàng ta yêu cầu bẩm tấu thiên hoàng để trì hoãn việc xây sửa cầu, nhưng lại không cho biết lý do.
Thánh thượng thứ tội, thần nhận sự ủy thác của một người đàn bà… Ai mà bẩm tấu như vậy được chứ! Kiyomaro bèn đưa mắt ra dấu cho tùy tùng, rồi đáp, “Không được! Mặc kệ nàng ta. Đi thôi!”
Rầm, bánh xe còn chưa kịp lăn hết một vòng.
“Đành vậy, tôi cũng không còn cách nào khác…” Người đàn bà luồn tay phải vào trong áo, lôi ra một nắm đỏ dài ngọ nguậy trên lòng bàn tay.
Rắn?
Những con rắn nhỏ có màu đỏ khé.
Soạt! Nàng hất bầy rắn ra. Vừa rơi xuống cầu, những con rắn nhỏ đỏ khé lúc nhúc, lổm ngổm ngóc đầu.. Thoạt tiên trông có vẻ là thế.
Nhưng thực tế lại khác.
Những thứ nom như rắn kia lại là những ngọn lửa đang hừng hực vươn mình. Ngọn lửa liếm xuống mặt cầu và bùng cháy, càng lúc càng lan đến gần cỗ xe của Kiyomaro.
“Á!” Kiyomaro hét to, vội vàng sai tùy tùng, “Quay lại! Mau quay lại!”
Hai tùy tùng luống cuống mãi giữa cây cầu mới quay được đầu xe rồi chạy trở về bờ Tây. Đến nơi nhìn lại cây cầu thì lạ lùng thay, ngọn lửa vốn đang cháy rừng rực giờ chẳng thấy tăm hơi, cây cầu vẫn y như cũ, người đàn bà cũng biến mất. Ánh đuốc trên tay hai tùy tùng soi ra cây cầu cũ nát ẩn hiện dưới cơn mưa phùn.
“Nghe nói ông Kiyomaro ngồi trong xe mà run như cầy sấy.” Tachibana no Tomosuke kết luận.
“Tôi nghe nói đêm đó ông ấy bỏ luôn ý định đến chỗ tình nhân, chạy về dinh thự tụng kinh niệm Phật đến tận sáng…” Người vừa tiếp lời là Fujiwara no Kagenao.
“Ối chà, thật hổ thẹn!”
“Có lẽ chỉ là mơ thôi.”
“Cho dù không phải mơ mà gặp ma quỷ thật, thì bỏ chạy vội vàng như thế cũng hơi…”
“Có khi bị hồ ly tinh gì đó dọa mất hồn cũng nên.”
“Ầy, thật chẳng ra thể thống gì!”
Mọi người rôm rả bình luận.
“Tôi ấy mà, trước giờ chưa bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ. Chính cảm xúc u mê, bất an và sợ hãi từ trong nội tâm con người đã khiến họ trông thấy những thứ như thế. Trên thực tế, câu cầu có bị cháy chút nào đâu…” Minamoto no Tadamasa hùng hồn lên tiếng.
“Được rồi. Hay tối nay chúng ta cử ai đó đến cầu Hirokawa xem thử đi?” Ai đó đề nghị.
“Ồ, ý này hay phết!”
Gọi là cấm vệ nhưng nhiệm vụ cũng không nhiều nhặn gì cho cam. Đằng nào chẳng ăn không ngồi rồi suốt đêm. Có người phụ họa, “Cứ thế đi!”
Nhưng ai sẽ đi đây?
Cử người đến cầu Hirokawa, ý tưởng quả là thú vị, nhưng không ai chịu xung phong.
Một kẻ đề nghị, “Để anh Minamoto no Tadamasa đi thì sao?”
“Ừm… ý này được đấy. Tadamasa trước nay vẫn không tin chuyện hồ ly yêu quái hóa thân mà. Đi thử xem sao…”
“Quả là ý hay!” Tất cả lập tức tán thành.
Ngoại trừ theo lệ lặp đi lặp lại mấy công việc hằng ngày, đám cấm vệ vốn dĩ luôn tìm cách tiêu khiển cho vơi bớt tẻ nhạt. Giữa buổi tụ tập mang tính xã giao, diễn biến lại đang sôi nổi nhường này, muốn thoái thác chẳng phải việc dễ dàng gì. Rút lui sẽ bị đánh giá là kẻ không hiểu thú vui phong nhã và bị tẩy chay khỏi không gian xã giao mang tên cung đình. Đối với người trong cung cấm, còn gì đáng buồn hơn việc bị kẻ khác xem mình không hề tồn tại? Nếu muốn rút lui, phải lý do lý trấu khéo đến mức khiến mọi người kinh ngạc, xong còn cần ngâm nga một hai bài thơ với nội dung hợp lý để thoát thân một cách tài tình mới được.
Nhưng Tadamasa nào có tài ấy. Hắn muốn tránh mũi dùi mọi người hướng về phía mình, song không sao thoái thác nổi.
“Được rồi, tôi sẽ đi!”
Chuyện là như thế.
Tadamasa ngồi xe bò kéo từ trong cung đi ra, có ba tùy tùng hộ tống. Tất cả đều mang trường kiếm. Đêm ấy cũng mưa phùn.
Cót két. Trục bánh xe rít lên theo mỗi bước chân của con bò. Cót két. Cót két.
Qua cổng Chu Tước ra khỏi đại nội, đi xuôi đại lộ Chu Tước, tới đường Số Ba thì rẽ trái, đi thẳng về hướng Đông, chẳng mấy chốc sẽ gặp phố Hirokawa chạy dọc hai bên bờ sông Hirokawa. Mặt phố rộng chừng hai mươi gian [59] , trong đó sông Hirokawa chiếm hết một phần ba.
Chưa đi được bao lâu thì người ngồi trong xe hỏi vọng ra, “Này, không gặp chuyện gì đấy chứ?”
“Thưa vâng…” Tùy tùng trả lời.
Một lát sau, Tadamasa lại cất tiếng, “Này, không có gì cản đường chứ?”
“Không ạ.”
“Không có thì tốt, có mới phiền…” Giọng Tadamasa run run, xem ra hắn cũng chỉ được cái mạnh miệng.
Không lâu sau, họ rẽ trái vào đường Số Ba. Cỗ xe bò lộc cộc đi thẳng tới trước, rốt cuộc cũng đến được phố Hirokawa. Cỗ xe dừng lại.
“Đại nhân, tiếp theo nên làm thế nào ạ?” Tùy tùng cất tiếng hỏi.
Tadamasa vén mành lên quan sát, chỉ thấy đoạn đầu cầu thấp thoáng trong làn mưa bụi.
“Tiếp… tiếp tục đi!”
“Thật không sao chứ ạ?” Ngay cả tên tùy tùng cũng cảm nhận được nỗi sợ của Tadamasa.
“Đi… Đi thôi!” Tadamasa đáp.
Cót két. Trục xe rít lên, cỗ xe tiếp tục chuyển động.
“Thưa, sắp đến cầu Hirokawa rồi ạ…”
Nghe tùy tùng nói, Tadamasa bặm môi, gật đầu mà như rên rỉ, “Ừ… ừm…”
Tiếng bánh xe nghiến lên mặt đất nãy giờ nhanh chóng chuyển thành tiếng rầm rập khi đi trên gỗ. Tadamasa sợ mất hồn mất vía. Hắn nhắm tịt mắt, cắn răng tụng kinh niệm Phật. Nếu không làm vậy, e rằng tiếng răng va vào nhau sẽ vọng ra ngoài mất.
“Có… có người kìa!” Tiếng tùy tùng lọt vào tai Tadamasa.
“Cái… Cái gì!?” Cỗ xe dừng lại. Tadamasa mặt cắt không còn giọt máu.
“Là… là một người…. đàn bà ạ…”
“Ớ ớ ớ!” Tadamasa kêu ré lên, ngay cả nhìn ra ngoài một lần cũng chẳng dám. “Quay lại! Mau quay lại! Quay đầu xe lại ngay!”
Cỗ xe đổi hướng ngay trên cầu, chạy ngược về đường cũ. Tadamasa mặt xanh như tàu lá, trở vào trong cung. Bản thân hắn chẳng thấy được gì, nên khi được hỏi “Sao rồi?”, hắn cũng chỉ có thể đáp, “Có một người đàn bà đang đứng ở đó.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi nói rồi đấy thôi, có một người đàn bà đứng đó.”
“Anh thấy rồi à?”
“Ừ… ừm…”
“Rốt cuộc thế nào?”
Tadamasa bị chất vấn đến cứng cả họng.
Về sau người ta nghe kể lại từ đám tùy tùng đi cùng nên mới biết, chính tùy tùng trông thấy bóng đàn bà trắng mờ đứng trên cầu, còn Tadamasa chỉ nghe bọn họ báo cáo, không ngó ra ngoài lấy một lần đã vội cho xe quay đầu trở về.
“Tadamasa đúng là miệng hùm gan sứa.” Lời này được đồn đại khắp nơi.
Người tiếp theo đến cầu Hirokawa là một võ quan tên Umezu Harunobu.
Trong một buổi gác đêm, Kagenao đã đưa Harunobu theo cùng. Rất nhiều người trong cung từng nghe danh người này. Đây là nhân vật mà cách đây không lâu đã một mình chế ngự ba tên đạo tặc quấy nhiễu kinh thành. Nhận được mật báo có ba tên đạo tặc đột nhập vào một tiệm dầu, Harunobu bèn giả làm người trong tiệm, chờ đến khi bọn chúng sa lưới, hắn giết chết hai tên, bắt sống một tên. Ba tên này mồi lẫn ra tay, hễ thấy phụ nữ thì cưỡng gian, hễ bị lộ mặt là thủ tiêu nhân chứng tại chỗ. Vì chuyện chia chác, chúng xô xát với hai thuộc hạ dưới trướng. Một tên bị chúng giết chết, tên còn lại trốn thoát được, liền đem phi vụ kế tiếp của ba tên kia mật cáo với phủ Vệ môn.
Bọn đạo tặc vừa lẻn vào tiệm dầu thì Harunobu đã đứng sẵn trong bóng tối, cất tiếng hỏi, “Này, các ngươi là đạo tặc à?”
Một trong số bọn chúng chẳng nói chẳng rằng, tuốt phắt kiếm bên hông, hét lên và chém tới, “Hây!”
Harunobu né mình tránh rồi sấn đến, vung trường kiếm đâm sâu vào cổ gã.
Tên thứ hai huơ kiếm, Harunobu liền rút kiếm ra khỏi cổ tên thứ nhất để đánh bật tên thứ hai rồi xả kiếm vào vai trái gã.
Tên thứ ba toan tháo chạy thì Harunobu gầm theo, “Đứng lại đó! Còn dám chạy ta chém chết!” Nghe vậy, tên thứ ba mau chóng buông kiếm, quỳ mọp cầu xin tha mạng.
Đến khi người của Kiểm phi vi sứ [60] chờ sẵn bên ngoài xông vào, hai trong ba tên đạo tặc đã mất mạng, tên còn sống thì hai tay bị trói chặt sau lưng.
Sự kiện này xảy ra vào mùa xuân vừa rồi.
Harunobu là một võ quan sức mạnh vô song. Có người nói hắn có thể dùng tay nhổ phăng móng ngựa. Nghe kể lần nọ, để kiểm tra sức mạnh của Harunobu, thiên hoàng hạ lệnh đem ba bộ áo săn ướt nhẹp chập lại cho hắn vắt thử, Harunobu liền vắt mạnh đến mức rách tươm cả áo mà mặt vẫn tỉnh bơ.
“Các anh em thấy sao? Tôi định nhờ Harunobu đến cây cầu kia một chuyến.” Kagenao giải thích.
“Ồ, ý này thú vị đấy!”
“Để người đàn bà trên cầu đọ sức với Harunobu đi!”
Kagenao hỏi Harunobu có cần mang theo tùy tùng không, hắn đáp, “Không, mình tôi là đủ rồi.” và cuốc bộ rời khỏi hoàng cung.
“Ái chà, quả không hổ là Harunobu!”
“Thế mới là khí khái của võ quan chứ!”
Đám cấm vệ tung hô với nhau, thế nhưng Harunobu đi mãi chưa về.
Một canh giờ…
Hai canh giờ…
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng đến hừng đông.
Trời vừa tảng sáng, ba bốn gã tùy tùng được phái đến cầu Hirokawa xem thử thì tìm thấy Harunobu đang nằm ngửa, rên rỉ mụ mẫm ở đầu cầu phía Đông. Sau khi được đưa trở về cung, Harunobu dần dần hồi tỉnh. Theo lời hắn kể thì mọi chuyện là thế này.
Lúc hắn ra khỏi cung, ngoài trời mưa đổ tựa sương giăng, nhưng khi đến cầu thì mưa đã tạnh, chỉ còn lớp sương mù. Tay cầm đuốc, hông đeo thanh kiếm từng kết liễu hai tên đạo tặc, Harunobu bước lên nền ván gỗ. Đi đến giữa cầu, quả nhiên trông thấy người đàn bà vận đường y trắng tinh cùng quần váy đang đứng ở đầu cầu phía Đông.
Harunobu tiếp tục tiến tới.
“À… ông Harunobu…” Người đàn bà thấp giọng gọi tên Harunobu.
Harunobu dừng bước. Đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng ta. Khuôn mặt nàng hốc hác, trắng bệch như thể không thuộc về thế giới này. Da thịt nàng trong suốt, tưởng chừng có thể nhìn xuyên qua, cả con người như do màn sương xung quanh kết tụ mà thành.
Vì sao nàng ta lại biết tên mình? Xem ra đích thực là yêu quái rồi.
“Cớ sao cô lại biết tên ta?”
“Sự anh dũng của ông, cả kinh thành không ai là không biết…”
“Cứ cho là cô từng nghe danh ta, nhưng làm sao biết mặt ta được…”
Hừm, đôi môi mỏng của người phụ nữ khẽ cong thành nụ cười, “Ông qua cầu này đã nhiều lần, nên tôi có nhiều dịp chiêm ngưỡng tướng mạo rồi.”
Đúng như nàng ta nói, Harunobu quả đã băng qua cây cầu này không biết bao lần. Nói là nói thế, đâu chỉ mình hắn, đa số dân kinh thành đều từng đi qua cầu này.
Hắn chưa kịp thắc mắc thì người đàn bà lại tiếp tục, “Nay tôi có một chuyện mong ông giúp đỡ. Chẳng hay ông có thể nhận lời tôi chăng?”
“Cô thử nói xem nào!”
“Vâng.” Người đàn bà cúi đầu hành lễ, tay phải lần vào ngực áo lấy ra một vật. Khi nàng xòe tay, Harunobu trông thấy một hòn sỏi trắng.
“Thứ gì đây?”
“Xin ông giữ giúp tôi vật này…”
“Giữ thứ này ư?”
“Vâng.”
“Chỉ cần giữ thôi sao?”
“Vâng.”
Dứt lời, người đàn bà giao hòn sỏi ra, Harunobu không nghĩ ngợi, đưa tay trái đón lấy.
Nặng quá! Thoạt trông chỉ là một hòn sỏi bé nhỏ, nhưng trọng lượng của nó lại tương đương với một hòn đá to bằng cả bàn tay, tới mức hắn suýt dùng cả tay phải đang cầm đuốc để đỡ lấy. “Ư… ư…”
Từ lúc chuyển sang Harunobu, hòn sỏi càng lúc càng nặng hơn. Không chỉ có thế, kích thước của nó cũng tăng trưởng. Càng to lại càng nặng.
“Hự!?” Harunobu thốt lên.
Hòn sỏi trắng thậm chí còn tỏa nhiệt. Hơn thế nữa, lại phập phồng liên hồi như có mạch đập. Phồng lên thì to ra, nhưng xẹp xuống lại ít hơn mức phồng lên, không trở lại kích cỡ ban đầu. Vì vậy sau vài lần phập phồng, hòn sỏi cứ lớn dần. Mà càng lớn thì càng nặng, nặng thêm rồi lại càng to. Vật này, thực sự…
“Cứ như vật sống vậy.” Harunobu nghĩ thầm. Cuối cùng hòn sỏi đã to và nặng đến mức không thể giữ bằng tay trái.
“Ông cứ dùng cả hai tay đi!” Người đàn bà lấy ngọn đuốc khỏi tay Harunobu.
“Ự… hự…” Harunobu dùng cả hai tay để ôm hòn sỏi. Lúc này, hòn sỏi đã to cỡ đầu người lớn, trọng lượng tương đương với một tảng đá. Năm người bình thường chưa chắc đã mang nổi.
“Ông sao thế? Lẽ nào đã không cầm nổi nữa rồi ư?”
“Vẫn chưa, vẫn chưa đâu…”
Mồ hôi túa ra trên trán Harunobu, chảy dọc từ mặt xuống cần cổ vạm vỡ, rồi từ cổ áo chảy vào trong ngực.
“Ái chà, ông đổ nhiều mồ hôi quá…”
“Không hề gì!”
“Nó sẽ còn nặng hơn nữa đấy, liệu ông có giữ nổi không?”
“Chừng này thì có sá gì!” Mặt Harunobu đỏ lựng.
Hòn sỏi trắng ban đầu giờ đã thành một tảng đá lớn phải dùng hai tay để bê. Nếu Harunobu đang đứng trên mặt đất, e rằng sức nặng đã khiến đôi chân hắn lún sâu xuống bùn đất đến tận mắt cá chân rồi.
Cọt kẹt. Cọt kẹt. Ván cầu rền lên. Harunobu nghiến răng nghiến lợi, cổ hắn nổi đầy mạch máu, hàm răng nghiến chặt tưởng chừng sắp vỡ nát.
“Xin ông hãy cố chịu đựng…”
“Ư… hư…” Harunobu nhắm mắt lại, rên rỉ. Đúng lúc ấy, tảng đá hắn ôm trên tay đột nhiên mềm hẳn đi. Vừa mềm, vừa ấm.
Harunobu kinh hãi mở choàng mắt, và nhận ra tảng đá màu trắng đã hóa thành một đứa trẻ trần truồng, trắng toát. Đứa trẻ mở mắt, há miệng. Từ trong miệng thè ra một cái lưỡi mỏng te, đỏ lòm, đung đưa qua lại.
“Oái!” Harunobu hét toáng lên, quẳng đứa trẻ xuống, rút trường kiếm đeo bên hông. “Hây!” Hắn bạt kiếm về phía người đàn bà, và chém hụt. Lưỡi kiếm bổ vào thành cầu. Cả người đàn bà và đứa trẻ vụt biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Ngọn đuốc nàng ta vừa cầm xoay vần giữa bóng tối, phác ra những vòng lửa tròn và rơi xuống dòng nước đen ngòm dưới cầu, tắt ngóm.
Chỉ tích tắc, vạn vật chìm vào bóng tối. Harunobu ngã vật ra đất, ngất lịm.
Sự tình đại khái là như vậy.
Đó là chuyện của ba ngày trước.
Trong khi Hiromasa nhìn theo những con đom đóm, ở đằng kia cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục. Kagenao và Tomosuke đang dẫn dắt câu chuyện.
“Lẽ nào các anh không muốn biết chân tướng của người đàn bà trên cầu?”
“Nhưng mà chẳng ai dám tới đó nữa đâu.” Tomosuke nói.
“Ngay cả hào kiệt như Harunobu mà cũng trúng phải khí độc, nằm liệt giường suốt hai ngày còn gì.” Người nói câu này là Kagenao.
“Hay chúng ta bẩm báo lên thiên hoàng đi.”
“Đây có phải việc của chúng ta đâu, là bổn phận của đám tăng lữ với âm dương sư chứ.”
“Vậy thì mời ông Abe no Seimei ở Thổ Ngự Môn đến đó một chuyến chẳng phải rất hợp tình hợp lý hay sao?”
“Seimei hả, tôi nghe nói ông ấy và Minamoto no Hiromasa rất thân thiết với nhau.”
“Ồ, Hiromasa sao?”
“Phải.”
“Anh Hiromasa!”
“Anh Hiromasa ơi!”
Được Kagenao và Tomosuke mớm lời, cả đám cấm vệ cùng cất tiếng gọi Hiromasa.
Chuyện đã tới nước này, cũng chẳng thể vờ như không nghe thấy nữa, Hiromasa đành rời mắt khỏi lũ đom đóm.
“Gì thế?” Y hỏi.
“Thì ra anh ở đấy à? Thật tốt quá! Đến đây tán gẫu với bọn tôi đi!” Tomosuke giả lả nhìn Hiromasa.
“Ôi, đúng lúc làm sao! Nào nào, đến đây…”
“Ừ.” Hiromasa đưa tay lên cao, đứng dậy.
Hiromasa bước đi trên con đường khuya, hông đeo kiếm dài.
Mây như bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, lãng đãng trôi, để lộ nền trời đêm. Phải nói là những cụm mây đang trôi dạt dưới bầu trời đêm, thì đúng hơn là bầu trời đêm lộ ra giữa đám mây.
Hiromasa lững thững bước.
“Sao lại là mình?” Y nghĩ thầm. Hơn nữa, “Tại sao lại có mỗi mình mình?” Y tự hỏi.
Hỏi vấn đề nằm ở đâu thì chắc chắn là ở bản thân y rồi. Lẽ ra lúc ấy y không nên đứng dậy mới phải.
Biết là câu chuyện đang hướng vào mình, lại thêm cái tính không nỡ từ chối lời nài nỉ của người khác, ấy thế mà khi bọn họ nhờ chuyển lời tới Seimei, Hiromasa không thể đáp ngay là “Được thôi”.
Bởi chưa có tổn thất sinh mạng nào cả. Toàn là bọn họ tự mình mò đến cây cầu đó. Vốn chẳng có việc gì mà họ vẫn cố tình đi gặp người đàn bà kia. Nếu đã không muốn chạm trán với nàng ta thì đừng đến cây cầu là xong. Lỡ có việc cần qua sông thì đi cây cầu khác là được.
Cứ lờ nó đi thì đâu có việc gì xảy ra. Không thể vì chuyện này mà bắt Seimei phải cất công xử lý.
“Ừm. Ừm…” Hiromasa còn đang ậm ờ, thì ai đó đề nghị, “Thôi thế này đi, anh đến gặp người đàn bà ấy một lần xem thực hư thế nào. Gặp xong về hẵng nói với Seimei, mọi người thấy sao?”
“Diệu kế!”
“Tôi nghe nói Hiromasa còn từng cùng Seimei tới cổng La Thành, đòi lại cây tỳ bà Huyền Tượng bị quỷ lấy trộm cơ mà.”
“Đúng vậy. Trước tiên Hiromasa cứ đến đó xem. Có phải nhờ Seimei hay không, tự anh cân nhắc.”
“Có lý lắm!”
“Nhờ cả vào anh nhé, Hiromasa.”
Kagenao và Tomosuke cúi đầu nhờ cậy. Cứ thế, việc Hiromasa đi tới cây cầu đã được quyết định xong. Mà theo tính cách bấy nay, y cũng không tiện phản đối khí thế của họ.
“Cảm giác mình đang bị đưa vào tròng vậy.” Hiromasa nghĩ thầm.
Thế nhưng, y không biết bản thân đã bị kẻ nào gài bẫy. E rằng y bị đánh lừa bởi chính bầu không khí xã giao kia, bầu không khí còn khó đối phó hơn cả ma quỷ.
“Anh có đem theo tùy tùng không?” Có người hỏi.
“Tôi sẽ đi một mình.” Hiromasa rất hối hận vì câu trả lời của mình. Nhưng lỡ nhận lời rồi nên phải đi thôi. Đây là sự thật không thể chối bỏ. Y thấy hơi thảm thiết, hơi ăn năn, và cả sợ hãi nữa.
Khí trời trong lành sảng khoái, tràn ngập mùi ẩm ướt của cây cỏ hoa lá. Bầu trời trong veo, hơi ẩm quyện cùng mùi hương cây cối tốt tươi khiến Hiromasa dễ chịu hơn. Trăng đã ló dạng. Vầng trăng xanh sáng tỏ, tròn vành vạnh.
Tuyệt đẹp!
Chợt nhớ đến Diệp Nhị cất trong ngực áo, Hiromasa bèn rút sáo ra kề lên môi. Vừa đi vừa thổi. Âm sắc tuyệt vời của tiếng sáo tựa như cánh hoa vô hình thấm đẫm hương thơm, tan trong gió rồi phả vào bầu không khí ẩm ướt.
Đây chính là bí khúc Thanh sơn từ Đại Đường truyền sang.
Hiromasa thả bước theo từng giai điệu. Tự lúc nào, tâm hồn y đắm chìm vào tiếng sáo do chính mình tạo ra, không còn nhớ đến sợ hãi, buồn sầu hay hối hận. Hiromasa như đã hóa thành làn khí trong suốt, dạo bước trong gió đêm.
Chẳng mấy chốc đã tới cầu Hirokawa, y tiếp tục bước đi. Bầu trời dần thoáng đãng hơn. Dưới ánh trăng tĩnh lặng tràn ngập không gian, Hiromasa băng qua cầu.
Ơ… Hiromasa bừng tỉnh. Ơ kìa… Y thầm nghĩ, “Ta vẫn ở trên cầu này. Chẳng phải vừa nãy đã sang bên kia rồi ư? Sao lúc này ta lại đang ở đây?” Vừa tự hỏi, y vừa bước tiếp.
Từ đầu cầu phía Tây, đi tới giữa cầu, rồi lại bước tiếp sang phía Đông… Nhưng chẳng có bóng người nào đứng đó. Phải chăng là do tưởng tượng, Hiromasa tự hỏi và đi qua cầu. Trong lúc suy tư, y lại nhận ra bản thân vẫn đang ở đầu cầu phía Tây. Tới đây thì Hiromasa dừng thổi sáo, đứng im tại chỗ một lúc, rồi cất bước trong im lặng.
Ánh trăng soi rọi. Đại Học Liêu [61] cùng rặng cây phía bên kia cầu càng đen thẫm lại. Dưới chân cầu, con nước đầy lấp lánh ánh trăng đang róc rách chảy.
Chẳng thấy bóng dáng kẻ nào đứng ở đầu cầu phía Đông. Hiromasa bước tiếp.
Vừa đặt chân đến đầu cầu phía Đông, y liền thấy mình đang ở đầu cầu phía Tây nhìn sang bờ bên kia, giống hệt ban nãy. Y làm đi làm lại mấy lần, kết quả vẫn như nhau. Xem ra trên cầu này có kết giới kì lạ như mấy kết giới Seimei tạo ra.
“Hừm…” Hiromasa buột miệng. Lẽ nào y đang bị hồ ly chòng ghẹo?
Ngược lại, khi y đi thử về phía Tây, thì lại thấy mình ở đầu phía Đông. Rốt cuộc, Hiromasa chỉ có thể đi loanh quanh trên cầu. Phong cảnh ở ngay trước mắt, rõ mồn một dưới ánh trăng sáng ngời, song lại không thể tới được. Hiromasa đứng sừng sững trên cầu, khoanh tay trước ngực, vắt óc nghĩ xem nên làm thế nào.
“Phiền phức thật…” Hiromasa đợi thêm một lúc rồi thử lại vài lần, nhưng kết quả vẫn y nguyên.
Làm sao bây giờ…
Một ý nghĩ chợt lóe lên, Hiromasa nhìn xuống mặt nước và bờ sông. Đi thẳng không được thì ta đi ngang. Tóm lại, chỉ cần nhảy xuống từ đây, biết đâu có thể thoát khỏi cây cầu này. Nếu không thoát được, cùng lắm là quay lại cầu thôi. Dù sao dưới chân cầu đâu phải toàn là nước. Dưới chân cầu phía Tây hay phía Đông là phần bờ không bị ngập nước. Nhảy xuống là được. Chiều cao chừng hai gian [62] , cũng chẳng đến mức không thể nhảy xuống.
“Được rồi!” Hiromasa hạ quyết tâm, cất Diệp Nhị vào ngực áo, tay đặt lên lan can đầu cầu phía Tây. Y hít thở vài nhịp chuẩn bị.
“Haaa!” Hiromasa hét lên rồi leo qua lan can, buông mình vào không trung.
Chẳng hề thấy chấn động.
Trong khoảnh khắc, Hiromasa cảm giác như cơ thể mình đang bồng bềnh. Đến khi bừng tỉnh, y đã thấy mình ở chỗ này. Chỗ này không phải bờ sông toàn cỏ cây và sỏi đá, cũng không phải trên cầu như ban đầu.
Xem chừng Hiromasa đã thoát khỏi cầu, nhưng lại không biết bản thân đang ở đâu. Giống như đang đứng trên mặt đất. Không có cỏ. Chỉ đơn thuần là đất.
Trời không trăng, song cảnh sắc xung quanh vẫn rất rõ nét. Trước mắt y là một dinh thự đồ sộ. Phải nói dinh thự rất lớn, tuy nhiên kiến trúc của nó lại rất xa lạ.
Dinh thự theo kiến trúc nhà Đường ư? Có tường cao bao quanh. Mái lợp ngói xanh. Bất ngờ từ trong dinh thự có một người bước ra, mình vận đường y ngày thường trắng tinh.
Là người đàn bà ấy sao? Hiromasa còn đang suy đoán, người đàn bà đã nhanh chóng lướt tới trước mặt y.
“Hiromasa đại nhân, tôi chờ ngài đã lâu.” Nàng ta cúi đầu hành lễ.
“Chờ đã lâu, thế nghĩa là ngươi sớm biết ta sẽ tới đấy ư?”
“Thưa vâng. Bởi trên cầu có giăng kết giới, nên người thường sẽ không thoát ra được.”
“Để thoát được thì phải nhảy xuống à?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Vì tôi được căn dặn như thế…”
“Căn dặn? Là ai? Kẻ nào dặn ngươi?”
“Chính là người đã giăng kết giới trên cầu.”
“Sao cơ!?”
“Trước tiên, mời đại nhân đi lối này!” Nàng khom người mời Hiromasa.
Hiromasa đi theo. Họ tiến vào khuôn viên dinh thự rồi đi sâu vào trong. Vừa bước lên nhà, Hiromasa được đưa tới một gian phòng rộng.
Gian phòng u ám, mờ ảo ánh lam. Bên trong đã có người ngồi. Chàng mặc bộ áo săn trắng tinh, ngồi khoanh chân nhìn Hiromasa và nở nụ cười sảng khoái.
“Seimei!?” Hiromasa kêu lên. “Sao cậu lại ở đây?”
“Nào, ngồi xuống đi Hiromasa!” Seimei nói với giọng điệu thản nhiên như thường. “Rượu cũng chuẩn bị rồi này.”
Nhìn kĩ thì trước mặt Seimei đã bày sẵn bình và chén.
“Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.” Hiromasa vừa hỏi vừa ngồi xuống đối diện Seimei. Người đàn bà mặc đường y nâng bình châm rượu giúp y.
Hiromasa cầm chén rượu, nhìn thẳng vào mắt Seimei.
“Nào, uống thôi!” Seimei nói.
“À, ừm.” Hiromasa nghĩ mãi không thông, nhưng nhìn gương mặt Seimei, y lại an tâm phần nào. “Nào.”
“Cạn.”
“Cạn.”
Hiromasa và Seimei uống một hơi cạn sạch. Hương thơm khó tả và dư vị ngọt ngào từ cổ họng chảy thẳng xuống dạ dày. Vừa đặt chén rượu xuống, người đàn bà mặc đường y liền nhanh nhẹn châm đầy. Họ lại nâng chén. Lúc này, Hiromasa đã bình tĩnh trở lại.
“Này, mau nói cho tôi hay! Seimei, chuyện gì đã xảy ra?”
“Kia kìa.” Vừa nói, Seimei vừa liếc vào trong, nơi góc phòng buông mành, chú ý một chút sẽ nghe thấy những tiếng rên khe khẽ.
Ư… Ư… Ư… Có vẻ là giọng nữ.
“Đấy là gì?”
“Hình như sắp sinh rồi.” Seimei nói.
“Sao cơ!?”
“Đêm nay cô chủ nhà này sẽ sinh con.”
“Sinh con sao?”
“Đúng thế.”
“Khoan đã nào… Đợi chút đã, Seimei! Lời này đột ngột quá, tôi nghe không hiểu. Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã. Đầu tiên, vì sao cậu có mặt ở đây? Nói cho tôi biết đi!”
“Tôi được người ta nhờ.”
“Được nhờ? Ai nhờ?”
“Ono no Kiyomaro.”
“Sao cơ!?”
“Trưa hôm qua, Kiyomaro đến nhà tôi, nói rằng muốn nhờ tôi giúp đỡ việc này.”
“Tại sao?”
“Đại khái là ông ấy sợ cơn ghen của tình nhân đã hẹn hôm trước. Nàng ta nghĩ Kiyomaro nói dối, cho rằng ông ấy đã có tình nhân khác nên mới không đến gặp mình.”
“Ha ha ha.”
“Vậy nên ông ấy muốn nhờ tôi giúp đỡ.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
“Sao cậu biết tôi sẽ đến đây?”
“Biết chứ.”
“Nên tôi mới hỏi tại sao?”
“Vì chính tôi sắp xếp để anh đến đây mà.”
“Cái gì!?”
“Đêm qua, tôi phái thức thần đến dinh thự của Fujiwara no Kagenao và Tachibana no Tomosuke, thì thầm tên Hiromasa bên tai họ suốt cả đêm. Rằng nếu muốn đẩy ai đến chỗ cây cầu, thì nhất định phải là Hiromasa, là Hiromasa.”
“Hừm…”
“Người giăng kết giới trên cầu cũng là tôi. Tôi đoán, nếu không thể sang bên kia cầu, chắc chắn anh sẽ nhảy xuống và đến đây. Sợ anh không đến, tôi còn định lên cầu gọi anh cơ, nhưng xem chừng không cần thiết.”
“Tôi vẫn chưa hiểu.”
“Là thế này. Cô chủ nhà sắp sửa sinh con, việc này trăm năm mới có một lần. Nên khi có kẻ ầm ĩ qua cầu, nhũ mẫu liền đi ra bảo họ giữ yên lặng. Họ trú ngụ dưới chân cầu, nên nếu cây cầu bị phá đi để xây mới, đứa con sinh ra sẽ không được khỏe mạnh. Vì vậy nhũ mẫu mới nhờ bọn họ bẩm tấu lên thiên hoàng xin trì hoãn việc phá cầu.”
“…”
“Chỉ hơi tội cho Umezu Harunobu. Anh ta đến đúng lúc có cơn khó sinh. Cũng nhờ anh ta đỡ hộ chốc lát mà đêm nay cô chủ mới có thể sinh nở bình an vô sự.”
“Hả?” Hiromasa vẫn ngơ ngác.
“Sau khi Kiyomaro ra về, tôi đã tới cầu một chuyến. Vừa nhìn là biết dưới cầu có dinh thự này. Tôi bèn đến thăm viếng, hỏi thăm sự tình mới biết cô chủ sắp lâm bồn.”
“Thế nhưng, tại sao cậu lại gọi tôi đến đây?”
“Bởi vì tôi cần một người nắm rõ mọi chuyện xảy ra, rồi về cung giải thích sao cho dễ hiểu.”
“Người đó là tôi ư?”
“Ừm, phải.”
“Sao cậu không tự làm?”
“Phiền phức.” Seimei đáp gọn.
“Hừm.” Biểu cảm của Hiromasa trở nên phức tạp.
“Có điều, tiếng sáo của anh chứa đựng sức mạnh kì diệu thật đấy.”
“Thật ư?”
“Cô chủ sinh khó nên vật vã bất an. Vậy mà ban nãy, vừa nghe được tiếng sáo của anh, tình trạng cải thiện liền.”
“Thật không ngờ…”
“Tiếng sáo của anh giúp vơi bớt cơn đau lâm bồn. Tôi đang lo lỡ như mình không ứng phó được thì phải làm thế nào, may mà có anh đến.”
“…”
“Nào, Hiromasa, tiếp tục đi!”
“Hở?”
“Anh có thể thổi sáo không?” Seimei yêu cầu.
“Tôi cũng xin có lời nhờ đại nhân thổi sáo.” Nhũ mẫu vừa cúi đầu nhờ cậy thì bên trong mành ngăn, tiếng rên rỉ đột ngột trở nên thống thiết.
“Mau lên, Hiromasa, lúc này tiếng sáo của anh còn hữu dụng hơn cả chú thuật của tôi đấy.”
“Được, được rồi.”
Nghe Seimei thúc giục, Hiromasa rút Diệp Nhị trong ngực áo ra, kề lên môi. Y bắt đầu thổi.
Lập tức tiếng rên đau đớn vơi dần, biến thành tiếng thở gấp gáp.
“Có tác dụng rồi đấy, Hiromasa!” Seimei nói.
Hiromasa tiếp tục thổi Diệp Nhị, dần dà, nhịp thở của cô chủ nhà ổn định hơn.
Chẳng bao lâu sau, “Ôi…” Giọng nói của cô lần đầu vang lên sau tấm mành.
Đột ngột, mùi máu tươi nồng nặc xộc lên.
“Sinh rồi!” Nhũ mẫu hân hoan thốt khẽ.
“Ồ. Thật tốt quá!” Seimei nói.
“Nào nào, chúng ta chúc mừng thôi. Hiromasa đại nhân, mời đại nhân uống thêm đi ạ. Đều là nhờ tiếng sáo của đại nhân cả!”
Hiromasa và Seimei cùng uống