← Quay lại trang sách

Lời bạt

Đây là quyển thứ hai về hai nhân vật Seimei và Hiromasa mà tôi yêu quý.

Đã bảy năm trôi qua từ lúc quyển đầu được xuất bản đến khi quyển thứ hai này ra lò. Và cũng chừng mười năm kể từ lúc tôi đặt bút viết thiên truyện đầu tiên. Trong khoảng thời gian đó, tôi chưa từng quên nó, mà ngày ngày vẫn nghĩ trong đầu, hôm nào mình phải viết truyện tiếp theo thôi.

Tựa như truyện kể về Sherlock Holmes và bác sĩ Watson, câu chuyện này cũng nhận được rất nhiều lời bình tích cực. Tôi nhận được đủ loại thư từ, có người là fan của Hiromasa, có người là fan của Seimei. Không biết từ lúc nào truyện tranh lấy hai người họ làm nhân vật chính bắt đầu xuất hiện. Tôi không khỏi mừng thầm trong bụng, không ngờ câu chuyện này còn có thể ảnh hưởng ít nhiều đến giới truyện tranh cơ đấy!

Có một sự kiện xảy ra giữa quyển thứ nhất và quyển thứ hai.

Đó là, cô Okano Reiko vẽ một bộ truyện tranh dựa trên nguyên tác là tiểu thuyết Âm dương sư này. Đến nay đã xuất bản được hai tập rồi, khi quyển sách này của tôi được lên kệ ở hiệu sách, chắc hẳn tập ba cũng đã ra lò. Ở tư cách tác giả, cô Okano có sự quan tâm đặc biệt về đề tài ma quỷ, linh hồn hay đạo Âm dương, nên nội dung truyện tranh rất thú vị. Cô còn mày mò tìm hiểu hơn cả tôi nữa. Mỗi khi sưu tập được kiến thức thú vị nào đó thời Heian, cô lại kể cho tôi nghe.

Hễ tôi có điều không hiểu về Heian, rồi chẳng may hỏi một câu tẻ nhạt, sẽ bị cô mắng ngay, “Đây là thường thức, thường thức cơ mà!”

Những tưởng mình còn dư dả thời gian, nào ngờ thoáng cái bộ truyện của cô Okano đã sắp bắt kịp tiểu thuyết của tôi rồi. Tôi cuống hết cả lên. Nên từ hai năm trước, mỗi lần có đơn hàng truyện ngắn, tôi liền viết cho đủ loại tạp chí, cuối cùng cũng góp đủ thành một quyển.

Dù sao thì cũng rất vui. Càng viết lại càng có thêm nhiều ý tưởng, ví như câu chuyện về mối tình buồn của Hiromasa, hay là Hiromasa và hội đấu thơ, gom góp được ngày càng nhiều tư liệu.

Thật ra, tôi đang viết những dòng tái bút này ở Hiroshima.

Nhân dịp đảo Miyajima [63] đang cử hành Đại lễ kỉ niệm 1400 năm khai đền Itsukushima, “Chương trình ca múa nhạc của Bando Tamasaburo [64] ” đang diễn ra từ mồng 9 đến 13 tháng Năm tại sân khấu trên biển của đền Itsukushima.

Chương trình bao gồm vở kịch kabuki Dương Quý phi [65] do tôi soạn lời. Để xem vở kịch này, tôi đã trọ trong khách sạn ở Hiroshima suốt khoảng một tuần. Suốt mấy hôm liền, ban ngày vùi đầu vào công việc, đến tối thì ra đảo để xem anh Tamasaburo diễn.

Bando Tamasaburo trong vai Dương Quý phi thật tuyệt vời. Tôi xem mà bất giác rưng rưng.

Được tham gia sự kiện ý nghĩa này, tôi vui sướng đến run rẩy cả người.

Nếu ví lãnh địa của thần ở đảo Miyajima là cung Bồng Lai nơi linh hồn của Dương Quý phi an nghỉ, thì người vượt biển đến vãn cảnh như tôi thật không khác gì vai đạo sĩ. Ngay cả việc ban đêm vượt biển trở về dưới ánh trăng cũng giống hệt như vậy.

Biết bao lưu luyến

Bóng trăng tỏ mờ

Trời Tây xa vắng

Xuôi về kinh đô.

Không hiểu số phận đưa đẩy thế nào mà tôi lại viết ra những dòng thơ này. Đối với tôi, đây sẽ là một viên bảo thạch trân quý suốt đời.

Tôi không ghi hình lại, nên vở kịch của mỗi ngày, mỗi lần đều như giấc mộng vụt đến vụt tan, càng thêm phần tuyệt vời không sao tả xiết.

Tôi muốn chân thành cảm ơn số phận.

Ngày 12 tháng Năm năm 1995

Tại Hiroshima

Yumemakura Baku