← Quay lại trang sách

Bốn & Năm

Thế là ta trở về.

Hiromasa nói với Seimei.

- Đó là chuyện đêm kia sao?

- Ừm.

- Thế còn đêm qua?

- Thực ra là đêm qua cũng vẫn nghe tiếng đàn.

- Thế có đi không?

- Có đi. Nhưng lần này là đi một mình.

- Đến cổng Rajoumon?

- Ừm. Ta đi một mình, lắng nghe tiếng đàn. Kẻ chơi được khúc đàn như thế chắc không phải là con người. Nhưng khi vừa cất tiếng thì tiếng đàn liền ngưng bặt, lửa cũng vụt tắt. Lần này ta đã chuẩn bị trước nên lại thắp đèn được ngay rồi leo lên.

- Leo lên cổng Rajoumon á?

- Đúng thế!

Hiromasa quả là kẻ can đảm ơn người. Bốn bề tối đen như mực. Cho dù đối phương có là con người đi nữa thì khi vừa trèo lên, nếu bị đối phương chém từ trên xuống thì khó lòng tránh được.

- Nhưng rồi ta lại thôi.

Hiromasa nói.

- Không leo lên nữa á?

- Ừ. Khi leo lên nửa chừng thì chợt có tiếng thét.

- Tiếng thét?

- Chằng biết là tiếng con người hay tiếng dã thú gầm rống nữa nhưng đáng sợ lắm!

Hiromasa nói tiếp.

- Ta vừa nhìn lên bên trên tối đen, vừa nhoài người leo lên thì bỗng có vật gì từ trên rơi vào mặt.

- Vật gì?

- Khi vừa leo xuống nhìn kỹ xem thì hóa ra là một con mắt người đã thối rữa cả rồi. Giống như là đào xới từ ngôi mộ nào lên vậy!

Thế là dũng khí leo lên bỗng tiêu tan hết, Hiromasa nói.

- Nếu cứ cố leo lên thì có khi cây đàn lại bị phá hỏng mất.

- Thế quan bác cần ta có chuyện gì?

Seimei hỏi.

Lúc này bình rượu và đĩa cá đã trống trơn.

- Đêm nay đi không?

- Lại đi sao?

- Ừ, đi!

- Thiên Hoàng ngài có hay chăng?

- Không hề. Chuyện này ta giấu chẳng cho ai hay. Còn tên đồng tử thì có cạy miệng nó cũng không nói.

- Hừm…

- Chắc bên trên cổng thành không phải là người.

Hiromasa nói.

- Không phải là người thì làm sao nào?

- Ta không biết. Chắc là quỷ. Nhưng dù gì nếu không phải người thì là nghề của Seimei mà.

- Không phải là người thì làm sao nào?

- Ta không biết. Chắc là quỷ. Nhưng dù gì nếu không phải người thì là nghề của Seimei mà.

- Hóa ra là vậy à?

- Thực ra là ngoài chuyện lấy lại cây đàn, ta còn muốn nghe lại tiếng Tỳ Bà đó nữa.

- Vậy thì đi thôi.

- Ồ!

- Nhưng thế này được chăng?

- Sao?

- Ta mang theo rượu!

- Mang rượu theo?

- Ta muốn vừa uống rượu vừa nghe Tỳ Bà.

Nghe Seimei nói, Hiromasa lặng thinh một chặp rồi nhìn bạn chằm chằm, thì thầm

- Vậy thì đi thôi!

- Đi thôi.

Mọi chuyện của đêm đó là như thế.

Năm

Đêm đó ba người tập trung dưới gốc cây anh đào phía trước điện Shishin. Mãi một lúc sau Seimei mới xuất hiện trong bộ thường phục Kariginu trắng phông phênh, tay trái mang lủng lẳng chiếc bình rượu buộc cẩn thận bằng sợi dây. Seimei chân đi giày nhẹ da đen, tay phải mang đèn lồng nhưng không thắp lên. Lúc này, Hiromasa đã đứng đợi sẵn dưới gốc Anh đào, ăn vận uy nghi lẫm liệt như sắp ra trận. Hiromasa mình mặc triều phục, đầu đội mão, hông trái mang thái đao lưỡi to, tay phải mang cánh cung, vai đeo bó tên.

- YAA!!

Seimei thét to.

- OU!!

Hiromasa đáp lại.

Bên cạnh Hiromasa còn có một lão pháp sư dáng người nhỏ nhắn, lưng đeo chiếc đàn Tỳ Bà buộc dây.

- Vị tiền bối này là Semimaru.

Hiromasa giới thiệu lão pháp sư với Seimei.

Seimei đến trước mặt lão, cúi đầu thi lễ.

- Ngài chính là Seimei?

- Vâng, vãn bối chính là Seimei, Âm Dương sư trong triều.

Ngữ điệu của Seimei lễ phép, cử chỉ lại điềm đạm an tĩnh. Cách nói chuyện cũng thật đàng hoàng, phẩm cách hơn hẳn khi chỉ có hai người với Hiromasa.

- Vãn bối có nghe Hiromasa cho hay về tiền bối.

- Lão cũng có hay chuyện của ngài từ Hiromasa.

Lão pháp sư cúi đầu, cái cổ nhỏ nhắn như cổ hạc.

- Ta có nói chuyện đương đêm nghe tiếng Tỳ Bà với tiền bối thì người bảo rằng cũng muốn nghe thử xem sao.

Hiromasa nói.

Seimei đưa mắt nhìn Hiromasa.

- Hằng đêm quan bác đều ra ngoài ăn vận như thế này sao?

- Ồ, không không! Vì đêm nay còn có người khác mà. Nếu chỉ có một mình thì không cần đến như thế này đâu.

Hiromasa vừa dứt lời thì có một giọng đàn ông vọng lại từ phía điện Seiryo. Giọng nói nghe u uất, đau khổ “ Ôi mối tình ta…”

Khi giọng nói đến gần thì trong đêm tối cũng nhìn thấy một bóng trắng nhợt nhạt xuất hiện từ phía Tây điện Shishin. Từng sợi mưa mỏng hơn lụa giăng kín bầu không khí lạnh ngắt như sương đêm. Bóng trắng hình người như được tạo thành từ những sợi mưa không chạm đất.

“Tiếng đồn vang xa…”

Bóng âm hồn mình mặc lễ phục của quan văn trắng toát, đầu đội mão, hông đeo kiếm, vạt áo phía sau kéo lê dưới đất, lởn vởn quanh gốc cam trong sân.

- Là Tadami sao?

Seimei thì thầm

- Seimei!

Hiromasa nhìn Seimei.

- Âm hồn vì chấp ngã như thế mà hiện ra. Thôi thì cứ kệ đi.

“Ta thương người nhớ, từ thưở còn thơ”

Bóng trắng hát xong rồi biến mất trước điện Shishin cùng với bầu không khí lung linh tan biến vào trong bóng đêm.

- Thật là giọng hát não nề.

Lão Semimaru thì thầm.

- Hẳn đó cũng là quỷ thôi.

Seimei nói.

Rồi chẳng bao lâu sau nghe thấy tiếng đàn Tỳ Bà vang lên. Seimei vỗ tay, từ trong bóng tối đằng xa hiện ra một bóng nữ nhân nhẹ nhàng. Mỹ nữ khoác chiếc áo mười hai lớp bồng bềnh màu hoa Fuji đến trước mặt Seimei.

- Nàng Mitsumushi này sẽ dẫn đường cho chúng ta.

Nữ nhân đưa cánh tay trắng toát ra đón lấy chiếc đèn lồng từ tay Seimei.

Lửa được thắp lên.

- Mitsumushi?

Hiromasa nói.

- Này, tên cô nương có phải là cái tên được đặt cho cây Fuji già sáng nay không?

Hiromasa chợt nhớ đến mùi hương ngọt ngào và màu sắc của chùm hoa Fuji duy nhất còn sót lại trong vườn dinh thự khi đến thăm Seimei sáng nay. Mùi hương ấy toát ra từ cô gái trước mặt, lan tỏa vào trong khí đêm lạnh lẽo rồi thoảng đến khoang mũi Hiromasa.

- Là shikigami à?

Hiromasa vừa dứt lời thì Seimei mỉm cười, thì thầm:

- Là chú đó!

Hiromasa nhìn khuôn mặt kia rồi bật ra tiếng thở dài:

- Thật là người lạ lùng.

Hiromasa nhìn Seimei đã đưa ngọn đèn cho nữ nhân, rồi quay lại nhìn ngọn đèn trên tay mình. Lão Semimaru không mang đèn. Trong ba người chỉ có mỗi mình Hiromasa là cầm đèn.

- Hình như ta là người duy nhất cầm đèn thì phải.

- Vì lão là người mù nên không cầm. Đêm hay ngày thì cũng giống nhau mà thôi.

Lão Semimaru thì thầm.

Trong màn mưa lạnh như sương giăng trên không, Mitsumushi lặng lẽ cất bước kéo lê chiếc áo màu hoa Fuji.

Tăn.

Có tiếng đàn Tỳ Bà vang lên.

- Ta đi thôi.

Seimei nói.