Chương 4 (2)
Không gian trở nên tĩnh mịch và mọi thứ loãng dần ra khi mặt trời đã lặn, tôi ngồi ở Ishida Sushi, nghĩ về những điều Đăng đã giải mã cho tôi vào buổi chiều. Quán vắng, chỉ có tôi và một người khác. Như thường lệ, Kim chăm chú vào công việc của cô, thi thoảng liếc nhìn tôi giữa những nhịp nghỉ. Tôi uống thứ nước trà miễn phí mà người phục vụ mang tới, chìm vào suy nghĩ vẩn vơ. Tôi đã kể cho Đăng toàn bộ câu chuyện, hoặc ít ra là những điều mà tôi có thể nhớ. Khác với tưởng tượng của tôi, cậu ta không quá ngạc nhiên, thậm chí còn thấy nó rất thú vị. Sau khi tôi kể hết câu chuyện, cậu ta trầm ngâm một lúc rất lâu, xin phép chụp lại mẩu giấy của Bảo, nói tôi hãy viết số điện thoại và địa chỉ nhà riêng phòng khi cậu ta cần gấp, rồi bước trở lại văn phòng. Tôi cứ tưởng Đăng sẽ ngạc nhiên lắm khi biết tôi đang truy tìm một cô gái của quá khứ, nhưng cậu ta lại chẳng có vẻ gì tò mò chuyện đó. Đăng dường như để tâm hơn về việc một cô gái mất tích. Cậu ta hoàn toàn không để ý đến chuyện cá nhân của tôi với Bảo, đó thật sự là một điều lạ, bởi đa phần những con người trong xã hội này đều tò mò chuyện của người khác hơn tất cả, dù rằng họ chẳng kiếm được lợi ích gì chuyện đó. Đăng hoàn toàn khác, cậu ta tập trung vào những tình tiết về sự mất tích của Bảo hơn rất nhiều so với quãng thời gian ngắn ngủi mà tôi đã trải qua với cô.
Thấy tôi im lặng một lúc lâu mà không nói gì, Kim đi đến trước mặt tôi. Tôi tưởng cô sẽ nói gì đó, nhưng Kim chỉ kéo một chiếc ghế lại, rót một cốc nước lọc và ngồi đó uống, ánh mắt vẫn nhìn tôi điềm tĩnh.
“Tôi ngồi đây mà không ăn gì có được không nhỉ?” Tôi hỏi, phá vỡ không khí im lặng.
“Anh không muốn ăn?”
“Dạ dày tôi thì biểu nhưng nghĩ đến món gì cũng thấy uể oải.”
Kim nghĩ một lúc, rồi cô vừa búi lại tóc vừa nói:
“Anh muốn ăn một chút Akami Sushi không?”
“Là thứ gì? Nghe có vẻ ngon.”
“Là phần thịt nạc nhất của cá ngừ. Tôi cũng chẳng biết diễn tả sao nữa. Anh cứ ăn đi, coi như tôi mời.”
“Không thể từ chối.” Tôi nhún vai, mỉm cười. “Tại sao cô tốt một cách vô cớ vậy?”
“Trong tiếng Nhật có một thành ngữ là Ichigo Ichie. Dịch ra đại loại kiểu: Đời người chỉ gặp một lần duy nhất. Đây là một triết lí cổ của phái Trà Đạo, cho rằng mỗi cuộc gặp gỡ của chúng ta với một ai đó đều chỉ xảy ra một lần thôi, vì thế nếu quý ai thì nên đối xử chân thành, để sau này không phải nuối tiếc.”
Trong lúc tôi ngẫm nghĩ về điều Kim nói, cô đội chiếc mũ đầu bếp lên, mài những con dao sáng bóng rồi tỉ mỉ thái mỏng những sát cá ngừ tươi ngon. Tôi quan sát cô làm với một thái độ cẩn trọng và sâu sắc, như thể vắt kiệt từng giọt đam mê vào những món ăn trước mặt. Tôi nghĩ đó là điểm khác biệt rất lớn giữa tôi và Kim. Cô có nhiệt huyết khi theo đuổi những thứ mình say mê, còn tôi chẳng quan tâm mẹ gì đến những gì đang làm. Khi có niềm tin vào bản thân, người ta có vẻ điềm tĩnh hơn, như người bộ hành buông từng bước chân chậm rãi trên phố đông, biết điều gì chờ đợi mình phía trước.
“Tôi nghe bảo, trong mấy thứ sushi đồ sống, thì chỉ có cá ngừ là trữ được thôi đúng không? Còn các loại khác phải mua trong ngày?” Tôi hỏi, tò mò nhiều hơn quan tâm.
“Đại loại vậy. Anh đọc ở đâu vậy?”
“Trên một tờ tạp chí nào đó.”
“Trên tạp chí người ta cũng dạy những thứ này ư? Tôi thì phải học cật lực từ các tiền bối. Thật chẳng công bằng gì hết.” Kim cười, nói nửa đùa nửa thật.
“Người ta chỉ viết thế, chứ cũng chẳng dạy dỗ gì. Nhưng vì sao cá ngừ lại không ăn tươi luôn như các loại khác?”
“Hơi khó giải thích”, Kim ngẫm nghĩ, “nó giống như thịt bò vậy. Người ta hay gọi cá ngừ là thịt bò của biển vậy. Cá ngừ loại to mới đánh bắt xong thì người ta sẽ mang về treo lên, bao lâu thì tùy phần thịt hay trọng lượng, cái này là cả một kĩ thuật. Để một thời gian thì cá sẽ mất độ tanh, ăn rất mềm và ngọt.”
Kim vừa nói vừa đẩy đĩa sushi đã làm xong về phía tôi. Ba miếng sushi cá ngừ đặt trên một tấm gỗ màu đen, trang trí cùng một ít gừng ngâm. Tôi ăn sạch mấy miếng sushi một cách ngon lành.
“Chà, thứ này ngon quá. Lần sau cô làm lại cho tôi nhé.”
“Anh đang suy nghĩ chuyện gì ư?” Kim hỏi, bỏ qua lời khen của tôi.
“Đúng là tôi đang có chút chuyện, nhưng không kể ra thì hơn. Mà tôi cũng phải về công ti bây giờ. Để lúc khác. Cảm ơn cô vì món này.”
Cô gật đầu một cái, tựa như muốn nói đã hiểu. Tôi uống nốt chỗ rượu sake, kẹp lại tiền trong đĩa rồi với lấy chiếc áo vest. Kim chợt nói khi tôi đã đi ra gần đến cửa:
“Hôm tới anh qua đây, nếu vắng khách thì tôi sẽ bói bài tarot cho anh.”
“Để làm gì?”
Tôi nhìn Kim, cô cũng nhìn tôi, nhưng ánh mắt không có vẻ gì là sẽ trả lời. Tôi cười và gật đầu, rồi giơ tay ra hiệu chào cô. Tôi mở cửa bước ra, trở lại với thế giới thực tại nơi những ám ảnh lại chen lấn một cách hỗn loạn.
Tôi quay trở lại công ti vào buổi tôi, cố tĩnh tâm và giải quyết nốt đống hồ sơ còn tồn đọng. Vẫn như thường lệ dăm ba người phụ nữ muốn kiện chồng ngoại tình, một cô gái trẻ mới lập gia đình một năm bức xúc về chuyện người đàn ông của cô ta không thể hoàn thành trách nhiệm đơn giản nhất, hai người hàng xóm hùng hổ đâm đơn kiện về chuyện vài bộ quần áo bị phơi lấn sang sân của nhau...
Tôi ném chúng sang một góc, gục mặt xuống bàn. Toàn bộ văn phòng đã vắng tanh từ khi nào. Khi người lao công rời khỏi công ti với ánh mắt nghi ngại, tôi lôi chai Bushmills dòng Irish Whiskey ra khỏi ngăn tủ và rót một ly. Tôi xoay nhẹ chiếc ly thủy tinh miệng hẹp, tạo ra những vệt rượu đọng lại thành ly, mùi vị whiskey tỏa ra và cô đọng lại trong không khí thành một thứ gì đó rõ rệt như nỗi cô đơn của tôi. Tôi uống từng hớp nhỏ, để những ngụm chất lỏng trôi nhẹ nhàng qua lưỡi, hương vị của lúa mạch thấm đẫm vào vòm họng trước khi nhạt dần và biến mất. Dưới ánh sáng yếu ớt của những bóng đèn neon trên trần nhà, ly rượu ánh lên một màu vàng mật ong, đánh thức bản ngã yếu ớt trong tôi. Tôi không phiền lòng khi chỉ còn một mình, dù sao tôi cũng chẳng ưa thích đám đông náo nhiệt. Tôi chỉ cảm thấy buồn bởi thế giới cô độc bao quanh - như một tấm rào chắn cao ngất, như một bức tường Berlin, như một đại dương sóng chia cắt những đại lục, như một vỏ bọc an toàn mà tôi đã tự kén lên, để rồi bị giăng tơ trong chính nó, trở thành một sinh vật nhỏ nhoi không thể thoát ra bởi chính cái kén mình đã tạo ra. Thế giới đó cô độc không phải bởi tôi không có một vòng tay để ngả vào, mà bởi tôi chẳng có điều gì để chia sẻ với họ. Tôi chẳng biết nói gì với họ hàng ngày, chẳng có nhu cầu trải lòng với cả người nhạy cảm nhất và thậm chí chẳng khao khát điều gì trong cuộc sống đủ lớn để thực hiện nó. Tôi gắng gượng tránh suy nghĩ rằng, nói cho cùng trên thế giới này sẽ chẳng ai có thể hiểu và thông cảm một cách chân thành cho những gì tôi đã, đang và sẽ làm. Không ai có thể ngồi cạnh tôi cả ngày không nói một lời nào như Bảo đã làm. Những giao tiếp nhỏ nhoi mà chúng tôi thực hiện bằng mắt, còn hơn ngàn vạn những câu nói vô nghĩa khác mà người đời dành cho nhau. Dù chỉ sau khi cô đã biến mất, tôi mới nhận ra rằng những ánh mắt đó quan trọng đến thế nào. Có lẽ trong một mối quan hệ, ai là người bắt đầu không có ý nghĩa gì, tuổi tác không có ý nghĩa gì, vẻ ngoài không có ý nghĩa gì, sự hơn kém về địa vị không có ý nghĩa gì, khoảng cách thời gian và không gian cũng không có ý nghĩa gì. Điều thật sự có ý nghĩa là bạn đã yêu một người hơn cả bản thân mình.
Tôi phải quên Bảo để sống tiếp, phải quên cô để tiếp tục những thứ mình đang bỏ ngỏ, phải quên cô để tìm thấy một ai khác, một ai đó cũng yêu tôi đơn giản đến kì lạ như vậy. Càng cố gắng bao nhiêu, tôi càng bị đẩy sâu vào sự thực này hơn bấy nhiêu. Tôi cảm thấy mắc kẹt trong cảm giác giống như một con hải âu đã lỡ lạc đàn, dù cố hòa nhập vào hàng triệu con hải âu khác trên khắp thế gian nó vẫn không thể tìm thấy sự thân quen cần thiết. Con hải âu đó lượn một vòng thảng thốt trong không gian tĩnh mịch của thế giới không có tình yêu, rồi gập đôi cánh, thả thân mình rơi xuống buồn bã.
Hai ngày sau đó khi Trang trở về từ Bangkok, tôi đã trấn tĩnh hơn. Tôi đón cô ở sân bay, vừa nghe cô thao thao bất tuyệt về mấy ngày nghỉ tuyệt hảo, vừa trợn tròn mắt nhìn hai vali cỡ lớn ních chật đồ và hàng chục túi to nhỏ quần áo cô đang cầm trên tay.
“Mấy hôm em đi, ở nhà có gì thú vị không?”
“Cũng không có gì đặc biệt. À, giá xăng lại vừa tăng thêm.”
“Anh có ăn uống đầy đủ không đấy?” Trang hơi lườm tôi
“Trông anh giống trẻ con vậy sao?”
“Không. Nhưng anh có tâm hồn không được người lớn lắm.” Trang vừa nhìn một chiếc túi màu đỏ mới mua, vừa thong thả nhận xét. Anh không tự chăm lo cho bản thân được và hay tặc lưỡi cho qua.”
“Nhồi kiến thức vào não thì tốt hơn là nhồi thức ăn vào bụng.”
“Tại sao không thể làm cả hai?”
“Anh không có thời gian. Hiện giờ với anh mấy việc đó không quan trọng lắm..”
“Vì thế em mới phải quan tâm. Sức khỏe đâu phải thứ có thể đùa. Rồi anh sẽ cảm tiếc nuối nếu đánh mất thứ gì đó anh không lấy lại được.”
Câu nói của Trang vô tình làm tôi giật mình. Cô không để ý thấy điều đó, giơ một chiếc áo phông đen có in hình thần đầu voi Ganesha, hỏi tôi:
“Anh có biết đây là ai không?”
“Thần Ganesha. Một vị thần trong truyền thuyết của Ấn Độ.”
“Thế à? Anh kể cho em nghe xem nào? Em có biết nó là giống gì đâu, thấy hay hay nên mua.”
“Em muốn nghe thật à?” Tôi hơi ngạc nhiên, thường thì Trang không hứng thú với những chuyện này.
“Em chả quan tâm mấy chuyện này lắm, nhưng lại thích nghe anh kể gì đó. Anh kể gì nghe cũng thú vị, mới lại em đang nhớ giọng anh nên muốn nghe anh nói nhiều một chút.” Trang nhoẻn miệng, những lúc như thế này, cô hoàn toàn khác với hình ảnh khi đi làm ở bar. Như là một trời một vực vậy.
“Ừm. Shiva là một trong ba vị thần tối cao trong Ấn Độ giáo, thường được người ta biết đến như vị thần hủy diệt. Ông có một bà vợ là Parvati. Shiva rất yêu Parvati, nhưng thường bị bà cự tuyệt. Trong một lần như vậy, Parvati đã dùng những thứ ô uế để tạo ra Ganesha, làm nhiệm vụ giữ cửa phòng bà, không để Shiva vào. Sau đó thần Shiva đến thăm vợ, nhưng không vào được, nổi khùng. Vậy là hay thần đánh nhau một trận tưng bừng, Ganesha thất thế và bị thần Shiva chặt đầu. Parvati sau đó nổi cơn thịnh nộ và bắt Shiva phải trả lại đứa con cho bà. Thần Shiva đành phải lắp tạm đầu một con voi cho Ganesha, thế nên Ganesha sau này mới là một vị thần mình người đầu voi như vậy...”
“Sao lại là voi?” Trang ngắt lời tôi, thắc mắc.
“Voi là biểu tượng của quyền lực và sức mạnh nhưng cũng rất yêu hòa bình, của sự thông thái và trí tuệ, nhưng lại rất khiêm nhường.”
“Nghe cũng thú vị đấy chứ. Ủa mà sao vị thần này lại chỉ có một cái ngà?” Trang chỉ vào hình trên chiếc áo. “Voi gì mà lại có một ngà?”
“Chiếc ngà bên phải đại diện cho lí trí, bên trái là tình cảm. Thần Ganesha đã không còn tình cảm với thế gian, nên chỉ có một chiếc ngà bên phải thôi. “Tôi bật cười.
“Anh đọc gì cũng nhớ hết thế sao?”
“Kiểu như thế. Những thứ này cũng không khó nhớ lắm.”
“Vì anh đã kể truyện hay, tặng anh cái áo này.” Trang với sang hôn vào tai tôi rồi đưa chiếc áo.
Thực ra nhìn cỡ áo, tôi biết cô đã chủ động mua cho tôi, nhưng cũng ra vẻ ngạc nhiên lắm. Trang biết tôi thích những thứ kiểu này, ít ra là hơn những đồ công nghệ hay dăm ba thứ vòng vèo đồng bóng. Dù sao khi ở cạnh Trang, tôi cảm thấy một niềm an ủi nhỏ nhoi từ những sự quan tâm của cô. Cô giống như một cuốn sách cảm thức, không quá hay mà cũng chẳng quá dở, dù sao khi đọc xong thì cũng không ai cảm thấy tiếc thời gian, tuy có điều chắc chắn sẽ không để lại điều gì mạnh mẽ. Đưa cô về nhà xong, tôi nhận được điện thoại của Quang khi đang trên đường quay lại công ti.
“Có chuyện này về cô gái lần trước, cậu chắc sẽ quan tâm. Lần trước cậu tỏ ra rất hứng thú.” Quang nói, giọng trêu chọc. “Nhưng tôi nghĩ cậu cũng sẽ cụt hứng khi nghe xong.”
“Tôi đang nghe đây.” Máu tôi bỗng dồn nhanh lên mặt, chân tay run rẩy. Tôi dừng xe lại bên đường, gương mặt xanh mét. Trong một khoảnh khắc ngắn, hai gạch đầu dòng nhảy bật lên trong não tôi: hoặc Bảo đã trở về an toàn và vô sự, hoặc cô đã gặp nguy hiểm. Tôi không muốn mình sẽ nghe rằng họ đã tìm ra xác của Bảo ở đâu đó nhưng dù là gì, thông tin của Quang vẫn vô cùng quan trọng.
“Gia đình cô ta đã rút lại đơn trình báo mất tích. Chúng tôi đang chuẩn bị dừng công việc tìm kiếm lại.”
“Vì sao, cô ấy đã trở về rồi ư?” Tôi kinh ngạc.
“Không, vẫn không có thông tin gì từ cô ta cả.”
“Vậy bây giờ bên cậu sẽ giải quyết sao?” Tôi cố hạ âm lượng xuống, không để Quang nhận ra sự mất bình tĩnh trong giọng nói.
“Như đã nói, có lẽ chúng tôi sẽ chuẩn bị dừng công việc tìm kiếm lại. Đó là nguyên tắc khi gia đình đã rút đơn. Nếu không có người làm đơn, hoặc không có dấu hiệu cụ thể tình nghi là bắt cóc hay án mạng, thì rất khó đế tiếp tục tiến hành điều tra. Lão sếp tôi thì sướng như mở cờ, chỉ chờ có thế.” Quang cười vang, giọng đầy sảng khoái. “Sáng nay lão ta đã bảo tôi hoàn thiện nốt hồ sơ còn thiếu rồi lưu vào và dừng việc điều tra lại.”
“Và bên cậu sẽ dừng việc điều tra lại?” Tôi nhắc lại, chưng hửng.
“Nguyên tắc là như vậy.” Giọng Quang lộ vẻ ngạc nhiên. “Cậu có gì không hài lòng ư?”
“Không phải vậy. Nhưng theo tôi như thế hơi có chút thiếu trách nhiệm.”
“Cuộc đời này vốn rất thiếu trách nhiệm.” Cậu ta có vẻ thấy những thứ tôi vừa nói hơi hài hước, nên lại cười phá lên. “Thôi, tôi làm việc tiếp đây. Chỉ muốn kể với cậu thế thôi.”
Quang nói rồi dập máy. Tôi nghe tiếng tít tít trong điện thoại một cách mơ hồ, không biết mình nên hấp thụ những gì vừa lắng nghe theo cách nào. Tôi không thấy an tâm về những điều mà Quang vừa nói, thậm chí còn có cảm giác như vừa nuốt một chiếc gạc hươu vào cổ, tắc và đau buốt. Tôi phóng thật nhanh về công ti, buộc về phía bàn, ném cặp và áo vest xuống ghế. Cơn đau nửa đầu xuất hiện nhanh chóng, xâm chiếm lấy những tế bào não, đẩy tôi vào cảm giác ngất ngư. Trần nhà bỗng dưng như đổ sập xuống, tan thành từng mảnh thủy tinh ập vào da thịt tôi đau buốt.
Tôi thấy mình đứng ở một ban công nhỏ, phía trước là một mái nhà đầy lá vàng rơi. Không khí thoáng đãng và mát mẻ chừng như đầu thu. Những cây bàng lớn phía trước nằm im lìm. Một làn khói mỏng bỗng bay lên trước kính. Tôi giơ tay lên, thấy mình đang cầm một điếu thuốc từ khi nào. Tôi rít một hơi, thấy cơ thể nhẹ nhàng như được ai đó nâng lên, trôi vô định về phía trước. Bỗng cánh cửa từ ban công đối diện mở ra, tôi nhìn thấy Trang đứng đó, mỉm cười và vẫy tay với tôi. Tôi hơi nhoẻn miệng cười đáp lại, hơi đẩy người về phía trước trôi nhanh hơn tới nơi cô đang đứng. Vài chiếc lá rơi xuống, vướng lại trên cổ áo tôi, nhìn gần nó giống như một chiếc thuyền giấy nhỏ màu úa, cong queo và chịu đựng. Tôi ngẩng mặt lên, nhận ra nụ cười trên khuôn mặt Trang đã tắt từ khi nào. Thay vào đó là sự đau khổ, những nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt méo mó của cô như đang chịu hàng trăm mũi kim đâm quanh thân thể. Chỉ trong một giây, tôi nhận ra đó không phải Trang.
Là Bảo.
Ban công nơi cô đứng bỗng sụp xuống, một cơn gió thổi qua đây tôi theo chiều ngược lại. Tôi chơi với cố quẫy đạp để trôi tiếp về phía cô nhưng vô vọng, thấy mình mỗi lúc một xa hơn cánh tay của Bảo. Lan can đã vỡ vụn, Bảo cũng tan theo nó, rơi xuống vực thẳm sâu hút phía dưới.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm ở salon trong nhà, A.K ngồi bên cạnh, ánh mắt nó chứa đựng sự lo lắng và bất an cho tình trạng của người chủ nằm trước mặt. Tôi hơi nhăn mặt, với lấy cặp kính trên bàn, lau nó vào áo rồi đưa lên mắt. Mọi thứ vẫn hơi mờ mờ phía trước.
“Cậu tỉnh rồi à?” Giọng nói phía sau lưng khiến tôi giật mình quay lại. Đăng đang đứng trong bếp, cậu ta khuấy thứ gì đó trong chiếc bát nhỏ, mặt rất bình thản, tựa như tôi đang ở nhà cậu ta chứ không phải ngược lại.
“Tôi bị sao vậy?” Tôi hơi day vào thái dương mình, thấy đau buốt.
“Câu này khó trả lời đó, có lẽ khi nào khỏe cậu nên đi khám kĩ hơn. Cậu bị ngất ở công ti. Ai cũng nghĩ cậu ngủ gật nên chẳng thèm gọi. Tôi đi cả ngày, gần hết giờ làm thì tạt qua công ti lấy tập hồ sơ để quên, thấy cậu nằm gục trên bàn. Người cậu nóng bừng và mê man. Không nghĩ ra ý gì hay hơn, nên tôi ném cậu lên taxi và đưa về đây.”
“Sao anh biết nhà tôi ở đây?” Tôi hỏi, xoa đầu A.K ra hiệu mọi thứ vẫn ổn, đứng dậy rót một cốc nước lớn.
“Tôi chẳng nhớ. Không phải lần trước cậu đã nói cho tôi địa chỉ nhà à?” Cậu ta mỉa mai.
“Ừ nhỉ. Vậy anh đang làm gì ở đây?”
“Tôi tráng trứng.” Đăng nói, thản nhiên đưa bát trứng đang đánh dở lên. Cậu ta đổ thêm một chút rượu trắng, bốc nắm hành đã thái sẵn ném vào, rồi lại đảo tiếp một chút trước khi đổ vào chiếc chảo nóng trước mặt. Hương thơm bay lên khiến tôi tỉnh táo đôi chút.
Tôi im lặng nhìn Đăng loay hoay trong bếp một lúc trước khi mang ra hai đĩa cơm trứng trông khá đẹp mắt cùng một bát salad trộn dầu olive. Cậu ta ra hiệu tôi hãy ngồi xuống một bên rồi đặt đồ xuống bàn. Đăng đưa tay với hai lon bia để trong túi giấy phía dưới, đưa tôi một lon, bật lon còn lại và làm một ngụm nhỏ. Chúng tôi ăn trong im lặng một lúc lâu, trước khi Đăng nói:
“Con chó của cậu... nó gầm gừ suốt từ lúc tôi mang cậu vào nhà. Cho đến khi cậu tỉnh lại nó mới thôi đấy.”
“Nó là một con chó săn.” Tôi quay sang nhìn A.K, mỉm cười. “Cậu yên tâm, nó nhớ mùi của người rất tốt. Lần sau gặp cậu nó sẽ quấn quít đó.”
“Kia là Trang phải không?” Đăng chỉ vào khung ảnh của chúng tôi trên kệ đựng sách.
“Ừ, cậu biết cô ấy à?” Tôi ngạc nhiên.
“Hôm đầu tiên các cậu gặp nhau, hôm mà cậu say ấy tôi cũng ở đó mà. Nhưng tất nhiên cậu chả bao giờ thèm để tâm tới xung quanh.” Đăng bật cười. “Suốt cả tháng sau đó mấy thằng ở cơ quan chỉ nói về bọn cậu thôi mà, tôi không muốn nhớ cũng phải nhớ.”
“Thế cơ đấy.”
“Đừng để tâm. Chúng nó có quá ít thứ để tiêu khiển với não mà. Nhân tiện, cậu có dùng loại thuốc nào không vậy?” Đăng đột nhiên hỏi.
“Không.” Tôi nhíu mày.
“Đôi lúc cậu có biểu hiện giống như đang sử dụng chất kích thích. Mà thực ra, nếu cảm thấy quá mệt mỏi, cậu nên sử dụng một số thuốc để đảm bảo thể trạng tinh thần bình thường. Tất nhiên là theo chỉ dẫn của bác sĩ.”
“Anh thấy tôi có vấn đề về thần kinh ư?”
“Đó chỉ là một lời khuyên. Nếu đã có thể ngất đi như vậy một lần, có thể cậu sẽ còn lần tiếp theo. Và không phải khi nào cậu cũng có một cái bàn để gục xuống hoặc một đồng nghiệp để đưa về.”
“Mọi thứ đều ổn.” Tôi buông ra lời nói dối kinh điển nhất của loài người.
“Tùy cậu thôi.” Đăng vừa nói vừa gạt chiếc đĩa đã sạch sẽ sang một bên, châm một điếu thuốc. “Thực ra tôi đưa cậu về nhà không phải chỉ vì lo cho cậu, tôi muốn nói vài chuyện.”
“Tôi đang nghe.” Tôi đặt đĩa của mình sang một bên, đưa lon bia lên miệng nhấp một ngụm, khí gas từ nó khiến tôi thấy năng lượng của mình chuyển động chút ít.
Đăng đưa tay vuốt phẳng nếp nhàu trên cố tay áo vẫn cài sát khuy, rồi cậu tư lự:
“Tôi nghĩ rằng cậu đang quá căng thẳng. Chính sự căng thẳng đó khiến cậu thiếu sáng suốt hơn bình thường. Khi mới về làm việc, tôi đã nghiên cứu gần hết hồ sơ các vụ mà cậu làm trong năm nay.” Đăng gõ những ngón tay lên bàn thành những tiếng lạch cạch lớn nhỏ. “Cậu có khả năng phân tích và giải quyết vấn đề rất tốt, đặc biệt thường nhìn ra những điểm nhỏ mà ít ai thấy được trong một hồ sơ dù rất bình thường...”
“Cảm ơn anh. Tôi sẽ coi đó như một lời khen, anh cứ vào thẳng vấn đề đi.” Tôi ngắt lời.
“Được thôi” Đăng nhún vai, khóe miệng vốn luôn cười của cậu ta đột nhiên trùng xuống. “Điều tôi muốn nói là dù rất quan tâm đến mẩu mật mã, cậu lại bị nó cuốn đi. Cậu đã hoàn toàn không để ý tới những điểm đơn giản nhất trong bài toán này. Cậu đã không tìm từ những phía mà đáng ra khi sáng suốt chắc chắn cậu sẽ làm.”
Tôi im lặng, đây là lúc tôi nghĩ những điều Đăng nói hoàn toàn đúng.
“Tôi đã tìm đường tiếp cận những tài liệu liên quan đến gia đình của cô gái mà cậu đang tìm kiếm. Cho phép tôi gọi cô ấy đơn giản là Bảo nhé.” Nhận thấy cái gật đầu của tôi, Đăng nói tiếp. “Mẹ của Bảo và bố chồng cô ấy là những nhân vật như thế nào thì cậu cũng đã biết rồi, tôi sẽ không kể nữa. Nhưng có điều này chắc cậu không biết, họ từng học với nhau năm năm đại học tại K.T - hẳn cậu đã nghe về ngôi trường này rồi.” Đăng chờ tôi gật đầu, rồi nói tiếp. “Dương Ngọc Minh và Lâm Việt Long, đó là tên của họ, cậu chắc đã nhìn thấy hai cái tên này mòn mắt trên các tờ báo kinh tế trong nước. Tôi đã lần theo niên giám và hồ sơ học tập của họ tại đó, chuyện này là hoàn toàn có thật. Từ lúc tìm ra thông tin này, tôi cảm giác được mối quan hệ của hai người này không chỉ đơn giản là những người bạn...”
Tôi hơi đẩy mình về phía sau dựa vào lưng ghế, thấy mồ hôi túa ra, nhĩmg ngón tay tôi rung lên lập cập như một người nghiện rượu nặng. Đăng quan sát tôi bằng ánh mắt chăm chú, rồi nói tiếp:
“Mặc dù không chắc chắn, vì chuyện này đã xảy ra tương đối lâu, tôi có lí do để đặt nghi vấn tình cảm trong mối quan hệ này. Nếu không thì quá trùng hợp cho một cuộc hôn nhân.”
“Tôi chưa hề để ý đến hồ sơ của hai người này.”
“Đây là điều tiếp theo mà tôi lưu tâm. Vợ ông ta chết trong một tai nạn giao thông sau khi đứa con trai được ba tuổi. Tạm thời chúng ta sẽ không bàn về tai nạn giao thông này, mặc dù có lẽ cậu cũng đã hiểu điều tôi đang muốn ám chỉ.”
“Đó là một vụ tai nạn được dàn xếp bởi...?”
“Ông Long.” Đăng gật đầu, những ngón tay vẫn gõ đều đặn trên bàn như dưới đó là một bàn phím vô hình. “Mẹ của Bảo sinh cô ấy chỉ hai tháng sau khi tai nạn đó diễn ra. Những chuyện này chỉ còn trên giấy tờ, vào thời điểm đó có lẽ rất khó để lưu giữ gì hơn, và nếu còn thì có lẽ nó cũng đã được xóa sạch.”
Đăng nói và vứt một tập tài liệu đã được ghim phân loại kĩ càng lên bàn. Những bài báo về tai nạn của một đại gia bất động sản lớn nhất phía Bắc đang hiện ra trước mặt tôi. Khi tôi đang đưa mắt quanh những tập giấy trước mặt thì Đăng tiếp lời:
“Mẹ của Bảo là một bà mẹ đơn thân, và cũng chưa bao giờ có thông tin về bố của đứa bé. Điều đó có nghĩa là chúng ta không xác thực được ai là bố của Bảo. Đống tài liệu này tôi nhờ một cô bạn là nhà báo thu thập. Số của cô ta ở phía cuối, trong trường hợp cậu muốn kiểm tra lại thông tin. Nhưng từ những gì tôi vừa nói, cậu có liên tưởng gì không?”
Tôi thấy mồ hôi vẫn úa ra trên trán lạnh toát, dù đầu không muốn tin, nhưng tôi vẫn nghe môi mình mấp máy:
“Bảo là con của bố chồng cô ấy?”
Đó cũng là suy đoán của tôi. Chưa có chứng cứ gì rõ rệt nhưng đó là giải thích duy nhất cho cái họ tương đối đặc biệt của cô ấy.” Đăng nhún vai, hít một hơi sâu. Nếu lấy điểm gốc là mối quan hệ của hai sinh viên trẻ tuổi cùng chí hướng học cùng trường với nhau vào vài chục năm trước, thì có thế thấy mọi thứ sau đó đều trở nên dễ hiểu.”
“Nhưng điều này không giải thích được cho chuyện tại sao Bảo lại lấy anh em cùng cha khác mẹ với mình?” Tôi mơ hồ trong mớ suy nghĩ hỗn độn vừa được khai phá.
Đăng rít một hơi thuốc dài, thả khói thành một bụm to trước mặt rồi lấy tay xua tan nó. Cậu dụi điếu thuốc xuống đĩa cơm bên cạnh, nhìn tôi:
“Đây không phải chuyện mới. Thậm chí đặc biệt xảy ra ở những gia tộc giàu có thời xưa. Họ sợ của cải hoặc quyền lực bị phân tán, nên chỉ cho phép duy trì nòi giống từ chính những người trong huyết thống. Cậu đọc sách nhiều, chắc chắn đã đọc qua Hồng Lâu Mộng rồi phải không? Đó là trường hợp điển hình của trường hợp những người sinh ra trong cùng một gia đình đến với nhau. Thậm chí ngay ở nước ta, một giai đoạn dài trong triều Trần, con cháu của nhà vua cũng chỉ được lấy lẫn nhau để ngôi báu không thoát ra khỏi dòng máu hoàng gia.” Đăng đẩy tiếp về phía tôi một số tài liệu nữa. “Các nước tiên tiến như Âu Mỹ cũng đã tìm có nhiều trường hợp như vậy, cậu có thể tự nghiên cứu. Điều tôi muôn nhấn mạnh ở đây, là liệu có phải bà Minh và ông Long vì một vấn đề gì đó mà không đến được với nhau, họ vẫn tiếp tục qua lại với nhau sau khi ông Long đã lập gia đình. Bỏ qua cái chết của người vợ, họ tiếp tục đi những nước cờ xa hơn, để cho chính những đứa con của mình lấy nhau, và duy trì khối tài sản kếch xù đó không lọt ra ngoài?”
“Đó quả là một lập luận... đáng sợ.” Tôi có thể cảm nhận được da mình đang gai lên, những hình ảnh về Bảo ập lại trong tôi, theo một cách hoàn toàn mới.
“Đúng, nhưng không phải không có lí. Thậm chí, nếu đặt ảnh hai người này cạnh nhau, cậu có lẽ còn có thể nhận ra họ có những nét đặc biệt giống nhau.” Đăng vừa nói vừa rút hai tấm ảnh cỡ to từ trong tập tài liệu ra. Ảnh của Bảo và chồng cô, Lâm Việt Hải. “Dáng người cao, xương vai to. Trán rộng, mũi thẳng, mắt nâu và nhỏ. Đặc biệt là nước da trắng bệch. Tôi chưa nhờ người giám định nhưng một kẻ không có kiến thức cũng có thể khẳng định họ mang nhiều nét rất giống nhau.”
Tôi thấy họng mình cứng đờ lại, đưa tay lên trán chặn mồ hôi đang chảy thành dòng giữa mùa Đông. Đăng châm một điếu thuốc khác, quan sát tôi một cách cẩn trọng. Cậu ta chờ đợi một phản ứng gì đó của tôi. Tôi thở hắt ra mớ không khí bức bí trong não, nhắm nghiền mắt, rồi nói khi thấy mình đã bình tĩnh hơn một chút:
“Tại sao cậu làm tất cả điều này, chỉ vì cậu muốn giúp tôi thôi sao?”
“Tôi không có động cơ rõ rệt cho riêng mình, nhưng tôi thấy nó thú vị. Chính xác hơn tôi thấy mình bị cuốn vào vụ này một cách khó cưỡng lại. Và càng tìm hiểu về nó, những nghi vấn mới lại càng mở ra nhiều hơn. Đây hoàn toàn không phải một kiểu công việc mà tôi chờ đợi khi vào công ti này. Nhưng, có vẻ như cô gái của cậu hoàn toàn không đơn giản. Tôi lại là người tin vào học thuyết âm mưu. Mọi thứ đều phải mang một ý nghĩa nào đó.”
“Nếu như vậy, thì đây không phải một vụ mất tích bình thường.”
“Tôi nghĩ vậy. Thậm chí, đây có khi còn không phải một vụ mất tích. Khả năng mà cô ấy đã gặp nguy hiểm là rất cao.”
“Anh có lẽ cũng nên cẩn thận, tôi e chừng chuyện không dừng lại ở đây.”
“Yên tâm, tôi là người sinh hoạt rất cẩn trọng. Tôi còn là nhị đẳng huyền đai taekwondo nữa.” Đăng cười. “Đừng nhìn vẻ bề ngoài để đoán biết.”
“Tôi không lo lắng gì về chuyện đó. Chỉ là cảm thấy có lỗi khi tự dưng để anh vướng vào chuyện này.”
Đặng gật đầu, rít điếu thuốc và nuốt hết khói:
“Là tự tôi có hứng thú.”
“Tôi hỏi thật đó, tại sao anh giúp tôi vậy?”
“Tại sao không?” Đăng cười.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau một chút. Đăng uống nốt phần bia còn lại trong lon, đặt chiếc vỏ rỗng xuống bàn bình thản.
“Cậu có biết, trước kia danh hài Charlie Chaplin từng có lần tham gia một cuộc thi “Ai là người giống Charlie Chaplin nhất?” không?”
“Nghe có vẻ thú vị.”
“Vấn đề là ông ta chỉ về thứ ba trong cuộc thi đó.” Đăng bật cười, tiếp tục gõ những ngón tay lên mặt bàn. “Thật kì khôi phải không? Có hai người còn giống charlie Chaplin hơn cả chính ông ta!”
“Cậu muốn nói gì?” Tôi mỉm cười, không hiểu được ẩn ý đằng sau câu chuyện hài hước của Đăng.
“Sự thật. Tôi và cậu cùng là những người cố đi tìm kiếm nó. Nhưng đôi khi sự thật ẩn giấu sau quá nhiều những lớp giả dối, đến nỗi đôi khi nó tuột ra ở một lớp vỏ nào đó mà ta không hề hay biết.” Đăng nheo mắt. “Để rồi đi đến tận cùng của sự tìm kiếm, chúng ta nhận ra chính sự thật mà mình đang theo đuổi cũng chỉ là một thứ giống như lớp vỏ vừa được bóc ra mà thôi.”
“Có lẽ tôi phải cần một chút dầu bôi trơn lại não mới có thể hiểu được những thứ cậu vừa nói.”
“Làm việc với cậu một thời gian, tôi cũng hiểu cách suy nghĩ của cậu. Tôi biết cậu cũng sẽ không dùng lại cho tới khi tìm được điều cậu muốn. Nếu thế, có hai điều cậu cần biết: Thứ nhất, cậu phải tự hỏi bản thân: liệu cậu có thật sự hài lòng khi tìm ra điều cuối cùng đó không? Thứ hai, cậu hãy chuẩn bị tinh thần cho mọi điều đã xảy ra, và có thể sẽ xảy ra.”
“Theo cậu thì điều gì đã xảy ra với cô ấy?” Tôi trầm ngâm.
Đăng im lặng một chút, rồi hỏi lại.
Tình huống xấu nhất cậu có thể tưởng tượng ra là gì?”
“Là Bảo đã chết.” Tôi thở dài.
“Cậu sai rồi.” Đăng dập điếu thuốc vào lon bia, ngẩng lên. “Tình huống xấu nhất là cô ấy đang phải sống theo một cách còn tệ hơn cả chết.”