Chương 6 Chiếc Đồng Hồ Rolex
Năm cuối cùng của tiểu học, tôi từng tận mắt nhìn thấy một người chết.
Đó là một tai nạn giao thông xảy ra ngay trước ngôi trường hàng ngày tôi vẫn đến. Nạn nhân là một phụ nữ trung niên, mẹ của một học sinh dưới tôi một khóa. Bà đến đón con, như một ngày bình thường, khi nổ máy phóng đi bất cẩn không quan sát phía sau. Người tài xế taxi đã không kịp nhấn phanh khi chiếc xe máy đột ngột rẽ xuống từ vỉa hè. Hai khối sắt va chạm vào nhau tạo ra một âm thanh đáng sợ của những sự cố giao thông thường thấy. Chúng tôi chạy ùa ra, chỉ kịp nhìn người phụ nữ đã ngã vật xuống lòng đường, hai bàn tay nắm chặt lại, không ngăn được dòng máu chảy ra từ đầu. Cậu bé, bằng một cách thần kì nào đó, hầu như không bị thương tích gì đáng kể. Tôi không có ý niệm nhiều về cái chết, chỉ thấy cậu ta đã khóc như mưa, và nhìn mẹ của mình trút hơi thở cuối cùng ngay trước mặt chúng tôi. Vào giờ phút ấy, tôi tin rằng so với người bị thần chết mang đi, kẻ ở lại đau đớn hơn nhiều, vì thật khó để chấp nhận sự thật rằng mình vừa đánh mất một ai đó rất gần gũi.
Ngay bây giờ, tôi vẫn tin vào điều đó. Sự thật rằng tôi đã không nhỏ nổi một giọt nước mắt khi nhìn thấy xác Trang ở hiện trường vụ án, chủ yếu vì cảm giác rùng mình mà nó mang lại. Cô đã bị giết một cách dã man ngay trong khu nhà nơi sống cùng gia đình. Một người hàng xóm đã gọi điện cho cảnh sát khi thấy xác Trang vắt trên cầu thang dẫn lên phòng riêng của cô, máu chảy thành dòng xuống dưới ngõ, trông như những dòng mực đỏ của một họa sĩ đang dở dang với tác phẩm của mình. Tiếng hét kinh động của người hàng xóm đã khiến tất cả cư dân quanh đó tỉnh dậy, cũng chỉ bàng hoàng nhìn một linh hồn đã hoàn toàn rời khỏi thể xác. Khi tôi đến nơi, đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ đêm, gợi nhắc tôi về lần đầu tiên nói chuyện điện thoại với cô.
Bà mẹ cô đứng đó, một tay dựa vào thành cầu thang, tay kia ve vẩy điếu thuốc, đang trình bày gì đó với một người mặc đồng phục cảnh sát. Trông bà ta không có lấy một lạng đau buồn. Nhưng khinh miệt sự vô cảm đó một, thì tôi cũng tự kinh tởm bản thân mười. Chỉ cần bất cứ ai trong chúng tôi quan tâm tới Trang hơn, có lẽ mọi sự đã không bi thảm đến thế này. Tôi bước ngang qua mặt bà ta, cố kìm lại phần nước bọt đang trào lên trong khoang miệng. Một nhân viên cảnh sát đứng chặn lại và ra hiệu không được đến gần khi tôi đi về phía Trang, chính hơn là xác của cô.
“Xin anh vui lòng lùi lại để chúng tôi làm việc...”
“Để tôi lo.” Quang từ phía sau xuất hiện, đưa bàn tay lên ra hiệu cho nhân viên cảnh sát trước khi tôi kịp mở miệng.
“Cảm ơn...” Tôi nói, nghe giọng mình không có chút nhịp điệu nào sự sống.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.” Cậu ta vứt điếu thuốc tàn đã cháy dài trên miệng xuống đất, khoác đôi vai đang run lên của tôi.
Chúng tôi bước sang phía bên đường của khu nhà, những người dân quanh đó cũng đã tỉnh dậy, đứng túm tụm lại xì xào thành những âm thanh của nỗi sợ hãi bao trùm. Một vài phóng viên đã có mặt để săn tin. Quang cúi đầu nhìn những viên gạch vỡ nát dưới chân.
“Thành thật chia buồn với cậu.” Tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn trong lời nói của Quang. Cậu ta không phải người có thể tự tạo ra những cảm xúc không có thật chỉ để cho đẹp mắt.
“Từ khi trở thành cảnh sát, tôi chưa từng gặp bất cứ trường hợp nào như thế này.” Quang nói tiếp khi thấy tôi giữ im lặng. “Chưa có kết quả khám nghiệm, nhưng Trang đã bị giết rất dã man. Hung thủ cắt hoàn toàn hai bàn tay của cô ấy... Phong này, đêm qua cậu ở đâu vậy?”
“Ở nhà, tôi nói chuyện với một cô nhà báo. Tôi sẽ đưa số của cô ta cho cậu.”
Thấy Quang ngập ngừng, tôi ra hiệu.
“Cậu cứ nói tiếp đi, tôi ổn.”
“Miệng của Trang bị rạch một đường dài tới sát hai bên tai... Khi chúng tôi có mặt ở hiện trường thì vài cảnh sát khu vực cùng những người dân đã bao quanh, nên tôi không chắc có giữ được chính xác hiện trường vụ án không. Có thể xác định nguyên nhân tử vong của Trang là một vết cắt sâu trên cổ. Đứt động mạch dẫn đến chảy máu không ngừng. Không thấy những vệt dao khác ở đó, hung thủ chỉ cắt một lần duy nhất. Cách giết người dứt khoát và chính xác như vậy cho thấy hắn là một kẻ đặc biệt nguy hiểm. Một kẻ lần đầu tiên gây án không thể cứa cổ nạn nhân một cách chuẩn xác và lạnh lùng như vậy.”
“Việc đó đã xảy ra khi nào?”
“Chúng tôi chưa xét nghiệm, vì thế chưa có thời gian gây án cụ thể. Nhưng không quá ba tiếng, một người hàng xóm nói rằng ông ta về nhà lúc chín giờ - trước khi cái xác được phát hiện khoảng hai tiếng mà không nhìn thấy gì. Điều đó có nghĩa là Trang bị giết vào khoảng từ sau đó cho đến khi có người thấy xác của cô ấy.”
“Có khi nào Trang bị giết trước đó nhưng sau đó cái xác mới được mang ra không?” Tôi nhìn quanh khu dân cư đang ngày càng ồn ào hơn, thở dài.
Quang im lặng nhìn tôi một chút, rồi cậu châm một điếu thuốc, rít sâu. Dù không gian xung quanh vẫn tối, tôi có thể nhìn rõ được ánh mắt cậu ta bộc lộ sự bối rối. Tôi chắc chắn đây không phải lần đầu tiên Quang nhìn thấy một xác chết, chỉ có điều có lẽ bản thân cậu ta cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Chúng tôi sẽ phải thẩm vấn hàng xóm, bạn bè và đồng nghiệp, mẹ và dượng Trang... và cả cậu nữa, trước khi có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào.”
“Dấu giày và dấu vân tay thì sao?”
“Trên xác chết và loanh quanh khu vực có máu thì hoàn toàn sạch sẽ. Có vẻ như hắn đã đi găng tay và bọc cả giày. Chúng tôi vẫn sẽ tiến hành thôi. Nhưng một ngày có đến vài chục người cả lạ cả quen ra vào cái ngõ này. Sẽ không ăn thua gì đâu.”
Quang ngừng một chút, rồi thở ra một hơi khói đậm, quyện vào màn đêm trước mặt.
“Có một điều thế này, đồ đạc hoàn toàn nguyên vẹn, không có gì mất mát ngoài điện thoại. Cửa phòng cô ấy để ngỏ, laptop và nhiều đồ nữ trang đắt tiền vẫn còn nguyên vẹn, nên có thể bỏ qua quan điểm rằng đây là một vụ giết người cướp của. Với những gì hung thủ đã thực hiện với xác của Trang sau khi giết cô ấy, hẳn phải có hứng thú đặc biệt lắm. Nói điều này cậu đừng để bụng, nhưng có vẻ vụ này không dễ nuốt rồi. Cái mũi tôi ngửi án thính lắm, cái này thối hoắc.”
Tôi im lặng, không muốn bình luận gì. Sự thực, tôi không nghĩ điều Quang nói là đúng. Cái chết của Trang không phải ngẫu nhiên, nhưng một sự thù hằn cá nhân thì lại càng không. Bất kể kẻ giết Trang là ai, tôi nghĩ hắn cũng có liên hệ với câu chuyện mà tôi đang đuổi theo, có liên quan tới tất cả những gì đã xảy ra xung quanh tôi những ngày gần đây. Đây không phải một sự trả thù vặt vãnh. Cái chết này giống một sự trưng bày nhiều hơn. Xác của cô đã được xử lí một cách tỉ mỉ trước khi được vắt lên thành cầu thang như chiến lợi phẩm được một con mãnh thú tiêu khiển.
“Quang, hứa với tôi một điều.” Tôi nói, sau khi thấy. Quang đã hút hết điếu thuốc vừa châm.
“Cậu nói đi.”
“Cậu sẽ làm mọi thứ để tìm ra ai đã làm điều này.” Tôi nói chậm từng từ, cố trấn áp cơn đau nửa đầu đang hành hạ.
“Trong tất cả khả năng tôi có thể. Tôi hứa.” Quang đặt tay lên vai tôi, gật đầu.
“Tôi hơi mệt, tôi về nhà bây giờ. Có bất cứ thông tin gì mới, hãy gọi tôi ngay.”
“Chắc chắn rồi. Cậu nghỉ ngơi đi.”
Khi chỉ còn lại một mình trên taxi sau đó, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy. Sự sợ hãi và tức giận cùng lúc đổ ập xuống, khiến đầu óc trở nên rã rời. Tôi không cảm thấy mình đang khóc, nhưng những ánh sáng trước mắt bỗng dưng nhòe đi, biến thành những vòng tròn đủ màu sắc vụt qua cửa sổ. Bất chấp người lái taxi nhìn gương chiếu hậu với ánh mắt tò mò, tôi gục xuống, hai tay ôm lấy đầu, miệng lẩm bẩm lời xin lỗi muộn màng vô nghĩa. Phải chăng Trang chỉ là nạn nhân của một kẻ đang nhắm vào vụ án của Bảo, mà tôi là người đã không để nó yên? Cô chẳng có lỗi gì, cô còn quá trẻ và quá vô tư. Tôi thậm chí đã không muốn gặp cô trong vài ngày để tập trung làm những thứ mình muốn. Tại sao ngay khi biết sự biến mất của Đăng là bất thường, tôi không nhận ra rồi một điều như thế này có thể sẽ đến?
Một phần nơ-ron trong hệ thần kinh của tôi như đột ngột biến mất. Nó tiếp nhận thông tin của mắt, mũi, tai hay cơ quan nào khác, tôi không biết. Nhưng tôi bỗng thấy trống rỗng, không cảm nhận được những va chạm từ thế giới quan bên ngoài. Tôi không còn nhận ra mình đang ở đâu, vì sao, định làm gì. Những hình ảnh về Trang như slide show ảnh đang chạy qua bằng một nhịp độ thật chậm trong đầu, khiến tôi khó khăn để giữ hơi thở đúng cách. Tôi mất đi khả năng phán xét tình hình trong đôi chút, hoặc đã từ rất lâu rồi - điều mơ hồ đó khiến trọng lượng trừu tượng của những toan tính bỗng trở nên vô nghĩa. Nếu một kẻ nào đó đang đứng trên cao và điều khiển tất cả những thứ này như một trò chơi, thì tôi thật muốn ngẩng lên và nói: Liệu tôi có được quyền thử lại khi trò chơi đã kết thúc?
Chiếc taxi dừng ở khu nhà, tôi bước chậm chạp từng bậc cầu thang, đứng trước căn hộ của mình. Chiếc chìa khóa không sao tra được vào ổ, hai bàn tay tôi vẫn run lên như một kẻ nghiện rượu. Tôi ném chùm chìa khóa xuống đất, gục đầu lên cánh cửa, khóc thành tiếng trong lúc tự tát vào mặt mình liên hồi. Tôi đã không thể nói với Trang rằng tôi sợ mất một người trong cuộc sống của mình như thế nào, tôi đã không thể nói với cô rằng tôi đã trải qua những gì khi đến với cô, tôi cũng không kịp nói với cô rằng: chính tôi và quá khứ của tôi đã giết cô. Tôi chỉ là một thằng vô dụng cố đuổi theo những thứ mình không thể.
Nhưng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, bất kể rồi chuyện này sẽ dẫn tới đâu. Sau vụ tai nạn giao thông mà tôi gặp khi còn nhỏ, mấy ngày sau mẹ tôi có kể rằng người đàn ông lái taxi đã phải chịu một mức án ngộ sát, dù không ai nghĩ rằng ông ta thật sự có tội. Chỉ vì, một sinh mạng đã mất đi, và phải có ai chịu trách nhiệm cho điều đó.
Đúng. Phải có một ai đó chịu trách nhiệm cho tất cả những thứ đã xảy ra với Bảo, Đăng và Trang. Tôi sẽ tìm ra kẻ đã thực hiện nó, bằng bất cứ giá nào.
Tôi viết đơn xin nghỉ việc vào ngày hôm sau. Tâm trí của tôi đã hoàn toàn không còn có thể làm được gì khác, và không muốn làm gì cả. Lí do sức khỏe khiến giám đốc công ti có vẻ thông cảm, dù ông cũng đang đau đầu vì không liên lạc được với Đăng. Những gã đồng nghiệp ái ngại nhìn tôi ôm thùng đồ rời khỏi công ti, chính những gã đã từng ghen tức vì tôi có được cô gái trong mơ của họ.
Đám tang của Trang diễn ra ba ngày sau đó. Không có nhiều bạn bè của cô đến, cũng không có nhiều nước mắt cho cuộc hành trình vừa chấm dứt của một cô gái trẻ. Tôi đứng đó, nhìn phần thân thể mà mình từng ôm ấp dần biến thành những làn khói mỏng bay lên không trung. Chẳng có cơn mưa nào đổ xuống như trong các bộ phim. Chỉ có sự im lặng và lạnh lẽo bao trùm lấy không gian ảm đạm của một ngày nhiều gió. Tôi thì thầm những lời cuối cùng với Trang. Đó là một câu tạm biệt, hay hẹn gặp lại, tôi cũng không còn nhớ rõ. Chúng ta đều mắc nợ tử thần, không có ngoại lệ, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Gin đã từng nói vậy, và giờ thì tôi tin cô.
Quang gọi cho tôi chiều hôm đó, nói rằng một bàn tay người đã được tìm thấy ở phố bán đồ chơi, đúng vào đêm Giáng sinh. Cậu ta muốn tôi xác nhận thứ ghê rợn đã làm náo đoạn cả khu phố đêm đó có phải của Trang không. Tôi đến sở cảnh sát mười phút sau khi nhận được tin. Lúc nhìn bàn tay đặt trên chiếc khay inox lạnh lẽo, dù chỉ một thoáng, tôi thở dài, gật đầu.
“Chính nó.”
Quang nheo mắt, cậu ta dựa vào chiếc tủ phía sau, xoay xoay những phần tay nắm sáng bóng:
“Cậu chắc chứ?”
“Đây chắc chắn là tay của cô ấy. Tôi cũng ước mình có thể nhầm.” Tôi nhớ rõ những ngón tay ấy, và cả khuôn móng của cô. Vì lí do chết tiệt nào đó, tôi nhớ kĩ được từng chi tiết nhỏ trên đôi tay của những cô gái đi qua cuộc đời mình.
Tôi ngồi xuống ghế, gục mặt xuống hai bàn tay, trầm ngâm. Quang im lặng một chút, trước khi nói nhỏ:
“Chúng tôi có một số vấn đề đang đặt câu hỏi. Tôi nghĩ mình nên trực tiếp nói với cậu.” Quang đặt một tập hồ sơ xuống trước mặt tôi, rút ra vài tấm ảnh chụp hiện trường tôi thậm chí không muốn liếc qua nó. Hình ảnh của Trang đã ám ảnh tôi suốt ba đêm vừa qua. Lần đầu tiên có một cô gái không phải Bảo đi vào giấc mơ của tôi.
“Tôi đang nghe đây.”
“Trước hết, vì tôi là bạn cậu. Và tôi tin cậu, những gì tiếp theo mà tôi có thể chia sẻ với cậu là vi phạm quy tắc nghề nghiệp của tôi, đặc biệt là trong một vụ án như thế này. Nhưng cũng vì đó là một người quan trọng với cậu, nên tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải nói với cậu.” Quang đưa tôi một bức ảnh chụp cận cảnh đôi tay đã bị cắt đứt của Trang. “Như cậu thấy, bàn tay của Trang đã bị cắt đứt. Và chúng tôi hoàn toàn không hiểu mục đích của nó là gì. Không có dấu vết nào ở bụng hay lưng. Tất cả các bộ phận trong cơ thể có lẽ vẫn còn nguyên, nên có thể bỏ qua suy nghĩ rằng đây là một vụ cướp nội tạng. Tuy nhiên những gì hắn đã làm với bàn tay quả là một câu hỏi hóc búa. Không lẽ, hắn chỉ muốn vứt bàn tay của Trang vào phố bán đồ chơi thôi ư? Để làm gì?”
“Có lẽ chúng ta nên đặt câu hỏi rằng bàn tay còn lại đang ở đâu.” Tôi thở dài. “Không tìm được nó ở đó ư?”
“Không, chúng tôi đã lục tung cả khu phố chó chết đó nên rồi. Không có gì khác ngoài thứ kia.” Quang chỉ vào bàn tay Trang, vẫn nằm im lìm trên khay inox. “Những người bán hàng cũng không nhìn thấy ai đã đặt nó ở đó. Họ nói rằng có quá nhiều người qua lại, không thể xác định nổi.”
“Cũng đúng, đêm đó là Giáng sinh mà. Kẻ giết người đã rất biết chọn thời điểm.” Tôi lẩm bẩm.
“Cậu có nhận định gì không? Cô ấy có đeo trang sức gì trên bàn tay kia không?”
“Một chiếc nhẫn vàng nhỏ với mặt hình lá. Tuy nhiên, tôi cho rằng nó bản chất không phải một bằng chứng mà từ đó có thể dẫn đến danh tính của kẻ sát nhân. Có khi nào là một sự đánh lạc hướng không?”
“Vấn đề là chúng tôi không tìm thấy động cơ nào rõ rệt. Cậu biết người nào có xích mích với Trang không?” Quang bóp đầu, có thể thấy những vụ án hình sự thế này có thể khiến bất cứ ai tham gia vào nó phải dè chừng.
“Không. Và tôi thật sự nghĩ Trang không phải kiểu người có kẻ thù.”
“Chúng tôi nhận được câu trả lời tương tự từ bà mẹ của Trang, chủ quán bar và các đồng nghiệp nơi cô ta làm việc khi phỏng vấn họ sáng nay. Nhưng nếu không phải một vụ trả thù, cũng không phải một vụ giết người cướp của, và xin lỗi cậu, cũng không phải một vụ hiếp dâm... thì động cơ ở đây là gì?”
“Tôi biết thế mẹ nào được. Có khi nào Trang đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn?” Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói.
“Ý của cậu là gì?” Quang nhăn mặt, hơi nhích người về phía trước. Điếu thuốc trên gạt tàn đã tự cháy hết, tạo thành những làn khói mỏng cuối cùng bay lên và luẩn quẩn trong không gian bức bí của phòng thẩm vấn.
“Chúng ta có thể về phòng làm việc của cậu được không?”
“Được nếu ở đây khiến cậu không thoải mái.”
Chúng tôi ra khỏi căn phòng kín bưng. Trong lúc Quang nói gì đó với nhân viên trực, tôi hít một hơi thật sâu, chạy lại một lượt các giả thiết trong đầu. Trong bất cứ khoảng trí nhớ nào của tôi, không có chỗ cho một kẻ có thể gọi như kẻ thù của Trang. Cô là một người hòa đồng, luôn vui vẻ với hầu hết mọi người - kể cả những người xa lạ. Quán bar nơi cô làm việc quả có phức tạp, nhưng hôm qua cũng không phải ngày Trang đến đó, nên có thể bỏ qua trường hợp một gã say xỉn đi theo cô từ quán về nhà. Tôi cũng không tin một kẻ bình thường, chưa từng giết người, lại có thể thực hiện những hành động thú tính như vậy, sau khi Trang chỉ còn là cái xác.
Quang dẫn tôi vào phòng làm việc của cậu sau đó. Đó thực chất là một căn phòng chung, ngăn cách giữa các bàn bởi một tấm chắn lớn bằng nhựa tổng hợp, cũng tạm gọi là có một góc riêng kính đáo. Những tập giấy tờ lộn xộn chất đống khắp nơi. Đống báo chí vứt bừa bãi trên mặt bàn. Mùi thuốc lá và mồ hôi quyện với nhau tạo nên một thứ rất đặc trưng trong những văn phòng lâu ngày không dọn dẹp. Tôi hỏi Quang ngay khi vừa ngồi xuống:
“Hắn không để lại bất cứ một dấu vết nào ở hiện trường ư?”
“Hoàn toàn không, đồ đạc cũng không có dấu hiệu bị xáo trộn.” Đột nhiên Quang vỗ trán. “Có một thứ này chúng tôi tìm thấy cạnh xác cô ấy khi đến, cậu không nhắc tôi cũng hoàn toàn quên mất. Tôi bị chi tiết bàn tay đó ám ảnh mất rồi.”
Quang vớ lấy chùm chìa khóa, chạy về phía phòng lưu giữ tang chứng chừng năm phút trước khi trở lại với một túi nilon. Cậu ta đẩy nó về phía tôi:
“Nó đã bị thấm khá nhiều máu nên không thể để xác định dấu vân tay trên đó. Sự thật thì chúng tôi không chắc vật này là của hung thủ để lại, hay của chính cô ấy, hay của đứa quái nào đánh rơi. Nhưng nó đã được tìm thấy cạnh xác của Trang chừng nửa mét.”
Tôi giật mình khi nhận ra thứ bên trong chiếc túi nilon. Đó là một quyển từ điển Shorter Oxford English thông thường với phần gáy cứng và bìa màu xanh. Những vết máu loang lổ đã che mờ hết đoạn chữ trắng trên bìa. Không cần lật ra, tôi biết trong đó chứa gì.
“Trong đó có xác của một con bướm đã được ép khô. “Quang chép miệng, vẻ tư lự. “Tôi đã giao nó cho phòng điều tra đặc biệt. Cũng chỉ vừa có kết quả sáng nay. Họ nói rằng đây là một giống bướm hút máu cực hiếm thuộc họ Calyptra. Khá hiếm để tìm thấy ở châu Á.”
“Thứ này chắc chắn là của hung thủ. Thứ nhất vì một kẻ sát nhân cẩn thận với hiện trường đến thế thì sẽ không để những vật vô nghĩa làm hỏng lễ trưng bày của mình. Thứ hai là Trang không bao giờ động tới từ điển, và cô ấy cũng không có hứng thú gì với bướm.”
“Vậy thì nó mang ý nghĩa gì?”
“Cậu vừa nói nó tên là gì?” Tôi hỏi lại thay vì trả lời.
“Calyptra. C-a-l-y-p-t-r-a.” Quang ngó lại vào quyển sổ trước mặt, không có gì ngạc nhiên khi cậu ta không thể nhớ nổi mấy từ kiểu này quá mười lăm giây.
“Một giống bướm đêm chuyên hút máu. Loại độc nhất vô nhị.”
Tôi lấy bút viết lên cổ tay, nghĩ một chút trước khi quay lại nhìn Quang:
“Cậu còn nhớ điều tôi đã nói hôm qua không? Tôi đã nhận được một cuộc điện thoại từ máy của Trang vào tối hôm qua.”
“Tôi nhớ.” Quang gật đầu “Đó là thứ duy nhất của Trang bị mất trong vụ giết người, chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ.”
“Tôi gọi lại sau đó và điện thoại đã tắt. Bất kể kẻ đã gọi cho tôi khi đó là ai, chắc chắn hắn chính là hùng thủ.”
Quang nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc. Cậu châm một điếu thuốc, đặt lên chiếc gạt tàn đầy bự gần đó. Những móng tay nhám màu khói thuốc của Quang cọ vào nhau tư lự. Chừng một phút, Quang nói:
“Cậu biết tôi rất thích bóng rổ đúng không?” Quang chờ cho tôi gật đầu rồi nói tiếp. “Olympic London 2012, Nigeria đã gặp đội tuyển Mĩ trong một trận đấu vòng bảng. Vấn đề là ai cũng biết rằng đội Mĩ rất mạnh trong môn thể thao này. Nigeria đánh với Mĩ giống như Việt Nam đá với Brazil vậy. Chúng ta đang nói đến một trận đấu hoàn toàn chênh lệch. Thế nhưng, hôm đó Nigeria lại ghi được tới bảy mươi ba điểm trước tuyển Mĩ. Nên nhớ rằng khoảng cách đẳng cấp giữa hai đội tuyển là rất lớn. Trước trận đấu, không ai kì vọng Nigeria sẽ ghi nổi một nửa số điểm đó.”
“Cậu muốn nói điều gì?”
“Mọi chuyện đều có thể xảy ra, ngay cả khi chúng ta nghĩ nó không bao giờ xảy ra. Cậu có cho rằng cái chết của Trang liên quan gì đến cậu không?”
“Nếu câu trả lời là không, thì rất khó để lí giải cho mục đích của cú điện thoại đó. Nó giống như một sự thông báo với tôi, rằng cô ấy đã chết. Còn nếu câu trả lời là có, thì vì sao? Vì sao cái chết này lại liên quan đến tôi, ngay cả tôi cũng không có nổi một kẻ thù.”
“Đó cũng chính là những gì tôi nghĩ. Nhưng cậu đúng ở một điểm, kẻ nào đang giữ điện thoại của cô ấy chính là thủ phạm của vụ giết người dã man này.”
“Có cách nào để tìm ra nó ngay cả khi đã tắt điện thoại và tháo sim không?”
“Có thì có. Nhưng phải cỡ C.I.A hay N.S.A, chúng tôi không giỏi đến thế. Cậu đừng nghĩ cái gì cũng giống như phim. Dù sao, tôi cũng sẽ nhờ bên công an mạng để mắt tới thuê bao đó. Hãy hi vọng hắn bật máy cô ta lên chơi flappy bird.” Quang rít một hơi thuốc rồi đặt lại xuống bàn, cởi chiếc áo vest vắt sang một bên. Cậu ta vốn chẳng bao giờ thèm là áo, nhưng mức độ nhàu nhĩ thảm hại trên áo vẫn thể hiện rằng Quang đã có một đêm không ngủ. Một án mạng kinh hoàng đã xảy ra ngay trên địa bàn của cậu ta, đó là điều tôi không có gì để nghi ngờ. Quang nói tiếp khi thấy tôi chăm chú nhìn vào vệt ố trên cánh tay áo của cậu ta. “Cậu có nói trong lúc thẩm vấn rằng đã vài ngày cậu không gặp Trang?”
“Đúng.”
“Vì sao?”
“Này, tôi không phải một nghi phạm đấy chứ?”
“Hoàn toàn không.” Quang lắc đầu dứt khoát. “Nếu thật sự là như vậy, chúng ta đã không ngồi đây. Mà ngồi trong kia cơ.” Quang chỉ vào phòng thẩm vấn phía ngoài.
“Tôi có vài việc riêng cần tập trung giải quyết, nên đã nhắn Trang rằng sẽ không gặp nhau vài ngày.”
“Tôi cho rằng cái chết của Trang phần nào liên quan đến sự vắng mặt của cậu.”
Tôi im lặng, đó đã chính là suy nghĩ của tôi đêm qua, khi còn lại một mình trong căn nhà trống trải. Dường như nhận ra mình đã lỡ lời, Quang nói lấp vào:
“Ý tôi là có khi nào...”
“Tôi hiểu, không cần giải thích.” Tôi ngắt lời. “Đúng, có thể sự hờ hững của tôi đã khiến cho mọi việc xảy ra dễ dàng hơn. Nếu tôi đi cùng cô ấy, có thể cơ sự đã không thế này. Tuy có điều này, Quang ạ tôi cho rằng hung thủ đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Nếu tôi có gặp Trang thường xuyên, thì có lẽ những điều này cũng chỉ được trì hoãn ít lâu. Chúng tôi không sống chung với nhau, tôi không thể luôn ở cạnh cô ấy được.” Khi nói điều này, tôi cảm thấy day dứt trong lòng, tự bản thân câu nói hiện hình như một sự biện hộ chó chết.
Quang cúi xuống, cậu ta nhìn gì đó ở đôi giày, hai tay xoa vào nhau chầm chậm.
“Tôi sẽ cố gắng tìm kiếm thêm thông tin về vụ này, cậu yên tâm. Kiếm thứ gì đó ngon ngon ăn đi. Rồi ngủ thật sâu một giấc không phải ý tệ.”
“Ngủ? Yên tâm? Cậu đang đùa đúng không? Khỉ mẹ thật!” Cơn đau nửa đầu đột nhiên bốc lên, khiến tôi nhăn nhó “Có hai điều rõ ràng nhất mà cậu có thể làm. Một là tìm kiếm thông tin về chiếc điện thoại của Trang. Nó giống như một manh mối mà kẻ giết cô ấy đã cố tình để lại cho chúng ta. Hắn không lấy gì khác ngoài chiếc điện thoại.” Tôi hít một hơi dài cố làm dịu lại hàng ngàn chiếc móng vẫn đang cào cấu không ngừng bên trái đầu, đẩy âm lượng cao hơn, “Thứ hai, có bất cứ thứ gì mới, hãy báo ngay cho tôi. Tôi không thể ngồi ở nhà với sự yên tâm mà cậu vừa nói. Đó là người yêu của tôi. Và cô ấy đã chết. Cậu hiểu chứ?”
“Đừng có gào lên với tôi. Thứ cậu cần là bình tĩnh. Cậu càng kích động thì càng chả nghĩ được chó gì. Cậu vốn là người rất sáng suốt mà.” Quang đưa tay lên vuốt mớ tức lộn xộn, thở dài. “Tôi sẽ làm những gì trong phạm vi có thể. Nhưng nếu cung cấp quá nhiều thông tin cho cậu thì tức là tôi sẽ vi phạm luật bảo mật. Đặc biệt trong một vụ nghiêm trọng như thế này. Nếu tôi bị đẩy ra khỏi đội điều tra, không phải sẽ công cốc ư?”
Nghiêm trọng? Kiểu nghiêm trọng như cách các cậu thực hiện vụ mất tích với Bảo ư? Tôi tự nhủ trong đầu. Tôi đưa tay lên trán, thở hắt.
“Tin tôi đi. Mẹ của Trang đếch thèm quan tâm đến cô ấy đâu. Cậu hãy nhìn vẻ mặt của bà ta đi.” Bỗng dưng tôi muốn nhổ một bãi nước bọt. “Đó là vẻ mặt của một người đã trút được gánh nặng. Ngoài tôi ra, cô ấy chẳng còn ai. Tôi - chính tôi, là người duy nhất trên thế gian này cảm thấy cái chết của Trang là một mất mát.”
Một nhân viên cảnh sát nhìn về phía chúng tôi, vẻ mặt lo lắng về âm lượng của cuộc đối thoại. Quang ra hiệu cho người đồng nghiệp để chúng tôi ở lại riêng trong phòng, rồi im lặng chìm vào suy nghĩ. Tôi ngừng lại thở dụi đôi mắt đang mờ dần lại. Dãy hộp chứa hờ sơ với phần gáy cứng màu xanh phía sau Quang bỗng đập vào mắt tôi. Tôi chăm chú nhìn nó. Một tia sáng lóe lên trong đầu. Tôi quay về phía Quang, lôi trong cặp ra một vỉ aspirin.
“Cậu có thể lấy hộ tôi cốc nước được không? Tôi cần uống thuốc.”
“Chờ chút.” Quang đứng lên đi ra ngoài hành lang.
Khi cậu ta vừa khuất ở cửa, tôi đảo mắt thật nhanh xung quanh. Cả căn phòng không còn ai khác. Tôi tìm trong đống hồ sơ phần về mất tích của năm nay, lật sang tháng Tư, nhanh chóng bắt gặp điều mình đang cần. Tôi mở gáy, lấy tất cả hồ sơ liên quan tới vụ mất tích của Bảo cho vào chiếc cặp mang theo, rồi để tập hồ sơ nguyên vẹn lại chỗ cũ vừa kịp lúc Quang cầm cốc nước lọc trên tay đi vào.
“Của cậu đây.”
“Cảm ơn.” Tôi đưa hai viên thuốc lên, uống sạch chỗ nước Quang vừa đưa.
“Đừng quá lạm dụng thứ đó.” Quang liếc nhìn. “Tôi sẽ cố gắng thông báo cho cậu những thông tin mới nhất có thể. Có điều... cậu nên cẩn thận Phong ạ. Tôi biết cậu đang nóng lòng, nhưng hãy xem xét kĩ lưỡng mọi thứ. Bất kể cậu định làm gì, hãy nhớ rằng kẻ mà chúng ta đang đối mặt rất có thể là một tên giết người hàng loạt. Với thể loại đó, chẳng có lí do, mục đích hay động cơ gì, hắn có thể giết bất cứ ai mà hắn muốn.”
“Cảm ơn. Tôi hiểu. Có lẽ tôi nên về nhà nghỉ.” Tôi nhắc lại, cầm chiếc cặp đứng lên bước ra cửa. “Gặp cậu sau.”
Quang hỏi với theo khi tôi đã đi ra đến cửa.
“Cậu có biết hôm đó tuyển Mĩ đã ghi bao nhiêu điểm trong trận đấu với Nigeria mà tôi nói với cậu khi nãy không?”
Tôi lắc đầu, nhìn cậu ta vẻ khó hiểu.
“Một trăm năm mươi sáu điểm. Họ phá kỉ lúc Olympic mọi thời đại về số điểm ghi trong một trận đấu chính thức. Lí do Nigeria ghi được tới bảy mươi ba điểm là bởi tuyển Mĩ cố tình để cho đối phương ghi điểm. Họ biết mình chắc chắn thắng và không muốn phí thời gian phòng thủ. Năm đó họ vô địch và đồng thời tạo ra một kỉ lục Olympic mới.”
“Cậu đang ám chỉ điều gì?”
“Đôi khi, chúng ta tưởng rằng mình có bước tiến nào đáng kể, tưởng rằng mình đã ở rất gần, nhưng thực ra không phải.” Quang nhún vai. “Đó chính là điều tôi sợ nhất: trở thành một phần trong kế hoạch của kẻ khác.”