Chương 6 (2)
Tôi về nhà hôm đó trong tình trạng say khướt, không nhớ nổi mình đã uống ở đâu. Cơn đau đầu tạm bị lãng quên, nhường chỗ cho cảm giác quay cuồng mơ hồ do tác dụng của cồn. A.K không hào hứng ra đón tôi như thường lệ mà nằm im một góc sofa, sủa lên một tiếng lớn. Có lẽ nó không quá rành về tình trạng cảm xúc thất thường mà tôi đang gặp phải những ngày gần đây, nhưng cũng tự cảm thấy khác lạ với sự vắng mặt của Trang và những buổi đi dạo vốn rất thường xuyên. Tôi đổ thức ăn từ hộp ra bát của A.K, ngồi bệt xuống đất một cách chán nản. A.K không vồ vập lấy bát thức ăn như tôi tưởng, trái lại, nó nằm xuống cạnh tôi, hếch mũi lên hít ngửi thứ mùi khó chịu đang tỏa ra từ chủ. Tôi đập tay xuống cạnh chiếc bát, thì thầm:
“Ăn đi. Mày đã bị bỏ đói cả ngày rồi.”
A.K chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cảm thông, nửa sợ hãi. Giống chó Terrier luôn nổi tiếng với lòng dũng cảm trong những chuyến đi săn và các hoạt động cứu hộ, đó từng là điểm tôi rất chú ý khi quyết định tìm một người bạn đồng hành bốn chân. Tất nhiên trong cuộc sống hiện đại nơi đô thị, chẳng mấy khi bạn cần đến đặc tính nổi trội đó. Tuy thế, trong bản năng của giống Terrier vẫn tồn tại một điều gì đó rất nhạy cảm, thứ giác quan đặc biệt khiến nó có thể dễ dàng nắm bắt được cảm xúc của người chủ. Chạy theo con mồi hay dừng lại? Lao vào rừng đánh hơi tìm cáo, hay ở lại đó cạnh người chủ đang còn do dự? A.K sẽ có những quyết định chính xác vào những thời điểm như vậy, đó là điều tôi tin chắc. Và tôi ước mình cũng có được sự tinh nhạy và quyết đoán đó.
Khi tôi đứng lên đi về phía bếp rót một cốc nước để uống thuốc, cảm giác chếnh choáng khiến cho đôi chân hơi run rẩy. Aspirin nhanh chóng làm giãn những dây thần kinh, ức chế enzyme cyclooxygenase khiến tôi tỉnh táo trở lại. A.K đột nhiên sủa một tiếng lớn nữa khiến tôi liếc nhìn nó, bát thức ăn của nó vẫn nguyên. Tôi ngán ngẩm thở dài, không hiểu nổi nó đột nhiên dở chứng gì, đành mặc kệ. Tôi ngồi xuống sofa lôi tập hồ sơ trong cặp ra, xem xét nó một lượt.
Tôi nhìn tấm ảnh của Bảo trong tập hồ sơ. Trông cô không có nhiều thay đổi, chỉ là dường như gầy hơn trước. Bức ảnh bán thân khiến những chiếc móng oval kì diệu mà tôi từng mê mẩn không xuất hiện. Tôi đặt bàn tay lên khuôn mặt Bảo, vuốt ve nó như chạm vào những ngày tháng của quá khứ. Có hay không có một ảo ảnh mà tôi đã luôn bị nhốt vào đó. Chẳng có chiếc khóa nào, bởi cánh cửa trong căn phòng kí ức thực ra vẫn luôn mở. Tôi tự hỏi rằng liệu mình có thật sự muốn thoát ra khỏi nó, hay muốn ngủ yên lại nơi tĩnh lặng ấy.
Đúng như suy nghĩ của tôi, vì lí do bảo mật thông tin, Quang không chia sẻ hết với tôi về vụ mất tích của Bảo - một số thứ thậm chí những điều tra của Đăng và Gin cũng không có, điều này liên quan tới đặc quyền cũng như những nguồn tin đặc biệt của phía cảnh sát. Trong những điểm mới, tôi đặc biệt chú ý đến ba chi tiết. Đầu tiên là tập lời khai từ phía người giúp việc trong gia đình của Bảo. Thứ hai là những bức ảnh mà gia đình Bảo cung cấp cho cảnh sát, toàn bộ là ảnh bán thân, cũng không có tấm nào chụp với Việt Hải. Cuối cùng là sự liên quan của bà Minh. Cụ thể hơn là bà ta đã ráo riết muốn cảnh sát phải huy động mọi lực lượng để tìm kiếm Bảo, nhưng chỉ sau đó chưa đầy một tuần, thì không những bà Minh muốn dừng mọi cuộc tìm kiếm, mà còn yêu cầu cảnh sát không được đến làm phiền dinh thự nơi mà Hải đang sống.
Hồ sơ ghi rằng Hải tìm là du học sinh của một trường tại Anh quốc, chuyên ngành Dược, được vài năm thì bỏ. Tôi khá ngạc nhiên về điều này. Nếu theo mô tả của Quang thì hắn là một kẻ khá thô kệch và đáng sợ, chứ không hề nhắc đến việc hắn đã từng du học, lại còn về một ngành đặc biệt thế này. Vấn đề là tại sao Quang lại không chia sẻ thông tin này với tôi? Hoặc cậu cho rằng điều này không cần thiết, hoặc còn một lí do nào đằng sau đó.
Khi tôi đang tiếp tục ghi những nghi vấn thành gạch đầu dòng lên sổ, di động của tôi đột ngột kêu, khiến tôi giật mình quơ tay làm vỡ tan chiếc cốc trên bàn. Tôi nhìn về phía mặt bếp, nơi chiếc điện thoại đang rung lên dữ dội. Bản Autumn của Vivaldi vốn rất dễ chịu, bỗng dưng tiếng violon trở nên méo mó và ghê rợn. Tôi hít một hơi, đứng dậy đi về phía nó. Không phải Trang. Là Gin. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ đêm.
“Alo.”
“Phong à, tôi Gin đây.”
“Bất kể cô định nói gì, cô nợ tôi một chiếc cốc mới, tôi vừa làm vỡ tan tành. Có việc gì gấp sao?”
“Không.” Cô ta trả lời, tiếng lạch cạch vang lên tựa như cô ta đang vừa nói chuyện với tôi vừa gõ bàn phím máy tính cạnh đó. “Ồ, xin lỗi. Có muộn quá không?”
“Không, tôi vẫn chưa ngủ.” Tôi trả lời. “Tôi vừa có thêm một số thông tin về vụ mất tích của Bảo, tôi sẽ fax cho cô ngày mai. Tôi bắt đầu tả chiếc cốc cô sẽ mua được chưa? Loại cốc pha lê đáy dày, chuyên dùng để uống whiskey.”
“Có ra gì không? Mấy thông tin mới ý.” Cô ta hỏi thẳng đuột, vẫn với kiểu cắt ngắn quen thuộc.
“Chưa có gì mới. Có lẽ sẽ phải gặp trực tiếp.”
“Hải?”
“Ừm.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Gin nói:
“Những điều Đăng đã nói. Về sự liên quan giữa hai người họ ấy. Là thật.”
“Cô đã tìm ra chứng cứ cụ thể?”
“Không hẳn. Đại loại thế này... Họ đang gom dần tài sản lại. Ông Long đã bán nhiều bất động sản. Đều trong vòng một năm trở lại đây. Ngược lại, số cổ phiếu sở hữu của bà Minh đã tăng vọt. Cụ thể là gần bốn mươi phần trăm. Chỉ trong ba tháng vừa rồi. Với số lượng cổ phiếu vừa đủ, bà ta đã trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của ba công ti mới. Trong đó có một công ti dược khá đình đám. Tôi sẽ chuyển tài liệu cho cậu vào ngày mai.”
“Dược? Vậy là việc Việt Hải theo học ngành dược có lẽ đơn thuần là sự ép buộc của gia đình. Nhưng điều này cũng chỉ chứng minh bà Minh và ông Long có hợp tác với nhau trong công việc, chứ không phải...”
“Còn nữa”, Gin ngắt lời, cô chắc thuộc kiểu người chẳng thèm quan tâm đến việc trước sau trên dưới. “Tôi đã tìm được một thứ, gần như là bảo đảm chứng minh được ông Long chính là bố của Thụy Bảo. Chỉ là, sẽ tốn một chút công sức.”
“Cô cứ nói đi.” Tôi nhận ra Gin đang nói một mớ câu dài ngoằng. Cô ta giống như cái máy, khởi động hơi ù ì một chút, nhưng khi dầu mỡ đã trơn tru rồi là cứ chạy uỳnh uỳnh.
“Có con bé làm bên Bộ Tư pháp nợ tôi một vụ trước kia, tôi nhờ nó tìm thông tin về quá khứ của Bảo. Giấy khai sinh của cô ta được cấp tại đây. Nhưng trong đó ghi rằng cô ta được sinh tại một bệnh viện ở Đà Nẵng. Kì lạ không? Cụ thể hơn là năm một chín tám bảy, bà Minh vẫn sống ở Hà Nội, nhưng lại bay vào Đà Nẵng để sinh Bảo. Chắc chắn phải có một điều gì ẩn khuất trong này.”
“Cô có địa chỉ hoặc số điện thoại của bệnh viện đó chứ?”
“Còn hơn cả thế. Tôi thuộc tuýp làm xong mới nói. Tôi đã gọi điện thẳng đến đó rồi.”
“Tôi cần học cái phong thái này của cô.”
“Tôi tự xưng là người của Ủy ban dân số và kế hoạch hóa gia đình. Đang cần tìm hoàn chỉnh thông tin về vài người.” Gin nói đến đây thì ngừng lại, hắt xì một cái rõ to khiến tôi phải rời điện thoại ra một chút vì ong hết tai. “Xin lỗi, tôi đang bị cảm. Nói tiếp nào. Con bé trực điện thoại ở đó ý. Nó nói rằng hồi đó đã quá lâu, nó chịu. Có khi nó còn chưa sinh ra ấy chứ, nhỉ? À đó, rồi tôi xin số của vị y tá đã phụ trách bà Minh. Vị y tá đáng kính đó đã nghỉ hưu. Tôi lùa một lúc nữa thì cũng có địa chỉ cá nhân của bà ta.”
Nói đến đó, điện thoại chợt im bặt, rồi có tiếng lục cục. Tôi nhìn vào điện thoại, kết nối vẫn còn.
“Tôi vẫn đang nghe.” Tôi nói, suy nghĩ về việc không lẽ cô ta đã lăn đùng ra ngủ bất chợt.
“Ồ, xin lỗi tôi vừa lấy khăn giấy. Mũi tôi đang chảy như thác Iguazu.”
“Iguazu?”
“Anh chưa từng nghe? Trời ạ, tự google đi. So với Iguazu thì Niagara chỉ là vòi nước công cộng. Ở đó có tới hơn hai trăm thác nước nhỏ đổ xuống vực thẳm Họng Quỷ. Nó có một vẻ hùng vĩ đáng kính...”
“Ngạc. Được, rồi, chút nữa tôi sẽ xem chiếc mũi kì vĩ của cô. Cô có thể trở về chủ đề chính được không?”
“Đấy, tôi hay bị phân tâm.” Gin sụt sịt qua điện thoại, tôi nghe thấy cả tiếng cô ta xé tờ khăn giấy. “Sau đó tôi nhờ tổng đài tìm số điện thoại cá nhân của gia đình đó. Tôi gọi đến đó và gặp được bà ta. Tôi hỏi bà ta về bệnh nhân đó. Và bà ta nói rằng đã mấy chục năm, bà ta không thể nhớ nổi.”
Đầu bên kia điện thoại lại im bặt. A.K chợt sủa vang lên một tiếng khiến tôi giật mình. Tôi đưa một ngón tay về phía nó, ra hiệu im lặng.
“Chỉ vậy thôi?” Tôi sốt ruột hỏi khi thấy Gin không có vẻ gì sẽ nói thêm.
“Đúng. Bà ta chủ động dập máy trước khi tôi hỏi thêm. Có điều, tôi chắc chắn bà ta đã nói dối.”
“Điều gì khiến cô nghĩ vậy?”
“Tôi là phóng viên. Một tuần tôi gặp và phỏng vấn cả tá người. Tôi có thể phân biệt được ai đang nói dối. Ngay cả qua điện thoại, bà ta có gì đó giống như hoảng hốt khi tôi đặt câu hỏi. Nghe giọng cũng nhận ra. Thêm nữa, bà ta trả lời quá nhanh, giống như đã chuẩn bị trước. Anh nghĩ xem, thường thì khi bị hỏi một câu kiểu thế, người ta sẽ phải ngẫm nghĩ phải cố gắng nhớ lại xem cái khoảng thời gian đó như thế nào, họ đang làm gì vào lúc đó có ai như vậy không... Dù sao cũng đã mấy chục năm rồi. Nhưng bà ta chỉ mất vài giây để trả lời ngay mà không cần vận dụng trí nhớ. Đơn giản vì bà ta nói dối.”
“Hay nhỉ, tôi chưa từng suy luận theo hướng đó.” Tôi thành thật.
“Cuối cùng, bà ta còn chẳng thèm hỏi tôi rằng tại sao lại đặt vấn đề về một bệnh nhân cách đây đã hơn hai mươi năm. Thường thì, cũng lại thường thì, người ta sẽ hỏi những câu như vậy. Nhưng bà ta chẳng quan tâm, dập máy cái búp. Chỉ như muốn ngắt ngay cuộc điện thoại chết giẫm đó càng nhanh càng sớm. Bà ta có cái quái gì để vội vã đến thế chứ? Đang xem sex chắc?”
Tôi im lặng một chút để suy nghĩ về những điều Gin vừa nói, tất nhiên trừ phần xem sex, rồi hỏi:
“Cô có thể trông một chú chó vài ngày được không? Nó rất ngoan, không bao giờ đi vệ sinh trong nhà, ăn uống không quá kiêng khem, chỉ bị cái gần đây hay sủa vô cớ.”
“Anh định đi Đà Nẵng?” Gin cho thấy cô là người nắm bắt vấn đề rất nhanh.
“Chắc phải đi một chuyến. Xác minh được việc này sẽ là mấu chốt của vấn đề. Nếu chúng ta tìm được những chứng cứ cụ thể, thì việc nói chuyện trực tiếp với bà Minh sẽ đơn giản hơn.”
“Để tôi đi cho.” Gin nói tỉnh bơ.
“Cô muốn đi?” Tôi chưng hửng.
“Đúng. Tôi đi thuận tiện hơn. Tôi có cách bắt bà ta phải nói. Tôi giỏi mấy vụ “thẩm cung” kiểu này lắm. Chuyên môn của tôi chính là bẫy người khác thừa nhận những điều họ không muốn mà. Anh nghĩ nhà báo còn làm gì khác chứ.”
“Như thế có ổn không?”
“Ổn. Anh ở nhà cũng nên qua thăm Lâm Việt Hải một chuyến đi. Làm sao cho khéo vào.”
“Tôi cũng định thế từ hôm trước, mà rồi bị cuốn vào chuyện Đăng mất tích...”
“Và chuyện của Trang nữa. Tôi hiểu.”
“Cô biết rồi?” Tôi không khỏi giật mình.
“Như đã nói, cái nghề của tôi lấy yếu tố thông tin làm mạng sống. Tôi biết từ hôm qua, một thằng bạn tôi qua lấy tin lúc án mạng xảy ra. Đêm về chát với nhau nó ném tôi xem mấy cái ảnh loanh quanh hiện trường, thì tôi thấy cả anh trong đó.” Gin làm động tác như đang nhai chóp chép thứ gì đó trong mồm. “Hỏi nó, thì nó bảo hình như anh là người yêu của cô gái vừa chết. Thành phố này quả là hơi bé.”
“Không phải nó nhỏ, mà bởi đây không phải chuyện ngẫu nhiên.” Tôi trầm ngâm.
“Nhưng vụ này có vẻ đặc biệt. Cảnh sát không cho chụp ảnh trực tiếp nạn nhân. Thằng bạn tôi bảo nó còn không được lại gần. Có gì đặc biệt ư?”
“Bỏ qua cái đó đi. Có gì tôi kể sau. Nhân tiện, tôi cần cô giúp một việc. Liệu cô có thể kiếm cho tôi giấy tờ giả được không? Nếu muốn xuất hiện trước mặt Hải, tôi sẽ cần nó.”
“Giả kiểu gì?” Gin không bao giờ lên giọng cho dù là một câu hỏi.
“Cảnh sát.”
“Điều anh đang yêu cầu là phạm pháp đó, anh biết chứ?”
“Tôi đã không còn để tâm tới điều đó nữa rồi.”
“Một người làm luật lại không để ý tới luật pháp ư?”
“Cô còn nợ tôi một cái cốc pha lê đó. Cô sẽ giúp tôi chứ?”
“Được tôi sẽ kiếm giúp anh thứ đó. Chứ tôi biết mẹ gì về pha lê chứ.” Gin lại gây ra một âm thanh không mấy dễ chịu trong điện thoại, có vẻ như thác Iguazu của cô đã hoạt động trở lại.
“Có lẽ cô nên bảo trọng hơn trong chuyến đi sắp tới. Mà thực ra, cô làm những thứ này được gì? Ý tôi là tại sao cô lại nhiệt tình đến vậy với chuyện của người khác?”
“Được một câu chuyện. Tôi đã nói rồi, bệnh nghề nghiệp mà. Dù chưa chắc sẽ viết ra, nhưng không biết đến tận gốc thì tôi không chịu được. Người ta nói rồi: biết một biết hai chi bằng không biết. Tôi thì thấy tò mò là căn nguyên mọi tội lỗi. Mới lại, tôi leo lên lưng cọp rồi, nếu không để lại chút máu thì e rằng bước xuống không phải dễ. Nhìn Đăng và Trang là biết.”
Cách nói của Gin khiến tôi rùng mình. Một quãng im lặng kéo dài qua điện thoại.
“Có câu hỏi này hơi cá nhân một chút, cô không trả lời cũng được.” Không muốn dập máy sau quãng yên lặng, tôi bèn hỏi.
“Không phải vấn đề trinh hết của tôi đấy chứ?”
“Trinh tiết của cô thì liên quan quái gì đến những cái chúng ta đang nói?!! Mà nhìn tôi giống kiểu bệnh hoạn thế sao?” Tôi ngạc nhiên.
“Hỏi vấn đề trinh tiết thì có gì bệnh hoạn chứ?” Cô ta còn có vẻ ngạc nhiên hơn.
“Tôi không có ý đó. Tôi muốn hỏi, tên thật của cô là Gin à?”
“Lúc mới gặp tôi cứ nghĩ anh có vấn đề về đầu óc, sau một thời gian tiếp xúc, giờ thì tôi chắc chắn là anh có vấn đề về đầu óc thật. Ở cái đất nước này làm quái có ai tên kiểu như thế. Đó chỉ là bút danh của tôi.”
“Thế tên thật của cô là gì?”
“Tôi nói chắc chắn anh sẽ cười đó.”
“Tôi cũng đang cần nghe chuyện cười.” Tôi tháo cặp kính trên mắt đã mờ bụi ra, kéo áo lên lau.
“Đó lại là điều tôi sợ nhất, bị người ta cười vào mũi khi nghe tên thật của tôi.”
“Cô cứ nói thử xem. Nếu buồn cười thật thì tôi đãi cô một bữa.”
“Tên thật của tôi là Van.”
Lần này thì quãng lặng còn kéo dài hơn lúc trước. Rồi tôi bật cười thành tiếng.
“Cô nói thật đấy hả? Van như là van nước ý hả? Tên đó có nghĩa gì?”
“Chả có nghĩa chó gì. Mẹ tôi định đặt tên cho tôi là Hải Vân. Cái thằng cha nát rượu ở phường ghi thiếu dấu thành Van. Hải Van. Anh có tin nổi không? Mẹ tôi cũng chả thèm để ý đến cái tờ giấy khai sinh đó, cứ thế mang về. Cho đến khi sự đã không thể đổi thay. Trên cái cõi đời này tại sao tôi lại rơi vào tay hai người vô tâm đến vậy?”
“Tôi đang nghe một câu chuyện có thật?”
“Thi thoảng tôi vẫn gặp lão ta đi ngang qua ở khu phố.” Tiếng bẻ tay răng rắc của Gin vang lên trong điện thoại một cách rất biểu cảm. “Mỗi lần như thế tôi chỉ muôn sút thẳng vào hạ bộ lão ta một cú thật mạnh. Chính cái thằng cha đó đã làm tôi bị trêu suốt những năm đi học, mỗi lần lên bảng kiểm tra miệng lại là một cơn ác mộng với cái lũ ở dưới. Mà lâu lắm rồi tôi chẳng nhắc lại chuyện đó. Bạn bè ai cũng gọi tôi là Gin. Mãi rồi cũng quen.”
“Kể ra thì nghe cũng hay. Đột nhiên cô có cái tên không giống ai.” Tôi nghĩ đến Bảo một lúc khi nói câu này, cô cũng có một cái tên chẳng giống ai. Đọc lên còn chẳng xác định nổi giới tính. Có điều, nghe nó chắc chắn hay hơn tên Hải Van.
“Không giống ai kiểu này thì ai muốn chứ?”
“Tôi nợ cô một bữa ăn.”
Chúng tôi trao đổi vài điều tào lao khác trước khi dập máy. Căn phòng trở lại yên ắng. Ánh đèn điện tử xanh lét hắt từ đồng hồ lò vi sóng ra khiến mọi thứ càng trở nên tĩnh mịch. Tôi mở máy tính, định bụng sẽ xem thử cái thác Iguazu mà Gin nói khi nãy hoành tráng đến mức nào. Rồi chợt nhớ ra việc quan trọng hơn phải làm, tôi tìm kiếm thông tin về giống bướm trong quyển từ điển mà hung thủ đã để lại, cũng tương tự như quyển đã gửi đến nhà tôi.
Đó là một loại bướm hút máu mới xuất hiện, thậm chí còn chưa được đặt tên chính thức. Các côn trùng học cho rằng tổ tiên của nó là một giống bướm từng có xuất thân chỉ ăn trái cây có tên là Calyptra Thalictri, chúng dần dần tiến hóa lên thành một loại bướm hút máu. Loại bướm này thường xuất hiện ở khu vực Trung và Nam Âu, cụ thể là tại vùng Siberia. Bướm hút máu ư? Tôi nhìn về phía chiếc hộp đỏ ở góc nhà, tự cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng đến rùng mình.
A.K bất chợt sủa một tiếng lớn nữa, nó đã sủa như thế suốt từ khi tôi về nhà. Tôi nhăn mặt, nó không thường như vậy cho dù là ở ngoài. Tôi quay về phía nó, A.K nằm phủ phục dưới sàn, ánh mắt mở trừng trừng, đầu gối lên hai chân trước, hàm răng hơi hé ra, lộ những chiếc nanh sắc nhọn. Tôi chưa từng thấy nó trông dữ tợn như thế từ khi nuôi. Tôi chợt để ý, ánh mắt nó chỉ nhìn theo một hướng duy nhất: ban công. Tôi cẩn thận bước vào bếp, cố không gây ra tiếng động nào, rút con dao trên kệ và cầm thật chắc trong tay.
Tôi thận trọng mở cánh cửa chớp lớn, từ từ bước ra ngoài...
Tôi kinh hoàng nhận ra giữa những chậu lan đã nở sau cơn mưa đêm trước là một bàn tay người treo lủng lẳng. Một cuốn từ điển đặt ngay ngắn trên thành lan can. Giữa đêm tối tĩnh mịch, có thể nghe thấy rõ tiếng chiếc đồng hồ Rolex vàng kêu tích tắc trên bàn tay khô máu. Một chiếc đồng hồ không thể nhầm lẫn - đây là bàn tay của Đăng.