← Quay lại trang sách

- XVIII -

Đám cưới Jemima là một sự kiện xã hội rất quan trọng. Trước ngày lễ Gia tô hiển hiện chấm dứt những cuộc vui chơi sau đám cưới. Khuya trong đêm Samuel lại lên một cơn nữa, lần đầu từ tháng bảy trước.

Bác sĩ Forest lập tức được mời đến, ông mời riêng Amber và hỏi xem Samuel có chịu theo những lời khuyên bảo của ông không. Buộc lòng Amber phải thú nhận là từ ít lâu nay chồng cô không còn chú ý thực hiện nữa. Nhưng cô tự bào chữa cho mình là đã làm hết sức để tránh cho ông; nhưng ông không chịu nghe lời, nói rằng thật là lố bịch kẻ nào đó nói rằng một ông sáu mươi tuổi đã quá già trong yêu đương, và ông còn nói thấy khỏe hơn bao giờ hết. Cô kết luận đổ lỗi cho chồng:

- Tôi không biết làm thế nào được!

- Nếu vậy, thưa bà, tôi thấy ông nhà khó mà qua được năm nay.

Amber mệt mỏi quay đi, ra khỏi phòng. Để cho cô được giàu có, Samuel phải chết, tuy nhiên cô không muốn mình là nguyên nhân, mặc dù chỉ gián tiếp. Tuy không sâu sắc lắm, cô cũng cảm thấy mình có cảm tình với ông già chân thành, độ lượng và đức độ ấy mà cô đã thâu tóm được vào trong lưới.

Samuel từ chối không chịu đi nghỉ an dưỡng hàng năm ở vùng nước suối Tunbridge vào tháng giêng này, bởi vì vợ ông mang thai không thể theo ông đi cùng được. Nhưng ông nghỉ ngơi rất nhiều. Dần dần ông ở nhà nhiều hơn với vợ, để mặc các con trai giải quyết công việc. Amber đọc truyện, ca hát và chơi đàn ghi ta cho ông nghe, do đó cũng khuây khỏa được những nỗi lo lắng của ông

Theo tục lệ, những người kinh doanh lập hạch toán của họ vào dịp cuối năm. Do mang bệnh, Samuel hoãn thủ tục đó đến tháng hai. Do đó ông có nhiều công việc phải làm.

Một hôm Amber hỏi ông:

- Tại sao anh không giao những công việc đó cho Sam và Bob?

Samuel đang ngồi trong văn phòng mặc chiếc áo ngủ hàng casơmia Ấn Độ do Bruce tặng, và một cây đèn có nhiều nhánh thắp sáng trên đầu tuy giữa trưa nhưng trời âm u.

- Anh muốn tự tay đảm nhiệm lấy mọi công việc để được an tâm phòng khi xảy ra vấn đề gì…

- Anh Samuel, em đề nghị anh không nên nói thế - Amber đứng lên và đi lại phía chồng - Trông anh không khỏe lắm - cô lướt trán lên môi ông, một tay quàng lên cổ ông, nói tiếp: - Trời! Tất cả những chữ nguệch ngoạc này là gì thế? Các vàng em cũng chịu không đọc nổi. Chỉ trông thấy một con số em cũng đủ váng đầu lên rồi!

Cô thừa khả năng đọc hết.

- Anh chuẩn bị đủ mọi thủ tục để em không còn phải lo lắng gì cả. Nếu đứa bé là con trai, anh để lại cho nó mười ngàn livrơ để nó có thể một mình đi vào công việc, anh thấy như thế hơn là để cho nó thỏa thuận với các anh chị em cùng cha khác mẹ của nó. Và nếu là con gái, anh cho nó năm ngàn làm của hồi môn. Còn em, em muốn phần của em như thế nào? Bằng tiền mặt hay bằng bất động sản?

- Ôi Samuel! Em không biết đâu. Chúng ta không nên nghĩ đến đó.

Ông mỉm cười âu yếm:

- Em yêu, thôi đừng ngu ngốc nữa! Tất nhiên là chúng ta phải nghĩ đến đó. Một người có của phải lo làm chúc thư, mặc dù ở tuổi tác nào. Vậy em nói cho anh đi, em muốn thế nào?

- Nếu vậy, em thấy em có vàng là hơn cả, không còn sợ trở ngại gì.

- Bây giờ anh chưa có đủ số tiền mặt đó, nhưng trong vài tuần nữa sẽ thanh toán xong. Anh sẽ gửi nó ở tiệm Shadrac Newbold.

Samuel chết một cách bình thản vào một buổi tối đầu tháng Tư, đúng sau một ngày ông lên buồng vợ để nghỉ ngơi một ngày mệt mỏi. Thi hài ông được để trên chiếc giường lớn của ông phủ toàn màu đen. Hai nghìn phần bố thí được chia cho những người nghèo, mỗi phần ba xu cùng với bánh bích quy. Người vợ quá trẻ tuổi của ông tiếp khách trong phòng riêng. Nom bà rất xanh xao, mặc toàn đồ đen khắc khổ, khăn choàng bằng voan kéo lê xuống tận đất. Tất cả các đồ đạc trong nhà, bàn ghế, giường tủ, tranh họa, đều được phủ màu đen; các cửa sổ đều đóng kín và chỉ có vài cây nến còn chiếu sáng. Thần chết đã chiếm lĩnh toàn căn nhà.