- XXX -
Lương tâm cắn rứt Philip. Lúc đầu y còn tránh bà mẹ ghẻ. Sau hôm bị bà quyến rũ, y đi thăm một người láng giềng và ở luôn bên đó tám ngày liền. Khi trở về, y bận đến nỗi ít khi người ta gặp y trong bữa ăn và khi không thể tránh được Amber y tỏ một vẻ cứng nhắc, công thức thái quá. Amber bực, nghĩ bụng là cử chỉ lố bịch đó chỉ tổ tố cáo cả hai. Thế rồi, y còn là nguồn vui độc nhất của cô ở Lime Park, nên cô quyết định không chịu để mất nó.
Từ các cửa sổ trong buồng mình, một hôm cô trông thấy y từ trong vườn đi qua sân, còn Radclyffe đang giam mình trong phòng thí nghiệm đã khá lâu. Thế rồi Amber xốc váy lên, xuống cầu thang từng bốn bậc một đi ra sân, nhưng thấy cô chạy đến, y đưa mắt ngơ ngác nhìn ra xung quanh rồi lao vào trong một cái mê cung các hàng rào tỉa lập ra cách đây đã bảy chục năm, thời kỳ đó mê cung là cái mốt. Bây giờ cỏ đã mọc nên dễ mất hút trong đó. Amber theo hút y nhưng không thấy. Cô tức giận gọi:
- Philip! Philip! Anh ở đâu?
Y không đáp. Nhưng lúc đi vào một ngõ cụt, cô thấy mình đứng trước mặt y. Thấy không thể chạy thoát được, y nhìn cô bối rối và khổ sở. Amber bật cười, buộc lên tóc cái dải đăng ten đen mà cô đã cầm theo.
- Ô! Philip! Kỳ cục chưa kìa! Tại sao cứ phải chạy trốn tôi như vậy? Trời ơi! Tôi có phải là yêu quái không?
- Ô! Không! Tôi có chạy trốn bà đâu. Tôi không biết là bà có ở đây!
Cô nhìn thẳng vào mặt y:
- Còn những lần khác nữa! Anh chạy trốn tôi đã mười lăm ngày nay rồi. Từ ngày mà…
Nhưng y nhìn cô với con mắt quá sợ hãi làm cô phải ngừng lại và dịu dàng nói:
- Thế nào, anh làm sao thế? Anh không thích thế à? Tôi thấy hình như ngay tại lúc đó…
Philip như đang trên lò than hồng:
- Ôi! Tôi xin bà! Chúng ta đừng nói đến đấy nữa. Tôi không thể chịu đựng được! Đầu óc tôi đi đằng nào mất cả rồi. Nếu bà nói đến đấy, tôi… tôi không còn biết sẽ làm gì!
Amber chống tay lên háng, dậm hai chân một cách sốt ruột:
- Trời ơi! Philip! Sao vậy? Anh cứ làm như bị phạm vào một tội ác!
- Sao! Trời ơi!
- Anh biết đấy!
- Không đâu, tôi phản đối!
- Vấn đề thông dâm đâu phải là một tội ác, chỉ là một trò tiêu khiển thôi!
Cô nghĩ bụng: “Đó chính là một ví dụ về sai lầm cho một thanh niên sống ở nông thôn, cách biệt với thế giới thành thị”.
- Thông dâm là một tội ác. Tội ác đối với hai người vô tội, chồng bà và vợ tôi. Nhưng tội ác của tôi còn lớn hơn nhiều. Vì tôi đã là nhân tình của người vợ của bố tôi. Tôi đã phạm một tội ghê tởm!
Y thốt ra những lời cuối cùng trong một tiếng thì thầm hoàn toàn suy sụp.
- Philip! Sao mà kỳ quặc thế! Chúng ta có họ hàng gì với nhau đâu! Đó là một đạo luật do các ông già đã sáng tác ra nhằm bảo vệ cho các ông già khác ngu ngốc đi lấy những người vợ trẻ. Anh tự làm khổ mình một cách vô tích sự.
- Ô, không! Tôi xin thề với bà; tôi đã là nhân tình của nhiều phụ nữ khác, nhưng chưa bao giờ tôi lại hành động như thế này! Đó là xấu xa và tội ác! Bà không hiểu à? Tôi yêu cha tôi lắm, một con người đáng kính, tôi sùng kính Người. Thế mà tôi đã làm gì?
Y có vẻ khổ sở rất sâu sắc làm cho Amber phải xót thương, nhưng lúc cô tiến lên để cầm lấy tay y, y sợ hãi lùi lại. Cô bèn nhún vai nói:
- Vậy thì thôi, đừng để xảy ra nữa. Anh hãy quên nó đi, quên điều gì đã xảy ra.
- Phải! Cần phải như vậy!
Nhưng cô biết là y chẳng quên gì cả và như thế càng làm khó khăn thêm để không nghĩ đến cô. Cô không làm gì để giúp hắn cả. Khi hai người gặp nhau, cô nhìn y với vẻ quyến rũ nhất, ve vãn y bằng một cách không có tác dụng tích cực nhưng lại hiệu nghiệm hơn tất cả mọi cách khác. Mười lăm ngày sau, y lại gặp Amber trong một cuộc đi chơi bằng ngựa và lập tức bị tước vũ khí. Ý thức về tội lỗi và không xứng đáng của mình vẫn còn, nhưng khao khát dục tình của hắn còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Họ tìm được hàng ngàn chỗ để gặp nhau.
Như tất cả những căn nhà Gia tô giáo, Lime Park có rất nhiều xó xỉnh trước kia dùng để che giấu các giáo sĩ. Trong các khe cửa sổ có những cái ghế dài nhỏ mà người ta có nâng lên để đi xuống những phòng nhỏ dưới sàn nhà. Một số tấm ván ở tường che giấu những cầu thang bí mật dẫn đến những cái phòng tối. Philip biết hết mọi chỗ bí mật. Những nơi hẹn hò đó tạo cho Amber một cảm giác nguy hiểm mà cô thấy vui thú hơn là những biểu lộ yêu đương ngu ngốc của Philip.
Tuy nhiên vấn đề đó không thể giải trí được cho cô đến mức độ quên cả Luân Đôn. Cô không ngừng hỏi Radclyffe khi nào thì họ trở về nhưng hắn trả lời bất di bất dịch là hắn chưa có ý định trở về. Có thể là hắn sẽ ở lại đây cho đến chết.
Một hôm cô kêu:
- Nhưng ở đây tôi buồn đến chết được, ông biết đấy!
- Thưa bà, tôi tin lắm. Tôi vẫn thường tự hỏi làm sao có thể làm cho các bà tránh được buồn chán ở nơi các bà ở. Các bà có ít nguồn vui quá!
- Chúng tôi có thừa! - Amber đối đáp với con mắt đầy khinh bỉ và độc địa.
Cô đã dẫn dắt câu chuyện đến nhiều giải pháp tốt, nhưng không thể chịu đựng được cái vẻ ngạo mạn, châm chọc và chua chát ấy.
- Nhưng ở đây ảm đạm một cách khủng khiếp! Tôi không cầu mong cả chính quỷ sứ vì ghét bỏ tôi mà đày đọa tôi trong cái hang cùng này.
- Lẽ ra bà đã phải nghĩ đến đấy trước khi bà tìm cách hủ hóa với Hoàng thượng mới phải chứ!
- Tìm cách hủ hóa! Trời ơi! Sao mà ông khôi hài thế! Tôi đã ngủ với Hoàng thượng từ lâu rồi, khi tôi còn là diễn viên! Vậy ngài bảo sao, thưa bá tước?
Radclyffe mỉm cười, một vẻ diễu cợt chó má thoáng trên cặp môi mỏng của hắn. Hắn đang đứng tựa người vào một trong những cửa sổ trông xuống sân bằng, tì lên một rèm cửa thêu vàng, và cái bóng tàn tạ của hắn làm người ta nghĩ đến một thức đồ bằng sứ mỏng manh. Hắn bình tĩnh nói:
- Bản tính thiếu tế nhị của bà làm cho bà tưởng rằng một tật xấu như vậy ai cũng mắc.
- Vậy là ông đã biết rồi à?
- Danh tiếng của bà không được trong sạch, nó còn bị nhơ nhuốc nữa!
- Thế mà tôi lại nghĩ bây giờ ông đang cho nó là đang ở trong tình thế tuyệt lắm đấy!
- Dù sao thì cũng không đến nỗi quá tồi tệ. Tôi đâu có quan tâm đến bà, cũng như đến tiếng tăm của bà. Nhưng tôi rất quan tâm đến danh tiếng của vợ tôi. Tôi không thể xóa bỏ được những tội lỗi mà bà đã gây ra trước khi tôi lấy bà; nhưng ít ra tôi cũng có thể ngăn cản không cho bà tái diễn nữa.
Trong lúc quá tức giận, Amber suýt nữa phạm một sai lầm tai hại. Cô đã toan nói cho hắn biết sự việc gì đã xảy ra giữa Philip và cô. Nhưng cô trấn tĩnh lại được và biết để dành nó đến thời cơ cần thiết nhất, cô nói với tiếng cười gằn khó chịu:
- Ồ! Ông có thể làm thế được kia à?
Cặp mắt của Radclyffe nheo nhỏ lại và nghiên cứu các câu như những giọt thuốc độc, hắn nói:
- Một ngày kia bà sẽ đi quá xa đấy. Lòng nhẫn nại của tôi là lớn nhưng cũng phải có giới hạn.
- Vậy thì ông sẽ làm gì tôi, thưa ngài bá tước?
- Cút về buồng ngay! - Đột nhiên Radclyffe thét lên. - Bà về ngay buồng đi, đừng để tôi phải dùng đến vũ lực.
Cơn giận dữ của Amber suýt nữa thì bùng nổ ra và giơ nắm đấm dọa hắn. Nhưng thấy hắn vẫn cứ trơ trơ và lạnh lùng nhìn mình, Amber đành phải quay đi, sau một câu lẩm bẩm nguyền rủa, cô chạy ra khỏi thư viện. Lòng căm thù của cô đối với Radclyffe quá lớn, nó trở thành nỗi ám ảnh đè nặng lên cô, cô tự hỏi làm sao có thể rũ bỏ được hắn.
Một lần, do tình cờ, Amber suýt nữa khám phá ra một vấn đề quan trọng về người đàn ông mà cô đã lấy làm chồng. Cô chưa bao giờ có một cố gắng nào để tìm hiểu hắn, hoặc để phát hiện xem vì sao hắn lại trở thành như ngày nay, vì không những hai người không yêu nhau mà lại còn không mang được lợi ích gì về cho nhau.
Một buổi tối tháng Tám, Amber đang nghĩ ngày mai nên mặc quần áo nào, vì có nhiều khách đến, phần nhiều là họ hàng của Jenny đến để được ra mắt bà bá tước mới. Cô rất hân hoan có dịp để trưng diện. Được Nan giúp, cô lục lọi những chiếc tủ lớn đựng quần áo của mình, thú vị nhớ lại quá khứ, buổi tối hôm nào cô mặc chiếc áo nào trong đống quần áo này.
- Ôi! Đây là cái chị đã mặc vào buổi tối hôm ngày Bruce Carlton đến lần đầu tiên ở nhà Dangerfield! Cô lấy trong tủ ra cái áo đăng ten sâmbanh đính những sợi vàng, ép nó vào người, vừa vuốt những cái nếp gấp vừa mơ màng, rồi cô lại để nó vào chỗ cũ.
- Nan này! Đây là chiếc mà chị đã mặc hôm vào trình diện với triều đình.
Sau cùng hai người lấy ra cái áo bằng sa tanh trắng thêu những hạt ngọc mà cô đã mặc hôm làm lễ cưới với Radclyffe. Cả hai đều xem xét nó với con mắt phê phán, sờ nắn vải, xem nó được dệt bằng gì, cô hết sức ngạc nhiên thấy nó đúng tầm vóc mình, chỉ hơi rộng chỗ thắt lưng và hơi chật nửa thân trên.
Amber mơ màng, dù cô đã bỏ quên nó từ tám tháng nay:
- Chị tự hỏi, không biết nó là của ai?
- Có thể là của đệ nhất bá tước phu nhân! Tại sao bà không hỏi ngài bá tước?
- Chị sẽ hỏi!
Lúc mười giờ Radclyffe từ thư viện về. Đó là giờ mà hai người thường đi ngủ, Radclyffe rất trung thành với từng thói quen nhỏ của hắn. Amber ngồi trong ghế bành, đọc một tác phẩm mới của Dryden, khi Radclyffe đi ngang qua buồng để vào phòng tắm rửa mặt, hai người đều không quan tâm đến nhau. Chưa bao giờ hắn ăn mặc lôi thôi trước mặt vợ, khi hắn trở ra, hắn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa Ấn Độ rất lịch sự. Amber rời quyển sách, vươn vai ngáp, giọng rời rạc:
- Cái áo dài cũ bằng satanh trắng mà ông muốn tôi mặc hôm lễ cưới chúng ta, ông lấy nó ở đâu thế? Ai mặc nó trước tôi?
Hắn dừng và nhìn cô mỉm cười:
- Lạ thật! Sao bà chưa hỏi tôi vấn đề đó? Chẳng có gì phải giấu bà. Đó là chiếc áo cưới của một cô gái trước kia tôi muốn lấy làm vợ, và chẳng bao giờ tôi được gặp lại.
Amber nhướng lông mày, ngạc nhiên:
- Ôi! Vậy là ông đã bị bỏ rơi à?
- Không, tôi không phải đã bị “bỏ rơi”. Cô ta đã biến mất trong một đêm lâu đài gia đình cô bị bao vây, đó là năm 1643. Từ đó không có tin tức gì về cô và người ta cho rằng cô đã bị bọn Nghị viện giết. (Amber thấy trong mắt Radclyffe một cái gì mới lạ: buồn rầu sâu sắc. Tuy vậy sự gợi lại quá khứ ấy như làm cho hắn dịu dàng hơn)… Đó là một cô thiếu nữ rất đẹp, hiền lành và rộng lượng. Điều này có vẻ khó tin, lần đầu tiên trông thấy bà, bà đã làm tôi nhớ lại cô ấy. Tại sao, tôi không biết nữa. Bà không giống cô ấy, hoặc rất ít, và tất nhiên là bà không có được một trong những đức tính nào của người thiếu nữ ấy… mà tôi yêu mến và quý trọng.
Hắn khẽ nhún vai và nhìn vào một nơi nào đó trong quá khứ, cái quá khứ đau buồn mà hắn đã để lại con tim. Hắn lại nhìn Amber vợ hắn, cái hiện tại xa lạ với suy nghĩ của hắn, hắn lạnh lùng thổi tắt ngọn nến, và căn buồng chìm trong bóng tối. Hắn tiếp tục nói:
- Có thể không lấy gì làm lạ, bà đã làm cho tôi tưởng nhớ đến cô ấy. Tôi đã tìm cô ấy trong suốt hai mươi ba năm trời, trên mọi khuôn mặt phụ nữ mà tôi đã gặp ở khắp mọi nơi tôi đến, hi vọng cô ấy chưa chết và một ngày kia tôi sẽ tìm thấy ở đâu đó.
Hắn im lặng một lúc lâu. Amber ngồi yên không cử động, ngạc nhiên về những điều vừa nghe thấy. Cô cảm thấy hắn đang lại gần mình, tiếng giày vải của hắn lướt nhẹ về phía cô…
- … Nhưng bây giờ tôi đã thôi không tìm nữa, tôi biết là cô ấy đã chết!…
Amber vội bỏ cái áo choàng, leo nhanh lên giường nằm, cũng như mọi đêm khác, cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm hồn cô…
- Vậy là đã có một lần ông yêu?
Amber hỏi như vậy và bực tức thấy trước kia hắn cũng có thể yêu được một người con gái say đắm và cao thượng. Hắn đã ngồi lên đệm giường.
- Phải. Đã có một lần tôi yêu. Nhưng chỉ có một lần thôi! Tôi nhớ đến cô ấy với tất cả lý tưởng của tuổi trẻ, vì vậy mà tôi vẫn còn yêu cô ấy. Nhưng bây giờ tôi già rồi, đã biết quá nhiều về những người đàn bà để cảm thấy không gì khác là lòng khinh bỉ họ!
Hắn cởi áo bỏ xuống chân giường và nằm xuống cạnh vợ.
Trong mấy phút, Amber chờ đợi, lo ngại vẩn vơ, các bắp thịt căng thẳng, hai hàm răng nghiến chặt, không sao nhắm mắt được. Cô chưa bao giờ dám từ chối hắn thực sự, nhưng mỗi đêm đều bị hành hạ bởi một sự chờ đợi… không hiểu mình chờ đợi gì! Đêm nay, hắn nằm ngửa cách xa cô, không một hành động nào vuốt ve cô. Cuối cùng hắn thở đều đều; cô an tâm bớt căng thẳng và đi vào giấc ngủ. Nhưng mỗi một cử động nhỏ của hắn đều làm cô giật mình. Ngay cả khi hắn để cô yên, cô cũng không ngủ được ngon lành.
Các họ hàng của Jenny tới, trong mấy ngày, họ rất chú ý đến cách ăn mặc, đến các đồ nữ trang và quần áo của Amber. Không một ai trong họ tán thành vì thấy cô khêu gợi, trong khi những người đàn bà bàn tán về cô thì những người đàn ông huých khuỷu tay vào nhau và nháy mắt đồng tình. Amber hiểu rõ họ nghĩ gì, nhưng cũng không lấy đó làm phiền. Nếu họ thấy thái độ của cô là chướng, cô lại thấy họ chán ngán và lạc hậu. Tuy nhiên, khi họ ra về cả, nỗi chán chường lại đè nặng lên tòa nhà cổ vắng lặng, cô lại càng sốt ruột hơn bao giờ hết.
Amber đã dẫn dắt Philip tới mức cuồng si làm y trở nên khó mà giữ kín được.
- Làm gì? - Y không ngừng hỏi lại cô.
- Không gì cả, Philip, đó là cha anh!
- Cha con gì! Tôi ghét hắn lắm rồi! Đêm vừa qua tôi gặp hắn đi vào buồng em! Trời! Tôi chỉ muốn nhảy xổ vào bóp cổ hắn!… Ôi! Tôi nói gì vậy!
Y thốt ra tiếng thở dài não nề, khuôn mặt non trẻ của y lơ láo và thiểu não. Amber đã đem lại cho hắn những thú vui thoảng qua, nhưng vô cùng thác loạn, không bao giờ y còn được sống bình yên, kể từ ngày Amber đến Lime Park.
Mấy ngày sau, về một mình sau buổi đi chơi ngựa - Philip đi theo lối khác để người ta không thấy hai người đi với nhau - Amber thấy Radclyffe ngồi trước cái bàn trong buồng ngủ. Hắn nói qua vai:
- Thưa bà, tôi phải đi Luân Đôn và ở đấy mấy ngày. Tôi sẽ đi trưa nay, ngay sau bữa ăn.
Amber cố nén nụ cười thầm làm khuôn mặt cô sáng lên, biết hắn không có ý định mang cô đi theo, cô tự phỉnh phờ mình bằng ảo tưởng:
- Thưa bá tước, tuyệt quá! Tôi đi bảo Nan chuẩn bị hành lý ngay cho tôi!
Vừa nói Amber vừa lao ra khỏi phòng. Nhưng hắn lập tức ngăn cô lại.
- Không cần làm thế đâu. Tôi đi một mình.
- Một mình? Nhưng tại sao? Nếu ông đi đến đấy được thì tôi cũng đi được!
- Tôi chỉ đi vắng có vài ngày, vì một công việc quan trọng, tôi không muốn bị quấy rầy bởi sự có mặt của bà!
Cô nghẹn ngào tức giận, tới đứng cạnh đầu bàn phía bên kia:
- Ông là người đàn ông đáng ghét nhất trên thế gian này! Tôi không muốn ở lại đây một mình, ông nghe thấy không? Tôi không bằng lòng!
Cô quất cái roi ngựa lên mặt bàn. Hắn từ từ đứng lên, cúi đầu, những thớ thịt trên mặt hắn co rúm lại vì tức giận, lẳng lặng ra khỏi phòng. Amber giơ cái roi ngựa lên và kêu to hơn:
- Tôi không muốn ở lại đây! Tôi không muốn ở lại đây!
Khi cánh cửa đã đóng lại, cô ném roi qua cửa sổ và lao sang phòng bên, cô thấy Nan đang nói chuyện với người vú bế Susanna:
- Nan! Đóng gói hành lý cho chị! Chị đi Luân Đôn trong xe của chị! Lão con hoang ấy…
Susanna chạy lại mẹ, vừa dậm chân xuống sàn vừa nhắc lại:
- Lão con hoang ấy…
Khi gọi xuống ăn trưa, Amber từ chối. Cô còn bận chuẩn bị hành lý và cơn giận đã làm cô quên đói. Radclyffe lại cho lên mời lại lần nữa, cô kiên quyết từ chối và đóng cửa buồng lại. Cô nói với Nan:
- Hắn thường nói với chị luôn, điều gì chị có thể làm, điều gì không. Chị muốn bị đày xuống địa ngục còn hơn là bị cái lão già khả ố ấy xỏ mũi dắt đi như dắt một con vật!
Thay quần áo xong và sẵn sàng ra đi, thì tất cả các cửa ra hành lang đều bị khóa từ bên ngoài, chìa khóa của cô đã biến mất. Không còn một lối ra nào khác, dù cô đập cửa, không một tiếng trả lời. Điên lên vì tức giận, vào buồng ngủ vớ được vật gì cô đều ném xuống đất. Nan phải giơ tay lên trời chạy trốn. Khi Amber đã kiệt sức, căn buồng như một bãi chiến trường.
Một lát sau, có kẻ mở cửa phòng ngoài, để vào đấy một mâm đựng đầy thức ăn, gõ xuống bàn để được chú ý rồi lập tức lại rút ra ngoài. Chắc chắn là Radclyffe đã bảo với những người đầy tớ là phu nhân lên cơn thần kinh. Một chị hầu phòng bưng mâm vào để cạnh chủ. Amber quay lại, cầm lấy cái đĩa đựng con gà lạnh ném nó qua phòng, hất tung mâm chén đĩa đi.
Quãng ba giờ sau, Nan lại liều vào trong phòng, Amber đang ngồi cạnh giường, khoanh hai tay. Cô quyết định đi Luân Đôn bằng bất cứ giá nào, dù có phải nhảy qua cửa sổ. Nhưng Nan tìm cách thuyết phục là nếu cô không nghe theo lời bá tước, bá tước có thể kiện cô để ly thân và tự do sử dụng toàn bộ tài sản của cô.
Nan thận trọng nói:
- Bà nhớ lại là Hoàng thượng yêu bà, có thể lắm, nhưng cũng nên nhớ là Hoàng thượng yêu tất cả những người đàn bà đẹp. Và bà cũng biết tính nết của Vua, Người không thích nhúng tay vào những việc có thể đem lại phiền toái cho Người. Em cho là bà nên ở lại đây thì hơn.
Amber đã cởi giày và bỏ tóc, tỳ khuỷu tay lên đầu gối suy nghĩ. Cô thấy rất đói vì mới chỉ uống có một cốc sirô từ lúc bảy giờ sáng và bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều. Cô nhìn xuống con gà ướp lạnh do ai đó đã nhặt, phủi bụi và lại đặt lên mâm.
- Vậy chị phải làm gì? Mốc meo ở đây cho đến hết đời sao? Chị thề với em là không đâu!
Đột nhiên cô nghe thấy có tiếng người chạy, tiếng một người phụ nữ thét lên hãi hùng. Hai người nhìn nhau, lắng nghe kinh ngạc. Đó là Jenny đang đấm vào cửa ra vào. Amber nhảy ra khỏi giường và chạy ra phòng ngoài:
- Thưa bà! - Jenny vừa kêu vừa khóc nức nở. - Thưa bà!… Thưa bà!…
- Tôi đây. Gì thế Jenny?
- Philip đang ốm rất nặng! Em sợ anh ấy chết. Xin mời bà đến ngay! Nhanh lên!…
Amber rùng mình: Philip ốm, sắp chết? Buổi sáng, trước lúc họ đi chơi bằng ngựa, họ đã gặp nhau trong chòi mùa hè và y hoàn toàn khỏe mạnh.
- Việc gì đã xảy ra cho anh ấy? Jenny, tôi không ra được! Tôi bị nhốt ở đây, bá tước đâu?
- Đi rồi, cách đây ba giờ! Ôi! Thưa bà, bà cần phải ra ngay. Philip yêu cầu được gặp bà!
Jenny khóc nức nở, Amber, bất lực, nhìn xung quanh.
- Tôi không thể nào ra được! Trời ơi! Đi tìm một người đầy tớ lại đây, bảo người ta phá cửa ra.
Nan đứng cạnh Amber. Trong lúc Jenny chạy đi, hai người cầm lấy hai cái cời than đập mạnh vào ổ khóa. Một phút sau Jenny trở lại:
- Họ nói là bá tước đã ra lệnh không được để bà ra ngoài dù việc gì xảy ra.
- Người hầu xe đâu?
- Anh ta đây, nhưng không dám mở. Thưa bà! Xin bà ra lệnh cho anh ta làm đi! Philip…
- Mở cửa ra anh hầu! - Amber hét - Mở ra nếu không tôi đốt nhà bây giờ! - Cô đập dữ dội cái cời than vào cánh cửa.
Phải mất một lúc do dự khá lâu, người hầu mới tấn công vào cánh cửa trong lúc Amber chờ đợi, mặt ướt đẫm mồ hôi. Nan đã mang lại cho cô đôi giày, cô dậm chân xuống sàn vì sốt ruột. Cuối cùng ổ khóa tung ra và cô lao ra ngoài. Một tay quàng lấy người Jenny, cô lôi người thiếu phụ đến đầu phía kia hành lang, chỗ Philip.
Philip nằm trên giường, còn mặc nguyên quần áo, chỉ với một cái chăn trên người; đầu y ngửa ra đằng sau trên cái gối và mặt y méo mó, khó mà nhận ra. Y quằn quại, hai tay ôm lấy bụng, răng nghiến chặt, các mạch máu ở cổ phồng lên như muốn vỡ ra.
Amber lưỡng lự một lát trên ngưỡng cửa, rồi lao vào:
- Philip! Philip! Anh làm sao thế?
Y nhìn cô một lúc như không nhận ra. Rồi y nắm lấy cổ tay cô kéo lại:
- Tôi bị bỏ thuốc độc, - y thì thào.
Kinh hoàng, Amber lùi lại, nhưng y nắm chặt như muốn gãy cổ tay cô:
- Ngày hôm nay bà có ăn tí gì không?
Đột nhiên cô hiểu vấn đề gì xảy ra! Radclyffe đã phát hiện ra hết và toan bỏ thuốc độc cho chết cả hai. Thức ăn mà người ta mang vào cho cô trên cái mâm đã bị bỏ thuốc độc. Cô kinh hoàng, choáng váng.
Có thể trong cốc sirô cũng có cả chất độc, có thể mình cũng bị chăng? Cô thì thào hỏi, hai mắt mở trừng trừng:
- Sáng sớm hôm nay tôi có uống cốc sirô, liệu có bị không?
Người Philip co rúm lại, y quằn quại lăn từ bên này sang phía bên kia giường, như để tránh cơn đau. Vẻ rùng rợn của cơn hấp hối hiện trên mặt y, và trong một lúc y không thể nào nói được. Rồi những câu phát ra một cách khó nhọc:
- Không. Tôi cho là vào bữa trưa, những cơn đau bắt đầu sau đó một giờ. Cái chòi mùa hè… con mắt, cái mặt nạ đá gắn vào tường bị chọc thủng…
Y không thể nói gì hơn vì Jenny đứng cạnh đấy, nhưng Amber hiểu y nói gì. Sáng nay Radclyffe đã dòm ngó thấy họ… có thể là còn nhiều buổi sáng khác nữa! Căm hờn, chán ngán, buồn tủi xâm chiếm trong lòng, nhưng cũng còn chút an ủi, cô không bị độc, cô không chết được!
Jenny giúp Philip ngẩng đầu lên để uống một bát sữa nóng. Sau khi đã nuốt vài hụm, Philip rên lên một tiếng và ngoẹo đầu ra phía sau. Amber quay đi và giấu mặt vào hai lòng bàn tay.
Đột nhiên cô xốc váy lên, chạy hết sức nhanh ra khỏi buồng qua hành lang, xuống cầu thang, đi vào sân bằng. Qua các vườn, cô chỉ dừng lại khi đã quá mệt, đau nhói bên cạnh sườn. Rồi cô từ từ quay đầu nhìn về phía cửa sổ góc đông nam của ngôi nhà. Bị một cơn ghê rợn thú vật, cô nằm lăn xuống đất, vùi mặt vào cỏ, hai mắt nhắm nghiền, bịt chặt hai tai. Nhưng bộ mặt của Philip trong cơn hấp hối vẫn hiện ra và tiếng nói tuyệt vọng của y vẫn văng vẳng bên tai cô.