← Quay lại trang sách

- XXXVI -

Bruce Carlton ra đi chưa được một tháng, thì Amber được tuyển làm thị nữ của hoàng hậu và được đưa vào ở trong Whitehall. Cô được phân căn nhà gồm mười hai phòng mà sáu phòng ở cùng một tầng lầu, trông ra sông sát ngay phòng của vua, thông sang nhau qua một hành lang hẹp, qua một cầu thang đến phòng ngủ và phòng khách. Những lối đi và cầu thang kín đáo ấy được xây dựng từ thời Cromwell ở Whitehall để ngài có thể kiểm soát được dễ dàng các người hầu; Vua cũng vậy.

Amber tự nhủ thầm: “Bây giờ ở địa vị mới này, còn con đường nào ta chưa trải qua?”.

Nhiều khi cô còn tự hỏi, có vẻ thích thú, cô Sarah, bác Matt và bảy anh chị em họ của cô sẽ nghĩ thế nào nếu họ thấy cô giàu sang, địa vị danh giá như thế này, có một cỗ xe tám ngựa, một số lượng không kể xiết những áo satanh, nhung gấm, một sưu tập những hạt ngọc quý, khi đi qua các hành lang, cô được các ngài nam tước, bá tước kính cẩn chào. Tất nhiên điều đó sẽ làm cho họ kinh ngạc.

Nhưng cô hiểu là bác Matt sẽ nghĩ gì. Bác sẽ nói cô là một con đĩ và là một vết nhơ của gia đình! Nhưng bác chỉ là một lão gàn!

Trước hết Amber muốn rũ bỏ chồng và mẹ chồng, nhưng ít lâu sau khi hiệp ước hòa bình được ký kết, bà Stanhope trở lại Luân Đôn kéo theo Gerald. Gã đến thăm Amber trong lúc cô còn ở lâu đài Almsbury, gã lễ phép hỏi thăm sức khỏe của cô rồi mấy phút sau ra về. Cuộc gặp gỡ của gã với Bruce đã quá đủ, gã không hề có ý định đụng đầu với vua. Vì bây giờ gã đã hiểu vì sao Charles đã tặng gã chức bá tước và lấy cho gã cô vợ giàu đó. Nếu thấy nhục, gã không còn một giải pháp nào khác là giả tảng uể oải và thờ ơ, không một liều thuốc nào khác là lao vào một cuộc sống du đãng. Hắn thấy lương tâm cắn rứt và cứ để mặc.

Bác sĩ Fraser đỡ đẻ cho Amber, một đứa con trai, vì có nhiều bà trong triều bắt đầu nhờ đến bác sĩ hơn là các bà đỡ. Đứa bé được sinh ra lúc ba giờ trong một đêm tháng mười nóng và mưa bão. Nó lớn và mảnh với những nốt đỏ ở da và một túm tóc đen.

Vài giờ sau, vua Charles bí mật một mình đến thăm mầm mống cuối cùng của hoàng gia. Người cúi xuống cái nôi mạ vàng đặt bên cạnh giường Amber và khẽ nhấc cái chăn trắng bằng satanh lên, khẽ mỉm cười thì thầm:

- Trời! Sao mà thằng nhóc này nó giống tôi thế!

Amber xanh và yếu như mất hết cả sức lực, đang nằm ngửa trên giường, mỉm cười với vua:

- Bệ hạ không ngờ thế sao?

Charles mỉm cười nói:

- Có chứ, em yêu! - Người cầm lấy nắm tay tí hon của đứa bé và đưa lên môi nói tiếp - Tôi xấu quá để một em bé cũng không thể giống tôi được - Người quay lại Amber - Tôi mong là em khỏe, vừa rồi tôi có hỏi thăm bác sĩ, ông nói là em sinh dễ lắm.

- Dễ cho ông ấy! - Amber nói vì muốn được thương hại - Tuy nhiên em cũng khá.

- Tất nhiên, em yêu! Trong mười lăm ngày nữa em sẽ quên là mình đã sinh đẻ.

Sau khi hôn Amber, Charles ra về. Vài giờ sau Gerald đến đánh thức cô. Mặc dù rõ ràng là lúng túng, gã bước vào phòng với vẻ anh hùng rơm, mặc bộ áo satanh màu vàng nhạt trang trí đến hàng trăm mét ruybăng, xức nước hoa cam thơm phức. Từ thanh kiếm bằng bạc cho đến cái cavát bằng đăng ten, từ cách bố trí các lông chim đến đôi găng tay thêu thùa rất sang, đúng là hình ảnh một tiểu chủ, một trong những thanh niên trưởng thành bên Anh, hấp thụ văn minh bên Pháp, hay lui tới các nơi ăn chơi, các phòng nữ diễn viên và các công viên. Người ta gặp hàng trăm khuôn mẫu như thế dọc trên các đường phố chính, hoặc ở khắp các cửa ngõ lịch sự của Luân Đôn.

Gã hôn Amber như một vị khách nào đó và vui vẻ nói:

- Thế nào, thưa bà! Trông bà đúng là một sản phụ rất lịch sự! Và nó đâu, cái mầm non của họ hàng nhà Stanhope ấy?

Nan đi xuống phòng trẻ để tìm đứa trẻ, lúc trở về ôm cái gối bọc đứa bé. Người ta mặc cho nó một cái áo dài thêu quét xuống đến tận đất. Bây giờ trong triều không còn cái kiểu bọc trẻ con trong tã lót như một cái xác ướp, làm cho nó không cựa quậy được. Nan đứng xa, giơ bé ra và nói bằng giọng khiêu khích:

- Nó đây này! Có đẹp không nào?

Gerald cúi xuống nhìn, hai bàn tay cẩn thận chắp sau lưng. Gã có vẻ lúng túng và khó chịu, không biết nói thế nào cho hợp.

- Ê này, chú bé! Trời đất ơi! Làm sao mặt nó đỏ vậy?

Nan bốp chát:

- Không bằng của ông đâu, bảo đảm là như thế!

Gerald giật mình, gã cũng sợ Nan như sợ vợ và mẹ.

- Ồ! Tôi không dám xúc phạm đến ai đâu, xin bảo đảm là thế! Em bé… ồ, phải, em bé rất đẹp… ồ phải! em bé… rất giống mẹ!

Đứa bé há miệng ra, hét lên; Amber ra hiệu, Nan bế em đi. Ở lại một mình với vợ, Gerald bồn chồn khó chịu. Gã cầm lấy túi thuốc và hít một hơi.

- Thưa bà, chắc bà muốn nằm nghỉ. Tôi không dám quấy rầy bà lâu. Vả lại tôi được mấy ông quý tộc mời đi xem hát.

- Tốt lắm! Xin cám ơn ông đã đến thăm!

- Thưa bà, không có gì đâu. Xin cám ơn bà đã tiếp đón tôi, xin chào bà.

Gã đặt một cái hôn vội vã lên đầu mũi vợ rồi cúi đầu tiến ra phía cửa. Trên ngưỡng cửa, gã ngừng lại, như chợt nghĩ ra điều gì.

- À, thưa bà, bà định đặt tên con là gì?

Amber mỉm cười:

- Tên là Charles, ông có đồng ý không?

- Charles? À vâng! Tất nhiên rồi! Charles…

Hắn vội vã bước ra, khi bước qua ngưỡng cửa, Amber thấy gã rút khăn mùi xoa ra lau mồ hôi trán.

Lễ giải cữ của Amber là một chiến thắng thực sự.

Nơi ở của cô đầy ắp những chúa công quý tộc và những bà lớn nhất nước Anh. Cô mời họ uống rượu, ăn bánh ngọt và nhận của họ những cái hôn, những lời chúc tụng nhiệt thành nhất. Các vị khách của cô đều buộc phải công nhận với nhau là đứa bé đúng là một dòng dõi Stewart và nói một cách thú vị ranh mãnh là chính vua lúc mới đẻ cũng không xấu hơn thế. Amber cũng thấy bé chẳng đẹp chút nào, có thể lớn lên nó sẽ đẹp ra, nhưng dù sao, điều quan trọng là nó giống Charles. Khi em bé được rửa tội, Charles nhận là cha đỡ đầu và tặng Amber một bộ đồ ăn bằng bạc, giản dị nhưng đẹp và rất đắt tiền. Em bé nhận được của các vị giáo đồ, theo tục lệ mười hai cái thìa bằng bạc.

Khi đã bình phục, Amber tự hỏi làm sao mình có thể rũ bỏ được bà mẹ chồng hay quấy rầy ấy. Bà không có ý định trở về nông thôn, bà vung phí những món tiền quá đáng, mặc dù Amber đã nhiều lần cảnh cáo, bà vẫn ngoan cố tiếp tục gửi hóa đơn tới. Amber kéo dài sự việc vì cô dự tính trong óc là sẽ làm cho bà ta phải đương đầu với các món nợ của bà, cô hi vọng như vậy. Cô nghĩ cách kiếm cho bà ta một ông chồng. Bà Stanhope tiếp tục huênh hoang chính sách khắc nghiệt và câu nệ hình thức; bà tuyên bố là chướng tai gai mắt với những phong tục mới, nhưng thực tế bà áp dụng không kém ai. Không một nữ diễn viên nào mặc áo hở hang hơn bà. Không một thị nữ nào ve vãn tán tỉnh hơn bà, không ai son phấn như bà. Bà cũng vui vẻ và tưởng là mình cũng hấp dẫn như một con mèo cái non.

Bà không quan tâm đến những người cùng tuổi, nhưng lại thèm muốn những chàng thanh niên lứa tuổi hai mươi nhăm còn huênh hoang thành tích phá trinh và đánh vỡ đầu những người tuần đêm vì dám ngăn cản không để cho chúng quấy rối an ninh ban đêm.

Đặc biệt có một người mà bà có vẻ thích hơn cả; tên hắn là Frederick, một thanh niên huênh hoang và tự phụ mà người ta gặp hắn ở khắp nơi ăn chơi, và làm tất cả những gì là thị hiếu.

Amber cho tìm hiểu về lý lịch anh ta và biết rằng hắn là con trai một người không làm giàu được trong thời kỳ phục hưng, như phần lớn những người ủng hộ Vua, lại còn mang công mắc nợ nhiều và mỗi ngày một trầm trọng hơn. Amber nghĩ là anh này sẽ rất sung sướng nếu tìm được một lối thoát có thể giải quyết được mọi khó khăn vật chất.

Một buổi sáng đẹp trời, Amber cho vời anh ta đến, tiếp anh ở phòng riêng. Amber cho về hết những người bán hàng và mời anh ta ngồi trong lúc cô đang ngồi trước bàn trang điểm. Y ngồi xuống cạnh cô, hoàn toàn tươi tắn lịch sự và rất tự hào vì đã được một bà bá tước mời, lại mời riêng nữa! Y tự nhủ và hiểu rõ lý do vì sao theo y nghĩ.

- Thưa nữ bá tước, - y nói mắt nhìn trừng vào coócxê của cô. - Bà đã cho tôi một vinh dự lớn lao. Tôi thán phục bà vô cùng, ngay từ ngày đầu thấy bà xuất hiện trước lô hoàng gia trong Nhà hát, cách đây mấy tháng! Thưa bà, xin thề là tôi không thể nào để mắt và tâm trí vào sân khấu được nữa.

- Rất cám ơn anh. Tôi cũng nhận thấy là anh đang mải miết nói chuyện với mẹ chồng tôi.

- Chà! - Y nheo mắt, - bà ấy có nghĩa lý gì đối với tôi, xin bảo đảm như vậy!

- Bà ấy nói về anh tốt lắm. Tôi có thể nói thẳng ra là bà ấy mê anh lắm!

- Sao! Nực cười thật! Vả lại… điều đó có can hệ gì đến tôi, phải không?

- Anh không thấy là điều đó có lợi cho anh sao?

Amber đứng lên đi đến đằng sau bức bình phong để thay quần áo. Nhưng trước lúc biến hẳn, cô khẽ để tuột cái khăn choàng người để lộ một bên vú xinh đẹp; lúc nào cô cũng muốn được mọi người đàn ông chiêm ngưỡng mình, mặc dù có lợi hay không.

Frederick lặng đi một lúc trước khi đáp một cách sôi nổi và kiểu cách:

- Trời ơi! Không ạ. Tôi cũng chưa bao giờ đặt với bà ấy một câu hỏi sỗ sàng như vậy. Mặc dù, thật thà mà nói, nếu tôi muốn, tôi cũng sẽ không bị thất vọng.

- Nhưng anh là một người quá quân tử hay sao mà không đặt vấn đề?

- Thưa bà, tôi sợ rằng bà ấy không hợp với tôi.

- Thật vậy à? Xin cho biết tại sao?

Frederick cảm thấy bị đùa bỡn. Khi Amber cho mời y, y đã khoe với tất cả bạn bè là Amber đã mê y như điếu đổ và đã mời y đến để ngủ với y. Y đã bắt đầu hiểu là cô không có ý định ấy và có lẽ là chơi trò mối lái cho mẹ chồng. Y đần độn lắm sao mà bị người ta xoay sang con ngựa cái già ấy.

- Nhưng thưa nữ bá tước, bà ấy già hơn tôi nhiều lắm! Trời! Ít ra bà ấy cũng đã trên bốn mươi rồi! Các bà già thích đàn ông trẻ, nhưng tôi e rằng ngược lại không đúng đâu!

Lúc này Amber đã thay xong quần áo, cô đi đến bàn trang điểm và lục trong cái hộp đầy đồ nữ trang. Trong cuộc sống mới của cô tại triều đình, không gì làm cô vui sướng hơn là cảm thấy mình đủ giàu và mạnh để có thể chi phối được đời sống của những kẻ khác theo ý thích mình.

- Nếu vậy, anh Frederick, tôi lấy làm tiếc… - cô đeo một chiếc vòng tay - tôi những tưởng có thể giúp được anh trong dịp này. Bà ấy có một gia sản lớn lắm, anh biết rồi đấy.

Cô thờ ơ nghịch các đồ nữ trang, Frederick lập tức sôi nổi hẳn lên, y nghiêng người về phía trước:

- Bà nói là một gia sản lớn lắm phải không?

Amber nhìn y với vẻ ngạc nhiên:

- Đúng thế chứ sao! Trời ơi, anh không biết à! Bà ấy có đến hàng trăm người ve vãn muốn cầu hôn. Bà thường tự hỏi biết chọn ai, và tôi tin là bà có điểm nào đặc biệt đối với anh.

- Một gia sản! Thế mà tôi tưởng là bà ấy không có một đồng xu dính túi kia đấy! Tất cả mọi người đều nói… Vậy thì, thưa nữ bá tước, quả là bà đã làm tôi hết sức ngạc nhiên!

Y có vẻ kinh ngạc, không thể tin được vào vận may đã đến, y thì thào: “Bao nhiêu?… Nghĩa là…” Amber đến giúp y:

- Vào khoảng năm ngàn livrơ thì phải!

- Năm ngàn?… mỗi năm! Năm ngàn mỗi năm có nghĩa là một gia tài kếch xù.

- Không, - Amber nói. - Năm ngàn tất cả. Và tất nhiên là bên cạnh đó còn có đất đai nữa chứ!

Rõ ràng y có vẻ thất vọng, thấy thế cô nói thêm:

- Tôi thấy hình như bà ấy sắp sửa nhận lời với anh chàng… tên anh ta là gì nhỉ? Người lúc nào cũng mặc bộ quần áo bằng satanh xanh ấy mà? Nhưng nếu anh đi trước, có thể anh sẽ gặp được may mắn hơn.

Chưa đến hai tuần lễ sau, Frederick làm lễ thành hôn với bà nam tước Stanhope. Amber cho bà năm ngàn livrơ với điều kiện dứt khoát là không bao giờ còn được xin cô một đồng xu nữa.

Lúc đầu bà nam tước còn không chịu, nói là bà có quyền sử dụng tất cả gia sản của con trai. Amber vội thuyết phục bà là trong trường hợp tương tự cô sẽ được sự ủng hộ của vua và cuối cùng bà Stanhope phải tuyên bố vui lòng nhận số tiền năm ngàn livrơ, nó thừa thanh toán các món nợ và còn để lại một số vốn khá. Nhưng bà không nghĩ gì đến tiền. Điều bà phấn khởi nhất là lại sắp sửa được làm vợ, và làm vợ một chàng trai trẻ mà chàng đó có vẻ như không nhận thấy bà đã khá già để có thể làm mẹ được hắn. Amber tỏ vẻ thích thú, như trút được gánh nặng và hơi khinh miệt.

Sau khi đã đẩy được người mẹ chồng đi rồi, Amber nghĩ đến người con. Cô biết là Gerald có tư tình với cô Polly, một thanh nữ xinh đẹp mười lăm tuổi, có tiệm bán hàng nhỏ ở khu mậu dịch, bán ruybăng và tạp hóa. Do đó, một buổi tối cuối tháng Mười một, lúc Gerald bước vào phòng khách hoàng gia, Amber tiến đến gã.

Bao giờ cũng vậy, cứ đứng trước mặt vợ là gã cảm thấy lúng túng và sợ hãi. Gã tưởng vợ đến mắng gã về tội cô Polly. Gã kêu lên:

- Trời ơi! Ở đây nóng ghê gớm quá! Đến chết mất thôi!

- Ồ! Thế mà tôi không thấy! - Amber nhẹ nhàng nói. - Trời! Sao bộ quần áo của ông đẹp đến thế! Người thợ may của ông quả thật là có một không hai!

- Sao? Cám ơn bà.

Chưng hửng, gã tự ngắm mình, rồi vội đáp lại câu khen:

- Và cái áo của bà cũng tuyệt lắm!

- Cám ơn ông. Tôi đã mua những ruybăng này tại tiệm nhỏ của một cô gái trẻ ở mậu dịch. Hình như tên cô ta là Polly, cô ta có một bộ hàng hài hòa lắm.

Gã đỏ ửng mặt. Vậy đúng là về vấn đề cô Polly. Gã hối hận đã tới đây.

- Cô Polly à? - Gã đáp. - Cái tên đó quen quen thì phải.

- Ông nghĩ kỹ đi và tôi tin là ông sẽ nhớ ra. Cô ta biết ông lắm!

- Bà đã nói chuyện với cô ta rồi à?

- Phải, hơn nửa giờ. Chúng tôi đã trở nên thân thiết với nhau rồi.

- Vậy à?

Amber phá lên cười và đánh vào cánh tay gã:

- Này, Gerald, chớ có ra vẻ khờ khạo. Làm sao mà ông có thể ở trong một toa tàu mà không ve vãn một thiếu nữ? Tôi xin thề với ông là tôi không muốn có một người chồng trung thành, nó làm cho tôi trở thành lố bịch!

Gã sửng sốt nhìn Amber rồi cúi mặt xuống ngắm đôi giày. Gã không hiểu vợ mình nói nghiêm chỉnh hay chế nhạo gã, trong mọi trường hợp gã đều cảm thấy mình lố bịch và chẳng biết ăn nói ra sao. Amber nói tiếp:

- Ông nghĩ thế nào, cô ấy phàn nàn về tính keo kiệt của ông?

- Sao? Keo kiệt? Tôi? Thưa bà, như thế này: cô ấy muốn có một cái nhà và một cỗ xe ngựa ở Drury Lane. Cô ấy chỉ muốn mang những bít tất lụa, và Trời biết được còn gì nữa! Đó là một con ranh con tiêu tiền như rác. Bảo dưỡng cái cầu Luân Đôn còn không tốn kém bằng!

- Tuy nhiên, - Amber nói, - ông không thể trở nên một người lịch sự nếu ông không bao một cô nhân tình, phải không nào?

Gã lại nhìn cô với vẻ phân vân:

- Sao… tôi… Vâng, đúng thế, đó là mốt thời đại, nhưng…

- Nếu ông muốn có một cô nhân tình, cô ta phải đẹp và những người như thế thì đắt lắm… - rồi với giọng nghiêm túc - thế nào, thưa ông, hay cả hai chúng ta mặc cả với nhau? Mỗi năm tôi sẽ trả cho cô Polly hai trăm livrơ chừng nào mà cô ta còn phục vụ ông, còn ông tôi sẽ thuê ông bốn trăm. Ông sẽ ký với tôi một tờ giấy là ông công nhận mức chi tiêu của ông chỉ giới hạn ở số tiền đó và không được đòi hỏi tôi thêm nữa. Ông thấy thế nào?

- Ồ! Tất nhiên là đối với tôi như thế là rộng lượng lắm rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng, nghĩa là… mẹ tôi đã nói với tôi…

- Quỷ nó bắt mẹ ông đi! Bà ấy nói gì tôi chẳng quan tâm. Việc đó ông có đồng ý hay không? Bởi vì nếu ông không đồng ý tôi sẽ tâu với vua xin Tổng giám mục hủy bỏ bản hôn lễ của chúng ta…

- Hủy bỏ hôn lễ! Nhưng thưa bà, làm sao mà bà có thể làm thế được? Cuộc hôn lễ đã được hoàn tất…

- Ai sẽ nhận trách nhiệm làm chứng? Và tôi cho là tôi có nhiều biện pháp để mua một ban giám khảo! Vậy ông nghĩ thế nào? Tôi đã có sẵn giấy tờ trong phòng. Trời ơi! Ông còn muốn gì hơn nữa? Tôi thấy đó là một đề nghị rất độ lượng, tôi không thể cho ông một chút gì, ông biết đấy.

- Thôi được, được, nhưng chỉ…

- Chỉ sao?

- Đừng nói gì với mẹ, bà có bằng lòng không?