← Quay lại trang sách

Chương 5

Kim giây khắc ghi thời gian trôi qua.

Sentaro nằm trên nệm, hai tay để bên ngoài, nhìn chăm chăm lên trần nhà tăm tối. Trước khi nằm, anh đã nhấm nháp một chút rượu whiskey nhưng mãi mà vẫn không ngủ được.

Sentaro xoay đầu, với tay sờ chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường. Anh chạm vào nút báo thức để kiểm tra xem đã được chuyển sang chế độ “Bật” hay chưa.

Bởi vì công việc của Yoshii Tokue sẽ bắt đầu vào sáng mai. Hai ngày một lần, bà sẽ đến để làm mứt đậu đỏ cho Sentaro. Việc này không để trễ giờ được. Vậy nên, Sentaro lên giường sớm hơn hẳn ngày thường.

Bà ấy, rốt cuộc là ai nhỉ?

Mặc dù đã quyết định dứt khoát là chỉ để bà làm mứt đậu đỏ thôi, không hiểu vì sao Sentaro vẫn bận tâm.

Không biết có phải vì lãng tai mà thỉnh thoảng Yoshii Tokue lại nói những việc không ăn nhập gì với nhau. Nhưng Sentaro nghĩ rằng những chuyện đó không liên quan đến tính cách của Tokue. Bên trong đôi mắt như đang mỉm cười dịu dàng của bà, thỉnh thoảng hiện ra luồng sáng mạnh mẽ. Bà nhìn Sentaro như thể soi thấu anh.

Sau khi Tokue viết địa chỉ cho Sentaro, anh mở lòng nói với bà về cách thức hoạt động của tiệm. Anh nói những chuyện đại loại như mình luôn sử dụng loại mứt đậu đỏ thương mại, việc chuẩn bị sẽ bắt đầu trước giờ mở cửa tiệm hai tiếng đồng hồ. Nói đến đây, trong khoảnh khắc, Tokue lớn tiếng: “Tại sao vậy?”.

“Nếu muốn sử dụng mứt đậu đỏ vừa mới làm, thì cần phải bắt đầu trước cả khi Thần Mặt Trời ló mặt nữa cơ.”

“Nhưng chỉ cần gọi điện là người ta đem đến giao ạ.”

“Cậu nói gì vậy? Mứt đậu đỏ làm nhân là thứ quan trọng nhất mà, cậu chủ à.”

“À… thì… Vậy nên, cháu mới có ý định mời bà Yoshii đến đây.”

“Nếu như cậu chủ là khách hàng, cậu có nghĩ rằng dù phải xếp hàng, mình vẫn muốn ăn bánh dorayaki ở đây không?”

“Ừm… không ạ.”

Sentarou bị Tokue chỉ trích khá dữ dội. Dù được gọi là cậu chủ nhưng anh hầu như không thể đối đáp lại.

Kết cuộc, Sentaro toàn làm theo chỉ dẫn của Tokue. Giờ chuẩn bị sẽ bắt đầu từ lúc sáu giờ sáng. Vào giờ đó, Sentaro sẽ vào nhà bếp, bắt đầu luộc đậu. Tokue sẽ bắt chuyến xe buýt đầu tiên để cùng tham gia việc này.

Thật là phiền phức, Sentaro nhìn lên phía trần nhà, thở hắt ra một hơi dài.

Việc lao động không có ngày nghỉ của Sentaro ở tiệm Doraharu đến năm nay đã là năm thứ tư. Thế nhưng, anh chưa từng một lần bắt đầu làm từ lúc sáng sớm như thế.

Sao mình lại nghe theo lời bà ấy mất rồi.

Hơn nữa, trái với ấn tượng ban đầu, bà ấy lắm lời ngoài dự tưởng.

“Sao thế nhỉ… Hừm…”

Vẫn chưa chính thức làm việc cùng nhau, mà Sentaro đã cảm thấy chán nản rồi.

Lý do anh thở dài vẫn còn thêm một chuyện nữa. Anh nên báo lại với bà chủ tiệm này như thế nào. Vấn đề là ở đây.

Từ sau khi ông chủ qua đời, sức khỏe của bà chủ cũng yếu đi nhiều. Mỗi lần đến tiệm để làm những việc như kiểm tra sổ sách, bà đều bước vào với bộ mặt lãnh đạm, khó chịu. Bà cũng không ăn bánh dorayaki nữa vì bánh có lượng đường nhiều. Vốn là một người hay lo những chuyện vụn vặt, bà để ý đến tình trạng vệ sinh quá mức cần thiết. Đã mấy lần Sentaro bị bà gắt gỏng về những chuyện xoay quanh cách dọn dẹp.

Trong quá khứ, có duy nhất một lần Sentaro thuê cậu học sinh phụ việc. Vì không bàn bạc với bà trước mà sau đó anh cứ bị bà mỉa mai mãi. Tệ hơn nữa, cậu ta còn bị bắt gặp đang hút thuốc ở sau tiệm. Đương nhiên là anh nhận được điện thoại từ bà chủ. Bà đột nhiên hét lên, cửa tiệm bốc mùi rồi phải làm sao đây. Và rồi bà nói như đinh đóng cột: “Khi nào quyết định tuyển người, cậu cũng phải hội ý với tôi đấy nhé!”.

Anh quyết định sẽ im lặng về chuyện của Yoshii Tokue một thời gian.

Khi trở mình qua lại trên giường, Sentaro đã quyết định như thế. Mà vốn dĩ, có thể làm việc với bàn tay trông như bị tật đó không nhỉ, cả chuyện này mình cũng chưa biết nữa mà.

Sentaro nhìn lên trần nhà tặc lưỡi.

Hình ảnh khuôn mặt của những nữ sinh trung học tụ tập ở quán dạo gần đây hiện lên trong tâm trí anh.

Những cô bé ấy đến một nhóm đông, chiếm cứ chỗ ngồi chỉ có năm chiếc ghế ở quầy tính tiền và làm ồn. Tệ hại hơn, ăn uống thì vung vãi lung tung.

Mới đây thôi, đám nhóc ấy còn than phiền với anh về chuyện cánh hoa anh đào rơi vào vỏ bánh dorayaki nữa chứ. Vì phần lớn khách đều mua mang đi nên Sentaro cứ để cửa kính của tiệm Doraharu mở ra. Vào mùa hoa anh đào, những cánh hoa từ đó bay vào. Thỉnh thoảng, nó cũng lẫn vào bột nhồi lúc Sentaro đang nướng bánh.

Lúc ấy, Sentaro đã xin lỗi. Anh tặng cho cô bé đó một chiếc bánh dorayaki mới. Lập tức, xung quanh không còn tĩnh lặng nữa. Thế rồi, trong bánh dorayaki của ai cũng có cánh hoa anh đào, các cô làm ồn bằng giọng điệu chọc ghẹo người lớn. Giữa chừng có một cô còn lấy điện thoại ra, phao tin rằng: “Bánh dorayaki ăn thỏa thích luôn này.”

Nếu nhìn thấy những ngón tay của bà, đám trẻ ấy sẽ phản ứng như thế nào nhỉ. Mà không, chính bà nữa, bà sẽ tiếp nhận kiểu nghịch ngợm của tụi nó như thế nào.

Nhiều thứ phiền phức thật nhỉ, Sentaro nghĩ. Anh vẫn không ngừng trở mình.

“Hừm, bọn nhãi kia, có mỗi hoa anh đào rơi vào bánh thôi… mà nghĩ mình ngon hả?”

Sentaro đấm thùm thụp vào chỗ phồng của tấm nệm. Lúc ấy, anh lại với tay đến đồng hồ báo thức một lần nữa.