Chương 10
Chuông điện thoại reo.
Sentaro ngẩng đầu dậy. Phía bên kia tấm rèm, trời đã sáng. Anh nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi. Bản thân anh sao lại bị tiếng điện thoại réo gọi, và vốn dĩ tại sao căn phòng lại sáng thế này, Sentaro thực không hiểu rõ lý do. Dù vậy, tiếng chuông vẫn không ngừng reo. Sentaro bước lê lết đến chỗ điện thoại trong nhà bếp.
“Cậu chủ à, có chuyện gì vậy?”
Đó là giọng của Tokue.
Sentaro trả lời ậm ừ, Tokue lại hỏi một lần nữa: “Cậu sao thế?”.
“À…”
“Cậu ổn chứ? Cậu chủ?”
Trong đầu óc lờ mờ của Sentaro, anh nhớ lại phong cảnh ở gần tuyến đường ray, cảm giác về cây anh đào.
“À… cháu…”
Để phòng lúc có gì đó, Sentaro đã đưa cho Tokue chìa khóa phụ. Có lẽ một mình bà đã mở cửa tiệm và bắt đầu làm việc.
“Cậu ngủ quên à? Hay là có chỗ nào trong người thấy không khỏe?”
“Xin lỗi bà.”
Sentaro định nói là bây giờ cháu sẽ đi, thế nhưng lời nói ấy cứ bị vướng lại nơi cổ họng, không thể thoát ra được. “Cháu cảm thấy không khỏe một chút ạ,” Sentaro chỉ trả lời như vậy.
“Cậu không khỏe ở đâu?”
“Cháu thấy mệt sao đó thôi ạ…”
“Cậu ổn chứ?”
“Có lẽ cháu nghỉ làm ạ.”
Tokue dừng lại một chút, rồi bà nói: “Cậu làm suốt mà. Nghỉ vậy lại tốt đấy!”.
“Thành thật xin lỗi bà ạ.”
“Vì tôi đã bắt đầu nấu mứt đậu đỏ rồi, nên sau khi làm xong tôi sẽ về nhé.”
“Cháu xin lỗi bà. Một mình bà có làm được không ạ?”
“Được chứ cậu. Hơn nữa là, cậu nghỉ thêm hai, ba ngày đi xem có khỏe hơn không?”
Nếu nghỉ nhiều như thế, không biết chừng bà sẽ đi đâu mất. Nhận ra điều đó, Sentaro ngắt lời Tokue:
“Ngày mai cháu sẽ đến ạ. À, nếu đã làm xong việc chuẩn bị ngày hôm nay, bà Yoshii có thể về được rồi ạ.”
“Ừm, như thế cũng được. Vậy thì…”
Đến đây, Tokue dường như do dự muốn nói điều gì đó, bà Yoshii nín thở chờ đợi. “Xin lỗi nhưng, bà giúp cháu nhé,” Sentaro chỉ chốt hạ như thế rồi anh cúp điện thoại.
Buổi sáng hôm sau, Sentaro đến tiệm Doraharu sớm hơn thường lệ. Thế nhưng, khi đến trước tiệm, phần dưới cửa cuốn đã được kéo lên phân nửa, mùi hương ngọt ngào phảng phất trong không khí.
“Bà Yoshii.”
“A, cậu chủ.”
“Bà Yoshii, sao bà đến sớm thế này?”
“Tôi định làm sẵn mứt đậu đỏ thay cậu.”
“Hả…?”
Vào ngày vốn dĩ không phải là ngày làm của mình nhưng Tokue đã một mình bắt đầu công việc. Không thể ngờ được tình huống này, Sentaro chỉ biết cúi đầu: “Xin lỗi bà ạ.”
“Sức khỏe của cậu chủ sao rồi?”
Tokue vừa nhìn những hạt đậu đang nấu trong nồi Sawari vừa mỉm cười với Sentaro.
“Có lẽ cháu đã khỏe lại rồi ạ.”
“Bởi vậy không nghỉ mới là lạ đấy.”
“Vâng. Cháu sẽ suy nghĩ một chút ạ.”
Trong lúc xin lỗi, Sentaro luồn cánh tay vào áo bếp. Khi định gài nút áo, đột nhiên anh dừng tay lại.
Trên điện thoại ngày hôm qua, Tokue nói rằng bà đã bắt đầu làm mứt đậu đỏ. Như vậy thì lẽ ra mứt đậu đỏ cần cho việc kinh doanh ngày hôm nay đã làm xong rồi chứ. Thế nhưng tại sao, sáng nay bà vẫn làm?
“BàYoshii. Mứt đậu đỏ ngày hôm qua bà đã làm xong rồi nhỉ. Nó đâu rồi?”
“À… cái của ngày hôm qua…”
Tokue đã rời mắt khỏi nồi Sawari nhưng bà không định nhìn Sentaro ngay lập tức. Trước khi quay mặt lại phía anh, bà nhún vai một lần.
“À thì… biết nói thế nào đây… Sau khi làm xong mứt đậu đỏ, tôi đã nghỉ ở đây một chút. Thế rồi, khách đến nên…”
“Hả?”
“Bởi vì khách hàng đã đến rồi, nên hôm qua… không còn cách nào khác, tôi đã mở cửa tiệm.”
“Hả? Sao cơ?”
Sentaro nghểnh cổ lên.
“Mở cửa tiệm? Nếu vậy… cửa cuốn, bà làm thế nào để…?”
“Đóng hết toàn bộ cửa cuốn thì tôi khó mà làm được. Vậy nên, tôi đã chừa cửa hé phần bên dưới giống như bây giờ đây, thế là khách hàng cất tiếng gọi.”
“Nhưng không phải bà đã hứa với cháu sao? Rằng bà làm xong mứt đậu đỏ rồi về.”
Sentaro cảm thấy mồ hôi đang rịn ra dưới nách anh.
“Còn vỏ bánh thì sao ạ?”
“À, cái đó thì… tôi đã nướng đấy.”
“Vậy là bà đã nướng. Rồi bà có làm được không ạ?”
“Tàm tạm. Bằng cách nào đó. Xin lỗi nhé, cậu chủ.”
“Dù cháu có được bà nói xin lỗi thì…”
Tokue đặt cái sạn gỗ xuống, chỉ tay phía trên quầy tính tiền.
“Cái đó ấy mà. Tôi không hiểu cách ghi chép sổ sách, vậy nên tôi đã ghi lại hàng bán được bao nhiêu vào đây.”
Bà thật là tự ý…
Đó là bản ghi chép đơn giản. Bằng kiểu viết đặc trưng với từng nét đều loạn xạ ấy, những con số về lượng hàng bán ra và lợi nhuận được ghi chép lại. Đã bán ra rất nhiều.
“Cái này, một mình bà làm ạ?”
“Vâng, đã rất bận rộn cậu ạ. Không phút nào ngơi nghỉ luôn ấy.”
“Thực sự là một mình ạ?”
“Vâng. Một mình. À, nhưng mà, cửa cuốn thì người khách đầu tiên đã kéo. Còn lúc đóng thì người khách cuối cùng làm giúp tôi…”
Làm sao bà có thể quản lý được chứ? Rồi bà nướng bánh như thế nào? Và ngón tay cong veo đó làm sao nhận tiền và thối tiền? Khách hàng nghĩ gì nhỉ?
Sentaro muốn ngồi lì ở chỗ đó. Tokue cứ nói đi nói lại câu: “Xin lỗi nhé.”
“Không ạ… Cháu ngạc nhiên thôi. Nếu bà nói trước cho cháu biết một tiếng thì đã được cơ mà.”
“Là vì, có lẽ cậu sẽ nói với tôi là không được đó, cậu chủ à.”
Dù Tokue rõ ràng đã vi phạm quy định, nhưng Sentaro cũng biết rằng mình không có tư cách để quở trách bà về điều đó. Tokue cầm lại cái sạn gỗ, người bà cứng đơ như một đứa trẻ bị bắt đứng phạt.
“Nhưng mà, nếu như một mình bán được hết chừng ấy thì… chắc là bà mệt lắm.”
“Vâng. Mệt thật đấy.”
“Vậy mà sáng nay bà vẫn làm việc từ sớm.”
“Vâng. Từ sớm.”
Chẳng biết nên tỏ thái độ như thế nào, không hiểu sao mà Sentaro lại tát vào má mình. Tokue sững người lại, nhưng Sentaro không bận tâm, anh lấy cái cân ra.
“Cậu chủ à…”
“Được rồi bà ạ. đậu đỏ hôm nay có bao nhiêu ạ?”
“À, sau khi ráo nước thì là hai kí lô nhỉ.”
Sentaro nhẩm tính trong đầu, anh bỏ loại đường dùng cho xi rô lên cân.
“Cậu chủ à…”
“Vâng.”
“Cậu sao vậy? Cậu định xốc lại tinh thần hả?”
“Không phải vậy đâu ạ.”
Tại sao anh lại tát vào má mình, bản thân Sentaro cũng không hiểu rõ.
Ngày hôm ấy, Tokue đã vui vẻ suốt cả ngày. Trong lúc dùng sạn gỗ để trộn đậu đỏ, bà tán gẫu rất nhiều.
“Cậu chủ ơi, quê cậu ở đâu?”
“Là ở Takasaki ạ.”
“Sau khi lên Tokyo thì cậu luôn ở Tokyo?”
“À, cháu cũng có đi đây đó ạ.”
“Hả, ghen tị với cậu thật đấy,” Tokue thở dài.
“Không phải vậy đâu ạ. Cháu, chỉ là… chuyển từ nơi này sang nơi khác thôi ạ.”
“Vậy ư? Cậu chuyển đi đâu?”
“À không, chỉ quanh quẩn ở vùng Kanto thôi ạ.”
“Dù là vậy nhưng chẳng phải cũng tốt sao. Tôi thì… lúc nhỏ đã ở Aichi.”
“Aichi?”
“Vâng. Từ Toyohashi có tuyến đường Iida… nhà quê chính gốc đấy.”
Nếu là ngày thường thì đây quá thực là chuyện không thể xảy ra nhưng Tokue đã rời mắt khỏi những hạt đậu, bà nhìn Sentaro.
“Thế nhưng, đó là nơi có hoa anh đào đẹp lắm.”
“Ồ, đó là nơi như thế nào ạ?”
“Ừm, này nhé…”
Tokue ngắt lời ở đó.
“Này nhé, có vách đá, sông chảy bên dưới đó. Rồi thì, từ vách đá ấy đến dòng sông, tràn ngập hoa anh đào không đấy. Nơi có hoa anh đào đẹp như chỗ ấy chắc là không có đâu.”
Không hiểu sao, Tokue lại không nói ra tên của nơi ấy.
“Thỉnh thoảng, bà có về lại chốn đó không ạ?”
“Không cậu à, cũng đã bao nhiêu năm rồi…”
Tokue lắc đầu, mắt lại nhìn về những hạt đậu đỏ trong nồi Sawari.
“Cậu chủ, cậu thích ăn món gì? Ở Takasaki thì món nào là nổi tiếng nhỉ?”
“Cái nào nhỉ… có lẽ là kiểu như cơm hộp Daruma chăng. Dù nó chỉ là loại cơm hộp bán ở nhà ga thôi ạ.”
Khi đổ lượng nước dùng cho xi rô vào nồi hầm, Sentaro bất chợt mỉm cười. Anh nghĩ những câu hỏi ấy giống hệt như thời học sinh tiểu học. Dù vậy, Sentaro của hiện tại vẫn cảm thấy quý trọng điều ấy ở một điểm nào đó.
“Cơm hộp Daruma thì cũng có loại hộp trắng, loại hộp đỏ đấy bà. Và thành phần bên trong cũng khác nữa.”
Cơm hộp ở nhà ga, hay thật nhỉ. Vừa đi du lịch vừa ăn.
“Bà Yoshii thì thích gì ạ? Nếu là ở Aichi, có phải là những món nấu với tương miso không ạ? Hay là mì kishimen bà nhỉ?
“Những món ngon như vậy thì không có đâu, vào thời tôi còn nhỏ.”
Tokue xua tay trước mặt.
“Bởi vì đó thực sự là ở vùng quê. Người ta có muối cánh hoa anh đào nữa đấy. Rồi sau đó pha với nước nóng để uống. Đó là nơi như thế cơ.”
“Ồ. Nghe giống như là chuyện ở nước ngoài ạ.”
“Nhật Bản của thời đó và Nhật Bản của bây giờ cũng như hai nước khác nhau rồi cậu ạ.”
Sentaro vừa vặn lửa nồi vừa gật đầu.
“Đúng là đang thay đổi thật bà nhỉ! Cái gì cũng thế.”
“Là chuyện nào hả cậu?”
Tokue duỗi thẳng người, bà nhìn lại Sentaro từ đầu đến chân.
“À không… ừm… à, cháu…”
“Hở?”
“À… chuyện vay tiền, cháu ấy mà. Ở cửa tiệm này.”
“Ôi trời.”
“Biết nói sao đây… Có một thời cháu hơi túng thiếu ạ.”
“Có phải số tiền lớn không cậu? Cậu chủ à, không lẽ là cậu đã bị lừa gạt ư?”
“Không phải ạ… Ông chủ tiệm đời trước đã gom nợ giùm cháu. Vậy nên, cháu ở đây. A, nồi Sawari, bà trông giùm cháu ạ.”
Bị Sentaro nhắc, Tokue vội nhìn vào trong nồi.
“Sao vậy cậu chủ, số tiền nợ đó?”
Sentaro nhìn vào nồi. Bên dưới làn nước nóng, lớp bọt nhỏ li ti đang sục sôi.
“Chuyện xấu hổ thật, nhưng cháu không hẳn là đang sống có quy củ. Hoặc chính xác hơn thì là cháu cứ sống mà không biết nên làm điều gì mới tốt. Cơ mà trước đây cháu cũng có nghĩ đại loại mình sẽ trở thành người viết văn. Nhưng cháu làm gì cũng không được. Hơn nữa, dạo gần đây ngay cả một chữ cháu còn không viết, chỉ biết làm người lười biếng là giỏi thôi. Và cháu cũng không hẳn là người làm bánh dorayaki chuyên nghiệp.”
“Thế nhưng, chẳng phải cậu luôn làm việc mà không nghỉ ngơi đấy thôi.”
“Vâng.”
Đến đây, Tokue tắt lửa nồi Sawari. Tuy nhiên, không chuyển sang công đoạn tẩy nước, bà cứ nhìn chăm chú vào những hạt đậu đỏ vừa mới nấu xong. Và rồi, bà quay lại nhìn Sentaro.
“Hãy cùng nhau cố gắng nhé. Tôi cũng sẽ giúp cậu mà.”
Nồi hầm trước mặt Sentaro đang rung lắc vì đã quá sôi.
“Không cần đâu ạ, cháu đã nhận được sự giúp đỡ của bà đủ rồi. Cháu cảm thấy như có một người ủng hộ nhiệt tình đã xuất hiện. Tuy định mệnh lúc nào cũng khắc nghiệt bà nhỉ.”
Sentaro định lấy tách đường thì anh nghe ra âm sắc trong giọng nói Tokue biến đổi một chút.
“Định mệnh cái gì cơ? Những thứ như định mệnh, đừng nên nói quá đơn giản như thế, cậu chủ à.”
“Vâng ạ.”
“Những thứ như định mệnh, người trẻ mà nói thì không được đâu.”
Có cảm giác như mình đang bị quở trách, Sentaro nhìn xuống sàn nhà.
“Tôi… cũng có thời ở suốt một nơi không được đi ra ngoài đấy.”
Nói hết câu ấy, Tokue hốt hoảng lắc đầu, bà bắt đầu cho nước vào nồi Sawari. Bà có biểu hiện như tự chán ghét chính lời mình vừa thốt ra khi nãy.
“Xin lỗi bà ạ. Thế nào mà cháu đã khiến bà lo lắng cho cháu nhiều quá.”
“Xin lỗi cậu nhé. Cả tôi nữa.”
Tokue không nhìn Sentaro, bà lại nói: “Cậu hãy quên giúp tôi nhé.”