Chương 11
Thời gian lại xoay vần.
Có thể nghe tiếng những chú ve sầu từ cây anh đào vọng đến. Mặt trời bắt đầu lặn sớm hơn, mang theo mình những cơn gió phần nào dễ chịu hơn.
Tiệm Doraharu đang cố chinh phục cả mùa hè này mà không bị cái nắng của nó làm heo hắt.
Mọi năm, vào thời gian nghỉ hè, lượng học sinh trung học, phổ thông sẽ giảm đi. Năm nay thì không có chuyện đó. Trái lại, những nàng thiếu nữ lại tập trung ở hàng ghế quầy tính tiền hầu như mỗi ngày. Mục tiêu của các cô nàng là bánh dorayaki, thức uống lạnh, và ngạc nhiên thay cho Sentaro, Tokue dường như cũng nằm trong danh sách đó.
Có vẻ như trên đường về từ trường luyện thi, một số học sinh trung học đã cùng nhau đi đến tiệm. Các cô ngồi trong tiệm, rũ người xuống bàn và Tokue có thể nghe được lời than vãn: “Việc học chán quá tụi bây ơi!”.
Tokue vẫn ngồi yên trên ghế, hướng khuôn mặt mỉm cười về phía các cô: “Vậy thì các cháu thử chơi một ngày cho thỏa chí đi nào”.
Các cô gái nhăn mũi.
“Nếu nói như vậy, chắc cháu sẽ bị bố mẹ nói là mày đi ra khỏi nhà luôn quá.”
“Đi ra khỏi nhà chẳng phải cũng tốt hay sao. Các cháu muốn vui chơi mà.”
“Bà nói nghiêm túc đấy ạ?”
“Nghiêm túc đấy.”
“Ủa, đây là cái tiệm dụ dỗ học sinh trung học làm chuyện trái phép cơ à?”
Dù giữ chút khoảng cách với các cô bé, dường như Tokue vẫn chờ thời điểm thích hợp để cất lời. Sentaro nhận thấy điều đó. Mỗi khi nghe những giọng nói sôi nổi vọng đến từ khu phố chợ, Tokue lại lặng lẽ lui vào ghế bên trong. Thế nhưng, lúc ấy trên khuôn mặt bà đã nở một nụ cười.
“Nhà ơi là nhà, chán quá đi mất. Tao không muốn về nhà!”
Trong lúc các cô bé đang tán dóc, đột nhiên có một cô hét lên như thế. Tokue không bỏ lỡ thời cơ: “Vậy thì cháu hãy tự quyết định cuộc đời mình đi,” bà nói. “Bằng cách nào ạ?,” cô bé hỏi ngược lại. “Làm bán thời gian ở đây thì thế nào hả cháu?,” Tokue gợi ý. Từ phía bàn nướng, Sentaro đáp lại: “Bà thôi đi ạ”.
Từ lập trường của Sentaro, lời nói đó phân nửa là thật lòng. Dù đối phương có là học sinh trung học hay học sinh phổ thông mà một cái bánh dorayaki lại kéo nhây đến hai tiếng đồng hồ thì thật khốn đốn cho anh. Thậm chí anh còn định lên tiếng rằng các em nói chuyện chắc chán rồi nhỉ, thôi chuẩn bị về nhà nào. Thế nhưng, hệt như là lời nói cũng có sự kết nối, Tokue đã lại xen vào tán gẫu.
Từ hôm được Tokue cho biết rằng bà đã một mình mở cửa tiệm, cách suy nghĩ của Sentaro cũng thay đổi. Anh cho phép Tokue được tự do làm điều bà thích. Dù mức lương theo giờ rẻ bèo nhưng khi ở tiệm, bà đã tính toán chu tất đâu vào đấy. Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là bà đã xóa được khoảng cách với khách hàng.
Hơn nữa, Sentaro cũng có mấy điều bận tâm.
Có những khách hàng đã thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy Tokue trong tiệm. Điều này không qua được mắt Sentaro. Cả đám học sinh trung học, phổ thông ngồi ở ghế gần quầy tính tiền cũng vậy. Có đứa khi nhìn thấy Tokue đã bất chợt im bặt. Trong phút chốc, những ánh mắt ấy đều chứa đựng một suy nghĩ nào đó.
Trong số học sinh không đi theo nhóm, có một em học sinh cấp II được gọi với biệt danh Wakana. Bản thân đương sự không kể ra nguồn gốc cái tên này nhưng theo lời kể của những em học sinh phổ thông khác thì hình như có thời Wakana để kiểu tóc giống nhân vật Sazae xuất hiện trong anime. Vào đúng khoảng thời gian bố mẹ em ly hôn thông qua phán quyết của tòa án, “Từ dạo ấy, cả mái tóc lẫn tính cách đều thay đổi luôn nhỉ,” bạn em nói như vậy.
Wakana là cô bé kiệm lời. Trong lúc ăn bánh dorayaki, em cứ nhìn chăm chú về phía nhà bếp bằng đôi mắt long lanh. Ánh nhìn không biết hướng về nơi đâu ấy khiến Sentaro để ý, đến nỗi có một lần hiếm hoi anh đã cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”.
Nhưng dù Sentaro có hỏi, lúc nào Wakana cũng im lặng. Khi em bắt đầu kể về những chuyện của bản thân chẳng hạn như chuyện mẹ làm công việc buổi tối, cuộc sống không dư dả gì, gia đình chỉ có hai mẹ con mà tại sao lại có đồ lót của đàn ông trong nhà… là bắt đầu từ khi Tokue đưa cho em loại bánh dorayaki khác thường.
Không chỉ là lần đưa bánh cho Wakana, thỉnh thoảng Tokue cũng làm loại bánh khác thường kiểu đó. Bánh được làm từ những vỏ bánh Sentaro đã nướng hỏng với phần nhân kẹp bên trong là những thứ như mứt đậu đỏ hoặc kem. Mỗi lần đám học sinh trung học phổ thông nói năng huỵch toẹt đến tiệm là Tokue lại đưa loại bánh này cho tụi nó và nói: “Quà khuyến mãi đấy”.
Sentaro không vừa lòng chuyện này. Dù anh đã thử nói với bà rằng đừng làm như thế nữa, Tokue vẫn không chịu lắng nghe: “Chẳng phải tốt hay sao cậu. Thế vẫn hơn là bỏ đi mà”.
Wakana dành những lời khen ngợi cho loại bánh khác thường ấy: “Cái này ngon quá ạ”. Tâm trạng Tokue trở nên vui vẻ, bà phết thêm nhiều mật ong.
Và rồi, cái ngày Wakana hỏi Tokue về chuyện đó cũng là lúc sau khi ăn hết trọn một cái bánh thuộc loại khác thường ấy.
“À… ngón tay của bà Tokue bị sao vậy ạ?”
Khi Sentaro quay đầu lại đã thấy Tokue ngồi trên ghế vừa mới chồng hai bàn tay lên nhau để che đi những ngón tay.
“Cái này ấy nhỉ, những ngón tay của bà cứ bị cong như thế luôn rồi. Do thời trẻ bà bị bệnh.”
“Bệnh như thế nào vậy bà?”
Sentaro có thể thấy sắc mặt của Tokue dường như trở nên cứng đơ.
“Là một bệnh rất nặng cháu ạ.”
Tokue chỉ trả lời như thế. Wakana gật đầu, cô bé cũng không có ý định hỏi thêm. Không biết có phải vì khó lòng bắt chuyện tiếp hay không, Wakana lại tiếp tục nhấm nháp phần bánh dorayaki còn sót lại, em nhai bánh mà không nói gì. Sentaro có thể cảm nhận dường như chỉ mỗi tiếng nhai ấy đang đi qua đi lại giữa Tokue và Wakana.
Từ sau hôm ấy, Wakana không xuất hiện nữa.
Trong lúc rửa đồ, Tokue nói rất nhiều chuyện về đám khách học sinh trung học, phổ thông.
“Dạo gần đây, cuối cùng tụi nhỏ cũng cười rồi. Có vẻ như tình cảnh mỗi đứa đã tốt hơn nhỉ. Tụi nó hình như cũng thất tình. Tôi đã thấy chúng đang an ủi nhau đấy. Dù thời đại thay đổi nhưng những chuyện như thế thì thời nào cũng giống nhau cậu nhỉ. Nói đến đây mới nhớ, tụi nó còn cho tôi xem điện thoại di động kiểu dáng tối tân đấy. Cái đó chắc là cậu chủ cũng không biết đâu. Tụi trẻ sống ở thời bây giờ toàn cầm nó trong tay không à. Giờ thành ra thời đại nào rồi nhỉ?”
Trong lúc huyên thuyên, Tokue cũng đề cập đến chuyện về Wakana. “Con bé ấy dạo này không thấy đến nhỉ,” bà nói.
Sentaro đang rửa đi phần khét của bàn nướng, bất chợt anh đáp lời: “Có phải là con bé thất lễ ấy không ạ?”.
“Sao cậu nói vậy?”
“Tại vì, nó đột nhiên hỏi về ngón tay của bà Yoshii.”
“Thì cậu chủ cũng đã hỏi tôi như thế đấy thôi.”
“Cháu là vì công việc ạ. Trước tiên, việc hỏi như thế là cần thiết.”
“Nhưng mà, những chuyện như thế ấy…”
“Vâng.”
“Tôi nghĩ là nó sao sao ấy…”
Vì không hiểu ý nghĩa trong phản hồi của Tokue, Sentaro ngẩng đầu lên.
“Giả vờ không thấy những gì đã thấy, ừm, đó là thái độ của người lớn. Thế thì nên vờ luôn hay là thẳng thắn hỏi thì sẽ tốt hơn nhỉ!”
“Vâng, là vấn đề nan giải thật bà ạ.”
“Wakana đã chú ý từ trước rồi. Chuyện ngón tay của tôi ấy. Tôi cũng biết điều đó. Cô bé hỏi tôi là để kết thân thôi.”
“Thế hả bà?”
“Vậy nên, cậu hãy tiếp nhận con bé và bỏ cách nói đó đi.”
“Chà, vậy cháu mới là đứa làm bà tức giận nhỉ.”
Đến đây, Tokue bật cười, Sentaro cũng vui lây một chút.
“Bà Yoshii, bà thích trẻ con thật nhỉ. Còn cháu thì khi tụi nó đến cả đám như thế lại có hơi…”
“Ngày xưa ấy… tôi từng muốn trở thành giáo viên trong trường đấy.”
“Ở trường tiểu học ạ?”
“Cái đó cũng được, nhưng mà… tôi lại muốn trở thành giáo viên dạy môn quốc ngữ ở trường phổ thông. Hồi đó, tôi đã rất muốn học hỏi này kia.”
“Ừm, hồi sau chiến tranh chắc là nước mình khá nghèo khổ bà nhỉ?”
Theo phản xạ vô thức, Sentaro đã cố tạo ra kết nối giữa khoảng trống trong lời nói của Tokue.
“Không phải chỉ có nhà tôi đâu, tất cả mọi người đều nghèo khổ hết.”
“Giáo viên quốc ngữ hả bà?”
Để chuyển hướng câu chuyện, Sentaro hỏi gặng lại.
“Tôi thích thơ lắm. Heine* này, Kitahara Hakushu* này, từ nhỏ tôi đã đọc những tuyển tập thơ có trong phòng của anh tôi rồi đấy.”
•
Heinrich Heine (1797-1856): là nhà báo, nhà viết tiểu luận, và là một trong những nhà thơ lãng mạn nổi bật nhất của Đức.
•
Kitahara Hakushu (1885-1942): là bút danh của Kitahara Ryukichi, ông là nhà thơ làm thơ theo thể loại tanka, hoạt động trong thời Taisho và Showa. Ông được xem là một trong những nhà thơ nổi tiếng và quan trọng nhất trong nền văn học Nhật Bản hiện đại.
“Ồ, bà Yoshii. Bà là người như thế ư?”
“Đó là thời tôi chỉ biết tìm niềm vui trong việc tưởng tượng thông qua những con chữ. Tôi thích tưởng tượng. Vậy nên, khi nghe cậu chủ nói muốn trở thành nhà văn, tôi đã giật mình đấy.”
“Chuyện xưa rồi bà ạ.”
“Nhưng mà, giấc mơ ngày xưa ấy, cậu vẫn còn giữ chứ? Tôi thì đã không nghĩ là trong cuộc đời này mình còn có thể trò chuyện với tụi trẻ dễ thương như thế kia. Vậy nên tôi vui lắm.”
“Dễ thương, đám quỷ sứ ấy hả bà?”
“Vâng. Dù không thể trở thành giáo viên, nhưng mà bây giờ dường như tôi đã có thể phần nào cảm nhận niềm vui ấy. Cám ơn cậu rất nhiều vì đã cho tôi được gặp những đứa trẻ ấy.”
“Đủ rồi ạ. Không phải bà cũng đã giúp đỡ cháu rất nhiều đấy sao.”
Trong lúc chùi vết khét trên bàn nướng bằng bàn chải, Sentaro thầm ước, “Wakana à, mau xuất hiện đi”.