← Quay lại trang sách

Chương 12

Những ngày nghỉ hè kết thúc, các cô nàng hay tụ tập ở tiệm Doraharu cũng quay trở lại trong bộ đồng phục. Mặc dù lúc còn mặt trời thì vẫn rất nóng nhưng gần về chiều, trời lại khá mát mẻ. Cây hoa anh đào đung đưa xào xạc, những chiếc lá đã phai sắc xanh lác đác rơi trước tiệm.

Ngày hôm đó, Sentaro kết thúc việc dọn dẹp trong cửa tiệm, anh đang quét những chiếc lá vướng ở rãnh cửa cuốn. Và rồi anh nghe có tiếng gọi từ phía sau lưng.

“A, bà chủ.”

“Xin lỗi cậu nhé, tôi đến muộn thế này rồi.”

Trong lúc dẫn bà chủ ngồi vào ghế ở quầy tính tiền, Sentaro suy nghĩ rối bời trong vòng luẩn quẩn. Để kiểm tra sổ sách hay tiền chuyển qua ngân hàng, Sentaro và bà chủ sẽ gặp nhau mỗi tuần một lần. Hai người cũng có khi gặp ở tiệm, cũng có khi Sentaro đến nhà của ông chủ đã mất. Thế nhưng tất cả những lần đó, cả hai đều liên lạc trước với nhau. Việc vào bệnh viện mỗi ngày không ngờ cũng khiến bà chủ bận rộn. Và một khi Sentaro đã làm việc quần quật cả ngày, không phải lúc nào anh cũng có thể gặp bà. Về cơ bản, việc bàn bạc chuyện quản lý sẽ vào lúc không có khách, tức là sau giờ đóng cửa.

Vô hình trung hai người đã ngầm quy ước như vậy; đối với Sentaro, đây là một điều tốt. Mỗi khi bà chủ đến tiệm, vào ngày trước đó chắc chắn bà sẽ gọi điện thoại. Dọn dẹp hay tính toán sổ sách thì làm từ lúc đó vẫn còn kịp. Và quan trọng nhất là anh sẽ không để cho Yoshii Tokue gặp bà chủ.

Thế nhưng hôm nay tại sao, bất chợt lại… Sentaro có dự cảm không lành. Tokue vừa mới rửa đồ trước đó không lâu. Nếu bà chủ xuất hiện sớm hơn một tiếng, hai người đã gặp nhau mất rồi.

Gác cây gậy ở quầy, bà chủ chỉ tay về phía tách trà: “Cậu Sentaro, cậu làm tách trà cho tôi nhé?”. Sentaro đặt ấm đun nước lên bếp gas.

“Tôi đến vào lúc bận rộn, phiền cậu nhỉ?”

“Không, không hề ạ. Bà đến có việc gì ạ?”

Bà chủ ngồi nhìn quanh quất trong tiệm, rồi đột nhiên bà bĩu môi với vẻ cáu kỉnh, mắt nhìn Sentaro chằm chằm.

“Này cậu. Đây chỉ là tin đồn thôi nhưng mà… là về người đang làm thêm ở đây đấy.”

“À, là bà Yoshii ạ.”

“Người đó tên là Yoshii à?”

Điều đáng sợ dường như cuối cùng đã đến rồi đây. Sentaro quay đầu tránh khuôn mặt bà chủ, anh chạm vào tay cầm của ấm đun nước.

“Là người quen của tôi nói đấy. Này nhé, ngón tay bị tật của người đó là như thế nào?”

Sentaro vờ như không biết. “À, đúng là tay bà ấy có bị chút tật như vậy… nhưng mà đâu còn vấn đề gì nữa đâu ạ?”

“Khuôn mặt cũng bị liệt đấy còn gì?”

Chà, Sentaro nghiêng đầu ra vẻ nghĩ ngợi.

“Là người quen của tôi nói đấy nhé… nhưng xin lỗi cậu trước. Dù đoán đúng hay đoán sai thì cũng đều là chuyện chẳng tốt lành về người đó… Đó chẳng phải là bệnh hủi hay sao?”

“Bệnh hủi?”

“Bây giờ người ta gọi cái gì như là bệnh Hansen ấy.”

Bệnh Hansen…

Sentaro nhẩm lại trong miệng, anh có thể cảm nhận máu đang chảy thẳng từ trán xuống.

“Vì thế nên tôi mới lo lắng. Một tiếng trước tôi đến tiệm rồi, thực ra tôi đã nhìn lén vào trong tiệm từ ngoài đường đấy.”

“Bà đâu cần làm chuyện phiền hà như thế ạ, nếu bà cứ đường hoàng bước vào tiệm chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Khi ấy, cả bà Yoshii cũng có thể chào hỏi bà.”

Dù gật đầu đồng ý nhưng bà chủ lại dồn lực vào ánh mắt đang nhìn Sentaro.

“Vậy thì, chắc cậu Sentaro sẽ lo lắng đấy nhỉ? Đến tận bây giờ cậu đã làm mọi thứ lén lút để tôi khỏi phải gặp bà ấy mà.”

“Hả? Không phải vậy đâu ạ, bà đang nói gì thế?”

Cơn rung lắc từ nước đang sôi truyền đến bàn tay Sentaro qua tay cầm của ấm đun nước. Thế nhưng, hơn cả cơn rung lắc ấy, cơ thể Sentaro mới là phía đang run rẩy nhiều hơn.

“Vậy nên, tôi đã không thể kiểm tra kĩ lưỡng, nhưng quả nhiên là tôi thấy ngón tay bà ấy có gì đó bất thường.”

“Nhưng mà, cái đó không hẳn là điều gì đáng bận tâm đâu ạ.”

“Nhưng khách hàng thì họ để ý đấy. Cái này đối với một cửa tiệm là điều rất tệ.”

“Vâng…”

“Cậu biết được điều gì nào, nói tôi nghe thử coi.”

“Không, không có gì đặc biệt đâu ạ… Dù sao thì, nhờ có mứt đậu đỏ của bà Yoshii mà cửa tiệm đã được hồi sinh. Bà là người đã làm mứt đậu đỏ năm mươi năm rồi ạ.”

Không đợi nước sôi hẳn, Sentaro rót nước nóng từ ấm đun nước sang ấm trà.

“Tụi nhỏ ăn bánh cũng đánh giá cao đấy ạ.”

“Thế à. Thế thì đúng là bà ấy làm việc tốt thật nhưng…”

“Đúng thật vậy ạ. Rất tốt là đằng khác đấy ạ.”

“Mà bà đó bao nhiêu tuổi rồi?”

Trong lúc rót trà vào tách, Sentaro mỉm cười trả lời: “Chắc khoảng bảy mươi lăm rồi ạ. Nhưng mà sức khỏe của bà tốt lắm.”

“Vậy là cũng cỡ tuổi tôi nhỉ,” đã nhận tách trà trong tay rồi nhưng bà chủ đột nhiên bật ra tiếng kêu nhỏ “a” và vội nín thở.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Tách trà này, bà đó cũng đã dùng hả?”

Sentaro không trả lời lại, anh chỉ gật đầu.

“Người ta nói là trong những sinh hoạt bình thường thì sẽ không bị lây nhiễm đâu nhưng mà… có hơi phiền phức đấy, cậu Sentaro. Nếu người ngoài mà biết được chuyện kiểu như ở quán ăn uống có người bệnh hủi dùng chung đồ thì như thế nào hả?”

“Không phải vậy đâu ạ… tay của bà Yoshii bị như thế là do di chứng sau một căn bệnh hồi trẻ, bây giờ đã chữa khỏi hẳn từ lâu rồi ạ.”

“Thì có thể là đương sự nói như vậy. Nhưng mà cậu Sentaro này, cậu có biết gì chưa? Bệnh hủi ấy mà, mấy người bệnh nặng là bị rụng ngón tay luôn đấy.”

“Bà Yoshii vẫn còn ngón tay ạ.”

“Bà đó đang sống ở đâu vậy?”

Như đang cố gắng đè nén tiếng ồn, Sentaro quay người về phía sau, tay đặt lên lồng ngực. Quyển sổ mà Tokue đã viết địa chỉ liên lạc được đặt trên kệ trong nhà bếp. Anh lấy quyển sổ ấy, mở ra cho bà chủ xem.

Bà chủ xem xong rồi nhắm mắt lại.

“Có gì không ạ?”

Dù chẳng có ai khác, nhưng bà lại nói nhỏ giọng. “Đó là, nơi cách ly người bệnh hủi đấy. Nơi đó có viện điều dưỡng.”

Sentaro chống hai tay lên bàn làm bếp. Anh không nói gì, chỉ nhìn vào những nét chữ Tokue đã viết.

“Thì ra là thế. Thì ra là như thế.” Sentaro nghĩ.

Lần đầu tiên nhìn địa chỉ của Tokue, Sentaro cũng cảm thấy rằng có điều gì đó vướng mắc trong lòng. Vào khi đó, anh đã không hiểu ra lý do. Thế nhưng, bây giờ được bà chủ nhắc anh mới nhớ, quả thực tên con phố ấy là nơi có viện điều dưỡng mà anh đã mấy lần vô tình nghe lời đồn đại.

“Những con chữ ngoằn ngoèo này.”

“A, nhưng mà… bệnh đã chữa khỏi rồi ạ.”

“Bây giờ nó như thế nào thì tôi không biết, nhưng cậu Sentaro à. Nếu là ngày xưa thì đây là bệnh cách ly cả đời luôn đấy. Hồi còn nhỏ, tôi đã thấy rồi nhé. Những người như thế sẽ ở trong các khu kiểu như cách ly của nhà chùa đấy. Có những người khuôn mặt rất ghê. Trông cứ như đã biến thành quỷ ấy. Nơi nào mà những người đó đã đi qua là sở y tế sẽ đến khử trùng hết một lượt luôn.”

“Thế nhưng mà, bà chủ à..

Sentaro nhận lại tách trà bị khước từ trong tay. Anh mang nó đến bồn rửa.

“Cứ nói mãi thế này có thể khiến bà thấy phiền, nhưng mà tiệm này cuối cùng cũng bắt đầu đắt khách đều là do công của bà Yoshii đấy ạ. Từ sáng sớm bà ấy đã phụ cháu chuẩn bị nguyên liệu và làm mứt đậu đỏ ạ.”

Bà chủ liếc nhanh qua nồi Sawari đặt trên bếp gas và nồi đậu đang ngâm nước.

“Ngay cả tôi cũng hiểu điều đó. Thế nhưng, nếu những người đã mách lại với tôi chuyện này, họ vô tình đi bép xép với những người xung quanh thì chẳng phải lúc đó cái tiệm này coi như đi đời sao. Rồi lỡ như khu vực xung quanh đây lại có ai đó bệnh hủi, tiệm này chắc sẽ bị coi là nguồn lây bệnh mất…”

“Ai đã mách lại với bà như thế nào vậy ạ?”

“Không, cái đó thì tôi không nói được.”

Và bà chủ ngưng bặt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sentaro.

“Cậu Sentaro. Cậu ở bên bà đó suốt thì sẽ như thế nào đây? Cả cậu cũng có khả năng bị lây nhiễm đấy nhé.”

Sentaro chỉ biết chớp mắt, đầu hướng về phía những hạt đậu đỏ ngâm trong nước.

“Dù sao thì, cái bà đó ấy… là bà Yoshii có phải không?”

Không để cho Sentaro kịp trả lời, bà chủ nói tiếp.

“Tốn tiền cho bà ấy một chút cũng được, nhưng chắc chắn không cho bà ấy nghỉ là không được đâu đấy. Hoặc là cậu cho bà ấy nghỉ, hoặc là cái tiệm này tan tành, cậu muốn cái nào hả?”

“Nhưng mà, nếu vậy thì, mứt đậu đỏ tính sao hả bà?”

“Cậu Sentaro làm là được chứ gì. Nếu cậu đã làm mứt đậu đỏ chung với bà đó thì chắc cậu sắp biết được cách làm đấy thôi.”

Phải làm sao đây? Sentaro không có tự tin. Dáng vẻ của Tokue khi đối diện với đậu đỏ đến bây giờ vẫn còn tiếp tục khiến Sentaro ngạc nhiên. Trong dáng vẻ ấy, có điều gì đó khác biệt từ căn nguyên.

“Thế nào hả, cậu Sentaro? Tự cậu không thể làm mứt đậu đỏ ư?”

“Không, không phải là vấn đề đó ạ.”

“Vậy thì là cái gì?”

“Bà Yoshii và cháu, cả hai đã nỗ lực bằng mọi giá để nơi này trở thành cửa tiệm đắt khách. Bây giờ thậm chí cũng có những lúc khách đứng xếp hàng. Cũng có cả những đứa trẻ đang tin cậy bà Yoshii nữa. Một bà Yoshii như thế, làm sao cháu có thể nói bà ấy nghỉ việc được đây hả bà chủ?”

“Ngay cả tôi cũng không hẳn đã có thể điềm nhiên nói ra được. Nhưng không còn cách nào khác đâu, chuyện bệnh tật mà. Hơn nữa lại là cái bệnh đáng sợ như thế. Chắc cũng đã có những người nhận ra rồi đấy.”

Bà chủ là người cố chấp. Sentaro không thể thẳng thừng từ chối, nhưng anh cũng không quên nói với bà là: “Xin hãy cho cháu thêm một thời gian”.

Bà chủ trưng ra khuôn mặt rầu rĩ, “cậu đã hứa là khi nào gặp người đến xin làm thêm sẽ nói tôi biết đấy nhỉ,” bà nói theo cách như đang ép buộc. Và rồi bà chỉ tay vào một góc trong nhà bếp, “Cái kia, cậu lấy giùm tôi,” bà hất cằm. Đó là bình xịt diệt khuẩn được dùng khi chế biến thức ăn.

Nhận bình xịt từ Sentaro, tự tay bà chủ xịt thuốc. Những tia cồn li ti rải khắp nhà bếp, phủ lên cả trên lớp đậu đỏ mà Tokue đã ngâm nước.

“Ừm, tôi cũng hiểu tâm trạng của cậu Sentaro đấy. Cả tôi cũng không hẳn là thích thú gì khi nói cậu phải làm như vậy. Thế nhưng, ngay cả khi xử trảm Mã Tắc* đang rơi lệ, người ta cũng có tuyên cáo mà. Chẳng phải cậu Sentaro là người đã được chồng tôi giao phó cửa tiệm này hay sao? Chẳng phải cậu Sentaro là chủ tiệm ở đây hay sao? Thế nên chỗ này không được lôi tình cảm vào, cậu mà không làm nghiêm cho tôi là không được đâu đấy. Hơn nữa, chẳng phải là cậu vẫn còn nợ tiền chúng tôi hay sao.”

Không hẳn là gật đầu, Sentaro chỉ chầm chậm hạ thấp tầm nhìn xuống. Và cho đến tận khi bà chủ đi khỏi, anh vẫn không ngẩng đầu lên.

Mã Tắc (190-228): là tướng nhà Thục Hán thời Tam quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Sentaro đã không thể ngủ được đêm hôm ấy.

Đó là buổi tối hiếm hoi anh lên giường mà không uống rượu, cứ nhìn chăm chăm lên trần nhà u ám. Trong lúc đó, bản thân anh đi đến suy nghĩ rằng mình chẳng biết gì về căn bệnh Hansen cả.

Dù thế nào cũng không ngủ được, Sentaro đạp tấm mền sang một bên, bật đèn bàn gần sát tường. Ở trên bàn là máy tính phủ đầy bụi. Sentaro khởi động chiếc máy đời cũ đã lâu lắm rồi không sử dụng, anh kết nối mạng bằng đường dây analog để sẵn bấy lâu nay. Ở trang tìm kiếm, anh thử nhập cụm từ “bệnh Hansen”.

Trên màn hình, hàng loạt tiêu đề những bài viết hiện ra. Sentaro không biết nên đọc từ đâu. Anh cũng nghĩ rằng mình không muốn nhìn thấy những bức hình có khuôn mặt đáng thương của người bệnh. Tuy nhiên, cứ ngần ngừ mãi thì không thể bắt đầu. Trước tiên, anh đọc lướt qua các tiêu đề theo thứ tự. Nội dung của những bài viết dường như điểm qua rất nhiều khía cạnh. Có bài viết trình bày căn bệnh này trên phương diện lịch sử, có bài là giải thích mang tính y học, có bài nói về sự đấu tranh của những người hồi phục đã giành được chiến thắng trong công cuộc phòng ngừa và ngăn chặn bệnh hủi ra sao, có bài đề cập đến chuyện buồn vui trong mối liên hệ giữa con người với nhau xoay quanh căn bệnh này, có những bài tóm tắt về bệnh hủi của từng tờ báo, rồi lại có trang web bao gồm tất cả những dạng bài nói trên của Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi nữa, vân vân.

Sentaro chọn một trang web với lượng thông tin vừa phải, mắt chầm chậm đọc lướt qua. Bài viết nào cũng xuất hiện nhiều thuật ngữ y học có thể gây cảm giác khó hiểu, anh chỉ chọn đọc những phần hiểu được rồi kết nối chúng lại với nhau, tuy thế nhưng anh cũng nhận được hơn phân nửa những chuyện anh muốn biết.

Trước tiên, đó là chuyện những người đang ở viện điều dưỡng của nước Nhật toàn bộ đều là người bệnh đã hồi phục. Không có bệnh nhân nào ở đó. Rủi mà có người phát bệnh đi nữa, nếu như nhận được các phương pháp trị liệu hiện tại thì sẽ có công hiệu tức khắc, người bệnh hoàn toàn được chữa khỏi, và cũng không có chuyện trở thành nguồn lây nhiễm, vốn dĩ vì khả năng truyền nhiễm rất thấp nên trong quá khứ, không có ai làm công tác y tế ở Nhật bị mắc bệnh này cả. Thế nhưng, vào thời môi trường vệ sinh còn kém, các phương pháp trị liệu cũng chưa được thiết lập đã khiến bệnh hủi bị cho là căn bệnh không thể trị được, người bệnh bị cách ly theo quy định pháp luật. Và những di chứng kiểu như bộ phận ngoại biên của cơ thể hao mòn cũng khiến họ trở thành đối tượng bị kỳ thị. Tuy nhiên đó là di chứng từ chính việc người bệnh bị bỏ mặc một thời gian dài; nếu như người bệnh được tiếp nhận biện pháp trị liệu thích hợp, toàn bộ biến chứng sẽ không còn để lại trên cơ thể.

Sau nhiều lần đọc những thông tin chọn lọc, Sentaro tắt máy tính. Không hẳn là để tránh những bức hình anh không muốn nhìn, mà là vì những gì liên quan đến vấn đề của Tokue đã trở nên nhẹ gánh trên đôi vai anh.

Không có chuyện lây nhiễm.

Dù vẫn còn sót lại viện điều dưỡng nhưng đã không còn bệnh nhân. Không có người mang nguồn lây bệnh.

Theo những gì bà chủ đã chỉ ra, cho dù trong quá khứ Tokue đã từng là bệnh nhân của căn bệnh này, hiện tại có thể khẳng định rằng hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa. Hơn nữa, Tokue có nói rằng: “Đây là căn bệnh thời trẻ”. Nhiều năm tháng đã trôi qua từ lúc bà được trị dứt bệnh.

Không cần thiết phải cho Tokue nghỉ việc. Sentaro cảm nhận sâu sắc điều ấy.

Vậy thì, anh nên làm thế nào đây?

Anh có nên in một vài bài viết trên mạng rồi cho bà chủ xem hay không? Ở Nhật thì căn bệnh này cũng giống như đã bị tuyệt diệt. Một người phụ nữ đã chữa khỏi bệnh hoàn toàn từ nhiều thập niên về trước không thể nào trở thành nguồn lây bệnh được. Liệu anh có nên thuyết phục bà như thế không?

Tuy nhiên, cách làm trực diện thế này liệu có được bà chủ thấu hiểu không, Sentaro cảm thấy không tự tin lắm. Dù nói rằng trên phương diện y học bệnh hủi đã không còn là căn bệnh đáng sợ nữa, thế nhưng điều đó không có nghĩa là ngón tay của Tokue có thể quay lại trạng thái lúc ban đầu. Đó là điều người ta nhìn thấy. Cảm giác muốn đuổi Tokue ra khỏi cửa tiệm của bà chủ cũng không hẳn vì vậy mà dịu bớt đi.

Nếu là như thế, anh nên làm sao đây?

Hay là cho Tokue tạm nghỉ một thời gian. Có lẽ không chừng cách ấy cũng được, suy nghĩ đó thoáng qua trong Sentaro. Anh có thể nói quá lên lúc giao phó trách nhiệm cho bà rằng sau khi bà nghỉ việc, chừng nào đến lúc thích hợp hãy quay trở về tiệm dạy anh cách chế biến cải tiến mứt đậu đỏ. Nếu làm vậy thì sẽ thế nào nhỉ? Anh có thể qua mắt bà chủ, và để bắt kịp chất lượng mứt đậu đỏ của Tokue, bản thân anh sẽ nỗ lực hết mình trong khoảng thời gian ấy.

Tuy nhiên, trong lúc suy nghĩ, Sentaro cũng không cảm thấy có mấy hứng thú với phương án này. Dù chỉ là sa thải trên hình thức, nhưng tại sao lại bắt bà nghỉ việc, lý do nghỉ việc để thông báo với Tokue không hiện lên trong đầu anh. Hơn nữa, vốn dĩ đó cũng là nơi bản thân Sentaro đang có ý định rời khỏi. Có nhất thiết phải bám víu nơi đó cho đến khi giải quyết được vấn đề này hay không.

Không sắp xếp được suy nghĩ, Sentaro chỉ biết tiếp tục nhìn lên trần nhà tối tăm.