Chương 13
Rốt cuộc, Sentaro không thể quyết định dứt khoát được điều gì.
Chuyện đi hay ở của Tokue cũng vậy, chuyện cửa tiệm từ nay về sau cũng vậy, toàn bộ anh đều không thể quyết định, chỉ tiếp tục đứng trước bàn nướng. Anh không nói bất cứ điều gì với Tokue. Cách cư xử cũng không thay đổi. Chuyện bà chủ đã nói, chuyện tra cứu trên mạng về chứng bệnh Hansen, Sentaro chỉ biết giữ trong lòng.
Thế nhưng, sẽ không có chuyện anh được thoát khỏi cảm giác bồn chồn như đang đè nặng trong lòng. Chuyện bà chủ lại xông vào cửa tiệm lần nữa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vào lúc đó, anh biết phải thuyết phục bà như thế nào mới được đây.
Thật phiền phức. Hay bản thân anh cũng nghỉ việc luôn cho rồi.
Hay cứ vứt bỏ hết trách nhiệm đi, Sentaro cũng đã suy nghĩ như vậy. Và rồi lần đó đã khiến anh nhớ đến khuôn mặt vuông vức của ông chủ đời trước.
“Tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện tiền bạc, vậy nên hãy làm thêm ở chỗ tôi nhé.”
Thời anh còn đang làm thêm ở tiệm rượu sau khi ra tù, từ chỗ ngồi dành cho khách, ông chủ đã xuất hiện và bắt chuyện như thế.
Lý do Sentaro vào tù, tội trạng trực tiếp dẫn đến việc đó là vì anh đã vi phạm đạo luật kiểm soát cần sa. Tuy là người phạm tội lần đầu, nhưng Sentaro đã dính líu vào đường dây buôn bán. Dù không phải là người phạm tội chính, nhưng anh có mối quan hệ với nhóm ngoại biên của băng đảng tội phạm. Và cứ thế anh nhận tiền lời. Do đó, Sentaro không được hưởng án treo. Phán quyết được đưa ra là anh phải ngồi tù tròn hai năm. Tuy nhiên, dù đã phải chịu sự điều tra nghiêm ngặt đến mức đó, đến tận cuối cùng Sentaro vẫn không khai ra tên một số người.
Một trong số những người đó là ông chủ.
Dù ở trong thế giới rẻ mạt theo kiểu có mối quan hệ mập mờ với xã hội đen, đối với Sentaro, ông chủ dẫu sao vẫn là người đàn ông còn sót lại đâu đó chút hơi ấm tình người.
“Cậu đã bảo vệ tôi rất nhiều.”
Vào buổi tối quyết định sẽ cho Sentaro làm phụ việc ở tiệm Doraharu, mặc dù đang trên đường, ông chủ đã khóc dữ dội trước mặt anh. Và rồi hai người uống với nhau đến sáng.
Ông chủ mắc bệnh xơ gan là do uống rượu nhiều năm liền. Với sắc mặt như bánh dorayaki, ông nướng vỏ bánh dorayaki. Cuối cùng, trong lúc chọn giày để mang khi đến bệnh viện, ông thổ huyết, và cứ thế trở thành người thiên cổ. Đó là do tình trạng vỡ mạch của bệnh suy giãn tĩnh mạch. Đây là chuyện xảy ra vào năm thứ ba Sentaro phụ việc ở tiệm Doraharu.
Sau khi tang lễ kết thúc, Sentaro nhận được lời khẩn cầu từ bà chủ. Bà muốn anh tiếp quản tiệm. “Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ giao phó cho cậu,” trước đây anh đã được bà dặn như thế. Bà chắp hai tay trong làn nước mắt giàn giụa.
Việc anh đã nhận được sự giúp đỡ từ cặp vợ chồng này trong cuộc sống sinh hoạt bấp bênh sau khi ra tù là điều không thể chối cãi được. Khi nghĩ như thế, anh cảm thấy không thể nào chọn cách ra đi theo kiểu rời bỏ cửa tiệm trước khi trả hết nợ. Sentaro cũng hoàn toàn hiểu điều đó.
“A…,” Sentaro thở dài trước bàn nướng.
Đứng ở đằng này thì đằng kia sẽ thành thế kia. Đứng ở đằng kia thì đằng này sẽ thành thế này. Dù là lựa chọn nào, vốn dĩ bản thân anh ngay từ đầu đã thấy chẳng có gì tốt lành cả.
Rốt cuộc, nên làm thế nào đây?
Không biết phải làm sao, Sentaro lại nướng vỏ bánh dorayaki. Kẹp mứt đậu đỏ vào bánh, nở nụ cười hoàn toàn chỉ là hình thức bên ngoài với khách hàng. Và rồi giống như ông chủ đã mất, mỗi đêm, anh lại uống rượu.
Những ngày không thể đưa ra câu trả lời cứ thế tiếp tục trôi qua.
Cuối cùng, mùa của những cơn mưa phùn lây rây không ngớt thấm đẫm thành phố đã đến. Dòng người qua lại cầm dù trên tay, khoác những chiếc áo len mỏng, áo gió. Cây hoa anh đào trước tiệm, lá cũng dần phai màu, không ngừng rơi rụng.
Sự biến đổi đột ngột ghé thăm nơi này. Hơn nữa, vào lúc nhận ra, nó đã trở thành chuyển biến lớn.
“Là do mưa mùa thu bà nhỉ?,” Sentaro thì thầm với Tokue như thế sau khi cả hai đã nhìn chăm chú vào sổ kế toán mất một lúc, khuôn mặt trở nên thiểu não. Phải điều chỉnh lại lượng đậu đỏ. Nhưng mà, trong tủ lạnh vẫn còn trữ lượng mứt đậu đỏ đủ dùng. Không cần phải nấu thêm cái mới.
Không biết vì lý do gì, lượng hàng bán ra trong một tuần nay không được tốt lắm. Đặc biệt là ba ngày gần đây thì tệ kinh khủng.
Tokue nhìn lên bầu trời ảm đạm từ khung cửa kính, sau đó lại chuyển hướng nhìn sang con phố.
“Nếu trời quang đãng một chút thì tốt hơn cậu nhỉ!”
“Thời tiết như thế này thì mọi người đều không có hứng ra ngoài ạ.”
Sentaro cố gắng giải quyết vấn đề bằng cách nói như thế này, anh nghĩ rằng biết đâu chừng nó có thể xua tan nỗi bất an có tên gọi là “lỡ như…”.
Dù sao đi nữa, sự giảm xuống của lượng hàng bán ra thật quá rõ ràng. Những ngày tuột dốc không phanh dường như cứ nối đuôi nhau, mỗi ngày giảm từng chút từng chút một.
“Trời mà hết mưa, mình lại bận ngay ấy mà.”
“Phải chi trời xanh thì hay biết mấy bà nhỉ.”
Thế nhưng, trong lòng Sentaro lại đang nghĩ đến chuyện khác. Khi nhớ về sự bận rộn vào mùa mưa, chắc chắn đây là chuyện anh không thể đồng ý được. Vào lúc ấy, dù trời nóng và có hơi ấm, lượng hàng bán ra vẫn có thể tăng. Vào ngày mưa, khách cũng xếp hàng, tạo thành hàng dài những cây dù. Nếu là như thế thì rốt cuộc tại sao bây giờ lại như vậy. Hay là vốn dĩ bắt đầu từ mùa người ta dần cảm thấy cái lạnh ở da thì đã không còn là mùa của bánh dorayaki nữa rồi.
Mặt khác, Sentaro cũng nghĩ về chuyện tình hình kinh tế chung không được tốt. Con đường này đang dần trở thành khu phố của những cánh cửa cuốn đóng kín. Cũng vừa mới vào tuần trước, tiệm cá kiên trì bám trụ nhiều năm trời đã dẹp tiệm. Rất nhanh chóng, nơi đây trở nên tiêu điều. Vào thời điểm đường biên giữa các khối khí cứ bất động như thế này, bầu trời ngày ngày chỉ nhìn thấy mỗi sắc xám, tinh thần ai ai cũng chán nán. Có lẽ vì vậy mà cũng không có tinh thần mua sắm.
“Nghĩ kĩ thì mình cũng không mua gì cả. Dạo gần đây…”
Đang nhìn cảnh vật u tối bên ngoài, Tokue quay đầu lại với khuôn mặt dường như muốn nói điều gì đó.
“Bà Yoshii, bà có mua gì không? Dạo gần đây ấy.”
Tokue có vẻ như vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của điều được hỏi. “Mua đồ?” bà hỏi lại.
“Vâng ạ. Bởi vì tiệm của mình không bán buôn gì được… thử nghĩ thì cháu nhận ra bản thân cháu dạo gần đây cũng không mua gì cả.”
Với nét mặt như có điểm hợp ý, Tokue gật đầu. Thế nhưng, bà lại thì thầm nho nhỏ: “Mua đồ với tôi thì…” rồi rời khỏi cửa kính, quay người về phía Sentaro, trở vào bên trong tiệm.
Tối hôm ấy, bà chủ đã đến tiệm. Đó là vào lúc Tokue đã về.
Ở ghế ngồi gần quầy tính tiền, bà chủ nhìn vào sổ kế toán chỉ có vài chữ rồi duỗi thẳng lưng, thở hắt ra một hơi rõ to.
“Cậu Sentaro.”
Sentaro đang ở trong nhà bếp cũng chỉnh lại tư thế.
“Cho bà đó nghỉ sớm đi, tôi đã yêu cầu cậu như vậy nhỉ.”
Cứ đứng thẳng người, Sentaro chỉ biết gật đầu.
“Tôi, đã đến gần quanh đây mấy lần rồi đấy. Là chính cửa tiệm của mình mà cũng phải ngần ngại. Cậu cũng có thể diện đấy mà phải không? Thế nhưng, người đó vẫn ở đây suốt còn gì. Cái bà Yoshii ấy, chẳng phải vẫn đang làm ở đây còn gì.”
“Nhưng mà, theo như ý bà nói lần trước thì… bà Yoshii đã khỏe rồi ạ. Bà ấy đã chữa khỏi bệnh.”
“Nếu đã khỏi rồi, tại sao vẫn còn ở viện điều dưỡng thế kia? Tại sao không rời khỏi đó?”
“Không phải ạ, chuyện đó thì…”
“Cậu đã xác nhận chưa?”
Sentaro lắp bắp.
“Chuyện gì nữa đây? Lẽ nào cậu vẫn chưa hỏi. Có phải là bệnh hủi hay không, cậu vẫn chưa xác định hả?”
“Vẫn chưa ạ…”
“Cái quái gì đây, cái cậu này!”
Chất giọng chói cao ấy làm rung chuyển cả luồng không khí của cửa tiệm.
“Bà chủ, chờ cháu một chút ạ.”
“Chờ cái gì nữa? Tôi đã chờ đủ rồi đấy.”
“À vâng, bà Yoshii trong quá khứ đã mắc căn bệnh ấy, có lẽ đúng là bệnh Hansen nhưng mà… Bây giờ đã chữa khỏi rồi, bà cũng giống như người bình thường thôi ạ.”
“Sao mà giống được. Ngón tay bị cong thế kia.”
“Hiện giờ thì căn bệnh đó đã hoàn toàn bị xóa sổ tại Nhật rồi ạ. Ở viện điều dưỡng cũng không còn bệnh nhân nữa ạ.”
“Gì cơ, cái đó. Mấy chuyện như vậy cậu cũng không phải là bác sĩ tại sao lại được quyền nói?”
“Vậy thì, làm sao cháu có thể nói với một người cũng không phải là bệnh nhân rằng hãy nghỉ việc đi chỉ vì căn bệnh trong quá khứ ạ?”
“Quán mình là tiệm ăn uống đấy! Cũng có cái gọi là hình ảnh đấy nhé. Cậu nghĩ sao mà có thể đặt khách hàng kế bên một người đáng sợ như vậy hả?”
Bà chủ dùng đôi tay xoa xoa chốc lát lên khuôn mặt đã đỏ au.
“Chuyện như thế này tôi không muốn nói đâu nhưng mà, cậu, nhờ có ông nhà tôi mới sống được đến bây giờ đấy. Lúc cậu bị mắc kẹt, ai là người đã cùng cậu san sẻ gánh nặng trên đôi vai? Cậu Sentaro, không lẽ cậu nghĩ đây là cửa tiệm của mình sao? Nếu cậu Sentaro không đuổi người đó đi, tôi chỉ còn cách là đuổi cậu Sentaro đi thôi đấy. Cậu có hiểu điều đó không?”
“Nhưng mà… à, cháu…”
“Đây là tiệm chồng tôi đã mở. Người sở hữu nó là tôi.”
“Bà chủ à.”
“Tôi hiểu chứ. Với cậu thì đây chắc hẳn là việc khó khăn. Nhưng mà, doanh thu này là sao đây? Tại sao nó lên như thế này, rồi đột nhiên lại tụt xuống như thế này hả? Chẳng phải là vì tin đồn ở đây thuê người bệnh làm việc đã lan rộng hay sao? Nếu là thế thì cái tiệm này coi như đi đời.”
“Không phải vậy đâu ạ. Nếu là như thế thì có lẽ tin đồn cũng phải đến tai cháu rồi. Bà chủ à, chắc là vì mùa mưa kéo dài này đấy ạ. Cùng với tình hình kinh tế chung không tốt mà mưa cũng tiếp tục như thế này thì…”
“Nói chung, cậu làm ơn đuổi việc bà ấy đi cho tôi nhờ.”
Bà chủ hít một hơi sâu, bặm chặt môi. Và rồi bà im lặng khá lâu. Có vẻ như bà đang chờ phản hồi của Sentaro. Tuy nhiên, vì Sentaro không nói gì cả, bà dường như mất kiên nhẫn. “Tôi đã nhờ cậu rồi đấy nhé,” bà nói theo lối áp đặt rồi bước ra khỏi cửa tiệm.