← Quay lại trang sách

Chương 14

Dưới tán cây anh đào, những chú dế đang kêu râm ran. Tiếng giày của người qua lại trên đường từng bước từng bước vọng đến thật rõ ràng.

Đó là một đêm thu tĩnh lặng với những vì sao sáng rực rỡ hiếm hoi.

Lửa bàn nướng đã được tắt đi nhưng mồ hôi vẫn chảy trên trán Sentaro.

“Bà không thay đổi quyết định ạ?”

Tokue vẫn ngồi yên trên ghế, “Vâng,” bà gật đầu. “Đây là việc bản thân tôi đã quyết định. Sức tôi cũng sắp đến giới hạn rồi.”

“Vậy thì, mỗi tháng bà chỉ cần đến tiệm một, hai lần thôi có được không ạ.”

“Nhưng…”

“Cháu vẫn còn chưa được học hết về cách làm mứt đậu đỏ của bà Yoshii mà.”

Không biết có phải là nhóm nữ sinh cấp ba đang trên đường về sau khi sinh hoạt câu lạc bộ hay không, từ phía ngoài cánh cửa cuốn đã kéo xuống phân nửa có giọng nói cất lên.

“Đã đóng cửa rồi đấy à? Xui thật.”

Phía dưới cánh cửa cuốn, đôi chân với lớp váy ngắn hiện ra. Sentaro nói vọng ra: “Hôm nay không bán nữa các em ạ. Anh xin lỗi nhé.”

“Trời ơi,” tiếng nói cất lên như thế rồi cùng tiếng bước chân nhỏ dần.

“A, đó chắc là mấy đứa chơi tennis cậu nhỉ?”

Đôi mắt Tokue mỉm cười trong phút chốc. Thế nhưng, lập tức bà đã cúi đầu xuống. Hai tay bà đặt khép lại lên tấm tạp dề được xếp trên đùi.

“Cháu cũng như tụi nhỏ kia. Thỉnh thoảng bà đến đây chơi cũng được ạ.”

Tokue lắc đầu.

“Có chuyện gì vậy ạ, bà Yoshii?”

“Tôi e rằng dạo gần đây tiệm mình hoàn toàn không bán được gì là do… chuyện ngày xưa của tôi.”

“Không… không phải thế ạ.”

“Tôi thì nghĩ thế.”

“Không thể biết chắc được những chuyện như thế đâu bà ạ.”

“Nhưng mà tôi đã chữa khỏi bệnh cách đây bốn mươi năm rồi.”

“Vậy thì, xin bà đừng nói đến những chuyện như nghỉ việc nữa ạ,” Sentaro muốn nói với bà như thế, anh cũng nghĩ mình nên nói ra. Tuy nhiên, anh đã không thốt lên được những lời lẽ đó. Chỉ có khuôn mặt bà chủ thấp thoáng hiện ra khi anh có suy nghĩ ấy.

Trước một Sentaro im lặng, Tokue lại phản ứng hoàn toàn ngược lại, bà hướng ánh nhìn về phía anh với vẻ lo lắng.

“Cậu chủ à. Không sao đâu.”

“Không ạ, cháu cũng đã không thể làm theo những gì mình nghĩ. Cháu cũng có phần trách nhiệm.”

Tokue cầm tạp dề trên đùi trong tay, bà nắm chặt phần rìa của nó bằng những ngón tay cong.

“Trách nhiệm gì hả cậu?”

“Bà Yoshii.”

“Vâng.”

“Cháu đã nghĩ rằng mình không nên hỏi bà trực tiếp chuyện này, nhưng mà căn bệnh đó… là bệnh Hansen có phải không ạ?”

“Vâng. Tôi cũng đã nghĩ là một lúc nào đó phải nói đàng hoàng cho cậu biết.”

“A…,” Sentaro dù đã buột miệng thốt lên nhưng anh không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.

“Một khi đã bị chẩn đoán như vậy, đời người đến đó coi như xong. Ngày xưa, người ta từng nghĩ căn bệnh này là như thế đó cậu à.”

Sentaro nhìn vào ngón tay của Tokue vẫn cứ đang nắm chặt tạp dề.

“Người ta gọi đây là bệnh trời phạt. Cũng có người nói bị bệnh là do kiếp trước đã làm chuyện ác nữa đấy. Dù chỉ có một người bệnh ra ngoài thôi, thế nào cảnh sát rồi người của sở y tế cũng đến, họ khử trùng trên diện rộng. Người nhà của bệnh nhân đi ra ngoài cũng bị làm khó. Tôi từng cảm thấy xấu hổ kinh khủng.”

“Nhưng bà trị hết bệnh rồi nhỉ, bà Yoshii?”

Tokue gật đầu chắc chắn.

“Thuốc đặc trị được nhập về từ Mỹ đấy. Nhưng mà, cũng có những người bị di chứng ở ngón tay giống như tôi.”

“À, cháu đã tìm hiểu một chút. Chuyện cách ly, thực sự là… hoàn toàn hả bà?”

“Vậy là, cậu đã tìm hiểu?”

Lông mày Tokue chỉ cứ động một bên.

“Vâng, trên mạng ạ..

“Ừ thì. Người ta nói cách ly tuyệt đối. Là suốt cả đời không được ra ngoài khu cách ly đấy cậu. Luật mới bãi bỏ chưa được bao lâu.”

“Cháu hỏi thế này có thể khiến bà phiền lòng nhưng mà, bà Yoshii thực sự đã không còn…”

“Chuyện tôi được chẩn đoán là vô khuẩn, thực sự đã cách đây bốn mươi năm rồi. Nhưng mà, việc xuống phố như bây giờ vẫn không được cho phép. Tôi ấy mà, lúc biết mình bị bệnh vẫn còn đang…”

Nói đến đó, Tokue chợt ngưng bặt. Rồi bà nâng tạp dề lên, mắt chau lại.

“Cháu xin lỗi bà ạ, bà Yoshii.”

“Tôi, vẫn còn đang, cỡ tuổi tụi nhỏ hay đến đây…”

Sentaro không dám nhìn ngay cả đầu gối của Tokue nữa, anh cúi mặt xuống sàn bếp.

“Bà Yoshii…”

“Tôi, từ khi ấy đã ở suốt trong khu cách ly đấy.”

“Bà ở suốt trong viện điều dưỡng ạ?”

“Vâng. Tenseien.”

Quả nhiên, Sentaro đã mấy lần nghe thoáng qua tên của viện điều dưỡng này. Địa điểm chung chung thì anh biết nhưng chưa từng đến gần đó bao giờ.

“Từ đây đến đó chẳng phải là gần. Lại vào cái giờ xe buýt vẫn chưa hoạt động nữa, bà làm sao đến đây được ạ?”

“Thôi được rồi mà… cậu chủ.”

“Lẽ nào, bà bắt taxi ạ?”

“Được rồi cậu à.”

Tokue khẽ mỉm cười.

“Với lương giờ như thế… lại để bà bắt xe. Cháu xin lỗi ạ.”

“Có gì đâu cậu. Ở đây tôi chỉ gặp toàn chuyện vui thôi.”

“Sao có thể như vậy ạ…”

“Không đâu, là như thế đó. Tôi của ngày xưa đã chuẩn bị tâm lý cho việc cả đời không thể ra ngoài được nữa. Vậy mà, tôi đã có thể tự do đến đây. Có thể gặp gỡ nhiều người. Đó là nhờ cậu chủ đã thuê tôi đấy.”

Sentaro vội lắc đầu.

“Cháu mới là người nhận được sự giúp đỡ ạ.”

“Cậu nói gì thế, cậu chủ. Tôi, trước tiên đã là người lớn tuổi rồi. Và bàn tay lại như thế này. Cả ở khuôn mặt cũng có chỗ bị liệt. Vậy mà cậu vẫn thuê tôi. Và cậu cho tôi tiếp cả khách hàng rồi những đứa trẻ dễ thương ấy nữa. Tôi đã luôn muốn làm thử kiểu công việc như thế này. Bởi vậy tôi mãn nguyện rồi. Vốn dĩ, tôi thật lòng đã định xin cậu cho tôi nghỉ đấy. Dạo gần đây, quả nhiên là tôi đã thấy mệt. Bây giờ vừa lúc thích hợp.”

Tokue lấy tạp dề chùi lên khóe mắt mấy lần, “cám ơn cậu,” mái đầu bạc hạ thấp xuống.

“Không ạ, cháu mới là người đã được bà chỉ bảo rất nhiều.”

“Vậy thì, tôi đi nhé.”

Tokue vẫn ngồi trên ghế nhìn vòng quanh cửa tiệm, rồi bà nhìn qua một lần chồng đĩa chất nguyên liệu còn đang làm dở dang. Sau đó bà gấp lại tạp dề rồi đặt trên quầy bếp, bỏ khăn choàng vào túi xách và đứng dậy.

“Cho tôi gửi lời chào đến Wakana và tụi nhỏ nhé.”

“Nếu mấy em có đến, cháu sẽ nói lại ạ.”

Mở cửa phía sau, Tokue bước ra ngoài.

Sentaro đi sát bên Tokue như thể hai người đang dìu nhau. Khi ra đến đường, ánh sáng mờ nhạt từ đèn phố hắt lên người họ, cây anh đào với những chiếc lá đang rơi hiện ra trong đêm.

“Lần đầu tiên tôi đến đây là lúc hoa đang nở, cơ mà bây giờ trông dáng vẻ nó buồn quá nhỉ!”

“Gió cũng lạnh rồi bà ạ.”

“Hoa anh đào năm sau, liệu tôi có còn được ngắm không nhỉ?”

“Chắc chắn sẽ được ạ. Bà Yoshii, đến lúc đó bà lại dạy cháu cách làm mứt đậu đỏ nhé.”

Không trả lời câu nói ấy, Tokue chỉ mỉm cười, “Cảm ơn cậu rất nhiều,” bà nói lại lần nữa.

“Chính cháu cũng thật lòng cám ơn bà rất nhiều ạ.”

“Đến đây là được rồi,” Tokue dùng tay chặn lại Sentaro có vẻ như vẫn còn muốn đi cùng bà.

Con đường đêm tối, Sentaro chỉ biết lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Tokue đi về phía ấy. Bà nhỏ bé thế này ư, khi nhìn dáng Tokue từ đằng sau lần đầu tiên Sentaro đã nghĩ như thế. Người đã nói rời bỏ tiệm là Tokue. Sentaro chỉ biết chấp nhận điều đó. Thế nhưng tại sao Sentaro lại có cảm giác như thể chính anh vừa xua đuổi người mẹ ruột của mình.

Với khuôn mặt còn tái xanh, Sentaro trở vào nhà bếp.

Phía góc quầy tính tiền có bình xịt diệt khuẩn. Sentaro tiến thẳng về đó rồi chộp lấy chiếc bình, ném mạnh vào cửa cuốn.