← Quay lại trang sách

Chương 15

Mùa lại một lần nữa chầm chậm trôi qua.

Dù có quét dọn cả sáng lẫn tối thì lá hoa anh đào vẫn chất đầy trước tiệm. Dòng người vẫn qua lại trước cây anh đào có thể dần thấy rõ những cành trụi lá. Sentaro chỉ thấy được khung cảnh ấy với vẻ mờ ảo do đầu óc nặng váng vất qua hai ngày say rượu.

Sentaro dạo gần đây đã uống nhiều rượu hơn. Anh thậm chí còn đến những quán bar mới thấy lần đầu. Không hẳn là anh làm những chuyện phá phách, chỉ là anh cứ bấu víu vào ly rượu cho đến khi đôi chân không còn vững. Đương nhiên, tâm trạng anh sau khi tỉnh dậy không được tốt. Trên giường, những lời hà khắc bản thân dường như đang hỗn mang trong tâm trí anh, một lần nữa nó lại đè nặng lên người Sentaro.

Trong khoảng thời gian ấy, anh cũng không giữ được giờ giấc chuẩn bị mứt đậu đỏ. Sáu giờ thành bảy giờ, rồi thành tám giờ, chín giờ. Cũng có những ngày gần trưa anh mới đến tiệm.

Không có dấu hiệu gì như tiếng bước chân khách hàng sẽ quay trở lại. Ngay cả cây anh đào dường như cũng dần rời xa cửa tiệm, có thể thấy rằng tựa như mọi vật trên đường đều đang cự tuyệt Sentaro.

“Bánh dạo này toàn mùi khét không.”

Trong những khách vẫn thường xuyên đến tiệm, cũng có người đã phàn nàn thẳng thắn như thế.

Hơn cả những chiếc bánh dorayaki làm hỏng, anh không biết trước tiên có nên dọn dẹp đống rác to tướng là chính bản thân mình hay không. Nếu đã được giao phó quyền hạn tạm thời, chẳng phải nên nỗ lực hoàn thành đến tận cùng hay sao. Đôi lúc Sentaro cũng có suy nghĩ đó. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là vì thế anh sẽ vận động bản thân theo cách nào đấy. Trong mọi sự, anh đều không đủ nhiệt tâm đến mức có thể hình thành cái gọi là khao khát. Anh chỉ biết chìm sâu, cứ động mỗi đôi mắt mà lặng nhìn thế gian.

Hôm Wakana hiếm hoi xuất hiện là một đêm gió lay những cành anh đào. Sentaro đang định đóng cửa tiệm, anh vừa mới tắt lửa bàn nướng. Wakana mặc áo choàng, em đang bưng món đồ lớn đến mức che nửa thân người phía trên. Vội vàng gật đầu chào Sentaro, Wakana đặt vật giống như một cái hộp được bao phủ với lớp vải màu xanh lục nhạt lên quầy tính tiền.

“Đó là cái gì vậy em?”

“À…”

“Tiệm anh đóng cửa rồi.”

Wakana gật đầu “vâng,” nhưng em không có vẻ như định về. Sentaro lấy một chiếc bánh dorayaki từ trong hộp giữ ấm đưa cho Wakana.

“Đừng đứng nữa, em ngồi đi.”

“Em xin lỗi ạ.”

Giọng Wakana nhỏ đi.

“Nhưng mà… thực sự là, bà Tokue không còn ở đây nữa hả anh?”

“Ừm.”

Wakana nhìn xuống chiếc bánh dorayaki một lần, và rồi em nhìn Sentaro.

“Có chuyện gì vậy em?”

“À ừm… thật khó nói nhưng mà, em… không mang tiền theo ạ.”

“Hả?” Sentaro bật cười hỏi lại. “Không sao đâu em. Cửa tiệm đóng rồi mà.”

“Em xin lỗi đã làm phiền ạ.”

Wakana hơi nhổm người, đầu cúi xuống, hai tay nắm chặt bánh dorayaki. Sentaro đặt thêm một chiếc bánh nữa lên đĩa cho em.

“Gói đồ ấy là gì vậy em?”

Đang sắp sửa đưa bánh dorayaki vào miệng, Wakana rụt cổ.

“Là cái đó ấy ạ.”

“Cái gì?”

“Cái đó tóm lại là vấn đề khiến… em, bây giờ, đang bỏ nhà.”

“Bỏ nhà?”

Wakana gật đầu. Rồi em với tay đến thứ đặt ngang bên cạnh.

“Cái này, chỉ là tấm màn thôi ạ.”

Lớp vải được gỡ đi, lồng chim hiện ra. Chú chim với màu lông lạ thường bắt mắt đang chuyển động.

“Nó không có nơi nào để đi cả, chú chim này.”

“Chim hoàng yến hả em?”

“Nó tên là Marvy ạ. Có lẽ là loại chim yến màu vàng chanh. Vì vậy, em có chuyện muốn nhờ anh ạ.”

Biết rằng chuyện rắc rối lại lần nữa bổ nhào về phía mình, Sentaro bất giác đằng hắng.

“Lâu lâu em mới ghé tiệm, vậy mà lại nói có chuyện nhờ anh…”

“Nhưng mà, đây là chuyện em đã hứa với bà Tokue ạ.”

“Em hứa gì?”

Nhìn vào chiếc lồng, Wakana ngập ngừng: “À, dạ…”

“Lẽ nào là chuyện con chim này…”

“Có lẽ nó bị mèo hay con gì đó tấn công. Chuyện cũng khoảng nửa năm trước rồi, ở trên đường em thấy một chú chim bê bết máu, quằn quại đập cánh liên hồi, đó là Marvy. Em đã nghĩ rằng chắc là nó khó lòng qua khỏi rồi, nhưng mà, em cũng không thể bỏ mặc nó, em đã đem nó về nhà. Rồi nó đã được chữa khỏi đấy. Em bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương mỗi ngày. Em nghĩ rằng thế nào rồi nó cũng sắp sửa chết thôi, nhưng mà cuối cùng nó đã qua khỏi.”

“Vậy chẳng phải tốt sao em.”

“Nhưng mà…” Wakana hướng tay về phía cái lồng. “Marvy là chim trống. Vậy nên sau khi lành vết thương, thỉnh thoáng nó lại hót. Như thế thật nguy hiểm.”

“Sao lại nguy hiểm hả em?”

“Bởi vì nhà em nằm trong căn hộ chung cư nên người ta cấm nuôi thú cưng ạ. Trước khi bị hàng xóm kế bên mách lại với chủ nhà, hãy thả nó đi, mẹ em đã nói như thế. Nhưng mà, với đôi cánh hình như vẫn cứng đơ suốt từ lúc bị thương, Marvy không thể bay được thuần thục cho lắm. Em thậm chí đã thử thả nó trong phòng, nhưng nó chỉ bay được một chút là rơi xuống. Cơ mà mẹ em thì từ khoảng hè đến giờ ngày nào bà ấy cũng đều nói với em rằng hãy thả nó đi, thả nó đi, thả nó đi. Từ bây giờ nhiệt độ sẽ giảm xuống rất nhanh đấy anh nhỉ. Thời tiết sẽ trở nên khắc nghiệt hơn. Em không thể nào nghĩ rằng chim hoàng yến có thể sống bên ngoài. Hơn nữa, nó vẫn chưa thể bay được đàng hoàng, em sợ rằng nó sẽ lại bị mèo hoặc quạ xơi tái mất thôi. Khi em đã ngộ ra những việc đó, chuyện thả nó có hơi…”

Sentaro vặn vòi, nước chảy vào tách, anh nhấp ngụm nước với khuôn mặt giống như đã uống phải thứ gì đó đắng nghét.

“Vậy, việc em nhờ anh là?”

“Thực ra, em đã dự cảm chuyện rồi sẽ thành thế này, vậy nên em có bàn qua với bà Tokue rồi ạ. Ở tại đây.”

“Ở tại đây?”

“Vâng ạ. À… hình như đó là lúc anh chủ nghỉ làm vì bị bệnh tim.”

“Bệnh tim?”

“Bà Tokue đã nói như vậy ạ.”

Đó là vào lúc mùa mưa kết thúc, cái hôm anh đã không xuất hiện ở tiệm. Sentaro đặt tay lên trán.

“Vậy, bà Yoshii nói gì hả em?”

“À ừm… bà nói rằng nếu như em không thể nuôi nó được nữa, hãy nhờ anh chủ trông nom giùm.”

“Anh á?

“Vâng ạ.”

Trong lồng, chim hoàng yến đang vỗ cánh. Nó nhảy lên như thể đang vẽ trong không trung hình tam giác, cất tiếng kêu chíp chíp chíp với chất giọng bị nghẹt tiếng. Đây không phải giọng chim hoàng yến mà Sentaro biết. Có lẽ bây giờ không phải là mùa nó hót hay.

“Bà Yoshii à, tệ nhỉ! Nhưng mà này, đáng tiếc là anh cũng ở chung cư đấy. Việc nuôi thú cưng cũng bị cấm luôn.”

“Chuyện đó bà Tokue cũng nói rồi ạ. Bà nói rằng trong trường hợp đó thì có lẽ sẽ nhờ anh chủ nuôi giùm ở cửa tiệm này ạ.”

“Những chuyện như thế, bà Yoshii… bà Tokue đã nói hả em?”

“Vâng ạ.”

“Bà ấy nói mà không suy xét gì cả.”

Sentaro dường như sắp sửa tặc lưỡi trước mặt Wakana.

“Ở đây cũng không được nuôi thú cưng đâu… Chủ doanh nghiệp cũng không phải là anh nữa. Nói chung, ở chỗ ăn uống mà có thú cưng thì khó lắm.”

“Vậy hả anh?”

“Không được đâu em à.”

Khuôn mặt Wakana trở nên thất vọng, cằm hạ xuống thẫn thờ, em nhìn chim hoàng yến trong lồng.

“Wakana. Chuyện ấy… lý do bà Tokue nghỉ việc ở đây, em có biết không?”

Mình đang nói gì với đối phương là học sinh trung học thế này? Nếu có thể rút lại lời thì chính là lúc này đây. Trong một khoảnh khắc, Sentaro đã do dự như thế, tuy nhiên anh không cách gì dừng lại được lời đã thốt ra.

“Wakana, em đã từng hỏi bà Tokue rồi nhỉ. Em hỏi là tại sao ngón tay bà ấy lại thành ra như thế.”

Đôi mắt đang nhìn vào chú chim hoàng yến của Wakana khẽ đảo sang phải trái. “Vâng,” em gật đầu.

“Ngón tay bị như thế là do căn bệnh thời trẻ, bà Tokue đã nói vậy đúng không?”

“Vâng ạ.”

“Wakana, lúc ấy là lần đầu tiên em chú ý đến ngón tay của bà Tokue có phải không? Hay là từ trước đó em đã để ý rồi?”

Wakana quay mặt về phía Sentaro. “Em, từ trước đó đã biết rồi.”

“Vậy thì, tại sao em lại còn định hỏi bà làm gì?”

Chíp chíp chíp, chim hoàng yến cất tiếng kêu.

“Vì em đã nghĩ như thế sẽ tốt hơn.”

Đôi mắt ướt đặc trưng của Wakana như chứa luồng ánh sáng mềm dịu đang khẽ lan rộng.

“Ừm. Ra vậy. Nếu nói như thế thì… bà Tokue, chính bà đã nhận ra chuyện doanh thu ở đây giảm sút nhỉ. Anh đã nói rằng không phải lỗi do bà.”

“Đó gọi là bệnh Hansen phải không ạ?”

Sentaro chỉ gật đầu trong im lặng.

“Nhưng mà… làm sao em biết được?”

“Em, đã kể về chuyện ngón tay của bà Tokue cho duy nhất một người biết.”

“Ai vậy em?”

Wakana cúi đầu nhìn xuống bánh dorayaki trong đĩa. Và rồi em chầm chậm ngẩng mặt lên.

“Mẹ em.”

Gió đang thổi bên ngoài. Những chiếc lá rơi như khiêu vũ chạm vào cửa kính tạo ra âm thanh xào xạc, xào xạc.

“Vậy là, em đã nói cho mẹ biết?”

“Vâng ạ. Sau đó thì hình như trong ngày, mẹ em đã một mình đến đây…”

“Và rồi?”

“Trong suốt lúc đi xe buýt, mẹ em cứ nói là ở gần đây chắc phải có viện điều dưỡng dành cho người bệnh Hansen. Có lẽ bà là người đến từ chỗ đó. Và rồi… mẹ nói em không được đến đây nữa.”

Chim hoàng yến bay lòng vòng trong chiếc lồng nhỏ hẹp.

Lá hoa anh đào lũ lượt theo nhau rơi xuống.

“Ra vậy… hóa ra là thế…” Sentaro dành thời gian ngẫm nghĩ, anh cố gắng giữ cho sắc mặt không thay đổi. Thế nhưng, lời nói đã lỡ bật ra khỏi miệng.

“Mẹ em. Có nói chuyện bệnh của bà Tokue cho ai đó biết không nhỉ?”

“Em không biết nữa. Nhưng mà, sau khi mẹ làm xong việc buổi tối, say xỉn rồi có thể nói cho ai đó nghe lắm chứ. Như là nói cho ông chủ ở gần đây chẳng hạn.”

Wakana nhìn chăm chăm vào phía bên trong nhà bếp, ánh mắt cứ cố định một chỗ.

“Vậy là không chỉ mẹ em…”

Sentaro nhỏ giọng cất tiếng như thế.

“Chuyện khách hàng nhìn bà Tokue bằng khuôn mặt có vẻ như bàng hoàng là điều có thật đấy em. Vậy là, ở tiệm của anh bây giờ, lượng khách hàng tụt giảm kinh khủng. Có vẻ như tin đồn đã lan rộng mất rồi.”

“Tệ thật anh nhỉ.”

Bằng chất giọng hệt như thể phủ định những người không liên quan đến bản thân mình, Wakana đã lên tiếng như thế. Sentaro suy nghĩ không biết anh nên trả lời lại thế nào đây, lời nói tưởng chừng như sắp thốt ra lại mấy lần trôi đi mất.

“Anh nghĩ cuộc đời này là như vậy đó. Bởi vậy, không thể để chim hoàng yến này ở đây được em à. Dạo gần đây, mọi người có vẻ như sợ dịch cúm gia cầm. Bất kể mười năm trước có như thế nào, anh nghĩ rằng bây giờ người ta không thích chuyện ở tiệm ăn uống có nuôi chim nhỏ đâu.”

“Ra là vậy.”

Wakana lướt tay theo những sợi dây kẽm của lồng chim. Marvy đang nhảy.

“Nhưng mà em nghĩ cũng sẽ có những khách hàng đến vì biết có chim hoàng yến đấy.”

Sentaro lắc đầu.

“Đời không ngọt ngào như thế đâu em à.”

Wakana cúi mặt.

“Chà, nhưng mà…”

“Dạ?”

“Chuyện đời… anh nói cứ như là chuyện của người khác vậy, nhưng mà nếu nói về chuyện lần này thì, người còn tệ hơn cả thế gian chính là… anh.”

Wakana không nói gì, em đang vuốt tay lên những sợi dây kẽm. Em cho Sentaro thấy những bước nhảy của chim hoàng yến, nó đang hích nhẹ nơi vùng gần đầu ngón tay của Wakana. Wakana rút ngón tay lại, và cuối cùng em ngẩng mặt về phía Sentaro.

“Bởi vì anh đã không thể bảo vệ được bà Tokue khi bà nói muốn nghỉ việc.”

“Là chuyện như thế nào vậy anh?”

“Cách làm mứt đậu đỏ, anh đã được bà dạy từ những bước đầu tiên thế cơ mà…”

Mất một khoảng thời gian, Wakana mới thì thầm: “Em không hiểu rõ lắm nhưng mà, nếu vậy thì, anh thử sửa đổi xem sao?”.

“Sửa đổi?”

“Vâng.”

“Sửa đổi cái gì vậy em?”

“Thực sự thì em có một suy nghĩ khác, anh chủ này, chắc là anh đang phiền muộn đấy.”

“Ừm…” Lần này đến phiên Sentaro cúi đầu.

“Anh thử sửa đổi xem sao.”

“Chuyện không đơn giản như thế đâu…”

“Anh chủ có biết số điện thoại của bà Tokue không?”

Wakana duỗi thẳng lưng. Sentaro trả lời như thể bị ép buộc:

“Hình như bà ấy không có điện thoại. Nhưng nếu là địa chỉ thì anh biết.”

“Này nhé, lúc ấy bà Tokue có nói với em rằng nếu như anh chủ không thể trông nom thì cuối cùng để bà trông nom nó cũng được.”

“Ủa, thật hả?”

“Thật đấy. Bà Tokue đã nói với em như vậy. Lúc ấy, bà và em đã ngắm trăng. Trăng tròn đang hiện lên từ phía trên cây anh đào trước cửa tiệm. Bà Tokue đã nói là trăng đẹp quá, hãy ra ngắm nào cháu… Và rồi, trong lúc ngắm trăng, bà đã nói như vậy. Bà Tokue, mặt trăng và em, đây là lời hứa giữa ba người chúng em.”

“Lời hứa với mặt trăng à… Nhưng mà, chỗ bà Tokue ở, hình như là viện điều dưỡng đấy.”

“Bà đã nói với em như thế mà.”

“Vậy thì, để anh thử viết thư cho bà xem sao.”

Khuôn mặt Wakana lại trở về sắc thái như đang phấn khích. Đôi mắt long lanh chăm chú nhìn Sentaro.

Rốt cuộc, cho đến khi nhận hồi âm từ Tokue, Sentaro nhận giữ chú chim hoàng yến mới. Anh chỉ biết đem chim hoàng yến trở về căn hộ trong lúc thầm cầu nguyện rằng sẽ không có người ở trọ nào mách lại với chủ nhà việc này.