Chương 16
Dãy tường với những bụi cây đông thụ không biết kéo dài đến đâu.
Từ đường chính tấp nập xe cộ qua lại, ở góc rẽ vào một con đường tĩnh lặng có treo bảng hiệu: “Viện bảo tàng quốc gia bệnh Hansen” và “Tenseien”. Ở phía xa hơn từ nơi đó, phân nửa hướng đông của con đường là khu dân cư. Như thế vạch một đường phân định với khu dân cư đó, màu xanh của những bụi cây đông thụ trải dài hút mắt.
Sentaro và Wakana đi bộ cùng nhau. Đó là con đường hiếm khi bắt gặp người đi bộ qua lại. Dãy tường với bụi cây đông thụ nhìn tưởng như không có điểm dừng ấy khiến Sentaro nhớ đến một nơi bản thân anh đã từng ở. Chỉ có thể nghe thấy tiếng chim vang lên rộn rã. Như để đáp lời, trong lồng chim, Marvy cũng cất tiếng kêu chíp chíp chíp.
“Đi đâu cũng chỉ thấy dãy tường không thôi.”
“Những bụi cây này, người ta gọi nó là đông thụ anh nhỉ. Lá của nó có những mũi nhọn.”
“Nó là vật dùng để trang trí vào Giáng sinh.”
“Dãy tường này, người ta nói là để bệnh nhân không bỏ trốn, họ đã rào hết xung quanh lại.”
“Chuyện xưa rồi mà em nhỉ.”
“Nhưng mà, bây giờ nó vẫn còn lại như thế này đây.”
Sau hôm đó, Wakana cũng dùng internet và tra cứu một chút. Em đã lấy được những thông tin liên quan đến chính sách cách ly bệnh nhân Hansen trong quá khứ theo cách ấy.
Trong lúc đi bộ bên dãy tường, Sentaro thử miết đầu ngón tay vào những tán lá của bụi cây đông thụ rậm rạp. Cảm giác đau râm ran. Chỉ riêng cơn đau đó đã khiến anh cảm thấy dường như những bụi cây ấy còn tệ hơn cả bức tường của nơi anh từng ở.
Không biết có phải vì ngày xưa người ta xây cả cửa ra vào thường ngày, mà thỉnh thoảng, cũng có nơi dãy tường bị đứt quãng. Tuy nhiên, ở những nơi ấy thì lại có hàng cây dày đặc mọc rậm rạp, không thể nhìn xuyên vào bên trong.
Dọc theo dãy tường, hai người đi bộ một quãng dài. Và cuối cùng, cánh cổng “Viện bảo tàng quốc gia bệnh Hansen” đã hiện ra.
Mặc dù đã đi qua con đường tĩnh lặng như trầm mặc, khi đến trước viện bảo tàng, sự tĩnh lặng ấy lại quay trở về. Ánh nắng xuyên qua những tán cây vây tròn quanh bùng binh của tòa nhà. Trong ánh sáng và những cái bóng vô thanh, trái lại vẻ tĩnh mặc của nơi này càng nổi bật hơn.
Trước viện bảo tàng, có bức tượng mẹ và con trong trang phục hành hương.
Là người mẹ bị bệnh, hay cả hai mẹ con đều bệnh nhỉ?
Dường như ngày xưa, vì mắc phải căn bệnh này, hai mẹ con đã bị đuổi khỏi quê hương, phải đi lang thang đến vùng đất xa lạ. Có lẽ bức tượng này là để an ủi hai vong linh ấy. Mình đã lỡ đến một nơi khác thường như thế này mất rồi, nghĩ thế Sentaro cảm thấy lạnh nơi sống lưng.
Kế bên bãi đậu xe viện bảo tàng có bảng hướng dẫn khu vực bên trong của Tenseien. Họ sẽ gặp Tokue ở tiệm tạp hóa. Theo như bảng hướng dẫn thì nơi đó gần như ở trung tâm của khuôn viên này, chung một dãy với khu họp mặt và nhà tắm. Cũng có khu tập trung và khu dân cư, chúng lần lượt được gán cho những cái tên là “Rạng đông” và “Sao sớm”.
“Vẫn còn hơi sớm anh nhỉ?”
Được Wakana nhắc, Sentaro nhìn đồng hồ đeo tay. Quả thực là vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ hẹn Tokue.
“Vậy mình thử đi vào trong một chút em nhé!”
“Vâng ạ.”
Dù đã gật đầu, Wakana lại có vẻ như đang chần chừ. Sentaro có thể hiểu được điều ấy. Và rồi, anh cũng có tâm trạng tương tự.
Chỉ vừa mới đây thôi, nơi này vẫn còn là thế giới mà anh vẫn nghĩ rằng nó chẳng có chút liên quan gì đến bản thân mình. Vậy mà bây giờ, nó lại đang trải rộng trước mắt Sentaro.
Các biện pháp phòng ngừa bệnh hủi được bãi bỏ vào năm 1996. Năm đó, những người đã khỏi bệnh Hansen được tự do đi ra ngoài. Đồng thời, những người dân bình thường đã không được vào bên trong hàng rào đông thụ cũng dần có thể tự do vào trong khuôn viên.
Tuy vậy, dù một trăm năm đã trôi qua, nơi này vẫn tiếp tục làm hao mòn tinh thần người ta, và nó cũng tiếp tục là nơi khước từ. Đối với Sentaro, ở dưới đáy sâu của sự tĩnh lặng dị thường này, dường như anh có thể cảm nhận được tiếng thở dài và sự tiếc nuối của nhiều người thấm đẫm đến tận sâu trong lòng đất.
Sentaro và Wakana rời khỏi khu vực thuộc viện bảo tàng, họ bắt đầu đi bộ vào con đường nhỏ men theo từ khuôn viên nối dài đến đây. Dù lá đang rơi, nhưng ở hai bên đường những hàng cây anh đào lộng lẫy vẫn đứng thẳng hàng. Nếu là mùa xuân, ắt hẳn cảnh sắc sẽ trở nên tuyệt đẹp.
Tuy nhiên, dù thế nào cũng vẫn không có dấu hiệu con người. Ngoại trừ tiếng chim, không còn âm thanh gì vọng đến cả.
“Yên tĩnh thật đấy.”
Sentaro cố tình thốt ra điều anh đang nhận thấy rõ ràng.
“Em thấy có vẻ đáng sợ.” Wakana lại có cách nói như thế.
Hai người ngồi xuống băng ghế ngay cạnh hàng anh đào. Sentaro đặt lồng chim hoàng yến xuống nền đất, anh hướng mắt nhìn vào bên trong khuôn viên hoàn toàn không bóng người. Những ngôi nhà một tầng có kiểu dáng giống nhau đang xếp ngay ngắn quy củ. Đối với Sentaro, anh nhìn khung cảnh này giống như quần thể căn hộ hoặc doanh trại quân đội ở đất nước xa lạ, là những nơi có khá nhiều khoảng cách với bản thân anh.
Khi cả hai đang chìm vào sự tĩnh lặng, từ đằng xa có một chiếc xe đạp hiện ra. Xe chạy từ hướng đối diện những hàng cây đến con đường nhỏ xuyên qua khuôn viên. Vì ai cũng có thể vào nơi này nên có lẽ đây là người sống gần đây, hoặc cũng có thể là cựu bệnh nhân đang sống ở đây.
Xe đạp đã chạy đến gần. Người đạp xe là ông cụ lớn tuổi. Ông đội mũ phớt. Khuôn mặt ông như thế nào nhỉ. Sentaro thoáng nghĩ đến điều đó. Anh do dự không biết có nên nhìn mặt ông hay không. Wakana cúi đầu xuống, Sentaro ngẩng đầu lên.
Trong lúc lướt qua nhau, ánh mắt của Sentaro và ông cụ chạy xe đạp đã giao nhau. Ông có khuôn mặt rất bình thường. Mũi vẫn còn, cũng không thấy dấu hiệu giống như có chỗ nào đó trên mặt bị liệt. Tuy nhiên, phía ông cụ lại lướt nhìn qua Sentaro và Wakana hệt như thể đang thấy sinh vật lạ.
Rời mắt khỏi chiếc xe đạp đang dần xa, Sentaro tự hỏi bản thân anh nãy giờ đã làm gì. Anh có ý gì khi định nhìn khuôn mặt ông cụ, bản thân anh cũng không hiểu điều đó. Từ bây giờ, khi vào trong khuôn viên, nếu đến nơi gọi là tiệm tạp hóa, chắc hẳn có nhiều người anh gặp ở đó là cựu bệnh nhân. Có thể cũng sẽ có người vẻ ngoài bị biến dạng vì di chứng nặng nề.
Phải chăng bản thân anh vẫn chưa thể chuẩn bị tâm lý để gặp những người ấy.
Nhưng khi thốt ra từ “chuẩn bị tâm lý,” tự thân nó chẳng phải có gì đó không đúng sao. Hơn cả hành động bên ngoài, suy nghĩ thực chất bên trong tâm trí mới là thứ Sentaro mãi không thể hiểu.
“Yên tĩnh đến như thế này, biết phải làm sao đây…”
“Đây thực sự là nơi mọi người đang sống. Là nơi có thực.” Wakana hướng mặt về phía những ngôi nhà cư ngụ đang xếp thẳng hàng.
“Đúng như vậy thật em nhỉ? Chẳng phải thông tin trên mạng, ở đây, chính là nơi có thực sao?”
“Ừm ừm,” hai người gật đầu với nhau như thể đang uống rượu.
“Còn hơi sớm, nhưng mà, lúc nào bà Tokue cũng đến sớm hơn giờ hẹn, nên mình đi luôn nhé?”
“Vâng ạ.”
Sentaro và Wakana đứng dậy khỏi băng ghế, hai người đi theo con đường đã hiển thị trên bảng hướng dẫn. Con đường với những hàng cây mà hai người đến đây được xây men theo hàng rào bên ngoài của Tenseien. Từ chỗ hiện tại đi sâu vào cơ sở bên trong hơn nữa sẽ hướng đến tiệm tạp hóa.
Dường như ngôi nhà một tầng nào cũng được phân chia thành ba, bốn hộ gia đình; nó tạo thành nhà tập thể mà ngày xưa thường nhắc đến. Có những căn phòng treo đồ giặt đung đưa trước hiên nhà, cũng có nơi đóng kín rèm. Dù thế nào thì ở đâu cũng chỉ vọng lại sự tĩnh lặng, không có cả những âm thanh như tiếng tivi hay tiếng radio.
Thế rồi, từ đâu đó vọng đến âm sắc của tiếng hộp nhạc.
“A, cái kia…”
Wakana chỉ tay.
Một chiếc xe tải có kiểu dáng đặc thù đang chạy với tốc độ chậm hướng đến khu dân cư. Có thể nghe thấy tiếng nhạc từ chiếc xe đó. Chiếc xe chạy đến con đường hai người đang đi bộ rồi chầm chậm rẽ vào một góc, có thể nhìn thấy đằng sau chiếc xe khi nó tiến xa hơn.
“Sao lại thế nhỉ?”
Trước cả khi Wakana cất tiếng, Sentaro cũng tự hỏi như vậy.
Ở phía sau xe tải có tay vịn, nhân viên có ba người, họ đang cố đứng vững. Anh không hiểu chiếc xe này vận chuyển với mục đích gì, nhưng thứ thu hút mắt anh là vẻ ngoài của ba người họ. Họ mặc trang phục từ đầu đến chân tuyền một màu trắng như đồ bảo hộ.
“Tại sao họ phải mặc như thế nhỉ?”
Lời nói đó của Wakana khiến Sentaro phải buột miệng thốt ra ý nghĩ trong đầu anh.
“Đây quả thực là viện điều dưỡng… vì là bệnh viện nên… chắc chắn, hẳn đâu đó vẫn còn nơi gặp kích thích với vi khuẩn, em nhỉ?”
“Vậy Marvy thì sao hả anh?”
“Ừ nhỉ. Bệnh viện mà cho phép nuôi thú cưng thì…”
“Nhưng bà Tokue đã nói là được mà anh.”
Sentaro lại nhìn về hướng đi của chiếc xe tải chở những nhân viên mặc đồ bảo hộ một lần nữa.
Nếu bệnh Hansen đã gần như biến mất khỏi nước Nhật thì dù không mặc đồ khoa trương như thế cũng chẳng sao. Sentaro nghĩ vậy. Theo những bài viết anh đã tập hợp và đọc trên mạng, trong những người làm công tác y tế ở Nhật, vẫn chưa một ai bị lây nhiễm. Nếu thế thì chẳng phải những người làm việc ở đây chỉ cần mặc hết sức bình thường là được rồi sao. Mình dẫn một cô bé học sinh trung học đến đây liệu có ổn không nhỉ. Sentaro bắt đầu cảm thấy bất an.
“A, có người.”
Wakana dừng chân ở nơi đối diện với nhà tắm và hội quán cờ vây, cờ Shogi.
Có lẽ đằng kia là tiệm tạp hóa. Có mấy người ở trước tòa nhà giống siêu thị hợp tác xã. Dường như họ đang đứng nói chuyện.
“Họ đang cười.”
Wakana đã nói thế trong lúc mắt cứ nhìn họ. Ngạc nhiên thay, sự gắng sức của Sentaro đến đây bỗng biến mất. Anh nghĩ đây là chuyển biến kỳ lạ. Sự căng thẳng khi gặp cư dân nơi đây đã bắt đầu giảm dần bằng việc quan sát họ.
Đúng như Wakana nói, họ đang cười, vẻ mặt họ đều bình yên như nhau. Trong lúc Sentaro và Wakana tiến gần đến hướng tiệm tạp hóa, họ đã lần lượt lướt qua người này người kia. Người chống gậy. Người đi xe đạp. Người cầm cả túi thuốc bằng hai tay. Dường như khắp nơi, từng người từng người đều ở trong trạng thái khỏe mạnh. Một điểm chung là tất cả đều là người cao tuổi. Cũng có người nhìn chằm chằm vào Marvy trong lồng chim. Cũng có một nhóm người không biết có phải vì mắt bị thương tật hay không mà cả nhóm đều đeo kính mát.
Để Wakana có thể nghe thấy được khi nói giọng thì thầm, Sentaro nhẹ nhàng đến bên cạnh em.
“Tất cả mọi người đều cỡ tuổi bà Tokue em nhỉ?”
Tiệm tạp hóa đã ở trước mặt họ. Cửa đang được mở sẵn. Trông không khác gì với siêu thị bình thường. Ở nửa bên phải bày biện thực phẩm và đồ tạp hóa dùng thường ngày. Ở nửa bên trái có mấy chiếc bàn tròn, gần tường có bố trí máy bán nước tự động.
Và ở chiếc bàn gần cửa sổ, Yoshii Tokue đang ngồi tách biệt một mình.