← Quay lại trang sách

Chương 17

Không đợi đến khi Sentaro lên tiếng, Tokue đã chậm rãi đứng dậy. Đôi mắt bà vội vàng lướt qua khoảng không giữa Sentaro và Wakana. Bà vừa chớp mắt, hai bàn tay bị tật vừa đan lại trước ngực.

“Bà Yoshii.”

Khi Sentaro cất tiếng, Tokue cúi đầu xuống.

“Đã khá lâu rồi không gặp cháu nhỉ? Cả Wakana cũng vậy.”

“Đã lâu rồi không gặp bà ạ.”

“Đúng thật nhỉ. Chúng ta, đã lâu quá rồi không gặp nhau.”

Tokue hướng về Wakana với nụ cười cố hết sức có thể, hai tay bà mở rộng ra rồi đan lại.

“Bà cám ơn vì đã đến đây nhé. Cả hai cháu.”

“Nhưng mà, chính bọn cháu đã tự tiện nhờ bà.”

Sentaro nâng cao chiếc lồng lên để sao cho bà có thể thấy chim hoàng yến.

“Cháu xin lỗi đã mang thứ phiền phức này đến đây ạ.”

“Màu vàng đẹp quá nhỉ!”

“Có lẽ là chim hoàng yến màu vàng chanh bà ạ. À, nó tên là Marvy.”

Wakana cất giọng cao hơn một chút trong lúc em kể về chuyện quả thực không thể nuôi Marvy ở căn hộ.

“Là vì, nó cứ bất giác lại hót ạ.”

“Vậy nên bây giờ cháu đang giữ nó. Như cháu đã viết trong thư.”

Tokue nhìn vào lồng chim, bà thốt lên một tiếng: “Marvy”.

“À, nhưng mà… ở đây có được nuôi động vật sống không ạ?”

Khi Sentaro hỏi, Tokue gật đầu.

“Được đấy cháu. Ngày xưa bà cũng từng nuôi mà. Chim hoàng yến luôn đấy.”

“Ồ, thật ạ.”

“A, may quá.”

Đến đây, cả Sentaro lẫn Wakana đều dần cảm thấy nhẹ nhõm.

“Tạm thời, cũng có những việc do ban tự quản quyết định đấy… Trước đây đã từng có chuyện chó cắn người, tiếng sủa của nó cũng ồn nữa nên nuôi chó là không được. Nhưng nếu chỉ nuôi một con mèo thì được, còn chim nhỏ hay các loại động vật nhỏ thì hoàn toàn không vấn đề gì đâu. Vậy nên cứ gửi cu cậu Marvy cho bà.”

“Cám ơn bà ạ. Vậy là nó được cứu rồi.”

“Nhưng mà, sao cháu lại lo chuyện đó?”

“Vâng, chuyện đó…” Sentaro lưỡng lự nhưng rồi anh tiếp tục nói hết một hơi.

“Hồi nãy, khi chúng cháu đến đây có thấy chiếc xe tải hơi lạ. Ở phía sau có ba nhân viên cứ nắm tay vịn để đứng vững. Trang phục họ mặc không biết có phải gọi là đồ bảo hộ không…?”

Sentaro nhìn qua khuôn mặt Wakana như để tìm sự đồng thuận. Wakana cũng tiếp tục:

“Đúng rồi ạ. Giống như đồ của phi hành gia bà ạ.”

“Vậy nên, chúng cháu đã nghĩ rằng, họ phải mặc đồ như thế chắc hẳn vì ở đây là bệnh viện. Nếu vậy thì việc đem động vật đến sẽ như thế nào nhỉ?”

Sentaro đang đề cập đến chuyện anh lo lắng ban nãy. Nói cách khác, bởi vì vẫn còn khả năng lây nhiễm nên có lẽ mới có những người ăn mặc như thế. Với suy nghĩ đó, anh không thể đề cập đến điều khiến anh cảm thấy có chút bất an trong chuyện này. Trước mặt Tokue, quả thực anh không thể mở miệng nói ra điều đó.

“À, cái xe tải ấy à? Không phải vậy đâu,” Tokue lắc đầu. “Chắc là vì người ta mặc bộ đồ hơi lố ấy đã khiến các cháu lo lắng. Cái đó, chính xác là như thế này. Bây giờ ở đây cũng có người làm công trường, có người làm vệ sinh, và rồi cũng có người làm ở bệnh viện nữa, nhưng họ không mặc đồ như vậy. Xe tải đó người ta gọi là xe giao thức ăn đấy.”

“Xe giao thức ăn ạ?” Wakana hỏi lại.

“Ừ. Xe để giao thức ăn đấy cháu. Xe giao thức ăn sáng, trưa, tối cho những người có nhu cầu. Vậy nên, cũng giống như những đầu bếp ở nhà hàng thông thường mặc đồng phục trắng tuyền, ở đây họ cũng mặc đồ trắng như thế. Nhưng mà, cháu nhắc bà mới nhớ chuyện này. Chỉ mỗi trang phục của những người đó là thứ không thay đổi từ xưa đến giờ.”

“Có chuyện đó hả bà?”

Sentaro và Wakana nhìn nhau.

“Từ lúc nơi này thành lập đến giờ đã được trăm năm rồi đấy. Vậy nhưng, chuyện cho phép một cô gái trẻ như Wakana tự do đến đây như thế này chỉ mới vừa gần đây thôi. Vì thế, vẫn còn rất nhiều chuyện phải thay đổi.”

Đến đây, Sentaro bất giác có suy nghĩ rằng những người xung quanh đều là cựu bệnh nhân Hansen. Có thể họ cũng nghe được tiếng trò chuyện của nhóm Sentaro. Nếu chủ đề câu chuyện về xe giao thức ăn lỡ bị họ nghe thấy không biết họ sẽ tiếp nhận như thế nào. Sentaro có chút bận tâm về điều đó.

“Vậy bà sẽ chăm sóc Marvy nhé.”

“Vâng, trông cậy vào bà ạ.”

Trước một Sentaro đang hạ mình, Tokue mỉm cười với anh: “Được rồi cậu à”.

“Từ lúc chồng bà qua đời đến nay đã tròn mười năm rồi. Bà cô đơn một mình suốt thôi, vậy nên Marvy đến đây, người vui mừng chính là bà.”

“Ồ, bà Tokue, bà đã kết hôn ạ?”

“Ừm, đã kết hôn cháu ạ. Nhưng mà không có con.”

“Vậy mà, chuyện này bà chưa từng một lần…”

Dường như nhận ra nãy giờ mình chỉ toàn hỏi những chuyện khó nói, Sentaro ngưng bặt ở đó. Không biết có phải vì đã đoán được điều này hay không, Tokue lại tiếp tục câu chuyện:

“Ông là người bà quen biết ở đây đấy. Bà đã chữa khỏi, nhưng ông thì mất khoảng thời gian dài mới hết bệnh. Và sau đó, bệnh tái phát… rồi thì ông không còn nữa, ông đã sống cuộc đời rất khổ cực.”

“Ra là vậy hả bà?”

Cả Sentaro lẫn Wakana đều chỉ biết tiếp nhận lời nói của Tokue.

“Chuyện đã qua rồi, bây giờ có kể lại cũng…”

Những người xung quanh đang uống cà phê hoặc trà ở mỗi bàn. Dường như cũng có những ánh mắt đang trộm nhìn nhóm của Sentaro một cách thầm lặng. Sentaro thoáng nghĩ đến việc nên hay không nên hỏi về quá trình đấu tranh chống lại căn bệnh trong lúc này.

“Nhưng mà, chồng bà thực sự đã rất cố gắng.”

“Nguyên nhân chồng bà mất có phải thực sự là do căn bệnh này tái phát không ạ?”

“Không phải cháu ạ. Căn bệnh này không phải là bệnh dẫn đến cái chết đâu. Có những người dù bị di chứng nặng nhưng vẫn sống được đến cỡ tuổi bà đấy thôi. Bởi vì đây không phải là căn bệnh chết người, vốn dĩ là do bệnh tim của ông ấy trở nặng đấy. Lúc nghĩ rằng cuối cùng cũng chấm dứt chuyện chống chọi bệnh tật thì bệnh đột phát và ông qua đời.”

“Thì ra là vậy.”

“Dù đã chết nhưng không có nghĩa là những người như ông và bà có thể trở về quê hương. Chồng bà cũng đang yên nghỉ ở nhà mồ của nơi này. Vậy nên, mỗi ngày bà đều đi thăm ông ấy.”

Đến đây, Marvy cất tiếng kêu chíp chíp.

“Nó hay hót nhỉ!,” Tokue nhận xét.

“Vâng,” Wakana đáp lại. “Đúng là vậy ạ. Nó hay hót. Bởi vậy cháu không thể nuôi nó. Nhưng mà, ừm, mẹ cháu nói chim hoàng yến thông thường còn hót hay hơn nữa.”

“Hình như đến mùa yêu, nó còn hót hay hơn một chút nữa đấy.”

Sentaro nói chen vào, Tokue bật cười.

“Đến mùa yêu mà vẫn không tìm được bạn tình thì cu cậu sẽ đáng thương lắm đấy.”

Tokue áp mặt gần lồng chim, bà thử nhại tiếng kêu chíp chíp. Mặc dù Wakana nhìn cảnh tượng ấy với vẻ ngượng ngùng, em vẫn thì thầm: “Vậy là, bà quyết định nuôi thêm một con nữa ạ?”.

“Ừm. Một con nữa. Bà tự hỏi con này không biết có phải cùng loại với con kia không nhỉ. Thức ăn thông thường cho chim, sau này bà dùng rau diếp hay các loại rau xanh có được không?”

“Vâng. Bà dùng rau cũng được ạ.”

“Tụi nhỏ này ăn giỏi nhỉ! A, bà xin phép một chút.”

Dường như, trong lúc đang nhìn lồng chim với tư thế đó, Tokue đã chảy nước mũi. Bà lấy khăn giấy từ trong túi xách ra.

“Hình như bà bị cảm mất rồi, mãi mà không khỏi.”

“Bà Yoshii, lúc nghỉ việc ở Doraharu, bà cũng đã khá mệt rồi.”

“Đúng rồi. Từ lúc ấy bà có hơi…” Tokue hỉ mũi, “xin lỗi nhé,” bà nhỏ giọng thì thầm.

“Cái này nếu là ngày xưa thì không được phép đâu. Có một thời người ta nói rằng căn bệnh này lây từ nước mũi. Ừm, nhưng mà hình như thực tế thì nó cũng không sai đâu.”

Mở túi xách ra, Tokue lặng lẽ bỏ khăn giấy vào.

Trong lúc nhìn theo hành động đó, Wakana đột nhiên hỏi:

“Bà Tokue vào đây từ lúc nào ạ?”

Ôi, Sentaro định cản lời nhưng sắc mặt Tokue vẫn không thay đổi, “Lúc cỡ tuổi Wakana đấy,” bà trả lời.

“Cỡ tuổi cháu ạ?”

“Ừm. À, bà… lúc còn nhỏ, đã sống ở vùng quê rất tuyệt vời đấy. Sau khi nước Nhật thua cuộc trong chiến tranh, có một thời kỳ rất vô vọng. Anh cả đã từ Trung Quốc trở về nhưng anh ốm như một bóng ma, cả nhà tập hợp lại cũng không có đồ ăn. Rồi thì, bố bà mất trong lúc đó. Là do bệnh viêm phổi.”

“Thuốc, không có hả bà?”

Wakana hạ nhỏ giọng hỏi, bà Yoshii vừa cười khổ sở vừa lắc đầu:

“Đó không phải là thời như bây giờ đâu cháu à.”

Marvy cất tiếng hót chíp chíp. Tiếng nói cười của những người đang uống trà ở các bàn khác thỉnh thoảng cũng to lên. Sentaro và Wakana áp mặt lại gần Tokue hơn một chút.

“Cuối cùng hai người anh của bà đã đi làm. Bà và em gái phụ việc nông. Cứ như này chắc thế nào rồi cũng sống được thôi, ngay dạo bà bắt đầu nghĩ như thế thì… lẽ nào lại, lẽ nào lại… Đến một ngày, bà nhận ra đùi của bà có chỗ phồng đỏ lên.”

Tokue chỉ tay vào phần đùi bên phải của mình.

“Gì vậy nhỉ, cái này là cái gì, bà đã luôn nghĩ suốt. Mẹ cũng lo lắng nên dẫn bà đến bệnh viện ở thị trấn kế bên nhưng bác sĩ nói cũng không hiểu rõ nguyên nhân. Bà chỉ nhận thuốc rồi về thôi. Trong lúc đó ấy, bà có cảm giác hình như vết đó lan rộng hơn một chút. Không biết do nguyên nhân thế nào mà cảm giác ở dưới bàn chân cũng dần biến mất. Dù có nhéo cũng không thấy đau. Sao cứ ngày càng kỳ lạ nhỉ, khi bà nghĩ như thế thì có cuộc gọi từ bác sĩ ở bệnh viện, mẹ và anh hai đã đến đó, nhưng mà…”

Không biết có phải vì đã quen nơi hay không, Marvy bắt đầu hót hăng hái. Những người đang uống trà ở các bàn khác thỉnh thoảng cũng nhìn qua. “Là chim hoàng yến nhỉ?” mỗi lần họ lên tiếng như thế là câu chuyện của Tokue bị gián đoạn.

“Và rồi… bà được chỉ định đến đây, đến Tenseien này. Bà không được thông báo gì cả nhưng hình như mẹ và anh thì được họ nói cho biết hết. Chắc là, từ giờ sẽ vất vả đây. Dù nói thế nào thì đó cũng là chuyến đi từ làng quê của vùng trung bộ đến vùng ngoại ô của Tokyo đấy chứ. Một lần mẹ bà về nhà, buổi tối hôm ấy mẹ tập hợp tất cả nguyên liệu có trong nhà để nấu bữa tối. Có cả món trứng cuộn nữa. Vào thời ấy, đó là bữa ăn không tưởng đấy. Em gái bà ồ lên sung sướng. Nhưng vì mẹ rơi nước mắt nên em cũng dần trầm mặc. Và rồi, anh hai nói bà mắc bệnh khó chữa, không thể về nhà trong thời gian ngắn được nên mọi người hãy chuẩn bị tinh thần. Bà cũng định sẽ gượng cười mà ăn, nhưng quả nhiên là không nuốt nổi bữa cơm.”

“Người ta không nói cho bà biết tên căn bệnh luôn ạ?”

Tokue đáp lại câu hỏi của Sentaro bằng câu trả lời không rõ ràng:

“Ừm, à… là trực tiếp nhỉ. Bà cũng nghĩ, lẽ nào mình mắc căn bệnh này, tự bản thân bà cố ép mình tin chắc như thế đấy. Nhưng rồi, vào ngày kế tiếp, cuối cùng anh cả và bà cũng phải đi.”

“Mẹ bà thì sao ạ?”

Wakana hỏi.

“Mẹ bà có đi đến nhà ga. Mẹ nói xin lỗi trong nước mắt. Mẹ đã thức trắng đêm đan cho bà áo len đấy. Bà đã nghĩ chắc ở đâu cũng có thứ này. Đó là đồ đan bằng len trắng. Bà, thực sự rất hiếm khi mặc như thế, à không, bà nghĩ chắc chắn đó là lần đầu tiên đấy. Nhưng khi nghĩ từ giờ phải tạm xa gia đình một khoảng thời gian, quả thực bà cảm thấy bất an lắm. Bà cứ mặc áo len, ôm chặt mẹ và cả hai cùng khóc ở nhà ga. Anh hai và em gái không đến nhà ga. Lúc chào tạm biệt ở sảnh nhà là lần cuối cùng bà gặp họ. Em gái khóc suốt thôi, bà cũng khóc nữa nhưng bà nói, không sao đâu, chắc chắn chị sẽ quay trở về mà. Và rồi sau khoảng thời gian dài lắc lư trên tàu, bà đã đến Tokyo. Mất một đêm để đến đây, lúc vừa xuống tàu, cuối cùng anh cả cũng nói, này, có lẽ em bị bệnh hủi đấy. Nếu đúng là như thế, anh phải bỏ em lại đây rồi về nhà.”

Lời nói của Tokue dừng giữa chừng tại đây. Bà cứ nhìn trên bàn rồi chầm chậm nhắm mắt lại. Bằng ngón tay cong, bà lại lấy túi khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau đuôi mắt và mũi.

“Bà Yoshii, lúc ấy bà bao nhiêu tuổi ạ?”

“Mười bốn đấy.”

Rốt cuộc, Tokue chỉ trả lời câu hỏi của Sentaro như thế rồi bà hỉ mũi một cái rõ to.

“Và rồi, cuối cùng bà cũng được khám ở đây… Sau đó thì phải vào bồn tắm có thuốc khử trùng đấy. Rồi những thứ như là đồ mặc đến đây, đồ mang theo, tất cả đều phải vứt bỏ hết. Bà đã van xin trong nước mắt với cô y tá là chỉ riêng chiếc áo len mẹ đã đan cho cháu, mong cô hãy bỏ qua giúp cháu. Nhưng bà bị cô nói luật là luật, không thể làm thế được. Vậy nên, bà đã nói là có anh cháu đang đợi, cô hãy nói anh mang áo len này về nhà giúp cháu nhé. ‘Nếu cháu báo như thế thì thực ra người nhà của cháu về mất rồi. Người thân của cháu không còn ở đây nữa. Bắt đầu từ hôm nay, cả tên cháu cũng phải sử dụng tên khác đấy.’ Cô y tá đã nói với bà như thế… bà bị nói như thế đấy. Bà, cứ cất tiếng là khóc suốt thôi. Tại sao mình lại phải gặp chuyện như thế này chứ. Vì chính bản thân bà cũng hiểu. Rằng một lần bị bệnh hủi thì không có lần thứ hai được ra ngoài. Nếu chính bà vô tình nhìn thấy người như thế, bà cũng sẽ nghĩ rằng thật đáng sợ. Nhưng mà, có lẽ nào bản thân bà lại…”

Cứ mỗi lần Tokue nghẹn ngào, Sentaro lại nhẹ nhàng lấp từ ngữ vào khoảng trống.

“Còn cái áo len đó thì sao ạ?”

“Nó không quay trở lại cháu à. Nó vĩnh viễn biến mất, chiếc áo len mà mẹ đã đan cho bà ấy. Áo cho bệnh nhân thì chỉ được phát hai bộ awase* theo mẫu có sẵn thôi. Không có đồ thay thế. Người ta nói lần tiếp theo được cấp áo awase mới là hai năm nữa cơ. Trong thời gian đó, hãy luôn mặc áo này cẩn thận nhé. Nhưng bà, lúc đó vẫn còn là một cô bé.”

Lúc đó, có tiếng gọi “Toku” vang lên từ phía sau lưng nhóm của Sentaro. Đó là chất giọng khó nghe. Tokue ngẩng đầu lên, “A!,” bà vẫy tay.

“Toku, được rồi. Tôi để cái này ở đây, rồi tôi sẽ quay lại.”

Awase: là loại kimono có may lớp vải lót. Thường được mặc từ tháng mười đến tháng năm năm sau, những lúc thời tiết không ấm áp.

Sentaro và Wakana quay đầu về hướng người cất giọng.

Có lẽ bà bị di chứng nặng hơn Tokue. Người phụ nữ cao tuổi với gương mặt biến dạng thấy rõ đang đứng ở đó. Môi dưới bà trệ xuống, thấy thấp thoáng phần nướu răng.

Sentaro không biết phải làm gì, anh chỉ biết cùng Wakana gật đầu chào bà.

“Bà là Moriyama. Bạn thân cùng làm bánh kẹo với Toku-chan đấy, luôn là như thế.”

“À, bọn cháu là, ừm, những người đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ bà Yoshii ạ.”

“Liệu có phải cháu đây là… cậu chủ tiệm bánh dorayaki không?”

“Vâng, đúng vậy ạ.”

“Ôi, bà cũng đã muốn làm thử.”

Bà cụ tự xưng là Moriyama chỉ nói như thế, “Chào nhé,” bà cười rồi bước ra khỏi tiệm tạp hóa. Thứ đặt trên bàn là túi mua sắm, có thể thấy giấy bạc thấp thoáng bên trong.

“Nếu cháu không phiền, thì thử mở cái túi đó ra xem. Bà ấy chắc lại nướng bánh bằng lò nướng đấy.”

Thành thực mà nói, Sentaro cảm thấy không muốn bỏ thứ ấy vào miệng. Không những câu chuyện của Tokue đã chạm đến trái tim anh, việc lần đầu tiên gặp người bị di chứng nặng cũng khiến anh hơi sốc. Dường như hiểu được những dao động ấy trong tâm trạng của Sentaro, người vươn đôi tay lấy bánh trước tiên là Tokue. Từ túi mua sắm, bà lấy ra thứ được gói giấy bạc; bằng ngón tay cong queo, bà gỡ lớp giấy. Bên trong hiện ra thứ giống như bánh quy rất mỏng.

“A, là bánh Tuile.”

“Tuile ạ?”

Khi Sentaro hỏi, bà trả lời: “Là loại bánh hình mái ngói của Pháp đấy cháu ạ,” rồi lấy từng miếng đưa cho Sentaro và Wakana.

“Là loại bánh kết hợp giữa hạnh nhân và cam đấy. Làm cái này đơn giản lắm.”

“Bà biết rành quá ạ. Cháu, làm kinh doanh đồ ngọt cơ mà, cái này lại hoàn toàn…”

Nếu như nói rằng trong lúc đưa thứ bánh ấy vào miệng, những ngón tay của Sentaro không có sự do dự thì đó là lời nói dối. Thế nhưng, khoảnh khắc bánh nướng ấy chạm vào môi anh, mùi cam nồng thơm nức mũi Sentaro. Điều đó đã khiến tâm trạng của Sentaro thay đổi. Khi lát hạnh nhân chạm vào răng, mùi hương lại càng lan tỏa ngào ngạt hơn.

“Cái này, thú vị quá ạ.”

“Đúng thật ạ. Nó có mùi giống trái cây cứ để như vậy rồi nướng lên.”

Ngay cả đến Wakana, trong giọng nói của em dường như đã có chút vui vẻ. Wakana dùng tay bẻ bánh Tuile, em cho những mẩu bánh vào miệng.

“Nhưng mà, bà quả thực am hiểu rõ về những loại bánh đấy ạ. Dù cả bà Yoshii và cụ ban nãy đã luôn ở đây.”

“Ừm thì…” Tokue ậm ừ rồi bỏ bánh nướng vào lại túi giấy bạc.

“Mình đi ra ngoài một chút nhé.”

Bị lời nói của Tokue thúc giục, Sentaro và Wakana đứng dậy.