← Quay lại trang sách

Chương 19

Tối hôm ấy, Sentaro lên giường ngủ mà không uống rượu.

Anh rùng mình vì lạnh, hình như nhiệt độ cơ thể tăng lên một chút.

Khi Sentaro quấn mình trong chăn, khung cảnh ở Tenseien lại hiện về tâm trí anh như thể kim đồng hồ đang quay ngược vòng.

Nhà mồ rực sáng trong ánh mặt trời lặn. Con đường băng qua khu rừng rậm. Những bông hoa đang nở ở đó. Ngọn đồi nhỏ được đắp lên để nhớ về cố hương. Bà cụ đến đưa bánh. Đến đây, Sentaro bất chợt nhớ về chuyện xảy ra lúc Tokue đang hỉ mũi.

Bệnh Hansen có thể lây từ nước mũi… Tokue đã nói như thế.

Cơn ớn lạnh trỗi dậy trong cơ thể nóng hổi khiến Sentaro co rúm người.

“Tại sao?” Sentaro nghĩ.

Bệnh của Tokue đã chữa khỏi cách đây bốn mươi năm. Những năm tháng lưỡng lự ngay cả việc tự nhận mình là cựu bệnh nhân cũng đã qua rồi. Dù Tokue hiểu điều đó hơn bất cứ ai, nhưng tại sao bà lại có tâm trạng như thế. Nỗi bất an này đến từ đâu nhỉ.

“Con bé ấy liệu có ổn không. Nếu như sức khỏe không bị suy giảm thì tốt rồi…”

Trong lúc đặt bàn tay lên vầng trán nóng bừng, Sentaro nghĩ về Wakana.

Trên đường về từ Tenseien, Wakana cứ nhìn xuống đất. Đó là một ngày cả hai đều bị chấn động đến như thế.

Sau khi tạm biệt Tokue, Sentaro và Wakana cũng ghé qua Viện bảo tàng bệnh Hansen nằm kế bên Tenseien. Và rồi trong không gian rộng lớn ấy, hai người chỉ đi bộ mà hầu như không nói với nhau lời nào.

Vô số tiếng thở dài bị chôn vùi trong bóng tối. Anh đã bắt gặp những cảnh đời chỉ có thể diễn tả như thế ở đây. Nếu như được hỏi chuyến tham quan này để lại ảnh hưởng tốt hay xấu, câu trả lời của anh chắc chắn sẽ là tốt. Sentaro thành thật nghĩ như thế. Dù không thể nói ra lý do rõ ràng, nhưng từ lời kể của những người đã cố gắng sống hết cuộc đời gian khổ, anh có cảm giác bản thân mình như vừa được tiếp thêm sức mạnh nào đó. Tuy nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa rằng hạt giống của cơn chóng mặt không thể biến mất giữa lựa chọn nhắm mắt hay mở mắt đã được gieo trồng.

Trong triển lãm, có bức ảnh với nhan đề: “Đọc bằng lưỡi”.

Bức ảnh về một bệnh nhân cao niên khi bệnh Hansen trở nặng dẫn đến hậu quả là thị lực và thần kinh ngoại biên của người ấy đều bị cướp đi mất. Do những đầu ngón tay đã tê liệt nên dù ông lão có mở sách cũng không thể cảm nhận được độ lồi lõm của chữ nổi. Vì thế, ông đã dùng lưỡi để liếm chữ nổi. Đầu lưỡi ông lướt qua từng mẫu tự, ông đọc sách bằng cách đó. Bức ảnh ấy… dáng vẻ ông lão duỗi thẳng lưng đang liếm sách ấy không thể thoát ra tâm trí Sentaro.

Có rất nhiều bức ảnh như thế ở viện bảo tàng. Hình ảnh những người đàn ông cố gắng cầm kèn harmonica bằng đôi tay đã bị mất ngón để diễn tấu theo nhóm. Hình ảnh người cao tuổi đang chuyên tâm làm đồ gốm bằng đôi tay tròn vo.

Đó là những người từ bấy lâu nay hoàn toàn không có chút quan hệ gì với anh. Vậy mà bây giờ, họ lại đột nhập vào tâm trí anh, họ cố thì thầm điều gì đó, họ đến và nhìn chằm chằm vào anh với khuôn mặt dường như đang gặp bế tắc. Điều đó khiến Sentaro đau đớn, cơ thể anh gục ngã. Hơi thở nóng hổi.

Sentaro nghĩ về con đường băng qua khu rừng ấy.

Hẳn là có bao người từng đi qua con đường nhỏ bị bao phủ bởi hàng hàng lớp lớp cây ấy. Mọi người đã nghĩ gì khi nhìn dãy tường đông thụ che khuất đi tất cả.

Có lẽ đó là thứ tâm trạng hoàn toàn khác với cảm giác bại trận mà bản thân anh đã từng có khi ở trong tù. Chính anh là người có tội trạng. Còn họ thì không phạm tội gì cả. Dẫu vậy, bản thân anh chỉ bị giam giữ trong thời hạn nhất định. Còn họ thì bị pháp luật quy định cả đời không thể ra ngoài.

Nếu như bản thân ở vị thế đó, rốt cuộc anh sẽ nghĩ gì khi đi bộ trong khu đất ấy. Ở đó có nỗi bi phẫn tột cùng không nhỉ. Hay là sự chuẩn bị tâm lý cho việc phải cố gắng quên đi tất cả mọi thứ. Trong lúc nghĩ về những chuyện đó, không biết từ khi nào Sentaro đã tự đặt chân bước vào con đường nhỏ. Anh tiến về hướng sâu bên trong những hàng cây.

Đi chẳng mấy chốc đã thấy quảng trường nhỏ với cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Ở phía rìa, có người thiếu nữ mặc áo awase thô sơ đang đứng lặng lẽ một mình.

Sentaro ngay lập tức biết được người đó là ai.

Người thiếu nữ mười bốn tuổi bị giấu đi bệnh danh rồi cứ thế được người ta dẫn đến nơi này.

Đó là Tokue đang khóc, khóc, khóc thật dữ dội cho đến khi nước mắt khô cạn.

Sentaro đứng sau lưng Tokue, anh đang cố gắng tìm lời nào đó để an ủi cô gái ấy. Tuy nhiên, ngay lúc định nói điều gì đó, bản thân anh cũng biết rằng mình không thể khích lệ tinh thần cô.

Tâm trạng của cô ấy… là nỗi bất an về việc có lẽ khuôn mặt mình đang dần bị hủy hoại, cô gái đã bị người ta kết án rằng cả đời không thể ra ngoài dãy tường này từ bây giờ biết tìm hy vọng ở đâu đây.

Sentaro chỉ biết đứng yên, lặng nhìn chăm chú dáng hình từ phía sau của cô gái.

Dù có ai trêu chọc cô với ác ý, rồi một lúc nào đó nỗi đau này cũng sẽ chấm dứt. Cô lại có thể thoát ra ngoài từ đó. Dẫu cho cả thế gian này đều là kẻ thù của cô, khi thời đại thay đổi, chắc chắn cô lại có thể dạo bước đến những nơi có ánh mặt trời. Thế nhưng, người cố tình giễu cợt sinh mệnh chỉ mới trải qua mười bốn năm từ lúc được sinh ra là…

Đến đây, hơi thở Sentaro dường như uất nghẹn.

“Phải rồi. Những người như ngươi nếu không được sinh ra sẽ tốt hơn,” người đang tiếp tục thì thầm những điều ấy với cô gái… người đang đứng trên đầu cô… là Thượng đế.

“Ta sẽ làm cho ngươi đau khổ cả đời,” Thượng đế tuyên bố dứt khoát.

Khi biết được điều ấy, Tokue đã tiếp nhận chuyện cả đời đó như thế nào? Cô nghĩ gì về việc tiếp tục sống?

Cô gái mười bốn tuổi ấy đang khóc nghẹn lời.

Sentaro cũng không thể tiến lại gần hơn, anh lẳng lặng quay về con đường rừng.