Chương 20
Ngọn gió đông khô khốc đã thổi.
Cây anh đào trước tiệm khẽ run rẩy từng cơn khiến những chiếc lá ít ỏi còn sót lại bay phất phơ. Người qua lại trên đường khoác lên mình những bộ áo choàng, quấn khăn quàng quanh cổ.
Từ lúc Tokue đi, đã hơn một tháng trôi qua rồi. Bây giờ là cuối năm.
Doanh thu không thấy thay đổi. Vẫn cứ tụt giảm. Bà chủ dần xuất hiện thường xuyên hơn, để sổ sách trước mặt, bà hay nói: “Vậy là không thể vượt qua năm nay rồi nhỉ.”
Dù ở trong nhà hay ngoài đường cũng đều lạnh buốt. Tuy vậy, mứt đậu đỏ của Sentaro đang có sự thay đổi theo hướng tích cực. Một số khách nói rằng: “Mứt đậu đỏ lại ngon rồi đấy”.
Dạo gần đây, Sentaro hạn chế uống rượu. Và rồi anh lại bắt đầu chuẩn bị mứt đậu đỏ từ sáng sớm. Anh tuân theo cách làm của Tokue hết mức có thể, cách gia giảm lửa, cách gia giảm nước, anh cũng vừa chú ý đến việc phân bố thời gian vừa nhìn vào nồi Sawari. Thỉnh thoảng cũng có những ngày anh nghĩ mứt đậu đỏ của mình đã gần tiến đến mứt đậu đỏ của vị ân sư.
Tuy nhiên, đời không ngọt ngào đến mức vì thế mà doanh thu phục hồi trở lại. Dù nguyên nhân là gì chăng nữa, trong giới buôn bán có câu rằng khách hàng đã một lần rời bỏ sẽ không bao giờ quay lại. Sentaro đang trực tiếp nếm mùi chuyện đó. Đến cả bà chủ cũng nói: “Dứt khoát cậu phải đóng cửa tiệm dorayaki đi, rồi sau đó mở tiệm bánh chẳng hạn như tiệm okonomiyaki* thì chẳng phải tốt hơn sao?”. Nếu là Sentaro trước đây ít lâu, chắc hẳn anh sẽ gật đầu đồng ý rằng cái đó cũng được nhỉ. Thế nhưng, Sentaro của bây giờ tuy nhẹ nhàng nhưng lại đang cố hết sức cho bà chủ thấy sự miễn cưỡng của mình bằng vẻ nghiêng đầu trầm tư.
•
Okonomiyaki hay còn gọi là bánh xèo Nhật Bản, vốn là một loại bánh mặn áp chảo gồm nhiều nguyên liệu gia giảm. Được xem như là món ăn đặc trưng của vùng Kansai và Hiroshima, nhưng lại phổ biến khắp Nhật Bản, nguyên liệu làm đế bánh và nhân sẽ có sự thay đổi tùy theo khẩu vị từng vùng.
Mặc dù anh đã luôn nghĩ rằng mình muốn chạy trốn chiếc bàn nướng, nhưng Sentaro vẫn không thể đồng ý việc tháo tấm bảng hiệu của tiệm Doraharu xuống. Dù có ai hỏi anh tại sao lại như thế, anh cũng không thể lý giải được. Chỉ là, cảm giác muốn tránh việc cứ thế này mà dẹp tiệm ngày càng mạnh mẽ hơn trong anh.
Hôm Sentaro tìm thấy phong thư trong hộp thư của cửa tiệm là vào ngày trời mưa lạnh từ sáng. Lúc anh ngẩng đầu lên sau khi kết thúc việc chuẩn bị nguyên liệu, phong thư đã được đặt vào hộp thư nơi cửa cuốn. Bên trong phong thư là những nét chữ anh đã quen nhìn.
Gửi cậu chủ tiệm Doraharu, Tsujii Sentaro
Dạo này cậu có khóc không? Trời đã trở lạnh nhiều, mùa đông đến rồi nhỉ! Bà vẫn đang sống chung với bệnh cảm khó chữa. Rồi cứ ngủ và thức dậy, lặp đi lặp lại như thế.
Nhân tiện, tiệm Doraharu sau dạo đó thế nào rồi cậu? Không lẽ, cậu chủ, đang không khỏe ư? Không hiểu sao bà lại có cảm giác như thế.
Một trong những điều bà có thể làm khi ở Tenseien là ngửi mùi hương của gió, nghiêng tai lắng nghe những xao động của cỏ cây. Bà đã làm thế được sáu mươi năm rồi đấy. Việc lắng tai nghe lời nói của những thứ không có ngôn từ. Bà gọi đó là “lắng nghe”.
Trong lúc nấu mứt đậu đỏ, bà thường hay bị cậu chủ hỏi bà đang làm gì đấy đúng không nhỉ? Nhìn bà đang áp sát mặt gần những hạt đậu đỏ, cậu chủ đã thốt lên rằng bà nghe được gì à. Ngoài chữ “lắng nghe,” bà không còn từ nào khác để diễn tả, nhưng vì bà nghĩ rằng dù trả lời như thế thì có lẽ cũng chỉ gây hoang mang cho cậu chủ thôi, vậy nên bà đã cứ để mọi thứ lập lờ một cách mơ hồ.
Đó là việc bà nhìn thật kĩ nhan sắc của những hạt đậu đỏ. Là việc bà tiếp nhận lời nói của những hạt đậu đỏ. Chẳng hạn như, bằng cách đó bà tưởng tượng ra những hạt đậu đỏ đã đến vào ngày mưa hay ngày nắng. Ngọn gió nào đã mang những hạt đậu đỏ đến đây, hay là lắng nghe câu chuyện về những chuyến lữ hành.
Bà tin rằng tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có ngôn từ. Bất kể thứ nào cũng vậy, những người qua lại trên khu phố mua sắm là hiển nhiên rồi, những sinh thể đang sống, à không, ngay cả với nắng hay gió, bà đều nghĩ rằng chẳng phải mình có thể lắng nghe tất thảy hay sao. Có lẽ đối với cậu chủ, bà là một bà già lắm lời, nhưng mà bà vẫn còn tiếc nuối vì đã không thể truyền đạt cho cậu những điều vô cùng quan trọng.
Lúc đi dạo trong khu rừng của Tenseien, thậm chí cả bây giờ bà vẫn nghĩ đến cửa tiệm Doraharu, đến cậu chủ và những cháu gái khách hàng, đúng rồi, chẳng hạn như bà nghĩ đến cô bé Wakana. Từ khi cắt đứt mối quan hệ với em gái, bà hầu như chẳng còn quen biết ai sống trên cõi đời này. Bây giờ bà còn chẳng biết sau này có thể sống đến bao lâu, nhưng bà cảm thấy cậu chủ và Wakana cũng giống như gia đình của bà vậy.
Không biết có phải vì vậy hay không mà mỗi lúc nghĩ về cậu chủ, trong ngọn gió thổi đến từ bên kia dãy tường đông thụ lại khiến bà có dự cảm chẳng lành… như thể gió đang thì thầm rằng có điều gì bất ổn, dù vậy bà có thể cảm nhận dường như gió cũng đang nói với bà rằng bà nên nói cho cậu chủ biết.
E rằng bà chính là nguyên nhân khiến tin đồn lan rộng. Tình trạng khó khăn đó vẫn đang tiếp diễn phải không cháu? Nếu đúng như thế, lỗi là do bà đã chọn sai thời điểm ra đi rồi. Dù cố gắng sống với mong muốn chẳng phạm lỗi lầm gì ở đây, nhưng người ta vẫn thường bị đè bẹp bởi những điều thế gian không thể lý giải được. Cũng có lúc chúng ta phải dùng trí tuệ của mình. Đó cũng là điều bà cảm thấy nên truyền đạt cho cháu.
Nhưng mà, bây giờ cả bà và cậu chủ đều phải vượt qua khó khăn đó nhỉ? Bởi vì nó là chuyện khiến bản thân ta cảm thấy cực kỳ buồn rầu. Với vị trí là một người làm bánh kẹo, cháu nhất định phải bứt phá ra khỏi rào cản đó nhé.
Bà nghĩ rằng cậu chủ là người một lúc nào đó sẽ có thể hoàn thành loại bánh dorayaki của chính mình với ý tưởng xuất phát từ chính bản thân cháu. Dù quả thực bà đã luôn làm mứt đậu đỏ, nhưng nếu cháu không làm theo cách của bà chẳng phải cũng có cái hay sao. Bà tin chắc như vậy. Nếu cháu có thể tuyên bố đây là bánh dorayaki của tôi, bà nghĩ rằng từ lúc ấy trở đi cháu lại có thể bắt đầu những ngày mới. Mong rằng, cháu sẽ tự đi trên con đường của chính bản thân mình. Nếu là cậu chủ, chắc chắn sẽ có thể làm được điều đó.
Tái bút:
Marvy vẫn khỏe. Cu cậu rất thích ăn lá rau, mỗi ngày đều ăn một lá rau diếp. Nhưng mà, điều bà bận tâm là hình như Marvy đang nói “Cháu muốn sớm được ra ngoài cơ”. Bà nên làm thế nào đây? Lúc nào đó, cháu với Wakana lại đến chơi nhé. Khi ấy, chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này.
Yoshii Tokue
Sentaro quên cả việc bật lửa bàn nướng, anh cứ lướt mắt qua lại lá thư của Tokue. Những nét chữ đặc trưng như sóng biển nhấp nhô. Từ đó, anh có thể nghe được từng lời từng lời của Tokue. Hệt như Tokue đang đứng ngay bên cạnh anh.
Dù sao cũng vắng khách. Sentaro vội chạy đến cửa hàng tiện lợi để mua giấy viết thư.
Kính gửi bà Yoshii Tokue,
Cám ơn bà đã viết thư cho cháu dù bà đang rất mệt vì bị cảm. Trong cửa tiệm, cháu đọc đi đọc lại thư của bà không biết bao nhiêu lần. Lâu lắm rồi, không có ai khích lệ cháu như thế.
Từ hôm nay, hãy cho phép cháu gọi bà là bà Tokue nhé.
Chữ “lắng nghe” hay thật bà nhỉ. Phải chăng bà Tokue áp mặt vào gần những hạt đậu đỏ cũng là vì hai chữ đó. Để tận dụng hết tiềm năng của đậu đỏ, bà Tokue đã luôn quan sát kĩ lưỡng từng hạt từng hạt từ kinh nghiệm năm mươi năm của mình. Cháu chắc chắn như vậy. Cháu đã luôn nghĩ rằng suy cho cùng những việc như điều chỉnh lửa, loại bỏ vị chát bao nhiêu lần, đều chỉ có ý nghĩa vật lý nên cứ thế mà làm. Suy nghĩ đó quả thực đã khiến cháu chưa từng thử lắng tai nghe tiếng thì thầm của những hạt đậu đỏ về nơi chúng sinh ra, chúng được chăm sóc như thế nào.
Có lẽ, nếu nghe chuyện này từ một người khác mà không phải là bà Tokue, chắc cháu đã không tin rồi. Lý do là vì cháu vẫn chưa từng “lắng nghe” theo đúng nghĩa của từ đó. Cháu chưa nói chuyện này cho bà Tokue biết: cháu đã bỏ đi mà thậm chí không màng nghe lời mẹ.
Cháu và bà Tokue đều trải qua quãng thời gian không thể tiếp xúc với xã hội bằng những lý do khác nhau. Dù có những chuyện cháu đã quyết định sẽ không nói cho ai biết, nhưng bây giờ cháu lại có cảm giác cho bà Tokue biết những chuyện đó cũng chẳng sao. Đây là chuyện xảy ra nhiều năm trước khi cháu bắt đầu phụ việc ở Doraharu, cháu đã phạm tội mà không phải vì lý do gì quan trọng cả. Kết quả của chuyện đó dẫn cháu đến những tháng ngày giam mình trong bốn bức tường, ngắm nhìn bầu trời bị chia cắt từ không gian nhỏ hẹp.
Mẹ đã đến thăm cháu không biết bao nhiêu lần. Lúc nào cả hai cũng cứ im lặng, không nói với nhau dù chỉ đôi ba câu. Mẹ mất trước khi cháu ra khỏi đó. Vào lúc bố để ý thì mẹ đã mất rồi. Mẹ mất vì bị xuất huyết não. Nếu có thể xin lỗi mẹ, chắc chắn cháu sẽ nói với mẹ những suy nghĩ này. Thế nhưng, vì quãng thời gian hai mẹ con chỉ nói được với nhau ít lời ấy, cháu đã không thể nói gì với mẹ nhiều hơn, vậy nên, cũng không thể lắng nghe được gì nhiều hơn. Chuyện đó đến giờ vẫn làm cháu có những lúc cảm thấy đau khổ, lồng ngực tựa như bị vỡ nát. Cháu lấy cả mẹ làm vật hy sinh, và đến tận bây giờ, cháu vẫn đang sống như một kẻ thua cuộc.
Cháu xin lỗi bà vì chỉ toàn viết chuyện của cháu thôi. Cháu là người như thế đó.
Thế nhưng, trải qua những ngày làm mứt đậu đỏ cùng bà Tokue, có lẽ đã khiến cháu thay đổi một chút. Với tiệm Doraharu, cháu từng có ý định khi nào trả hết tiền thì sẽ nghỉ làm, nhưng bây giờ không hiểu sao cháu lại có cảm giác muốn gắn bó. Người đem lại cho cháu sự thay đổi này là bà Tokue. Đó là bởi vì cháu tin vào cách cảm nhận của bà Tokue. Tuy cháu vẫn chưa được như bà, nhưng cháu nghĩ thật là hay khi bà có thể cảm nhận rằng tất cả mọi thứ đều có ngôn ngữ riêng.
Hiện tại, tiệm Doraharu vẫn đang cố gắng vượt qua những khó khăn, vẫn có những khách khen tiệm, nhưng mà mứt đậu đỏ của cháu dường như vẫn chưa thực sự thu hút khách hàng. Thật lòng mà nói, cửa tiệm giờ giống như ngọn nến trước gió. Phải chăng nỗi phiền muộn khi bị dồn vào góc chân tường đã khiến ngọn nến ấy cưỡi gió mà phi thẳng đến chỗ của bà Tokue.
Vào chuyến viếng thăm mấy ngày trước, ngoài chuyện liên quan đến chim hoàng yến, cháu đã định nhờ bà thêm một việc nữa. Thế nhưng ngày hôm ấy, có quá nhiều điều cháu thấy và nghe đã khiến cháu không thể truyền đạt việc đó đến bà.
Cháu biết là mình phải lo lắng cho bà Tokue vì bà đang bị cảm, thế cơ mà cháu lại nói đến chuyện của bản thân nữa rồi. Nhưng cháu vẫn còn chuyện phải nói cho bà Tokue biết. Bắt chước theo cách của bà, cháu đã có thể làm mứt đậu đỏ tạm chấp nhận ở mức độ nào đó. Nhưng trước khi thực sự làm được như thế, cháu hoàn toàn không biết phải làm gì, phải đi về hướng nào để có thể tạo ra bánh dorayaki của riêng cháu.
Như bà Tokue đã nói, nếu cháu có thể đem đến cuộc đời những chiếc bánh dorayaki mang phong cách của cháu, biết đâu chừng sẽ lại đến thời khách xếp hàng trước cửa tiệm. Chắc chắn khi đó, tiệm Doraharu sẽ được cứu, bản thân cháu cũng cảm giác như bước qua chặng đời khác. Đó là chuyện mà cháu đã muốn nói với bà. Và cháu có dự cảm rằng mình sẽ biết được điều gì đó qua việc kể thêm một chút cho bà Tokue về toàn bộ chuyện làm bánh. Chắc chắn, cháu sẽ đến Tenseien thăm bà lần nữa.
Ngoài ra, cháu cũng đã bàn với Wakana về chuyện chim hoàng yến. Vì Wakana chỉ mới học lớp chín nên cháu nghĩ rằng bây giờ em ấy đang rất bận chuyện thi cử. Do đó, hiện tại cháu không hứa chắc được là khi nào cả hai sẽ có thể cùng đến Tenseien thăm bà, dù sao thì, cháu cũng đã định nếu có thời gian rảnh sẽ đến thăm bà một mình. Khi đó, bà hãy kể thật nhiều chuyện cho cháu nghe nhé.
Cháu mong là bệnh của bà sẽ không trầm trọng thêm.
Cháu xin lỗi bà vì chỉ toàn nói những chuyện không tốt của bản thân.
Trời đã trở lạnh nhiều rồi. Bà chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.
Tsujii Sentaro