Chương 22
Dorayaki muối.
Đó là cái tên nếu nói thì nghe dễ, nhưng để trở thành sản phẩm thương mại lại có vẻ như không đơn giản đến thế.
Loại muối trời* của thành phố Ako, hay loại muối Yanbaru của đảo Iejima, vân vân… Sentaro đã nhờ nhà cung cấp gửi cho mình những loại muối mà anh biết tên. Tuy nhiên, trước khi tra vấn đến chất lượng muối, anh hoàn toàn không đưa ra được ước đoán liệu có thể bỏ muối ở vị trí nào của bánh dorayaki và sử dụng như thế nào để tạo ra loại bánh mới đây.
•
Muối trời: là loại muối được nấu trực tiếp từ nước biển. Đây là thức ăn thuộc loại nhu yếu phẩm của những quý tộc thời Heian.
Trước tiên, Sentaro chỉ đơn thuần thử tăng lượng muối trộn trong mứt đậu đỏ. Nếu là từ trước đến nay, ngay cả khi trộn xong bốn kilogram mứt đậu đỏ, lượng muối có trong bột chỉ tối đa khoảng trên dưới một gram, khi dính trên đầu ngón tay cảm giác rất nhẹ. Anh thử cho thêm để làm tăng lượng muối cuối cùng lên hai, ba gram.
Ngay lập tức chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Sentaro cảm nhận lượng muối trong vị ngọt thường ngày dường như loài thủy tảo đang đung đưa trong dòng nước thanh khiết. Muối không áp đảo vị ngọt, mùi của nó chỉ thoáng qua. Điều đó khiến anh cảm thấy sảng khoái. Thế nhưng, cảm giác ấy chỉ có khi bỏ muối với một lượng thực sự rất ít. Khi anh thử tăng lượng muối thêm một chút… cụ thể là, nếu trộn hơn ba gram muối trong toàn thể bốn kilogram mứt đậu đỏ thì mứt đậu đỏ sẽ dở ngay. Đó không phải là loại có thể sử dụng cho bánh dorayaki được. Cũng giống như khi bỏ muối quá nhiều sẽ không thể ăn được súp, nếu vượt quá ngưỡng gia vị thông thường, nó sẽ trở thành món con người không thể thưởng thức được.
Tóm lại, sau khi thử ngẫm nghĩ về việc lượng muối cho vào mứt đậu đỏ nên như thế nào, Sentaro chỉ có thể nghĩ được cách làm đến đó. Anh vừa nhào mứt đậu đỏ vừa lấy cực kỳ ít, chỉ một lượng nhỏ muối trộn vào bột. Dường như, đó là việc duy nhất, hay là việc tối đa anh có thể làm.
Rồi thì, phải làm sao nữa đây. Theo cách nghĩ thông thường, thứ còn lại chỉ là vỏ bánh. Lúc nhào bột làm bánh, anh quyết định thử trộn muối vào để thí nghiệm.
Giống như từ trước đến giờ, tiêu chuẩn của việc phân chia nguyên liệu vẫn theo lối Sandouwari. Trọng lượng của trứng trước khi đập vỏ và đường, bột mì được nhào với dung lượng bằng nhau sít sao. Thêm baking soda để làm bột nở, thêm mật ong hay mirin, chút bột lục trà để làm hương vị. Đến đây thì rắc muối.
Anh chia bột làm bánh ra những bát nhỏ, lượng muối bỏ vào từng bát có chút khác biệt. Anh thay đổi nồng độ muối rồi nướng vỏ bánh với nhiều loại bột có nồng độ muối khác nhau đó. Và rồi ngẫu nhiên ngay lúc ấy, bà chủ từ bệnh viện trở về. Sau khi lướt mắt qua phần ghi chép mấy ngày nay trong sổ sách, bà tặc lưỡi: “Tệ quá nhỉ!”. Sentaro trả lời: “Cháu đang thử nghiệm loại bánh mới ạ”.
Vì sợ đường, bà chủ tránh ăn bánh dorayaki. Nhưng không biết có phải vì nghe Sentaro nói thế bà lại nảy sinh hứng thú hay không, “Cái nào đây,” lâu lắm rồi bà mới với tay lấy bánh.
“Sao mà, mặn mặn nhỉ?”
Sentaro trả lời rất thẳng thắn: “Vì đây là bánh dorayaki muối ạ”.
“Thảo nào… cái này làm tôi cảm thấy muốn uống nước.”
“Cũng có loại bỏ ít muối hơn ạ.”
“Tôi có cảm giác thiếu thiếu gì đó.”
Thiếu thiếu? Lời nói ấy khiến Sentaro có chút băn khoăn, anh cũng thử cho vào miệng loại bánh vừa mới làm lại. Anh cắn thật chậm, thưởng thức vị của nó.
Vậy sao? Xem ra cũng được mà.
Đó là cảm nghĩ thực lòng của Sentaro. Anh cảm giác như mình vừa tiếp xúc thứ gì đó mới. Vỏ bánh tưởng chừng mềm và ngọt, nay lại có sự thú vị mới mẻ do muối mang lại. Thế nhưng, trong lúc ăn đến miếng thứ hai, thứ ba, Sentaro cũng dần dần hiểu được điều bà chủ đang nói. Khác với vị lúc ban đầu, lượng muối để lại vị nồng dai dẳng. Đồng thời, độ đầy đặn của vỏ bánh cũng mất đi. Thành quả dang dở này là nỗi hổ thẹn có thể thấy quá rõ ràng.
“Thì ra là vậy…”
Sau khi ăn hết, Sentaro nhìn khuôn mặt bà chủ.
“Có phải là bà không có cảm giác muốn ăn thêm cái nữa đúng không ạ?”
“Nhưng mà có thể nó hút mắt đấy. Dù sao cậu thử bán thí nghiệm cũng được.”
Trong giọng nói của bà chủ không có hứng thú. Với Sentaro, nó cũng đồng nghĩa là: “Tôi không tán thành đâu nhé”.
Dù sao, mọi thứ ở tiệm Doraharu cũng đang lâm vào thế mắc kẹt góc chân tường và tình trạng ấy vẫn không thay đổi. Nếu như không nghĩ ra kế hoạch mới sẽ không thể tiến lên phía trước được.
“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cứ như thế này thì tiệm của mình không vận hành được đâu. Nói thì nghe có vẻ vô trách nhiệm, nhưng mà tôi nghĩ là dẹp tiệm dorayaki đi cũng được rồi đấy.”
Không chỉ lặp lại cách nói như thường lệ, bà nhấn mạnh thêm một ý bổ sung nữa. Chỉ tay về hướng cửa kính, bà nói: “Vào lúc cây anh đào kia nở hoa, tôi muốn mọi thứ đổi mới”.
“Cậu Sentaro nghĩ sao? Tôi muốn ở đây thành một thương hiệu mới hoàn toàn, cậu nghĩ là quán okonomiyaki thì được không? Hay là mấy quán như yakitori* thì thế nào? Nếu có bán rượu, chắc cậu Sentaro cũng sẽ ưng.”
•
Yakitori: là một món thịt gà nướng bằng xiên và xâu lại với nhau trên que trong ẩm thực Nhật Bản. Yakitori theo tiếng Nhật có nghĩa là thịt gà xiên nướng và cũng được sử dụng để nói tới các món ăn xiên que nói chung.
“Nhưng mà, vẫn như lời cháu đã nói trước đây, cháu nghĩ rằng không bỏ tiệm dorayaki sẽ tốt hơn ạ.”
“Thế nhưng, chẳng phải thực tế là khách đã không đến tiệm nữa rồi sao?”
“Đó là vì chuyện của bà Yoshii…” - miệng Sentaro sắp sửa thốt ra điều đó, anh hoảng hốt nuốt lại không khí vào trong. “À ừm, bà có thể kiên nhẫn chờ thêm một chút thôi được không ạ?”
“Kiên nhẫn à…”
“Nếu mình có tiền dư để sửa chữa rồi mở tiệm mới, vậy thì bây giờ bà thử đánh cược vào tiệm dorayaki một lần được không ạ?”
“Lạ thật nhỉ, cậu Sentaro? Cậu cũng đâu có thích mấy thứ như dorayaki một chút nào đâu. Tôi biết chỉ vì tiền nợ cậu mới gắn bó với tiệm này thôi mà. Thế nhưng, sao dạo này cậu lại phải giả vờ cố gắng như thế làm gì? Nếu là tiệm okonomiyaki thì có thể bán rượu được, cách đó đối với cậu chẳng phải là tốt hơn hẳn hay sao? Tại sao đến lúc này rồi cậu vẫn còn định cố chấp với cái tiệm dorayaki hả?”
“Vâng… thì…”
“Hơn nữa nhé. Nếu sửa chữa rồi làm lại tiệm, thực sự nên là lúc này.”
“Sao lại thế ạ?”
“Cả tiền tiết kiệm của tôi cũng chỉ còn lại một chút thôi. Nếu lỡ mất thời cơ, việc kinh doanh ở đây chắc phải nhượng lại cho người khác. Điều đó, cậu có hiểu không? Chính điều đó là phản bội chồng tôi đấy. Trong lúc còn khả năng mà không hành động thì có khi mình sẽ lâm vào bước phá sản, muốn làm gì cũng không được mất. Nếu là cậu Sentaro, cậu sẽ làm thế nào đây?”
Bà chủ tiếp tục.
“Hơn nữa, kết quả cuối cùng là cái này đây hả? Bánh dorayaki muối.”
“À không…”
Bà chủ một lần nữa ăn bánh dorayaki còn để dang dở.
“Khi nguội thì cái này mặn quá mức cần thiết rồi. Cậu ăn thử đi.”
Bị thúc ép, Sentaro ngốn đầy miệng phần bánh dorayaki bà chủ đã xé ra rồi mạnh tay đưa cho anh. Quả thực là cảm giác khi ăn khác với lúc còn nóng. Có thể cảm nhận rõ ràng lượng muối nhiều quá mức cần thiết.
“Cậu nỗ lực thử nghiệm cái mới này, tôi cám ơn. Nhưng mà, hiện thực vẫn là hiện thực. Bây giờ là cuối tháng một… tôi có làm thế này cậu cũng chấp nhận nhé?”
“Vâng ạ.”
“Tôi sẽ đưa quyết định dựa trên doanh thu cho đến tháng hai. Vào tháng tới, nếu doanh thu có thể tăng giống trước đây, chúng ta sẽ tiếp tục giữ tiệm dorayaki như thế này. Nếu không được thì từ bỏ. Tôi nghĩ mở tiệm ăn theo phong cách Osaka cũng được đấy. Mình có thể làm cả hai loại bánh okonomiyaki và bánh takoyaki được luôn. Quầy tính tiền đó thì mình cố gắng sửa lại cho thành quầy thức uống. Nếu làm thế thì chắc đơn giá cho một khách cũng sẽ tăng lên. Này, cậu cũng trả lại cho tôi số tiền đáng kể rồi. Chuyện tiền nợ không cần phải bận tâm nữa đâu. Đến tháng hai, cậu có thể trả lại bao nhiêu thì tôi nhận bấy nhiêu, thế là xong.”
“Hả?”
“Tôi gần như nhận lại đầy đủ rồi. Phần còn lại bỏ qua cũng được. Vậy nên hãy làm việc phấn chấn lên, cậu Sentaro. Khi đổi mùa cũng là lúc đổi đời mà.”
Khá lâu sau, Sentaro mới đáp lại: “Vâng ạ”.
“Đến tháng sau là mọi thứ phải chấm dứt đấy. Này, cậu đã hiểu chưa nhỉ?”
“Cháu đã hiểu rồi ạ.”
Bà chủ đặt phần bánh dorayaki muối còn sót lại lên cái đĩa tròn, đẩy mạnh trở về chỗ cũ.