← Quay lại trang sách

Chương 23

Kính gửi bà Yoshii Tokue,

Bà khỏe không ạ? Dù những ngày giá lạnh vẫn đang tiếp tục kéo dài, nhưng hẳn bà đã vượt qua bằng cách nào đó. Từ lúc ấy, bà có bị mắc lại bệnh cảm hay bệnh nào khác không ạ?

Cháu vẫn đang tiếp tục phấn đấu.

Sự thật là, cháu đã theo gợi ý của bà Tokue thử thực hiện ngay.

Vâng. Là bánh dorayaki muối!

Lúc đầu, cháu đã thử tăng thêm lượng muối bỏ vào mứt đậu đỏ, nhưng phương án đó thất bại. Cháu đã hiểu rõ rằng lượng muối mà bà Tokue sử dụng thường ngày là liều lượng hoàn hảo nhất. Quả nhiên là như vậy. Tóm lại, mứt đậu đỏ thì không được thay đổi thứ gì.

Vậy thì, cái gọi là bánh dorayaki muối chứa gì trong đó. Câu trả lời quá đơn giản, cháu đã thử bỏ muối vào bột làm bánh.

Phương án này đã cho ra loại bánh dorayaki khá thú vị. Nếu ăn vỏ bánh lúc còn nóng, nó sẽ có vị từ trước đến nay chưa bao giờ có, cho cháu cảm giác là: “Ồ, có lẽ mình đã làm được rồi”. Thế nhưng trong lúc đó, cháu dần có cảm giác vị muối nồng hơn một chút. Dường như cái vị bị ẩn đi đã trồi lên áp đảo. Đương nhiên, để không còn cảm giác đó, chỉ cần khống chế muối xuống một lượng cực nhỏ là được; nhưng vào lần đó, khi cháu tiết chế lượng muối quá mức, cảm giác ngạc nhiên của lần ăn miếng đầu tiên đã bị mất đi.

Do đó, ý tưởng bỏ muối vào vỏ bánh cũng khá nan giải. Chắc chắn, dù bỏ muối vào mứt đậu đỏ hay vỏ bánh thì hình như đó cũng không phải là cách khiến cho muối có thể hòa hợp với tổng thể bánh. Cháu nghĩ kombu muối phát huy tác dụng khi dùng chung với chè zenzai là do nó trở thành vị nhấn cho chè khi đưa vào miệng. Giả sử, cho dù có món gọi là chè zenzai muối chăng nữa, nếu lượng muối thừa bỏ vào lấn át chè zenzai, cháu nghĩ rằng nhất định nó sẽ sinh ra phản ứng ngược.

Cháu không hiểu. Mối quan hệ không thể dung hòa giữa chè zenzai và kombu muối, hơn nữa là việc cải tiến bánh dorayaki. Dù ngay cả tình trạng hiện tại của tiệm Doraharu khiến cháu cũng không thể thư thả nghĩ ngợi cho lắm, nhưng cháu vẫn nghĩ nếu có thể lĩnh hội điều gì đó thông qua tư thế “lắng nghe” mà cháu đã học dược từ bà Tokue, có lẽ hy vọng vẫn còn chưa đáng vứt đi.

Dù vậy, doanh thu vẫn rất thấp. Dạo gần đây, cứ bốn ngày cháu mới chế biến mứt đậu đỏ một lần nhưng vẫn đủ dùng. Rốt cuộc, sự bận rộn nửa năm về trước giống như điều dối trá vậy.

Mỗi ngày cháu đều căng tai, cố gắng lắng nghe ngôn từ. Chỉ là, hiện trạng của cháu bây giờ vẫn chưa thể nghe ra từ nào. Một lúc nào đó, hay là khi trời trở nên ấm áp hơn, cháu muốn lại đến Tenseien chơi. Lần tới, cháu dẫn Wakana đi cùng nhé. Lúc đó, cháu cũng muốn quyết định chuyện có thả chim hoàng yến hay không.

Xin lỗi bà ạ. Lần này cháu cứ thốt ra hoài những lời than thở. Chỉ là vì cháu nghĩ có nói những lời khách sáo, ra vẻ với bà Tokue cũng chẳng ý nghĩa gì, nên cháu đã mạn phép viết những điều thật lòng mình.

Cháu vẫn đang cố gắng. Mong rằng đôi tai cháu cũng có thể nghe được lời thì thầm của thần bánh kẹo.

Từ tiệm Doraharu

Tsujii Sentaro

Thân gửi cháu Tsujii Sentaro,

Chào cháu.

Hình như lời bà tự tiện nói đã khiến cậu chủ lao tâm khổ tứ rồi.

Bà xin lỗi.

Quả thực, cách sử dụng muối là chuyện nan giải. Nếu làm món mặn thì không vấn đề gì, nhưng muối trong món ngọt lại có nguyên tắc bất khả xâm phạm là tuyệt đối không được để nó át vị. Có lẽ không thể sử dụng lượng muối nhiều hơn mức cực nhỏ được. Trong trường hợp đó, như lời cậu chủ đã chỉ ra, hẳn là muối chỉ đóng vai trò làm vị nhấn thôi. Thực sự, mối quan hệ giữa chè zenzai và kombu muối là như thế đó cháu.

Nhưng chẳng phải là cháu đã nhận ra được ưu điểm của nó hay sao? Cậu chủ à, bà nghĩ chắc chắn đó là điểm chính yếu đấy. Có lẽ, chè zenzai và kombu muối vốn dĩ ban đầu cũng là hai thứ không liên quan gì đến nhau. Rồi ai đó đã kết hợp chúng lại với nhau, để người thích đồ ngọt, hay người thích đồ mặn đều có thể ăn được.

Dorayaki chỉ như thế thôi đã là món bánh hoàn hảo rồi, nhưng nếu nhìn trên phương diện ấy, biết đâu chừng cháu sẽ tìm được thứ gì đó phù hợp để ghép cặp với nó. Bà cũng sẽ thử suy nghĩ nhé. Dẫu bây giờ cố lắng tai, có lẽ cháu vẫn không nghe được gì, nhưng xin cháu đừng từ bỏ, hãy tiếp tục nỗ lực nhé.

Dù là giấc mơ gì chăng nữa, chắc chắn rồi sẽ có lúc, cháu tìm thấy điều mình đang tìm kiếm, bà nghĩ rằng khi cơ hội ấy đến, cháu sẽ nghe được tiếng nói nào đó. Đời người dứt khoát không phải là thứ đơn sắc. Sẽ có lúc sắc độ hoàn toàn thay đổi đấy.

Bà đã ở cuối ngưỡng cuộc đời rồi. Chính vì lẽ đó, bà mới nghiệm ra điều ấy.

Trong trường hợp của bà, bà đã nghĩ mình phải sống cả đời cùng căn bệnh Hansen, nhưng từ lúc bắt đầu vào viện điều dưỡng, sau đó mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, và khi đến được điểm kết thúc như bây giờ, sắc màu từng ngày từng ngày trong cuộc sống của bà dường như đã rất khác nhau.

Chỉ toàn chuyện đắng cay thôi. Lẽ đương nhiên, cũng có thể gọi như vậy.

Nhưng, trong những năm tháng sống ở đây, bà cũng nhìn ra một số chuyện. Dù có phải mất mát điều gì to lớn nhường nào, dù bị mọi người đối xử tệ bạc như thế nào, vẫn không thay đổi sự thật rằng bọn bà đều là con người. Cho dù có mất cả tứ chi, nhưng vì đây không phải là căn bệnh chết người, bọn bà chỉ còn cách tiếp tục sống. Trong cuộc đấu tranh không có cơ hội chiến thắng dường như cứ tiếp tục giày vò nơi đáy sâu bóng tối, bọn bà chỉ biết bám vào một điều duy nhất rằng mình cũng là con người và cố gắng giữ niềm tự hào đó.

Cậu chủ à, có lẽ điều đó đã khiến bà có thể “lắng nghe”. Bà nghĩ rằng con người là sinh thể luôn mang trong mình những tiềm lực. Vì thế, dần dần bà đã có thể “lắng nghe”.

Những chú chim đến Tenseien dạo chơi, côn trùng, cây cối, có hoa. Gió, mưa, ánh sáng. Mặt trăng. Bà tin rằng tất cả đều có ngôn ngữ riêng. Chỉ việc lắng nghe chừng đó thôi, một ngày của bà đã trôi qua hết sức ý nghĩa rồi. Chỉ cần ở trong khu rừng của Tenseien, cả thế giới đã có trong đó. Chỉ cần lắng nghe tiếng thì thầm của những vì sao đêm, bà cũng có thể cảm nhận dòng chảy thời gian vĩnh hằng.

Cậu chủ à. Khách hàng không quay trở lại, chắc là cháu đang gặp khó khăn lắm. Vì cậu chủ tử tế nên đã không nói ra rõ ràng, nhưng bà là nguyên nhân khiến cho tình trạng này vẫn tiếp tục tiếp diễn phải không? Các biện pháp phòng ngừa bệnh hủi đã được bãi bỏ rồi, nhưng dường như xã hội vẫn không thay đổi nhiều. Dù vậy, xin cháu hãy lắng tai nghe khắp đây đó. Lắng nghe những lời nói không thể nghe thấy từ những người bình thường, lắng nghe, lắng nghe, và hãy làm bánh dorayaki.

Chỉ cần như thế, bà tin rằng chắc chắn tương lai của cậu chủ, cũng như tương lai của tiệm bánh Doraharu sẽ được mở ra.

Bà xin lỗi nhé. Bà toàn nói chuyện kiểu thế này thôi.

Nhưng, bà tin.

Cậu chủ chắc chắn sẽ có thể vượt qua được đoạn đường khó khăn này.

Khi thời tiết trở nên ấm áp hơn, cháu nhất định hãy đến chơi nhé. Bà cũng mong có thể gặp Wakana. Vậy cháu giữ sức khỏe nhé.

Yoshii Tokue