← Quay lại trang sách

Chương 24

Tháng hai cũng gần kết thúc, gió xuân đã thổi.

Ngọn gió phương Nam ào đến làm lay động cây anh đào trước tiệm đã bắt đầu có những nụ hoa be bé nhú lên. Không biết có phải vì thời tiết đã ấm hơn mà có thể thấy lác đác đây đó cũng có những người cởi áo khoác ra rồi kẹp dưới nách.

Để bụi không lọt vào cửa tiệm, Sentaro đóng cửa kính gần như khít lại, từ khoáng hở đó, anh cất tiếng rao: “Có ai ăn bánh dorayaki không ạ!”.

Doanh thu đang phục hồi từng chút một.

Bánh dorayaki muối vẫn chỉ trong giai đoạn ý tưởng, thế nhưng không biết có phải vì mùa thay đổi đã khiến tâm trạng con người cũng chuyển giao theo hay chăng mà những khách hàng đã từng một lần rời bỏ tiệm, nay từng khuôn mặt từng khuôn mặt lại dần xuất hiện. Họ nói những câu như: “Đã lâu rồi không gặp anh,” hay là “Lâu quá không ăn, tự nhiên tôi thèm,” vân vân, mọi người đứng trước cửa tiệm với vẻ mặt hơi ngại ngùng. Sentaro chỉ phản ứng lại bằng khuôn mặt tươi cười.

Sắc mặt của bà chủ khi nhìn sổ kế toán cũng dần thay đổi. “Nếu như thế này thì có lẽ cũng buôn bán được đấy,” có lúc đuôi mắt bà không nheo lại nữa. Dù bản thân tự nhủ rằng chưa hẳn đã vượt qua thời kỳ khủng hoảng nhưng cuối cùng Sentaro cũng có thể thở phào một phen. Và vào đầu xuân.

Vào một buổi chiều tối khi gió đã dịu, cánh cửa trượt phía quầy tính tiền mở ra, bà chủ xuất hiện. Phía sau bà có một cậu trai trẻ đang đứng. “Đây là cậu Tsuji, chủ tiệm đấy,” bà hất cằm về phía Sentaro. Cậu trai vừa nhai kẹo cao su vừa nói: “Tôi là Tanaka,” cậu cúi đầu chào với vẻ như chỉ mang tính nghĩa vụ.

“Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi xin lỗi vì có hơi đột nhiên, nhưng mà… ừm, cậu Sentaro. Tôi muốn cậu làm việc chung với thằng bé này.”

“Nào,” bị bà chủ thúc ép, cậu trai tự xưng Tanaka tiến về phía trước một bước. Cậu trai hiện đại mặc quần jeans trễ xuống. Có lẽ cậu chỉ chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.

“Làm cùng ạ?” không hiểu lý do, Sentaro hỏi lại.

“Cháu trai tôi đấy. Nó đã tốt nghiệp trường dạy nấu ăn rồi từng đi làm ở nhà hàng. Nhưng sao mà, mối quan hệ giữa con người với nhau thật phức tạp. Cậu cũng biết mà, thế giới của những đầu bếp chẳng phải cũng vất vả sao.”

Dường như để tìm sự đồng ý của Sentaro, bà chủ kéo dài âm điệu cuối câu.

“Vì thế, thằng bé này đã nghỉ làm với hình thức bị đuổi việc. Mùa đông này nó lông bông lắm. Đó, chuyện là như vậy đấy.”

Cậu trai cười như gượng ép, nghiêng đầu gật gù.

“Vậy nên, cậu Sentaro. Tôi muốn cậu lắng nghe một quyết định từ người kinh doanh là tôi đây. Tháng sau, nơi này sẽ sửa lại. Tôi muốn biến tiệm này thành nơi kinh doanh cả hai thứ là bánh dorayaki và bánh okonomiyaki. Đây sẽ là cửa tiệm vừa phục vụ món ngọt vừa phục vụ món mặn.”

“Sửa chữa nơi này ạ?”

“Ừm… chỗ này đã nhỏ rồi sẽ càng nhỏ hơn. Gay go nhỉ, nhưng coi nào, hình như khách hàng cũng dần dần quay lại rồi, ở đây cũng có nhiều học sinh cấp hai, cấp ba nữa. Nếu là thằng bé này, chắc nó sẽ trở thành đối tượng trò chuyện với tụi nhỏ kia được đấy.”

“Nhưng mà, bà chờ một chút ạ.”

Sentaro không nghĩ ra một lời nào để nói, anh chỉ định ngắt lời bà chủ.

“Tôi hiểu rồi. Tôi đã nói cậu là tôi hiểu mà.”

Bà chủ vung tay loạn xạ, trái lại bà bắt đầu áp đảo lời nói của Sentaro.

“Có lẽ vì đột ngột quá nhỉ. Tôi đã nghĩ mình nên xin lỗi cậu. Nhưng này, từ giờ tôi cũng không muốn nói lý do dông dài nữa, tôi đã phải suy nghĩ nghiêm túc đấy. Tình cờ, thằng bé này… thằng bé đáng yêu thuở còn bé xíu này giờ lại đang là đầu bếp học việc, tôi đã nghĩ qua rồi, từ tận trước đây. Vì thế, coi như đây là lời thỉnh cầu của tôi, tôi muốn nhờ cậu một việc. Thằng bé này tuy vẫn còn là đứa hoàn toàn chẳng ra gì. Nhưng nó là đứa bé ngoan. Tôi muốn nó được cậu Sentaro huấn luyện.”

“Nhưng, cháu…”

Sentaro vừa kịp kiềm lại lời sắp sửa thốt ra về những điều đau khổ chất chứa trong lòng anh.

“Nếu là cậu Sentaro thì có thể đấy. Doanh thu đã tụt xuống như thế này mà cậu cũng cố gắng làm cho nó phục hồi lại được. Điều duy nhất chồng tôi mong mỏi, cuối cùng tôi đã hiểu ra. Đó là giữ lại tên tiệm Doraharu. Doraharu vẫn là Doraharu. Tôi muốn từ nay Sentaro vẫn làm bánh dorayaki ở đây. Hơn nữa, tôi muốn cậu dạy dỗ cho giám đốc tương lai này. Xin cậu hãy giúp tôi.”

Bị bà chủ vỗ mông thúc ép, cậu trai cứ cười nhạt trong lúc cúi đầu. Cậu nhỏ giọng nói theo: “Xin hãy giúp tôi!”

“Từ đây đến đây sẽ đặt bàn nướng bánh okonomiyaki. Vì thế bàn nướng bánh dorayaki sẽ đặt ở hướng trong kia.”

Không quan tâm đến Sentaro, bà chủ bắt đầu nói cho cậu trai nghe phương án sửa chữa tiệm. Không hiểu tại sao không gian làm bánh dorayaki không còn đặt đối diện cửa kính nữa.

Sentaro không thể nói bất cứ lời nào, anh chỉ im lặng nhìn hai người.