← Quay lại trang sách

Chương 25

Từ khoảng hở giữa tấm rèm và thanh treo, đèn đường len vào phòng. Cuộn mình trong chăn, Sentaro ngước nhìn những mẫu hình kỷ hà từ ánh đèn hắt lên trần nhà.

Mèo đang kêu.

Từ lúc Sentaro nghỉ làm ở tiệm Doraharu, đã gần một tháng trôi qua.

Dù đang là mùa xuân nhưng Sentaro cứ nhốt mình suốt trong căn phòng này. Anh ăn đồ ở cửa hàng tiện lợi, một ngày dài cứ chậm rãi đi qua. Anh chỉ lặng nhìn thời gian trôi.

Cứ thế này thì không được.

Ngay cả Sentaro đương nhiên cũng hiểu điều đó. Vậy nên ngày hôm nay, ngoài mì ly, anh còn mua báo tìm việc.

Nếu phù hợp với điều kiện tuyển dụng, Sentaro sẽ không kén chọn loại công việc, anh sẽ gọi điện đến bất cứ nơi đâu. Anh còn mua cả xấp sơ yếu lý lịch. Thế nhưng, dù có lật bao nhiêu trang, anh cũng không thể dán mẩu giấy ghi chú đã chuẩn bị. Ở đâu thì tuổi tác cũng thành vấn đề. Rất hiếm hoi mới có doanh nghiệp không đưa yêu cầu về tuổi tác, thế nhưng trong những trường hợp đó, họ lại yêu cầu những bằng cấp đặc thù mà nhất định phải có mới được. Ngoài những giấy tờ kinh doanh thông thường, Sentaro không có bằng cấp đặc biệt nào cả. Không có bằng cấp của bất cứ thứ gì. Đối với Sentaro, tất cả những tin tuyển dụng như những cánh cửa kiên cố đang dần đóng lại.

“Phải làm sao bây giờ…” khi thì thầm lời nói ấy, anh trở về tư thế thường ngày trên giường trong một lúc. Khối đồ giặt tích tụ lại nằm vương vãi như những cái bóng xếp chồng lên nhau.

Cứ thế, Sentaro đón một đêm nữa lại đến. Và rồi anh nghe tiếng mèo như muốn thổ lộ điều gì đó. Con mèo ấy có hình dáng như thế nào nhỉ, Sentaro mơ màng nghĩ.

Nó kêu vì cô đơn ư? Hay là vì muốn yêu nên mới kêu? Rốt cuộc con mèo này kêu vì mục đích gì? Và vốn dĩ nó là mèo đực hay mèo cái?

Nằm trở mình, Sentaro thở từng hơi ngắn.

Bức thư của Tokue lại hiện lên trong tâm trí anh.

Lắng nghe, là gì nhỉ?

Rốt cuộc anh có thể lắng nghe những gì.

Ngay cả với âm thanh nghe rõ như thế này, Sentaro vẫn hoàn toàn không hiểu con mèo ấy đang cố gắng bộc bạch điều gì.

Trong tầm thị giác của mắt, Sentaro nhìn chăm chăm vào dãy tường tối mờ.

Rốt cuộc, bản thân anh là người thất bại. Anh chỉ có mỗi cảm giác đó.

Nếu vậy, chẳng phải anh nên treo dây thừng ở đâu đó trong phòng này rồi kết thúc tất cả mọi chuyện sao.

Đảo mắt qua lại, Sentaro suy nghĩ có thể mắc dây thừng ở đâu. Khi nhìn đây đó, anh nhận ra ngoài thanh treo rèm, không nơi nào có vẻ như dùng để mắc dây thừng được. Nghĩ đến cảnh không biết cơ thể mình có đung đưa cùng tấm rèm không, cảm thấy có gì đó khôi hài, anh bật cười thành tiếng nhỏ.

“Cậu là người đáng bị nguyền rủa…”

Bất giác anh thì thầm như thế.

Đây là lời bà chủ đã mắng thẳng vào mặt anh khi anh xin nghỉ làm ở tiệm Doraharu. Bản thân Sentaro cũng nghĩ rằng anh không thể phản đối điều đó.

“Tâm trạng của chồng tôi khi cố gắng giúp đỡ người đã từng có tiền án, cậu hiểu không hả? Vì khó khăn quá nên cậu bỏ mặc cháu tôi à? Cậu được dạy dỗ theo cách nào vậy? Tôi thực là muốn thấy mặt bố mẹ cậu quá đi mà.”

Ngày trao tay bà chủ tiền còn thiếu và lá đơn từ chức, Sentaro lại tiếp tục bị phỉ báng như người phạm tội không biết ơn nghĩa.

Sentaro không nói một lời nào. Anh chỉ đứng nghiêm.

Sentaro hiểu. Điều bà chủ nói gần như là đúng.

Anh hoàn toàn không còn cách nào khác. Anh luôn là người phản bội. Với bố mẹ anh, với bất cứ ai.

Bắt đầu từ khi nào, cái gì khiến bản thân anh xuống dốc như thế, Sentaro cũng không rõ. Thế nhưng, anh có cảm giác đó không phải là sự thay đổi mang tính đột ngột… hạt giống ấy dường như đã có trong anh từ thời ấu thơ. Không phải anh thất bại vì đã cố gắng sống đàng hoàng. Kết quả của cuộc sống đàng hoàng đó là những ngày đổ đốn như thế này đây. Tóm lại, Sentaro là nguyên nhân khiến Sentaro đau khổ.

Vậy nên, đêm nay Sentaro cũng đang trăn trở. Dù xoay chuyển hướng nào, dường như anh vẫn bị ngạt thở, anh rên rỉ mấy lần như con thú bị thương. Anh cũng nghĩ đến cách treo cổ mình. Không có dây thừng. Nếu vậy, dùng dây cột đồ được không nhỉ, hay là dây nịt.

Sentaro nhìn kế bên bàn. Ở đó có mấy thùng cạc-tông, thay vì nhận tiền thôi việc, anh đóng gói đồ dùng. Nồi Sawari anh ưa dùng. Trong nồi đồng đó, có những cái bát đang chất chồng. Sạn nhựa hay muỗng chuyên dụng. Trong đồ đánh trứng có dao phết, áo bếp.

Sentaro chỉ im lặng, anh nhìn không rời mắt vào cái bóng được tạo từ những đồ vật lồi lõm tràn ra ngoài hộp.

Anh nhớ lại những ngày còn ở tiệm.

Khuôn mặt những khách đứng xếp hàng nơi đối diện cửa kính.

Nhóm học sinh cấp hai, cấp ba hay làm ồn ở ghế gần quầy tính tiền.

Cây anh đào thỉnh thoảng lại đổi dáng qua bốn mùa.

Tokue đang đứng dưới bóng cây đó.

“Dorayaki…”

Cảm giác khi chạm vào những cái bát hay sạn nhựa lại quay trở về trên đôi tay Sentaro.

Ánh lấp lánh của những hạt đậu đỏ khi đã nấu xong. Mùi hương lan tỏa.

“Có ai… ăn bánh dorayaki không ạ?”

Sentaro bặm môi.

“Có ai ăn bánh dorayaki không ạ?”

Khi lời nói ấy lại thốt ra từ miệng anh lần nữa, có thứ gì đó như truyền xuống đôi má Sentaro. Sentaro siết tay thành nắm đấm. Anh hít sâu, nghiến chặt răng.

“Chắc chắn cháu sẽ có thể vượt qua được…,” Tokue đã viết trong thư cho anh như thế. Một lần nữa mình lại phản bội bà mất rồi, Sentaro nghĩ. Anh chẳng hoàn thành được lời hứa nào cả.

“Bánh dorayaki ngon đây, có ai ăn không ạ?”

Cố gắng để không khóc, giọng anh run run.

Sentaro ôm chặt gối, úp mặt vào đó. Và rồi không hiểu vì sao, cây anh đào trước tiệm lại hiện về trong tâm trí anh.

Đó là hình ảnh cây vào mùa hoa nở rộ. Có lẽ năm nay hoa lại nở kiêu hãnh, trắng xinh như những cụm mây trôi. Có lẽ vẫn có những người dừng lại trên đường, đứng ngắm hoa không rời mắt. Chắc chắn những cánh hoa vẫn len vào cả trong tiệm. Những nữ sinh phổ thông phàn nàn vì cánh hoa lẫn trong bánh. Đám trẻ ấy liệu có còn đến quán như trước kia dù giờ đây tiệm đã thay chủ mới không?