Chương 26
Tối hôm đó, Sentaro nằm mơ.
Không biết đang ở chốn nào, anh cứ leo lên đồi.
Đó là vùng đồi với địa hình nhiều nơi cao thấp khác nhau. Phía dưới tầm mắt có ánh xanh biếc long lanh. Nơi đó có con sông rộng, dòng nước thong thả trôi. Sentaro dừng chân, nhìn xuống mặt nước bên dưới, sâu chừng mười mấy mét.
Anh có thể thấy rõ những lớp nước khác biệt như thể trước mắt anh là đường phân cách hai dòng hải lưu. Có biết bao nhiêu đường sọc trắng, chúng kết nối hoặc tách ly nhau, tất cả dệt thành mẫu hoa văn lấp lánh trước mắt anh.
Cái gì vậy nhỉ? Anh tự hỏi như thế trong lúc ngắm nhìn cảnh tượng ấy. Cuối cùng, Sentaro cũng hiểu ra bản chất thực sự của những đường sọc trắng.
Tất cả đều là những cánh hoa.
Sentaro dõi mắt đến thượng nguồn như thể đang lội ngược dòng nước. Ngay lập tức, hàng mây trắng bao phủ con đường dốc đập vào mắt anh.
Từ vùng đất dốc áp sát con sông đến hướng núi, tất cả đều được bao phủ trong những hàng cây anh đào nở rộ.
Hướng về cảnh sắc lung linh ấy, Sentaro bước từng bước lên ngọn đồi. Anh nghe tiếng chim ríu rít. Gió mang mùi hương đến bên anh. Dần dần anh tiến gần đến hàng cây anh đào. Có thể thấy những cánh hoa rực rỡ nhảy múa trong không trung.
Sentaro chạy đến nơi có những hàng cây anh đào. Khi đến đó, quả nhiên những hàng anh đào nở rộ đang bao phủ xung quanh như thể cùng nhau tạo ra một vực sâu sáng rực. Sentaro bước vào bên trong, anh xoay đầu khắp xung quanh, say mê ngắm nhìn từng cây từng cây anh đào. Sentaro thực sự cảm thấy niềm hân hoan cả năm mới có một lần đang dâng trào trong lòng anh lúc này. Ngắm hoa chính là niềm vui thuần chất không nhuốm chút ngổn ngang. Sentaro vừa nhìn vòng quanh vừa đi bộ đến bờ đất dốc - nơi có thể nhìn xuống dòng sông. Ánh biếc của nước lại thu vào mắt anh, đồng thời ngọn gió mát thổi lên khuôn mặt anh. Cùng với mùi hương như bao phủ khắp xung quanh, những cánh hoa nhảy múa được gió cuốn lên. Sentaro tắm mình dưới những cánh hoa.
Ánh sáng trú ngụ khắp muôn phương. Từ ánh biếc của mặt nước, từ những cây anh đào kiêu sa nở rộ, và đương nhiên là cả từ bầu trời rực rỡ với những cánh hoa không ngừng tuôn rơi.
Đôi chim bay như lướt qua mặt nước.
Sentaro cứ đi lang thang, anh tự nhủ rốt cuộc đây là nơi nào.
“Cậu chủ ơi.”
Cảm giác như từ đâu đó có tiếng gọi mình dừng lại, Sentaro quay đầu về phía sau. Là giọng nói của một người thiếu nữ.
Có quán trà ở một hàng cây anh đào. Cờ phướn đề dòng chữ “Gohei Mochi*” đang đứng thẳng trong gió. Mùi hương ngào ngạt phảng phất đâu đây. Anh muốn ăn thứ đang tỏa mùi kia.
“Cậu chủ ơi.”
Vẫn là giọng của người thiếu nữ ấy.
Trước quán trà có đặt mấy bàn gỗ, những khách ngắm hoa đang ăn uống tại đó. Có thể nghe thấy giọng gọi Sentaro xuất phát từ khu vực này.
Ở một bàn tách biệt có người thiếu nữ đang ngồi một mình.
“Ủa?”
•
Gohei Mochi: bánh mochi được nướng lên, xâu lại thành xiên, ăn chung với nước tương và miso.
Cô đứng dậy, cúi đầu chào Sentaro.
Sentaro ngay lập tức biết cô là ai.
Cô vừa mỉm cười vừa chỉ tay vào cổ áo len: “Nhìn này!”. Đó là chiếc áo len màu trắng tinh.
“Mẹ đã đan cho tôi đấy.”
Áo len tỏa sáng lấp lánh dưới ánh dương mùa xuân. Ở đó, những cánh anh đào rơi lả lướt như múa một điệu vũ.
“Thích quá bà nhỉ!”
Dù đối phương là một thiếu nữ trẻ, Sentaro vẫn giữ cách nói chuyện như vậy.
“Vâng,” cô bé trả lời.
“Thì ra quê bà ở đây à?”
“Ở đây. Đây là quê hương của tôi, nó đẹp như thế này đấy cậu chủ à.”
Sentaro đến bàn, ngồi ở vị trí đối diện với người thiếu nữ. Trên bàn có đĩa bánh dango* trộn chung với mứt đậu đỏ, hơn nữa còn có một chiếc bình nhỏ và mấy tách trà. Cô chỉ tay về mấy thứ đó và nói: “Mời cậu chủ”.
Thử rót vào tách trà không phải là trà, dường như là nước nóng có phảng phất mùi hương của cánh hoa anh đào.
•
Dango: là một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp, tương tự như bánh mochi. Người ta thường ghim ba, bốn viên dango vào que tre.
Trước khi nhấp môi, Sentaro hỏi thiếu nữ về tách trà này. “Cái này, không biết có cánh hoa bay vào không nhỉ?”
Thiếu nữ lắc đầu. “Không phải đâu. Người ta gọi đây là sakurayu*. Nó hơi mặn một chút, có mùi thơm nồng của hoa.”
“Ồ, là nước hoa anh đào đun sôi?”
Đó là cái tên Sentaro lần đầu nghe. Sentaro thử thì thầm lại lần nữa: “Sakurayu”. Và rồi, anh cảm thấy những cánh hoa anh đào như đang xộc thẳng vào lồng ngực mình. Những cánh hoa đang khiêu vũ trên không trung, thế nhưng bây giờ lại vào bên trong Sentaro, và ánh sáng hình thành trong phút chốc rồi biến mất. Không, không hẳn là biến mất.
… nó hơi mặn một chút, có mùi thơm nồng của hoa…
Hơn nữa, những lời người thiếu nữ nói không thể ra khỏi tâm trí Sentaro. Như thể đang nhìn thấy hoa anh đào bao trùm xung quanh đột nhiên phình to ra, Sentaro chớp mắt. “Cái này là như thế nào nhỉ?”
Khi Sentaro nâng tách trà lên, thiếu nữ đưa cho anh chiếc bình bằng những ngón tay thẳng băng.
“Đây là bình nhà tôi ngâm đấy. Cậu chủ mở thử xem.”
Sentaro mở nắp bình ra. Bên trong lấp đầy những cánh hoa thắm sắc hồng. Mùi hương ngọt ngào nồng nàn dâng trào.
•
Sakurayu: loại nước được làm từ nước nóng đồ lên lá và hoa anh đào đã được bảo quản.
“A…”
“Đây không phải là loại hoa Somei Yoshino* đâu, là loại Yaezakura* ạ. Nhà tôi đã ngâm nó với muối.”
“Cái này đẹp quá nhỉ!” Sentaro cảm thấy khó chịu vì bản thân chỉ biết lặp lại cách nói như thế.
“Đổ nước nóng vào trong đó, thế là thành sakurayu.”
Khi nghe thiếu nữ giải thích, Sentaro lại nhìn vào tách trà như thể anh đang cố ước lượng bằng mắt cách ngâm hoa anh đào trong muối.
Trong nước sôi, hoa anh đào đang chậm rãi nổi lên. Hình như những bông hoa đã được hái sao cho hình dáng của hoa từ đài hoa không bị vỡ nát, dù bị xoắn vào nhau nhưng có hai bông hoa nguyên vẹn hoàn hảo đang nở ra.
Trong một thoáng, Sentaro say sưa ngắm nhìn hai bông hoa ấy. Rồi như thế đã hít đủ mùi hương đó vào cơ thể, anh đưa tách trà lên nhấp môi.
Hương hoa thơm nồng nàn. Dường như những bông hoa cũng đang nở trong miệng Sentaro. Và đồng thời, vị mặn tươi mới lướt qua gò má.
•
Somei Yoshino: là loại anh đào lai ghép giữa Prunus speciosa và Prunus subhirtella. Đây là loài anh đào được trồng phổ biến nhất và rộng rãi nhất ở những khu vực khí hậu ôn đới trên thế giới.
•
Yaezakura: là loại anh đào có hoa lớn, dày với nhiều cánh hồng đậm, hoa có nhiều hơn năm cánh.
… nó hơi mặn một chút, có mùi thơm nồng của hoa…
Đúng như lời người thiếu nữ nói. Vị mặn và hương hoa vừa phải tạo ra gia vị hòa quyện lẫn nhau.
Chính là cái này.
Sentaro nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, anh nhìn những bông hoa Yaezakura được ngâm muối trong bình.
Chính là cái này… thứ anh đang tìm kiếm.
“Cái này… nếu suy nghĩ về việc điều chỉnh lượng muối thì hoa là thứ cũng có thể ăn được… Giả sử, mình bỏ một hay hai cánh hoa vào trong vỏ bánh dorayaki…”
Khi nói giữa chừng đến đó, Sentaro chợt nhổm người lên.
Trước mắt anh, thiếu nữ đang dần biến mất.
Nụ cười của cô, chiếc áo len trắng vương những cánh hoa cũng hoàn toàn biến mất.
Sentaro đứng dậy, anh hoảng hốt nhìn xung quanh. Mấy chiếc bàn, những vị khách hình như ngồi đó để ngắm hoa, quán trà với cờ phướn dựng đứng, tất cả cũng đang dần biến mất. Xung quanh Sentaro, chỉ có những đóa anh đào trắng lấp lánh. Chiếc bàn mới đây anh còn đặt tay lên, bánh dango và tách trà đặt trên đó, rồi hình dáng chiếc bình ngâm những bông hoa anh đào cũng đang biến mất.
Khi bị bao phủ trong sắc chói lòa của những lớp hoa vây quanh, Sentaro thét gọi tên người thiếu nữ không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, chỉ có khung cảnh những cánh hoa không ngừng tuôn rơi là vẫn như vậy. Đến đây, cuối cùng Sentaro cũng nhận ra bản thân anh đang lạc vào nơi không phải thế giới hiện thực.
Trong dự cảm sắp sửa bị kéo về thế giới cũ, Sentaro cảm thấy mình phải gặp người thiếu nữ ấy.
Phải gặp và thử hỏi.
Nơi cô sinh ra và lớn lên là ở đâu?
Trước đây, cô đã từng nói ở đó có con sông chảy qua nhỉ! Là nơi hoa anh đào rất đẹp. Và cũng là nơi có tập quán ngâm những cánh hoa đó.
Có phải cô đã từng ăn những cánh hoa ấy chung với đồ ngọt không?