Chương 27
Ở hướng đối diện với dãy tường đông thụ kéo dài, những cây anh đào đã nở rộ hoa.
Gió mang theo những cánh hoa rơi như khiêu vũ.
Sentaro và Wakana chỉ nói với nhau đôi lời khi bước trên con đường ấy.
“Lên cấp ba, em có định tham gia câu lạc bộ nào hay làm gì đó không?”
Cứ khoảng một lúc, Sentaro lại hỏi những câu nằm trong vùng an toàn.
“Ừm… em vẫn chưa quyết định ạ.”
Người chủ động gọi điện là Sentaro. Anh có nghĩ qua việc một người đàn ông trưởng thành rủ rê cô bé mười lăm tuổi nghĩa là như thế nào, nhưng vì chuyện của Marvy, cả hai cần phải cùng nhau đến Tenseien lần nữa.
Từ khi mơ thấy giấc mộng ấy, chuyện ngâm muối hoa anh đào cứ ám ảnh tâm trí Sentaro. Anh đã thử tìm hiểu trên mạng. Và khi biết được thứ ấy thực tế có tồn tại trên đời, anh bị ấn tượng đến mức phải nhắm mắt lại trong giây lát. Thế nhưng, ý định đặt hàng món ấy rồi ngay lập tức thử kết hợp với bánh dorayaki giữa chừng lại bị Sentaro gạt ra thẳng thừng. Bây giờ anh không ở môi trường thích hợp để làm việc đó. Vậy nên anh không thể thử nghiệm bánh dorayaki của mình. Hơn nữa, nếu như ở quê hương của người thiếu nữ trước đây có hoa anh đào ngâm muối, anh thực sự muốn dùng thử thứ đó.
Anh chỉ vừa mới gửi bưu thiếp báo Tokue là Wakana và anh, cả hai sẽ đến thăm bà. Anh không chắc thiệp đã đến tay bà hay chưa, nhưng anh cũng khó hình dung Tokue có thể đi đâu đó bên ngoài. Sentaro nghĩ cứ đi đến là được. Anh biết địa chỉ của bà. Nếu không thấy bà ở tiệm tạp hóa thì có lẽ cứ đến phòng bà cũng được.
Phía trên khu rừng rậm của Tenseien, sắc trời xanh ấm áp đang trải rộng trước mắt anh. Ở hướng đối diện với hàng đông thụ, hoa anh đào tạo ra những vùng mây trắng. Những nhánh cây sồi đung đưa lấp lánh.
“Wakana đã trở thành học sinh phổ thông trung học… Mùa xuân cũng đến rồi nhỉ?”
“Vâng, mùa xuân đến rồi anh nhỉ!”
“Bây giờ mà ngắm hoa anh đào là thích nhất nhỉ?”
“Vâng, có lẽ ạ.”
Vì Wakana cứ kiệm lời, Sentaro quyết định bản thân anh sẽ là người bắt chuyện trước.
“Thực ra, từ trước đó anh đã nghĩ cần phải nói với em chuyện này rồi, bà Tokue có… ừm, chim hoàng yến ấy.”
“Marvy ạ?”.
“Ừm, Marvy. Bà Tokue muốn thả nó đi. Bà nghĩ rằng Marvy muốn bay ra ngoài.”
“Vâng.”
“Bà Tokue vì là người không thể ra khỏi đây trong khoảng thời gian dài nên có lẽ nhờ thế, bà hiểu được tâm trạng của chim trong lồng chăng. Nếu nó có thể bay, anh cũng nghĩ rằng nên thả nó đi. Nếu phải quyết định nơi nào cho nó kiếm ăn, anh nghĩ nó cũng có thể sống trong khu rừng Tenseien này đấy.”
Không mất nhiều thời gian, Wakana đáp lại ngắn gọn: “Vâng ạ!” Thái độ em khá thoải mái.
“Và có lẽ em đã biết chuyện này rồi nhưng anh cứ nói lại cho chắc, tiệm Doraharu đã không còn nữa.”
“À, em đã biết ạ.”
Wakana luôn giữ khoảng cách nhất định khi đi với Sentaro nhưng đến đây em rút ngắn cự ly một chút.
“Anh chủ, tại sao anh lại nghỉ làm ạ?”
“Vì người chủ kinh doanh nghĩ rằng bây giờ không còn là thời của bánh dorayaki nữa em à.”
“Trên đường về nhà từ trường phổ thông, lúc ghé ngang qua em mới phát hiện tiệm không còn nữa.”
Làm sao mà xảy ra chuyên này được, Wakana nói lại lần nữa, “À…” em tiến đến gần Sentaro hơn.
“Gì vậy em?”
“Em đã chọn vào học trường công lập đấy. Theo chế độ định thời*.”
“Vậy ư?”
“Thật đấy. Ban ngày em đi làm.”
Trong một thoáng, ánh mắt Wakana trở nên quyết liệt.
“Vậy ư?” Không biết nên nói gì đặc biệt, Sentaro tiếp tục bâng quơ. “Thế nhưng, dù học ở đâu, anh nghĩ quyết định đều tùy thuộc vào Wakana.”
“Mọi người đều nói vậy. Cả giáo viên chủ nhiệm cũng nói thế. Nhưng chẳng ai chọn chế độ định thời cả.”
“À, ừm.”
•
Chế độ định thời: là chế độ giáo dục ở trường học với giờ học diễn ra vào những thời điểm đặc biệt như buổi tối, hay thời kỳ làm nông nhàn hạ…
“Anh chủ thì sao ạ? Trường phổ thông? Anh đã từng đi học?”
“Trường phổ thông em ạ.”
Một lúc sau, Sentaro quay đầu lại. Wakana đang miết tay theo dãy tường đông thụ, khuôn mặt đăm chiêu.
“Chỉ mình em chọn thôi. Chế độ định thời.”
“Ừm. Nhưng mà… quả nhiên là…”
“Nhà em không có tiền nên em phải làm mấy việc kiểu như bán thời gian. Vậy nên em đã đến tiệm Doraharu. Mà lúc đến đó thì tiệm lại không còn nữa.”
“Anh xin lỗi nhé.”
“Là thế đấy. Cả bà Tokue trước đây cũng bảo em có thể làm việc ở tiệm Doraharu mà. Thế nên em đã cực kỳ thất vọng. Và có chút bực bội nữa. Anh không còn làm bánh dorayaki ở đâu nữa sao?”
“Ừm, nhưng anh rất muốn làm.”
“Ôi, thật vậy sao anh?”
“Nếu có thể làm chung tiệm với Wakana thì tốt biết mấy nhỉ.”
Tuy rằng lời nói thốt ra hệt câu bông đùa, nhưng Sentaro hơi ngạc nhiên khi bản thân anh có thể nói vậy. Sau khi nghỉ việc ở tiệm Doraharu, anh đã luôn nhốt mình trong phòng, nhưng không hiểu sao khoảnh khắc này anh lại cảm thấy con người cũ ấy không còn nữa.
Wakana tiến đến gần sát bên Sentaro. Em chỉ tay vào túi xách đang vắt qua vai. “Em có mang quà đến cho bà Tokue đấy.”
“Ồ, cái gì vậy em?”
“Anh đoán thử xem.”
Sentaro không nghĩ ra được gì. Sau một lúc nghĩ ngợi khó khăn, anh nói: “Áo chanchanko*,” và anh bị Wakana giễu: “Giày boot đấy. Đã là mùa xuân rồi, em còn tặng áo chanchanko làm gì nữa”.
•
Chanchanko: loại áo khoác không có ống tay, thường được mặc chung với kimono. Bên trong áo có đệm bông len hoặc lông vũ nên rất ấm, thường dùng để mặc vào mùa đông.
“Là gì nhỉ? Em cho gợi ý đi mà.”
“Không phải đồ ăn nhé.”
“Vậy thì anh chịu.”
Rốt cuộc, Sentaro không thể đoán được món quà. Đến khi nhận ra, cả hai đã đi qua dãy tường đông thụ, họ đã đến trước Viện bảo tàng quốc gia bệnh Hansen. Những hoa anh đào nở rộ cũng tạo thành từng cụm mây trắng ở đây nhưng vẻ tĩnh mịch ấy vẫn không thay đổi.
“A, đến rồi anh nhỉ?”
Trong cách nói của Wakana, dường như không có sự hoài niệm lẫn cảm giác bối rối. Cả hai đi qua bức tượng mẹ và con trong trang phục hành hương, tiến về hướng con đường nhỏ bao quanh bên ngoài Tenseien.
“Hoa anh đào đẹp quá.”
“Đẹp thật. Không hiểu sao em lại thấy giống như trong mơ.”
Hàng anh đào dọc theo con đường nhỏ quả thực đẹp lộng lẫy. Đầu ngọn cây lấp lánh rực rỡ như thể toàn bộ ánh sáng xung quanh đều tập trung về đây. Sentaro cảm giác như vậy. Có lẽ những người sống gần đây, hoặc những cựu bệnh nhân ở Tenseien, hay cả những người đến thưởng hoa đều có ấn tượng đó.
“Anh chủ, bà Tokue sống ở đâu ạ?”
“Anh cũng chưa từng đến thăm nơi bà ở. Nhưng anh biết địa chỉ, nếu mình không gặp bà ở tiệm tạp hóa thì sau đó mình đến xem bảng hướng dẫn nhé.”
Wakana tuy gật đầu nhưng em lại thì thầm: “Không hiểu sao em có cảm giác bất an”.
Bên trong và ngoài tiệm tạp hóa vẫn có người qua lại như mọi khi. Tất cả đều là người cao tuổi. Có nhiều ông lão đang đeo kính mát.
Từ cánh cửa để mở ở khu vực buôn bán, Sentaro nhìn vào bên trong. Giờ hẹn ghi trong bưu thiếp là vào lúc này nhưng không thấy bóng dáng Tokue đâu cả.
“Quả nhiên là mình chỉ còn cách đến nơi bà ở thôi.”
Đột nhiên, Wakana hích nhẹ vào cánh tay Sentaro.
“Đằng kia có người đang nhìn mình kìa anh, là người trước đây mình đã gặp.”
Ở bàn ngoài cùng bên rìa, bà lão anh đã nhận ra đang đứng dậy.
“A, là bà Moriyama.”
Bà Moriyama nhìn chăm chú Sentaro và Wakana đang cúi đầu chào trong lúc bước từng bước chậm đến cả hai.
“Chào bà. Lại gặp bà nữa rồi ạ.”
Sentaro cố tình cất giọng vui vẻ. Bà Moriyama ngập ngừng: “À…”.
“Tụi cháu đến thăm bà Tokue ạ. Cháu vừa mới gửi bưu thiếp thôi nên có lẽ vẫn chưa đến nơi nhỉ.”
“À…”
Trong lúc dùng một tay như để che lại đôi môi bị di chứng, bà Moriyama định nói điều gì đó. Dường như lời nói bị mắc nghẹn, bà nhắm mắt một lúc.
“À, cậu chủ. Bà đã nhận được bưu thiếp. Vậy nên, mình ngồi xuống đây một chút được không?”
Đó là giọng nói cưỡng cầu ở mức nhẹ nhàng vừa phải. Sentaro và Wakana nhìn nhau, hai người ngồi xuống chiếc bàn bà Moriyama đã chỉ.
“Cậu chủ, và… Wakana.”
“Vâng. Đó là biệt danh của cháu thôi ạ.”
“Bà muốn hai cháu lắng nghe thật bình tĩnh…”
“Vâng.”
Thời gian trôi qua mất một lúc.
“Toku đã qua đời rồi.”
Sentaro cứ há hốc miệng rồi đột nhiên đứng bật dậy. Wakana ở kế bên đang run rẩy. Sentaro cảm thấy có gì đó xuyên thấu khắp nơi; gió, thời gian hay bầu trời bỗng nhiên gom lại thành khối to như nắm đấm, đấm thật mạnh vào lồng ngực anh.
“À… nhưng?”
Đôi mắt mệt mỏi của bà Moriyama cứ nhìn Sentaro chăm chú không rời.
“Trước đây, Toku đã đưa bà địa chỉ liên lạc của cậu chủ rồi. Nhưng không biết sao nó lại biến đâu mất. Tuần trước bà đã đến cửa tiệm. Và đến đó mới biết tiệm đã chuyển sang chủ làm bánh okonomiyaki. Khi bà hỏi chủ tiệm có biết số điện thoại của cậu chủ tiệm Doraharu trước đây không thì cậu trẻ ấy nói hoàn toàn không biết. Bà thấy khổ sở lắm.”
Sentaro không thể nói được lời nào, anh chỉ biết đặt tay lên trán. Và một lúc lâu sau, anh cúi đầu trước bà Moriyama. “Cháu xin lỗi ạ,” lời thều thào ấy là nỗ lực hết sức có thể của anh.
“Khoảng mười ngày trước đây rồi. Ngày Toku mất.”
“Nói dối, nói dối,” Wakana cứ lặp đi lặp lại lời nói ấy như thể em bám víu vào nó.
“Trước ngày đó, bà đã vào phòng của Toku. Rồi bà phát hiện Toku đang mệt lả người. Thế nhưng bà ấy lại nói chỉ bị sốt thôi nên không muốn đi bệnh viện. Và sau đó, bà đã ở cạnh Toku. Lúc đó, bà có hỏi bà ấy muốn nhắn lại điều gì nếu chẳng may có chuyện xảy ra không. Bà nói là “Toku, để tôi gọi cậu chủ nhé?”, nhưng bà ấy lại nói “Không cần đâu. Dù có chuyện gì đi nữa tôi chỉ cần viết thư là được rồi”.
Sentaro lắc đầu. Anh không thể nào tin được chuyện đang diễn ra.
“Toku… nghĩ về cháu như là con trai của mình vậy.”
Không phải nói với giọng trách móc nhưng bà Moriyama nhấn mạnh điều ấy.
“Là bệnh viêm phổi.”
Sentaro nghĩ xem mình phải nói gì nhưng anh không thốt ra được lời nào. Wakana ở kế bên cũng sững người.
“Bà đã tiễn người bạn thân của mình lên đường. Nếu như có thể, bà rất muốn làm điều gì đó cho bà ấy nhưng nơi làm của cậu chủ cũng thay đổi rồi, chắc là có chuyện gì đó. Dù sao, mọi chuyện cũng diễn ra quá vội.”
Sentaro lại lắc đầu. “Vậy, nơi bà Tokue…”
Sentaro cố gắng nói tiếp nhưng môi anh cứ run run.
“Nơi bà Tokue…”
Quả thực là anh không thể nói tiếp.
Bà Moriyama dùng ngón tay cong day đuôi mắt. Trong khi làm động tác đó, bà thẳng thắn trả lời điều Sentaro định hỏi:
“Bây giờ… Toku ở nhà mồ. Bà ấy đã về với chồng rồi.”
“Thì ra là vậy.”
Tiếng thì thầm yếu ớt ấy là nỗ lực cuối cùng của Sentaro. Không thể ngăn lại dòng cảm xúc dâng trào, anh chống khuỷu tay lên bàn, úp mặt vào hai tay. Ở kế bên, Wakana cũng cúi đầu, cổ họng nấc lên từng cơn.
“Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Tụi cháu đã đến. Quả nhiên đúng như Toku đã mong. À, nếu được thì hai cháu có thể đến phòng của Toku với bà không? Hai cháu bằng lòng chứ?”
Sentaro im lặng gật đầu. Wakana đáp lại bằng chất giọng đã khàn đi: “Vâng!”.