SHINOYAMA SATOSHI
Nghe nói cậu là phóng viên Tuần san Eichi, nhưng nếu cậu có ý đồ viết nhăng viết cuội những chuyện vô căn cứ để mua vui thì tôi xin phép về luôn.
Vụ án “Tiến sĩ” ư? Có phải vụ bắt cóc giết hại em bé ở Kyushu phải không? Tôi nhớ hồi đó chỉ có một tạp chí ở đâu đấy khẳng định ông ta vô tội. Chỗ cậu sao? Cậu muốn nói vì vậy tôi phải tin cậu chứ gì?
Đành vậy thôi. Nhưng mà này, chẳng phải cậu gọi tôi ra đây vì cậu tin mấy lời đồn thổi trong công ty là tôi từng hẹn hò với cô Shirono Miki hay sao?
Tha cho tôi đi, thiệt tình.
Hoàn toàn vô căn cứ, rõ ràng chỉ là tin đồn. Hay cậu có bằng chứng gì?
Cơm hộp? À, cũng có kẻ để ý cơ đấy. Thực ra thì tôi có nhận thật, nhưng tôi cũng đã xin được yên thân rồi mà. Rõ phiền.
Do đâu mà tôi lại nhận mấy hợp cơm à? Chuyện vặt thôi.
Mỹ phẩm Hinode là công ty con của công ty sản xuất rượu Hinode. Tôi vốn thích uống rượu, lúc đầu xin vào làm cho nhà sản xuất rượu lớn, nhưng đến năm thứ ba thì được điều chuyển về đây. Lúc nghe về mĩ phẩm làm từ cám gạo, tôi cũng ngớ người, nhưng rồi nghĩ không nên đặt nặng vấn đề, tôi cứ thế thong thả làm việc. Đến đầu xuân năm ngoái, mặt hàng xà phòng Bạch Tuyết đột nhiên được ưa chuộng, bán rất chạy. Phải đến ba tháng liền, tôi bận tới mức không có thời gian để ngủ.
Đợt đó tôi thường xuyên nghỉ lại công ty, chỉ dựa vào nước tăng lực và sinh khí của mình để sống. Có một buổi tối, tôi đứng dậy mà xây xẩm mặt mày, lảo đảo không vững. Người ở lại làm thêm với tôi lúc đó là cô Shirono Miki. Thấy cô ta làm quá lên đòi gọi cứu thương nên tôi mới nói tránh là chắc do thiếu dinh dưỡng thôi.
Thế là ngay ngày hôm sau, cô ta làm cơm hộp cho tôi. Tôi bảo phiền cô ta phải tốn công tốn sức rồi, thì nhận được lời giải thích là “Vì gia đình ở quê gửi lên rất nhiều rau nên em đang không biết xử lý thế nào, coi như anh ăn giúp em đi ạ.” Thế nên tôi mới quyết định nhận đấy chứ.
Thời gian đầu, những hộp cơm chỉ có cơm và món hầm nên tôi không cảm thấy có gì mờ ám. Nếu trong đó có mấy cái cơm nắm hình trái tim là tôi đã từ chối ngay.
Giao nhận đồ thì không gửi kèm tin nhắn hay thư tay gì cả, thậm chí còn chẳng phải trao tận tay nữa, chỉ là cô ta sẽ cho vào ngăn thứ hai trong tủ lạnh ở phòng pha trà thôi. Khi nào ăn xong, tôi trả lại cái hộp rỗng vào đúng chỗ cũ là được. Cảm giác giống như gọi cơm suất ở cửa hàng vậy.
Tất nhiên, tôi cảm ơn cô ta rồi.
Cốc sứ? Không, tôi không thích mấy thứ vật chất lưu lại được, nên tôi hay mua đồ tráng miệng bán ở cửa hàng tiện lợi, kiểu như sôcôla hay bánh su kem, rồi để bên cạnh hộp cơm trong tủ lạnh.
Cô ta vui lắm, bảo rất thích đồ ngọt.
Các hộp cơm dần cầu kì hơn, đến mức tôi có cảm giác dù vẫn chỉ là những hộp cơm đấy thôi, nhưng số món ăn thì cứ tăng lên từng chút một. Giờ kể cả câu hỏi tôi sao đến mức đấy mà còn không nhận ra tình cảm của đối phương thì... thật ra tôi vốn không tinh ý lắm, nhưng này, hồi học sinh chắc cậu cũng từng mang cơm hộp đến trường ăn trưa đúng không?
Cấp hai, cấp ba? Vậy thì giống tôi rồi. Thế hằng ngày cậu có cảm nhận được tình yêu thương được gửi gắm trong những hộp cơm mẹ làm cho không? Cậu có nghĩ rằng thứ mỗi sáng được gói ghém cẩn thận bằng khăn tay rồi đặt trên chiếc bàn trong bếp đó là lẽ đương nhiên không? Khi mở nắp hộp ra, chắc cậu không xem từng món từng món một trong đó là gì đâu nhỉ. Cậu chỉ ăn như thể đó là điều hiển nhiên, thỉnh thoảng thất vọng khi có món mình không thích, phải không?
Tôi có những cảm giác giống hệt như vậy đấy. Cũng có lần tôi đề xuất trả tiền nguyên liệu, nhưng cô ta từ chối với lí do là nếu nhận tiền thì sẽ bị áp lực phải làm ra những hộp cơm chỉn chu hơn nữa đè nặng.
Thực ra nếu cô ta nói rõ ra rằng “Chỉ cần anh nhận là em hạnh phúc lắm rồi”, tôi mới có thể thẳng thắn đáp lại “Tôi lại không có cảm giác ấy nên thôi, cô không cần làm cơm hộp cho tôi nữa đâu.” Nhưng người ta còn chưa thể hiện cảm tình gì đã từ chối, chẳng phải chỉ tổ biến thành trò cười sau đó hay sao?
Tôi cố gắng bí mật đi lấy hộp cơm vào những lúc không có mấy chị em nhân viên nhiều nhất có thể, nhưng có vài lần tôi nghe thấy hai, ba người bàn ra tán vào. Dù tôi không hề có ý định nghe trộm, tiếng của bọn họ cứ lọt vào tai.
“Này, sau bữa liên hoan mấy hôm trước, đột nhiên có ai đó ra bảo với tớ là ‘Xin lỗi nhé, tôi có bạn gái rồi!’ mới kì chứ. Tớ mới ngớ người ‘Hả? Cái gì thế? Tôi nói thích anh lúc nào chứ?’”
“Ôi! Ý thức về bản thân cao quá rồi! Hắn ta là vậy đấy. Cũng chẳng đẹp trai lắm mà hay tưởng bở. Mình tỏ ra hơi tử tế một chút thôi là ngộ nhận mình có ý ngay. Khó chịu thật đấy!”
“Chỉ mới chạm mắt mà đã thế rồi. Ha ha ha ha ha...”
Nghe mấy cuộc nói chuyện đó, ai mà chả nghĩ ngay ngày mai đến lượt mình “lên thớt” Tôi khá thân với ai đó , thử hỏi dò mới biết anh ta quyết định nói thẳng vì tối nào cũng nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ cô gái ở phòng pha trà đó đấy chứ.
Chắc cậu cũng nghe được thông tin về vụ án lần này từ mấy đứa con gái trong công ty tôi rồi, nhưng không nên tin lời của đám đó đâu. Bởi vì những gì bọn họ sáng tác ra trong đầu sẽ biến thành sự thật ngay giây phút họ mở miệng nói cho ai đó.
Mà kể ra bị cho là ý thức quá cao về bản thân cũng tốt, lúc nào thấy phiền thì từ chối luôn là được.
Sau khoảng một tháng kể từ ngày tôi bắt đầu nhận cơm hộp từ cô ta, tôi nhớ không nhầm thì hôm đó là thứ Bảy thì phải, chỗ tôi được nghỉ thứ Bảy và Chủ Nhật mà, buổi trưa hôm đó tôi đi xem phim một mình. Về nhà sau bữa ăn tối sớm bên ngoài, khi mở hòm thư bên cạnh lối vào thì ôi trời ạ, có một cái hộp nhựa đựng thức ăn với món thịt hầm khoai tây bên trong.
Không có mảnh giấy nhắn nào, nhưng chỉ nhìn thôi tôi cũng biết là của cô Shirono Miki. Quả thật lúc đó tôi đã thấy hơi gay go rồi. Vì chỗ tôi ở là khu nhà công ty thuê dành cho những người độc thân, nếu muốn tìm địa chỉ là có thể tìm ra ngay, nhưng mà mình cũng thấy hơi chợn chứ, không ngờ người ta làm đến mức đấy luôn.
Vì vậy, ngay đầu tuần sau tôi đã gọi cô ta ra chỗ không ai để ý rồi tìm cách nói về chuyện đó, nhưng mãi mà không mở lời được. Thấy tôi cứ ấp a ấp úng, cô ta lên tiếng trước.
“Tiện đường đi mua sắm nên em mới ghé qua nhà anh, phiền quá phải không ạ?”
Giọng điệu cô ta rất nghiêm túc, người ngoài mà nghe có khi còn tưởng cô ta đến đưa hồ sơ, tài liệu gì cũng nên.
Đương nhiên là không phiền, người ta cũng không đòi hỏi mình phải đáp trả gì. Thế là tôi chỉ đáp: “Ngày nghỉ mà vẫn phiền cô tốn công tốn sức quá. Cảm ơn nhé!”
Sau đó, mỗi tháng khoảng hai lần, cả ngày nghỉ cô ta cũng đến để cơm hộp vào hòm thư nhà tôi, nói đúng hơn là thức ăn kèm cho bữa tối. Không phải tuần nào cũng vậy đâu. Hình như cũng có ngày cô ta về nhà bố mẹ đẻ hay sao ấy. Bởi vì đôi khi ngoài cơm hộp, cô ta còn để thêm mấy hộp tsukudani [*] đậm hương vị quà quê.
Chà, ở đâu ấy nhỉ? Bởi vì lọ thịt băm xào săn hiệu “Cho thêm bát nữa nào!” mà bên ngoài có vẽ hình con bò ấy rất ngon nên tôi vẫn nhớ. Đặc sản vùng Kobe ư? Đúng là phóng viên Tuần san Eichi có khác, tường tận cả những chuyện ấy cơ đấy.
Nhà bố mẹ đẻ của Shirono Miki sao? Tôi không biết.
Lên nhà ư? Không, chưa từng. Đôi ba lần cô ta tới đưa cơm hộp cho tôi khi tôi đang ở nhà nên chúng tôi có cùng nhau ra ngoài ăn, như ở quán mì ramen gần đây này, chứ lên nhà thì... Thật đấy! Tôi không nói điêu đâu.
Bởi vì một khi đã dây dưa quan hệ với loại con gái ấy thì tuyệt đối chỉ đem lại rắc rối. Vả lại, ừm, vì tôi cũng đã có vài em để chơi bời qua loa rồi nữa.
Thời điểm tôi thẳng thừng từ chối vụ cơm hộp hình như là sau khi vào hè.
Sau buổi gặp mặt bên ngoài với một cô gái tôi vừa bắt đầu hẹn hò, khó khăn lắm mới mời được lên nhà, vậy mà lại bị cô ấy phát hiện ra mấy thứ trong hòm thư mới chết chứ. Sợ trong đó có đồ gì nên tôi đã không mở ra rồi, thế mà cô ấy bảo ngửi thấy mùi cà ri trong hòm thư rồi mở ra xem. Cà ri trong hòm thư! Cậu thử tưởng tượng mà xem.
Chẳng thà dùng khăn tay bọc vào hay để bên trong túi giấy đi, đằng này trong hòm thư chình ình cả một cái hộp nhựa đựng cà ri, ở góc độ nào đó thì giống như quấy rối ấy, cậu công nhận không?
Từng gặp chuyện tương tự với bố mẹ từ quê ra à? Ôi, ước gì tôi đã nghe điều này sớm hơn. Kể mà thế thì lúc đó tôi đã tìm cách chống chế được rồi. Thấy tôi không nói được câu nào tử tế, cô ấy nổi giận rồi bỏ đi. “Anh đã có đối tượng như thế rồi thì tôi về.”
Đúng, cô ấy là Miki Noriko.
Cậu ngạc nhiên gì chứ? Với Shirono Miki, tôi không hề hẹn hò mà thành ra đang hẹn hò, còn với Miki Noriko, người tôi đang tìm hiểu thì lại như thể chỉ là ảo tưởng của tôi vậy. Vậy nên tôi mới nói cậu đừng tin chuyện của mấy đứa nhân viên nữ.
Từ khi Noriko vào công ty, tôi đã để ý thấy cô nàng rất xinh xắn rồi. Tôi từng mời cô ấy đi ăn một lần, nhưng cô ấy đã lịch sự từ chối. Không, từ chối kiểu cúi gập người xuống rồi nói “Thực sự xin lỗi anh, nhưng...” cơ. Theo tin đồn trong công ty thì bố cô ấy là người có tiếng ở vùng này, đến dịp Tết nhất là tất cả các ông chủ doanh nghiệp trong vùng đều đến thăm hỏi. Thấy đây không phải kiểu người dễ tiếp cận, tôi đành bỏ cuộc.
Rồi chuyện đó xảy ra, tôi nhớ không nhầm thì là hồi trước hè.
Tôi được cô ấy rủ đi công chuyện. “Có một cửa hàng chuyên kinh doanh các loại rượu Nhật trên khắp cả nước, em muốn thử đi đến đó để tìm ra loại mình thích nhất, nhưng ngặt nỗi bản thân lại không rành về rượu lắm, anh có thể đi với em không ạ?”
Đến khi đi chung, chúng tôi nhận ra hai đứa hợp nhau kinh khủng. Khi uống loại rượu tôi đề xuất, cô ấy cũng có những cảm nhận giống hệt tôi.
Không phải mấy câu thông thường mà ai cũng nói, kiểu rượu vị dịu nhẹ, dễ chịu... này nọ đâu. Cô ấy miêu tả khi nhấp một ngụm rượu, tâm trí liền bừng lên cảnh sắc thế này thế kia cơ. Mỗi khi thưởng thức một loại rượu ngon, hình ảnh sống động cũng ngập tràn trong đầu tôi. Những hình ảnh chúng tôi nhìn thấy còn hoàn toàn giống nhau, nói tôi đã cảm nhận được điều gì đó mang tính duyên phận chắc không có gì lạ.
Thế rồi dần dà, cứ đến cuối tuần là chúng tôi lại rủ nhau ra ngoài, khi thì đi uống rượu, lúc thì đi ăn những miếng thịt hảo hạng...
Tất nhiên, tôi nói chuyện với Shirono Miki đàng hoàng rồi, rằng tôi đã có người yêu và cô ấy không thích tôi nhận đồ ăn từ người con gái khác nên cô Shirono hãy dừng lại đi. Để cảm ơn, tôi còn mua hộp kẹo tổng hợp đắt nhất ở cửa hàng sôcôla Noriko giới thiệu để tặng cho cô ta, và cô ta cũng đã tươi cười nói “Không cần lo lắng cho sức khoẻ của tổ trưởng nữa thì em yên tâm rồi,” chắc chắn là không hề có chút tổn thương, vương vấn gì cả.
Mà vốn dĩ chúng tôi có hẹn hò, tìm hiểu gì đâu, nói là tổn thương, vương vấn thì cũng kì.
Noriko có biết người đưa thức ăn là Shirono Miki không ạ? Biết chứ. Vì Noriko muốn nghe giải thích rõ ràng nên tôi đã kể cho cô ấy từ đầu tới cuối, y hệt những gì vừa kể cho cậu.
Shirono Miki có biết Noriko là bạn gái tôi không ấy hả? Biết. Cô ta đã hỏi tôi “Bạn gái anh là Noriko có phải không?” Khi tôi thắc mắc sao cô ta lại nghĩ thế, cô ta chỉ nói không hiểu sao có cảm giác như vậy, nên tôi không phủ nhận gì.
Tuyệt nhiên không có dấu hiệu của sự giận dữ hay thất vọng. Thế nhưng, giờ chuyện như thế này xảy ra, không nên nhắc đến cái tên Noriko nữa. Vả lại, chuyện giữa tôi và Noriko đã kết thúc từ lâu rồi.
Đúng vậy đấy. Cuối năm ngoái, tôi đã bị Noriko cho ra rìa. Trước khi đến với tôi, cô ấy thích một tay nọ, nhưng vì đối phương ở ngoài tầm với nên cô ấy bỏ cuộc rồi mới hẹn hò với tôi. Ấy thế mà sau đó lại nói với tôi là được tay đó tỏ tình chứ.
Người trong công ty sao? Không đời nào. Nếu vậy cậu bảo tôi có dễ dàng rút lui thế không? Thấy bảo là một nghệ sĩ violin khá nổi tiếng, ra vài album rồi.
Lúc đó tôi điên tiết lắm, tự hỏi rốt cuộc thì mình là cái thá gì, nhưng mặt khác, chính bản thân tôi đã luôn dự cảm được rằng ngày đấy rồi cũng sẽ đến.
Này, chuyện của tôi giống truyện cổ tích nhỉ. Chàng trai giấu đi chiếc áo cánh chim của tiên nữ, để nàng không thể quay vệ trời được mà ở lại lấy mình. Chung sống hạnh phúc chẳng được bao lâu, đến một ngày chiếc áo cánh chim thất lạc bị phát hiện, cô gái bay về trời mất.
Tôi chỉ còn biết vẫy tay tạm biệt trong vô vọng.
Cái gì? Cậu bảo tôi biết rõ thế ư? Cho đến một năm trước đây, tên của xà phòng Bạch Tuyết vẫn là Áo Cánh Chim mà. Khẩu hiệu lúc đó là “Cảm giác rửa khoan khoái bay bổng đến trời cao”. Mỗi tội chẳng bán được mấy. Tận mắt chứng kiến quá trình nó trở thành sản phẩm được ưa chuộng và bán chạy, nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu nổi bằng ngón nghề nào mà nó được người ta ủng hộ đến thế nữa.
Điều mỉa mai là kể từ sau khi vụ án xảy ra, sản phẩm xà phòng Bạch Tuyết còn bán chạy hơn nữa. Có khi việc công ty không áp dụng lệnh cấm phát ngôn về vụ án cũng xuất phát từ ý đồ lợi dụng chuyện này để nâng cao độ nhận diện cho sản phẩm.
Câu hỏi người ra tay sát hại Noriko có phải Shirono Miki hay không ư?
Chẳng phải vì thế mà cậu mới hỏi tôi về cô ta hay sao?
Để loại bỏ tin đồn thất thiệt, vô trách nhiệm rằng tôi là đồng phạm mà tôi đã kể cho cậu cả những chuyện không hề muốn kể, ấy vậy mà... Cậu có thật là phóng viên Tuần san Eichi không đấy?
Tuần san Eichi vốn chỉ có vụ “Tiến sĩ” là vô tình đoán đúng sự thật, chứ cũng đăng toàn những bài vô trách nhiệm giống hệt các tuần san khác, không phải sao?
Chỉ hỏi để xác nhận? Cậu nói cái gì vậy?
Thủ phạm chắc chắn là Shirono Miki chứ còn ai vào đây nữa. Giống như khi cô ta tỏ ra vô hại, không mưu mô sách lược, dần tiếp cận tôi bằng mấy hộp cơm tự làm, trong vụ án lần này, ở công ty cô ta trực ra bộ mặt ngây thơ để thân thiết với Noriko, nhưng bên trong thì lên kế hoạch giết hại. Một ả đàn bà xảo quyệt, hệt như loài rắn vậy.
Khả năng dính dáng đến mấy vụ ăn cắp sao? Cậu biết nhiều đấy. Rõ là mấy đứa nhân viên nữ đã ba hoa, bép xép đủ điều. Tôi nghĩ thủ phạm ăn cắp vặt có lẽ cũng là Shirono Miki. Xét cả về thời điểm, chẳng bao lâu sau khi tôi nói với cô ta là không cần cơm hộp nữa, những vụ mất cắp bắt đầu xảy ra. Mà vì không còn nhận cơm, đương nhiên tôi cũng không mua đồ cảm ơn nữa.
Hay cô ta tưởng mấy món tráng miệng trong tủ lạnh là quà cảm ơn từ tôi nhỉ? Cú sốc thất tình lớn đến vậy cơ mà. Trầm trọng tới mức không chỉ mấy món đồ trong tủ lạnh, còn chôm chỉa đồ trong ngăn kéo của người khác nữa.
Mọi người ở phòng đều nhận ra trong một tập thể mà ai cũng bình thường, lại bị lẫn vào một kẻ không bình thường. Nhưng có ai thèm đoái hoài đâu? Vì thế mà con quái vật mới được nuôi lớn đấy.
Chắc cậu cũng biết dầu được dùng để thiêu Noriko là do Shirono Miki mua ở trạm xăng trên đường đi làm vào buổi sáng hôm tổ chức bữa tiệc chia tay. Dùng dao bếp, hay vật sắc nhọn gì đó tôi không rõ, đâm liên tiếp nhiều nhát có thể coi là thiếu tỉnh táo, nhưng lại còn châm lửa đốt thì chỉ có thể là đầu óc bất bình thường.
Xuất hiện giả thuyết về một kẻ tòng phạm là do thiếu hụt về mặt thời gian, nhưng nhìn chung thì người ta chỉ tự mình thực hiện hành vi lệch lạc như thế thôi. Lại còn nghi ngờ tôi nữa chứ, nhảm nhí.
Đúng là hôm đấy tôi ra về sau tăng một thật, nhưng vì có vài chuyện không vui nên tôi chỉ ở nhà uống rượu giải sầu một mình.
Có một cô nhân viên suốt ngày nhai đi nhai lại cái điệp khúc ngu ngốc “đậu phụ, đậu phụ” Đã đặt chỗ theo suất nướng trên bếp rồi, vậy mà còn lớn tiếng “Em gọi món đậu phụ chiên giòn có được không ạ?” rồi “Mọi người ơi, có ai ăn đậu phụ chiên giòn không ạ?” nên tôi mới móc mỉa vài câu.
Lúc đó, Noriko đã nói với con bé đấy “Lần sau chị sẽ dẫn em đến một quán đậu phụ cực ngon. Ở đó có món đậu phụ vừng chiên giòn tuyệt phẩm luôn.”
Chính là cửa hàng này này, tôi đã chỉ cho cô ấy đấy. Đậu phụ chiên giòn ngon đấy chứ nhỉ.
Vì Noriko bảo muốn uống rượu ngon nhắm với đậu phụ nên tôi đã tìm kiếm thông tin trên Man-malo. Bạn bè trên đó của tôi ăn nhậu nhiều nên tìm ra được cả cái quán khó tìm ở thị trấn quê mùa đó. Ấy vậy mà cô ấy không thèm đếm xỉa gì đến tôi. Có phải cãi cọ rồi chia tay nhau đâu, tỏ ra thân thiện một tí thì chết ai. Đằng này chia tay một cái là cô ấy ngó lơ tôi luôn.
Nói thế chứ tôi không hận thù Noriko gì cả. Mối quan hệ với tay nhạc sĩ nhạc siếc không kéo dài được đâu mà. Tôi không mong đợi Noriko quay lại với mình, nhưng nói chung là vẫn còn chừng ấy tình cảm.
Mà nói đến mới nhớ, hôm tổ chức tiệc chia tay, cô ấy chưng diện lắm, hay là có hẹn với tay người yêu nghệ sĩ violin ấy nhỉ? Vì hẹn gặp ở gần nhà ga, thấy có vẻ sẽ trễ giờ hẹn nên mới nhờ Shirono Miki dùng xe chở đi.
Khoan đã! Cậu không nghĩ tay nghệ sĩ violin đó chính là thủ phạm sao?
Theo kế hoạch thì tay nghệ sĩ violin sẽ đến thành phố này chơi để thăm Noriko.
Khu này giao thông không thuận tiện, để đi quanh quanh mấy điểm du lịch thì nên dùng ô tô. Vì vậy mà Noriko mới quyết định mượn xe của Shirono Miki. Hai người cùng lên xe ở công ty, trên đường đi đón thêm tay nghệ sĩ violin, còn Shirono Miki thì xuống xe. Không biết chừng Shirono có dự định đi đâu đó nên đã đề nghị cho xuống xe ở nhà ga cũng nên. Xét về thời điểm Shirono bị bắt gặp ở nhà ga, cũng có thể ba người bọn họ đã đi đến quán nước nào đó.
Sau đó, khi chỉ còn hai người với nhau, tay nghệ sĩ violin đã đưa Noriko đến công viên Shiguretani không bóng người rồi ra tay giết hại. Động cơ chắc là vì hắn đã có cô gái khác. Có lẽ hắn vốn chỉ muốn chơi bời chút thôi, vậy mà Noriko ngây thơ đã bị lừa dối mất rồi.
Giá như lúc đó tôi không dễ dàng rút lui, tìm hiểu kĩ càng về tay này thì có lẽ đã bảo vệ được Noriko rồi, vậy mà...
Hả? Tên của tay nghệ sĩ violin? Tên thì tôi quên rồi, nhưng thấy bảo là nhóm hai anh em nhà gì gì ấy. Anh em Serizawa á? Đúng đúng, là nó đấy. Lẽ nào hắn đang nằm trong diện điều tra?
Buổi hoà nhạc ở Tokyo hôm thứ Bảy à? Lúc đó hắn không thể đến được thành phố này sao?
Thế thì quả nhiên vẫn là Shirono Miki. Cô ta bịa chuyện bố mẹ ốm nặng để xin nghỉ việc, hình như còn không liên lạc được, bộ dạng ở nhà ga cũng rất khả nghi.
Phải rồi, gọi thằng Ozawa ra đi. Gọi nó ra quán cà phê ở trước cửa nhà ga ấy.
Nói gì thì nói, nó cũng là người cuối cùng nhìn thấy Shirono Miki mà.