Chương 3 BẠN CÙNG LỚP MAETANI MINORI
Gửi Ban biên tập Tuần san Taiyo,
Tôi xin nói rõ ngay từ đầu, đây là thư phản đối.
Tôi thường ngày không có thói quen đọc tạp chí, tôi sở hữu cuốn Tuần san Taiyo số ngày 25 tháng Ba vì có tin nhắn từ một người bạn thời đại học gửi tới, bảo rằng muốn tôi đọc và cho biết cảm tưởng về một bài báo.
Đó là bài báo về “Vụ sát hại nữ nhân viên văn phòng ở công viên Shiguretani”.
Tôi cũng biết về vụ án này qua truyền hình và báo chí rồi. Nghe tin người ta phát hiện ra thi thể bị đâm mười mấy nhát rồi thiêu cháy đen của một cô gái độc thân trạc tuổi, tôi đã rất sốc.
Đặc biệt, khi xem đoạn hình ảnh về công viên Shiguretani chiếu trên tivi, tôi chợt nhớ khoảng ba năm trước, tôi từng có dịp đến chơi nhà một người bạn thời đại học sinh sống ở vùng đấy và cảm thấy lo lắng cho cô ấy vì chỉ có một thân một mình nơi đáng sợ như thế.
Tôi nhanh chóng mua một cuốn Tuần san Taiyo và giở tới trang có bài báo đó để đọc. Điều đầu tiên khiến tôi kinh ngạc là thông tin người bị hại, chị Miki Noriko làm việc ở công ty sản xuất xà phòng Bạch Tuyết. Tuy bài báo không cung cấp tên công ty, nhưng tôi biết ngay đó là công ty Mỹ phẩm Hinode. Nỗi bất an trong tôi càng thêm nặng nề.
Bởi vì người bạn của tôi cũng đang làm việc ở công ty Mĩ phẩm Hinode.
Chắc chắn tình hình trong công ty lúc này đang rất căng thẳng và xôn xao. Không biết cô ấy có ổn không đây?
Vừa suy nghĩ về cô ấy, tôi vừa tự hỏi không biết có nên công bố cả những thông tin như thế này hay không. Tuy nhiên, khi tìm kiếm trên mạng về vụ án này, thấy tên công ty xuất hiện đầy rẫy như thể là điều đương nhiên vậy, tôi đã nghĩ lại, chắc là cách lắp đặt ăng-ten của mình yếu quá. Tôi cũng tìm thấy bài báo viết rằng từ sau khi vụ án xảy ra, số lượng đơn đặt hàng sản phẩm và phòng Bạch Tuyết ngày càng tăng lên, và lại thêm lo lắng rằng bản thân mình cũng gay go đây.
Bởi vì tôi rất thích sử dụng xà phòng Bạch Tuyết. Tôi không phải là loại fan phong trào. Tôi đã sử dụng sản phẩm này từ hồi nó còn được bán với cái tên là Áo Cánh Chim. Da tôi dễ bị khô, một người bạn đã gửi và bảo tôi thử dùng sản phẩm xà phòng làm từ nguyên liệu thiên nhiên do công ty cô ấy sản xuất.
Sau khi thử sử dụng sản phẩm, chỉ chưa đầy một tuần mà làn da vốn đầy mụn nhọt của tôi đã trở nên láng mịn, trơn bóng.
Tất nhiên, về sau thì tôi tự đặt hàng mua về dùng. Nhưng sau khi sản phẩm được đổi tên rồi đột nhiên trở nên nổi tiếng nhờ những đoạn quảng cáo thương mại cực kì có hiệu quả thì khó mua lắm. Chỉ riêng cái lần bên công ty gửi thông báo phải mất một tháng nữa mới bắt đầu giao hàng, tôi đã gọi điện trực tiếp cho người bạn của mình, nhờ cô ấy mua và gửi giúp cho một bánh thôi cũng được.
Tôi không nghĩ tới việc mình có thể sử dụng loại xà phòng nào khác.
Người bạn ấy ngay lập tức gửi Bạch Tuyết cho tôi, tận ba bánh xà phòng liền. Đã thế, dù rất bận rộn nhưng cô ấy còn gửi kèm theo một mảnh giấy nhắn.
“Tớ muốn tất cả bọn mình lại tụ họp ở khu nhà Nadeshiko quá!”
Khu nhà Nadeshiko chính là căn hộ nơi tôi và người bạn ấy, Shirono Miki, cùng sống chung thời học đại học. Đây cũng là nơi đầy ắp những câu chuyện, kỉ niệm có thể chứng minh rằng Shirono, người mà tôi càng đọc bài báo càng thấy cô ấy bị coi như thủ phạm giết người với cái tên “chị S” đó, không phải là loại người như vậy.
Nadeshiko là khu căn hộ dành riêng cho sinh viên trường Đại học nữ sinh T.
Đây là khu nhà bê tông cốt thép ba tầng được xây dựng đã hơn ba mươi năm và nằm ở vị trí tương đối thuận tiện, cách trường mười lăm phút và cách nhà ga gần nhất chỉ năm phút đi bộ. Mỗi phòng rộng chừng 9,5 m 2 , có đầy đủ nhà vệ sinh và bồn rửa bát. Giá thuê nhà là 20.000 yên một tháng.
Nói ra ai cũng ngạc nhiên, bởi tuy chỉ là một tỉnh ngoại thành, nhưng ở thời điểm đó, khó mà thuê được chỗ nào với mức giá như vậy. Dù thế, không có nghĩa là nơi đó từng có vấn đề gì đáng lo ngại. Mặc dù không có bồn tắm, nhưng cách đó chừng 100 m lại có khu nhà tắm công cộng nên cũng không quá bất tiện. Thậm chí tôi còn cảm thấy dường như mình đã tìm được một chỗ ở tuyệt vời, vì so với cái phòng tắm chật hẹp mấy khách sạn đã trọ lại khi đi dự thi, thì việc ngày nào cũng được ngụp lặn, ngâm mình trong bồn tắm rộng thênh thang còn sướng hơn gấp vạn lần.
Chỉ có điều, khi bắt đầu đi học tôi mới biết rất nhiều sinh viên nữ khác đang sống ở những khu chung cư có phòng riêng rất sang chảnh với giá thuê lên tới gần 100.000 yên mỗi tháng. Không bao lâu sau khi nhập học, nghe mấy đứa bạn đến chơi nhà nói như xóc óc “Cậu sống được ở đây cũng giỏi nhỉ?” thì tôi mới ngỡ ngàng nhận ra nơi này có nhiều thứ bất ổn. Nào là không có điều hoà, phòng ốc cũ kĩ tưởng như đang sống ở thời Chiêu Hoà [*] ...
Gia đình tôi chẳng nghèo khó gì cho lắm. Nhưng vì đây là khu căn hộ do nhà trường giới thiệu, với lại tôi là người đầu tiên ra ở một mình trong nhà, nên tôi đã cứ tưởng căn hộ cho sinh viên sẽ là như vậy. Trên thực tế, cả khu nhà có tổng cộng hai mươi tư phòng, mỗi tầng tám phòng, nhưng có tới một phần ba là phòng trống.
Tuy nhiên, tôi nghĩ nhờ thế mà mọi người sống ở đây đều rất biết điều, chan hoà, và đoàn kết. Chỉ sau một tuần dọn đến đây, chúng tôi đã cùng nhau tổ chức một buổi liên hoan chào mừng. Chuyển vào hồi tháng Tư năm ấy có ba người là tôi, Shirono và một người nữa. Ở đây tôi xin phép để tên cô ấy là M vì sợ cô ấy bị tìm đến hỏi han, phỏng vấn làm phiền.
Người đã liên lạc bảo tôi đọc bài báo trên Tuần san Taiyo chính là M.
Bữa liên hoan chào mừng diễn ra rất đầm ấm và thân mật. Mọi người vừa cùng nhau ăn bánh kẹo và đồ ăn mỗi người mang tới, vừa tự giới thiệu bản thân, sau đó bọn tôi được đàn chị vào trước bảo ban chuyện trường lớp và mách nước cho biết làm sao để có được cuộc sống thoải mái tại đây.
Mặc dù căn hộ có quy định cấm nam giới, nhưng bọn tôi cũng được chỉ cách dẫn bạn trai về phòng mà không bị bà chủ nhà sống kế bên phát hiện. Ba đứa con gái quê ngây thơ nghe đến đoạn “Dẫn trai về cũng được, nhưng nhớ khi làm chuyện ấy thì đừng kêu to quá, tiếng lọt ra ngoài đấy nhé!”, đứa nào đứa nấy mặt đỏ tía tai, cúi gằm xuống.
Đặc biệt là Shirono, cô ấy còn không hiểu “chuyện ấy” là chuyện gì, khi được giải thích là tình dục thì mặt đỏ đến tận mang tai và nghiêm túc hỏi lại “Làm thế trước khi kết hôn cũng được ạ?” Vì thế mà cô ấy được các bà chị đặt cho biệt danh là “bé Thiên”, với chữ “Thiên” trong cụm từ “di tích thiên nhiên”. Shirono bảo thích lắm, vì biệt danh đó dễ thương, nên cả tôi lẫn cái M đều quyết định sẽ gọi cô ấy là bé Thiên.
Cô ấy thích đọc tiểu thuyết và Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh [*] ; thích nhạc cổ điển hơn nhạc thần tượng; thích những bộ quần áo mềm mại với chất liệu thiên nhiên thay vì những bộ cánh loè loẹt, sặc sỡ; khi trang điểm chỉ bôi một lớp kem lót để bảo vệ da; tóc tai không làm xoăn cũng chẳng nhuộm màu; mì ly thì chỉ ăn có một lần, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của mì xào dạng cốc...
Thật sự Shirono là một cô gái đúng y như tên gọi “bé Thiên” vậy.
Sau đây, để có thể dễ dàng tưởng tượng ra con người của Shirono, tôi sẽ sử dụng cái tên “bé Thiên” để nói chuyện.
“Phải chăng Bạch Tuyết đã giết Bạch Tuyết?”
“Tên thật của chị S khiến người ta liên tưởng đến nàng Bạch Tuyết.”
Mấy ý tưởng xuyên tạc này cũng hay thật.
Nhờ buổi liên hoan đó, tôi cùng bé Thiên và cái M đã nhanh chóng trở nên thân thiết.
Đặc biệt, vì tôi và bé Thiên học cùng khoa nên thường xuyên gặp nhau trên trường, buổi trưa cũng hay đi ăn cùng nhau. Cùng thuộc khoa Khoa học đời sống con người nhưng tôi học ngành Khoa học đời sống con người, còn bé Thiên theo ngành Dinh dưỡng thực phẩm.
Bé Thiên nấu ăn rất giỏi.
Hầu như cô ấy không đi ăn ngoài bao giờ, bữa sáng và bữa tối tự nấu ở nhà, bữa trưa thì ngày nào cũng làm cơm hộp mang đi. Mỗi khi tôi chia cho cô ấy ít rau củ gia đình gửi từ quê lên, cô ấy lại biến chúng thành những món ăn kèm ngon tuyệt rồi đem đến tận phòng cho tôi. Cả khi gia đình cô ấy gửi rau củ lên lẫn khi nhận được phân chia sẻ của cái M, bé Thiên đều nấu nướng rồi chia cho hai đứa bọn tôi.
Tôi nghĩ những hôm nấu nhiều, cô ấy còn đem chia cho cả các chị khác nữa.
Tôi làm thêm ở quán nhậu nên thường về rất muộn, tới nơi cũng phải loanh quanh mười hai giờ khuya. Những hôm như thế bé Thiên đều để sẵn hộp nhựa đựng đồ ăn kèm vào hòm thư trước cửa phòng cho tôi.
Cách nêm nếm gia vị của bé Thiên hợp với khẩu vị của tôi, các món ăn cũng phong phú, có thể nói tôi đã sống lành mạnh hơn cả khi ở nhà, rồi những khi ốm đau, bệnh tật mới thấy những món ăn của cô ấy giá trị đến thế nào. Bé Thiên còn làm cả dưa góp nữa. Ngay cả những khi không có cảm giác thèm ăn đến thế nào đi nữa, chỉ cần có ít dưa chuột muối chua [*] của bé Thiên là lại có thể và cơm ngấu nghiến được ngay.
Ngoài ra, bọn tôi vốn là sinh viên nghèo, việc trong túi chỉ còn vài xu lẻ trước khi trợ cấp từ gia đình gửi lên là chuyện như cơm bữa. Ấy vậy mà chỉ cần gom góp ít lương thực từ quê gửi lên hay chút đồ ăn còn thừa trong tủ lạnh, mang sang phòng bé Thiên là kiểu gì cũng có món ngon để ăn, từ dạ dày đến trái tim đều no đủ.
Còn có cả chuyện này nữa.
Hôm đó, trời se se lạnh vì những cơn gió đầu đông bắt đầu thổi, khi tôi đang đi bộ ngang qua trước cửa nhà ga, trong túi chỉ còn vài đồng bạc lẻ thì thấy một chiếc xe tải loại nhỏ chở cá đi bán dạo. Có lẽ cũng vì trời sắp tối nên họ bán rất rẻ, có 100 yên mà mua được cả đống cá mòi. Mua xong, tôi lập tức mang đống cá đến phòng bé Thiên.
Vừa sang đến nơi thì thấy cái M đã mua cá mòi đem đến. Chưa hết, bản thân bé Thiên cũng mua cá mòi luôn rồi. Cả ba đứa đều phá lên cười vì “ý tưởng lớn” gặp nhau.
Tất nhiên, với ngần ấy cá thì không thể để mình bé Thiên xử lí được, nên hai đứa bọn tôi cũng xắn tay làm dưới sự chỉ đạo của bé Thiên. Cả bọn làm canh cá viên và cá mòi tẩm sốt mơ khô [*] chiên giòn được đầy một nồi và cả đĩa to, ba người ăn không hết nên quyết định chia cho cả những người ở phòng khác.
Vui lắm nhé! Bọn tôi mang cả nồi, cả đĩa đi gõ cửa từng phòng một rồi nói “Dịch vụ giao hàng tận nhà đây! Thức ăn nóng hổi, ngon lành vừa nấu xong đây!” Phòng nào đi vắng thì bọn tôi cho vào hộp nhựa, không quên kèm theo mảnh giấy có dòng chữ “Dịch vụ giao hàng của nhà ăn Nadeshiko!” đáng yêu bằng bút chì màu rằng cho vào trong hòm thư của họ. Vừa vui, vừa hồi hộp đáo để!
Tài nấu nướng của bé Thiên thế nào thì không phải bàn rồi, chắc là thêm cả việc sống ở đây một thân một mình chẳng mấy khi có dịp được ăn món cá, nên mọi người nhận đồ mà ai cũng vui vẻ, thích thú lắm.
Mỗi khi được ai khen một câu “Ngon lắm nhé!” là tâm trạng vui sướng tới nỗi khẽ bật ra thành một nụ cười trên môi. Đến mức tôi còn nghĩ họ mà nói thêm là “Lần sau lại làm nữa nhé!” thì ngày nào tôi cũng muốn nấu cho mọi người những món ăn mà mình có thể tự tay chế biến.
Chẳng phải việc chia sẻ đồ ăn cho mọi người là chuyện rất bình thường đối với những người tự tin về tài nấu nướng của mình hay sao? Nhà bố mẹ tôi cũng có vài người hàng xóm như thế, nhưng quả thực sau khi chính bản thân được trải nghiệm thì tôi mới hiểu rõ cảm xúc của họ.
Đem đồ đi chia cho bạn bè, chị em thôi mà đã vui như thế thì tôi nghĩ việc mong muốn được nấu ăn và đem đến cho người mình yêu thương mỗi ngày âu cũng là lẽ thường tình.
Điều này đã được đề cập đến trong bài phóng sự trên tuần san.
“Từ sau hôm ở lại làm thêm giờ với nhau, tôi đã được cô ta mang cơm hộp đến công ty cho, nhưng tới lần nhét vào tận hòm thư ở nhà riêng thì nói thật, tôi thấy rất khó chịu”
Tôi từng gặp mặt người được cho là đã nói điều này một lần rồi.
Anh ta tên là Shinoyama.
Tôi cùng bé Thiên, cái M đã sống cùng nhau rất hoà thuận, vui vẻ tại khu nhà Nadeshiko cho tới khi tốt nghiệp.
Đến khi đi làm thì mỗi đứa một nơi. Tôi trở về quê, bé Thiên ở lại tỉnh T nơi học đại học, còn cái M thì chuyển tới Osaka. Dù vậy, bọn tôi vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau qua điện thoại và email. Mùa hè năm đầu tiên sau khi đi làm, tôi và cái M đã đến chỗ bé Thiên chơi.
Với tấm bằng Chuyên gia dinh dưỡng có từ thời sinh viên, bé Thiên đã nhận được lời mời vào làm việc tại công ty sản xuất rượu Hinode, nhưng ngay trước khi tốt nghiệp, cô ấy đã thay đổi quyết định, chuyển sang làm việc cho công ty Mỹ phẩm Hinode.
“Gọi là địa phương tỉnh lẻ, nhưng đã là công ty mỹ phẩm thì chắc cũng toàn người bóng bẩy, hào nhoáng”
Cô ấy từng tỏ ra bất an như thế, nhưng ra đón chúng tôi hôm đó lại là một bé Thiên rất tươi tắn, vui vẻ nên tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng. Bé Thiên ngày nào tập lái xe còn run lẩy bẩy, đến xe đạp cũng không vượt nổi, giờ chạy ô tô ngon ơ khiến cái M bất ngờ lắm.
“Ở công ty toàn người tốt, công việc thoải mái lắm!”
“Vì tớ đi làm bằng ô tô nên lái xe khá hơn nhiều!”
Bé Thiên đã nói với tôi và cái M như vậy.
Cả hai đứa tôi đều cảm nhận được sự trưởng thành và hoàn thiện hơn của bé Thiên.
Cả bọn ghé vào một quán mì soba ở gần nhà ga để ăn trưa trước.
Ở đó, chúng tôi đã gặp anh Shinoyama.
Gọi là gặp thôi chứ lúc đó anh ta vừa mới ăn xong và đi ngang qua bọn tôi ở chỗ quầy thu ngân. Bé Thiên là người nhận ra trước, cô ấy “Ơ” lên một tiếng, còn anh Shinoyama thì tỏ ra ngạc nhiên, nhìn về phía tôi và cái M rồi hỏi bé Thiên: “Bạn cô hả?”, nên bọn tôi cúi chào xã giao dù chẳng biết ai với ai. Chỉ có thế thôi. Không có ấn tượng gì đặc biệt cả. Đó là kiểu người mà bất cứ phòng, ban nào ở các công ty địa phương cũng có một đến hai người.
Sau đó cái M còn nói “Răng thì rõ trắng mà răng cửa lại dính hành, vừa ăn mì lạnh rong biển hay sao ấy” nhưng tôi thậm chí chẳng để ý đến chi tiết đó.
Mà tôi để ý tới sắc mặt của bé Thiên hơn. Mặt cô ấy ửng đỏ hết cả lên. Ngồi vào chỗ rồi mà tôi chẳng buồn gọi đồ, quay sang hỏi bé Thiên người đó là thế nào. Cô ấy trả lời đó là đàn anh cùng công ty, nhưng lại không giấu nổi rằng mình đang có tình cảm yêu đương với người đàn ông đó.
Lúc ghé vào công viên Shiguretani chơi sau bữa ăn, tôi đã tìm cách nói chuyện để kích bé Thiên thổ lộ.
Trước khi nói về chuyện đó thì... trong bài báo người ta miêu tả công viên Shiguretani như thế nào ấy nhỉ?
“Công viên Shiguretani ở thành phố T, tỉnh T là địa điểm lí tưởng để thư giãn vào những ngày nghỉ, không khí thôn quê mộc mạc ngập tràn, nơi trẻ nhỏ bắt côn trùng ven sông, người lớn thong thả đọc sách nghỉ ngơi sau bữa tiệc nướng quây quần bên gia đình.”
Đây rõ ràng là mục tiêu của phía hiệp hội du lịch, chứ lần chúng tôi tới chơi chỉ thấy có mỗi một gia đình đang ở đấy, dù hôm đó là một ngày thứ Bảy trong kì nghỉ hè.
Riêng điểm này thôi cũng đủ hiểu cách viết của bên tuần san đúng là cường điệu.
“Bé Thiên này, cậu thích anh chàng đó đúng không? Sao cậu không tỏ tình?”
Nghe tôi và cái M nói thế, lúc đầu, bé Thiên cứ lắc đầu quầy quậy.
“Anh ấy là người rất được yêu mến ở cả công ty, làm gì có chuyện thích một người như tớ”
Cụm từ “người như tớ” là câu cửa miệng của bé Thiên từ thời sinh viên rồi. Cô ấy nhát lắm, có để ý ai, ví dụ anh chàng ở chỗ làm thêm chẳng hạn, thì cũng không dám tỏ tình, về sau người ta có bạn gái, còn cô ấy thì trải qua bốn năm đại học mà chẳng có mảnh tình vắt vai.
Thế nhưng, tôi mà là đàn ông, nhất định tôi sẽ thích những cô gái như bé Thiên. Bé Thiên thuần khiết lúc nào cũng hạnh phúc vì những điều nhỏ nhặt. Khi tôi trả lại và khen đĩa CD cô ấy cho mượn rất hay, khi tôi tặng cô ấy món quà lưu niệm nhân chuyến du lịch, rồi khi tôi mua cho cô ấy bánh sinh nhật... bé Thiên luôn đón nhận bằng đôi mắt tròn xoe sáng lên niềm vui sướng.
Nhân tiện tôi nói luôn, trong bài báo tôi còn thấy viết về mấy vụ ăn cắp xảy ra ở công ty, nhưng chỉ cần đọc riêng phần đó thôi, tôi cũng dám khẳng định ngay bé Thiên tuyệt đối không phải là thủ phạm.
“Ngày hôm sau, trên đĩa chỉ còn lại mỗi chỗ hạt dẻ.”
Bé Thiên cực kì thích hạt dẻ!
Hồi trước, cứ mỗi lần sang thu là gia đình cái M ở quê lại gửi hạt dẻ ra, và bé Thiên sẽ làm món hạt dẻ ngào đường cho chúng tôi. Ba đứa mua một chai rượu vang rẻ tiền về, vừa ăn hạt dẻ vừa nhâm nhi rượu vang và kể chuyện tình yêu tình ái thâu đêm.
Như để nhớ lại những kỉ niệm hồi ấy, hôm đó ở căn hộ của bé Thiên, bọn tôi đã chuẩn bị sẵn bánh kẹo và rượu vang rồi cùng nhau hàn huyên sôi nổi về chuyện yêu đương. Tất nhiên, trọng tâm cuộc trò chuyện là về bé Thiên. Tôi cùng cái M khuyến cô ấy cứ cho anh chàng Shinoyama đó thưởng thức mấy món ăn tủ của mình, kiểu gì cũng xong.
Vì vậy, khi thấy bài báo viết kiểu này, tôi có cảm giác như lỗi thuộc về chúng tôi, và thấy rằng bản thân phải lên tiếng xoá bỏ hiểu lầm.
“Chị S đã tận dụng khả năng nấu nướng thành thục của mình để hẹn hò với một người đàn ông trong công ty”
“Thế nhưng dường như chỉ có mình chị S nghĩ rằng hai người đang hẹn hò.”
Bé Thiên rất nghiêm túc trong quan hệ với anh Shinoyama. Để chứng minh đó không phải lầm tưởng của bé Thiên, có thể những gì tôi viết sau đây hơi tục tĩu, nhưng nhằm mục đích bảo vệ danh dự cho bé Thiên, mong được bỏ qua cho.
Năm đầu tiên sau khi ra trường, dù xa xôi cách trở thế nào tôi vẫn cố gắng đi lại gặp gỡ bạn bè. Nhưng sau đó, thời gian qua đi, tôi trở nên bận rộn với công việc và các mối quan hệ với những người ở gần mình, dần dà tôi cũng ít liên lạc với M và bé Thiên, chứ đừng nói gì đến việc gặp gỡ trực tiếp.
Phải một thời gian dài sau đó tôi mới có dịp gọi điện cho bé Thiên, chính là lần tôi nhờ mua giúp bánh xà phòng Bạch Tuyết mà tôi đã đề cập lúc trước. Đấy là khi kì nghỉ dài tháng Năm năm ngoái kết thúc.
Sau khi bé Thiên đề nghị sẽ chia cho tôi một ít xà phòng trong đống cô ấy đang thu mua với giá ưu đãi dành cho nhân viên, chúng tôi nhanh chóng dẹp chuyện đó sang một bên và cập nhật tình hình gần đây của hai đứa. Lúc đó, tôi đã hỏi xem việc của bé Thiên với anh Shinoyama thế nào rồi.
Từ đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng bật cười khúc khích có vẻ rất hạnh phúc của cô ấy. Đó chính là “nụ cười bé Thiên” đặc trưng mỗi khi cô ấy cảm thấy thoả mãn trong lòng. Nghe thế tôi cũng vui lây, chắc chắn lúc đó ở đầu bên kia, gương mặt bé Thiên đang ngập tràn niềm hạnh phúc.
Khi tôi hỏi “Có phải hai người đang hẹn hò phải không?” thì cô ấy trả lời “Đúng vậy” rồi kể cho tôi đầu đuôi câu chuyện, rằng nhờ làm theo lời khuyên lúc ấy của chúng tôi nên đã có thể tiếp cận với anh Shinoyama.
Nghe nói mọi chuyện bắt đầu từ mùa xuân năm ngoái. Hồi đó sản phẩm xà phòng Bạch Tuyết của công ty Mỹ phẩm Hinode đột nhiên bán rất chạy, công việc trở nên bận rộn khiến anh Shinoyama có vẻ kiệt sức, nên nhân cơ hội ấy, bé Thiên hạ quyết tâm làm cơm hộp đem cho anh ta.
Trong bài báo có nhắc đến, tức là anh ta đã thừa nhận chuyện này. Nhưng tôi thực sự ngán ngẩm với cách phát ngôn của anh ta. Cơm hộp nhận thì có nhận nhưng không hề hò hẹn. Sao anh ta có thể nói như thế cơ chứ?
Bé Thiên nói với tôi là anh Shinoyama đang hết sức vui vẻ tiếp nhận tấm lòng của cô ấy. Thậm chí cô ấy còn kể với tôi cả những thông tin chi tiết, như món ăn ưa thích của anh ta là thịt bò và cà tím, còn món anh ta không thích là cá trứng và cà chua... Đặc biệt, nghe nói anh ta còn đưa ra yêu cầu hết sức trẻ con, rằng thích ăn cơm nắm thay vì xới ra để nguyên. Một người thấy khó chịu với việc nhận cơm hộp liệu có nói những điều như thế không?
Bên tuần san hãy thử hỏi anh ta một lần mà xem?
Nghe tôi hỏi hai người đã làm chuyện ấy chưa, bé Thiên của tôi ấp úng nghe chừng ngại lắm, nhưng vẫn tâm sự với tôi rằng quan hệ giữa hai người đã tiến tới mức độ đó.
Đó không phải ảo tưởng của bé Thiên.
Anh ta rất thích được liếm phần giữa ngón chân giữa và ngón áp út.
Bé Thiên kể cho tôi cả những chuyện như thế cơ mà. Với bé Thiên, anh Shinoyama là người đàn ông đầu tiên nên cô ấy không quá thắc mắc về chuyện đó, nhưng bên tuần san có thấy sở thích ấy quá kì dị không? Tôi thấy người ta thường nói về những gã đàn ông thích liếm chân phụ nữ, chứ đằng này thì ngược lại, mà còn là phần giữa ngón này với ngón kia, rồi phải đúng ngón giữa với ngón áp út.
Có ai lại bịa ra những chuyện như thế này không?
Rõ ràng anh Shinoyama đang nói dối.
Bên tuần san hãy thử suy nghĩ một cách sáng suốt về vụ án đi.
“Đêm hôm xảy ra vụ án, tôi tình cờ nhìn thấy chị Noriko bước lên xe của chị S.”
Cứ cho là bé Thiên đã chở chị Miki Noriko bằng ô tô đến công viên Shiguretani đi, vậy sau đó cô ấy đã làm thế nào để gây án?
“Tưởng đâu là lợn rừng ở công viên Shiguretani chứ?”
Nếu cứ so sánh kiểu này, bé Thiên sẽ bị người đời gán cho hình ảnh một thứ phụ nữ dữ dằn mất. Trên thực tế, bé Thiên có tạng người hơi nhỏ con so với tiêu chuẩn cả về chiều cao lẫn cân nặng, nói đến thể lực thì thậm chí còn thuộc loại yếu ớt, đến mức không mở nổi cái nắp hộp mứt nữa mà.
Nghe nói hồi học cấp ba, bé Thiên có tham gia câu lạc bộ quan sát thiên văn, còn lên đại học thì không tham gia hoạt động câu lạc bộ gì cả, lúc đi làm thêm cũng chỉ làm mấy công việc hoàn toàn không cần sức lực tay chân, ngồi suốt một chỗ như dồn muối tắm vào hộp thôi.
Với thể lực như vậy, có hai khả năng để bé Thiên đưa được một người phụ nữ từ bãi đỗ xe công viên Shiguretani vào trong khu rừng.
Một là bắt nạn nhân tự đi bộ.
“Biết đâu hung thủ đã sử dụng cái bút bi để gọi chị Noriko ra ngoài vào đêm xảy ra vụ án.”
Liệu có thể gọi một người vào rừng lúc đêm hôm khuya khoắt bằng một cái bút bi không? Đi đến công viên Shiguretani thì bằng ô tô rồi, cứ cho là bị dẫn đi đi chăng nữa, nếu thấy đích đến phía trước là một rừng cây, chị Miki Noriko hẳn phải nhận ra có gì bất bình thường và không đi theo chứ.
Có thể người nào đó sẽ nghĩ đến khả năng cưỡng chế kéo đi, nhưng cũng là phụ nữ với nhau, một đối một như thế tôi cho rằng rất khó. Tôi không rõ thể hình hay thể lực của chị Miki Noriko ở mức nào, nhưng chừng nào nạn nhân còn nhận thức thì việc bị bé Thiên kéo lê đến rừng cây vẫn khó mà thực hiện.
Vậy nếu nạn nhân bị đánh thuốc mê và rơi vào trạng thái bất tỉnh thì sao?
Điều đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng của bé Thiên. Hồi sinh viên, đã có lần tôi và bé Thiên bắt gặp cái M say rượu và nằm ngủ lăn quay trên đường ngay trước cửa căn hộ. Vì quá nguy hiểm nên tôi xách vai, còn bé Thiên thì bê chân cái M, hai người cùng nhau cố gắng bế cô ấy lên, nhưng việc này thực sự rất vất vả.
Có lẽ người phóng viên viết bài báo này chưa từng làm công việc điều dưỡng hay chăm sóc người khác bao giờ. Việc di chuyển một người trưởng thành không thể nhúc nhích bằng chính ý thức của mình là một công việc nặng nhọc. Trong bất kì trường hợp nào, lúc ấy người ta rất nặng. Để di chuyển một người thuộc loại mảnh khảnh như cái M đoạn đường chừng ba mét đến lễ đường thôi mà bé Thiên đã ngã bệt mông xuống đất tới hai lần.
Như thế tức là việc bé Thiên và chị Miki Noriko cùng đi tới khu rừng không thể xảy ra.
Tuy nhiên, hãy cứ giả sử bằng cách nào đó bé Thiên đã có thể đưa chị Miki Noriko đến chỗ rừng cây đi. Mà giả định này dựa trên lí do bé Thiên là người am hiểu tường tận về cả sao trăng, thiên văn đấy nhé. Vậy sau đó liệu bé Thiên có thể dùng vật sắc nhọn sát hại chị Miki Noriko hay không?
Một cô gái yếu ớt như bé Thiên dù có vung được hung khí lên thì kiểu gì cũng sẽ bị chống cự và tấn công ngược lại thôi.
Vậy hung thủ là ai?
“Tôi đã chia tay với Noriko từ lâu rồi.”
Không phải là anh Shinoyama ư? Như thế tức là anh ta chia tay với bé Thiên, hẹn hò với chị Miki Noriko rồi lại chia tay. Vậy nguyên nhân do bên nào đây? Nạn nhân là một cô gái hết sức xinh đẹp, chẳng phải chính anh Shinoyama mới là người bị đá hay sao?
Nếu đúng như vậy thì chắc chắn anh ta có đủ động cơ để giết người.
Ngược lại, bên tuần san nghĩ động cơ của bé Thiên là gì?
“Trên thực tế, hình như chị S đã từng bị cấp trên phân biệt đối xử”
Bé Thiên có trò chuyện về công việc qua điện thoại với tôi vài lần, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nhắc đến chuyện đó. Ngược lại, cô ấy còn hay tự hào khoe được trưởng phòng khen về tài pha trà của mình.
“Ngày nào cũng làm những hộp cơm đầy hấp dẫn, nhưng hoá ra chỉ là bề ngoài. Chị S thực sự đã rất suy sụp. Bản thân tôi cũng vài lần phải nghe chị ta nói xấu về chị Noriko nên khổ tâm lắm.”
Lời khai này cũng không thể tin nổi. Có thể đã có thời điểm bé Thiên hận chị Miki Noriko vì bị cướp mất người yêu. Nhưng bé Thiên không phải là kiểu người thù dai nhớ lâu như thế. Nói xấu người khác ư? Suốt bốn năm đại học ở cùng nhau, tôi chưa bao giờ nghe thấy bất cứ câu nói xấu xa nào phát ra từ miệng bé Thiên.
Về cơ bản, mọi người sống ở khu căn hộ đó đều hoà thuận với nhau, nhưng trong số mấy đứa vào sau chúng tôi, cũng có vài đứa không ra gì. Đứa thì cứ để nguyên đống quần áo trong máy giặt dùng chung. Đứa thì gần như tối nào cũng dẫn bạn trai về hú hí ầm ĩ suốt cả đêm. Tôi và cái M từng nói xấu bọn nó, sang tận nơi nhắc nhở trực tiếp, chứ bé Thiên chưa một lần hé miệng than phiền.
Bản chất bé Thiên không phải kiểu người hung bạo giết người vì thất tình. Cô ấy là người nếu bị đá thì sẽ chỉ ở ru rú trong nhà. Bởi vì hồi sinh viên cũng vậy, cứ thất tình là cô ấy lại bảo “Tớ chắc chẳng yêu đương được đâu” rồi dành hết tâm trí tơ tưởng mấy anh chàng nghệ sĩ hay những người trên thực tế không thể với tới.
Tuy nhiên, tôi cũng hiểu lí do bé Thiên bị nghi ngờ.
“Từ đầu tuần tiếp theo, chị S đã bịa ra lí do mẹ nguy kịch để nghỉ làm.”
Phải chăng bé Thiên đã bị ép phải tham gia vào kế hoạch phạm tội của anh Shinoyama? Hắn đã lừa gạt và đang tìm cách đẩy tội cho cô ấy. Bên tuần san có nghĩ tới khả năng những người đưa ra bằng chứng bất lợi cho bé Thiên đang thông đồng với nhau không?
Phải chăng phóng viên viết bài báo này là người không thực sự nắm bắt được các khía cạnh của câu chuyện? Chỉ bóc tách những điểm được cho là thú vị, ghép nối chúng lại với nhau theo cảm tính, rồi từ đó sáng tạo ra một câu chuyện hoàn toàn sai lệch. Chẳng phải chúng ta đã bị chi phối, bị dẫn dắt trong cách nhìn nhận một con người hay sao?
Viết đến chỗ thông đồng, tôi lại nảy ra một giả thuyết khác.
Biết đâu chính chị Miki Noriko đã tấn công bé Thiên thì sao?
Bé Thiên là người thật thà, chỉ cần nhờ một câu thì chắc chắn cô ấy sẽ đánh xe chở ra công viên Shiguretani giúp. Bịa đại một lí do nào đấy cũng có thể dụ cô ấy vào rừng cây mà không mảy may chút nghi ngờ. Biết đâu tại đây, khi sắp bị tấn công, bé Thiên mới chống cự theo phản xạ, trong lúc hỗn loạn đã đâm vào người nạn nhân.
Mình không giết nó thì nó sẽ giết mình. Có lẽ bé Thiên đã bị nỗi sợ hãi chi phối nên mới đâm đối phương nhiều lần đến vậy. Việc châm lửa đốt sau đó không biết chừng cũng do đối phương đã có chuẩn bị từ trước nên tiện thể làm luôn.
Nếu như thế thì đó là phòng vệ chính đáng.
Tôi nghĩ giả thuyết này hơi ngược đời, tuy nhiên, lí do khiến tôi không thể phủ nhận nó hoàn toàn vì bé Thiên không hề liên lạc với tôi sau đó. Rõ ràng bé Thiên có can dự đến vụ án này bằng một hình thức nào đó.
Chỉ có điều, nếu bị ép phải tham gia phạm tội và phải trốn chui trốn lủi, hẳn cô ấy sẽ nhờ tới tôi hoặc cái M chứ. Tuy nhiên, hoàn toàn không có liên lạc gì tới chỗ tôi hay chỗ cái M cả.
Liệu điều đó có nghĩa bé Thiên không phải đồng phạm, mà đã phạm phải tội gì nặng hơn không? Gọi là tai nạn, phòng vệ chính đáng, nhưng nếu đúng bé Thiên đã ra tay giết người thì làm sao cô ấy có thể chịu được cảm giác tội lỗi ấy...
Có khi nào cô ấy sẽ làm chuyện tự kết liễu đời mình không?
Nếu chẳng may bé Thiên đọc được bài báo trên Tuần san Taiyo, biết rằng mình đang bị tình nghi thì chẳng phải sẽ càng cảm thấy bế tắc mà vội vã nghĩ tới cái chết hay sao?
Chính các người đang dồn bé Thiên đến con đường đó đấy.
Tôi sẽ ghi địa chỉ nhà bố mẹ bé Thiên ở dưới đây. Xin hãy tìm cô ấy giúp tôi! Nếu bé Thiên được tìm thấy trong tình trạng xấu nhất thì tôi sẽ kiện Tuần san Taiyo.
Là kẻ phạm tội cũng được, hãy trả bé Thiên lại cho tôi.
Hãy trả người bạn thân nhất lại cho tôi...