YATSUKA KINUKO
Này, này cậu, lại đây.
Cậu là phóng viên từ Tokyo đến điều tra về con bé nhà Shirono đúng không? Tôi có chuyện nhất định phải nói, cậu lại đây chút đi.
Cậu vội đi đâu? Nay tôi còn thấy cậu nói chuyện với ông lão nhà Tanimura mà, hay cậu định tới gặp cái Yuuko? Thôi đừng. Ngày trước có thể con bé đấy thân với Shirono thật, nhưng nó đâu nói chuyện với ai. Khả năng giao tiếp của nó quay về con số không từ bao năm rồi.
Thi thoảng đi ngang qua nhau, nó không thèm để ý đến tôi một chút nào. Tôi tử tế lên tiếng làm thân mà nó toàn làm thinh. À, cứ bảo nó là đứa hikikomori [*] , chứ thật ra nó chỉ không đi làm thôi, chẳng phải kiểu ở rịt trong nhà không bước chân ra ngoài đâu. Tôi hay gặp nó đi bộ xách theo túi nilon của cửa hàng tiện lợi đối diện bờ sông, bên trong toàn nước hoa quả với bánh kẹo.
Hồi còn nhỏ trông nó cũng xinh xắn lắm, mà giờ nhìn không nhận ra.
Tôi muốn nói với cậu về vụ hoả hoạn.
Cậu nghe ông lão kia nói rồi hả? Từng đấy tuổi mà đầu óc vẫn khá quá nhỉ. Kể ra vụ đó cũng um sùm, quên sao được.
Tôi là người phát hiện ra đám cháy đó.
Sao, cậu lên nhà chứ?
Chuyện xảy ra mười bốn năm trước rồi thì phải. Năm đó ông nhà tôi là trưởng khu Nagasawa này. Nói thế chứ ổng chỉ ló mặt làm công to việc lớn thôi, mấy chuyện vặt vãnh toàn đến lượt tôi gánh. Hôm ấy, tôi đến đền thờ Minh Thần để dọn dẹp chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân.
Trên đường đi, tôi đi ngang qua cái Miki và Yuuko.
Nhìn nhầm? Cậu này, chả lịch sự gì cả. Tôi có cô con gái học cùng lớp với hai đứa nhỏ đó mà. Lúc ấy tôi còn tự hỏi sao con gái mình không đi cùng hai đứa đó, nên dù chỉ đi ngang qua tôi cũng nhớ rất rõ. Không chỉ vậy thôi đâu, trẻ con vùng Nagasawa này tôi nhớ mặt thuộc tên hết.
Con gái tôi đang làm tiếp viên hàng không, công việc danh giá như thế cơ mà. Từ nhỏ nó đã tươi tỉnh, hoạt bát, không hợp với kiểu trầm trầm lén lút làm chuyện xấu như hai đứa kia.
Ấn tượng lúc đi ngang qua tụi nhỏ hả? Hai đứa chúng nó vừa đi bộ vừa nhìn nhau cười tủm tỉm. Lúc đấy tôi không để ý lắm, nhưng sau nghĩ lại mới tự hỏi phải chăng đó là gương mặt không giấu nổi nỗi hưng phấn khi vừa nghịch lửa. Tàn dư sót lại sau vụ cháy cũng kì lạ.
Leo một đoạn lên cầu thang đá ở chân núi Myojin là đền thờ Minh Thần. Vụ hoả hoạn đó thật thê thảm quá. Khói cao tới nỗi mắt thường từ xa còn nhìn thấy. Có vài người để ý thấy khói bốc lên, nhưng người ta tưởng lầm tôi dọn dẹp rồi đốt rác với lá cây. Đằng sau đền thờ có lò đốt rác nhỏ mà.
Nhưng tôi không phải người duy nhất biết đó là một vụ hoả hoạn. Lúc đó tôi không mang theo điện thoại di động nên phải mượn điện thoại của một nhà gần nhất, báo cho trạm cứu hoả rồi cùng gia đình nhà đó chạy tới núi Myojin. Mất một lúc xe cứu hoả mới tới được nên trên đường đi, tôi cố gắng huy động nhiều người nhất có thể xếp thành hàng trên cầu thang dẫn tới đền thờ rồi chuyền nước dập lửa.
Người đứng đầu đương nhiên là tôi rồi.
Khi leo lên hết cầu thang, lửa đã lan tới ngôi đền, tôi ra sức đổ nước. Do hướng gió mà khói và tàn lửa bay hết về phía tôi, nhưng mình đâu thể bỏ chạy được. Bởi vì Minh Thần là vị thần bảo vệ vùng Nagasawa này, ngôi đền mà bị thiêu rụi thì chẳng biết sẽ có thảm hoạ nào xảy ra đâu. Trong đám tàn lửa còn có miếng giấy hình người bắn ra, trông đáng sợ lắm, mà tôi vẫn liều mạng đấy.
Nhưng hôm đó trời khô không khốc, không có nổi tí gió nên ngôi đền cũ kĩ chẳng mấy chốc đã bị thiêu rụi. Lửa từ ngôi đền cháy lan sang cả cây cối xung quanh, sau khi tới hiện trường, đội cứu hoả đã làm mọi cách để ngăn đám cháy không biến thành một trận cháy rừng. Vừa hoàn hồn thì đã phải ra làm chứng để cảnh sát xác minh hiện trường rồi.
Ngọn lửa xuất phát từ lò đốt rác phía sau ngôi đền. Sau khi đốt thứ gì đó, do nắp lò vẫn mở nguyên nên than cháy dở bị gió thổi bùng lên, khiến ngọn lửa lan sang đền thờ. Bên trong lò đốt rác có khoảng năm mươi cây kim ghim dùng cho may vá, khi cảnh sát hỏi thứ gì đã bị đốt thì tôi cũng nói về vụ mảnh giấy bay ra kia.
Tiếp đó là chuyện đi ngang qua cái Miki và Yuuko trên đường tới ngôi đền nữa. Không phải tôi nghi ngờ hai đứa nhóc đó. Người ta yêu cầu tôi kể lại quá trình từ khi rời khỏi nhà tới lúc phát hiện đám cháy thì tôi kể lại y nguyên thôi.
Nhưng mà này, khi nghe thấy có một vài que diêm của quán rượu Shirayuki rơi trên cầu thang đá, tôi đã ngờ ngợ, chẳng phải đám trẻ con gây ra hoả hoạn hay sao? Nói đúng hơn, là cái Miki.
Vụ này hồi đó nổi lắm. Thấy bảo ông chồng nhà Shirono mỗi ngày đều tới quán rượu đối diện bờ sông đó để vung tiền cho một cô nhân viên trẻ. Không chỉ thế, chuyện thật hay không thì tôi không rõ, nhưng có tin đồn bà vợ đã lao đến chỗ cô ả kia, vừa hét “Tao sẽ giết mày” vừa khua dao bếp loạn xạ.
Bà ta thực sự có thể làm điều đó đấy. Bà ta nổi tiếng ghê gớm, được gọi là “sư tử Hà Đông” vùng Nagasawa mà. Cái Miki thì trầm tính tới mức kì lạ. Gương mặt bụ bẫm, nước da trắng trẻo giống hệt bố nó rồi, nên tính cách phải giống mẹ chứ nhỉ.
Bà vợ không phải xấu xí gì cho cam, nhưng vì gương mặt sắc sảo bị cháy nắng nên chắc ông chồng thấy xấu hổ. Cô ả người tình trắng trẻo xinh đẹp như đến từ xứ tuyết ấy.
Không riêng gì chuyện cô bồ, bà vợ ở nhà cũng mắng mỏ, quát tháo ông chồng suốt, trong nhà chắc lục đục lắm.
Tôi nghĩ hình nhân bằng giấy do cái Miki làm dựa trên cô tình nhân của bố nó. Nhưng thủ đoạn thâm độc tới mức đầm đầy kim ghim rồi đốt cháy không phải chuyện một đứa trẻ con có thể làm.
Đương nhiên, tôi chưa từng nói suy đoán đó với ai, kể cả cảnh sát.
Nghe nói hai đứa nhỏ nhanh chóng thừa nhận việc nghịch lửa ở phía sau ngôi đền, nhưng tuyệt nhiên không chịu trả lời đã đốt cái gì và vì sao lại tới tận đền thờ Minh Thần.
Mà làm sao nói được, kể cũng đáng thương. Lòng chưa hết buồn khổ vì gia đình bất hoà thì lại lỡ gây ra chuyện lớn tày đình. Dù sự thật vẫn chưa được khám phá, nhưng con nhỏ đó hối lỗi đủ rồi thì mọi người cũng tha thứ...
Nhưng mà chẳng phải con nhỏ có năng lực nguyền rủa hay sao?
Có thể người thành phố nghe đến mấy chuyện này thì thấy buồn cười, nhưng đây là sự thật.
Ồ, cậu biết lời nguyền đó rồi à?
Vậy trước khi nói tiếp, tôi đi pha trà đã nhé.
Ban nãy tôi nói rồi đấy, con gái tôi học chung với cái Miki, từ cấp một tới cấp ba đều học cùng một trường. Tôi với con gái thân nhau tới nỗi người ta bảo hai mẹ con là hai chị em, lần nào cái Miki ếm lời nguyền gì ở trường, con bé đều về kể cho tôi biết.
Các bậc phụ huynh khác nghe lời nguyền này nọ thường không tin đâu, có khi còn khiển trách con cái sao lại nói mấy chuyện đó nữa, nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy rồi. Đám trẻ con ngây thơ bị dồn đến bước đường cùng, không phải do nghi thức nguyền rủa thì là cái gì?
Vết thương của thằng bé trong câu lạc bộ bóng đá, cả việc người giáo viên bị trầm cảm, tôi cho rằng đều do con bé đâm kim ghim vào hình nhân bằng giấy rồi đem đốt mà gây nên. Đương nhiên, tôi không nói với con mình suy nghĩ đó. Một cô con gái đa sầu đa cảm như đứa nhà tôi đã đủ mệt rồi, làm sao chịu nổi nếu nó bắt chước làm mấy trò kích động hơn.
Có vẻ hai đứa không hợp tính nhau, nên tôi khuyên con mình không cần miễn cưỡng chơi thân với cái Miki làm gì.
Nhưng mà cứ im lặng thì tôi lại bứt rứt không chịu nổi. Bảo là người nhà quê, chứ cái Miki được đi học ở đại học nữ sinh công lập cơ mà. Đám người không biết bản chất thật của nó cứ ra rả ra rả khen giỏi này giỏi nọ tới tận mây xanh, làm bà mẹ được dịp phổng mũi đi khắp thị trấn ra oai đấy.
Con nhà tôi học khoa Anh văn trường Cao đẳng nữ sinh J. trên Tokyo! Anh là người ở đấy, chắc cũng biết trường đó khó vào cỡ nào ha. Nhưng đám người nhà quê ở đây chỉ nghe đến trường đại học công lập quy chế bốn năm liền mặc định nhà bên kia giỏi hơn.
Dù sao thì đầu óc con nhỏ đó cũng nhỉnh hơn con nhà tôi thật, nhưng thấy một đứa nội tâm lệch lạc như thế suốt ngày được khen ngợi hơn con gái mình, khiến tôi đêm nào cũng trùm chăn cắn răng suy nghĩ liệu có nên nói ra sự thật hay không.
Nhưng tôi đã không nói gì. Tôi biết rõ ràng trường cao đẳng con gái mình theo học là một trường khó.
Mà dù sao thì trường nào không quan trọng. Dù khó vào tới mức nào, thậm chí được nhận vào Đại học Tokyo đi chăng nữa, rốt cuộc cũng chỉ là điểm số. Điều quan trọng là tương lai làm nghề gì kia. Từ hồi học tiểu học, con bé nhà tôi đã quyết tâm trở thành tiếp viên hàng không, và nó đã thực hiện được ước mơ rồi. Tôi chưa nghe thấy trong vùng này có ai khác từng trở thành tiếp viên hàng không, chắc chắn con nhà tôi là người đầu tiên.
Ngược lại, cái Shirono vào làm việc ở một công ty mà tôi chưa từng nghe đến.
Bà mẹ nó cứ tự mãn khoe “công ty sản xuất rượu Hinode”, chứ hỏi kĩ thì mới biết là công ty con sản xuất mĩ phẩm. Nếu là mĩ phẩm, trừ phi vào làm ở mấy chỗ như trung tâm thương mại, không thì còn lâu mới có cửa so với tiếp viên hàng không nhé. Ấy vậy mà...
Từ năm ngoái, sản phẩm xà phòng của công ty đó trở nên phổ biến, ai cũng khen nên tôi thử gọi điện đặt mua thì thấy bảo hết hàng. Nếu hết hàng rồi thì đâu cần chiếu TVC quảng cáo làm gì nữa nhỉ. Thi thoảng đi mua đồ, có người giới thiệu cho tôi loại xà phòng đó, tôi than thở không mua được thì người ta bảo: “Sao không nhờ cái Shirono?”
Tôi mới hỏi chuyện đó nghĩa là sao, thì mới biết cái Miki đang làm việc ở công ty sản xuất loại xà phòng bán chạy số một Nhật Bản đó. Gì chứ, xà phòng được làm ra ở chỗ đấy cơ à.
Nhưng kể từ dạo ấy, chẳng hiểu sao tôi có dự cảm chẳng lành. Tôi tự hỏi con nhỏ giờ đang như thế nào, liệu có đang lén lút thực hiện nghi lễ nguyền rủa nào đó hay không?
Khi biết tin về “Vụ sát hại nữ nhân viên văn phòng ở công viên Shiguretani” trên tivi, nghe nạn nhân bị đâm nhiều nhát bằng vật nhọn rồi bị thiêu cháy, tự nhiên trong đầu tôi hiện lên gương mặt của cái Miki. Nhưng nghĩ bụng mình làm gì có khả năng dự đoán như thần thế, tôi thử lên mạng tìm hiểu thông tin về vụ án để thông thoáng tư tưởng.
Rồi tôi thấy người ta ghi nạn nhân là một nữ nhân viên văn phòng của công ty xà phòng Bạch Tuyết. Giây phút đó, tôi chắc chắn thủ phạm chính là cái Miki. Tôi không giải thích được có vấn đề gì giữa nó và nạn nhân, nhưng việc nó cắt giấy hình người tượng trưng cho người nó căm hận hồi nhỏ đã vượt quá giới hạn, cuối cùng thì nó trực tiếp xuống tay với người thật.
Có thể nó đã thử nghiệm trên hình nhân bằng giấy, nhưng lời nguyền không đem lại hiệu quả như mong muốn. Tôi từng nghe trên một chương trình nào đó rằng kể cả với giám mục, nhiều trường hợp chỉ khi còn là con trẻ, năng lực mới có thể phát huy ở mức cao nhất.
Cái Miki từng sở hữu năng lực đó trong một khoảng thời gian, nhưng bây giờ chúng đã biến mất hoàn toàn.
Chuyện này sao? Đương nhiên cậu là người đầu tiên được nghe đấy. Tôi cũng từng phân vân không biết có nên gọi điện ẩn danh báo cho cảnh sát, hay viết thông báo lên mạng không, nhưng tôi không làm được. Tôi không nghĩ có người sẽ nghiêm túc đón nhận câu chuyện về lời nguyền nghe nhảm nhí này.
Hơn thế, tôi vẫn luôn ôm cảm giác tội lỗi cho đến giờ chưa từng tiết lộ với ai về thân thế thực sự của cái Miki.
Hồi xảy ra vụ hoả hoạn ở đền thờ Minh Thần, tôi mà nói ra với người nào đó thì tốt rồi. Ngay cả khi con gái kể cho tôi nghe câu chuyện về lời nguyền, tôi cũng có cơ hội để bóc trần sự thật. Nếu tôi làm thế, dù chỉ là ví dụ thôi, biết đâu Miki đã có thể đến gặp nhà tư vấn và loại bỏ những cảm giác tiêu cực. Chỉ cần đến tạ lỗi Minh Thần ở ngôi đền được xây lại đã tốt lắm rồi.
Hôm nay kể chuyện này với cậu, cũng bởi trước đây tôi đã rất khổ sở vì phải giữ im lặng. Dù có thể khẳng định cái Miki là thủ phạm, nhưng tôi không thấy tên con nhỏ đó được nhắc đến trên tivi hay báo chí. Ban nãy, tôi còn nhận được tin từ Matsuda, kể rằng có phóng viên tuần san từ Tokyo đến điều tra về Shirono Miki.
Có phải người ta quy định không được tiết lộ danh tính người cung cấp thông tin lên tuần san đúng không cậu? Giả sử cái Miki có hỏi về người làm chứng thì không ai được nói với nó đâu nhỉ.
Bởi thế nên tôi mới sẵn sàng đợi cậu đấy.
Dù mọi người có nói gì về con nhỏ đó, rằng nó là người trưởng thành, hay nó chăm chỉ nghiêm túc, thậm chí nó không phải là kiểu có thể ra tay giết người, thì những điều tối kể hôm nay mới chính là con người của nó, cậu nhất định phải viết vào bài báo đấy.
Mà cũng mỉa mai thật, con nhỏ đó đốt đền thờ Minh Thần bằng diêm của quán rượu Shirayuki [*] , sản phẩm công ty nó làm ra lại tên là Bạch Tuyết.
Con nhỏ đó mỗi ngày đến làm việc với tâm trạng như thế nào nhỉ?
Nếu mặt hàng xà phòng đó có cái tên khác... Gì chứ, giờ nói thì cũng đâu giải quyết được vấn đề gì.