TANIMURA YUUKO
Shirono Miki à.
Nói cho ông cũng được, nhưng tôi vừa chơi vừa kể được không? Phải rồi, hay là cùng chơi đi. Trò này đơn giản thôi, bên nào lên được thành của đối phương trước thì có thể nhận được vàng... À, từng chơi rồi hả? Vậy thì còn chờ gì nữa.
Ban nãy ông nội lên phòng hỏi tay phóng viên đến từ Tokyo về rồi à, làm tôi ngẩn ra chả hiểu gì. Trước khi đến đây ông tạt ngang ngó dọc vào đâu à?
Ồ, không được tiết lộ đã phỏng vấn ai hả. Kể cả ông không nói thì ngày mai mấy bà hàng xóm trong vùng này cũng buôn hết ra thôi. Chưa kể bà già tôi thích mấy vụ ngồi lê đôi mách này lắm, chuyện không muốn nghe mà liên quan đến nhà mình cũng đi lụm về. Hừmmm, nhờ thế mà tôi vẫn biết kha khá chuyện trong vùng này dù ru rú trong nhà.
Nếu ông tạt vào đâu đó trên đường cùng ông nội tôi từ ngoài đồng về đây thì chắc ông gặp bà Yatsuka rồi. Có khả năng bà ta nghe ai đó nói về ông nên đã đợi sẵn. Đúng không?
Chuyện đấy cũng không được nói? Không sao. Ông thì tôi nắm trong lòng bàn tay. Ngoài mặt ghi hết rồi kia kìa. Ông đang thắc mắc không biết đã từng gặp tôi ở đâu chưa, đúng không? Hả, trả lời chuyện đấy thì có sao đâu. Chà, vậy thì tôi phải nghĩ cách đặt câu hỏi thôi.
Nếu ông hỏi về Shirono Miki, chắc bà già kia đã kể cho ông nghe về vụ hoả hoạn ở đền thờ Minh Thần rồi. Chuyện chúng tôi đốt hình nhân giấy để thực hiện nghi lễ nguyền rủa ấy.
Ông ngạc nhiên cái gì? Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hé răng nói nửa lời mà ông tin mấy lời nhảm nhí đó của bọn họ là sự thật hả? Ngốc thật đấy. Hôm nay mới gặp ông lần đầu, tôi không có lí do để tiết lộ gì cho ông đâu. Nếu ông nghĩ chỉ cần xưng danh phóng viên là doạ được đám nhà quê chúng tôi thì ông nhầm to rồi. Lúc ở nhà bà Yatsuka, chắc chắn bà ta đã nói qua về tin đồn cho ông.
Liệu bà ta có thực sự giữ ý định không tiết lộ cho ai không nhỉ? Kể ra sẽ bị bệnh nặng đấy.
Dù sao thì chắc bà ta vẫn chưa nói sự thật cho cảnh sát.
Câu chuyện của bà Yatsuka không hoàn toàn là nói dối. Việc chúng tôi gây ra vụ hoả hoạn ở đền thờ Minh Thần khiến ngôi đền bị thiêu rụi là sự thật. Cả việc chúng tôi đốt hình nhân giấy cũng không sai.
Dù vậy, Anne... Là Shirono Miki đấy. Tôi gọi cậu ấy là Anne. Anne bảo tôi gọi cậu ấy như thế. Cậu ấy gọi tôi là Diana.
Bởi vì... Ông đừng tỏ thái độ lộ liễu như thế. Ông muốn chê hai cái tên đó không hợp với chúng tôi chứ gì? Chỉ là một trò chơi của trẻ con thôi. Mà này, ông đang dùng Man-malo đấy à?
Ừmm, tôi vừa mới bỏ rồi.
Toàn mấy kẻ già đầu đặt tên tài khoản nghe phát ớn.
Chuyện là như thế đấy. Bà già Yatsuka chắc đã nói với ông là Anne đốt miếng giấy hình người đó để ếm lời nguyền lên ả nhân tình của bố cậu ấy. Bả tự tưởng tượng ra chuyện đó đấy.
Hồi ấy đúng là gia đình Anne lục đục vì bố cậu ấy gian díu với một người phụ nữ ở quán rượu, nhưng Anne không phải kiểu người gây chuyện để giải toả niềm căm hận của bản thân. Chưa kể đó không phải là nỗi căm hận, đó là niềm khổ đau.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy Anne mở miệng nói xấu về người khác, dù chỉ một lần.
Anne là người đề xuất ý tưởng làm và đốt hình nhân bằng giấy. Nhưng mà để giúp tôi.
Tôi bị bắt nạt suốt từ hồi vào cấp một. Ngoài tính tình nhút nhát thì nói năng không thú vị, làm gì cũng hậu đậu cũng đã đủ để khiến tôi bị bắt nạt rồi, nhưng yếu tố chốt hạ nằm ở cái tên. Ông nghe ông nội tôi kể chưa? Tên của tôi ấy. Không chữ Hán cơ.
“Yuu” (夕) trong “yuugata – hoàng hôn” (夕方) và “ko” (子) trong “kodomo – trẻ con” (子ども) ấy.
Trước khi vào cấp một, mọi người hay gọi tôi là “bé Yuu” nhưng sau khi đi học một thời gian, tôi dần bị gọi thành “Tako [*] ”. Gì mà “Ra là thế” hả? Đám trẻ con ngớ ngẩn nhà quê cứ vừa chống nạnh vừa gọi Tako, Tako miết, ghét kinh lên được. Những lúc như thế, tôi lại nghiến răng, mặt đỏ lựng cả lên, chúng lại được thể trêu tiếp “Kìa, đúng là bạch tuộc rồi” còn tôi chỉ biết khóc thút thít.
Lạiii nữa. Ông lại làm cái mặt chán ốm đấy rồi. Trò chọc ghẹo “bạch tuộc” cứ diễn ra mỗi ngày, mãi mà không hết. Đúng là địa ngục đối với một đứa trẻ. Akahoshi Yuuji làm sao mà hiểu được nhỉ.
Tôi nói với bố mẹ mình không thích đi học nữa, họ hỏi lí do vì sao, rồi phá lên cười ngay khi tôi cố nén nỗi xấu hổ mà bộc bạch cho họ chuyện bị trêu chọc ở trường. Tôi nói rằng đó là lỗi của bọn họ, nhưng hai người bảo đó là tại ông nội.
Ông bà già tôi quyết định đặt tên tôi là “Yuuko” với chữ Hán gồm “yuu”(夕) trong “yuugata – hoàng hôn” (夕方), chữ 布 âm gió và “ko” trong “kodomo - trẻ con” (子ども), nhưng lại để ông nội đi đăng kí. Khi tới uỷ ban, ông tưởng rằng ba chữ Hán 夕布子 trong tên tôi không đọc là “Yuuko” nên đã tự ý bỏ đi chữ 布 và chỉ đăng kí hai chữ 夕子 cũng có cách đọc giống thế. Ông hiểu không? Một khi đã đăng kí, nếu có sai sót cũng không thể chỉnh sửa ngay được.
Nghe ông nội kể lại, ông bà già tôi nhanh chóng tới uỷ ban để báo thiếu chữ 布 trong tên của tôi, nhưng nếu muốn thay đổi phải lên làm thủ tục ở toà án. Người ở uỷ ban bảo dù gì cũng chỉ thiếu một chữ, không cần làm um sùm lên. Ông bà già tôi thấy lên tận toà án thì phiền quá, nên chấp nhận cái tên “Yuuko” với hai chữ Hán.
Nghe cũng thuyết phục phết.
Sao họ lại để ông nội đi được nhỉ? Mà cái tên đó là sao chứ? Có biết bao nhiêu chữ khác hay hơn đấy, “yuu” (優) trong “yuushuu - ưu tú” (優秀), “yuu” (永) trong “yuukyuu - vĩnh cửu” (永久), “yuu” (有) trong “yuumei – nổi tiếng” (有名). Mà thôi, có chê nó ngu ngốc tới khi nào đi chăng nữa thì cũng không làm gì được.
Ô, ông lại thua rồi à? Mạng đó không phải chỉ còn một nửa thôi sao?
Tên và đạn pháo sắt chỉ bắn ra từ hướng chính diện thôi. Ông chẳng hỏi câu nào, có mỗi việc ngồi nghe tôi nói thì tập trung hơn một tí đi.
Phải rồi, trò chơi kết thúc thì cuộc nói chuyện này cũng chấm dứt.
Tôi có thể xoay xở đến trường với cái tên Tako là nhờ có Anne sang đón đi học mỗi sáng. Vì sao nhỉ? Chắc chỉ đơn giản là sống cùng một khu, tiện đường đi học thì cậu ấy ghé qua nhà tôi, nhưng chỉ với từng đấy điều kiện thì người đó cũng có thể là Yatsuka Akane.
Nhưng Anne và Akane khác nhau một trời một vực.
Akane là đứa chịu trách nhiệm cho sự ra đời của cái tên Tako. Trẻ con chưa được học chữ Katakana và chữ Hán hồi năm lớp một tiểu học. Ấy thế mà khi vừa nhập học chưa được bao lâu, con nhỏ đó đã nói trước mặt mọi người “Chữ ‘yuu’ trong tên của Yuuko viết giống chữ ‘ta’ trong ‘tako’ thế, mọi người sẽ đọc nhầm đấy. [*] ”
Có khác gì bảo mọi người “Hãy gọi nó là Tako!” đâu cơ chứ. Một đám nhóc không biết chữ Hán lẫn Katakana tưởng thế là thông minh lắm, cứ luôn mồm gọi tôi là Tako.
Tako, Tako, Tako, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng gọi tôi là Tako.
Chỉ có Anne gọi tôi là Yuuko.
“Chào buổi sáng Yuuko. Đến trường thôi nào.”
Nghe thấy tiếng của Anne ngoài hiên, tôi mới đeo cặp sách lên vai.
Từ năm lớp bốn, Anne bắt đầu gọi tôi là Diana, nhưng trước mặt mọi người, cậu ấy vẫn gọi tôi là Yuuko.
Tôi chật vật mỗi ngày để có thể đến trường, nhưng khi lên cấp hai, trò bắt nạt không dừng lại mà ngày một trầm trọng hơn, chữ Hán hay Katakana chẳng còn là vấn đề nữa.
Bọn con trai hay vừa sờ ngực tôi vừa chế giễu “Tìm thấy xúc tu bạch tuộc rồi.” Có những khi tệ hơn, cả đám lao vào hỏi “Hai chân còn lại đâu?” rồi lột sạch quần áo, sờ soạng khắp thân thể tôi.
Phải rồi phải rồi, đôi mắt của ông đấy. Bọn chúng đã nhìn chòng chọc tôi bằng đôi mắt như thế.
Bọn con gái thì hay lén lút làm mấy trò thâm độc, như giấu quần áo thể dục của tôi đi, nhốt tôi vào phòng dụng cụ, hoặc đẩy tôi ngã xuống cầu thang.
Tôi đã muốn chết quách đi cho rồi, quyết tâm treo cổ trên cây thông ở đền thờ Minh Thần, còn viết một lá thư chia tay gửi cho Anne. Hồi đó tôi vừa lên lớp sáu. Vì chuyện đó mà Anne đã khóc nức nở.
“Tớ sẽ làm gì đó để Diana không bị bắt nạt nữa”
Cậu ấy đã ôm tôi và nói như vậy.
Ba ngày sau, vào một chiều thứ Bảy, Anne tới nhà và cho tôi xem cuốn tạp chí Phép thuật thần tiên cậu ấy vẫn mua hằng tháng. Trong hàng đống bài viết về xem bói và cầu may, có một chuyên mục thảo luận về nỗi đau.
Nó viết về cách hoá giải nỗi đau nhờ bùa cầu may.
Dưới câu hỏi “Tôi bị bạn cùng lớp bắt nạt và chế giễu về vẻ bề ngoài. Làm thế nào để mọi người đối xử tốt với tôi?” có dòng gạch chân bằng bút đỏ. Câu trả lời là như thế này.
“Bạn cùng lớp đối xử tệ với bạn vì họ đang bị ếm lời nguyền hoa hồng đen của phù thuỷ. Để hoá giải lời nguyền, hãy sử dụng phép thuật của hoa hồng trắng.
Bước 1: Dùng giấy trắng cắt thành hình người khoảng 15 cm theo số bạn học cùng lớp, ghi tên từng người lên phần đầu của hình nhân.
Bước 2: Trên ngực trái của hình nhân, vẽ và tô đen hình trái tim. Đó là vị trí bị phù thuỷ ếm bùa.
Bước 3: Vừa hô bùa chú “Ủm ba la úm ba la! Trái tim đen tối hãy vỡ ra!”, vừa dùng kim ghim bạc đâm vào hình trái tim. Với những người bị lời nguyền của phù thuỷ ếm quá mạnh, hãy sử dụng nhiều kim ghim để tăng hiệu quả.
Bước 4: Đốt hình nhân cùng kim ghim ở nơi thánh thần linh thiêng, tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy, càng không được để lộ mình đã sử dụng ma thuật.
Bằng cách này, trái tim của những người bạn học từng xấu tính với bạn sẽ lại trở nên thuần khiết như những đoá hồng trắng, chắc chắn họ sẽ đối xử với bạn thật tốt. Cố gắng lên.”
Ông không được cười, Akahoshi Yuuji.
Khi Anne bảo tôi làm cái này, tôi khá thất vọng. Tôi cứ ngỡ một người chăm chỉ, giỏi giang như Anne sẽ nghĩ tới phương pháp giải quyết nào đó thực tế hơn một chút. Nhưng Anne không hề giỡn mặt với tôi. Đó là kết quả cậu ấy có được sau khi thực tâm suy nghĩ cho tôi.
Tôi xé quyển lịch còn dang dở chưa hết tháng trong phòng ông nội vì nghĩ từng đấy là đủ để làm hình nhân. Tính cả giáo viên chủ nhiệm, tôi cần giấy làm đủ hình nhân cho ba mươi lăm người.
Chúng tôi viết tên và vẽ trái tim màu đen lên hình nhân, dùng kim ghim trong hộp may vá của bà để đâm chúng. Tôi xiên tận năm cái kim vào hình nhân của Akane. Chúng tôi đã làm việc đó ở căn phòng này, nhưng không biết nơi nào linh thiêng để đốt đám giấy. Nói đến thánh thần linh thiêng, chúng tôi chỉ nghĩ tới đạo Kito, nhưng quanh đây không có giáo hội nào cả. Rồi Anne chợt nói như nghĩ ra ý tưởng gì đó.
“Thần linh của chúng ta chẳng phải là Minh Thần sao?”
Từ bé chúng tôi đã đi rước kiệu, đi lễ và được nhận bánh kẹo rồi mà.
Tôi đồng ý với ý kiến của Anne, hai đứa cho đám hình nhân vào túi rồi cùng nhau đi đến đền thờ Minh Thần. Thật may là trên đường đi, chúng tôi không gặp ai cả. Đốt ở trước cửa đền thì dù xa cũng sẽ bị nhìn thấy, nên chúng tôi vòng ra sau để tránh có người nhòm ngó. Ở đó có một lò đốt rác. Tôi nghĩ thế này là được rồi, nhưng Anne không cho rằng có thể coi lò đốt rác là nơi linh thiêng.
Vì thế hai đứa chọn giải pháp trung gian, chúng tôi để nắp lò mở rồi bắt đầu đốt đám hình nhân. Làm như thế, chúng tôi có thể chắc chắn rằng đám hình nhân bằng giấy sẽ được thiêu rụi hoàn toàn. Vì trong lò có cả rác nên chúng tôi cho vào đó lá rụng, cành cây trước để che đi, sau đó cho đám hình nhân giấy vào trong lò theo thứ tự ghế ngồi trên lớp. Tất cả đều là ý tưởng của Anne.
Anne châm lửa bằng hộp diêm cậu ấy mang từ nhà đến, đống hình nhân cháy bùng lên. Nhìn ngọn lửa đỏ rực, tôi thầm nghĩ những ác ý mình phải hứng chịu hãy cháy hết, cháy hết đi, cháy bùng lên đi. Dù rất muốn ở lại xem đám hình nhân cháy thành tro, nhưng Anne có lớp học bàn tính gảy lúc bốn giờ nên tôi quyết định về cùng cậu ấy.
Hai đứa còn không để ý là đã đi ngang qua bà Yatsuka trên đường về.
Anne chia tay tôi ở trước cửa nhà, ngay sau đó, xe cứu hoả lao tới, chạy theo con đường chúng tôi vừa đi về.
Tôi được nghe về công tác cứu hoả đầy can đảm từ bà Yatsuka.
“Chúng mày định giết người hả?!” Mọi người đều nổi giận với tôi và Anne, mẹ hai đứa đánh chúng tôi trước mặt mọi người như để răn đe. Dù nhận lỗi đã châm ngọn lửa, cả hai tuyệt nhiên không hé răng nói lí do vì sao. Ai mà ngờ vẫn còn sót lại đám hình nhân chứ.
Bùa cầu may trôi sạch theo dòng nước, trái tim của đám bạn học vẫn nguyên một màu đen.
Mà sao cũng được. Vấn đề là tôi đã đánh mất một thứ quan trọng với mình.
Gọi là trò nghịch lửa của bọn trẻ con, nhưng ngôi đền của Minh Thần, vị thần che chở vùng Nagasawa đã bị thiêu rụi. Phụ huynh hai bên chắc rất muốn làm thế nào đó để trốn tránh trách nhiệm. Bà già nhà tôi cứ khăng khăng Anne là người xúi giục tôi, bà già của Anne lại một mực khẳng định tôi mới là người dụ dỗ cậu ấy. Cuối cùng, hai đứa bị tách ra, bất luận thế nào cũng không được chơi cùng nhau nữa.
Những gì tôi biết về Anne sau đó chỉ là cô ấy đã rời vùng này để đi học đại học.
Tôi vẫn luôn cho rằng Anne căm ghét mình, rằng mình đã bị vứt bỏ. Bởi vì đêm hôm xảy ra hoả hoạn, bà già tôi nói thế này.
“Cái Miki nói nó sẽ không chơi với mày nữa! Nó cũng không sang đón mày đi học nữa đâu, nên tự mình nghiêm chỉnh nhấc xác dậy mà đi đi!”
Tôi choáng váng vô cùng, không thể mở miệng nói được gì mất một lúc. Tôi sợ hãi phải đến trường khi không có ai đứng về phía mình. Mỗi khi sắp bị bố mẹ cưỡng chế lỗi khỏi nhà, nỗi lo lắng cuộn trào lên từ trong bụng khiến tôi nôn mửa khắp nơi. Sáng nào cũng như sáng nào, ông bà già nhanh chóng từ bỏ việc bắt ép tôi đến trường.
Bà già tôi đi rêu rao khắp nơi rằng tại Anne mà tôi mới không thể đi học, nhưng ngày đó, không một âm thanh nào có thể lọt vào tai tôi. Thay vào đó, tôi chỉ nghe văng vẳng giọng nói của Anne.
“Chào buổi sáng Yuuko. Đến trường thôi nào”
Tôi chạy xộc ra ngoài hiên, nhưng ở đó không có bóng dáng của Anne. Những lần bật khóc nức nở qua đi, nước mắt tôi đã khô cạn rồi. Dù thế, tôi vẫn yêu quý Anne, tôi quyết định đọc thử cuốn sách mà Anne thích nhất ở nhà mình. Đó là tiểu thuyết Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh . Khi tôi đọc cuốn đó, những giọt nước mắt tưởng như đã khô cạn của tôi lại lã chã rơi.
Diana là tên người bạn duy nhất mà Anne có. Nhưng tôi không còn là Diana nữa...
A, trò chơi kết thúc. Chuyện xưa dừng ở đây thôi. Dù sao thì tôi cũng rõ bộ dạng thua cuộc hèn hạ của ông rồi.
Tỏ ra ghê gớm cay nghiệt, nhưng tình thế trở nên bất lợi liền bỏ chạy. Mày chính là RED_STAR trên Man-malo, đúng không?
Từ khi xem bản tin thời sự về “Vụ sát hại nữ nhân viên văn phòng ở công viên Shiguretani”, tao đã có dự cảm không lành. Giống như một câu thần chú vậy. Vì thế, tao đã dò tìm trên rất nhiều trang khác.
Nội dung rác rưởi có ở khắp mọi nơi, nhưng trang của mày là thứ rác rưởi nhất.
Mày ngồi lê đôi mách toàn những điều nhảm nhí. Mày đã viết gì trong bài báo trên Tuần san Taiyo đó?
Anne là một người xấu xí, tức giận vì bị cướp người yêu nên đã giết cô đồng nghiệp xinh đẹp?
Tao nhiệt tình nói chuyện với mày vì mày là RED_STAR đấy. Lúc ông nội cho tao xem danh thiếp, tao đã sẵn sàng chờ mày ở đây, không ngờ mày dám đến tận nơi này. Nghe câu chuyện tao kể, chắc mày cũng hiểu Anne không phải loại người như mày đã viết rồi. Đừng tin mấy câu chuyện kinh dị của đám người đần độn kia nữa. Mọi người chỉ hứng thú với việc vu khống và hạ thấp người khác thôi.
Tao không tin Anne đã giết người. Dù vậy, trong trường hợp xấu nhất, kể cả điều đó là sự thật, tao cũng chắc chắn động cơ không xuất phát từ bản thân cậu ấy. Thế nên mày hãy tìm hiểu kĩ hơn về nạn nhân đi. Được gọi là Công chúa Bạch Tuyết, nhưng người bị giết thê thảm theo cách đó kiểu gì cũng có một trái tim vô cùng đen tối. Không cần đến sự hợp tác của Anne, tao tin có một kẻ nào đó đã bị nạn nhân đối xử tệ hại.
Tao đoán mày có người quen trong công ty xà phòng Bạch Tuyết. Là SACO đúng không? Đó là kẻ đã tiết lộ tên thật của Anne. Mày thử nói chuyện lại với kẻ đó một lần nữa xem.
Số báo sau hãy chỉ viết những gì mà mày hiểu rõ thôi.
Mày mà viết gì vớ vẩn thì... A, nếu tao nói ra sẽ thành đe doạ mất. Làm gì với mày thì đơn giản thôi. Con người ta chỉ nhìn thấy những thứ ở cách mắt mình 5 cm thôi mà.
Tên của tao trên Man-malo? Mày đoán thử xem.
Diana? Chỉ Anne mới có thể gọi tao bằng cái tên đó.
Đáp án chính xác là HA... Còn lâu tao mới nói cho mày biết.