← Quay lại trang sách

Chương 03

Randall nhìn lướt qua khán phòng rộng lớn của khách sạn Bear Mountain và quan sát những tốp người lấp đầy không gian này. Họ đang túm tụm lại và nói chuyện với nhau theo nhóm, cười mỉm, rồi cười phá lên, mỗi người trong số họ đều là một biểu tượng của sự hoàn hảo. Những bộ Tuxedo thiết kế vừa vặn đắt tiền. Những chiếc áo choàng lấp lánh phản chiếu ánh đèn chùm trên cao. Những món đồ trang sức rực rỡ trên cổ tay và tai của mọi phụ nữ trong khi nhiều người còn đeo cả dây chuyền kim cương. Anh nhìn xuống bản thân mình, đặt tay lên chiếc bụng mà lẽ ra có thể đã săn chắc hơn nếu anh tập thể dục nghiêm túc hơn. Làn da Ireland xanh xao của anh gần như tiệp với màu xám của mái tóc. Đôi giày anh sáng bóng, bộ lễ phục vừa vặn, nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lạc lõng. Mọi người đến khách sạn này để chúc mừng vợ anh trở thành người thừa kế tài sản thế hệ. Đây là loại tiền liên quan đến việc ủy thác cho những đứa trẻ chưa được chào đời. Những bất động sản tương đương khoản tiền này sẽ được truyền lại cho đời cháu chắt tiếp theo và yêu cầu các nhóm luật sư, kế toán, quản lý và cố vấn tài chính phụng sự. Số tiền này thuộc hội đồng quản trị của những công ty trong Fortune 500 [1] , những người điều hành các tập đoàn đa quốc gia, có ảnh hưởng đến các cuộc bầu cử và bất cứ ai giàu có mà bạn có thể nghĩ đến. Những người tham gia thực sự là những tay chơi thứ thiệt. Họ có thể khiến thế giới xoay chuyển, còn Randall, được nuôi dưỡng trong một gia đình thuộc tầng lớp lao động bởi một nông dân và một bà nội trợ, cảm thấy thật lạc lõng khi ở bên họ.

Anh và Amanda đã kết hôn được hai năm. Trong vô số nơi, họ lại gặp tại một quán bar. Cô ấy đã đến đó cùng một nhóm các nhà tài trợ sau buổi dạ tiệc gây quỹ, còn anh ở một mình. Họ đã “chạm” nhau ở một máy hát tự động phát ra tiếng hát tuyệt vời của Ray Charles, và trong vòng vài phút sau khi bắt tay và trò chuyện to nhỏ, cô nói rằng không còn nghi ngờ gì nữa, họ chắc chắn là bạn tâm giao. Anh cũng không chối từ điều đó. Tính hài hước của cô đã khỏa lấp sự nghiêm túc trong anh. Sự quan tâm của anh đã cân bằng bản chất vô tư của cô. Cô lôi anh ra khỏi nhà vào những ngày anh muốn ở lì trong nhà, còn anh giữ rịt cô trong những đêm riêng tư chỉ hai người khi cô muốn dùng bữa với bạn bè. Họ là một cặp đôi hoàn hảo, bổ khuyết cho nhau và đủ may mắn khi có được cơ hội đó.

Cha của Amanda, Clifford Sturges, từng là một ông trùm mua bán và sáp nhập trên Phố Wall trong suốt những năm 80 và 90, kiếm được hàng chục triệu đô-la và phát triển tất cả số đó thành tài sản gia đình kéo dài nhiều thế hệ. Clifford từng là chủ ngân hàng hoặc thành viên nhóm lãnh đạo trong một số vụ sáp nhập lớn nhất trong lịch sử. Đó là vụ sáp nhập Capital Cities-ABC năm 1986, vụ sáp nhập Sony-Columbia năm 1989, Viacom-Paramount năm 1994 và MCI-WorldCom năm 1999. Nhưng không may thay, ông qua đời vì một cơn đau tim dữ dội vào mùa xuân năm 2001 và Amanda, người vốn đã hoạt động tích cực với cộng đồng từ thiện ở Manhattan, đã nhận được một nửa tài sản của cha cô và thành lập một trong những tổ chức phi lợi nhuận lớn nhất nước Mỹ. Một nửa còn lại về sau cũng thuộc về cô vì cô là đứa con gái duy nhất của ông, còn mẹ cô, sống ở Bờ Tây, đã vắng bóng hơn ba mươi năm. Mọi thứ mà cô và Randall sở hữu được thanh toán bằng tài sản thừa kế của Amanda. Nhưng những gì họ đã chia sẻ trong mối quan hệ của mình quả thực là không đồng tiền nào có thể mua được.

Anh nép mình vào một góc, một tay cầm ly rượu vang đỏ nóng ấm, tay còn lại đưa lên chỉnh cổ áo sơ mi vừa quá chật vừa quá cứng của mình. Anh kiểm tra đồng hồ. Còn vài giờ nữa anh mới có thể quay trở lại văn phòng, nơi đang đè nặng tâm trí anh. Anh còn rất nhiều việc phải làm, và kỳ nghỉ lễ gần như không đủ thời gian. Sau khi theo dõi Amanda nhận giải và phát biểu, anh sẽ về trường.

Peter đang đi ngang qua phòng, tay cầm đồ uống, bộ lễ phục trông thật vừa vặn với thân hình săn chắc của anh. Họ đã gặp nhau tại Đại học New York khi là những tân sinh viên và bạn cùng phòng, rồi thân thiết như người nhà từ đó. Dù Peter bằng tuổi Randall, bốn mươi lăm tuổi, nhưng trông anh trẻ hơn hàng chục tuổi. Tóc anh vẫn bồng bềnh và có màu nâu. Đôi mắt xanh cùng nụ cười của anh luôn khiến phụ nữ phải ngoái nhìn và mỉm cười. Anh đã kết hôn khi còn học đại học và vẫn gắn bó với vợ sau hai mươi năm, mặc dù anh có sa ngã vài lần trong quãng thời gian đó nhưng cuộc hôn nhân của họ vẫn hạnh phúc. Randall và Peter đã trải qua rất nhiều mùa hè cùng nhau, cùng quá nhiều công việc thực tập để giành được một vị trí đáng thèm muốn trong khoa Tâm thần, và họ biết quá nhiều bí mật của nhau. Đó là một tình bạn bền chặt hơn bất cứ tình bạn nào mà Randall từng có, ngay cả với Amanda. Peter Reems là chỗ dựa của anh.

“Tiến sĩ Reems,” Randall nói, nâng ly.

Peter cũng nâng ly đáp lại bạn mình. “Tiến sĩ Brock.”

“Cảm ơn vì đã đến.”

“Anh đùa à? Sao tôi có thể bỏ lỡ sự kiện này chứ?”

“Tôi biết, ngoại trừ cách anh bỏ lại tôi hôm nay. Tôi không chắc liệu anh có vùi mình ở văn phòng sau những gì đã xảy ra hay không.”

“Không. Không phải tối nay. Việc này quan trọng hơn.”

“Cảm ơn anh,” Randall nhấp một ngụm rượu. “Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra với Lienhart.”

“Đừng xin lỗi,” Peter trả lời. “Tôi mới là người nên xin lỗi vì đã hoàn toàn chán nản và hoảng sợ sau khi ông ấy rời đi. Đó không phải là lỗi của anh, chúng ta đã có một bước lùi. Nghiên cứu tình huống là thế. Công việc này đang được tiến hành và chúng ta không biết từng đối tượng sẽ phản ứng ra sao. Tôi biết điều đó, và tôi nên biết điều đó sớm hơn. Đó là do tôi. Hôm nay Jerry đã khiến chúng ta thất vọng, nhưng tất cả chỉ là thử nghiệm, vậy chúng ta đang mong đợi điều gì chứ? Những việc như ngày hôm nay sẽ xảy ra. Phản ứng của tôi là không được. Thật không chuyên nghiệp.”

Randall tiếp lời: “Chúng ta sẽ thành công. Việc chữa trị. Nghiên cứu tình huống. Phương pháp trị liệu. Tất cả. Tôi biết chúng ta sẽ thành công. Chúng ta phải thành công.”

“Này, Randall!”

Randall nhìn lên và thấy Charles Label cùng hai người đàn ông khác mà anh không quen đang tiến về phía anh và Peter. Charles là một trong những người quản lý khu vực cho tổ chức của Amanda, quỹ Những trái tim thuỷ tinh, và điều hành bốn trại tạm trú cho người vô gia cư ở Yonkers. Anh ta thấp, gầy với bộ râu chiếm gần hết khuôn mặt dài.

“Chào, Charles. Rất vui được gặp lại anh. Tình hình thế nào?”

“Mọi thứ thật tuyệt vời. Bọn trẻ đang quen dần với trường học. Mọi người đang ổn định cuộc sống trong ngôi nhà mới. Chúng tôi đều rất vui.”

“Mary có đến không?”

“Không, cô ấy đang ở nước ngoài. Nhưng cô ấy gửi lời chúc mừng đấy.” Randall quay về phía Peter. “Anh biết Tiến sĩ Reems, phải không?”

“Tất nhiên,” Charles trả lời khi hai người bắt tay nhau. Anh chỉ vào hai người đàn ông lạ mặt đi cùng. “Tôi muốn cả hai anh gặp Alexander Dellium và Felix Hutchinson. Tổ chức của họ là hai trong số các nhà tài trợ hào phóng nhất của chúng tôi. Alex điều hành một quỹ đầu cơ trong thành phố, và Felix đến từ San Francisco. Anh ấy là Giám đốc điều hành của một công ty dịch vụ công nghệ đám mây có tên là Skiez.”

Randall mỉm cười và bắt tay từng người, cố gắng thể hiện đúng mực mình là chồng của người phụ nữ đang được tôn vinh. Họ siết chặt tay nhau. Những nụ cười thật tươi. Tất cả vì Amanda.

Với mái tóc vàng dày óng ả vuốt ngược ra sau, Alex trông như một cơ trưởng. Anh cao hơn mét chín và cao hơn Randall.

Felix thì ngược lại. Anh ta thấp hơn, tầm Charles, với một cái bụng mà anh ta muốn giấu sau chiếc thắt lưng của mình nhưng không thành công.

“San Francisco,” Randall nói khi bắt tay Felix. “Chuyến đi khá dài đấy.”

“Vợ anh thực sự là một người phụ nữ tuyệt vời,” Felix trả lời. “Công việc thiện nguyện của cô ấy luôn khiến tôi kinh ngạc. Tôi ước có thể tham gia cùng cô ấy. Nhưng than ôi, tất cả những gì tôi có thể làm là phát tâm tiền bạc, vì vậy tôi đã làm thế. Tôi biết cô ấy sẽ sử dụng chúng tốt nhất có thể. Cô ấy luôn như vậy.”

Charles nhấc một ly sâm panh khi một người phục vụ đi ngang qua. “Randall và Tiến sĩ Reems đây đang thực hiện một dự án lớn tại Đại học Quarim. Khoa Tâm thần.”

“Vậy ư?” Alex nói. “Tôi luôn bị cuốn hút bởi những người có thể định hình tâm trí. Tuyệt đấy, anh bạn.”

“Anh dạy học đúng không?” Felix hỏi.

Randall lắc đầu. “Peter thì có. Hiện tại, tôi đang hỗ trợ anh ấy trong một dự án nghiên cứu và vì anh ấy còn phải lên lớp, nên tôi lo hầu hết việc xử lý tài liệu và nhập dữ liệu cho nghiên cứu của chúng tôi, vì vậy không có nhiều thời gian cho những việc khác.”

“Hãy kể cho chúng tôi nghe về nghiên cứu của các anh đi,” Charles tò mò. “Anh đang nghiên cứu gì?”

Randall trả lời: “Lâm sàng. Chúng tôi đang nghiên cứu các khía cạnh hành vi của tâm trí và cách nó hoạt động trong thế giới vật chất.”

Peter gật đầu và tham gia cùng, luôn tỏ ra sốt sắng khi nhắc đến nghiên cứu của họ. “Randall và tôi đang phát triển một phương pháp mới giúp điều trị cho những người có xu hướng giết người. Chúng tôi đang nỗ lực loại bỏ xu hướng đó và đưa họ trở lại thành công dân bình thường của xã hội. Cũng giống như anh và tôi.”

“Anh đang loại bỏ xu hướng giết người của họ?”

“Đúng thế.”

“Giống như anh sẽ loại bỏ một khối ung thư?”

“Đó là một phép so sánh tuyệt vời,” Peter mỉm cười nói. “Đó chính xác là những gì chúng tôi đang làm, trừ ca phẫu thuật. Tất cả đều được thực hiện bằng tâm trí. Thông qua liệu pháp trị liệu.”

Randall nhìn quanh trong khi Peter nói về dự án. Peter rất giỏi kể chuyện. Anh ấy biết cách trình bày thông tin đến một nhà tài trợ tiềm năng, đối tượng hoặc giáo sư hay nhà nghiên cứu vừa đủ để thu hút sự quan tâm của họ, nhưng không đủ để tiết lộ bất cứ điều gì quan trọng. Anh ấy khéo léo như một nghệ sĩ xiếc biểu diễn trên dây. Điều mà Randall không bao giờ có thể làm được.

Ở phía đối diện căn phòng, một người đàn ông đang dựa vào một trong những cây cột gỗ sồi ngăn cách khu vực ăn uống với quầy bar. Anh ta không cử động, mỉm cười hoặc tương tác với bất kỳ vị khách nào và khi Randall nhận ra anh ta và mắt họ chạm nhau, người đàn ông không nhìn đi đâu khác. Randall đột nhiên đau nhói nhẹ sau đầu. Anh nhắm mắt lại một lúc, hy vọng cơn đau nửa đầu sẽ không xảy ra. Không phải tối nay.

“Và nó hiệu quả chứ?” Alex đang nói.

“Chúng tôi vẫn đang ở giai đoạn đầu tiên,” Peter trả lời. “Sơ bộ thôi.”

Randall quay lưng lại người đàn ông bên kia căn phòng, cố gắng phớt lờ con đau đang ngày càng dữ dội. “Hãy cứ biết rằng chúng tôi được khích lệ bởi những kết quả mà chúng tôi đã đạt được tính đến thời điểm này. Tuy nhiên, chúng tôi thực sự không thể nói chi tiết về nó. Tôi e rằng Peter đã nói với anh nhiều hơn những gì anh ấy nên nói rồi.”

Felix lấy danh thiếp ra khỏi túi áo ngực. “Có vẻ như những gì anh đang làm có thể thay đổi cuộc chơi. Chúa ơi, những sinh mạng mà anh đang cứu. Những người anh không muốn trở thành nạn nhân. Nếu đúng là nó mang ý nghĩa quan trọng như thế, các quý ông, tôi rất hứng thú. Tôi quen rất nhiều người có thể đón chào các anh. Hoặc có lẽ, nếu cần tài trợ trong tương lai, các anh có thể tìm tôi. Tôi muốn tìm hiểu thêm khi đến thời điểm thích hợp.”

Randall nhận tấm danh thiếp. “Tất nhiên rồi.”

“Anh yêu, anh không thể trốn trong góc cả tối như thế. Hôm nay là lễ kỷ niệm mà!” Những người đàn ông xung quanh Randall và Peter tản ra khi Amanda đến gần họ. Cô ấy trông thật lộng lẫy trong chiếc áo choàng dài màu đen có đính kim sa màu bạc lấp lánh dưới ánh đèn. Mái tóc đen xõa ngang vai. Đôi mắt nâu của cô ấy to, tròn, luôn rạng rỡ. Cô có thân hình của một vận động viên, đẹp và săn chắc. Mọi thứ trên người cô đều vô cùng hài hòa. Trang điểm, làm tóc, móng tay, trang sức – tất cả đều trang nhã và thanh lịch. Cô quàng tay qua lưng Randall và ôm anh.

“Tôi cá rằng Peter và chồng tôi đang hấp dẫn các anh bằng sự thông tuệ về khoa học của họ?” Amanda hỏi, mỉm cười chào những người đàn ông khác.

“Đúng là như vậy,” Felix trả lời. “Anh ấy và Tiến sĩ Reems đã kể cho chúng tôi nghe về thí nghiệm mới nhất của họ.”

“Vậy ư?”

“Nó rất hấp dẫn.”

“Có vẻ như có một số anh chàng không thể giữ bí mật.” Cô hôn lên má Randall. “Em mong là anh đã bảo các anh ấy ký giấy giữ bí mật. Em không nghĩ các anh ấy giữ được thông tin độc quyền này đâu.”

Cả nhóm cười lớn, và điện thoại di động của Amanda đổ chuông. Cô ấy đang cầm điện thoại trên tay, nhìn vào màn hình và nhanh chóng từ chối cuộc gọi.

“Ai đó?” Randall hỏi.

“Không. Một nhà tài trợ thôi. Em đã nhận được các cuộc điện thoại chúc mừng suốt tối. Cuộc này cũng thế.”

Randall liếc mắt và thấy có gì đó khác. Anh thấy vài người phục vụ đang mang những chiếc đĩa trống quay trở lại nhà bếp. Họ đi qua, và anh lại thấy người đàn ông từ bên kia phòng. Lúc này anh ta đã ở gần hơn, đang đứng dựa vào một bức tường gần phòng sinh, nhìn chằm chằm vào Randall, bất động. Anh ta cũng mặc lễ phục như những người khác, cầm ly rượu trên tay, nhưng không nói chuyện với bất cứ ai. Và cái nhìn chằm chằm đó. Như xuyên thấu.

“Này, ai vậy?” Randall hỏi, kéo Amanda lại gần để cô có thể trông thấy.

"Hả?”

Nhiều phục vụ hơn đi qua trước mặt họ. Khi tầm nhìn thoáng hơn, người đàn ông kia đã biến mất.

“Ai cơ, anh yêu?”

Randall nhìn quanh, đầu anh lại đau nhói. “Giờ anh không thấy anh ta nữa. Anh ta cứ nhìn anh chằm chằm. Đầu tiên anh ta ở gần quầy bar, và vừa rồi anh ta ở gần phòng vệ sinh. Thật kỳ lạ.”

Amanda nghển cổ, cố gắng nhìn xuyên qua đám đông. “Anh ta trông như thế nào?”

“Anh không rõ. Chỉ là một anh chàng nào đó.”

“Cao? Thấp? Màu tóc? Bất cứ điều gì? Em chắc là em biết anh ta. Em có thể giới thiệu cho anh.”

“Một gã nào đó thôi. Anh chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trước đây. Anh đoán là anh ta có chiều cao trung bình. Tóc nâu? Anh ta mặc lễ phục, chứng tỏ anh ta không ăn mặc suồng sã, nhưng cách anh ta nhìn chằm chằm vào anh. Anh không thích thế.”

Amanda cau mày. “Nghe có vẻ thù địch thế? Em có nên gọi bảo vệ không?”

Randall lắc đầu. “Không phải kiểu như vậy. Quên đi. Chúng ta chắc chắn không cần bảo vệ đâu. Không có gì cả.”

Amanda lại nhìn xung quanh. Cô nhíu mày, và đột nhiên lộ vẻ lo lắng. “Anh chắc chứ?”

“Chắc. Ổn mà. Anh không có ý làm em lo lắng.”

“Trông anh nhợt nhạt quá.”

“Anh nghĩ mình có thể bị chứng đau nửa đầu.”

Ba tiếng rít lớn phát ra từ những chiếc loa bao quanh căn phòng. Đám đông quay về phía sân khấu, nơi một người đàn ông lớn tuổi đứng trước micro.

“Kính thưa quý vị, tôi muốn cảm ơn tất cả các vị đã đến chung vui cùng chúng tôi ngày hôm nay,” ông bắt đầu. “Tối nay, chúng tôi dành bữa tiệc này để tôn vinh Amanda Brock. Quỹ Những trái tim thuỷ tinh của cô đã tác động tích cực đến phần lớn cuộc sống của hàng nghìn người đã bị xã hội lãng quên. Vô số giờ cam kết và sự hỗ trợ kiên định của cô ấy đã cho chúng ta thấy lòng tốt, sự vị tha và lòng trắc ẩn vẫn tồn tại. Đêm nay, chúng tôi tôn vinh Amanda, nhưng chúng tôi cũng tôn vinh những cuộc đời mà nhờ cô ấy đã thay đổi, trở nên tốt đẹp hơn.”

Một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên. Amanda vỗ nhẹ vào ngực Randall, hôn tay mình và đặt lên má anh. “Em phải đi rồi,” cô nói. “Anh ổn chứ?”

“Tất nhiên rồi, em yêu.”

“Hãy yêu cầu phục vụ lấy một viên aspirin hay thứ gì đó nhé. Em không muốn anh bị mệt khi phải chịu đựng chứng đau nửa đầu đâu.”

“Anh ổn mà,” Randall trả lời. “Em lo việc của mình đi.”

Điện thoại của cô lại đổ chuông. Cô loay hoay tắt trước khi hồi chuông thứ hai vang lên.

“Em có muốn anh cầm giúp trong khi phát biểu không?”

“Không cần đâu, em lo được.”

“Vậy thì em nên để rung thôi.”

“Em biết rồi, anh lấy thuốc đi nhé.”

Amanda mỉm cười và bước đi, nắm chặt điện thoại trong tay khi bước ngang qua đám đông đang tán thưởng. Anh thoáng thấy chút hoảng sợ trong nụ cười của cô và tự hỏi người gọi đó là ai. Anh thực sự nên uống thuốc trước khi cơn đau đầu trở nên tồi tệ hơn, nhưng thay vào đó, anh đi theo cô về phía sân khấu, nơi cô sẽ được trao giải thưởng và trình bày bài phát biểu mà cô đã viết, sửa đổi và căng thẳng lo lắng trong suốt tháng vừa qua. Khi hòa mình vào đám đông, anh nhìn xung quanh một lần nữa để tìm kiếm gã đàn ông kia, nhưng không thấy ai ngoại trừ những người ủng hộ vợ anh và các tổ chức từ thiện của cô ấy. Họ là đại gia đình của Amanda, và tất thảy họ ủng hộ cô ấy. Họ yêu cô nhiều như anh vậy. Và ngay cả khi được bao bọc trong căn phòng đầy sự thân thiết và hỗ trợ ấy, anh vẫn không thể ngừng nghĩ về những gì Jerry Osbourne đã nói.

Kiểu bóng tối khiến không gian đặc quánh lại, anh hiểu chứ? Và bầu không khí ấy khiến người ta cảm thấy nơi nào có ánh sáng thì nơi đó có vẻ an toàn. Nhưng cảm giác an toàn trong bóng tối ấy là giả, mà đã là giả thì không thể tin tưởng được. Khi trời tối như vậy, ánh sáng chỉ là một cái bẫy.