← Quay lại trang sách

Chương 04

Mặt trời chưa lên đủ cao để thắp sáng cả bầu trời. Trời vẫn còn tờ mờ nhưng những ánh đèn pha hắt lên từ sâu trong thung lũng nối sườn đá với sông Hudson. Đội cứu hỏa mất hơn một giờ để xác định vị trí và dựng ba đèn chiếu sáng hiện trường. Họ bắt tay ngay vào việc khi đến, một số cầm đèn pin trong tay, số khác gắn trên mũ bảo hiểm như thể thợ mỏ. Trời lạnh thấu xương, gió rít thổi từng hồi từ phía sông, cái lạnh cửa vào da thịt, khiến các khớp tay họ đau buốt khi nỗ lực điều tra tai nạn và xác định thi thể.

Thanh tra Susan Adler đi ngược lên phía trên và vòng quanh các tảng đá, trượt chân trên bề mặt băng giá, nơi nước sông bắn lên và đóng băng. Cô mặc một chiếc quần trượt tuyết màu đen được lấy ra từ cốp xe hơi của mình và hai lớp áo len bên dưới chiếc áo khoác đồng phục cảnh sát New York. Đôi găng tay dày giúp cô giữ ấm tay nhưng lại khiến mọi thao tác của cô trở nên vụng về. Cô phải sức tập trung để bám chắc vào một tảng đá và đu người về phía trước trong bóng tối, không biết bước tiếp theo sẽ dẫn mình đến đâu.

Cô nhận được một cuộc gọi khi đang ngồi ở bàn làm việc để hoàn thành nốt báo cáo cho một vụ bắt giữ trước đó. Đáng lẽ cô được luân chuyển xuống cuối danh sách phụ trách vụ án, nhưng vì cô đang ở đồn khi cuộc gọi đến, người chỉ huy ca trực đã yêu cầu cô xuống hiện trường với tư cách đội trưởng.

Chiếc xe bị nạn là một chiếc Mercedes Sedan màu bạc. Đó là tất cả những gì cô có thể xác định. Ngoài ra – mẫu xe, số cửa, năm sản xuất – vẫn là một bí ẩn. Đơn giản là vì chiếc xe bị hư hại quá nặng. Nhìn sơ qua, có vẻ như chiếc xe đã lao từ con đường phía trên xuống chỗ cô đứng từ độ cao hơn sáu mươi mét, va vào sườn núi lởm chởm, và trong quá trình lộn nhào, đã quật gẫy các cành cây cho đến khi bị kẹt lại giữa hai tảng đá lớn dưới hẻm núi. Đèn pha của xe – một bên vẫn sáng – rọi thẳng lên bầu trời.

Bây giờ, khi đã ở trong phạm vi chiếu sáng của đèn chiếu sáng hiện trường, Susan mới có thể quan sát những chi tiết. Máu bắn tung toé bên trong xe và trên mui xe. Kính chắn gió cũng như các cửa sổ bên vỡ toang. Phần nóc xe móp méo lõm sát vào phần tựa đầu các ghế. Đâu đó trong đống đổ nát là một thi thể, nhưng đây sẽ không phải là một cuộc giải cứu. Thật ngạc nhiên khi người lái xe không bị văng ra ngoài khi xe rơi xuống.

Một thanh niên trẻ mặc quần jean và áo gió của cảnh sát tách mình ra khỏi đơn vị Tái tạo Va chạm và leo về phía Susan. “Thanh tra Adler?”

“Vâng, tôi đây.”

Chàng thanh niên mỉm cười và đưa tay ra. “Tommy Corolla. Rất vui được gặp cô, dù tôi ước ở trong hoàn cảnh tốt hơn.”

Susan bắt tay cậu ta. “Cậu là người mới à?”

“Vâng.”

“Cậu đang làm gì ở đây?” Cô hỏi. “Đáng lẽ cậu phải báo cáo ở đồn sáng nay mà.”

Tommy nhún vai và ra hiệu về phía xác xe. “Đúng là sáng nay, nhưng khi có điện gấp, tôi đã đề nghị được tham gia cùng cô, tôi bảo đồn trưởng là tôi sẽ gặp cô ở đây. Hy vọng cô không phiền.”

“Không sao. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu muốn ngày đầu tiên đi làm của mình dễ chịu hơn chứ?”

“Không, tôi muốn tham gia vụ này.”

“Đây chỉ là một vụ tai nạn xe hơi thôi.”

“Còn hơn là ngồi ôm mấy cái biểu mẫu từ phòng Nhân sự.”

Cô có thể nhìn rõ cậu ta hơn một chút dưới ánh đèn. Cậu ta khoảng ba mươi tuổi. Khá dễ thương. Mái tóc bồng bềnh được chải và giữ nếp gọn gàng bằng một loại gel nào đó. Đôi mắt nâu quan sát khung cảnh, ghi nhận cẩn thận. Cậu ta cạo râu sạch sẽ và cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô có thể nói rằng cậu ta đang lo lắng.

“Cậu biết chúng ta sẽ phải xem xét gì chưa?” Cô hỏi.

“Có vẻ như chiếc xe đã lao xuống từ con đường phía trên, đâm tung hàng rào bảo vệ và kẹt ở những tảng đá này. Trình điều khiển tự động. Đội cứu hỏa và cứu hộ đang cố gắng đưa thi thể ra ngoài, nhưng nó bị kẹt cứng trong đó.”

“Ai đã gọi báo tai nạn? Chúng ta có nhân chứng không?”

“Không. Một người lái tàu kéo từ Albany xuôi xuống hạ lưu sông đã gọi điện đến. Anh ta nghĩ góc chiếu của những chiếc đèn khá đáng ngờ và đã liên lạc với Cảnh sát biển. Họ đến kiểm tra rồi liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi đã cử một nhóm từ bộ phận công viên ở Bear Moutain sẵn sàng leo dây để xem liệu có thể thu thập được bất cứ thứ gì có thể đã bị văng ra không, nhưng hiện tại trời quá tối.”

“Có ai điều tra biển số để lấy thông tin chưa?”

“Không thể. Biển trước đã văng đâu đó trong quá trình rơi, và biển sau, nếu vẫn còn nguyên vẹn, thì kẹt cứng giữa hai tảng đá. Không kiểm tra đăng trên kính chắn gió được. Nó vỡ toang rồi. Chúng ta sẽ biết thêm thông tin khi trời sáng. Đội CRU [2] đã cố hết sức với số đèn họ có. Họ đã đồng ý đưa nạn nhân ra ngoài.”

Susan ngước mắt nhìn bầu trời đêm phía trên dãy núi đá. Tuyến đường 202, còn được gọi là Đường mòn Con dê, là một cung đường ngoằn ngoèo cắt ngang rìa núi, sau đó xuyên qua Hạt Rockland và dẫn vào Bear Moutain. Đoạn đường mòn này, cách cầu Bear Moutain khoảng một phần tư dặm về phía Nam, là đoạn nguy hiểm nhất. Đó là con đường chạy theo cả hướng Bắc và Nam, khúc khuỷu và đoạn này gấp khúc nhất.

“Có vẻ cú rơi đến chừng hơn sáu mươi mét đấy,” cô nhận định.

Tommy nhìn theo ánh mắt cô. “Đúng thế, phải chừng ấy. Đủ để tử nạn. Chắc chắn là thế.”

“Họ đang cải tạo rào chắn ở đoạn đường đó, phải không?”

“Đúng thế, một số người có mặt tại hiện trường đã nói vậy. Họ đã đặt rào chắn ở đó.”

“Tôi nghĩ họ cho rằng hàng rào chắn chắc như bức tường họ đang sửa.”

“Có lẽ.” Tommy chỉ vào chiếc Sedan nát tươm. “Những người tôi nói chuyện bảo rằng hàng rào đó rất chắc chắn. Các thanh nối gia cố, được làm bằng thép cơ mà. Người lái xe hẳn đã phải lao với tốc độ khủng khiếp như thế nào mới phá toang được hàng rào ấy.”

Susan có thể nhìn rõ hơn rìa của vách núi nhờ ánh sáng màu đỏ mờ từ một trong những chiếc tuần dương hạm đang nằm trên đỉnh nơi hàng rào đã bị phá vỡ. Cú rơi thực sự khủng khiếp. Cô đã lái xe trên cung đường đó biết bao lần rồi. Mấy đứa con của cô thích nhìn qua ria để ngắm những con diều hâu đang bay bên dưới. Cô biết những khúc cua đó hẹp như thế nào!

“Có gì đó!”

Susan và Tommy quay lại thì thấy một chàng cảnh sát trẻ đang trồi lên từ bụi cây, lách mình xuống một con dốc liền kề với nơi đèn hiện trường được đặt. Anh giơ đèn pin ra trước mặt, cẩn thận giữ thăng bằng để đu lên chỗ họ đứng.

“Chúng tôi tìm thấy thứ này cách đầu phía tây khoảng bốn mươi mét,” viên cảnh sát nói khi đưa ra một cuốn sổ da màu đen bỏ túi. “Chắc hẳn nó đã bị văng trong lúc xe rơi.”

Tommy cầm cuốn sổ và phủi lớp bụi bám ngoài bìa da. “Tôi đoán tài xế là một phụ nữ.”

Susan lấy chiếc túi và mở khóa phần trên. Tommy chiếu đèn pin vào bên trong xe trong khi cô chạy đi đâu đó, và quay ' trở lại với một chiếc ví da ăn khớp. Cô mở nó ra và đưa nó lên ánh sáng.

“Được rồi,” cô nói khi xem xét bằng lái xe. “Có vẻ như chúng ta có thể xác định danh tính nạn nhân rồi.” Cô nghiêng người để nhìn rõ hơn. “Người lái xe là Amanda Brock. Bắc Salem, New York.”