Chương 05
Randall biết rằng tình trạng căng thẳng có thể tác động đến trí nhớ và ảnh hưởng đến khả năng nhớ lại chi tiết của một vài sự kiện nhất định ở một người. Trong thời gian căng thẳng, cơ thể phản ứng bằng cách tiết hoóc-môn căng thẳng vào máu. Sự dư thừa các hoócmôn này có thể làm suy giảm khả năng nhớ lại ký ức của hồi hải mã. Randall từng đọc được thông tin này trên Tạp chí Khoa học Thần kinh nhiều thập kỷ trước đó trong một trong những kỳ thực tập đầu tiên của mình. Thật trớ trêu khi anh có thể nhớ được một sự kiện không tồn tại trước khi xuất hiện trên một tạp chí hay một tờ báo, thậm chí ghi lại công việc anh đã thực hiện, nhưng không thể nhớ chính xác các sự kiện dẫn đến việc anh ngồi trong nhà xác của quận.
Cảnh tượng cứ loang loáng trong đầu anh. Tiếng gõ cửa văn phòng. Ánh mắt của Peter khi ló đầu vào. Người phụ nữ mặc quân phục xanh than bước vào sau Peter. Ngồi ghế sau chiếc Ford Taurus màu đen. Âm thanh ầm ầm khi cánh cửa cửa nhà xác mở ra. Sự im lặng của căn phòng nhỏ mà họ đưa anh vào. Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường đếm từng giây.
Anh đã cô độc trong một… hai… ba...
Anh biết người phụ nữ đang ngồi sau anh, dựa lưng vào tường nhưng anh không chịu quay lại. Thanh tra gì đó. Điều tra viên nào đó. Anh biết cô đã cho anh xem thẻ của mình từ lúc họ còn ở văn phòng, nhưng anh không thể nhớ tên hoặc chức danh chính xác của cô. Cô cũng lặng lẽ như anh. Họ đang chờ đợi, nhưng chờ đợi cái gì, anh cũng không biết chắc.
Cuộc sống sẽ thay đổi trong một… hai... ba...
Căn phòng nhỏ không có cửa sổ nằm đâu đó bên trong nhà xác. Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào mang theo tập tài liệu. Cô ấy mặc áo khoác phòng thí nghiệm, cặp kính tròn khiến mắt trông có vẻ to hơn.
“Tiến sĩ Brock,” cô nói nhỏ. “Tôi là giám định viên y tế của quận. Tiến sĩ Nestor.”
Randall gật đầu.
Cô ấy sẽ cung cấp một vài tin tức thực sự xấu trong một.. hai... ba...
Tiến sĩ Nestor ngồi xuống ghế đối diện với anh. “Như anh đã được thông báo, chúng tôi cho rằng vợ anh đã gặp phải một vụ tai nạn ô tô chết người và chúng tôi cần anh xác định danh tính thi thể tại hiện trường. Tôi biết đây là một cú sốc và tôi rất tiếc khi anh phải trải qua đau đớn này. Tôi muốn nói với anh rằng việc nhận dạng người thân trong thực tế không giống như trong phim hay sách vở. Anh không cần phải xem cả thi thể để nhận dạng.” Cô đặt tập tài liệu lên bàn và trượt nó về phía anh. “Đây là những bức ảnh của người đã khuất. Tất cả những gì anh cần làm là hãy cho chúng tôi biết đó có phải vợ anh không. Anh làm được điều đó chứ?”
Anh sẽ trở thành người góa vợ trong một… hai… ba...
“Được.”
“Tốt. Bức ảnh mà anh xem chỉ chụp mặt của người đã khuất. Người cô ấy được phủ vải trắng. Có một số vết bầm tím và một vết rách nhỏ, nhưng không có hình ảnh gì.”
“Được.”
“Tôi sẽ để tập tài liệu ở đây và anh có thể mở nó khi sẵn sàng. Bao lâu cũng được. Anh cứ thoải mái. Tôi sẽ ở đây cho đến khi anh sẵn sàng.”
Cuộc sống của anh sẽ trở nên móp méo vô dạng trong một.. hai... ba...
Tiến sĩ Nestor buông tập tài liệu và ngồi lại chỗ của mình. Randall kéo nó lại gần, nhìn chằm chằm vào nó, nhẹ nhàng xoa bề mặt của nó bằng những đầu ngón tay.
“Tôi không biết liệu mình có thể làm được điều này không” anh nói, đôi mắt ầng ậng nước.
“Tôi hiểu. Anh cứ bình tĩnh.”
“Ý tôi là, nếu tôi mở nó ra và đó là cô ấy, thì điều đó sẽ trở thành sự thật, cô hiểu không? Nếu tôi không mở, rất có khả năng là cô đã nhầm, và Amanda chưa chết. Có lẽ cô ấy chỉ về nhà muộn sau buổi lễ. Có lẽ cô ấy đang đi ăn mừng với bạn bè, và điện thoại của cô ấy hết pin. Miễn là tôi không mở tập tài liệu này, tôi có thể bám vào những suy nghĩ đó, dù chúng có ngớ ngẩn đến mức nào. Nhưng nếu tôi mở ra và đó là cô ấy, tôi không thể chối bỏ hiện thực ấy.”
Căn phòng lại chìm vào im lặng. Randall tập trung vào hơi thở của mình. Đó không thể là cô ấy. Đó không thể là Amanda. Nhưng anh không phải kẻ ngốc. Họ sẽ không để anh ngồi đây nếu nghi ngờ. Họ đã tìm thấy xe của cô ấy. Ví của cô ấy. Đó là cô ấy. Vợ anh đã chết. Đồng hồ trên tường tiếp tục điểm từng giây.
Mọi thứ đều thay đổi trong một… hai... ba...
Anh mở tập tài liệu và họng anh phát ra thứ âm thanh chưa từng có. Đó là sự kết hợp của một tiếng thở dài và tiếng hú. Nghe có vẻ thú tính, phi nhân tính. Đó là tiếng trái tim anh đang tan vỡ.
Amanda.
Có một vết cắt trên trán và mắt trái sưng phù. Mũi của cô ấy trông như thể đã gãy, và có một vài vết bầm tím ở bên phải khuôn mặt, nhưng đây là vợ anh. Anh không nghi ngờ gì về điều đó.
“Đây là Amanda,” anh thì thầm, nước mắt rơi lã chã. “Đây là vợ tôi.”
Tiến sĩ Nestor đóng tập tài liệu lại và kéo nó về phía mình. “Tôi rất tiếc vì mất mát này.”
“Giờ thì sao?” Anh hỏi. “Phải làm gì tiếp theo?”
“Chúng tôi cần xác định nguyên nhân khiến cô ấy mất lái và lao xuống vực, vì vậy chúng tôi sẽ khám nghiệm tử thi. Sau khi hoàn tất, chúng tôi sẽ trả lại thi thể cho anh. Nếu anh cung cấp cho chúng tôi thông tin nơi tổ chức tang lễ mà gia đình mong muốn, chúng tôi sẽ gửi thi thể nạn nhân đến đó. Sẽ không mất quá hai ngày đâu.”
Anh gật đầu, và Tiến sĩ Nestor đứng dậy, rời khỏi phòng, cùng lúc đó, nữ thanh tra/điều tra viên ngồi sau anh cũng đứng lên và thế chỗ nhân viên giám định. Cô nhìn anh, và anh nhìn lại cô. Da cô không trắng như anh, nhưng vẫn có vẻ xanh xao của người Ireland với những đốm tàn nhang li ti nằm rải rác trên sống mũi và dưới đôi mắt xanh lục. Mái tóc đen của cô được buộc đuôi ngựa. Cô không đeo trang sức và hầu như không trang điểm.
“Xin chia buồn cùng anh và gia đình,” cô lên tiếng. “Vợ chồng anh có con chưa?”
“Chưa. Chúng tôi mới kết hôn được hai năm. Khá muộn. Chúng tôi chưa bao giờ cân nhắc đến việc sinh con.”
“Chúng tôi có thể gọi ai cho anh không?”
“Không cần. Tôi không sao.”
Người phụ nữ dừng lại một lúc. “Tiến sĩ Brock, tôi cần hỏi anh vài câu hỏi về đêm qua để hoàn thành báo cáo. Tôi biết việc này thật đường đột nhưng tôi không muốn tỏ ra nhẫn tâm. Chúng tôi cần thông tin để tập hợp báo cáo. Được chứ?”
Randall nhìn cô, cố gắng nhớ tên. Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Căng thẳng thì đúng hơn. Hồi hải mã của anh đang chìm trong những hoóc-môn căng thẳng. “Tôi không có ý thô lỗ,” anh nói, “nhưng cô nói mình là ai nhỉ?”
“Điều tra viên Adler của Cảnh sát New York,” cô trả lời. “Tôi phụ trách vụ án liên quan đến tai nạn của Amanda.”
“Vâng.”
Adler nghiêng người về phía trước. “Anh có thể cho tôi biết về đêm qua không?”
Randall thở dài và cố gắng nhớ lại những sự kiện của ngày hôm trước. “Chúng tôi đã ở khách sạn Bear Moutain. Cô ấy được trao giải thưởng cho công việc từ thiện của mình. Amanda điều hành một tổ chức phi lợi nhuận lớn tài trợ cho một loạt các tổ chức từ thiện nhỏ hơn. Họ đã trao cho cô ấy giải thưởng nhân đạo.”
“Ai là người trao giải thưởng đó?”
Randall cười khùng khục. “Tôi thậm chí không thể nhớ. Hội đồng quản trị, tôi nghĩ thế. Thông qua cơ quan quốc gia của tổ chức cô ấy. Nó có tên là Những trái tim thuỷ tinh.”
“Anh đã ở với Amanda cả đêm?”
“Không. Tôi về sớm vì phải xử lý vài việc ở trường nơi cô tìm thấy tôi sáng nay.”
“Anh rời sự kiện lúc mấy giờ?”
“Tôi nghĩ là khoảng mười giờ. Khoảng nửa tiếng sau đó tôi về đến khuôn viên trường.”
“Buổi lễ kết thúc lúc nào?”
“Theo lịch trình thì là nửa đêm. Tôi chắc chắn sau đó mọi người lui tới quán bar.”
“Anh có nghe tin tức gì từ Amanda sau khi rời đi không?”
“Không. Tôi đã gọi điện cho cô ấy để xem cô ấy về nhà chưa, nhưng cuộc gọi được chuyển đến hộp thư thoại. Tôi để lại cho cô ấy lời nhắn rằng hãy gọi lại cho tôi nhưng cô ấy đã không. Tôi đoán mình đã ngủ thiếp đi sau đó và giật mình thức giấc khi cô và Peter đến tìm tôi sáng nay.”
“Anh gọi cho cô ấy lúc mấy giờ?”
“Chắc khoảng mười hai rưỡi? Tầm đó.”
“Có khả năng cô ấy uống rượu trước khi lái xe không?”
“Tôi không rõ. Tôi chắc rằng cô ấy đã uống một hai ly rượu vang hoặc sâm panh, nhưng Amanda không lái xe khi đã say đâu. Nếu quá say, cô ấy sẽ đi nhờ hoặc gọi taxi. Cô ấy rất nghiêm túc về việc đó.”
“Cô ấy có dùng thuốc gì không?”
“Không.”
Adler ghi chú mọi thứ vào sổ tay, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi. “Tôi nghĩ đó là tất cả những gì tôi cần lúc này. Đây dường như là một tai nạn đáng tiếc. Tôi thực sự rất lấy làm tiếc.”
“Cảm ơn cô.”
“Tôi sẽ đưa anh trở lại văn phòng để lấy xe. Tôi chắc rằng anh sẽ phải lo nhiều việc đấy.”
Randall rời ghế. Anh nhìn quanh căn phòng được sơn trắng đơn sơ lần cuối và tự hỏi có bao nhiêu người trước anh đã bị buộc phải mở tập tài liệu đó trong khi tất cả những gì họ muốn làm là đóng lại. Có bao nhiêu người sẽ phải làm điều đó sau khi anh rời đi? Có bao nhiêu cuộc đời đã thay đổi mãi mãi ngay khi họ bước qua cánh cửa đó và ngồi chơ vơ giữa căn phòng trống, không có gì ngoài chiếc đồng hồ trên tường điểm tích tắc từng giây?
Cuộc sống mà bạn biết sẽ kết thúc trong một… hai. ba...