Chương 06
Bầu trời trong xanh như pha lê rực rỡ - thứ màu trời chỉ xuất hiện cùng với thời tiết lạnh giá ở vùng Đông Bắc. Tuyết rơi nhẹ suốt đêm đã tan hết. Nhiệt độ trên bảng điều khiển xe của Susan cho biết ngoài trời đang hơn 3°C và dù có nắng, nhưng gió Tây thổi vào từ sông khiến cô có cảm giác lạnh hơn thực tế từ mười đến mười lăm độ.
Cô đến chỗ Tommy đang đứng, nhìn ra vách núi. Cậu ấy đã ở lại và giám sát hiện trường trong khi cô thực hiện nhiệm vụ thông báo cho người thân. Trong lúc cô đi, một đội xây dựng đã dựng những thanh chắn lớn bằng nhựa có gắn đèn nhấp nháy màu vàng để thay thế tạm thời cho hàng rào. Một chiếc xe cảnh sát vẫn bật đèn báo và xi nhan để cảnh báo những người đi về phía nam giảm tốc độ và chú ý đến các khúc cua.
Tommy quay lại khi anh nghe thấy tiếng cô đến gần, những viên sỏi lạo xạo dưới chân cô.
“Cậu biết vẫn sẽ phải đến gặp phòng Nhân sự vào hôm nào đó chứ,” cô nói, mỉm cười. “Việc trốn ra hiện trường vụ tai nạn sẽ không giúp cậu thoát được các thủ tục giấy tờ đâu.”
Tommy bật cười. “Sếp tôi ra lệnh cho tôi ở lại. Tôi không muốn làm trái lệnh.”
Cô đến đứng gần cậu, chỉ tay về phía hàng rào. “Đội phụ trách đường sá sắp xếp mọi thứ nhanh nhỉ?”
“Đúng vậy, họ đã rất khẩu trương. Họ cũng vừa rời đi khoảng mười lăm phút trước. Cô xác nhận được danh tính nạn nhân rồi chứ?”
“Đúng, chính là cô ấy. Người chồng đã xác nhận rồi. Tôi vừa đưa anh ta về văn phòng. Anh ta là tiến sĩ tại Quarim. Cách đây khoảng nửa giờ lái xe về phía bắc.”
“Việc tồi tệ này lại xảy ra ngay trước kỳ nghỉ chứ.”
“Đó là một điều tồi tệ vào bất kỳ thời điểm nào trong năm.”
Susan đi đến mép đường và phóng tầm mắt nhìn ra xa. Lính cứu hỏa và các nhân viên cảnh sát vẫn ở bên dưới, tìm kiếm bên trong và xung quanh chiếc xe, phá thành nhiều mảnh nhỏ hơn để có thể kéo nó ra ngoài. Đội Tái tạo Va chạm vẫn đang ở đó. Họ lấy máy trạm tổng và máy ảnh ra và đang trong quá trình cố gắng dựng lại nửa sau của vụ tai nạn, sau khi chiếc Mercedes lao xuống vực. Cô có thể nghe thấy giọng nói của họ vang vọng trong hẻm núi nhưng không thể hiểu chính xác họ đang nói gì. “Mẹ tôi sống ở thị trấn kế bên. Cold Spring. Tôi đã đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần. Thật đáng sợ khi nghĩ đến việc đi qua đây.”
Tommy đến đứng cạnh cô. “Hãy nhìn xem cô ấy đã rơi xuống sâu như thế nào. Ý tôi là cô ấy hẳn phải đi với tốc độ sáu mươi, bảy mươi dặm một giờ thì mới rơi xuống sâu được như thế này. Nhưng những con đường kiểu này không thể đi nhanh như vậy. Ở đây có quá nhiều gió. Cậu không bao giờ có thể tăng ga rồi giữ nguyên tốc độ đó ở khúc cua tiếp theo.”
“Trông không giống như cô ấy đã giảm ga.”
“Thật điên rồ khi nghĩ cô ấy đã đi nhanh như thế.”
Susan nghiêng người và nhìn thẳng xuống. “Có ai xuống hẻm núi chưa?”
“Chưa, vẫn chưa. Trời chưa sáng hẳn. Tôi sẽ cử người xuống. Những người khác đang dọn dẹp hiện trường chính, sau đó chúng ta có thể khoanh vùng!”
“Được. Tôi đã yêu cầu lịch sử cuộc gọi của cô ấy. Tôi muốn biết liệu cô ấy có đang nói chuyện điện thoại khi lái xe hay không. Có thể cô ấy đã bị phân tâm.”
“Có lẽ.” Tommy chỉ về phía hàng rào lưới màu cam. “Tôi nghĩ mình đã tìm thấy gì đó và cần ý kiến của người thứ hai.”
“Cho tôi xem nào.”
Susan theo cậu trở lại con đường. Tommy dừng lại khi họ đến phần hàng rào mà Amanda Brock đã đâm qua. Cậu cúi xuống và ra hiệu cho cô lại gần.
“Tôi đã quan sát hàng rào trong khi chờ các nhân viên đường sá dựng hàng rào mới,” anh giải thích. “Thật phi lý khi một chiếc Sedan có thể đâm xuyên hàng rào gia cố chuyên dụng như thế này. Nó không phải một chiếc xe bán tải hay xe thương mại nửa tấn. Nó chỉ là một chiếc xe hơi. Vì vậy, tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh điểm và chạm. Và nhìn này.”
Susan quỳ gối xuống bên cạnh và xem xét mép hàng rào đã bị đâm thủng.
“Cô đang lái xe với tốc độ sáu mươi dặm một giờ chẳng hạn. Cô mất lái, lao chệch khỏi đường đi và đâm sầm vào hàng rào và văng một quãng xa, tôi đoán cô không có thời gian để đạp phanh.”
“Rồi.”
“Cô nghĩ hàng rào sẽ uốn cong như thế nào tại điểm gãy?”
Susan suy nghĩ một lúc. “Tôi đoán kim loại sẽ giãn ra một chút, sau đó gãy bung về phía ngoài, hướng ra sông. Về hướng nó bị đâm gãy.”
Tommy gật đầu. “Chính xác. Giờ thì cô nhìn đi.”
Susan cúi xuống gần hơn. Gờ của mắt xích nơi chiếc xe lao vào phẳng một cách kỳ lạ. Kim loại hoàn toàn không bị kéo căng và các cạnh không bị rách hoặc bị uốn cong.
“Thật lạ,” cô nói. “Trông như vết cắt.”
“Khá giống suy nghĩ của tôi. Cả hai đầu của lỗ hổng đều như vậy. Phần duy nhất bị uốn cong theo cách cô nghĩ là phần trên cùng. Nếu không, thứ này sẽ lộ ra như một cánh cửa khốn nạn. Không có chút rào cản nào. Cô ấy lái thẳng qua luôn.”
Susan đứng dậy. Cô đi đến phía bên kia của lỗ hổng và xem xét hàng rào. Điểm đứt bên này cũng thẳng. “Cậu nghĩ có ai đó đã cắt hàng rào ra rìa núi? Để đi bộ đường dài hoặc leo dây? Việc này có thể được thực hiện nhiều tháng trước khi vụ tai nạn đêm qua xảy ra.”
“Nếu đúng như vậy, cô Brock là người đen đủi nhất hành tinh này. Ý cô là cô ấy đã va vào hàng rào ở đúng vị trí bị cắt nên không có gì cản xe cô ấy lao xuống vực?”
“Không đời nào.”
“Đúng vậy. Không chắc.”
“Được rồi,” Susan nói. “Hãy điều vài người đi bộ xuống đoạn còn lại của hàng rào này, và xem liệu có bất kỳ vi phạm nào khác không. Bất kỳ vết cắt thép nào. Và hãy cùng tìm hiểu về loại công cụ cắt nào có thể cắt được thứ này.”
“Được rồi.”
Gió thổi, Susan phải quay mặt đi để tránh lớp bụi cát cuộn lên. Khi quay lại, cô nhìn ra đường. Những người lái xe vượt qua họ trên đường xuống núi, nhìn chằm chằm để đoán xem chuyện gì đang diễn ra.
“Không có vết trượt nào,” cô nói. “Cô ấy không dừng lại.”
“Tối qua, bên CRU đã mang những chiếc xe trượt kéo đến, nhưng họ không có gì để so sánh vì cô ấy không phanh.”
“Theo bản năng thì đúng lý là phải phanh chứ nhỉ?”
Tommy nhún vai. “Hoặc là tự sát, ngủ quên hoặc đã chết. Bất kỳ lời giải thích nào khác đều không có ý nghĩa.”