← Quay lại trang sách

Chương 07

Amanda đã gắn vào đời anh nhờ một quán bar vắng người, hai mươi lăm xu, và sự hào hoa của Ray Charles.

Randall đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu ở quầy bar, xem các điểm tin thể thao đang được chiếu trên chiếc ti-vi đặt ở góc. Địa điểm này rất nhỏ, chủ yếu dành cho dân địa phương San Francisco và đám đông thường sẽ thưa dần trong khoảng một giờ sau đó. Một nhóm nhỏ đàn ông và phụ nữ ăn mặc đẹp đã thu hút sự chú ý của anh khi họ bước vào. Anh có thể nhìn thấy họ qua hình ảnh phản chiếu trong tấm gương trải dài phía sau quầy bar. Ba nữ, sáu nam. Họ đang cười đùa vui vẻ và dường như rất vui khi được ở cùng nhau. Họ đẩy hai bàn sát nhau vào góc, tránh xa những người khác. Randall quan sát họ cho đến khi họ ngồi xuống sau đó quay lại xem ti-vi, kéo cốc bia của mình lại gần và nắm chặt nó như thể nó có thể chạy mất.

“Đến lượt anh kìa,” ông già bên cạnh anh nói nhỏ.

Randall nhìn lên và phát hiện ông già đang chỉ vào chiếc máy hát tự động được đặt cạnh phòng vệ sinh. Anh đã không nhận ra bài hát kết thúc. Anh đứng dậy và đi về phía đó, móc đồng quarter cuối cùng trong ngày ra khỏi túi.

“Hãy hát cho xứng đồng tiền nhé,” người đàn ông gọi với theo.

Randall phớt lờ ông ta. Anh hơi nghiêng người về phía màn hình, đọc danh sách vô tận các bài hát đủ mọi thể loại. Anh bỏ đồng quarter quý giá của mình vào khe tiền xu và rờ ngón tay trên màn hình để đảm bảo anh biết đúng số đã chọn.

“Anh đang nghĩ gì thế?”

Một người phụ nữ trong nhóm nọ đang đứng cạnh anh, ngó qua vai anh để nhìn danh sách bài hát. Cổ anh nghẹn lại trong giây lát, và anh thấy mình không thể trả lời. Cô mặc một chiếc áo len thiết kế màu xanh và quần tây đen. Đôi giày cao gót và chiếc khăn quàng cổ đỏ hoàn thiện bộ trang phục tuyệt vời. Tóc cô được búi cao bằng băng đô, tạo điểm nhấn cho đôi mắt. Khi cô nhìn anh, mọi thứ khác trên thế giới này dường như đều dừng lại.

“Tôi rất mê nhạc cổ điển thập niên tám mươi,” cô nói.

“Không có quá nhiều xử lý kỹ thuật. Chúng gợi lại nhiều kỷ niệm mà tôi muốn chôn chặt.”

“Tôi định hát Georgia on My Mind .”

Cô cười. “Ray Charles? Được đấy. Nhưng một bài vui nhộn hơn thì sao? I Got a Woman hay Leave My Woman Alone thì sao? Sẽ hay đấy.”

“Cô biết Ray Charles của cô mà.”

“Có chứ. Vậy bài đó thì sao? Vui nhộn?”

Randall lắc đầu và quay đi. “Tôi thực sự không có tâm trạng để vui vẻ.”

“Ồ. Vậy thì thôi.” Cô đẩy anh ra khỏi chỗ đứng, tìm âm hát và nhập mã số. Nhạc nổi lên, sau đó là giọng nói đầy quyến rũ của Ray truyền qua loa. “Đến lượt anh rồi.”

“Cảm ơn.”

“Tôi hy vọng anh sẽ phấn chấn hơn vì tôi còn cả đống quarter và không ngại dùng chúng.”

“Tôi sẽ thử và điều chỉnh.”

Cô dừng lại một chút, sau đó giơ chiếc huy hiệu nhiều lớp đeo trên cổ mình ra. “Nhân tiện, tôi là Amanda.”

“Randall.” Anh chìa tay ra và cô bắt tay anh. Anh có thể cảm nhận được làn da mịn màng của cô và rất muốn nắm tay cô lâu hơn và kéo cô lại gần mình. Anh không biết tại sao, nhưng có điều gì đó ở cô cuốn hút anh khi anh nhìn cô. Đôi mắt ấy. Nụ cười ấy.

“Có vẻ như anh không ở gần đây, Randall. Bờ Đông à?”

"Jersey.”

Amanda cười tươi hơn, và cô vỗ tay. “Tôi đến từ New York. Vừa đi công tác. Còn anh thì sao?”

“Tôi đã đến đây được vài năm. Và định ở lại.”

“Được rồi.” Cô bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc, hát nhép vài câu và quan sát anh. “Anh biết chúng ta không thể nói với bất cứ ai rằng chúng ta đã gặp nhau ở quán bar, đúng không? Chuyện thật sáo rỗng.”

“Chúng ta sẽ nói với ai cơ?”

“Mọi người.”

“Ví dụ?”

“Tôi không biết. Mọi người.”

Randall gật đầu. “Vậy nếu không nói thật, chúng ta nên nói gì với họ?”

Amanda ngửa đầu ra sau để suy nghĩ. “Vậy, nói chúng ta gặp nhau khi nghe Ray Charles hát thì sao? Họ sẽ cho rằng đó là một buổi hòa nhạc và chúng ta sẽ không chối.”

“Ray Charles qua đời năm 94 rồi.”

“Ừ nhỉ,” Amanda bật cười, đặt một tay lên vai anh. “Được rồi. Thế nói chúng ta đã gặp nhau ở San Francisco và bỏ ngỏ thì sao?”

Những cơn gió mạnh bắt đầu nổi lên khi Randall điều khiển chiếc BMW của mình qua những khúc cua trên những cung đường quanh các nông trại Bắc Salem, hướng về nhà. Anh lái xe qua hàng dặm đất rào, những dải đất xanh ngắt dần chuyển thành màu trắng khi tuyết bao phủ khắp nơi. Ở phía xa, vượt ra khỏi ngọn đồi thứ hai, nơi có các chuồng ngựa, anh có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ màu đỏ và chong chóng gió cũ rỉ sét đánh dấu trung tâm cộng đồng của mình. Nếu Norman Rockwell mang trong mình hình ảnh về một nước Mỹ kiều diễm, thì nông trại Bắc Salem chính là hình ảnh đó. Nó không thể đẹp hơn.

Randall lái xe qua hai cột đá ở lối vào rồi xoay bánh lái. Những ngôi nhà ở đây - một phần của trang trại rộng hơn ba héc-ta - rất rộng rãi. Năm đến bảy phòng ngủ, ba đến năm phòng tắm, rộng từ ba đến sáu trăm mét vuông. Ga-ra có thể chứa đến bốn chiếc xe, hồ bơi, sân tennis và hiện bao quanh. Không ngòi bút nào tả xiết được sự rộng lớn của những ngôi nhà này, và anh cũng không thể có cơ hội được sống ở đây nếu không có sự giúp đỡ từ người vợ xinh đẹp và tài năng của mình. Bây giờ cô đã ra đi. Anh vẫn không thể tin nổi.

Anh lái vào ga-ra và tắt máy, ngồi im lặng trong chiếc xe của mình, nghĩ về bức ảnh chụp thi thể Amanda mà nhân viên giám định đã cho anh xem và so sánh với người phụ nữ anh đã gặp ở quán bar trước đây. Amanda luôn tràn đầy sức sống. Sự vô tư là điều anh yêu nhất ở cô. Làm sao anh có thể tiếp tục sống nếu không có cô ở bên? Anh không muốn quay lại con người như trước khi họ gặp nhau. Anh không thể trở thành con người đó lần nữa.

Chiếc điện thoại anh đặt trong ngăn chứa cốc bên cạnh cần số rung lên. Anh cầm nó lên và nhìn vào màn hình.

Cuộc gọi đến: Peter Reems

Randall từ chối cuộc gọi và nhét điện thoại vào túi áo khoác. Sau vài phút, điện thoại lại rung lên. Peter đã để lại lời nhắn thứ ba trong ngày.

Tiếng đóng mở cửa là âm thanh duy nhất trong ga-ra có ba chiếc xe hơi đang đỗ. Ở ngay ô bên cạnh là chiếc xe mui trần hai chỗ mà cô đã tặng anh nhân ngày kỷ niệm một năm của họ. Chỉ là một món đồ để đi dạo xung quanh. Ô thứ ba trống. Randall chợt nhận ra chiếc Mercedes màu bạc của Amanda sẽ không bao giờ được đậu trong không gian đó nữa. Không bao giờ.

Anh đóng cửa ga-ra và đi vào nhà, để lại túi xách và cặp tài liệu ở ghế sau chiếc BMW. Ngôi nhà lớn hơn nhu cầu sử dụng của hai vợ chồng, nhưng anh thích nó như một căn nhà nhỏ một phòng ngủ ở giữa rừng. Nó gợi cho anh cảm giác ấm áp như ở nhà. Mùi hương, hơi ấm, đồ nội thất không thực sự phù hợp nhưng bằng cách nào đó, chúng ăn khớp với nhau. Giống như hai người họ. Hoàn hảo. Nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã khác. Trên thực tế thì đúng là như thế.

Anh đi xuống hành lang quen thuộc mà anh đã đi vào đêm hôm trước và rẽ vào bếp. Không có gì thay đổi. Một chiếc đĩa và cốc bẩn nằm trong bồn rửa. Hoa anh mua cho Amanda để chúc mừng cô về giải thưởng được cắm trong một chiếc bình ở giữa đảo bếp. Lịch của họ vẫn được ghim vào tấm bìa mềm gần tủ đựng thức ăn, tất cả những kế hoạch của họ đã được vạch ra một cách tỉ mỉ trong vài tháng tới. Nhưng bây giờ, những kế hoạch đó sẽ không bao giờ thành hiện thực.

Căn nhà tối om ngoại trừ chiếc đèn duy nhất mà Amanda bật trong phòng khách vào đêm hôm trước. Randall cởi áo khoác và choàng nó lên một trong những chiếc ghế nhà bếp, sau đó loạng choạng bước vào phòng khách và đổ gục xuống chiếc sô pha dài.

Đêm hôm đó anh đã có được số điện thoại của cô. Cô đợi cho đến khi quầy bar sắp đóng cửa, khi anh đứng dậy đi vệ sinh lần cuối, cô đặt danh thiếp dưới kính của anh. Lúc anh quay lại, cô đã rời đi. Họ thực hiện các cuộc gọi điện thoại và email trong những tháng sau đó và ngày càng trở nên thân thiết bất chấp khoảng cách địa lý. Vào thời điểm cô trở lại West để gây quỹ một đợt khác, họ đã là bạn của nhau. Khi cô rời đi, họ đã là người yêu của nhau. Sau một năm bên nhau, cô thuyết phục anh chuyển đến New York, còn anh thuyết phục cô lấy anh. Anh không biết cô giàu có cỡ nào cho đến khi hai người đính hôn. Chẳng có gì khác ngoài tình yêu họ dành cho nhau. Họ đã có ý định ở bên nhau, và giờ đây, tình yêu của đời anh đã ra đi mãi mãi. Hai người đã không có đủ thời gian bên nhau. Như thế thật không công bằng.

Randall ngồi dậy, vén mớ tóc lòa xòa trước mắt. Anh đưa tay nhấc điện thoại bàn từ đế cắm của nó trên chiếc bàn ở cuối ghế sô pha và nhìn vào màn hình. Chín thư thoại. Anh nhấn nút phát.

“Chào Amanda, Ruth đây. Tôi đã để lại lời nhắn qua di động cho cô. Chỉ là muốn chúc mừng thôi. Rất tiếc, Bruce và tôi không thể tham dự. Tôi hứa chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng riêng tại nhà tôi. Chúc may mắn! Tôi rất tự hào về cô.”

“Chào cô gái, Luis đây. Sao cậu không nghe điện thoại? Nhắn tin hoặc gọi lại cho tớ nhé.”

“Chào các bạn, Sebastian đây. Không chắc có ai còn kiểm tra thư thoại ở nhà nữa không, nhưng tôi nghĩ điện thoại di động của Amanda đã tắt hay sao đó. Tôi muốn gửi lời khen sự kiện tuyệt vời tôi nay. Amanda, bài phát biểu của cô thật hoàn hảo. Tôi không chắc cô căng thẳng về điều gì. Nó thật sự rất trôi chảy. Dù sao thì các bạn cũng đã làm rất tốt, và thật vui khi được gặp lại cả hai.”

“Xin chào, Gina đây. Cô đâu rồi? Chúng ta đã hẹn nhau ở quán cà phê mà. Tôi đợi cô đến sắp mọc rễ luôn rồi đây này. Cô ngủ rồi à? Gọi lại cho tôi nhé. Và nhớ kiểm tra điện thoại. Tôi nghĩ cô đã tắt máy.”

Randall nghe từng tin nhắn, sau đó xóa chúng. Anh đặt ống nghe trở lại đế cắm và nghĩ về nhiệm vụ khó khăn là gọi báo tin cho người thân và bạn bè. Amanda quen biết rất nhiều người. Làm thế nào anh có thể gọi cho tất cả? Anh cho rằng mình có thể xử lý khôn ngoan hơn, đó là gọi cho một số ít những người mà anh biết chắc họ sẽ loan tin nhanh chóng. Vì những lý do mà ngay cả đầu óc khoa học của anh cũng không thể lý giải nổi, mọi người thích “chia sẻ” về các bi kịch. Nếu anh gọi cho bốn hoặc năm người phù hợp, họ sẽ vui lòng liên hệ với những người còn lại trong mạng lưới của Amanda. Cả người thân của cô nữa. Gia đình anh chẳng ai còn sống để liên hệ.

Gió thổi mạnh, vài cành cây đập vào ô cửa sổ trong phòng khách, thu hút sự chú ý của anh. Khi nhìn ra cơ ngơi đồ sộ của mình ở phía sau, anh thoáng thấy một bóng người đang đứng ngay bên trong bức tường đá ngăn sân nhà anh với nhà hàng xóm. Người này mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đứng nấp giữa một đám cây thông đang lớn. Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó bởi chiếc mũ rộng vành đã trùm hết đầu. Không có cách nào để biết giới tính người đó. Điều duy nhất anh có thể nhìn thấy là hơi thở của người này từ bên dưới chiếc mũ trùm kín mít trong không khí lạnh giá của tháng Mười hai.

Anh đứng dậy khỏi sô pha và đi về phía cửa sổ. Người này không nhúc nhích, vẫn đứng đó, như một cái cây và trong chốc lát, anh nghĩ tâm trí mình có thể đang giở trò với anh, khiến anh nhìn thấy một người không thực sự có ở đó. Nhưng càng đến gần cửa sổ, anh càng chắc rằng mình không nhìn nhầm. Người này rõ ràng đang thở. Hắn đeo găng tay, mười ngón. Hai bàn chân nhô ra dưới lớp áo khoác quá khổ. Hắn không di chuyển. Chỉ đơn giản là đứng đối diện căn nhà và chờ đợi.

Điện thoại reo, Randall giật bắn mình. Anh thốt lên một tiếng ngạc nhiên và quay người lại, nhanh chóng nhấc ông nghe ra khỏi đế cắm.

“Xin chào?”

“Randall, Gina đây.”

“Chào, Gina.”

“Tôi có thể nói chuyện với Amanda không? Tôi đã gọi điện và nhắn tin cho cô ấy cả ngày nhưng không được. Cô ấy hẹn tôi uống cà phê sáng nay nhưng lỡ hẹn. Tôi đoán là tối qua cô ấy mệt, nhưng giờ vẫn chưa khá lên tí nào sao? Cô ấy có ở đó không?”

Randall quay lại phía cửa sổ. Hình bóng người mặc áo khoác quá khổ vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Hắn có thấy mình ở đây không? Hắn đang nhìn mình sao?

“Cô chờ chút nhé?” Randall hỏi.

“Chắc chắn rồi.”

Anh đặt điện thoại xuống và đi đến cửa hiện, nơi dẫn thẳng đến phòng tắm nắng. Anh mở cửa, băng qua phòng tắm nắng và bước ra ngoài ban công.

Hắn ta vẫn đứng đó.

“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Randall hỏi khi nghiêng người qua lan can ban công. “Anh đó! Người trong lùm thông. Tôi có thể giúp gì cho anh?”

Làn hơi phả ra. Hít vào, thở ra.

“Anh đang đột nhập vào nhà người khác. Tôi cần anh rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát. Xin vui lòng.”

Người này đợi thêm một lúc rồi từ từ quay lưng lại và bước vào những cây thông dày đặc hơn cho đến khi Randall không thấy anh ta nữa. Anh quay vào nhà và chộp lấy điện thoại, sau đó lao vào các phòng khác, kiểm tra các ô cửa sổ xung quanh. Không có ai ở đó.

"Randall?”

“Vâng, xin lỗi cô. Tôi đây.”

“Vậy tôi có thể nói chuyện với vợ anh không?”

Một đề nghị ngây thơ. Cô ấy muốn nói chuyện với Amanda. Anh biết ngay sau khi anh nói với cô sự thật, tin tức sẽ không ngớt trong nhiều tuần liền. Không phải ở một thị trấn nhỏ như thế này. Không phải với những người bạn mà Amanda có.

Những giọt nước mắt chợt trào ra sau cả ngày vắng bóng. Randall nghĩ về Ray Charles và máy hát tự động ở San Francisco khi khụy xuống sàn bếp, điện thoại áp chặt vào tai anh.

“Anh ổn chứ?” Gina hỏi.

“Không, cô không thể nói chuyện với vợ tôi,” Randall nấc lên nghẹn ngào. “Không bao giờ có thể. Tôi xin lỗi, Gina. Không bao giờ nữa.”