← Quay lại trang sách

Chương 08

“Mẹ ơi!”

Susan bước qua cửa trước và ngay lập tức bị những cánh tay nhỏ bé ôm chầm lấy và vòng qua eo. Cô bỏ túi xách xuống và vuốt hai mái tóc bạch kim óng ả.

“Chào các con yêu.”

Cặp song sinh, Casey và Tim, năm tuổi, ngước nhìn cô với nụ cười giống hệt nhau. Cả hai đều được thừa hưởng chiếc mũi đầy tàn nhang và đôi mắt xanh từ cô. Chiếc đầu tròn đến hoàn hảo từ cha của mình.

“Mẹ ơi, lâu lắm rồi con không được gặp mẹ,” Casey nói. “Mẹ có mệt không ạ?”

“Có, con yêu. Làm việc mệt lắm.”

“Mẹ có bắt được kẻ xấu không?” Tim hỏi.

“Mẹ đang cố.” Susan cởi áo khoác và treo nó lên chiếc giá cạnh cửa. “Ngày hôm nay của các con thế nào?”

“Tuyệt ạ,” Tim đáp. “Con đã vẽ tặng mẹ một bức tranh ở trường học. Mẹ nhìn này!” Cậu bé chạy nhanh xuống hành lang và túm một tờ giấy vẽ lớn trên bàn ăn, quay lại và dang rộng nó trên tay như thể đang cầm cờ chạy.

Susan nhận bức tranh và ngắm nghía các đường thẳng và vòng tròn nhiều màu, cố gắng đoán được nó là gì trước khi cô phải thừa nhận rằng không biết mình đang nhìn gì cả.

“Đó là một con khủng long với những bông hoa ạ!”

“Tất nhiên là thế rồi. Mẹ rất thích nó! Cảm ơn con.” Cô nhìn xuống Casey. “Còn con thì sao, con yêu? Con đã làm gì?”

Casey nghịch tóc mái lòa xòa trước mắt. “Con không phải vẽ tranh. Thay vào đó, con đã chơi rối tay.”

“Được rồi.”

“À, mẹ ơi, anh Tim đã vẽ lên áo mới của anh ý đấy.”

“Anh không cố ý!”

“Con đã bảo anh chơi rối tay với chúng con nhưng anh ấy muốn vẽ, sau đó anh làm rối tung mọi thứ lên.”

“Đồ mách lẻo!”

Susan dẫn bọn trẻ vào nhà. “Đừng mách lẻo như thế chứ, con yêu. Mẹ sẽ giặt áo sơ mi. Không sao đâu. Các con đi chơi đi, mẹ sẽ chuẩn bị bữa tối xong ngay đây. Tối nay chúng ta tắm nhé.”

Casey dậm chân và khom lưng rên rỉ. “Tắm ư? Nhưng con...”

“Không biện hộ. Đi tắm. Tối nay. Đi nào.”

Casey định nói thêm gì đó nhưng thay vào đó đã kết thúc cuộc trò chuyện trong bực tức. Cặp song sinh leo lên cầu thang và chạy vào phòng ngủ thứ tư còn trống mà cô đã chuyển thành phòng đồ chơi sau khi người chồng cũ của cô, Eric, chuyển ra ngoài. Cô có thể nghe thấy tiếng chân chúng dẫm trên thảm, kèm theo tiếng rì rầm trò chuyện.

Ngôi nhà của Susan được xây dựng từ thời thuộc địa thế kỷ XVII, từng là một phần của một vùng đất rộng lớn ở Fishkill nhưng đã bị chia nhỏ thành các khu đất rộng hai nghìn mét vuông. Những tấm ván gỗ sàn cũng như những thanh xà ngang trên trần vẫn còn nguyên bản. Chiếc lò sưởi trong phòng khách đã được xây dựng lại vào những năm 1970, và nhà bếp đã được cải tạo vài lần trong nhiều thế kỷ, nhưng khung của ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn, đó là một trong những điều mà cô và Eric yêu thích.

"Mẹ ơi?”

“Mẹ ở trong bếp!”

Cô đã chính thức ly hôn được một năm nay, nhưng cô và Eric đã ly thân gần hai năm rồi. Bọn trẻ vừa đến độ tuổi đủ để hiểu được rằng cha chúng sẽ không bao giờ sống với chúng nữa và ngừng hỏi về cha mỗi đêm. Chúng dường như đã chấp nhận kế hoạch cứ cách tuần sẽ được gặp cha một lần mà thẩm phán đã đưa ra, và cô đã cố gắng hết sức để cuộc sống của chúng trở nên bình thường nhất có thể. Nếu không có mẹ, cô không biết mình sẽ làm gì để chăm sóc con cái. Thứ nhất là vì dịch vụ chăm sóc ban ngày cho cặp sinh đôi rất tốn kém. Thứ hai, các ca làm việc luôn thay đổi, và khi có án, cô phải bất cứ lúc nào. Công việc đưa cô đến bất cứ nơi nào có bằng chứng và vào bất cứ thời điểm nào. Mẹ cô, sống cách đó chỉ nửa giờ, là vị cứu tinh.

Nhà bếp thơm phức mùi tỏi và rau thơm oregano. Beatrice McVey, mẹ cô, người phụ nữ tuyệt vời của thập kỷ, đang đứng ở bếp, khuấy nước xốt trong chảo. Dáng người bà thấp và đầy đặn với mái tóc nhuộm đen dài hơn hầu hết phụ nữ cùng tuổi. Bà mất chồng mười năm nay nhưng cũng đã đối diện với sự mất mát như hầu hết những người Ireland khác. Bà đã khóc, ôm ấp kỷ niệm về những khoảng thời gian tuyệt vời bên người chồng quá cố của mình và tiếp tục sống. Bà là người phụ nữ cúng rắn và thông minh nhất mà Susan biết.

“Chào con yêu,” Beatrice nói mà không quay đầu lại. “Không chắc khi nào con về nhà, nên mẹ đã nấu bữa tối.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Tối qua con thậm chí còn không về nhà?”

“Vâng ạ, có một vụ án.”

“Mẹ đã không biết. Mọi chuyện ra sao?”

“Con đang ở đồn thì có tin xảy ra tai nạn xe hơi. Nhưng ít nhất nó không quá phức tạp. Mọi chuyện sẽ sáng tỏ vào ngày mai.” Cô bước đến cánh cửa trượt và bật đèn bên ngoài. “Lũ gà thế nào rồi ạ?”

“Mẹ nghĩ chúng lên chuồng cả rồi.”

Đèn ở hiện sau chiếu sáng khắp sân, và Susan có thể nhìn thấy chuồng gà mà Eric đã làm vào năm cuối cùng họ ở bên nhau. Anh ấy rất thích thực phẩm hữu cơ và ăn những thứ hoàn toàn tự nhiên. Vào thời điểm đó, anh ấy đã có những kế hoạch lớn, nhưng họ đã gần như trở thành nông dân hữu cơ khi nuôi những con gà. Cô có sáu con và lấy trứng tươi mỗi sáng.

“Mẹ có nấu đủ để ở lại ăn với chúng con không?” Cô hỏi.

“Chắc chắn rồi. Mẹ không có chỗ nào để đi tối nay cả.”

“Mẹ có thể ngủ lại nếu muốn. Con rất xin lỗi vì đã phải làm hai ngày liền.”

“Có gì đâu. Mẹ ổn mà. Nhưng con có vẻ mệt. Ăn chút gì đó rồi tắm đi. Mẹ sẽ tắm cho bọn trẻ, và chúng ta sẽ đi ngủ sớm.”

Susan ngồi phịch xuống ghế trong bếp. “Nghe có vẻ như đây là điều tuyệt vời nhất trong ngày của con.”

Cô chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ là một bà mẹ đơn thân nuôi cặp song sinh, nhưng cuộc sống là thế. Hãy sẵn sàng đón những chuyện bất ngờ. Cô đã từng hình dung mình sẽ có bốn đứa con, cách nhau từ hai đến ba tuổi, chạy quanh nhà, cười đùa, đánh nhau và bám lấy nhau ở trường và sân chơi. Cô là con một và chưa bao giờ có được tình chị em thân thiết. Cô đã mơ về những đêm cùng gia đình chơi trò chơi và đàn con nhà Adler sẽ chuẩn bị một loạt những bộ trang phục hấp dẫn cùng những chiếc túi tốt cho lễ Halloween. Cô đã hình dung ra sự nhốn nháo mỗi năm khi cố gắng ổn định mọi người chụp ảnh Giáng sinh và sự hài lòng của mình khi bức ảnh thật hoàn hảo. Cặp song sinh đến trước. Hai đứa một lần. Họ đã đi được một nửa chặng đường. Nhưng sau đó cô phát hiện Eric cặp kè với một đồng nghiệp vừa mới tốt nghiệp đại học và muốn đổi tình lấy danh vọng. Họ đã ly thân một thời gian, sau đó Eric đệ đơn ly hôn, nói rằng anh đã hết tình cảm với cô và không muốn tiếp tục. Cô phải nói gì lúc đó? Cãi nhau ư? Hay cầu xin anh ta ở lại? Cô mặc kệ đời. Cô chuẩn bị giấy tờ, nhận quyền nuôi con, và bảo anh ta cứ giữ lấy tiền cấp dưỡng; và cô, người phụ nữ ba mươi tám tuổi, lúc ấy, quyết định sống cùng mẹ già và hai đứa con nhỏ. Đây là cuộc phiêu lưu không thể đoán trước của cuộc đời. Ít nhất là của cuộc đời cô.

Điện thoại di động của Susan đổ chuông trong chiếc túi vẫn nằm cạnh cửa. Cô đứng bật dậy khỏi ghế và đi xuống hành lang, cầm lấy nó trước khi hồi chuông thứ ba vang lên. “Adler đây.”

“Susan, tôi là Emily Nestor từ văn phòng ME [3] .”

Susan ngồi ở đầu cầu thang. “Chào Emily. Có chuyện gì thế?”

“Chúng tôi đã hoàn tất việc khám nghiệm tử thi Amanda Brock, và tôi đã phát hiện ra vài điểm khả nghi mà tôi nghĩ cô nên biết.”

“Khả nghi gì cơ?”

“Tôi có thể cho cô thấy rõ hơn nếu cô đến văn phòng vào ngày mai, nhưng nói chung là, tôi đã tìm thấy một vài điểm mâu thuẫn với một vụ tai nạn xe hơi.”

“Cô nói rõ hơn đi.”

“Trước hết, máu của nạn nhân đã đông lại trước khi xảy ra vụ tai nạn.”

Susan đứng bật dậy khỏi bậc thềm và đi vào phòng khách. “Ý cô nói là cô ấy đã chết trước khi lao xuống vực ư?”

“Có vẻ như vậy,” Nestor trả lời. “Tôi cũng tìm thấy bằng chứng về chấn thương kín do ngoại lực ở phía sau hộp sọ của nạn nhân. Tôi muốn nói rõ rằng chấn thương đó có thể xảy ra trong vụ va chạm. Cơ thể cô ấy có thể bị va đập trong khi rơi xuống vực. Nhưng vết thương đặc biệt này hơi mâu thuẫn với sự ngẫu nhiên của các vết thương khác do tai nạn gây ra. Nó giống như ai đó đã nhắm vào phần đáy hộp sọ của cô ấy. Dựa trên điều đó cùng tình trạng đông máu, tôi dự đoán thời gian tử vong rơi vào khoảng một tiếng đến một tiếng rưỡi trước khi tai nạn xảy ra. Không có dấu hiệu chơi xấu nào khác. Không có dấu hiệu dùng thuốc. Có vẻ như cô ấy có uống sâm panh, nhưng BAC [4] ở mức cho phép. Không có dấu hiệu đột quỵ hoặc đau tim có thể khiến cô ấy mất kiểm soát xe. Ngoài khả năng tự tử, tôi không thể tìm ra lý do tại sao cô ấy lại lái xe với tốc độ đó.”

“Chúng tôi đã nghĩ đến việc tự tử, nhưng giải thích thế nào về cú đánh sau đầu và máu đông đây?”

“Không thể.”

“Vậy cô ấy đã ở trong xe, đã chết và ai đó đã phi nó xuống vực và dàn dựng như một vụ tai nạn.”

“Tôi không thể khẳng định chắc chắn, nhưng vào thời điểm này, điều đó có vẻ khả thi.”

“Tôi sẽ gặp cô vào ngày mai.”

“Được, tôi chờ cô.”

Susan cúp máy, đứng lặng lẽ trong phòng khách, đầu óc quay cuồng.

Cô ấy đã chết trước khi chiếc xe lao xuống vực.

Cuộc sống thật không thể đoán trước. Có vẻ như ai cũng như vậy.